Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 53: Đại Điện Luyện Đan
Nghiêm Chính Phong vừa nói ra lời này, những người vốn đang phản đối tiến hành nghiệm chứng phương pháp luyện đan đều sửng sốt.
Đang yên đang lành, ngài lại trở quẻ?
- Nghiêm lão, trăm triệu lần không thể!
- Chuyện này có thể thương lượng một chút hay không?
- Nghiêm trưởng lão, đây chính là đại bất kính đối với tổ tiên!
...
Cả đám người cho rằng Nghiêm Chính Phong nhất thời hồ đồ, vội vàng khuyên can.
Nghiêm Chính Phong đột nhiên trợn mắt, thần sắc không giận tự uy, lạnh lùng nhìn những người vừa mở miệng khuyên can.
- Lão phu còn chưa lão hồ đồ, không cần các ngươi khuyên bảo!
Giọng nói có lực của Nghiêm Chính Phong vang lên.
Tất cả sảnh đường đều yên lặng. Giọng nói của Nghiêm Chính Phong át hết tất cả. Những trưởng lão phản đối nghiệm chứng phương pháp luyện đan, mỗi người đều im lặng, không dám nói thêm gì nữa.
Nghiêm Chính Phong lực lượng phản đối trung kiên này còn đồng ý, cho dù bọn họ có kêu gào nữa, chắc hẳn cũng không thay đổi được điều gì.
Cổ Đạo Phong mỉm cười nhìn Nghiêm Chính Phong, nói:
- Nghiêm trưởng lão đồng ý?
Nghiêm Chính Phong ôm quyền, gật đầu nói:
- Lão phu đồng ý, khẩn cầu thủ tọa cho phép Mạnh trưởng lão tiến hành nghiệm chứng phương pháp luyện đan.
Cổ Đạo Phong ừ một tiếng, nói:
- Đã như vậy, bản tọa liền đồng ý. Chỉ có điều nếu như chuyện này có liên quan đến Phương Lâm này, vậy lúc nghiệm chứng, hắn cũng phải có mặt ở đây mới phải.
Nghiêm Chính Phong lập tức nói:
- Thủ tọa nói đúng. Lão phu cũng rất muốn gặp thiên tài mấy ngày gần đây được truyền tụng sôi nổi, xem cuối cùng có giống như lời đồn hay không.
- Tốt lắm, bảo Phương Lâm nhanh chóng đi tới đại điện.
Cổ Đạo Phong phân phó nói.
...
Một lát sau, vẻ mặt Phương Lâm lo lắng hãi hùng dưới sự dẫn đường của một vị trưởng lão, một bước bằng ba bước đi tới bên trong đại điện Đan tông.
Phương Lâm vừa thấy cả sảnh đường có đầy những trưởng lão đang đứng thẳng, trong lòng âm thầm cảnh giác, trên mặt càng lộ vẻ khẩn trương.
- Ngươi đứng ngây ra đó làm cái gì? Nhanh tiến vào đi?
Trưởng lão dẫn đường này thấy Phương Lâm ở bên ngoài đại điện do dự không dám đi vào, trong lúc nhất thời không vui nói.
Phương Lâm cười khổ nói:
- Trưởng lão, đệ tử chưa từng thấy cục diện lớn như vậy. Ở đây có nhiều trưởng lão như vậy, đệ tử khiếp sợ.
Giọng nói của Phương Lâm không lớn, nhưng người trong đại điện đều không phải người bình thường, tất nhiên nghe được rõ ràng. Trong lúc nhất thời mọi người dở khóc dở cười.
Nghiêm Chính Phong âm thầm lắc đầu. Ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Phương Lâm không tốt lắm. Tuy rằng không biết có mấy phần thiên tài, lại không chịu được như thế.
Triệu Đăng Minh và một vài trưởng lão căm hận Phương Lâm, lại lập tức cười rộ lên chế nhạo.
Đám người Mạnh Vô Ưu, Mộc Yến lại cảm thấy cổ quái nhìn Phương Lâm. Lấy hiểu biết của bọn họ về Phương Lâm, chắc hẳn không phải là loại người nhát gan như vậy.
- Phương Lâm, ngươi vào đi.
Giọng nói Cổ Đạo Phong vang lên, lộ ra vài phần thân thiện, khiến người ta có cảm giác giống như đứng trong gió xuân ấm áp.
Phương Lâm nghe vậy, do dự một lát, cuối cùng sợ hãi rụt rè đi theo sau trưởng lão dẫn đường, tiến vào trong đại điện.
- Đệ tử Phương Lâm bái kiến thủ tọa, bái kiến các vị trưởng lão.
Phương Lâm vừa tiến vào đại điện, còn chưa đứng vững, đã lập tức khom người làm đại lễ với cả đám người, chỉ thiếu quỳ trên mặt đất dập đầu.
Cổ Đạo Phong mỉm cười, trên gương mặt nho nhã đầy vẻ tán thưởng đối với Phương Lâm.
Nghiêm Chính Phong lại trợn trừng đôi mắt già mờ đục, không hề e ngại quan sát Phương Lâm từ trên xuống dưới. Thậm chí hắn còn đi tới trước mặt Phương Lâm, đi vòng quanh Phương Lâm quan sát.
Bị lão nhân này nhìn như vậy, lông tóc toàn thân Phương Lâm dựng ngược. Ánh mắt lão nhân này bỉ ổi như thế, không biết là có sở thích gì đặc biệt?
Nghiêm Chính Phong quan sát một lúc lâu, mới khe khẽ hừ một tiếng, trở lại chỗ của mình, không tiếp tục nhìn Phương Lâm nữa. Trên gương mặt già nua lộ rõ vẻ thất vọng.
Nhìn thấy thái độ trên mặt Nghiêm Chính Phong, trong lòng đám người Mạnh Vô Ưu đều thầm nghĩ không tốt. Xem ra ấn tượng đầu tiên của Nghiêm Chính Phong đối với Phương Lâm cũng không tốt. Đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
- Phương Lâm, lần này gọi ngươi tới đây, ngươi có biết là chuyện gì hay không?
Cổ Đạo Phong mỉm cười hỏi.
Phương Lâm lắc đầu, nói:
- Đệ tử không biết, vẫn mong thủ tọa giải thích nghi hoặc cho đệ tử.
Cổ Đạo Phong cười nói:
- Thật hay cho một Phương Lâm ngươi, lén lút làm ra chuyện lớn như vậy, lúc này còn giả vờ không biết, muốn bị tội gì?
Tất cả mọi người nghe được, Cổ Đạo Phong chỉ vừa nói vừa cười, vẫn chưa thật sự nổi giận, cũng lập tức nở nụ cười.
Vẻ mặt Phương Lâm lại đầy nghi ngờ không hiểu, giống như hoàn toàn không hiểu được ý tứ trong lời nói của Cổ Đạo Phong.
Cổ Đạo Phong thấy Phương Lâm còn giả ngu, nhất thời lắc đầu cười, nói:
- Phương Lâm ngươi, đã đến lúc này, chẳng lẽ còn muốn giấu diếm chúng ta sao? Mạnh trưởng lão, ngươi tới nói với hắn đi.
Trên mặt Mạnh Vô Ưu lộ vẻ bất đắc dĩ, nói với Phương Lâm:
- Chuyện phương pháp luyện đan, thủ tọa cùng các vị trưởng lão đều đã biết, cho nên cố ý bảo ngươi tới chứng kiến.
Phương Lâm nghe vậy, làm ra bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra, liền vội vàng nói:
- Hóa ra là chuyện phương pháp luyện đan. Lúc đó chỉ là trong lòng đệ tử có cảm giác, mới đi sửa lại mười bảy tờ phương pháp luyện đan này, cũng hoàn toàn không dám có tâm tư mạo phạm tiền bối Đan tông ta. Mong rằng các vị trưởng lão cùng thủ tọa minh giám.
Nghiêm Chính Phong không nhịn được nói:
- Được được lắm. Mạo phạm giả hay thật, sau này hãy nói. Hiện tại liền bắt đầu nghiệm chứng.
Phương Lâm không nói gì thêm. Mỗi người ở đây đều có thân phận cao hơn hắn. Mọi chuyện đều phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ người nào bắt được đằng chuôi.
- Thủ tọa, vì quá trình nghiệm chứng cần phải rõ ràng trong sạch, cần có hai vị trưởng lão cùng tham dự vào. Hai người đồng thời chế luyện một loại đan dược. Một người dựa theo phương pháp luyện đan ban đầu để chế luyện. Một người dựa theo phương pháp luyện đan sau khi sửa chữa để chế luyện. Hơn nữa thành tựu đan đạo của hai người phải gần nhau, lúc này mới có thể nhìn ra được tốt xấu của hai loại phương pháp luyện đan.
Mạnh Vô Ưu nói.
Mọi người nghe vậy, đều gật đầu. Theo như phương pháp Mạnh Vô Ưu nói thật sự rất rõ ràng trong sạch, có thể liếc mắt nhìn ra tốt xấu của hai loại phương pháp luyện đan này.
Cổ Đạo Phong nhìn đám người phía dưới, nói:
- Vậy sẽ do Vạn trưởng lão và Tôn trưởng lão đến làm đi.
Hai người được điểm tên lập tức đứng dậy, chắp tay về phía Cổ Đạo Phong đáp lời.
Bộ dạng hai người này đều hơn năm mươi tuổi, tướng mạo xấu xí, ở trong Đan tông thuộc về trưởng lão phái trung lập, đối với Phương Lâm vừa không có thiện cảm, cũng không có thù địch gì.
Cổ Đạo Phong chọn người cũng rất chú ý, vừa không thể để cho những người của Mạnh Vô Ưu tới làm, cũng không thể chọn đám người Triệu Đăng Minh, Vu Chấn. Hắn lựa chọn những trưởng lão trung lập này, tất nhiên là thích hợp nhất.
Lại nói, Tôn trưởng lão cùng Vạn trưởng lão này đều là luyện đan sư nhị đỉnh, thành tựu đan đạo vô cùng gần nhau.
Mọi người tản ra. Lúc này, ở trước người Vạn trưởng lão cùng Tôn trưởng lão đều có một cái lò luyện đan của mình. Về phần thảo dược cần thiết, tất nhiên sẽ có người không ngừng đưa tới.
Lò luyện đan tất nhiên đều sử dụng như nhau.
Tôn trưởng lão dựa theo phương pháp luyện đan ban đầu để chế luyện. Vạn trưởng lão lại sử dụng phương pháp luyện đan sau khi sửa đổi để chế luyện.
Chế luyện đầu tiên chính là Tử Tâm đan.
Bên này Tôn trưởng lão đã bắt đầu chế luyện. Bên kia Tôn trưởng lão lại hơi do dự, nhìn về phía Mạnh Vô Ưu hỏi:
- Mạnh huynh, Long Quỳ thảo này thật sự có thể chế luyện ra Tử Tâm đan sao?
Mạnh Vô Ưu gật đầu, vô cùng vững tin nói:
- Vạn lão đệ không cần lo lắng, cứ chuyên tâm luyện đan là được.
Vạn trưởng lão nghe vậy, cũng chỉ có thể cắn răng, kiên trì bắt đầu luyện đan.
Mọi người ở đây đều tập trung tinh thần nhìn. Dù sao đây chính là chuyện có thể ảnh hưởng tới truyền thừa của Đan tông.
Hai trưởng lão luyện đan hết sức nhanh chóng. Vừa nhìn đã biết là luyện đan sư lão luyện nhiều năm thấm nhuần đan đạo. Mọi người tại đây đều âm thầm gật đầu.
Rất nhanh, hai người đã luyện đan sắp xong. Lúc sắp ra lò, lò luyện đan ở chỗ Tôn trưởng lão phát ra một tiếng phù. Nhất thời sắc mặt Tôn trưởng lão lại trở nên khó coi.
Đang yên đang lành, ngài lại trở quẻ?
- Nghiêm lão, trăm triệu lần không thể!
- Chuyện này có thể thương lượng một chút hay không?
- Nghiêm trưởng lão, đây chính là đại bất kính đối với tổ tiên!
...
Cả đám người cho rằng Nghiêm Chính Phong nhất thời hồ đồ, vội vàng khuyên can.
Nghiêm Chính Phong đột nhiên trợn mắt, thần sắc không giận tự uy, lạnh lùng nhìn những người vừa mở miệng khuyên can.
- Lão phu còn chưa lão hồ đồ, không cần các ngươi khuyên bảo!
Giọng nói có lực của Nghiêm Chính Phong vang lên.
Tất cả sảnh đường đều yên lặng. Giọng nói của Nghiêm Chính Phong át hết tất cả. Những trưởng lão phản đối nghiệm chứng phương pháp luyện đan, mỗi người đều im lặng, không dám nói thêm gì nữa.
Nghiêm Chính Phong lực lượng phản đối trung kiên này còn đồng ý, cho dù bọn họ có kêu gào nữa, chắc hẳn cũng không thay đổi được điều gì.
Cổ Đạo Phong mỉm cười nhìn Nghiêm Chính Phong, nói:
- Nghiêm trưởng lão đồng ý?
Nghiêm Chính Phong ôm quyền, gật đầu nói:
- Lão phu đồng ý, khẩn cầu thủ tọa cho phép Mạnh trưởng lão tiến hành nghiệm chứng phương pháp luyện đan.
Cổ Đạo Phong ừ một tiếng, nói:
- Đã như vậy, bản tọa liền đồng ý. Chỉ có điều nếu như chuyện này có liên quan đến Phương Lâm này, vậy lúc nghiệm chứng, hắn cũng phải có mặt ở đây mới phải.
Nghiêm Chính Phong lập tức nói:
- Thủ tọa nói đúng. Lão phu cũng rất muốn gặp thiên tài mấy ngày gần đây được truyền tụng sôi nổi, xem cuối cùng có giống như lời đồn hay không.
- Tốt lắm, bảo Phương Lâm nhanh chóng đi tới đại điện.
Cổ Đạo Phong phân phó nói.
...
Một lát sau, vẻ mặt Phương Lâm lo lắng hãi hùng dưới sự dẫn đường của một vị trưởng lão, một bước bằng ba bước đi tới bên trong đại điện Đan tông.
Phương Lâm vừa thấy cả sảnh đường có đầy những trưởng lão đang đứng thẳng, trong lòng âm thầm cảnh giác, trên mặt càng lộ vẻ khẩn trương.
- Ngươi đứng ngây ra đó làm cái gì? Nhanh tiến vào đi?
Trưởng lão dẫn đường này thấy Phương Lâm ở bên ngoài đại điện do dự không dám đi vào, trong lúc nhất thời không vui nói.
Phương Lâm cười khổ nói:
- Trưởng lão, đệ tử chưa từng thấy cục diện lớn như vậy. Ở đây có nhiều trưởng lão như vậy, đệ tử khiếp sợ.
Giọng nói của Phương Lâm không lớn, nhưng người trong đại điện đều không phải người bình thường, tất nhiên nghe được rõ ràng. Trong lúc nhất thời mọi người dở khóc dở cười.
Nghiêm Chính Phong âm thầm lắc đầu. Ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Phương Lâm không tốt lắm. Tuy rằng không biết có mấy phần thiên tài, lại không chịu được như thế.
Triệu Đăng Minh và một vài trưởng lão căm hận Phương Lâm, lại lập tức cười rộ lên chế nhạo.
Đám người Mạnh Vô Ưu, Mộc Yến lại cảm thấy cổ quái nhìn Phương Lâm. Lấy hiểu biết của bọn họ về Phương Lâm, chắc hẳn không phải là loại người nhát gan như vậy.
- Phương Lâm, ngươi vào đi.
Giọng nói Cổ Đạo Phong vang lên, lộ ra vài phần thân thiện, khiến người ta có cảm giác giống như đứng trong gió xuân ấm áp.
Phương Lâm nghe vậy, do dự một lát, cuối cùng sợ hãi rụt rè đi theo sau trưởng lão dẫn đường, tiến vào trong đại điện.
- Đệ tử Phương Lâm bái kiến thủ tọa, bái kiến các vị trưởng lão.
Phương Lâm vừa tiến vào đại điện, còn chưa đứng vững, đã lập tức khom người làm đại lễ với cả đám người, chỉ thiếu quỳ trên mặt đất dập đầu.
Cổ Đạo Phong mỉm cười, trên gương mặt nho nhã đầy vẻ tán thưởng đối với Phương Lâm.
Nghiêm Chính Phong lại trợn trừng đôi mắt già mờ đục, không hề e ngại quan sát Phương Lâm từ trên xuống dưới. Thậm chí hắn còn đi tới trước mặt Phương Lâm, đi vòng quanh Phương Lâm quan sát.
Bị lão nhân này nhìn như vậy, lông tóc toàn thân Phương Lâm dựng ngược. Ánh mắt lão nhân này bỉ ổi như thế, không biết là có sở thích gì đặc biệt?
Nghiêm Chính Phong quan sát một lúc lâu, mới khe khẽ hừ một tiếng, trở lại chỗ của mình, không tiếp tục nhìn Phương Lâm nữa. Trên gương mặt già nua lộ rõ vẻ thất vọng.
Nhìn thấy thái độ trên mặt Nghiêm Chính Phong, trong lòng đám người Mạnh Vô Ưu đều thầm nghĩ không tốt. Xem ra ấn tượng đầu tiên của Nghiêm Chính Phong đối với Phương Lâm cũng không tốt. Đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
- Phương Lâm, lần này gọi ngươi tới đây, ngươi có biết là chuyện gì hay không?
Cổ Đạo Phong mỉm cười hỏi.
Phương Lâm lắc đầu, nói:
- Đệ tử không biết, vẫn mong thủ tọa giải thích nghi hoặc cho đệ tử.
Cổ Đạo Phong cười nói:
- Thật hay cho một Phương Lâm ngươi, lén lút làm ra chuyện lớn như vậy, lúc này còn giả vờ không biết, muốn bị tội gì?
Tất cả mọi người nghe được, Cổ Đạo Phong chỉ vừa nói vừa cười, vẫn chưa thật sự nổi giận, cũng lập tức nở nụ cười.
Vẻ mặt Phương Lâm lại đầy nghi ngờ không hiểu, giống như hoàn toàn không hiểu được ý tứ trong lời nói của Cổ Đạo Phong.
Cổ Đạo Phong thấy Phương Lâm còn giả ngu, nhất thời lắc đầu cười, nói:
- Phương Lâm ngươi, đã đến lúc này, chẳng lẽ còn muốn giấu diếm chúng ta sao? Mạnh trưởng lão, ngươi tới nói với hắn đi.
Trên mặt Mạnh Vô Ưu lộ vẻ bất đắc dĩ, nói với Phương Lâm:
- Chuyện phương pháp luyện đan, thủ tọa cùng các vị trưởng lão đều đã biết, cho nên cố ý bảo ngươi tới chứng kiến.
Phương Lâm nghe vậy, làm ra bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra, liền vội vàng nói:
- Hóa ra là chuyện phương pháp luyện đan. Lúc đó chỉ là trong lòng đệ tử có cảm giác, mới đi sửa lại mười bảy tờ phương pháp luyện đan này, cũng hoàn toàn không dám có tâm tư mạo phạm tiền bối Đan tông ta. Mong rằng các vị trưởng lão cùng thủ tọa minh giám.
Nghiêm Chính Phong không nhịn được nói:
- Được được lắm. Mạo phạm giả hay thật, sau này hãy nói. Hiện tại liền bắt đầu nghiệm chứng.
Phương Lâm không nói gì thêm. Mỗi người ở đây đều có thân phận cao hơn hắn. Mọi chuyện đều phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ người nào bắt được đằng chuôi.
- Thủ tọa, vì quá trình nghiệm chứng cần phải rõ ràng trong sạch, cần có hai vị trưởng lão cùng tham dự vào. Hai người đồng thời chế luyện một loại đan dược. Một người dựa theo phương pháp luyện đan ban đầu để chế luyện. Một người dựa theo phương pháp luyện đan sau khi sửa chữa để chế luyện. Hơn nữa thành tựu đan đạo của hai người phải gần nhau, lúc này mới có thể nhìn ra được tốt xấu của hai loại phương pháp luyện đan.
Mạnh Vô Ưu nói.
Mọi người nghe vậy, đều gật đầu. Theo như phương pháp Mạnh Vô Ưu nói thật sự rất rõ ràng trong sạch, có thể liếc mắt nhìn ra tốt xấu của hai loại phương pháp luyện đan này.
Cổ Đạo Phong nhìn đám người phía dưới, nói:
- Vậy sẽ do Vạn trưởng lão và Tôn trưởng lão đến làm đi.
Hai người được điểm tên lập tức đứng dậy, chắp tay về phía Cổ Đạo Phong đáp lời.
Bộ dạng hai người này đều hơn năm mươi tuổi, tướng mạo xấu xí, ở trong Đan tông thuộc về trưởng lão phái trung lập, đối với Phương Lâm vừa không có thiện cảm, cũng không có thù địch gì.
Cổ Đạo Phong chọn người cũng rất chú ý, vừa không thể để cho những người của Mạnh Vô Ưu tới làm, cũng không thể chọn đám người Triệu Đăng Minh, Vu Chấn. Hắn lựa chọn những trưởng lão trung lập này, tất nhiên là thích hợp nhất.
Lại nói, Tôn trưởng lão cùng Vạn trưởng lão này đều là luyện đan sư nhị đỉnh, thành tựu đan đạo vô cùng gần nhau.
Mọi người tản ra. Lúc này, ở trước người Vạn trưởng lão cùng Tôn trưởng lão đều có một cái lò luyện đan của mình. Về phần thảo dược cần thiết, tất nhiên sẽ có người không ngừng đưa tới.
Lò luyện đan tất nhiên đều sử dụng như nhau.
Tôn trưởng lão dựa theo phương pháp luyện đan ban đầu để chế luyện. Vạn trưởng lão lại sử dụng phương pháp luyện đan sau khi sửa đổi để chế luyện.
Chế luyện đầu tiên chính là Tử Tâm đan.
Bên này Tôn trưởng lão đã bắt đầu chế luyện. Bên kia Tôn trưởng lão lại hơi do dự, nhìn về phía Mạnh Vô Ưu hỏi:
- Mạnh huynh, Long Quỳ thảo này thật sự có thể chế luyện ra Tử Tâm đan sao?
Mạnh Vô Ưu gật đầu, vô cùng vững tin nói:
- Vạn lão đệ không cần lo lắng, cứ chuyên tâm luyện đan là được.
Vạn trưởng lão nghe vậy, cũng chỉ có thể cắn răng, kiên trì bắt đầu luyện đan.
Mọi người ở đây đều tập trung tinh thần nhìn. Dù sao đây chính là chuyện có thể ảnh hưởng tới truyền thừa của Đan tông.
Hai trưởng lão luyện đan hết sức nhanh chóng. Vừa nhìn đã biết là luyện đan sư lão luyện nhiều năm thấm nhuần đan đạo. Mọi người tại đây đều âm thầm gật đầu.
Rất nhanh, hai người đã luyện đan sắp xong. Lúc sắp ra lò, lò luyện đan ở chỗ Tôn trưởng lão phát ra một tiếng phù. Nhất thời sắc mặt Tôn trưởng lão lại trở nên khó coi.
Tác giả :
Vạn Cổ Thanh Liên