Tuyệt Ái Nô Phi
Chương 1: Mở đầu
Đinh đinh — đinh đinh –
Tiếng chuông nhỏ xinh vui tai vang lên trong đại điện trống trải.
Một cánh tay dài trắng nõn và nhỏ nhắn run run thò ra khỏi tấm màn trắng như tuyết, muốn chạm tới để bắt lấy một chuỗi chuông gió nhỏ xinh.
Đầu ngón tay trắng xanh, từng tấc từng tấc, sắp chạm vào được…
Đột nhiên, một cánh tay đàn ông cường tráng xuất hiện ở bên ngoài màn treo, bá đạo gắt gao giữ chặt cổ tay nàng!
Hô hấp của nàng bị kiềm hãm…
Tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, nàng không nhịn được than nhẹ một tiếng, cả người bị xoay lật nằm úp sấp xuống dưới chiếc giường lớn mềm mại. Mái tóc dài đen dày tản ra trên tấm lưng trắng như tuyết, che kín những vết hôn cắn nhìn thấy ghê người, từng cái từng cái đều cho thấy rõ một đêm thức trắng ân ái triền miên!
“A…”
Một tiếng kêu rên, cơ thể tráng kiện của người đàn ông đã đè lên thân hình nhỏ xinh của nàng, gắt gao kiềm chế thân thể bên dưới!
Vài ánh sáng mờ ảo xuyên thấu qua tấm màn, chiếu vào người đàn ông tuấn lãng mà tà mị. Trên gương mặt tỏa ra tà khí là đôi mắt tối tăm, nhưng lại ẩn hiện vài phần khát máu và thô bạo, mang thêm vài phần tàn nhẫn bao phủ lên người con gái mảnh mai dưới thân.
“Sắc trời sớm như vậy mà ngươi muốn đi đâu?”
Cái tay không khách khí dò xét thân thể bên dưới, đầu ngón tay tham nhập trượt vào nơi trơn mềm nhạy cảm khiến nàng dâng trào. Hắn thở khí bên tai tai nàng giống như con mãnh thú khát máu tùy ý đùa bỡn con mồi đang rên rỉ ai khóc dưới thân.
“Đừng mà…”
Nàng yếu ớt kêu ai ra tiếng, run rẩy nhu một bông hoa anh túc khi hắn tùy ý đâm vào.
Nhắm mắt lại, cảm giác toàn thân đều bị đàn áp bởi sự đau đớn giữa hai chân tràn ra tới tận tứ chi xương cốt…
Cả một đêm tàn sát bừa bãi!!
Ở đầu giường kia là một chuỗi chuông gió, là cái dùng để gọi nô bộc trong phủ lúc sáng sớm.
Nàng hy vọng có người đi vào, hy vọng có người tới ngăn cản! Nhưng là vô ích. Suốt cả đêm hắn tùy ý rong ruổi trong cơ thể nàng, khiến nàng không chịu nổi mà rên rỉ, cho tới khi nàng kêu không ra tiếng nữa, mà chỉ thành giống như tiếng nức nở của mèo con bình thường.
“Ngươi không phải vẫn đều rất quật cường hay sao, nô nhi? Bây giờ rốt cục đã hiểu được, muốn cầu xin tha thứ có phải không?” Hơi thở của hắn bắt đầu trở nên ồ ồ nặng nhọc, lại có một ngọn lửa nóng khó nhịn cấp tốc thổi quét hắn từ dưới lên trên.
Nữ nhân chết tiệt này quả thực là mị hoặc trời sinh!
“Đừng…. đủ rồi…. thật sự đủ rồi….” Nàng có thể cảm nhận được ý đồ của hắn, cảm nhận được cái vật nóng cháy của hắn xâm chiếm từng tấc từng tấc một của nàng. Nàng nhịn không được, lên tiếng ai oán cầu xin. Hàng mi thật dài dính đầy nước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy thê ai, rõ ràng là muốn cầu xin, nhưng lại trở thành thứ trêu chọc khiêu khích dục vọng phá hủy của hắn. Hắn cười nhẹ một tiếng, bàn tay xoa nắn giày vò nơi mềm mại mà trơn mượt của nàng. Hắn càng thêm lớn mật, thăm dò trượt tay xuống dưới.
“A… Ta bắt đầu hiểu được vì sao Đằng An Vương lại sủng ái ngươi như vậy…”
Bàn tay không hề do dự, tách đôi chân trắng nõn mà nàng đang liều mạng khép lại ra. Trước lúc nàng kêu ai ra tiếng, hắn hung hăng ngăn chặn đôi môi nàng!
Trằn trọc dây dưa đến nơi sâu nhất trong cổ họng.
Tư thế như vậy khiến người ta cảm thấy sỉ nhục không chịu nổi!
Nàng không phát ra tiếng, mà chỉ có dòng nước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chảy xuống dưới dính ướt đẫm chăn đệm.
Ba tháng trước, nàng vẫn là công chúa mảnh mai xinh đẹp nhất Đằng An Quốc, 14 tuổi nàng đang trong thời kỳ thiếu nữ, thản nhiên vui cười xoay quanh cha mẹ. Nhưng là bởi một cuộc chiến tranh không hề dự đoán trước – đế vương Lạc Quốc hạ lệnh tấn công Đằng An Quốc! Chỉ trong một đêm, cung điện mà nàng sinh ra và lớn lên đã liền biến thành một vùng phế tích. Nàng nhìn thấy phụ hoàng và mẫu hậu chết thảm ở trên điện. Nước mắt chưa khô hết trên má, nàng lại bị bắt làm một kẻ tù binh thấp hèn, mang vào phủ đệ của Vương gia chiến thắng!
Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại có thể từ một nàng công chúa được sủng ái yêu chiều, trở thành một thứ để hoan ái làm ấm giường!
“Cho ta, nô nhi!” Hắn than nhẹ một tiếng, chiếm đoạt lấy nàng…
Tiếng chuông nhỏ xinh vui tai vang lên trong đại điện trống trải.
Một cánh tay dài trắng nõn và nhỏ nhắn run run thò ra khỏi tấm màn trắng như tuyết, muốn chạm tới để bắt lấy một chuỗi chuông gió nhỏ xinh.
Đầu ngón tay trắng xanh, từng tấc từng tấc, sắp chạm vào được…
Đột nhiên, một cánh tay đàn ông cường tráng xuất hiện ở bên ngoài màn treo, bá đạo gắt gao giữ chặt cổ tay nàng!
Hô hấp của nàng bị kiềm hãm…
Tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, nàng không nhịn được than nhẹ một tiếng, cả người bị xoay lật nằm úp sấp xuống dưới chiếc giường lớn mềm mại. Mái tóc dài đen dày tản ra trên tấm lưng trắng như tuyết, che kín những vết hôn cắn nhìn thấy ghê người, từng cái từng cái đều cho thấy rõ một đêm thức trắng ân ái triền miên!
“A…”
Một tiếng kêu rên, cơ thể tráng kiện của người đàn ông đã đè lên thân hình nhỏ xinh của nàng, gắt gao kiềm chế thân thể bên dưới!
Vài ánh sáng mờ ảo xuyên thấu qua tấm màn, chiếu vào người đàn ông tuấn lãng mà tà mị. Trên gương mặt tỏa ra tà khí là đôi mắt tối tăm, nhưng lại ẩn hiện vài phần khát máu và thô bạo, mang thêm vài phần tàn nhẫn bao phủ lên người con gái mảnh mai dưới thân.
“Sắc trời sớm như vậy mà ngươi muốn đi đâu?”
Cái tay không khách khí dò xét thân thể bên dưới, đầu ngón tay tham nhập trượt vào nơi trơn mềm nhạy cảm khiến nàng dâng trào. Hắn thở khí bên tai tai nàng giống như con mãnh thú khát máu tùy ý đùa bỡn con mồi đang rên rỉ ai khóc dưới thân.
“Đừng mà…”
Nàng yếu ớt kêu ai ra tiếng, run rẩy nhu một bông hoa anh túc khi hắn tùy ý đâm vào.
Nhắm mắt lại, cảm giác toàn thân đều bị đàn áp bởi sự đau đớn giữa hai chân tràn ra tới tận tứ chi xương cốt…
Cả một đêm tàn sát bừa bãi!!
Ở đầu giường kia là một chuỗi chuông gió, là cái dùng để gọi nô bộc trong phủ lúc sáng sớm.
Nàng hy vọng có người đi vào, hy vọng có người tới ngăn cản! Nhưng là vô ích. Suốt cả đêm hắn tùy ý rong ruổi trong cơ thể nàng, khiến nàng không chịu nổi mà rên rỉ, cho tới khi nàng kêu không ra tiếng nữa, mà chỉ thành giống như tiếng nức nở của mèo con bình thường.
“Ngươi không phải vẫn đều rất quật cường hay sao, nô nhi? Bây giờ rốt cục đã hiểu được, muốn cầu xin tha thứ có phải không?” Hơi thở của hắn bắt đầu trở nên ồ ồ nặng nhọc, lại có một ngọn lửa nóng khó nhịn cấp tốc thổi quét hắn từ dưới lên trên.
Nữ nhân chết tiệt này quả thực là mị hoặc trời sinh!
“Đừng…. đủ rồi…. thật sự đủ rồi….” Nàng có thể cảm nhận được ý đồ của hắn, cảm nhận được cái vật nóng cháy của hắn xâm chiếm từng tấc từng tấc một của nàng. Nàng nhịn không được, lên tiếng ai oán cầu xin. Hàng mi thật dài dính đầy nước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy thê ai, rõ ràng là muốn cầu xin, nhưng lại trở thành thứ trêu chọc khiêu khích dục vọng phá hủy của hắn. Hắn cười nhẹ một tiếng, bàn tay xoa nắn giày vò nơi mềm mại mà trơn mượt của nàng. Hắn càng thêm lớn mật, thăm dò trượt tay xuống dưới.
“A… Ta bắt đầu hiểu được vì sao Đằng An Vương lại sủng ái ngươi như vậy…”
Bàn tay không hề do dự, tách đôi chân trắng nõn mà nàng đang liều mạng khép lại ra. Trước lúc nàng kêu ai ra tiếng, hắn hung hăng ngăn chặn đôi môi nàng!
Trằn trọc dây dưa đến nơi sâu nhất trong cổ họng.
Tư thế như vậy khiến người ta cảm thấy sỉ nhục không chịu nổi!
Nàng không phát ra tiếng, mà chỉ có dòng nước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chảy xuống dưới dính ướt đẫm chăn đệm.
Ba tháng trước, nàng vẫn là công chúa mảnh mai xinh đẹp nhất Đằng An Quốc, 14 tuổi nàng đang trong thời kỳ thiếu nữ, thản nhiên vui cười xoay quanh cha mẹ. Nhưng là bởi một cuộc chiến tranh không hề dự đoán trước – đế vương Lạc Quốc hạ lệnh tấn công Đằng An Quốc! Chỉ trong một đêm, cung điện mà nàng sinh ra và lớn lên đã liền biến thành một vùng phế tích. Nàng nhìn thấy phụ hoàng và mẫu hậu chết thảm ở trên điện. Nước mắt chưa khô hết trên má, nàng lại bị bắt làm một kẻ tù binh thấp hèn, mang vào phủ đệ của Vương gia chiến thắng!
Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại có thể từ một nàng công chúa được sủng ái yêu chiều, trở thành một thứ để hoan ái làm ấm giường!
“Cho ta, nô nhi!” Hắn than nhẹ một tiếng, chiếm đoạt lấy nàng…
Tác giả :
Cận Niên