Tuyển tập truyện ngắn kinh dị
Chương 2: Bệnh viện u ám - P2
Nhìn thấy gương mặt tôi khiếp đảm, bóng người mở miệng giận dữ:
- Đi đứng cho cẩn thận vào chứ, đi vệ sinh mà cũng không yên.
Nói rồi anh ta khó khăn bước đi, để lại tôi vẫn chết đứng như vậy tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc bước về giường, thấy giường bên cạnh trống, mới phát hiện ra người mà tôi vừa đụng độ là anh chàng có bà mẹ hay nói chuyện với tôi. Bình thường anh ta hay nằm im, chẳng lần nào tôi dám nhìn rõ mặt, nên trong đêm nhìn thấy gương mặt chi chít vết thương của y, không khiến tôi khỏi ghê sợ.
Tôi nằm lên giường, giả vờ ngủ, một lúc sau nghe thấy tiếng mở cửa và bước chân, đoán là anh ta đã trở vào. Tôi định mở miệng hỏi xem anh ta có thấy bóng áo trắng nào ở ngoài đấy không, nhưng nhớ lại vẻ mặt trông như ác quỷ cộng với giọng nói hằn học vừa nãy, tôi lại co rúm người, nghĩ mình im lặng cho lành.
Vậy là, không bóng bánh, không giải trí buổi đêm, đã thế còn lần thứ hai gặp ma. Đêm nay, nếu còn bị bóng đè lần nữa, có lẽ bằng mọi cách tôi sẽ xin mẹ xuất viện ngay lập tức, dù là gọi điện thoại trong đêm.
***
Sáng hôm sau, tôi mới biết mình ngủ say đến mức cô y tá lay dậy mấy lần ăn cháo mới thèm tỉnh dậy. Ở giường bên cạnh, cái môi phồng rộp của chị đang mang thai vẫn không có gì biến chuyển, nhưng xem ra bà bầu này không hề hấn gì, ăn cháo mà húp sồn sột không chút đau đớn.
Bên tay phải, bác gái đã đút cháo cho anh con trai, tay cầm thìa tay cầm giấy ăn, cứ hết một thìa lại lau quanh miệng cho con, trông thật tảo tần. Còn tôi, nhìn thấy cốc cháo chẳng khác gì hai ngày qua mà ngán ngẩm, định bụng nhịn hẳn còn ngon hơn. Tuy nhiên, cứ tưởng tượng ra mũi tiêm đau điếng của các cô y tá lại thấy bản thân nếu không ăn chắc sẽ chết ngất ngay trên giường mất.
Nghĩ vậy, mở ba lô vật dụng ra, tôi lục tìm cái ví, quyết định đi mua bánh trái hay hộp sữa ăn cho có sức mà chống cự với bệnh tật.
Đi đến hành lang, tôi cúi thấp đầu để các cô y tá ở bàn trực không nhìn thấy mình (bệnh nhân mà ra khỏi khu chữa bệnh là bị hỏi han ghê lắm). Ai dè mấy bà cô này cũng đang mải tán chuyện, chẳng để ý ai với ai. Đang định lủi nhanh, bỗng dưng có một cô cất giọng nói làm tôi đứng hình:
- Em mới vào làm nên không biết đó thôi, bệnh viện mình vừa có một cô y tá treo cổ tự tử, nghe đâu trông thảm thương lắm, nên chỗ mình bây giờ mới u ám như thế. Chứ như hồi xưa, mọi người vui vẻ hòa nhã hơn nhiều.
- À thế hả chị? Nhưng sao cô y tá kia lại chết ạ? Mà có chắc là tự tử không chị, nhỡ có người hãm hại thì sao, em thấy ...
- Suỵt, be bé cái miệng thôi. Vụ đấy các bác sỹ bảo thế thì biết thế, chứ ai mà chả đàm tiếu này nọ. Mà thực ra bệnh viện này từ trước đó đã xảy ra chuyện, có một vụ phá két sắt, nghe đâu lấy cắp của bệnh viện gần mấy trăm triệu đồng. Em còn trẻ còn đỡ, như chị, chả biết bệnh viện có định tống cổ để cắt giảm biên chế không đây ...
Reng ... reng ... reng ...
- Kìa, đến giờ đi tiêm rồi kìa, em đi đi kẻo các bác sỹ lại mắng ầm lên đấy!
Nghe đến vậy, tôi tháo chạy ra khỏi cổng. Không ngờ cái bệnh viện bé tí này mà cũng lắm chuyện gớm, càng nghĩ càng đau đầu. Giờ mà tôi còn kể với các cô y tá này là tôi còn nhìn thấy ma trong bệnh viện, chắc cái chỗ này phải lập đàn đốt vía mất!
Đến chiều, các cô y tá lại vào một lượt tiêm thuốc cho từng người. Lần này, lại là cô ục ịch đến tiêm cho tôi, ánh mắt sắc lẻm lướt qua cốc cháo im lìm mà tôi không đụng đến dù chỉ một thìa. Lại tiếp tục cắm một mũi tiêm đầy đau đớn, lần này không chịu được, tôi hét lên, đấm bàn tay còn lại vào thành giường thì ôi thôi, quờ đúng vào chai sữa đang uống dở, sữa văng tung tóe khắp ga trải giường.
Cô y tá lại nhăn nhó than vãn, còn bắt tôi phải tự tháo ga lau dọn, còn cô ta sẽ đi lấy chiếc mới. Tôi vùng vằng lật cả tấm ga cả chiếu lót phía dưới, thì tình cờ nhìn thấy một tờ giấy bìa nhỏ bay ra.
***
Một dãy số dài ngoằng, trông cứ như mật mã gì vậy. Đang đứng như phỗng, cô y tá lại cất giọng nạt nộ:
- Còn đứng đấy làm gì, sao chưa gấp lại gọn gàng đi?
- Tại cháu nhìn thấy tờ giấy này ạ.
Tức thì, tất cả mọi người trong phòng bệnh quay lại nhìn tôi đầy thắc mắc. Ngay cả cái chị mang bầu, đang ú ớ buôn chuyện điện thoại với bạn cũng im bặt lại, nghe ngóng xem tôi đang cầm giấy gì. Cô y tá vội vàng giằng tờ giấy ra khỏi tay tôi, miệng vẫn không quên nói:
- Lằng nhằng, giấy tờ vớ vẩn mà cũng quan tâm. Ga mới đây, xếp lại đi!
Khi cô y tá đóng cửa bỏ đi rồi, tôi vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra. Mọi người xung quanh, người vẫn nhìn tôi chằm chằm, người lại tiếp tục công việc của mình. Chỉ là một tờ giấy đầy số, có cái gì mà ai cũng tỏ ra quan tâm thế nhỉ? Đến ngay cả cô y tá, miệng nói giấy vớ vẩn mà chẳng giằng ngay từ trong tay tôi đấy thôi.
Chị mang bầu ngay sau đó cũng vội chào tạm biệt người đang nói chuyện trong điện thoại, quay ra hỏi tôi:
- Em ... ơ, giấy ... ghì ... ấy ... em?
- Em cũng không biết ạ, giấy chỉ toàn số.
Tôi đáp xong, chị ta bỗng nghệt mặt ra, chẳng nói năng gì. Tôi cũng ngoan ngoãn chỉnh đốn lại cái giường của mình, lòng lo nghĩ vu vơ. Ở đây đã ba ngày, răng miệng cũng bớt đau, chắc tôi sẽ cố xin mẹ ở thêm một hai ngày nữa thôi rồi về, không thể ở trong bệnh viện lâu hơn được. Nếu có bị bóng đè, thà bóng đè ở nhà còn hơn nằm bất động trong bầu không khí rùng rợn ở đây!
Đêm nay, hết C1, cộng với hai đêm liền sợ kinh hồn bạt vía, tôi quyết định không lục đục nữa mà quyết tâm đi ngủ sớm, mong cho giấc ngủ có thể làm ngắn lại màn đêm chết chóc trong bệnh viện.
Có rất nhiều cơn mơ đến với tôi, nào là cảnh tượng được xuất viện, mẹ đến đón tôi nhưng vì viện phí quá cao, tôi bị cô y tá béo ú bắt ở lại dọn ga giường hàng ngày, khi nào bù lại hết số tiền chưa trả mới thôi, rồi thì những cánh cửa sổ cứ thay phiên nhau đập liên tục, nhưng lần này là khiến cô y tá giật mình đâm phập mũi tiêm vào mặt tôi, khiến tôi hét lên đau đớn rồi ngất ngay tại chỗ ...
Trong cơn mơ, nỗi đau đớn về thể xác cũng thật lắm, khiến tôi không ngừng co rúm người lại, miệng rên rỉ kêu đau. Thế rồi, hình như ...
Cơn bóng đè lại đến ...
Tôi lại thấy mình bị ai đó giữ chân giữ tay, đôi bàn tay rắn chắc, chắn lắm, sức lực tôi cố cựa quậy mà không tài nào làm gì được.
Tôi tự nhủ, lại là bóng đè, lại là chiêm bao, là cơn ác mộng thôi mà, việc mình cần làm chỉ là mở mắt ra, mở mắt thôi là hết.
Nhưng không, tôi vẫn không tài nào hé nổi mí mắt. Tôi dùng hết sức cựa mình, mồ hôi vã ra như tắm, nhưng không thể lay chuyển.
Và rồi, tôi nhận ra,
Đây không phải là một giấc mơ.
Thực sự có thêm một bàn tay nữa đang từ từ siết chặt cổ mình ...
***
Tôi cật lực giãy giụa, nhưng càng giãy càng thấy chân tay mình càng bị siết chặt mạnh hơn, và bàn tay đang bóp cổ tôi vẫn không hề có ý định buông ra. Trong màn đêm yên tĩnh đến chết chóc, chỉ có âm thanh chống cự yếu ớt từ tôi, từ đâu bỗng xuất hiện một giọng nói lạnh như băng:
- Nói, cái tờ giấy chiều nay ghi cái gì?
- Ưm.... m....
Bàn tay siết cổ có vẻ thả ra một chút. Tôi cố nhổm dậy, hé mở mắt, thì bàn tay đó lại ghi chặt lấy cổ tôi, kéo mạnh xuống giường.
- Mày có nói không?
Giọng nói băng giá lại cất lời. Quả thực lúc chiều nay, tôi đã nhìn thấy và có nhớ vài ba số đầu, nhưng đâu đủ kiên nhẫn nhớ hết từng đấy số. Và giờ này, khi nỗi đau đớn bao vây toàn bộ thể xác và cái chết dường như đã cận kề, càng khiến tôi mụ mị, đầu óc trống rỗng, không thể thốt lên một lời nào.
Dù nhắm mắt, nhưng bởi vì màn đêm đặc quánh, tôi vẫn kịp nhận ra có một cái gì sáng lóa vừa vung lên, và một giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng khác với mọi lần, giọng nói đã không còn ấm áp quan tâm, mà lại đầy vô cảm:
- Nó không nói đâu. Giết đi!
Giọng nói của bác gái.
***
Ngay khi tôi vừa định thần ra đó là giọng nói của người ngày nào cũng ân cần hỏi thăm tôi, thì bỗng từ đâu, một tiếng đập rất mạnh, rồi một tiếng nữa liên tục, đã giáng thẳng xuống giường. Phen này, sẽ không còn tiếng cửa sổ nào cứu tôi cả. Tôi nhắm mắt sẵn sàng chào đón cái chết.
Tôi vẫn chưa kịp tốt nghiệp Đại học.
Tôi vẫn chưa làm gì để bố mẹ vui lòng.
Tôi thậm chí còn chưa ... uống hết chai sữa ban sáng đi mua.
Ấy vậy mà, vài giây sau, tôi vẫn chưa thấy đau. Không phải tiếng đập kia là giáng xuống tôi hay sao?
Không.
Không phải.
Tôi bắt đầu cựa quậy được tay chân. Hai người vừa siết chặt tay chân và cổ tôi đâu rồi? Họ tưởng đã giết được tôi rồi bỏ đi rồi sao?
Bất thình lình, có một thứ ánh sáng chói lòa bao phủ khắp không gian, khiến mí mắt bỏng rát, he hé cử động.
Định thần lại mọi thứ, tôi thấy bác gái và cậu con trai mặt mày sưng húp đang gục xuống dưới chân giường. Điều gì vừa xảy ra?
Tôi nhìn quanh quẩn, tôi giật nảy mình khi thấy chị mang bầu đang chăm chú nhìn tôi không chớp mắt, trên tay đang gọi điện thoại di động. Chị nói gọn lỏn với người nghe máy:
- Vụ này xong rồi. Anh đến thu dọn chiến trường đi.
Chỉ một lúc sau, đã có rất nhiều người mặc áo công an bao vây khắp phòng bệnh của tôi. Những bệnh nhân khác phải một lúc sau nghe thấy âm thành ồn ào mới tỉnh dậy, họ mặt mày tái mét, hỏi han nhau chuyện gì đã xảy ra.
Tôi bật cười, một nụ cười của cả mấy ngày nay mới nặn ra được. Đến ngay cả tôi suýt chết, sống đau đớn trong cả khoảng thời gian qua, là người trong cuộc – nhân vật chính, mà tôi còn chưa hiểu cái quái gì đang ở trước mặt mình.
Chị mang bầu từ nãy đến giờ trao đổi với một số anh công an, bảo họ đưa hai người đang ngất phía dưới giường về hỏi cung, sau đó tiến đến giường rồi, nhoẻn miệng cười. Một cách bất ngờ đầy sững sờ nhất, chị tháo hết lớp băng trên mặt, và tháo cả miếng sưng to rất to nhét kỹ càng dưới vòm miệng, để hiện ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Là cô y tá lần đầu tiên đến đây tôi đã nhìn thấy!
Thấy tôi há miệng đầy ngạc nhiên, chị nhẹ nhàng giải thích:
- Chị là công an quận, được bệnh viện gài cắm để tìm ra hung thủ cho vụ án cướp của giết người trong bệnh viện này.
Tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cứ như tất cả vẫn chỉ là một cơn ác mộng vậy, tôi nhắm mắt, lại mở mắt ra, xem có thực sự là mình đang tỉnh, mình còn sống hay không. Chị tiếp tục nói:
- Em mỏi mắt lắm à? Cũng phải, hít phải thuốc mê xong, có ai trụ được đâu. Cả hai đêm em bị bóp cổ, cả phòng đều bị xịt thuốc mê. Đêm đầu tiên, ngay cả chị cũng không lường trước mánh khóe này, cũng ngủ say như chết, cho đến khi bất thình lình tiếng cửa sổ đập mạnh, chị mới tỉnh dậy, vẫn không tài nào mở được mắt ra, nhưng nghe thấy tiếng em hổn hển, chị biết chắc đã có vấn đề. Hôm sau nghe em kể lại chuyện với bà kia, chị mới nghi ngờ có kẻ đã cố tình hãm hại em. Và chị đã chắc chắn, đối tượng mà hai tên sát thủ đã nhắm đến chỉ có thể là em.
Chị công an kể lại, trước đó chị đóng vai cô y tá canh chừng phòng bệnh vào ban đêm để trông chừng hành động của hai đối tượng tình nghi, còn ban ngày, vì ở đây đông người nên chúng sẽ không dám làm gì. Nhưng ban đêm, vì nhìn thấy có cô y tá bất thường thức cả đêm trông phòng bệnh, tên sát thủ chắc đoán ra không phải người bình thường nên cũng không dám manh động.
Nhận thấy cách làm này không hiệu quả, đúng hôm tôi nhập viện, chị vào vai bà bầu để hợp thức hóa sự có mặt của mình ở đây. Quả nhiên, ngay trong đêm đầu đã có sự lạ, nào là bóng đè, nào là chiếc áo blouse trắng, khiến chị đưa ra giả thiết và sau đó đã chắc chắn được kết luận của mình:
- Chắc hẳn em sẽ thắc mắc tại sao bà mẹ kia lại có thể xuất hiện ở bệnh viện vao ban đêm, trong khi đáng lý ra bà ta đã phải về từ buổi chiều. Ngay trong đêm em vừa nhập viện, bà ta đã nghĩ ra trò mặc áo blouse trắng, đóng giả làm bệnh nhân, chắc định kết hợp với con trai bà ta làm chị bất tỉnh rồi tiến hành lục soát giường em – theo kế hoạch là sẽ trống trơn. Nhưng không may thay, đêm hôm đó đã không còn cô y tá nào nữa, mà lại có em nhập viện, khiến cho đối tượng lúc đó không còn là chị mà thay vào đó là em. Thay vì hại chị, họ tìm cách giết em để lục soát cái giường. Nếu đêm đó em ... xong – chị kéo tay ngang cổ ra hiệu cử chỉ "bị kết liễu" – chắc có lẽ bọn họ đã tìm thấy tờ giấy và vội vàng cao chạy xa bay.
- Em đã nhìn thấy một cái bóng trắng vào buổi tối hôm đó, và cả đêm hôm thứ hai nữa chị ạ. Có phải là ...?
- Đúng, chính là bà ta. Đêm đầu tiên, chắc lúc đó bà ta đang trà trộn vào đám bác sỹ y tá trực đêm nên lẻn vào được bệnh viện. Còn trong đêm thứ hai, vì đêm đó trong phòng không bị xịt thuốc mê, nên chị đoán có lẽ bà ta mặc áo y tá để đi tìm thuốc mê trong bệnh viện, ai ngờ nhìn thấy em chạy ra ngoài, nên ra hiệu cho anh con trai nằm trong phòng lục soát. Nhưng lúc đó, thêm một lần nữa rủi ro, lúc ấy chị mở mắt rất to âm thầm theo dõi anh ta sẽ làm gì, định bụng bắt quả tang ngay tại chỗ, thì anh ta cẩn thận ra xem em đã về chưa rồi mới chạy đến giường em, thì em lúc đó đã chạy về rồi, khiến anh ta đành phải giả vờ nói là đi vệ sinh đó.
- Em không hiểu, tại sao lúc đó anh ta không giết em ngay đi, có phải là đã lục soát xong từ đêm đó không?
- Haha, em còn ngốc lắm. Đêm đó hai mẹ con không xịt thuốc mê cả phòng, nhỡ lúc đó đâm em, em hét lên, có phải là bệnh nhân ngay lập tức tỉnh dậy hết không, anh ta làm sao mà có thời gian lục soát ngay được.
Thế rồi chị kể tiếp, trong suốt ba ngày qua, bà mẹ cứ giả vờ về vào buổi chiều, khi bác sỹ bắt người nhà về để bệnh nhân được tĩnh dưỡng, rồi tối tối lại trà trộn vào đám bác sỹ y tá trực đêm, đến khi mọi người trong phòng bệnh tắt đèn rồi, bà ta mới lén vào phòng, cùng cậu con trai giúp sức giết tôi, người giữ chân tay, người siết cổ. Chiếc áo blouse trắng tôi nhìn thấy dưới giường chính là áo mà bà ta dùng để lẻn vào bệnh viện.
Trong đêm đầu tiên, bọn họ tưởng chừng như đã giết được tôi, nhưng ngờ đầu tiếng đập rất mạnh của cửa sổ khiến tôi thoát chết. Lợi dụng màn đêm và thuốc mê, ngay lúc tôi mở được mắt, họ nhanh chóng chui tọt xuống gầm, rồi bò về giường của mình, bà mẹ cũng sử dụng chiếc giường trống chưa ai dùng trong căn phòng, rồi lúc tờ mờ sáng, bà ta lại vội vàng khoác áo blouse, công khai đi trong bệnh viên, lẻn ra ngoài rồi lại vào với tư cách là người nhà bệnh nhân.
***
Ngay sau khi được chị y tá kiêm công an đóng vai bà bầu kể lại, tôi sững người, vén được toàn bộ bức màn bí ẩn trong những ngày khó hiểu vừa qua. Nhưng đằng sau tất cả, họ muốn lục soát giường tôi, tìm tờ giấy kia để làm gì? Và tờ giấy đó, chính xác nó là cái gì mà phải khiến cho tôi suýt nữa mất mạng như vậy?
- Đó là tờ giấy ghi lại mã số của két ngân hàng – trong đó có số tiền mà bệnh viện đã mất cách đây vài tháng. Và thủ phạm, chính là cậu con trai và cô y tá đã chết kia. Cô y tá đó trước kiêm nhiệm vụ phụ trách ngân quỹ ở đây, vì nảy sinh lòng tham nên đã rủ người yêu mình vào đây lấy cắp tiền của bệnh viện. Để hợp thức hóa, cậu ta đã từng một lần giả vờ tai nạn giao thông để nằm chữa trị trong này, và vào một đêm, cả hai đã lên kế hoạch và thực hiện thành công phi vụ ăn cắp tráo trở này.
Tuy nhiên, vì là bệnh nhân chưa điều trị xong, không thể rời khỏi bệnh viện, cậu ta phải đưa hết số tiền cho cô người yêu giữ. Ai ngờ đâu cô ta lật lọng, định một mình cao chạy xa bay với số tiền ấy.
Trong ngày hoàn tất thủ tục nghỉ việc, cô ta đến đây và đụng phải người yêu, hai người đã xô xát với nhau, và hắn đã giết chết cô y tá ngay trong bệnh viện, và dàn dựng như một vụ tự tử. Vì bệnh viện này vừa bị mất tiền, giờ lại có người chết, chắc chắn sẽ phải đóng cửa, nên dù biết chắc đây không phải một vụ tự sát, vẫn phải nói với báo chí như vậy.
- Em không hiểu, tại sao cô y tá kia lại nhét tờ giấy ghi mã số két vào dưới giường em hả chị?
- Cái này thì chị không chắc chắn. Có thể vì căn phòng mà cô ta đang sống là ở chung với anh người yêu, cô ta sợ mình mang theo đều có thể bị phát hiện, hay để ở trong nhà sẽ bị bà mẹ anh ta đến nhà lục soát, nên đã giấu trong bệnh viện. Nơi nguy hiểm là nơi an toàn nhất mà.
Có một chi tiết rất quan trọng: Bệnh nhân cuối cùng mà cô ta chăm sóc lúc đó đang nằm giường em, vì thế mà anh ta đặt hết mối nghi ngờ vào chiếc giường này, và tìm mọi cách lục soát nó bằng được. Bệnh viện cũng biết điều ấy, nên ngay khi nhờ công an nhảy vào vụ này, dù huy động mỗi một người cải trang làm y tá trông tất cả các phòng bệnh, vẫn dồn nhiều nghi vấn vào căn phòng này nhất.
- Có phải vì thế mà chị đã sớm nhận ra anh ta là đối tượng tình nghi phải không?
- Chính xác. Ngay sau khi nghe một số cô y tá phản ánh với nhau rằng, có một bệnh nhân trong một thời gian ngắn phải vào điều trị tận hai lần vì tai nạn và nhất quyết muốn nằm phòng này, chị đã sinh nghi. Lật lại hồ sơ của anh ta, tìm hiểu mới biết được anh ta có quan hệ với cô y tá, suy luận của chị càng chắc chắn hơn.
- Cô y tá bị tình nghi là kẻ ăn trộm ngân quỹ từ khi nào vậy chị?
- Từ khi cô ta nộp đơn thôi việc em ạ. Theo tâm lý thông thường, các y tá bác sỹ một khi đã làm việc lâu năm trong bệnh viện đều rất ngại thay đổi chỗ làm, vì thế rất sợ bị cho thôi việc để cắt giảm biên chế. Ấy vậy mà khi nộp đơn, cô ta lấy lý do là tự nguyện nghỉ việc để khiến bệnh viện không phải sa thải ai, khiến cho tất cả mọi người đều nghi ngờ. Lá thư được đánh máy rất kỹ càng, lời lẽ cũng chỉn chu, cứ như việc này đã được chuẩn bị từ lâu rồi. Bệnh viện sinh nghi từ lúc đó.
Mà này, em không mệt sao, còn đau cổ nữa không? Chị xin lỗi vì lúc nãy đã hơi chậm chân, suýt nữa thì nhát dao đâm vào người em rồi. Chị lúc đó quờ tay tìm vũ khí trong cái bụng bầu, ai dè chiều hôm qua ăn no quá, mãi mà không tháo ra được, đành dùng tay không hạ chúng, haha. Xin lỗi em nhé.
Tôi nghe chị công an – y tá xinh đẹp cười lên mà thấy mặt mình méo xệch. Suýt chút nữa thì tôi tiêu đời rồi, chỉ vì lý do chị ... ăn quá no. Nhưng còn may, tôi còn lành lặn, vẫn còn được ngồi đây nghe chị kể chuyện, chứ không phải là xuống dưới âm phủ gặp cô y tá bị sát hại loa để biết đầu đuôi câu chuyện.
***
Mặt trời đã ửng hồng. Khắp bệnh viện trong buổi sáng này, dường như đã thoát khỏi u uất và muộn phiền của những chuyện đáng sợ trước kia để vươn mình thoải mái, trở về với bầu không khí nhẹ nhàng vui tươi. Đêm qua, khi trò chuyện với chị công an xong, chị giục tôi hãy ngủ một chút, chị sẽ yêu cầu bệnh viện trả tôi về nhà sớm, những ngày vừa qua trong bệnh viện đã khiến tôi khiếp sợ nhiều lắm. Nghe chị nói vậy, tôi mới yên tâm chợp mắt.
Ngoài cửa sổ, tất cả như được gột rửa, đầy trong lành và dễ chịu. Tôi quờ tìm điện thoại, thấy mẹ nhắn tin từ 6h sáng: "Duy thích ăn gì để mẹ làm nào?". Tôi tủm tỉm cười, trả lời: "Cái gì cũng được mẹ ạ, miễn sao không phải là ...". Chưa kịp soạn xong tin nhắn, đã có tiếng mở cửa và giọng mẹ tôi phấn khởi nói dõng dạc:
- Duy dậy chưa nào, chuẩn bị về nhà thôi. Tiêm một mũi sáng nay là được về nhé. Ăn cháo đi con, mẹ cả sáng làm cho con đó!
- Khôngggggggggggggggg – Tiếng tôi hét toáng lên đầy khiếp sợ, cơn ác mộng mang tên "cháo" này thậm chí còn ám ảnh hơn cả bóng đè và những đêm kinh dị vừa qua ...
Tác giả :
Bích Hiền