Tuyến xe cuối ngày mang số 13
Chương 40: Vị khách vô hình
Dịch: Mộ Quân
Thang Nghiêu xuất hiện bất thình lình doạ tôi nhảy dựng, nên biết bây giờ là hai giờ sáng đấy!
Không những thế cô ta còn mặc một bộ váy dài màu máu đỏ tươi!
Tôi nhíu mày, lên tiếng một cách lạnh lùng:
“Không trùng hợp. Nửa đêm hai giờ sáng cũng phù hợp giờ ra cửa của quỷ.”
Thang Nghiêu bật cười.
“Anh đúng là thú vị. Vì sao anh nói cứ như thể em chết rồi vậy. Rõ ràng anh đã cứu em mà.”
Cu Sáu đứng bên cạnh không hiểu gì hết cũng nhe răng cười phụ hoạ:
“Người đẹp có nhớ lộn hông, tui mới là người cứu em mà, không phải anh này!”
Tôi không muốn dây dưa với cô ta. “Thiên thời địa lợi nhân hoà" cô ta gom đủ cả, còn gì cần phải nói nữa sao! Nửa đêm canh ba, địa phương quỷ dị, trang phục doạ người!
Tôi lôi tay cu Sáu ấn đầu nó vô chiếc xe taxi vừa tới, rồi chuẩn bị khom người chui vào thì nghe Thang Nghiêu từ đàng sau nói với theo một câu:
“Mỳ ăn ngon hen!”
Trên đường, cu Sáu cứ luôn miệng thay Thang Nghiêu phân bua, bảo người chết dưới chân đồng hồ quỷ không phải cô ta đâu. Tôi đến váng cả đầu với khúc bánh tét vừa đần vừa lắm mồm này.
Cô ả rốt cuộc chết thật hay chưa, tôi không có hứng thú phỏng đoán làm gì. Giờ tôi chỉ quan tâm một việc, đó là tìm cho ra ông thầy họ Hà kia.
............................
Sáng hôm sau, lão Ngô lại tới đập cửa ký túc xá.
Thấy tôi ra mở cửa, ông ta ra vẻ thần bí hỏi tôi:
“Chú em, chuyện chú nói Quan Quân ở thôn Đường Oa Tử ấy, có chắc không?”
Tôi đáp không cần nghĩ:
“Chắc! Lúc tôi đi ông ta còn ở đó. Nhưng qua hai ngày rồi thì tôi không biết đâu.”
Lão Ngô gật gù.
“Được, thế tôi đi tìm hắn một chuyến coi sao.”
Lão Ngô nói xong quay người dợm bước, không biết nghĩ gì bỗng dưng xoay đầu dè dặt hỏi tôi:
“Phải rồi, có cái này, cậu đừng trách tôi dài dòng lải nhải. Tôi hỏi lần nữa, đợt công an lục soát toà nhà cũ đằng sau, tôi có nhờ cậu đốt một quyển sách, cậu thực sự đốt rồi chứ? ”
Nghe ông ta nhắc tới quyển sách kia, tôi bật luôn:
“Ngô ca, sao tự dưng lôi vụ này ra thế? Nó có liên quan gì đến việc ông đi tìm Quan Quân à?”
Lão Ngô thở dài:
“Quan Quân là thằng thích nghiên cứu ba cái đồ cổ quái dị dị, càng về sau sở thích của hắn càng kinh khủng hơn. Hắn quay ra hứng thú với người chết. Năm đó tôi cầm quyển sách kia ra từ trong động yêu quái, nói thế nào cũng không đưa cho hắn, hắn cay tôi lắm.”
Lòng tò mò nổi lên, tôi hỏi tiếp:
“Rốt cục nó là sách gì mà ông ta muốn bằng được?”
“Đó là sách yêu pháp, tên gọi là《Cản thi thất yếu》cực kỳ quỷ dị. Cậu không thấy tôi bày đầy cá chết trong phòng hả, cái đó là để trấn áp tà khí đó.”
Dịch giả chú thích: 《Cản thi thất yếu》nguyên văn 赶尸七要 nghĩa là bảy điều cốt lõi khi đuổi xác. Đuổi xác hay còn gọi là cản thi là một tập tục xuất phát ở Tương Tây, dịch giả có giải thích ở chương 24.
Lão Ngô nói xong, dừng lại một chút rồi dường như chưa an tâm, ông ta lại hỏi:
“Cậu thực sự đốt rồi nhỉ?”
Tôi gật đầu xác nhận:
“Đốt rồi.”
Lão Ngô thở hắt ra, yên tâm rời đi.
Quyển sách này càng lúc càng nhộn rồi. Ba người đặt cho nó ba cái tên khác nhau!
Xem nào, lão Lưu《 m dương trạch đàm》. Bạch Phàm《Bí kỹ trộm mộng》. Giờ thêm lão Ngô《Cản thi thất yếu》.
Cuối cùng đâu là thật?
Lão Ngô chân trước vừa đi, bác bảo vệ chân sau gọi điện tới, bảo có một ông lão tới tìm tôi, đang chờ ở ngoài cổng.
Tôi nghĩ bụng, ông lão tìm tôi khả năng cao là lão Lưu rồi.
Tôi vội vàng thu dọn một chút rồi đi ra cổng.
Quả nhiên lão Lưu đang đứng lù lù ngoài cổng bảo vệ.
Lão vẫn một bộ dạng cả thiên hạ đều thiếu nợ ta, chau mày bắn một tràng::
“Trí nhớ của mi còn xài được không? Chẳng phải ta đã dặn quay về thành phố thì gửi quyển sách cho ta sao? Mi quẳng ra khỏi đầu rồi hả?”
Lão Lưu chạy tới đây là vì quyển sách kia!
Giả sử ban nãy lão Ngô không nói ra tên sách, có thể tôi sẽ giao nó cho lão Lưu mà không chút chần chừ.
Nhưng hiện tại tôi bắt đầu cảm thấy quyển sách này rất có vấn đề, nội nó có nhiều cái tên quái dị như vầy đã đủ nói lên tất cả.
Lần đi thôn Đường Oa Tử vừa rồi lão Lưu có quá nhiều điểm khiến tôi nghi ngờ, lão ấy còn giấu giấu diếm diếm tôi mấy chuyện. Nếu quyển sách này thực sự là《cản thi thất yếu》như lão Ngô nói thì trước khi làm rõ tất cả về lão Lưu, tôi không thể giao ra được.
“Lão Lưu, bạn gái tôi đã mượn quyển sách đem đi đọc chơi rồi. Mấy hôm nay cổ đang đi công tác, chờ cổ quay lại tôi sẽ đưa cho ông.”
Lông mày lão Lưu xoắn chặt lại với nhau.
“Sách quý hiếm như thế mà mi dám tuỳ tiện đưa cho người khác đọc chơi. Nhanh lấy lại đi.”
Tôi trả lời ngay:
“Cổ đang ở nước ngoài lận. Tôi sẽ dặn cổ giữ sách cẩn thận, ông đừng lo.”
Lão Lưu thở dài thất vọng xoay người rời đi.
Tôi chợt nhớ lại ông thầy họ Hà mà lão Ngô nhắc qua, liền đuổi theo lão Lưu hỏi:
“Quên mất, lão Lưu này, trong thành phố mình có thầy pháp lợi hại nào họ Hà không nhỉ?”
Lão Lưu dừng chân, xoay đầu nhìn tôi trả lời:
“Họ Hà? Tìm hắn làm gì?”
Tôi thấy lão Lưu có vẻ biết người này, vui mừng nói tiếp:
“Tôi nghe nói ông ta có biện pháp giúp tôi thoát khỏi tuyến 13.”
Lão Lưu gõ gõ gậy trên mặt đường, trầm tư một lúc.
“Trong đám bọn ta đúng là có một người họ Hà, nhưng không biết có phải người mi nói hay không.”
Tôi sướng rơn, lão Lưu đã lợi hại như vậy, trong hội của lão chắc cũng toàn thầy trừ ma đuổi quỷ, người họ Hà này khả năng rất cao là người mà lão Ngô kể.
Lão Lưu thong thả nói tiếp:
“Cũng không vội. Cứ chờ bạn gái mi về nước, đem sách đưa ta rồi ta dẫn mi đi tìm hắn.”
Lão Lưu dứt lời liền chống gậy đi mất.
Đây là tình huống gì? Điều kiện trao đổi?
Dưới gầm trời này không có bữa trưa nào miễn phí. Lão Lưu như này càng khẳng định thêm nghi ngờ về việc lão tiếp cận tôi.
Mặc dù tôi thực sự muốn sớm tìm thấy ông thầy họ Hà đó thật nhưng trước tiên tôi vẫn phải làm cho rõ ràng con người lão Lưu để xác định tôi có thể tín nhiệm lão hay không!
Tối nay đến lượt tôi lái xe. 12 giờ đúng tôi chạy đến xưởng giấy, điện thoại cũng nhận được tin nhắn của cu Sáu.
“Đầu Viên tới chơi á anh hai, quay về anh em mình đi nhậu.”
Từ sau lần giúp gã ở huyện Khai Phát bọn tôi cũng không có liên lạc lại, tự dưng gã lại tới chơi?
Tôi không muốn lãng phí tế bào não, đánh xe về đã rồi tính.
Tôi lái một mạch đến bến, vừa qua cổng đã thấy cu Sáu và Đầu Viên đang đứng đó trò chuyện chờ tôi.
Vừa đậu xe xong, Đầu Viên đã bá cổ tôi kéo lên lầu.
“Người anh em, dạo này phẻ không?”
Gã vai u thịt bắp này, tay chân thô bạo, gã lôi tôi đi xém cắm đầu mấy lần.
“Sao anh lại tới đây, có việc à?”
Đầu Viên châm thuốc, vừa cười vừa nói:
“Không có việc không tìm chú được hả! Lần trước nhờ chú giúp, anh còn chưa cảm ơn đàng hoàng nữa mà.”
Cu Sáu ngồi bên cạnh xen mồm đề nghị.
“Đừng ở đây cà kê. Tui mới biết một tiệm ăn mặc dù hơi bé nhưng ăn cực kì ngon. Tụi mình đi làm tí đi.”
Tuy Đầu Viên thuộc giới xã hội đen nhưng gã cũng là một thằng Đông Bắc vô cùng hào sảng. Gã không hề tỏ ra phật ý khi nghe cu Sáu giới thiệu một hàng ăn nhỏ, chỉ đứng bật dậy ồm ồm một chữ: Đi!
Tôi vô cùng không tình nguyện, bị hai con trâu này kè lên xe, áp giải đến ngõ hẻm lần trước.
Đầu Viên vừa đảo đầu vừa hỏi:
“Chỗ tối thui chim không thèm ị như này cũng có hàng ăn hả?”
Cu Sáu toét miệng cười, chỉ vào một biển hiệu nháy sáng nằm cuối ngõ.
“Thấy chỗ sáng đèn kia không, tiệm đó đó, mỳ ăn ngon lắm.”
Đầu Viên nheo mắt, mặt treo đầy chấm hỏi, hỏi tiếp:
“Mày đùa hả, cmn tối như hũ nút, chỗ nào có đèn?”
Đầu Viên nói xong, tôi lạnh hết cả người.
Con hẻm này đúng là tối thật, nhưng cửa tiệm cuối hẻm kia vẫn đang bật đèn bảng hiệu mà.
“Đầu Viên, anh không thấy biển hiệu đang sáng kia hả?”
Đầu Viên nghiêng đầu, dùng ánh mắt quái dị mà nhìn tôi.
“Người anh em, nửa đêm rồi. Chú đừng kể chuyện ma được không?”
Cu Sáu cũng cảm thấy có gì đó kì kì ở đây, nó lên tiếng bảo cả bọn đi vào xem thử một cái.
Ba người chúng tôi rảo chân đi đến cuối ngõ, đến trước cửa quán.
Tiệm ăn này vẫn giống như hai lần trước, bên trong không có người khách nào, cái quạt trần to phía trên lảo đảo quay như hết hơi.
Cu Sáu nhe răng cười:
“Sao hả, tiệm nhỏ thế thôi, chứ đồ đạc ngon lành lắm đó, toàn đồ cổ hông thôi.”
Nó vừa nói vừa bật ngón cái tán thưởng.
Đầu Viên trợn trừng mắt thiếu chút lọt tròng, giơ tay chỉ ra phía trước, mặt mũi méo xẹo nhìn tôi và cu Sáu:
“Đầu hai chú mày úng rồi hả? Hả? Trước mặt chỉ là cmn bức tường! Tiệm ăn? Lại còn tiệm mỳ?”
Tôi nhìn theo ngón tay Đầu Viên, gã đang chỉ vào cánh cửa mục nát của tiệm và bảo đó là bức tường!!!
Tôi tựa hồ hiểu ra cái gì, gai ốc toàn thân nổi lên, chân không tự chủ lùi lại một bước, rồi lại một bước, muốn chạy khỏi đây.
Cu Sáu ngơ ngác, vẫn muốn tranh luận:
“Đầu Viên, anh ngày nào cũng chém chém giết giết, có phải chém đui con mắt luôn rồi hông? Nguyên cái tiệm vầy mà hông thấy hả?”
Tôi dòm qua khe cửa thấy bên trong đèn đóm sáng trưng, ông chú chủ quán đang đứng ở quầy tính tiền nhìn nhìn tôi, nở nụ cười mờ nhạt.
Tôi tóm lấy tay hai tên đang hăng tiết cãi lộn lôi thẳng ra hướng đầu ngõ.
Ra khỏi ngõ hẻm, tôi vuốt ngực hòng vỗ về trái tim đang nhảy tango trong lồng ngực.
Còn hai con trâu kia vẫn cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau!
Tôi dở khóc dở cười bước ra sát đường vẫy taxi, kéo cả bọn đi phố ăn uống Nam Kinh.
Bọn tôi trèo lên xe xong xuôi nhưng tài xế vẫn không khởi động xe chạy đi.
Tôi mất kiên nhẫn gắt nhỏ:
“Đi đi chứ, đi phố ăn uống Nam Kinh.”
Cậu tài xế trả lại tôi khuôn mặt nghi hoặc:
“Mấy anh chưa lên hết mà?”
Tôi nhíu mày:
“Bác tài, tụi tôi có ba thằng, đang ngồi đầy đủ trên xe đấy thôi.”
Tài xế thốt lên đầy vẻ tò mò:
“Ơ, có ông chú đứng cùng mấy anh ngoài kia không phải cùng một đám hả?”
Tôi rùng mình quay đầu nhìn ra cửa xe.
Bên ngoài làm gì có ai!!!
Tác giả :
Lão Già Tám Mươi