Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 326: Lại vào động cổ
Chờ khi Phương Lâm kịp phản ứng, con thú nhỏ màu vàng này đã giống như gió cuốn mây tan, gặm sạch hơn mười gốc dược liệu, chỉ để lại một mảnh hỗn độn.
Phương Lâm khiếp sợ tới mức ngây người, sau đó kêu thảm một tiếng, lập tức tiến lên bắt con thú nhỏ màu vàng này lại.
- Ngươi là thứ đồ vô liêm sỉ, lại dám gặm dược liệu ta cực cực khổ khổ trồng ra? Ngươi có phải muốn chết hay không?
Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Con thú nhỏ màu vàng lộ ra vẻ mặt xem thường nhìn Phương Lâm, trong miệng còn ợ hơi, phả ra mùi dược liệu.
Khóe miệng Phương Lâm co giật, vật nhỏ này khó tránh khỏi tâm tư quá lớn, ăn no tự nhiên làm ra vẻ mặt mặc cho ngươi làm thịt.
Chỉ có điều khoan hãy nói điều này. Nếu như là thi nhân sâm nghìn năm gặm dược liệu của mình như thế, vậy hắn nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ một trận.
Nhưng con thú nhỏ màu vàng này, Phương Lâm lại không đành lòng làm gì nó. Thứ nhất tiểu tử này dù sao đã cứu mình, thứ hai chính là vật nhỏ này bộ dạng thật là đáng yêu, Phương Lâm cũng không nỡ làm gì nó.
- Không cho phép ăn nữa!
Phương Lâm vỗ vào đầu nhỏ của nó một cái. Nó chớp chớp mắt to, vẫn đó đi tới ruộng thuốc nhìn, cảm giác hình như còn có chút chưa thỏa mãn.
Phương Lâm sờ bụng của tiểu tử này, không ngờ cũng không phồng lên, hắn nhất thời âm thầm kinh ngạc, phải biết rằng nó vừa gặm hơn mười gốc dược liệu, bụng lại hoàn toàn không có phồng lên, thân thể của tiểu tử này quả thực chính là một cái động không đáy.
- Ngươi còn muốn ăn sao?
Phương Lâm hỏi dò.
Con thú nhỏ màu vàng gật đầu, vẻ mặt khát vọng.
Phương Lâm khẽ nhíu mày, theo cách ăn của nó như vậy, dược liệu của một viện này sợ là căn bản không đủ cho nó ăn.
Hơn nữa Phương Lâm cũng không biết được rõ ràng, con thú nhỏ màu vàng này ăn nhiều dược liệu như vậy, sẽ không phát sinh biến hóa gì chứ?
- Ngươi có phải cái gì cũng có thể ăn hay không?
Phương Lâm lại hỏi.
Con thú nhỏ màu vàng xèo xèo chít kêu, hình như đang thúc giục Phương Lâm, nhanh chóng cho nó ăn ngon.
Phương Lâm cười, vỗ túi Cửu Cung, lấy thi nhân sâm nghìn năm này ra ngoài.
- Ha ha ha, bản đại gia lại nhìn thấy ánh mặt trời nữa!
Thi nhân sâm nghìn năm vừa đi ra, chính là cất tiếng cười to.
- Đừng kêu nữa.
Phương Lâm theo thói quen đập nó ở trên mặt đất một cái, nhất thời thi nhân sâm nghìn năm này hùng hùng hổ hổ lên.
Nào ngờ con thú nhỏ màu vàng này nhìn thấy thi nhân sâm nghìn năm, nhất thời mắt cũng nhìn chằm chằm, khóe miệng chảy nước bọt, bộ dạng thèm nhỏ dãi.
- A? Cái lông dài này là thứ gì?
Thi nhân sâm nghìn năm cũng nhìn chằm chằm vào con thú nhỏ màu vàng, trên gương mặt đáng khinh đầy vẻ ngạc nhiên.
Con thú nhỏ màu vàng hướng nhìn về phía thi nhân sâm nghìn năm chít lên vài tiếng, thi nhân sâm nghìn năm lại nhìn chằm chằm vào nó không rời mắt.
Phương Lâm vừa vung tay lên, con thú nhỏ màu vàng này đã lao về phía thi nhân sâm nghìn năm, không nói lời gì, mở miệng lại gặm.
- A!!! Muốn chết muốn chết, bản đại gia cũng bị ăn!
Thi nhân sâm nghìn năm liên tục kêu lên thảm thiết, bị con thú nhỏ màu vàng liên tục loạn gặm.
Chỉ có điều Phương Lâm lại phát hiện, con thú nhỏ màu vàng này tuy rằng gặm được lợi hại, nhưng không có lưu lại bất kỳ dấu vết nào ở trên thân của thi nhân sâm nghìn năm, ngay cả một khối cũng không có cắn đứt.
Con thú nhỏ màu vàng tức giận đến mức kêu loạn, có vẻ rất không cam lòng, không ngờ gặm về phía hai chân của thi nhân sâm nghìn năm.
- Chân của ta! Chân của ta không còn nữa!!!
Thi nhân sâm nghìn năm không ngừng giãy dụa kêu lên thảm thiết, nhưng trên thực tế nó lại bình yên vô sự, con thú nhỏ màu vàng hao hết sức lực, cũng không có gặm được bất kỳ thứ gì từ trên người thi nhân sâm nghìn năm, cho dù là cái râu nhân sâm cũng không có thiếu đi.
Trong lòng Phương Lâm càng thêm hiếu kỳ, suy nghĩ một lát, hắn lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một khối kim loại, đặt tới bên miệng của con thú nhỏ màu vàng.
Chỉ thấy con thú nhỏ màu vàng cắn một cái xuống, kim loại này vô cùng hiếm thấy có độ cứng cực cao, lại bị nó cắn đến biến hình như thế.
- Vật nhỏ này răng miệng thật tốt, thiếu chút nữa gặm được bản đại gia.
Trong lòng thi nhân sâm nghìn năm còn sợ hãi nói.
Phương Lâm càng ngạc nhiên không thôi, con thú nhỏ màu vàng này lợi hại như vậy, nhưng cũng không cắn nổi thi nhân sâm nghìn năm này, điều này nói rõ thi nhân sâm nghìn năm càng không tầm thường.
Trước đây Phương Lâm còn chưa cảm thấy, hiện tại xem ra, thi nhân sâm nghìn năm này sợ rằng còn có bí mật gì đó mình chưa biết.
Dù sao cho dù là một gốc thi nhân sâm hấp thu thi khí mọc ra, cũng không có khả năng cứng rắn đến mức độ này.
Mà con thú nhỏ màu vàng này, lại cái gì cũng có thể gặm, cái gì cũng có thể ăn, duy nhất chỉ có gặm không được thi nhân sâm nghìn năm này.
- Lão dưa muối, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì? Thế nào lại cứng như thế?
Phương Lâm nhìn chằm chằm vào thi nhân sâm nghìn năm này hỏi.
Thi nhân sâm nghìn năm hừ một tiếng, bộ dạng cao ngạo nói:
- Đã nói với ngươi, bản đại gia là thi nhân sâm nghìn năm, một ngàn năm đạo hạnh, ai có thể so với ta?
Phương Lâm không nói gì, chỉ có điều thi nhân sâm nghìn năm này cũng nói không sai. Một ngàn năm đạo hạnh, quả thật vô cùng khủng khiếp, cho dù là một con heo, sống thêm một ngàn năm, cũng phải biến thành heo yêu.
Hơn nữa thi nhân sâm nghìn năm này chính là sinh trưởng ở trong hang động vô tận dưới lòng đất, cũng không biết hấp thu thi khí khổng lồ tới mức nào, đồng thời mở ra linh trí, có thể nói gốc cây thi nhân sâm nghìn năm này đã là thành tinh, có thể xem như là yêu thú.
- Lão dưa muối, ngươi sống lâu như vậy, biết tiểu tử này có lai lịch gì không?
Phương Lâm lại hỏi.
Thi nhân sâm nghìn năm có chút sợ hãi nhìn con thú nhỏ màu vàng, nói:
- Ta cũng không biết vật nhỏ này, chỉ có điều nó tàn bạo như thế, động một chút là muốn gặm ta, khẳng định không là thứ tốt gì.
Con thú nhỏ màu vàng dường như có thể nghe hiểu tiếng người, quay về phía thi nhân sâm nghìn năm cực kỳ bất mãn trợn mắt, dường như muốn nói ngươi mới không phải là đồ tốt.
Phương Lâm xoa xoa mi tâm. Một gốc thi nhân sâm nghìn năm này lại đủ phiền toái, lại thêm một vật nhỏ không rõ lai lịch, cái gì cũng gặm, vậy nếu như thả nó ra ngoài, toàn bộ ruộng thuốc của Tử Hà tông đều sẽ bị nó gây tai họa.
Khi Phương Lâm suy nghĩ xem làm thế nào ổn định hai vật này, bên tai Phương Lâm đột nhiên vang lên giọng nói của một nữ tử.
- Tới động cổ!
Phương Lâm nhất thời kinh sợ. Đây là tiếng nữ tử bị trấn áp ở bên trong động cổ này, trên người mình vẫn lưu lại ấn ký của nàng.
Phương Lâm nhíu mày lại, cũng không biết nữ nhân kia tìm mình làm cái gì, nếu như không có ấn ký trong người, Phương Lâm thật sự không muốn lại đi tiếp xúc với nữ nhân kia, dù sao đối phương quá mức thần bí, mình lại kém như vậy, hoàn toàn là mặc cho người định đoạt.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng không có cách nào chống cự, hắn lập tức bỏ con thú nhỏ màu vàng và thi nhân sâm nghìn năm vào trong túi, lao thẳng đến động cổ.
Đến chỗ động cổ, bà lão một mắt vẫn là ngồi xếp bằng ở trên cái cây già. Nhìn thấy Phương Lâm tới, bà lão lộ vẻ kinh ngạc.
- Tiền bối, vãn bối muốn vào động một lần.
Phương Lâm ôm quyền nói.
Độc nhãn bà lão gật đầu:
- Lúc này không có người ở trong động cổ tìm hiểu tấm bia đá, ngươi có thể tiến vào trong.
Phương Lâm đáp một tiếng, theo sau chính là đi vào trong động cổ.
Vừa bước vào, lại có một lực hút rất mạnh vọt tới, loại cảm giác này hết sức quen thuộc, lần đầu tiên lúc Phương Lâm tiến vào động cổ, chính là bị hút vào như thế.
Phù phù!
Một lúc lâu, Phương Lâm chật vật ngã trên mặt đất, bò người dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Tiền bối, tìm ta làm gì?
Phương Lâm nhìn về bốn phía xung quanh cao giọng hỏi.
Phương Lâm khiếp sợ tới mức ngây người, sau đó kêu thảm một tiếng, lập tức tiến lên bắt con thú nhỏ màu vàng này lại.
- Ngươi là thứ đồ vô liêm sỉ, lại dám gặm dược liệu ta cực cực khổ khổ trồng ra? Ngươi có phải muốn chết hay không?
Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Con thú nhỏ màu vàng lộ ra vẻ mặt xem thường nhìn Phương Lâm, trong miệng còn ợ hơi, phả ra mùi dược liệu.
Khóe miệng Phương Lâm co giật, vật nhỏ này khó tránh khỏi tâm tư quá lớn, ăn no tự nhiên làm ra vẻ mặt mặc cho ngươi làm thịt.
Chỉ có điều khoan hãy nói điều này. Nếu như là thi nhân sâm nghìn năm gặm dược liệu của mình như thế, vậy hắn nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ một trận.
Nhưng con thú nhỏ màu vàng này, Phương Lâm lại không đành lòng làm gì nó. Thứ nhất tiểu tử này dù sao đã cứu mình, thứ hai chính là vật nhỏ này bộ dạng thật là đáng yêu, Phương Lâm cũng không nỡ làm gì nó.
- Không cho phép ăn nữa!
Phương Lâm vỗ vào đầu nhỏ của nó một cái. Nó chớp chớp mắt to, vẫn đó đi tới ruộng thuốc nhìn, cảm giác hình như còn có chút chưa thỏa mãn.
Phương Lâm sờ bụng của tiểu tử này, không ngờ cũng không phồng lên, hắn nhất thời âm thầm kinh ngạc, phải biết rằng nó vừa gặm hơn mười gốc dược liệu, bụng lại hoàn toàn không có phồng lên, thân thể của tiểu tử này quả thực chính là một cái động không đáy.
- Ngươi còn muốn ăn sao?
Phương Lâm hỏi dò.
Con thú nhỏ màu vàng gật đầu, vẻ mặt khát vọng.
Phương Lâm khẽ nhíu mày, theo cách ăn của nó như vậy, dược liệu của một viện này sợ là căn bản không đủ cho nó ăn.
Hơn nữa Phương Lâm cũng không biết được rõ ràng, con thú nhỏ màu vàng này ăn nhiều dược liệu như vậy, sẽ không phát sinh biến hóa gì chứ?
- Ngươi có phải cái gì cũng có thể ăn hay không?
Phương Lâm lại hỏi.
Con thú nhỏ màu vàng xèo xèo chít kêu, hình như đang thúc giục Phương Lâm, nhanh chóng cho nó ăn ngon.
Phương Lâm cười, vỗ túi Cửu Cung, lấy thi nhân sâm nghìn năm này ra ngoài.
- Ha ha ha, bản đại gia lại nhìn thấy ánh mặt trời nữa!
Thi nhân sâm nghìn năm vừa đi ra, chính là cất tiếng cười to.
- Đừng kêu nữa.
Phương Lâm theo thói quen đập nó ở trên mặt đất một cái, nhất thời thi nhân sâm nghìn năm này hùng hùng hổ hổ lên.
Nào ngờ con thú nhỏ màu vàng này nhìn thấy thi nhân sâm nghìn năm, nhất thời mắt cũng nhìn chằm chằm, khóe miệng chảy nước bọt, bộ dạng thèm nhỏ dãi.
- A? Cái lông dài này là thứ gì?
Thi nhân sâm nghìn năm cũng nhìn chằm chằm vào con thú nhỏ màu vàng, trên gương mặt đáng khinh đầy vẻ ngạc nhiên.
Con thú nhỏ màu vàng hướng nhìn về phía thi nhân sâm nghìn năm chít lên vài tiếng, thi nhân sâm nghìn năm lại nhìn chằm chằm vào nó không rời mắt.
Phương Lâm vừa vung tay lên, con thú nhỏ màu vàng này đã lao về phía thi nhân sâm nghìn năm, không nói lời gì, mở miệng lại gặm.
- A!!! Muốn chết muốn chết, bản đại gia cũng bị ăn!
Thi nhân sâm nghìn năm liên tục kêu lên thảm thiết, bị con thú nhỏ màu vàng liên tục loạn gặm.
Chỉ có điều Phương Lâm lại phát hiện, con thú nhỏ màu vàng này tuy rằng gặm được lợi hại, nhưng không có lưu lại bất kỳ dấu vết nào ở trên thân của thi nhân sâm nghìn năm, ngay cả một khối cũng không có cắn đứt.
Con thú nhỏ màu vàng tức giận đến mức kêu loạn, có vẻ rất không cam lòng, không ngờ gặm về phía hai chân của thi nhân sâm nghìn năm.
- Chân của ta! Chân của ta không còn nữa!!!
Thi nhân sâm nghìn năm không ngừng giãy dụa kêu lên thảm thiết, nhưng trên thực tế nó lại bình yên vô sự, con thú nhỏ màu vàng hao hết sức lực, cũng không có gặm được bất kỳ thứ gì từ trên người thi nhân sâm nghìn năm, cho dù là cái râu nhân sâm cũng không có thiếu đi.
Trong lòng Phương Lâm càng thêm hiếu kỳ, suy nghĩ một lát, hắn lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một khối kim loại, đặt tới bên miệng của con thú nhỏ màu vàng.
Chỉ thấy con thú nhỏ màu vàng cắn một cái xuống, kim loại này vô cùng hiếm thấy có độ cứng cực cao, lại bị nó cắn đến biến hình như thế.
- Vật nhỏ này răng miệng thật tốt, thiếu chút nữa gặm được bản đại gia.
Trong lòng thi nhân sâm nghìn năm còn sợ hãi nói.
Phương Lâm càng ngạc nhiên không thôi, con thú nhỏ màu vàng này lợi hại như vậy, nhưng cũng không cắn nổi thi nhân sâm nghìn năm này, điều này nói rõ thi nhân sâm nghìn năm càng không tầm thường.
Trước đây Phương Lâm còn chưa cảm thấy, hiện tại xem ra, thi nhân sâm nghìn năm này sợ rằng còn có bí mật gì đó mình chưa biết.
Dù sao cho dù là một gốc thi nhân sâm hấp thu thi khí mọc ra, cũng không có khả năng cứng rắn đến mức độ này.
Mà con thú nhỏ màu vàng này, lại cái gì cũng có thể gặm, cái gì cũng có thể ăn, duy nhất chỉ có gặm không được thi nhân sâm nghìn năm này.
- Lão dưa muối, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì? Thế nào lại cứng như thế?
Phương Lâm nhìn chằm chằm vào thi nhân sâm nghìn năm này hỏi.
Thi nhân sâm nghìn năm hừ một tiếng, bộ dạng cao ngạo nói:
- Đã nói với ngươi, bản đại gia là thi nhân sâm nghìn năm, một ngàn năm đạo hạnh, ai có thể so với ta?
Phương Lâm không nói gì, chỉ có điều thi nhân sâm nghìn năm này cũng nói không sai. Một ngàn năm đạo hạnh, quả thật vô cùng khủng khiếp, cho dù là một con heo, sống thêm một ngàn năm, cũng phải biến thành heo yêu.
Hơn nữa thi nhân sâm nghìn năm này chính là sinh trưởng ở trong hang động vô tận dưới lòng đất, cũng không biết hấp thu thi khí khổng lồ tới mức nào, đồng thời mở ra linh trí, có thể nói gốc cây thi nhân sâm nghìn năm này đã là thành tinh, có thể xem như là yêu thú.
- Lão dưa muối, ngươi sống lâu như vậy, biết tiểu tử này có lai lịch gì không?
Phương Lâm lại hỏi.
Thi nhân sâm nghìn năm có chút sợ hãi nhìn con thú nhỏ màu vàng, nói:
- Ta cũng không biết vật nhỏ này, chỉ có điều nó tàn bạo như thế, động một chút là muốn gặm ta, khẳng định không là thứ tốt gì.
Con thú nhỏ màu vàng dường như có thể nghe hiểu tiếng người, quay về phía thi nhân sâm nghìn năm cực kỳ bất mãn trợn mắt, dường như muốn nói ngươi mới không phải là đồ tốt.
Phương Lâm xoa xoa mi tâm. Một gốc thi nhân sâm nghìn năm này lại đủ phiền toái, lại thêm một vật nhỏ không rõ lai lịch, cái gì cũng gặm, vậy nếu như thả nó ra ngoài, toàn bộ ruộng thuốc của Tử Hà tông đều sẽ bị nó gây tai họa.
Khi Phương Lâm suy nghĩ xem làm thế nào ổn định hai vật này, bên tai Phương Lâm đột nhiên vang lên giọng nói của một nữ tử.
- Tới động cổ!
Phương Lâm nhất thời kinh sợ. Đây là tiếng nữ tử bị trấn áp ở bên trong động cổ này, trên người mình vẫn lưu lại ấn ký của nàng.
Phương Lâm nhíu mày lại, cũng không biết nữ nhân kia tìm mình làm cái gì, nếu như không có ấn ký trong người, Phương Lâm thật sự không muốn lại đi tiếp xúc với nữ nhân kia, dù sao đối phương quá mức thần bí, mình lại kém như vậy, hoàn toàn là mặc cho người định đoạt.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng không có cách nào chống cự, hắn lập tức bỏ con thú nhỏ màu vàng và thi nhân sâm nghìn năm vào trong túi, lao thẳng đến động cổ.
Đến chỗ động cổ, bà lão một mắt vẫn là ngồi xếp bằng ở trên cái cây già. Nhìn thấy Phương Lâm tới, bà lão lộ vẻ kinh ngạc.
- Tiền bối, vãn bối muốn vào động một lần.
Phương Lâm ôm quyền nói.
Độc nhãn bà lão gật đầu:
- Lúc này không có người ở trong động cổ tìm hiểu tấm bia đá, ngươi có thể tiến vào trong.
Phương Lâm đáp một tiếng, theo sau chính là đi vào trong động cổ.
Vừa bước vào, lại có một lực hút rất mạnh vọt tới, loại cảm giác này hết sức quen thuộc, lần đầu tiên lúc Phương Lâm tiến vào động cổ, chính là bị hút vào như thế.
Phù phù!
Một lúc lâu, Phương Lâm chật vật ngã trên mặt đất, bò người dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Tiền bối, tìm ta làm gì?
Phương Lâm nhìn về bốn phía xung quanh cao giọng hỏi.
Tác giả :
Vạn Cổ Thanh Liên