Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ
Chương 21: Tôi hận cô suốt đời
Cảm giác chính thức đã trở thành Mai Tử khiến tôi thật hả hê. Cả bước đi trên đường cũng có thể ngẩn cao đầu hơn một chút. Cả một dãy phòng không người ở, chúng tôi thích vào phòng nào thì vào. Lúc Triệu gia đi thăm thằng quý tử của mình, cũng ngờ ngợ không biết mình có phải đi lộn phòng không nữa.
Thằng con trai ông nằm cuộn tròn trong chăn. Tuy nói mùa đông thật lạnh nhưng không ngờ nó cũng nguội lạnh luôn. Không còn trừng mắt hằn học khi ông đến gần mà cứ mơ mơ màng màng như người chưa tỉnh ngủ. Vẫn như mọi lần, ông nói một mình rồi chán ngán bỏ đi. Khi tôi vừa về phòng thì chạm mặt ông ở ngoài hành làng.
- Lục Bảo nó sao vậy? – Ông trừng mắt hỏi tôi.
- Dạ, cậu chủ vẫn tốt lắm ạ. - Tôi cúi đầu lễ phép, ngăn không cho ông thấy ánh mắt hoang mang của mình. Hỏi thăm chán chê ông ta mới chịu vẫy áo tay bỏ đi. Tôi lén lút ôm cái thau nhỏ tiến vào phòng.
- Lục Bảo! – Tôi nhẹ nhàng gọi.Một cái trừng mắt dữ dội, mang theo ý kết tội cùng bao nhiêu là ai oán tang thương.
- Thiếu gia đại nhân! – Tôi sửa miệng gọi lại. – Thuộc hạ mang nước đá đến cho thiếu gia chườm nè.Tôi giở chăn ra, lấy cái bọc tuyết mới xúc được đặt vào chỗ ấy. Quả nhiên là bị thương rồi, vừa bị trầy vừa bị sưng. Ài! đừng nhìn tôi kết tội như vậy. Là lưỡng bại câu thương, cả hai cùng chết mà. Tôi cũng đang đau lắm đây, mà sáng sớm vẫn phải mò dậy hầu hạ thiếu gia. Bởi vì mình gây nên tội nên không dám hô hào nói cho Triệu gia biết để gọi bác sĩ. Rốt cuộc chỉ dám cầu cứu chị Hồ Điệp cho ít bí kiếp.
Chị Hồ Điệp đang nằm ở bệnh viện nên liền đem chuyện này hỏi bác sĩ. Rốt cuộc để mỗi lần tay cảnh sát kia vào thăm cũng đều bị người ta xì xầm chỉ chỏ sau lưng. Đúng là đáng khả nghi, nhưng rốt cuộc cũng không điều tra ra manh mối gì. Đành mang tiếng oan cúi đầu mà sống.
Lại nói chuyện của thiếu gia đây, thì chỉ là vết trầy cỏn con. Nghỉ ngơi, tẩm bổ vài hôm là hết thôi. Nhưng phải chăm sóc cẩn thận, đắp lạnh giảm đau, bôi thuốc trị thương đều do con nô lệ này làm hết. Ai kêu tay thiếu gia bị thương, hành độ không tiện. Bây giờ hạ thân cũng bị thương, thật là uỷ khuất hết sức nói mà.
Tôi biết mình là tội nhân thiên cổ nên hết sứ cung kính hầu hạ. Nhấc tay nhấc chân gì cũng đem trình độ đối xử với trẻ sơ sinh để mà chăm sóc. Chỉ còn mỗi chuyện đi vệ sinh là không có đi theo cầm dùm thiếu gia mà thôi. Thật tình chẳng hiểu tại sao thiếu gia vẫn chưa tha thứ cho tôi.
Mà kẻ mắc nợ tự nhiên vị trí cũng khác. Bây giờ tôi không phải bạn học cũng chẳng phải mèo cưng. Thiếu gia lại trở thành ông chủ, còn tôi bị biếm thành nô lệ. Đối xử với tôi thật lạnh nhạt vô tình mà. Có điều, là tôi sai, tôi có lỗi, tôi phải lấy thân đền đáp cho thiếu gia.
Vết thương cũ chưa hết, vết thương mới lại đến. Thiếu gia thật là cầm thú mà, lần nào cũng chảy máu vẫn không chịu ngưng. Có phải muốn hại chết tiểu huynh đệ của mình mới vừa lòng không hả?
Mỗi ngày đều phải cày cục đêm khuya như vậy, tinh thần thiếu gia thật sự sa sút, nằm liệt giường không dậy nổi. Suốt cả tháng chườm tuyết cũng không có cách gì thuyên giảm. Thiếu gia thích tự ngược bản thân mình cũng được đi, nhưng làm nô lệ như tôi thật xót xa chịu không nổi.
Cuối cùng trung thần đi cấp báo với Triệu gia. Khi đám người hầu, bác sĩ tràn vào phòng, thiếu gia la hét vùng vẫy chống cự, miệng không ngừng la hét.
- Tôi hận cô, tôi hận cô suốt đời.Vì có công cấp báo, tôi chỉ phải nhận hai bạt tay cảnh cáo. Còn thiếu gia thì thê thảm hơn, bị trói chặt tay chân ở trên giường, để thân trần mặc cho bác sĩ định đoạt. Có những lúc thiếu gia quậy quá, bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho thiếu gia ngủ. Tôi len lén đứng nhìn ngoài cửa, cảm thấy mình hình như càng nợ thiếu gia nhiều hơn.
Đông qua xuân lại tới. Sang năm mới, cả tôi và thiếu gia đều đã mười bảy tuổi rồi.
Chim khách đậu trên cành kêu quang quác. Không biết ngọn gió nào lại đưa ông chủ cũ Bejamin của tôi trở lại. Chẳng ngờ rằng mới đầu năm mà chuẩn bị có một cơn bão khổng lồ đổ vào thành phố.
^_^
Thiếu gia hoàn hoàn bình phục khoẻ mạnh, cuối cùng đã được thả ra khỏi hình phạt tứ trụ. (cột tay chân vào bốn góc giường) Tuy thân thể khang phục, nhưng tinh thần không được như vậy. Thiếu gia như biến thành người khác, không còn hay cười cười nói nói với tôi thật dịu dàng. Thái độ lăng liệt, khủng bố cộng thêm gương mặt lãnh khốc, giọng nói trịch thượng và tính tình bá đạo. Thiếu gia thăng cấp thành bạo chúa, cả Triệu gia cũng phải nhún nhường không dám đến gần.
Thân là thuộc hạ, nô lệ kiêm tì nữ; tôi mới thật là thảm thương. Bị la vẫn phải cười, bị đánh không dám né, bị cường bạo thì phải phóng khoáng tiếp nhận. Tôi thấy hay là trở về Hoa Mãn Lâu tiếp tục làm kỹ nữ, dù sao ở đó cũng có giờ nghỉ à nha. Ở đây, ban ngày làm công, ban đêm trả nợ; thật sự cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi rã rời.
Dù sao tôi cũng không thể nào rời xa thiếu gia, thì làm sao mà điều tra với truy tìm manh mối. Nếu còn ở lại nữa, tôi sợ cả xương mình cũng bị ăn hết. Trong lúc tôi đang phân vân, không biết lựa lời nói thế nào cho khéo; thì lại có khách đến tìm. Chính là người mà tôi không hề ngờ sẽ xuất hiện, Bejamin.
- Tại sao em lại ở đây?Bejamin vừa thấy tôi liền giang tay ôm vào lòng. Tôi còn chưa hết ngạc nhiên về sự xuất hiện của anh ta thì đột nhiên trên đầu có âm thanh đổ vỡ. Cả một cái ghế ngồi bị ném ra khỏi cửa sổ. Kính vỡ rơi như mưa xuống chỗ chúng tôi đứng. Bejamin liền lấy áo khoát che lại, đồng thời kéo tôi về phía xe hơi. Khi tôi chưa kịp phản ứng gì đã bị nhét vào xe, Bejamin vẫy tay cho tài xế vù ga chạy đi mất.
Khỏi phải hỏi tôi cũng biết ai là người đập vỡ cửa kính vừa rồi. Chính là chủ nhân trái tính trái nết Triệu Lục Bảo của tôi chứ không còn ai khác. Khi nhận ra mình đã đi xa khỏi căn biệt thự đó, tôi mới hoảng hốt.
- Tại sao anh lại đưa em đi?
- Anh mới là người hỏi em tại sao đến đó. Khi anh tới Hoa Mãn Lâu tìm em thì ma ma bảo em tới nhà Triệu gia làm công rồi. Chẳng phải em đã hứa sẽ tránh xa nhà ông ta ra sao? – Bejamin cũng giận dỗi không kém.
- Không được, anh phải đưa em trở lại. – Tôi nôn nóng kéo áo Bejamin.
- Không, chỉ ở đó một chút thôi anh cũng thấy đủ nguy hiểm rồi. Triệu gia lại thả thằng con khùng của ổng chạy lung tung chứ gì.
- Cậu ấy không có khùng. – Sau đó tôi hơi nhỏ giọng chống chế. – Chỉ là tâm thầm mất ổn định thôi.
- Sao cũng được. Anh đã trở lại rồi, lần này anh sẽ bảo vệ em thật tốt.
- Bejamin ...
Tôi chưa nói hết câu thì đã bị người khác ôm đè xuống, hung hăn hôn lấy môi.
- Lần này là kiểu Anh. Một nụ hôn mong nhớ sau bao nhiêu ngày xa cách. – Bejamin cười nói.Không có cảm giác gì ngoại trừ mùi điếu xì gà anh ta đã hút trong lúc nôn nóng chờ đợi. Chắc là chủ động hôn người khác thì sẽ thấy ngon hơn chăng. Chưa bao giờ chạm vào Bejamin mà tôi có cảm giác như được thưởng thức một bữa tiệc no nê hết. Có lẽ lần sau nên chủ động hôn anh ta thử xem.
Lại ngu ngốc quên mất mình định làm gì, luôn miệng hỏi anh ta về công việc trong thời gian qua. Chế độ thục nữ tiếp khách của tôi đã được khởi động, bây giờ trước mặt chỉ nhìn thấy ông chủ Bejamin mà thôi. Không ngờ rằng căn nhà tôi bỏ lại phía sau lưng bắt đầu nổi lửa.
Chỉ là một cách nói ví von thôi, bởi vì Lục Bảo đã đổi cách thức nổi điên của mình rồi. Không phóng hoả nữa, cậu ta muốn dùng sự lạnh lẽo đông chết người ta.
Lần đầu tiên Triệu Lục Bảo đi tìm cha mình. Triệu gia run rẩy nhìn người thiếu niên ngồi trước mặt. Cậu ta chậm rãi mở miệng.
- Cha, chúng ta cần nói chuyện!
Thằng con trai ông nằm cuộn tròn trong chăn. Tuy nói mùa đông thật lạnh nhưng không ngờ nó cũng nguội lạnh luôn. Không còn trừng mắt hằn học khi ông đến gần mà cứ mơ mơ màng màng như người chưa tỉnh ngủ. Vẫn như mọi lần, ông nói một mình rồi chán ngán bỏ đi. Khi tôi vừa về phòng thì chạm mặt ông ở ngoài hành làng.
- Lục Bảo nó sao vậy? – Ông trừng mắt hỏi tôi.
- Dạ, cậu chủ vẫn tốt lắm ạ. - Tôi cúi đầu lễ phép, ngăn không cho ông thấy ánh mắt hoang mang của mình. Hỏi thăm chán chê ông ta mới chịu vẫy áo tay bỏ đi. Tôi lén lút ôm cái thau nhỏ tiến vào phòng.
- Lục Bảo! – Tôi nhẹ nhàng gọi.Một cái trừng mắt dữ dội, mang theo ý kết tội cùng bao nhiêu là ai oán tang thương.
- Thiếu gia đại nhân! – Tôi sửa miệng gọi lại. – Thuộc hạ mang nước đá đến cho thiếu gia chườm nè.Tôi giở chăn ra, lấy cái bọc tuyết mới xúc được đặt vào chỗ ấy. Quả nhiên là bị thương rồi, vừa bị trầy vừa bị sưng. Ài! đừng nhìn tôi kết tội như vậy. Là lưỡng bại câu thương, cả hai cùng chết mà. Tôi cũng đang đau lắm đây, mà sáng sớm vẫn phải mò dậy hầu hạ thiếu gia. Bởi vì mình gây nên tội nên không dám hô hào nói cho Triệu gia biết để gọi bác sĩ. Rốt cuộc chỉ dám cầu cứu chị Hồ Điệp cho ít bí kiếp.
Chị Hồ Điệp đang nằm ở bệnh viện nên liền đem chuyện này hỏi bác sĩ. Rốt cuộc để mỗi lần tay cảnh sát kia vào thăm cũng đều bị người ta xì xầm chỉ chỏ sau lưng. Đúng là đáng khả nghi, nhưng rốt cuộc cũng không điều tra ra manh mối gì. Đành mang tiếng oan cúi đầu mà sống.
Lại nói chuyện của thiếu gia đây, thì chỉ là vết trầy cỏn con. Nghỉ ngơi, tẩm bổ vài hôm là hết thôi. Nhưng phải chăm sóc cẩn thận, đắp lạnh giảm đau, bôi thuốc trị thương đều do con nô lệ này làm hết. Ai kêu tay thiếu gia bị thương, hành độ không tiện. Bây giờ hạ thân cũng bị thương, thật là uỷ khuất hết sức nói mà.
Tôi biết mình là tội nhân thiên cổ nên hết sứ cung kính hầu hạ. Nhấc tay nhấc chân gì cũng đem trình độ đối xử với trẻ sơ sinh để mà chăm sóc. Chỉ còn mỗi chuyện đi vệ sinh là không có đi theo cầm dùm thiếu gia mà thôi. Thật tình chẳng hiểu tại sao thiếu gia vẫn chưa tha thứ cho tôi.
Mà kẻ mắc nợ tự nhiên vị trí cũng khác. Bây giờ tôi không phải bạn học cũng chẳng phải mèo cưng. Thiếu gia lại trở thành ông chủ, còn tôi bị biếm thành nô lệ. Đối xử với tôi thật lạnh nhạt vô tình mà. Có điều, là tôi sai, tôi có lỗi, tôi phải lấy thân đền đáp cho thiếu gia.
Vết thương cũ chưa hết, vết thương mới lại đến. Thiếu gia thật là cầm thú mà, lần nào cũng chảy máu vẫn không chịu ngưng. Có phải muốn hại chết tiểu huynh đệ của mình mới vừa lòng không hả?
Mỗi ngày đều phải cày cục đêm khuya như vậy, tinh thần thiếu gia thật sự sa sút, nằm liệt giường không dậy nổi. Suốt cả tháng chườm tuyết cũng không có cách gì thuyên giảm. Thiếu gia thích tự ngược bản thân mình cũng được đi, nhưng làm nô lệ như tôi thật xót xa chịu không nổi.
Cuối cùng trung thần đi cấp báo với Triệu gia. Khi đám người hầu, bác sĩ tràn vào phòng, thiếu gia la hét vùng vẫy chống cự, miệng không ngừng la hét.
- Tôi hận cô, tôi hận cô suốt đời.Vì có công cấp báo, tôi chỉ phải nhận hai bạt tay cảnh cáo. Còn thiếu gia thì thê thảm hơn, bị trói chặt tay chân ở trên giường, để thân trần mặc cho bác sĩ định đoạt. Có những lúc thiếu gia quậy quá, bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho thiếu gia ngủ. Tôi len lén đứng nhìn ngoài cửa, cảm thấy mình hình như càng nợ thiếu gia nhiều hơn.
Đông qua xuân lại tới. Sang năm mới, cả tôi và thiếu gia đều đã mười bảy tuổi rồi.
Chim khách đậu trên cành kêu quang quác. Không biết ngọn gió nào lại đưa ông chủ cũ Bejamin của tôi trở lại. Chẳng ngờ rằng mới đầu năm mà chuẩn bị có một cơn bão khổng lồ đổ vào thành phố.
^_^
Thiếu gia hoàn hoàn bình phục khoẻ mạnh, cuối cùng đã được thả ra khỏi hình phạt tứ trụ. (cột tay chân vào bốn góc giường) Tuy thân thể khang phục, nhưng tinh thần không được như vậy. Thiếu gia như biến thành người khác, không còn hay cười cười nói nói với tôi thật dịu dàng. Thái độ lăng liệt, khủng bố cộng thêm gương mặt lãnh khốc, giọng nói trịch thượng và tính tình bá đạo. Thiếu gia thăng cấp thành bạo chúa, cả Triệu gia cũng phải nhún nhường không dám đến gần.
Thân là thuộc hạ, nô lệ kiêm tì nữ; tôi mới thật là thảm thương. Bị la vẫn phải cười, bị đánh không dám né, bị cường bạo thì phải phóng khoáng tiếp nhận. Tôi thấy hay là trở về Hoa Mãn Lâu tiếp tục làm kỹ nữ, dù sao ở đó cũng có giờ nghỉ à nha. Ở đây, ban ngày làm công, ban đêm trả nợ; thật sự cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi rã rời.
Dù sao tôi cũng không thể nào rời xa thiếu gia, thì làm sao mà điều tra với truy tìm manh mối. Nếu còn ở lại nữa, tôi sợ cả xương mình cũng bị ăn hết. Trong lúc tôi đang phân vân, không biết lựa lời nói thế nào cho khéo; thì lại có khách đến tìm. Chính là người mà tôi không hề ngờ sẽ xuất hiện, Bejamin.
- Tại sao em lại ở đây?Bejamin vừa thấy tôi liền giang tay ôm vào lòng. Tôi còn chưa hết ngạc nhiên về sự xuất hiện của anh ta thì đột nhiên trên đầu có âm thanh đổ vỡ. Cả một cái ghế ngồi bị ném ra khỏi cửa sổ. Kính vỡ rơi như mưa xuống chỗ chúng tôi đứng. Bejamin liền lấy áo khoát che lại, đồng thời kéo tôi về phía xe hơi. Khi tôi chưa kịp phản ứng gì đã bị nhét vào xe, Bejamin vẫy tay cho tài xế vù ga chạy đi mất.
Khỏi phải hỏi tôi cũng biết ai là người đập vỡ cửa kính vừa rồi. Chính là chủ nhân trái tính trái nết Triệu Lục Bảo của tôi chứ không còn ai khác. Khi nhận ra mình đã đi xa khỏi căn biệt thự đó, tôi mới hoảng hốt.
- Tại sao anh lại đưa em đi?
- Anh mới là người hỏi em tại sao đến đó. Khi anh tới Hoa Mãn Lâu tìm em thì ma ma bảo em tới nhà Triệu gia làm công rồi. Chẳng phải em đã hứa sẽ tránh xa nhà ông ta ra sao? – Bejamin cũng giận dỗi không kém.
- Không được, anh phải đưa em trở lại. – Tôi nôn nóng kéo áo Bejamin.
- Không, chỉ ở đó một chút thôi anh cũng thấy đủ nguy hiểm rồi. Triệu gia lại thả thằng con khùng của ổng chạy lung tung chứ gì.
- Cậu ấy không có khùng. – Sau đó tôi hơi nhỏ giọng chống chế. – Chỉ là tâm thầm mất ổn định thôi.
- Sao cũng được. Anh đã trở lại rồi, lần này anh sẽ bảo vệ em thật tốt.
- Bejamin ...
Tôi chưa nói hết câu thì đã bị người khác ôm đè xuống, hung hăn hôn lấy môi.
- Lần này là kiểu Anh. Một nụ hôn mong nhớ sau bao nhiêu ngày xa cách. – Bejamin cười nói.Không có cảm giác gì ngoại trừ mùi điếu xì gà anh ta đã hút trong lúc nôn nóng chờ đợi. Chắc là chủ động hôn người khác thì sẽ thấy ngon hơn chăng. Chưa bao giờ chạm vào Bejamin mà tôi có cảm giác như được thưởng thức một bữa tiệc no nê hết. Có lẽ lần sau nên chủ động hôn anh ta thử xem.
Lại ngu ngốc quên mất mình định làm gì, luôn miệng hỏi anh ta về công việc trong thời gian qua. Chế độ thục nữ tiếp khách của tôi đã được khởi động, bây giờ trước mặt chỉ nhìn thấy ông chủ Bejamin mà thôi. Không ngờ rằng căn nhà tôi bỏ lại phía sau lưng bắt đầu nổi lửa.
Chỉ là một cách nói ví von thôi, bởi vì Lục Bảo đã đổi cách thức nổi điên của mình rồi. Không phóng hoả nữa, cậu ta muốn dùng sự lạnh lẽo đông chết người ta.
Lần đầu tiên Triệu Lục Bảo đi tìm cha mình. Triệu gia run rẩy nhìn người thiếu niên ngồi trước mặt. Cậu ta chậm rãi mở miệng.
- Cha, chúng ta cần nói chuyện!
Tác giả :
Người Qua Đường A