Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 324: Ai kéo chân sau của ai?
- Mùi đan thật nồng đậm!
Có người kinh ngạc kêu lên.
Tô lão nhất thời trừng mắt với người kia, trên mặt của người kia lộ ra ngượng ngùng vẻ, lập tức không dám nói lời nào.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trong lò luyện đan trước người Phương Lâm, không chỉ bởi vì từng mùi đan xông vào mũi, ánh sáng lóe lên nàycàng khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc dị thường.
- Đây không ngờ là hào quang thành đan, tuy rằng vô cùng yếu ớt, nhưng có ánh sáng này xuất hiện, nói rõ phẩm chất của viên đan dược này sẽ không thấp hơn thượng đẳng.
Trong lòng Tô lão thầm nói.
Thần sắc của hai người Lý gia cũng có chút thâm trầm. Thành đan có hào quang, đây là một loại thể hiện thành tựu cực cao của luyện đan sư, trong mười người luyện đan sư ưu tú, sợ rằng chỉ có một người có thể làm được đến bước này.
Có thể nói phàm là đan dược thành công đan xuất hiện hào quang, trên cơ bản phẩm chất đều vô cùng tốt, nếu không tốt cũng sẽ không tệ chút nào.
Phương Lâm tươi cười, nhìn mấy viên Linh Tê đan bên trong lò luyện đan, vẫn có chút thoả mãn.
Dù sao cũng dùng tới hồn mạng đan hỏa, nếu như ngay cả hào quang khi thành đan cũng không có, Phương Lâm này thật sự có thể đi nhảy sông tự sát.
Hào quang thành đan giằng co được một hồi, mới dần dần biến mất. Mà lúc này, đan dược của Hà Lương Vĩnh cũng luyện thành.
Lúc thành đan, mùi đan xông vào mũi, nhưng không hơn, không có bất kỳ hào quang thành đan, ngay cả mùi đan so với Phương Lâm, cũng ít hơn rất nhiều.
Trên mặt Hà Lương Vĩnh cũng không có vẻ gì chán nản. Khi hắn mới bắt đầu so tài được một lúc m, hắn lại nhìn ra thắng bại, cho dù Phương Lâm thi triển ra hồn mạng đan hỏa, cũng không hề dao động tới tâm tính của Hà Lương Vĩnh.
Hai người lấy ra đan dược chế luyện của mình được, giao cho Tô lão tới quyết định
- Phương Lâm, ngươi quả nhiên rất lợi hại, ta thấy mặc cảm.
Hà Lương Vĩnh cười nói với Phương Lâm, trong lúc đó thần sắc vô cùng thản nhiên, tuy rằng hắn cũng rất hâm mộ thiên phú của Phương Lâm, nhưng lại không phải là đố kị.
Phương Lâm cũng có chút kính nể với người này, mặc dù mới vừa quen, nhưng Phương Lâm nhìn ra được, Hà Lương Vĩnh này chính là một người quang minh lỗi lạc, đồng thời có một đặc điểm rất nhiều luyện đan sư không có.
Đó chính là làm đến nơi đến chốn!
Rất nhiều luyện đan sư, nhất là luyện đan sư trẻ tuổi, có quá nhiều người nóng nảy không ổn định, không có thể chân chính tĩnh tâm tới rèn luyện năng lực của mình.
Người có thiên phú trác tuyệt dù sao cũng là số ít, phần lớn mọi người đều bình thường. Những người này muốn trổ hết tài năng, ngoại trừ cơ duyên ra, quan trọng hơn, chính là có thể nhìn thẳng vào chính mình, làm đến nơi đến chốn.
Người khác thiên phú trước sau vẫn là người khác, ngươi hâm mộ căn bản là hâm mộ không được, còn không bằng thành thật làm tốt chuyện của mình, dựa vào nghị lực của mình lại nâng cao chính mình.
Rất rõ ràng, Hà Lương Vĩnh mặc dù có chút thiên phú, nhưng cũng không tính là quá mức xuất sắc, hơn nữa trải qua một lần thất bại, nhưng hắn cũng không yên tĩnh được, mà lựa chọn sử dụng thời gian tới chậm rãi nâng cao chính mình, đi làm từng chút một.
Hà Lương Vĩnh thân là chấp sự Đan Minh, nhất định là đã nhìn thấy rất nhiều loại người thiên tài, nhưng hắn cũng không có vì vậy ảnh hưởng đến tâm tính của mình, khiến mình gặp phải công kích, trái lại càng thêm trầm ổn nội liễm.
So với thiên tài, Phương Lâm càng coi trọng người giống như Hà Lương Vĩnh hơn. Có thể lúc này hắn vẫn không mấy thu hút, nhưng một ngày kia, Hà Lương Vĩnh này sợ rằng sẽ phải giống như con bướm phá kén lao ra, lộ ra ánh sáng rực rỡ của mình.
- Hà sư huynh mới là người ta nên kính nể.
Phương Lâm vừa cười vừa nói.
Tô lão đã nhìn qua Linh Tê đan hai người chế luyện một lượt. Không hề nghi ngờ, đan dược của Phương Lâm tất nhiên là càng tốt hơn.
Bốn viên Linh Tê đan, tất cả đều đạt tới phẩm chất thượng đẳng, đồng thời mơ hồ có dấu hiệu đạt được phẩm chất hoàn mỹ, chỉ có điều gặp giới hạn lò luyện đan và dược liệu đều quá mức tầm thường, nếu không có thể thật sự có khả năng đạt được phẩm chất hoàn mỹ khiến cho người ta chấn động kinh ngạc.
Về phần đan dược của Hà Lương Vĩnh, tuy rằng cũng không tệ, nhưng là hai viên có phẩm chất trung đẳng, hai viên có phẩm chất thượng đẳng.
Như vậy, Phương Lâm khiêu chiến xem như là thành công.
- Chúc mừng ngươi, Phương Lâm.
Hà Lương Vĩnh nói.
Phương Lâm mỉm cười, nói:
- Cảm ơn Hà sư huynh chỉ giáo.
Lập tức có chấp sự Đan Minh nâng cao thứ hạng của Phương Lâm tới vị trí thứ hai mươi trên bảng xếp hạng. Hà Lương Vĩnh lại giảm xuống một bâch, trở thành tên đứng thứ hai mươi mốt. Thứ tự sau đó tất nhiên là lần lượt giảm xuống một bậc.
Khi thứ tự của bảng xếp hạng phát sinh biến động, toàn bộ các luyện đan sư trong Càn quốc lại là một lần nữa sôi trào.
- Đây là tình huống gì vậy? Phương Lâm thế nào thoáng cái đã tiến vào hai mươi?
- Hắn khiêu chiến với Hà Lương Vĩnh vốn ở vị trí thứ hai mươi, chắc là thắng.
- Thật là đáng sợ! Trước đó vẫn có thứ hạng hơn một trăm, hiện tại thoáng cái tiến vào trước hai mươi.
...
Các loại thán phục từ các nơi của Càn quốc vang lên, bất luận là những luyện đan sư trẻ tuổi đó, hay các luyện đan sư lâu năm, đều cảm thấy chấn động kinh ngạc.
Tuy rằng bọn họ biết Phương Lâm rất lợi hại, nhưng lúc này hắn vừa trở thành luyện đan sư tam đỉnh còn chưa tới một ngày đã trực tiếp nhảy lên tới tên thứ hai mươi trên bảng xếp hạng. Người này quả thực là một tên biến thái.
Thấy vậy, ngay cả những người trước đó chất vấn Phương Lâm cũng phải ngậm miệng. Người ở vị trí thứ hai mươi này không có khả năng đơn giản như vậy, đủ để chứng minh Phương Lâm hiện nay ở luyện đan sư tam đỉnh trong Càn quốc có thực lực có thể có thứ hạng tốt.
- Dựa theo quy định, ngươi khiêu chiến thành công, sẽ phải thưởng cho ngươi một gốc dược liệu cổ nghìn năm.
Tô lão có chút đau lòng nói.
Ai cũng không nghĩ tới Phương Lâm vừa bắt đầu lại vượt qua nhiều thứ tự như vậy, trực tiếp khiêu chiến người thứ hai mươi, chiều ngang này quá lớn, cho nên chỉ có thể sử dụng dược liệu cổ nghìn năm ra làm phần thưởng.
Nhưng dược liệu cổ nghìn năm vô cùng trân quý. Cho dù là trong Đan Minh, số lượng tích trữ cũng không tính là nhiều. Trước đó Tô lão đã từng đồng ý với Phương Lâm, chỉ cần hắn thu được một danh ngạch tiến vào Đan Cực tháp, lại thưởng hắn một gốc dược liệu cổ nghìn năm, hiện tại Phương Lâm khiêu chiến thành công, mình lại cho hắn một gốc, tiểu tử này đều dời sạch luôn dược liệu cổ nghìn năm trong kho của Đan Minh.
Phương Lâm cười híp mắt nhìn Tô lão, người này nắm lỗ mũi, vô cùng không tình nguyện ném một túi Cửu Cung cho Phương Lâm.
Sau khi Phương Lâm kiểm tra, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
- Cảm ơn Tô lão.
Phương Lâm cười hì hì nói.
Tô lão đảo mắt. Hắn ngược lại không phảià luyến tiếc một gốc dược liệu cổ nghìn năm, chẳng qua là cảm thấy tiểu tử Phương Lâm này cười rộ lên thật muốn đánh đòn.
Lúc này, hai người Lý gia này đã đi tới, Lý Phong liếc mắt nhìn Phương Lâm, trên mặt đều là sự lạnh lùng và xem thường.
Mà Lý Kiến Long này lại lộ ra nụ cười mỉm, vô cùng bình thản mở miệng:
- Quả nhiên là một hồi tranh đấu đặc sắc, không biết Phương Lâm có hứng thú hay không? Hai người chúng ta cũng muốn cùng ngươi so tài một hồi.
Phương Lâm trực tiếp lắc đầu:
- Không có hứng thú.
Dáng vẻ tươi cười của Lý Kiến Long không thay đổi, nói:
- Đã như vậy, ta đây cũng không bắt buộc, chỉ có điều hai tháng sau tại đại hội luyện đan sư, hi vọng ngươi không nên kéo chân sau của chúng ta.
Lời này, Phương Lâm lại không thích nghe. Cái gì gọi là kéo chân sau của các ngươi? Phương Lâm ta là loại người cản trở người khác sao sao? Ta chắc hẳn là chém chân của các ngươi mới phải.
Phương Lâm cười lạnh:
- Đến lúc đó ai kéo chân sau của ai còn không biết, Lý gia các ngươi công phu mồm mép ngược lại mạnh hơn nhiều so với công phu trên đầu của các ngươi.
Có người kinh ngạc kêu lên.
Tô lão nhất thời trừng mắt với người kia, trên mặt của người kia lộ ra ngượng ngùng vẻ, lập tức không dám nói lời nào.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trong lò luyện đan trước người Phương Lâm, không chỉ bởi vì từng mùi đan xông vào mũi, ánh sáng lóe lên nàycàng khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc dị thường.
- Đây không ngờ là hào quang thành đan, tuy rằng vô cùng yếu ớt, nhưng có ánh sáng này xuất hiện, nói rõ phẩm chất của viên đan dược này sẽ không thấp hơn thượng đẳng.
Trong lòng Tô lão thầm nói.
Thần sắc của hai người Lý gia cũng có chút thâm trầm. Thành đan có hào quang, đây là một loại thể hiện thành tựu cực cao của luyện đan sư, trong mười người luyện đan sư ưu tú, sợ rằng chỉ có một người có thể làm được đến bước này.
Có thể nói phàm là đan dược thành công đan xuất hiện hào quang, trên cơ bản phẩm chất đều vô cùng tốt, nếu không tốt cũng sẽ không tệ chút nào.
Phương Lâm tươi cười, nhìn mấy viên Linh Tê đan bên trong lò luyện đan, vẫn có chút thoả mãn.
Dù sao cũng dùng tới hồn mạng đan hỏa, nếu như ngay cả hào quang khi thành đan cũng không có, Phương Lâm này thật sự có thể đi nhảy sông tự sát.
Hào quang thành đan giằng co được một hồi, mới dần dần biến mất. Mà lúc này, đan dược của Hà Lương Vĩnh cũng luyện thành.
Lúc thành đan, mùi đan xông vào mũi, nhưng không hơn, không có bất kỳ hào quang thành đan, ngay cả mùi đan so với Phương Lâm, cũng ít hơn rất nhiều.
Trên mặt Hà Lương Vĩnh cũng không có vẻ gì chán nản. Khi hắn mới bắt đầu so tài được một lúc m, hắn lại nhìn ra thắng bại, cho dù Phương Lâm thi triển ra hồn mạng đan hỏa, cũng không hề dao động tới tâm tính của Hà Lương Vĩnh.
Hai người lấy ra đan dược chế luyện của mình được, giao cho Tô lão tới quyết định
- Phương Lâm, ngươi quả nhiên rất lợi hại, ta thấy mặc cảm.
Hà Lương Vĩnh cười nói với Phương Lâm, trong lúc đó thần sắc vô cùng thản nhiên, tuy rằng hắn cũng rất hâm mộ thiên phú của Phương Lâm, nhưng lại không phải là đố kị.
Phương Lâm cũng có chút kính nể với người này, mặc dù mới vừa quen, nhưng Phương Lâm nhìn ra được, Hà Lương Vĩnh này chính là một người quang minh lỗi lạc, đồng thời có một đặc điểm rất nhiều luyện đan sư không có.
Đó chính là làm đến nơi đến chốn!
Rất nhiều luyện đan sư, nhất là luyện đan sư trẻ tuổi, có quá nhiều người nóng nảy không ổn định, không có thể chân chính tĩnh tâm tới rèn luyện năng lực của mình.
Người có thiên phú trác tuyệt dù sao cũng là số ít, phần lớn mọi người đều bình thường. Những người này muốn trổ hết tài năng, ngoại trừ cơ duyên ra, quan trọng hơn, chính là có thể nhìn thẳng vào chính mình, làm đến nơi đến chốn.
Người khác thiên phú trước sau vẫn là người khác, ngươi hâm mộ căn bản là hâm mộ không được, còn không bằng thành thật làm tốt chuyện của mình, dựa vào nghị lực của mình lại nâng cao chính mình.
Rất rõ ràng, Hà Lương Vĩnh mặc dù có chút thiên phú, nhưng cũng không tính là quá mức xuất sắc, hơn nữa trải qua một lần thất bại, nhưng hắn cũng không yên tĩnh được, mà lựa chọn sử dụng thời gian tới chậm rãi nâng cao chính mình, đi làm từng chút một.
Hà Lương Vĩnh thân là chấp sự Đan Minh, nhất định là đã nhìn thấy rất nhiều loại người thiên tài, nhưng hắn cũng không có vì vậy ảnh hưởng đến tâm tính của mình, khiến mình gặp phải công kích, trái lại càng thêm trầm ổn nội liễm.
So với thiên tài, Phương Lâm càng coi trọng người giống như Hà Lương Vĩnh hơn. Có thể lúc này hắn vẫn không mấy thu hút, nhưng một ngày kia, Hà Lương Vĩnh này sợ rằng sẽ phải giống như con bướm phá kén lao ra, lộ ra ánh sáng rực rỡ của mình.
- Hà sư huynh mới là người ta nên kính nể.
Phương Lâm vừa cười vừa nói.
Tô lão đã nhìn qua Linh Tê đan hai người chế luyện một lượt. Không hề nghi ngờ, đan dược của Phương Lâm tất nhiên là càng tốt hơn.
Bốn viên Linh Tê đan, tất cả đều đạt tới phẩm chất thượng đẳng, đồng thời mơ hồ có dấu hiệu đạt được phẩm chất hoàn mỹ, chỉ có điều gặp giới hạn lò luyện đan và dược liệu đều quá mức tầm thường, nếu không có thể thật sự có khả năng đạt được phẩm chất hoàn mỹ khiến cho người ta chấn động kinh ngạc.
Về phần đan dược của Hà Lương Vĩnh, tuy rằng cũng không tệ, nhưng là hai viên có phẩm chất trung đẳng, hai viên có phẩm chất thượng đẳng.
Như vậy, Phương Lâm khiêu chiến xem như là thành công.
- Chúc mừng ngươi, Phương Lâm.
Hà Lương Vĩnh nói.
Phương Lâm mỉm cười, nói:
- Cảm ơn Hà sư huynh chỉ giáo.
Lập tức có chấp sự Đan Minh nâng cao thứ hạng của Phương Lâm tới vị trí thứ hai mươi trên bảng xếp hạng. Hà Lương Vĩnh lại giảm xuống một bâch, trở thành tên đứng thứ hai mươi mốt. Thứ tự sau đó tất nhiên là lần lượt giảm xuống một bậc.
Khi thứ tự của bảng xếp hạng phát sinh biến động, toàn bộ các luyện đan sư trong Càn quốc lại là một lần nữa sôi trào.
- Đây là tình huống gì vậy? Phương Lâm thế nào thoáng cái đã tiến vào hai mươi?
- Hắn khiêu chiến với Hà Lương Vĩnh vốn ở vị trí thứ hai mươi, chắc là thắng.
- Thật là đáng sợ! Trước đó vẫn có thứ hạng hơn một trăm, hiện tại thoáng cái tiến vào trước hai mươi.
...
Các loại thán phục từ các nơi của Càn quốc vang lên, bất luận là những luyện đan sư trẻ tuổi đó, hay các luyện đan sư lâu năm, đều cảm thấy chấn động kinh ngạc.
Tuy rằng bọn họ biết Phương Lâm rất lợi hại, nhưng lúc này hắn vừa trở thành luyện đan sư tam đỉnh còn chưa tới một ngày đã trực tiếp nhảy lên tới tên thứ hai mươi trên bảng xếp hạng. Người này quả thực là một tên biến thái.
Thấy vậy, ngay cả những người trước đó chất vấn Phương Lâm cũng phải ngậm miệng. Người ở vị trí thứ hai mươi này không có khả năng đơn giản như vậy, đủ để chứng minh Phương Lâm hiện nay ở luyện đan sư tam đỉnh trong Càn quốc có thực lực có thể có thứ hạng tốt.
- Dựa theo quy định, ngươi khiêu chiến thành công, sẽ phải thưởng cho ngươi một gốc dược liệu cổ nghìn năm.
Tô lão có chút đau lòng nói.
Ai cũng không nghĩ tới Phương Lâm vừa bắt đầu lại vượt qua nhiều thứ tự như vậy, trực tiếp khiêu chiến người thứ hai mươi, chiều ngang này quá lớn, cho nên chỉ có thể sử dụng dược liệu cổ nghìn năm ra làm phần thưởng.
Nhưng dược liệu cổ nghìn năm vô cùng trân quý. Cho dù là trong Đan Minh, số lượng tích trữ cũng không tính là nhiều. Trước đó Tô lão đã từng đồng ý với Phương Lâm, chỉ cần hắn thu được một danh ngạch tiến vào Đan Cực tháp, lại thưởng hắn một gốc dược liệu cổ nghìn năm, hiện tại Phương Lâm khiêu chiến thành công, mình lại cho hắn một gốc, tiểu tử này đều dời sạch luôn dược liệu cổ nghìn năm trong kho của Đan Minh.
Phương Lâm cười híp mắt nhìn Tô lão, người này nắm lỗ mũi, vô cùng không tình nguyện ném một túi Cửu Cung cho Phương Lâm.
Sau khi Phương Lâm kiểm tra, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
- Cảm ơn Tô lão.
Phương Lâm cười hì hì nói.
Tô lão đảo mắt. Hắn ngược lại không phảià luyến tiếc một gốc dược liệu cổ nghìn năm, chẳng qua là cảm thấy tiểu tử Phương Lâm này cười rộ lên thật muốn đánh đòn.
Lúc này, hai người Lý gia này đã đi tới, Lý Phong liếc mắt nhìn Phương Lâm, trên mặt đều là sự lạnh lùng và xem thường.
Mà Lý Kiến Long này lại lộ ra nụ cười mỉm, vô cùng bình thản mở miệng:
- Quả nhiên là một hồi tranh đấu đặc sắc, không biết Phương Lâm có hứng thú hay không? Hai người chúng ta cũng muốn cùng ngươi so tài một hồi.
Phương Lâm trực tiếp lắc đầu:
- Không có hứng thú.
Dáng vẻ tươi cười của Lý Kiến Long không thay đổi, nói:
- Đã như vậy, ta đây cũng không bắt buộc, chỉ có điều hai tháng sau tại đại hội luyện đan sư, hi vọng ngươi không nên kéo chân sau của chúng ta.
Lời này, Phương Lâm lại không thích nghe. Cái gì gọi là kéo chân sau của các ngươi? Phương Lâm ta là loại người cản trở người khác sao sao? Ta chắc hẳn là chém chân của các ngươi mới phải.
Phương Lâm cười lạnh:
- Đến lúc đó ai kéo chân sau của ai còn không biết, Lý gia các ngươi công phu mồm mép ngược lại mạnh hơn nhiều so với công phu trên đầu của các ngươi.
Tác giả :
Vạn Cổ Thanh Liên