Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 79: Khổ Chiến Với Hổ Trắng
- Nhanh nằm xuống!
Phương Lâm rống to, chân đạp Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, vội vàng muốn đi cứu viện.
Người thanh niên kia nghe vậy, thoáng cái đã nằm trên đất. Chỉ thấy con hổ trắng này gầm lên một tiếng, không ngờ phóng qua đỉnh đầu người thanh niên, rơi xuống trên mặt đất.
Con hổ trắng thấy tấn công thất bại, đuôi hổ giống như roi thép bỗng nhiên quật về phía người thanh niên phía sau.
Lần này, người thanh niên kia lại không tránh được, bị cái đuôi hổ này hung hăng quất vào trên bắp đùi.
Tiếng kêu thảm thiết nhất thời phát ra. Chân của người thanh niên lập tức bị đánh gãy, đứng không vững ngã trên mặt đất.
Mọi người thấy vậy đều cực kỳ sợ hãi. Ngô Mạnh Sinh và Hứa Sơn Cao cắn răng, muốn đi cứu người thanh niên kia.
- Ta đi đối phó với nó!
Tốc độ của Phương Lâm nhanh hơn, thoáng cái đã vọt tới trước mặt con hổ trắng. Khí tức toàn thân bạo phát ra, hoàn toàn không giữ lại.
Vẻ kiêng kỵ trên mặt con hổ trắng dường như được nhân tính hóa. Thân thể nó hơi hạ thấp xuống, thể hiện ra tư thế đối phó cường địch.
Hứa Sơn Cao và Ngô Mạnh Sinh lập tức kéo người thanh niên đang kêu gào thảm thiết lại phía xa, cho hắn dùng đan dược chữa thương.
Chỉ có điều chân của người thanh niên bị gãy thật sự triệt để. Đan dược chữa thương của bọn họ có tác dụng cực kỳ nhỏ.
Thấy vậy, Hứa Sơn Cao và Ngô Mạnh Sinh liếc mắt nhìn nhau, đều thở dài.
- Mã sư đệ, không nên miễn cưỡng mình.
Ngô Mạnh Sinh khuyên nhủ.
Khuôn mặt người thanh niên họ Mã này trắng bệch, trên mặt đầy mồ hôi lạnh. Đau đớn mãnh liệt khiến cho thần chí hắn cũng trở nên hoảng hốt.
Chỉ có điều hắn hiểu rõ ý của Ngô Mạnh Sinh, lập tức khẽ gật đầu, lấy ngọc phù ra bóp nát.
Ánh sáng trắng lóe lên, người thanh niên họ Mã biến mất tại chỗ, được truyền tống ra khỏi Tầm Dược phong.
Thương thế của hắn quá nặng. Nếu tiếp tục miễn cưỡng ở lại Tầm Dược phong, cũng chỉ trở thành gánh nặng cho mọi người. Nhất định phải đúng lúc rời khỏi Tầm Dược phong, tiếp nhận sự trị liệu của trưởng lão.
Đến lúc này, trong đám người Phương Lâm dẫn theo cũng ít đi một người.
Ánh sáng trắng lưu chuyển. Người thanh niên họ Mã kia xuất hiện ở dưới Tầm Dược phong. Ba vị trưởng lão lập tức chạy tới, kiểm tra thương thế cho hắn.
- Tuy rằng xương đùi bị gãy, nhưng không tính là quá mức nghiêm trọng. Sử dụng Đoạn Tục đan trị liệu, tu dưỡng một tháng là khôi phục.
Vạn trưởng lão kiểm tra thương thế cho người thanh niên họ Mã xong, mở miệng nói.
Nghe vậy, trên mặt người thanh niên họ Mã kia vốn tái nhợt, cũng lộ vẻ yên tâm.
Ngược lại, thần sắc Cao trưởng lão thâm trầm nói:
- Đây tất nhiên lại là chuyện tốt do tiểu tử Phương Lâm này làm ra. Không ngờ đánh gãy xương đùi người khác. Thật sự quá hung ác!
Vạn trưởng lão và trưởng lão trung niên kia đều lộ ra thần sắc không vui. Đây đúng là chuyện không đầu không đuôi. Tại sao lại chụp lên trên đầu Phương Lâm?
Người thanh niên họ Mã kia có phần không hiểu nói:
- Sao trưởng lão lại nói như vậy? Là Phương Lâm sư huynh đã cứu ta, nếu không cái mạng này của ta cũng đã bị Hổ yêu làm hại.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cao trưởng lão chợt cứng đờ, lúc trắng lúc xanh. Vạn trưởng lão và trưởng lão trung niên cũng buồn cười, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
- Hừ!
Cao trưởng lão phất tay áo rời đi, trên mặt lại không nén được giận.
Vạn trưởng lão đưa người thanh niên họ Mã kia đi chữa thương, thuận tiện muốn hỏi thăm một chút về chuyện của Phương Lâm ở bên trong Tầm Dược phong.
Lúc này, ở bên trong Tầm Dược phong, Phương Lâm cùng con hổ trắng vẫn đang giằng co. Bên nào cũng không dám tùy tiện ra tay.
Thần sắc Phương Lâm nghiêm trọng. Tuy con hổ trắng này cũng là nhất biến bát trọng, giống như cá sấu đen như hắn gặp được trước đó. Nhưng chỉ từ trên phương diện khí tức, có thể thấy con hổ trắng này lại mạnh hơn con cá sấu đen rất nhiều.
Dù sao hổ chính là vua của các loài thú. Nhất là hổ trắng, càng là vương giả trong loài hổ. Hễ là loài hổ đã thành yêu, thực lực đều mạnh hơn yêu thú bình thường rất nhiều.
Người xưa có câu: Mây từ rồng, gió từ hổ.
Vừa rồi, lúc con hổ trắng này xuất hiện liền có cuồng phong gào thét. Đây cũng là ưu thế của yêu thú loài hổ. Trong lúc hành động có cuồng phong kéo tới, khiến người ta khó có thể đề phòng.
Một người một hổ giằng co hồi lâu. Phương Lâm giữ được bình tĩnh, nhưng con hổ trắng lại không nhịn được. Nó gầm lớn một tiếng, nhào về phía Phương Lâm.
Động tác của con hổ trắng cực kỳ nhanh chóng. Tuy rằng thân hình nó khổng lồ, nhưng hoàn toàn không có chút chậm trễ nào, giống như một cái bóng trắng xẹt qua, đã đến trước mặt Phương Lâm.
Nếu như là những người khác, chắc hẳn sẽ bị ngã nhào xuống đất. Một khi bị hổ trắng nhào tới, vậy sẽ khó có thể bò dậy được.
Nhưng người này lại là Phương Lâm.
Chỉ thấy chân Phương Lâm đạp Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, thân hình lắc lư, dễ dàng như trở bàn tay tránh được đòn tấn công của con hổ trắng.
Con hổ trắng thấy một kế không thành, đuôi hổ trực tiếp quật về phía Phương Lâm. Có tiếng xé gió vù vù vang lên. Hiển nhiên một đuôi này có lực lượng mười phần.
Một đuôi này chính là một chiêu lợi hại nhất của con hổ trắng. Đối chiến cùng Hổ yêu, cần phải đề phòng nhất chính là cái đuôi này.
Tuy rằng con hổ trắng này tấn công có khí thế hung hăng, nhưng chỉ cần không phản ứng chậm chạp, vẫn có thể trốn tránh được.
Nhưng tránh thoát một lần nó nhào tới, một đuôi theo sát đó quật tới, sẽ càng đáng sợ hơn.
Bình thường một số người tránh thoát đòn tấn công của Hổ yêu, lại bị đuôi của Hổ yêu đánh trúng, bị đánh thành trọng thương.
Mặc dù Phương Lâm là luyện đan sư, nhưng kiếp trước hắn có kinh nghiệm giao đấu cùng người và cùng yêu thú cũng cực kỳ phong phú. Chỉ là thủ đoạn của Hổ yêu, trong lòng hắn đã sớm hiểu rõ.
Khi đuôi hổ quật đến, dưới chân Phương Lâm đạp một cái, thân thể nhảy lên cao. Cái đuôi hổ này liền xẹt qua dưới chân của hắn.
Chỉ có điều sau khi nhảy lên, một đợt cuồng phong thổi tới, thoáng cái ném Phương Lâm xuống mặt đất.
Phương Lâm thầm mắng một tiếng. Con hổ trắng này có gió tương trợ, muốn đối phó với nó đặc biệt không dễ dàng.
Hổ trắng liên tục triển khai thế tấn công về phía Phương Lâm, tuy rằng động tác đơn giản, lại hết sức hữu hiệu, khiến Phương Lâm vẫn thi triển Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp miễn cưỡng né tránh.
Trong lúc hắn cùng con hổ trắng đọ sức, đồng thời Ngô Mạnh Sinh người có thực lực mạnh nhất trong đám người cũng thỉnh thoảng ra tay quấy nhiễu con hổ trắng.
Chỉ có điều, hắn dù sao cũng chỉ có Nhân Nguyên ngũ trọng. Nhiều lắm chỉ có thể phân tán một chút lực chú ý của con hổ trắng. Sau khi đánh ra một đòn lại bỏ chạy, sợ bị con hổ trắng để mắt tới.
Con hổ trắng mãi không làm gì được Phương Lâm, có vẻ phiền não. Trong đôi mắt hổ dần dần có sắc máu nổi lên.
Phương Lâm nhìn thấy được mắt con hổ trắng này như vậy, trong lòng thầm kêu khổ. Thật sự không phải người nào cũng có vận khí này. Con hổ trắng này lại còn có một tia truyền thừa huyết mạch. Khi nó nổi giận nóng nảy lên, thực lực sẽ được tăng lên.
Chỉ nghe con hổ trắng gầm khẽ một tiếng, thân hình nhanh như tia chớp, giống như một luồng ánh sáng trắng xẹt qua, trực tiếp đụng Phương Lâm ngã lăn trên mặt đất.
- Không xong rồi!
Mọi người thấy vậy đều vô cùng kinh ngạc. Ngô Mạnh Sinh muốn đi qua hỗ trợ, nhưng không ngờ con hổ trắng lại quay đầu thương, nghiêng người trực tiếp đập bay Ngô Mạnh Sinh ra ngoài.
Ngô Mạnh Sinh ở trên không trung, phun ra máu tươi. Trong ngực hắn đã xuất hiện mấy vết thương sâu tới mức nhìn thấy được xương. Đó là vết tích bị móng vuốt của con hổ trắng gây ra.
Ngô Mạnh Sinh ngã vào trong đám cỏ dại. Hứa Sơn Cao lập tức chạy tới, rót một lọ bột phấn vào miệng vết thương của Ngô Mạnh Sinh, xem như miễn cưỡng cầm máu.
Ngô Mạnh Sinh cười gượng vài tiếng, lắc đầu. Hắn biết mình không thể tiếp tục ở lại Tầm Dược phong, lại bóp nát ngọc phù, rời khỏi Tầm Dược phong.
Hứa Sơn Cao thở dài. Ngô Mạnh Sinh nhất định là không muốn rời đi. Nhưng thương thế như vậy, nhất định phải trị liệu đúng lúc. Rời đi cũng là chuyện không thể làm khác được.
Phương Lâm nhìn thấy cảnh tượng Hứa Sơn Cao bị thương rời đi, trong lòng có phần hổ thẹn.
Gào!!
Con hổ trắng lại lao về phía Phương Lâm. Đối với nó mà nói, Phương Lâm mới là kẻ địch lớn nhất.
Lúc này Phương Lâm đã đứng dậy. Tuy rằng vừa rồi bị con hổ trắng đụng phải ngực, cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không đáng ngại. Lúc này, trong một tay của hắn đã cầm một cái bình màu đen.
Phương Lâm rống to, chân đạp Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, vội vàng muốn đi cứu viện.
Người thanh niên kia nghe vậy, thoáng cái đã nằm trên đất. Chỉ thấy con hổ trắng này gầm lên một tiếng, không ngờ phóng qua đỉnh đầu người thanh niên, rơi xuống trên mặt đất.
Con hổ trắng thấy tấn công thất bại, đuôi hổ giống như roi thép bỗng nhiên quật về phía người thanh niên phía sau.
Lần này, người thanh niên kia lại không tránh được, bị cái đuôi hổ này hung hăng quất vào trên bắp đùi.
Tiếng kêu thảm thiết nhất thời phát ra. Chân của người thanh niên lập tức bị đánh gãy, đứng không vững ngã trên mặt đất.
Mọi người thấy vậy đều cực kỳ sợ hãi. Ngô Mạnh Sinh và Hứa Sơn Cao cắn răng, muốn đi cứu người thanh niên kia.
- Ta đi đối phó với nó!
Tốc độ của Phương Lâm nhanh hơn, thoáng cái đã vọt tới trước mặt con hổ trắng. Khí tức toàn thân bạo phát ra, hoàn toàn không giữ lại.
Vẻ kiêng kỵ trên mặt con hổ trắng dường như được nhân tính hóa. Thân thể nó hơi hạ thấp xuống, thể hiện ra tư thế đối phó cường địch.
Hứa Sơn Cao và Ngô Mạnh Sinh lập tức kéo người thanh niên đang kêu gào thảm thiết lại phía xa, cho hắn dùng đan dược chữa thương.
Chỉ có điều chân của người thanh niên bị gãy thật sự triệt để. Đan dược chữa thương của bọn họ có tác dụng cực kỳ nhỏ.
Thấy vậy, Hứa Sơn Cao và Ngô Mạnh Sinh liếc mắt nhìn nhau, đều thở dài.
- Mã sư đệ, không nên miễn cưỡng mình.
Ngô Mạnh Sinh khuyên nhủ.
Khuôn mặt người thanh niên họ Mã này trắng bệch, trên mặt đầy mồ hôi lạnh. Đau đớn mãnh liệt khiến cho thần chí hắn cũng trở nên hoảng hốt.
Chỉ có điều hắn hiểu rõ ý của Ngô Mạnh Sinh, lập tức khẽ gật đầu, lấy ngọc phù ra bóp nát.
Ánh sáng trắng lóe lên, người thanh niên họ Mã biến mất tại chỗ, được truyền tống ra khỏi Tầm Dược phong.
Thương thế của hắn quá nặng. Nếu tiếp tục miễn cưỡng ở lại Tầm Dược phong, cũng chỉ trở thành gánh nặng cho mọi người. Nhất định phải đúng lúc rời khỏi Tầm Dược phong, tiếp nhận sự trị liệu của trưởng lão.
Đến lúc này, trong đám người Phương Lâm dẫn theo cũng ít đi một người.
Ánh sáng trắng lưu chuyển. Người thanh niên họ Mã kia xuất hiện ở dưới Tầm Dược phong. Ba vị trưởng lão lập tức chạy tới, kiểm tra thương thế cho hắn.
- Tuy rằng xương đùi bị gãy, nhưng không tính là quá mức nghiêm trọng. Sử dụng Đoạn Tục đan trị liệu, tu dưỡng một tháng là khôi phục.
Vạn trưởng lão kiểm tra thương thế cho người thanh niên họ Mã xong, mở miệng nói.
Nghe vậy, trên mặt người thanh niên họ Mã kia vốn tái nhợt, cũng lộ vẻ yên tâm.
Ngược lại, thần sắc Cao trưởng lão thâm trầm nói:
- Đây tất nhiên lại là chuyện tốt do tiểu tử Phương Lâm này làm ra. Không ngờ đánh gãy xương đùi người khác. Thật sự quá hung ác!
Vạn trưởng lão và trưởng lão trung niên kia đều lộ ra thần sắc không vui. Đây đúng là chuyện không đầu không đuôi. Tại sao lại chụp lên trên đầu Phương Lâm?
Người thanh niên họ Mã kia có phần không hiểu nói:
- Sao trưởng lão lại nói như vậy? Là Phương Lâm sư huynh đã cứu ta, nếu không cái mạng này của ta cũng đã bị Hổ yêu làm hại.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cao trưởng lão chợt cứng đờ, lúc trắng lúc xanh. Vạn trưởng lão và trưởng lão trung niên cũng buồn cười, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
- Hừ!
Cao trưởng lão phất tay áo rời đi, trên mặt lại không nén được giận.
Vạn trưởng lão đưa người thanh niên họ Mã kia đi chữa thương, thuận tiện muốn hỏi thăm một chút về chuyện của Phương Lâm ở bên trong Tầm Dược phong.
Lúc này, ở bên trong Tầm Dược phong, Phương Lâm cùng con hổ trắng vẫn đang giằng co. Bên nào cũng không dám tùy tiện ra tay.
Thần sắc Phương Lâm nghiêm trọng. Tuy con hổ trắng này cũng là nhất biến bát trọng, giống như cá sấu đen như hắn gặp được trước đó. Nhưng chỉ từ trên phương diện khí tức, có thể thấy con hổ trắng này lại mạnh hơn con cá sấu đen rất nhiều.
Dù sao hổ chính là vua của các loài thú. Nhất là hổ trắng, càng là vương giả trong loài hổ. Hễ là loài hổ đã thành yêu, thực lực đều mạnh hơn yêu thú bình thường rất nhiều.
Người xưa có câu: Mây từ rồng, gió từ hổ.
Vừa rồi, lúc con hổ trắng này xuất hiện liền có cuồng phong gào thét. Đây cũng là ưu thế của yêu thú loài hổ. Trong lúc hành động có cuồng phong kéo tới, khiến người ta khó có thể đề phòng.
Một người một hổ giằng co hồi lâu. Phương Lâm giữ được bình tĩnh, nhưng con hổ trắng lại không nhịn được. Nó gầm lớn một tiếng, nhào về phía Phương Lâm.
Động tác của con hổ trắng cực kỳ nhanh chóng. Tuy rằng thân hình nó khổng lồ, nhưng hoàn toàn không có chút chậm trễ nào, giống như một cái bóng trắng xẹt qua, đã đến trước mặt Phương Lâm.
Nếu như là những người khác, chắc hẳn sẽ bị ngã nhào xuống đất. Một khi bị hổ trắng nhào tới, vậy sẽ khó có thể bò dậy được.
Nhưng người này lại là Phương Lâm.
Chỉ thấy chân Phương Lâm đạp Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, thân hình lắc lư, dễ dàng như trở bàn tay tránh được đòn tấn công của con hổ trắng.
Con hổ trắng thấy một kế không thành, đuôi hổ trực tiếp quật về phía Phương Lâm. Có tiếng xé gió vù vù vang lên. Hiển nhiên một đuôi này có lực lượng mười phần.
Một đuôi này chính là một chiêu lợi hại nhất của con hổ trắng. Đối chiến cùng Hổ yêu, cần phải đề phòng nhất chính là cái đuôi này.
Tuy rằng con hổ trắng này tấn công có khí thế hung hăng, nhưng chỉ cần không phản ứng chậm chạp, vẫn có thể trốn tránh được.
Nhưng tránh thoát một lần nó nhào tới, một đuôi theo sát đó quật tới, sẽ càng đáng sợ hơn.
Bình thường một số người tránh thoát đòn tấn công của Hổ yêu, lại bị đuôi của Hổ yêu đánh trúng, bị đánh thành trọng thương.
Mặc dù Phương Lâm là luyện đan sư, nhưng kiếp trước hắn có kinh nghiệm giao đấu cùng người và cùng yêu thú cũng cực kỳ phong phú. Chỉ là thủ đoạn của Hổ yêu, trong lòng hắn đã sớm hiểu rõ.
Khi đuôi hổ quật đến, dưới chân Phương Lâm đạp một cái, thân thể nhảy lên cao. Cái đuôi hổ này liền xẹt qua dưới chân của hắn.
Chỉ có điều sau khi nhảy lên, một đợt cuồng phong thổi tới, thoáng cái ném Phương Lâm xuống mặt đất.
Phương Lâm thầm mắng một tiếng. Con hổ trắng này có gió tương trợ, muốn đối phó với nó đặc biệt không dễ dàng.
Hổ trắng liên tục triển khai thế tấn công về phía Phương Lâm, tuy rằng động tác đơn giản, lại hết sức hữu hiệu, khiến Phương Lâm vẫn thi triển Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp miễn cưỡng né tránh.
Trong lúc hắn cùng con hổ trắng đọ sức, đồng thời Ngô Mạnh Sinh người có thực lực mạnh nhất trong đám người cũng thỉnh thoảng ra tay quấy nhiễu con hổ trắng.
Chỉ có điều, hắn dù sao cũng chỉ có Nhân Nguyên ngũ trọng. Nhiều lắm chỉ có thể phân tán một chút lực chú ý của con hổ trắng. Sau khi đánh ra một đòn lại bỏ chạy, sợ bị con hổ trắng để mắt tới.
Con hổ trắng mãi không làm gì được Phương Lâm, có vẻ phiền não. Trong đôi mắt hổ dần dần có sắc máu nổi lên.
Phương Lâm nhìn thấy được mắt con hổ trắng này như vậy, trong lòng thầm kêu khổ. Thật sự không phải người nào cũng có vận khí này. Con hổ trắng này lại còn có một tia truyền thừa huyết mạch. Khi nó nổi giận nóng nảy lên, thực lực sẽ được tăng lên.
Chỉ nghe con hổ trắng gầm khẽ một tiếng, thân hình nhanh như tia chớp, giống như một luồng ánh sáng trắng xẹt qua, trực tiếp đụng Phương Lâm ngã lăn trên mặt đất.
- Không xong rồi!
Mọi người thấy vậy đều vô cùng kinh ngạc. Ngô Mạnh Sinh muốn đi qua hỗ trợ, nhưng không ngờ con hổ trắng lại quay đầu thương, nghiêng người trực tiếp đập bay Ngô Mạnh Sinh ra ngoài.
Ngô Mạnh Sinh ở trên không trung, phun ra máu tươi. Trong ngực hắn đã xuất hiện mấy vết thương sâu tới mức nhìn thấy được xương. Đó là vết tích bị móng vuốt của con hổ trắng gây ra.
Ngô Mạnh Sinh ngã vào trong đám cỏ dại. Hứa Sơn Cao lập tức chạy tới, rót một lọ bột phấn vào miệng vết thương của Ngô Mạnh Sinh, xem như miễn cưỡng cầm máu.
Ngô Mạnh Sinh cười gượng vài tiếng, lắc đầu. Hắn biết mình không thể tiếp tục ở lại Tầm Dược phong, lại bóp nát ngọc phù, rời khỏi Tầm Dược phong.
Hứa Sơn Cao thở dài. Ngô Mạnh Sinh nhất định là không muốn rời đi. Nhưng thương thế như vậy, nhất định phải trị liệu đúng lúc. Rời đi cũng là chuyện không thể làm khác được.
Phương Lâm nhìn thấy cảnh tượng Hứa Sơn Cao bị thương rời đi, trong lòng có phần hổ thẹn.
Gào!!
Con hổ trắng lại lao về phía Phương Lâm. Đối với nó mà nói, Phương Lâm mới là kẻ địch lớn nhất.
Lúc này Phương Lâm đã đứng dậy. Tuy rằng vừa rồi bị con hổ trắng đụng phải ngực, cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không đáng ngại. Lúc này, trong một tay của hắn đã cầm một cái bình màu đen.
Tác giả :
Vạn Cổ Thanh Liên