Túy Trường Sinh
Chương 77
Ngày tiếp theo, bởi do thói quen, khoảng giữa giờ mẹo, Lạc Tự Tuý liền tỉnh dậy.
Sắc trời đã dần sáng.
Hôm qua xảy ra không ít chuyện, bây giờ lại tản đi như mây khói. Nhớ lại, Lạc Vô Cực múa kiếm chém giết không do dự, so với máu tanh đầy đất, càng khiến hắn ấn tượng hơn.
Vừa ngồi dậy được một nửa, hắn vén bức màn gấm màu hạnh hoàng, trông thấy vài tên tiểu thị đang canh giữ ngoài trướng, lúc này mới nhớ ra mình đang ở Phượng Nghi cung.
Đêm qua sau khi trúng độc, cả người hắn mềm nhũn vô lực, đợi đến khi Lê Tuần dẫn cấm vệ quân chạy tới, Lạc Vô Cực chuyển hắn cho y trở về cung. Khi đó, Hậu Khí Diễm đang chờ hắn cạnh ngoài cửa cung. Cho nên, hắn bị đưa đến Phượng Nghi cung, giống trống khua chiêng mời thái y đến khám và chữa bệnh. Sau khi giải độc xong, hoàng hậu bệ hạ cười an nhàn mà nói “Nhìn ngươi buồn ngủ như vậy, cứ ngủ đi.” Hắn chỉ nhớ rõ chính mình gật đầu, nhắm mắt lại là ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
“Tê Phong quân tỉnh rồi, tiểu nhân hầu hạ ngài thay y phục.” Thấy hắn tỉnh lại, tiểu thị đứng đầu khom mình hành lễ.
“Không cần, các ngươi cứ để đồ đạc lại đây, rồi lui xuống hết đi.” Lạc Tự Tuý nhìn bốn phía, cũng không phát hiện ra khí tức của Lạc Vô Cực, cảm thấy không quen. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ Lạc Vô Cực, hắn vẫn như cũ không muốn bất luận kẻ nào tiếp cận mình.
“Vâng.” Lạc Tự Tuý ngủ lại ở Phượng Nghi cung cũng không phải mới lần một lần hai, người đi theo hầu ít nhiều cũng biết tính tình của hắn. Vì vậy, tiểu thị lần thứ hai hành lễ, theo lời lui xuống.
“Hoàng hậu bệ hạ đang ở đâu?” Nhớ tới lúc giải độc hôm qua, Hậu Khí Diễm ngồi ở xa hình như có gì muốn nói, Lạc Tự Tuý gọi bọn họ lại hỏi.
“Bẩm Tê Phong quân, bệ hạ đang ở trắc hoa viên (hoa viên bên hông).”
Rửa mặt y chỉnh quan, trong nửa canh giờ, cũng không gặp bóng dáng Lạc Vô Cực. Hai ngày trước, Lạc Vô Cực bận tâm đến cảm nhận của hắn, cố ý tránh mặt, về tình thì tạm bỏ qua. Song, qua hôm qua, hai người rõ ràng đã khôi phục lại như trước, sao y vẫn tránh né hắn?
Có thể, một ngày hắn chưa nghĩ rõ việc này, liền như vậy một ngày?
Mang theo nghi hoặc, Lạc Tự Tuý đi tới hoa viên trong Phượng Nghi cung.
Xưa nay, hoa viên Phượng Nghi cung được gọi là tuyệt cảnh. Quả thật, sức sống tràn trề, giống như một biển hoa trừu tượng, đến mức có danh hiệu, hoàn toàn xứng đáng. Nhưng, đại đa số mọi người đều không biết một tuyệt cảnh khác trong Phượng Nghi cung —— đó là trắc hoa viên bên phải tẩm cung hoàng hậu.
Hoa viên ở giữa cung hơn ở chỗ được tu sửa đều đặn, hơn ở chỗ một năm bốn mùa hoa nở như nước thuỷ triều. Trắc hoa viên thì ngược lại, hơn mười loại kỳ hoa dị thảo trân quý, đại đa số đều có công dụng cứu người, hoặc dược liệu quý hiếm, nên phải dốc lòng chăm sóc. Vả lại, những hoa này chu kỳ không ổn định, đầu xuân, cuối thu, mùa đông giá rét, không biết lúc nào mới nở hoa, tất cả đều do tình hình thời tiết năm đó quyết định.
Nói thì nói vậy, chứ tám năm qua, Lạc Tự Tuý cũng chưa từng thấy chúng nó nở rộ đầu thu. Hắn còn tưởng rằng, kỳ ra hoa này chắc phải hoãn sang năm tới.
Đi vào trắc hoa viên, đập vào mắt là một mảnh thuần trắng, hoa khoe màu đua sắc, vô cùng diễm lệ.
Hậu Khí Diễm ngồi sát mấy buội hoa, bên dưới là chiếu bằng ngọc thạch, uống rượu ăn điểm tâm, phi thường hài lòng.
Từ góc nhìn của Lạc Tự Tuý, hoàng hậu bệ hạ mới đủ khả năng cùng hoa tranh nhau phát sáng. Bất quá, lấy hoa để ví với nam tử, quá khập khiễng. Huống hồ, Hậu Khí Diễm cả người cũng không có nửa điểm trung tính.
“Không ngờ được năm nay nở hoa lúc này.” Lạc Tự Túy đi lên trước, cũng ngồi xuống chiếu ngọc ở đây.
Hậu Khí Diễm khẽ thổi cánh hoa rơi vào trong ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cười trả lời: “Đúng vậy, hai ngày này, trung ti ở đây bẩm báo lên, ta mới biết. Ta vốn cũng cho rằng năm nay chúng nó không nở được.”
Hai người cười, cùng ngắm hoa.
“Việc hôm qua, đúng là quá đột nhiên.” Lạc Tự Tuý bỗng nói, trầm mặc một hồi, lại nói, “Nhưng cũng tốt.” Kết quả là tốt, quá trình cũng không tính là quá xấu.
“Tốt thật.” Hậu Khí Diễm lại châm rượu, than nhẹ một tiếng, “Có điều vẫn phải đề phòng bọn họ lưới rách cá chết.” (bên sứt càng bên gãy gọng)
“Ta biết. Mấy năm nay, thánh thượng, ngươi, điện hạ đều cẩn thận, không muốn tránh đấu hoàng thất làm liên luỵ bách tính, sinh linh đồ thán.” Lạc Tự Túy cười nhạt một tiếng trả lời, “Những chuyện này, Ninh gia cũng chưa có dấu hiệu gì, có thể đang mưu tính chuyện khác. Lúc này nếu ép bọn họ quá, nhất định không hay.”
“Lần tiêu diệt Trần gia này, có lý có chứng. Bọn họ không viện được cớ gì. Nếu cho là thật rồi hành động bất thường, vô cớ xuất binh, tất bại.”
“Lạc tướng quân đang ở doanh trại phía bắc kinh thành, Lạc đại công tử cũng ở doanh trại phía nam, Lạc gia là đang suy tính đề phòng chuyện trước khi xảy ra sao?”
“Cần phải như vậy.” Lạc Tự Tuý gật đầu, nói.
Hậu Khí Diễm liếc nhìn hắn một cái, nửa cười nửa giận nói: “Ngươi cho là, ta muốn bắt những nghịch thần này?”
Nhìn ra được y có chút giận, Lạc Tự Tuý nâng đuôi lông mày, cười nói: “Tất nhiên không phải. Nhưng ngươi biết tính ta rồi —— nếu không đảm bảo an toàn, ta sẽ mạo hiểm vậy sao?”
“Tóm lại vẫn có nguy hiểm. Xem ra, ngươi đã toàn tâm toàn ý tin tưởng tiểu thư đồng.” Ngừng một chút, trên mặt Hậu Khí Diễm hiện ra mấy phần mờ ám, “Hôm qua thấy các ngươi so với lúc trước không có gì khác. Thế nào? Muốn sao?”
Lạc Tự Tuý cúi mắt không nói. Hôm qua được Lạc Tự Trì khuyên, một số việc đã nghĩ thông suốt, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, không còn lẩn quẩn chuyện của Lạc Vô Cực cùng hắn. Có thể nói, chuyện của bọn họ đã được cởi ra. Chỉ là, tiếp theo vẫn do hắn quyết định.
Là tiếp nhận, hay cự tuyệt, hoặc là cứ như bây giờ, tất cả đều do hắn.
Hắn đối với chữ “Tình” có ý lảng tránh, nhưng đã giảm bớt. Cho nên, bọn họ không thể tiếp tục sống cùng như trước đây.
Cũng có thể, còn gì nữa.
Hắn không muốn nghĩ, bây giờ cũng không nhàn rỗi để nghĩ.
“Việc này rất đơn giản, ngươi lại làm cho phức tạp. Ngươi chưa bao giờ trải qua, sao cứ phải do do dự dự, bước đi không chắc? Còn nữa, tình ý đâu phải ai cũng như ai. Ngươi không thể nhìn người ta mà nghĩ cho mình, cũng không thể trốn tránh mãi. Duyên phận là thứ có thể tránh sao? Không bằng thuận theo tự nhiên.” Hậu Khí Diễm lấy một cái phù dung cao, nhét vào trong miệng hắn, cười nói, “Còn tình kiếp của ngươi, vốn là thiên mệnh. Cứ cho là kiếp nạn của ngươi đi, với năng lực của tiểu thư đồng, bình yên vượt qua không phải rất dễ sao? Ngoại trừ kiếp nạn này, ngươi còn có thể nghĩ ra lý do gì mà không tiếp nhận y?”
Miệng đầy mùi thơm, miệng đầy ngọt ngào, mềm mà không ngấy, Lạc Tự Tuý vốn không phải người thích ăn điểm tâm, mấy năm nay, cũng bị Hậu Khí Diễm nửa lôi kéo, nửa ép buộc mà thay đổi sở thích.
“Ý ngươi, ta là nhân ế phế thực?” (Vì mắc nghẹn mà bỏ ăn)
“Chậc chậc, ngươi còn chưa bị ‘Ế’ (nghẹn) mà đã muốn ‘Phế thực’ (bỏ ăn) rồi, không can đảm gì cả.”
Giật mình, Lạc Tự Tuý nhìn gương mặt nghiêng nghiêng nhàn nhã của Hậu Khí Diễm.
“Cái gọi ngã một lần khôn hơn một chút, thì cũng phải ngã rồi mới học được kinh nghiệm mà cẩn thận chứ. Nỗi đau của người khác đâu phải của ngươi, làm sao mà biết rõ.” Hậu Khí Diễm cười cười, liếc ánh mắt hắn, châm một ly rượu, chậm rãi duỗi tay, đưa tới trước mặt hắn.
Lạc Tự Tuý cười khổ: “Ta muốn làm một người vô tình, muốn làm một người bạc tình lại không có cách nào làm được.”
“Bản thân ngươi không phải kẻ vô tình, cũng không phải người bạc tình.” Hậu Khí Diễm cười nói, lắc lắc ly rượu, “Rượu này, nếm thử xem sao?”
“Tại sao lại mời rượu? Lần say trước, là do ai hại?” Hắn chưa có quên, lúc say rượu có thể gây ra hậu quả xấu gì. Lạc Tự Tuý nhíu mày, lời lẽ đanh thép: “Món nợ này, có một ngày sẽ trả.”
“Vất vả lắm mới làm người tốt, lại bị người ta oán trách. Làm việc thiện, không phải cứ muốn là được.” Hậu Khí Diễm vô tội nói, “Nhưng rượu này rất nhẹ, hợp với tính cách của ngươi, thử xem.”
Trùng hợp lại có một cánh hoa rơi vào trong chén, nhẹ trôi lững lờ trên chất rượu trong suốt.
Ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt và mùi hoa từ ly rượu, Lạc Tự Tuý nhấp khẽ. Rượu quả nhiên không gắt, lại ngon miệng thơm mát, dư vị vô tận.
Hắn uống xông một chén, lại nhìn bầu rượu, tự tay mình rót đầy, uống một hơi cạn sạch.
Hậu Khí Diễm cười đến vui sướng, sảng khoái giơ bầu rượu lên, ngửa đầu uống.
Động tác vô cùng phóng khoáng, y làm, lại lộ ra vài phần ưu nhã.
Lạc Tự Túy cười nhìn hắn, gọi người dâng đồ ăn sáng.
Tiểu thị mang ra thêm một bầu rượu, Lạc Tự Tuý giành lấy trước, châm một chén, cười nói: “Lẽ ra phải sớm nói cho ta biết, trong cung còn cất giữ loại này. Nếu không ta đã không phải khăng khăng một giọt rượu cũng không uống.” Loại rượu cực phẩm này đạm mà nồng hương, nếu mỗi ngày đều được thưởng thức, cũng coi như là một thú vui lớn trong đời người.
“Đây là bí tửu của Khê Dự cung. Mười năm chỉ làm được khoảng hai ba vò thượng phẩm, xưa nay ta rất vừa ý. Gần đây, rượu vừa ủ xong, hoàng huynh ta liền sai người đưa tới hai vò.” Hậu Khí Diễm nói, vẻ mặt tươi cười, nhưng không che giấu được nỗi nhớ nhà thấp thoáng.
Lạc Tự Tuý nâng chén cười.
Hai người cứ như vậy ngồi uống rượu bên mấy khóm hoa, vui vẻ thoải mái, rồi lại trêu ghẹo nhau.
Đến khi sắp phải lên triều, Lạc Tự Tuý mới vội vã ăn qua loa bữa sáng, mang theo mùi rượu theo hắn trở về tẩm điện. Xa xa, Lạc Vô Cực đang đứng chờ ngoài điện.
Thấy y bình yên vô sự, Lạc Vô Cực khẽ cười.
Hôm nay hắn mặc nội y màu mực nhàn nhạt, ngoại bào thêu thanh vân. Kiểu dáng và đường thêu cực kỳ đơn giản, chất liệu cũng không tốt lắm.
Nhưng, Lạc Tự Tuý bỗng cảm thấy, thiếu niên ở trước, loá mắt đến mức hắn không cách nào nhìn thẳng.
Lạc Vô Cực chỉ đứng tuỳ ý, quay lại mỉm cười với hắn, đã khiến hắn muốn dời tầm mắt.
Say. Dù rượu có nhẹ mấy, hắn vẫn say.
Nếu không, sao lại chẳng nắm được tâm tình chính mình?
Rõ ràng trong đầu người này còn có bộ dáng lãnh khốc, nhưng mỗi khi nhớ lại, hắn càng cảm thấy vui sướng.
Đơn giản là, hắn một lần lại một lần tìm được nhận thức chính xác, địa vị của hắn ở trong lòng Lạc Vô Cực, không giống với bất kỳ ai.
Thiếu niên chỉ biết đợi hắn bằng ôn nhu, chỉ với hắn mới mỉm cười một cách tự nhiên.
Nhưng, sao hắn lại đặc biệt quan tâm vấn đề này? Rõ ràng đáp án đã như từng nét vẽ sống động, mà hắn lại không muốn hiểu.
Lạc Vô Cực đi tới.
Dáng người cả hai không khác lắm, y còn vô tình có tính toán mà kề sát mặt của Lạc Tự Tuý.
Lạc Tự Tuý lập tức quay đầu, nhìn y.
Lạc Vô Cực hơi bất ngờ, cười nói: “Trên người ngươi, có mùi rượu.” Dứt lời, y cố ý lui ra sau hai bước, tỏ vẻ vô ý mạo phạm.
Lạc Tự Tuý nhàn nhạt nhìn “Khoảng cách an toàn” giữa hai người, không giải thích, xoay người đi về phía Càn Thái cung.
Lạc Tự Tuý không nhanh không chậm mà theo sau lưng y, bên khoé miệng vẫn còn ẩn nét cười, ngắm nhìn bóng lưng người trước mặt.
Vì đến trễ, Lạc Tự Tuý chỉ kịp liếc thấy vẻ mặt tái nhợt nhưng vẫn cố trấn tĩnh của thừa tướng và đại học sĩ, còn chưa kịp với Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tiết, Lê Tuần nói cái gì đó, trống điểm giờ thìn đã vang lên.
Lạc Tự Tuý theo sau đại học sĩ và thừa tướng, chậm rãi đi vào nghị chính điện.
Trong quan văn có không ít người ủng hộ trưởng công chúa. Bọn họ không thể so được với hai lão hồ ly này, khi ánh mắt Lạc Tự Tuý và bọn họ chạm nhau. trong nháy mắt là ngưng trọng và khủng hoảng, không hề che giấu.
Số ít thần tử trung lập xì xào bàn tán chuyện Trần gia hôm qua bị sao, đều lặng lẽ nhìn Lạc Tự Túy, Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tiết và Lê Tuần, trong đó hiển nhiên cũng không có thiếu người bị dao động.
“Thánh thượng giá lâm!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Chúng khanh bình thân.”
“Tạ vạn tuế!”
Hành lễ hoàn tất, nghị sự bắt đầu.
Lạc Tự Túy tiến lên một, đứng bên cạnh hai lão hồ ly nhất phẩm, nở nụ cười đơn giản chưa bao giờ thay đổi.
Ánh mắt Hoàng Hạo xuyên qua miện lưu (chuỗi ngọc trên mão vua), lãnh tĩnh mà uy nghiêm quan sát vẻ mặt chúng thần. Tạo nên một bầu không khí cực kỳ áp lực, làm cho nhiều người thấp thỏm không thôi. Được một lúc, y mới nói: “Chuyện hôm qua, ít nhiều các khanh gia cũng đã nghe nói.”
Các thần tử hành lễ, chắp tay.
“Vâng, bệ hạ.”
Lê Tuần ra khỏi hàng, khom người nói: “Trần gia mưu nghịch, cư nhiên dám cả gan bắt giữ Tê Phong quân, chết không đáng tiếc.”
Hoàng Hạo gật đầu, lạnh lùng nói: “Trẫm biết, số người quan hệ mật thiết với Trần gia không ít. Trẫm chỉ hy vọng, các ái khanh không có can hệ gì đến việc này, bằng không ——”
Một câu “Bằng không” của thánh thượng, những người thuộc phe trưởng công chúa vẫn đang do dự, đã mồ hôi lạnh nhỏ tong tong.
Lạc Tự Tuý nghiêng người nhìn các quan viên bên cạnh, nở nụ cười thản nhiên. Bọn họ đều đã tính qua Trần gia có để lại chứng cứ gì không, nhưng lại quên mất, hắn – nhân chứng sống chính là chứng cứ tốt nhất. Chết không đối chứng, mặc hắn đỏ đen tuỳ ý mà nói.
Vừa rồi nghe Hậu Khí Diễm nhắc đến, hình như đêm qua còn có mấy nhóm tử sĩ người trước ngã xuống, người sau tiếp tục liều mạng xông vào Tử Dương điện, có người nghe đâu còn xông vào phòng ngủ, nhưng đều bị Lạc Vô Cực thu dọn sạch sẽ. Xem ra, việc Hậu Khí Diễm giữ hắn lại đêm qua, đúng là sáng suốt.
“Tê Phong quân, hôm qua xảy ra chuyện gì, tỉ mỉ nói lại cho trẫm và các khanh gia nghe một chút.” Hoàng đế bệ hạ vẻ mặt hoà hoãn nói.
“Vâng.” Lạc Tự Tuý cúi người hành lễ, sau đó cười cười đảo mắt nhìn chúng thần, không nhanh không chậm nói: “Hôm qua vô ý bị người bắt đi, gặp được trưởng tử của Trần gia.”
“Theo lời y, gần đây có một trang viên của Trần gia bị nạn, đã bị bắt mất một vị tiểu đồng tử. Y nghi ngờ việc này do thái tử điện hạ gây nên, mà thần thân là thái phó của thái tử, chắc chắn biết rõ.”
“Ồ? Tiểu đồng tử?” Hoàng Hạo nhíu mày, lơ đãng liếc qua thừa tướng và đại học sĩ, nói, “Là ngân phát đồng tử mà ái khanh từng nhắc đến?”
“Chính là y.”
Sắc trời đã dần sáng.
Hôm qua xảy ra không ít chuyện, bây giờ lại tản đi như mây khói. Nhớ lại, Lạc Vô Cực múa kiếm chém giết không do dự, so với máu tanh đầy đất, càng khiến hắn ấn tượng hơn.
Vừa ngồi dậy được một nửa, hắn vén bức màn gấm màu hạnh hoàng, trông thấy vài tên tiểu thị đang canh giữ ngoài trướng, lúc này mới nhớ ra mình đang ở Phượng Nghi cung.
Đêm qua sau khi trúng độc, cả người hắn mềm nhũn vô lực, đợi đến khi Lê Tuần dẫn cấm vệ quân chạy tới, Lạc Vô Cực chuyển hắn cho y trở về cung. Khi đó, Hậu Khí Diễm đang chờ hắn cạnh ngoài cửa cung. Cho nên, hắn bị đưa đến Phượng Nghi cung, giống trống khua chiêng mời thái y đến khám và chữa bệnh. Sau khi giải độc xong, hoàng hậu bệ hạ cười an nhàn mà nói “Nhìn ngươi buồn ngủ như vậy, cứ ngủ đi.” Hắn chỉ nhớ rõ chính mình gật đầu, nhắm mắt lại là ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
“Tê Phong quân tỉnh rồi, tiểu nhân hầu hạ ngài thay y phục.” Thấy hắn tỉnh lại, tiểu thị đứng đầu khom mình hành lễ.
“Không cần, các ngươi cứ để đồ đạc lại đây, rồi lui xuống hết đi.” Lạc Tự Tuý nhìn bốn phía, cũng không phát hiện ra khí tức của Lạc Vô Cực, cảm thấy không quen. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ Lạc Vô Cực, hắn vẫn như cũ không muốn bất luận kẻ nào tiếp cận mình.
“Vâng.” Lạc Tự Tuý ngủ lại ở Phượng Nghi cung cũng không phải mới lần một lần hai, người đi theo hầu ít nhiều cũng biết tính tình của hắn. Vì vậy, tiểu thị lần thứ hai hành lễ, theo lời lui xuống.
“Hoàng hậu bệ hạ đang ở đâu?” Nhớ tới lúc giải độc hôm qua, Hậu Khí Diễm ngồi ở xa hình như có gì muốn nói, Lạc Tự Tuý gọi bọn họ lại hỏi.
“Bẩm Tê Phong quân, bệ hạ đang ở trắc hoa viên (hoa viên bên hông).”
Rửa mặt y chỉnh quan, trong nửa canh giờ, cũng không gặp bóng dáng Lạc Vô Cực. Hai ngày trước, Lạc Vô Cực bận tâm đến cảm nhận của hắn, cố ý tránh mặt, về tình thì tạm bỏ qua. Song, qua hôm qua, hai người rõ ràng đã khôi phục lại như trước, sao y vẫn tránh né hắn?
Có thể, một ngày hắn chưa nghĩ rõ việc này, liền như vậy một ngày?
Mang theo nghi hoặc, Lạc Tự Tuý đi tới hoa viên trong Phượng Nghi cung.
Xưa nay, hoa viên Phượng Nghi cung được gọi là tuyệt cảnh. Quả thật, sức sống tràn trề, giống như một biển hoa trừu tượng, đến mức có danh hiệu, hoàn toàn xứng đáng. Nhưng, đại đa số mọi người đều không biết một tuyệt cảnh khác trong Phượng Nghi cung —— đó là trắc hoa viên bên phải tẩm cung hoàng hậu.
Hoa viên ở giữa cung hơn ở chỗ được tu sửa đều đặn, hơn ở chỗ một năm bốn mùa hoa nở như nước thuỷ triều. Trắc hoa viên thì ngược lại, hơn mười loại kỳ hoa dị thảo trân quý, đại đa số đều có công dụng cứu người, hoặc dược liệu quý hiếm, nên phải dốc lòng chăm sóc. Vả lại, những hoa này chu kỳ không ổn định, đầu xuân, cuối thu, mùa đông giá rét, không biết lúc nào mới nở hoa, tất cả đều do tình hình thời tiết năm đó quyết định.
Nói thì nói vậy, chứ tám năm qua, Lạc Tự Tuý cũng chưa từng thấy chúng nó nở rộ đầu thu. Hắn còn tưởng rằng, kỳ ra hoa này chắc phải hoãn sang năm tới.
Đi vào trắc hoa viên, đập vào mắt là một mảnh thuần trắng, hoa khoe màu đua sắc, vô cùng diễm lệ.
Hậu Khí Diễm ngồi sát mấy buội hoa, bên dưới là chiếu bằng ngọc thạch, uống rượu ăn điểm tâm, phi thường hài lòng.
Từ góc nhìn của Lạc Tự Tuý, hoàng hậu bệ hạ mới đủ khả năng cùng hoa tranh nhau phát sáng. Bất quá, lấy hoa để ví với nam tử, quá khập khiễng. Huống hồ, Hậu Khí Diễm cả người cũng không có nửa điểm trung tính.
“Không ngờ được năm nay nở hoa lúc này.” Lạc Tự Túy đi lên trước, cũng ngồi xuống chiếu ngọc ở đây.
Hậu Khí Diễm khẽ thổi cánh hoa rơi vào trong ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cười trả lời: “Đúng vậy, hai ngày này, trung ti ở đây bẩm báo lên, ta mới biết. Ta vốn cũng cho rằng năm nay chúng nó không nở được.”
Hai người cười, cùng ngắm hoa.
“Việc hôm qua, đúng là quá đột nhiên.” Lạc Tự Tuý bỗng nói, trầm mặc một hồi, lại nói, “Nhưng cũng tốt.” Kết quả là tốt, quá trình cũng không tính là quá xấu.
“Tốt thật.” Hậu Khí Diễm lại châm rượu, than nhẹ một tiếng, “Có điều vẫn phải đề phòng bọn họ lưới rách cá chết.” (bên sứt càng bên gãy gọng)
“Ta biết. Mấy năm nay, thánh thượng, ngươi, điện hạ đều cẩn thận, không muốn tránh đấu hoàng thất làm liên luỵ bách tính, sinh linh đồ thán.” Lạc Tự Túy cười nhạt một tiếng trả lời, “Những chuyện này, Ninh gia cũng chưa có dấu hiệu gì, có thể đang mưu tính chuyện khác. Lúc này nếu ép bọn họ quá, nhất định không hay.”
“Lần tiêu diệt Trần gia này, có lý có chứng. Bọn họ không viện được cớ gì. Nếu cho là thật rồi hành động bất thường, vô cớ xuất binh, tất bại.”
“Lạc tướng quân đang ở doanh trại phía bắc kinh thành, Lạc đại công tử cũng ở doanh trại phía nam, Lạc gia là đang suy tính đề phòng chuyện trước khi xảy ra sao?”
“Cần phải như vậy.” Lạc Tự Tuý gật đầu, nói.
Hậu Khí Diễm liếc nhìn hắn một cái, nửa cười nửa giận nói: “Ngươi cho là, ta muốn bắt những nghịch thần này?”
Nhìn ra được y có chút giận, Lạc Tự Tuý nâng đuôi lông mày, cười nói: “Tất nhiên không phải. Nhưng ngươi biết tính ta rồi —— nếu không đảm bảo an toàn, ta sẽ mạo hiểm vậy sao?”
“Tóm lại vẫn có nguy hiểm. Xem ra, ngươi đã toàn tâm toàn ý tin tưởng tiểu thư đồng.” Ngừng một chút, trên mặt Hậu Khí Diễm hiện ra mấy phần mờ ám, “Hôm qua thấy các ngươi so với lúc trước không có gì khác. Thế nào? Muốn sao?”
Lạc Tự Tuý cúi mắt không nói. Hôm qua được Lạc Tự Trì khuyên, một số việc đã nghĩ thông suốt, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, không còn lẩn quẩn chuyện của Lạc Vô Cực cùng hắn. Có thể nói, chuyện của bọn họ đã được cởi ra. Chỉ là, tiếp theo vẫn do hắn quyết định.
Là tiếp nhận, hay cự tuyệt, hoặc là cứ như bây giờ, tất cả đều do hắn.
Hắn đối với chữ “Tình” có ý lảng tránh, nhưng đã giảm bớt. Cho nên, bọn họ không thể tiếp tục sống cùng như trước đây.
Cũng có thể, còn gì nữa.
Hắn không muốn nghĩ, bây giờ cũng không nhàn rỗi để nghĩ.
“Việc này rất đơn giản, ngươi lại làm cho phức tạp. Ngươi chưa bao giờ trải qua, sao cứ phải do do dự dự, bước đi không chắc? Còn nữa, tình ý đâu phải ai cũng như ai. Ngươi không thể nhìn người ta mà nghĩ cho mình, cũng không thể trốn tránh mãi. Duyên phận là thứ có thể tránh sao? Không bằng thuận theo tự nhiên.” Hậu Khí Diễm lấy một cái phù dung cao, nhét vào trong miệng hắn, cười nói, “Còn tình kiếp của ngươi, vốn là thiên mệnh. Cứ cho là kiếp nạn của ngươi đi, với năng lực của tiểu thư đồng, bình yên vượt qua không phải rất dễ sao? Ngoại trừ kiếp nạn này, ngươi còn có thể nghĩ ra lý do gì mà không tiếp nhận y?”
Miệng đầy mùi thơm, miệng đầy ngọt ngào, mềm mà không ngấy, Lạc Tự Tuý vốn không phải người thích ăn điểm tâm, mấy năm nay, cũng bị Hậu Khí Diễm nửa lôi kéo, nửa ép buộc mà thay đổi sở thích.
“Ý ngươi, ta là nhân ế phế thực?” (Vì mắc nghẹn mà bỏ ăn)
“Chậc chậc, ngươi còn chưa bị ‘Ế’ (nghẹn) mà đã muốn ‘Phế thực’ (bỏ ăn) rồi, không can đảm gì cả.”
Giật mình, Lạc Tự Tuý nhìn gương mặt nghiêng nghiêng nhàn nhã của Hậu Khí Diễm.
“Cái gọi ngã một lần khôn hơn một chút, thì cũng phải ngã rồi mới học được kinh nghiệm mà cẩn thận chứ. Nỗi đau của người khác đâu phải của ngươi, làm sao mà biết rõ.” Hậu Khí Diễm cười cười, liếc ánh mắt hắn, châm một ly rượu, chậm rãi duỗi tay, đưa tới trước mặt hắn.
Lạc Tự Tuý cười khổ: “Ta muốn làm một người vô tình, muốn làm một người bạc tình lại không có cách nào làm được.”
“Bản thân ngươi không phải kẻ vô tình, cũng không phải người bạc tình.” Hậu Khí Diễm cười nói, lắc lắc ly rượu, “Rượu này, nếm thử xem sao?”
“Tại sao lại mời rượu? Lần say trước, là do ai hại?” Hắn chưa có quên, lúc say rượu có thể gây ra hậu quả xấu gì. Lạc Tự Tuý nhíu mày, lời lẽ đanh thép: “Món nợ này, có một ngày sẽ trả.”
“Vất vả lắm mới làm người tốt, lại bị người ta oán trách. Làm việc thiện, không phải cứ muốn là được.” Hậu Khí Diễm vô tội nói, “Nhưng rượu này rất nhẹ, hợp với tính cách của ngươi, thử xem.”
Trùng hợp lại có một cánh hoa rơi vào trong chén, nhẹ trôi lững lờ trên chất rượu trong suốt.
Ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt và mùi hoa từ ly rượu, Lạc Tự Tuý nhấp khẽ. Rượu quả nhiên không gắt, lại ngon miệng thơm mát, dư vị vô tận.
Hắn uống xông một chén, lại nhìn bầu rượu, tự tay mình rót đầy, uống một hơi cạn sạch.
Hậu Khí Diễm cười đến vui sướng, sảng khoái giơ bầu rượu lên, ngửa đầu uống.
Động tác vô cùng phóng khoáng, y làm, lại lộ ra vài phần ưu nhã.
Lạc Tự Túy cười nhìn hắn, gọi người dâng đồ ăn sáng.
Tiểu thị mang ra thêm một bầu rượu, Lạc Tự Tuý giành lấy trước, châm một chén, cười nói: “Lẽ ra phải sớm nói cho ta biết, trong cung còn cất giữ loại này. Nếu không ta đã không phải khăng khăng một giọt rượu cũng không uống.” Loại rượu cực phẩm này đạm mà nồng hương, nếu mỗi ngày đều được thưởng thức, cũng coi như là một thú vui lớn trong đời người.
“Đây là bí tửu của Khê Dự cung. Mười năm chỉ làm được khoảng hai ba vò thượng phẩm, xưa nay ta rất vừa ý. Gần đây, rượu vừa ủ xong, hoàng huynh ta liền sai người đưa tới hai vò.” Hậu Khí Diễm nói, vẻ mặt tươi cười, nhưng không che giấu được nỗi nhớ nhà thấp thoáng.
Lạc Tự Tuý nâng chén cười.
Hai người cứ như vậy ngồi uống rượu bên mấy khóm hoa, vui vẻ thoải mái, rồi lại trêu ghẹo nhau.
Đến khi sắp phải lên triều, Lạc Tự Tuý mới vội vã ăn qua loa bữa sáng, mang theo mùi rượu theo hắn trở về tẩm điện. Xa xa, Lạc Vô Cực đang đứng chờ ngoài điện.
Thấy y bình yên vô sự, Lạc Vô Cực khẽ cười.
Hôm nay hắn mặc nội y màu mực nhàn nhạt, ngoại bào thêu thanh vân. Kiểu dáng và đường thêu cực kỳ đơn giản, chất liệu cũng không tốt lắm.
Nhưng, Lạc Tự Tuý bỗng cảm thấy, thiếu niên ở trước, loá mắt đến mức hắn không cách nào nhìn thẳng.
Lạc Vô Cực chỉ đứng tuỳ ý, quay lại mỉm cười với hắn, đã khiến hắn muốn dời tầm mắt.
Say. Dù rượu có nhẹ mấy, hắn vẫn say.
Nếu không, sao lại chẳng nắm được tâm tình chính mình?
Rõ ràng trong đầu người này còn có bộ dáng lãnh khốc, nhưng mỗi khi nhớ lại, hắn càng cảm thấy vui sướng.
Đơn giản là, hắn một lần lại một lần tìm được nhận thức chính xác, địa vị của hắn ở trong lòng Lạc Vô Cực, không giống với bất kỳ ai.
Thiếu niên chỉ biết đợi hắn bằng ôn nhu, chỉ với hắn mới mỉm cười một cách tự nhiên.
Nhưng, sao hắn lại đặc biệt quan tâm vấn đề này? Rõ ràng đáp án đã như từng nét vẽ sống động, mà hắn lại không muốn hiểu.
Lạc Vô Cực đi tới.
Dáng người cả hai không khác lắm, y còn vô tình có tính toán mà kề sát mặt của Lạc Tự Tuý.
Lạc Tự Tuý lập tức quay đầu, nhìn y.
Lạc Vô Cực hơi bất ngờ, cười nói: “Trên người ngươi, có mùi rượu.” Dứt lời, y cố ý lui ra sau hai bước, tỏ vẻ vô ý mạo phạm.
Lạc Tự Tuý nhàn nhạt nhìn “Khoảng cách an toàn” giữa hai người, không giải thích, xoay người đi về phía Càn Thái cung.
Lạc Tự Tuý không nhanh không chậm mà theo sau lưng y, bên khoé miệng vẫn còn ẩn nét cười, ngắm nhìn bóng lưng người trước mặt.
Vì đến trễ, Lạc Tự Tuý chỉ kịp liếc thấy vẻ mặt tái nhợt nhưng vẫn cố trấn tĩnh của thừa tướng và đại học sĩ, còn chưa kịp với Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tiết, Lê Tuần nói cái gì đó, trống điểm giờ thìn đã vang lên.
Lạc Tự Tuý theo sau đại học sĩ và thừa tướng, chậm rãi đi vào nghị chính điện.
Trong quan văn có không ít người ủng hộ trưởng công chúa. Bọn họ không thể so được với hai lão hồ ly này, khi ánh mắt Lạc Tự Tuý và bọn họ chạm nhau. trong nháy mắt là ngưng trọng và khủng hoảng, không hề che giấu.
Số ít thần tử trung lập xì xào bàn tán chuyện Trần gia hôm qua bị sao, đều lặng lẽ nhìn Lạc Tự Túy, Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tiết và Lê Tuần, trong đó hiển nhiên cũng không có thiếu người bị dao động.
“Thánh thượng giá lâm!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Chúng khanh bình thân.”
“Tạ vạn tuế!”
Hành lễ hoàn tất, nghị sự bắt đầu.
Lạc Tự Túy tiến lên một, đứng bên cạnh hai lão hồ ly nhất phẩm, nở nụ cười đơn giản chưa bao giờ thay đổi.
Ánh mắt Hoàng Hạo xuyên qua miện lưu (chuỗi ngọc trên mão vua), lãnh tĩnh mà uy nghiêm quan sát vẻ mặt chúng thần. Tạo nên một bầu không khí cực kỳ áp lực, làm cho nhiều người thấp thỏm không thôi. Được một lúc, y mới nói: “Chuyện hôm qua, ít nhiều các khanh gia cũng đã nghe nói.”
Các thần tử hành lễ, chắp tay.
“Vâng, bệ hạ.”
Lê Tuần ra khỏi hàng, khom người nói: “Trần gia mưu nghịch, cư nhiên dám cả gan bắt giữ Tê Phong quân, chết không đáng tiếc.”
Hoàng Hạo gật đầu, lạnh lùng nói: “Trẫm biết, số người quan hệ mật thiết với Trần gia không ít. Trẫm chỉ hy vọng, các ái khanh không có can hệ gì đến việc này, bằng không ——”
Một câu “Bằng không” của thánh thượng, những người thuộc phe trưởng công chúa vẫn đang do dự, đã mồ hôi lạnh nhỏ tong tong.
Lạc Tự Tuý nghiêng người nhìn các quan viên bên cạnh, nở nụ cười thản nhiên. Bọn họ đều đã tính qua Trần gia có để lại chứng cứ gì không, nhưng lại quên mất, hắn – nhân chứng sống chính là chứng cứ tốt nhất. Chết không đối chứng, mặc hắn đỏ đen tuỳ ý mà nói.
Vừa rồi nghe Hậu Khí Diễm nhắc đến, hình như đêm qua còn có mấy nhóm tử sĩ người trước ngã xuống, người sau tiếp tục liều mạng xông vào Tử Dương điện, có người nghe đâu còn xông vào phòng ngủ, nhưng đều bị Lạc Vô Cực thu dọn sạch sẽ. Xem ra, việc Hậu Khí Diễm giữ hắn lại đêm qua, đúng là sáng suốt.
“Tê Phong quân, hôm qua xảy ra chuyện gì, tỉ mỉ nói lại cho trẫm và các khanh gia nghe một chút.” Hoàng đế bệ hạ vẻ mặt hoà hoãn nói.
“Vâng.” Lạc Tự Tuý cúi người hành lễ, sau đó cười cười đảo mắt nhìn chúng thần, không nhanh không chậm nói: “Hôm qua vô ý bị người bắt đi, gặp được trưởng tử của Trần gia.”
“Theo lời y, gần đây có một trang viên của Trần gia bị nạn, đã bị bắt mất một vị tiểu đồng tử. Y nghi ngờ việc này do thái tử điện hạ gây nên, mà thần thân là thái phó của thái tử, chắc chắn biết rõ.”
“Ồ? Tiểu đồng tử?” Hoàng Hạo nhíu mày, lơ đãng liếc qua thừa tướng và đại học sĩ, nói, “Là ngân phát đồng tử mà ái khanh từng nhắc đến?”
“Chính là y.”
Tác giả :
Diệp Phi Bạch