Túy Trường Sinh
Chương 145: Pn3
Lúc còn nhỏ, ta đã biết rõ mình không giống người thường.
Trong lòng của ta có một con thú, vô cùng hung dữ xấu xí —— thân thể đỏ như máu, răng nanh dài nhọn.
Nó lớn lên cùng ta.
Dần dần, nó không thoả mãn với yên bình, nó gầm thét trong lòng ta, nó muốn nuốt chửng tất cả.
Ta không cho phép.
Nó đói đến phát cuồng giận giữ, nuốt ta cả trong lẫn ngoài.
Từ đó về sau, nó là ta, ta là nó.
Một
Ta là một người im lặng, im lặng đến nỗi người ta quên mất sự tồn tại của ta.
Ta là tứ hoàng tử, nhưng phụ hoàng và mọi người đều không để ý đến sống chết của ta.
Ta không sao. Ta không muốn thân cận người khác, cũng không muốn người khác quan tâm. Ta không muốn bất kỳ thứ gì, ta không có hứng thú nào cả. Sống hay chết với ta mà nói, chẳng khác biệt mấy.
Đến một ngày nọ, ta vô tình đi dạo trong ngự hoa viên, gặp được một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương rực rỡ, ngọt ngào cười, gọi ta tứ ca.
À, ta nhớ ra rồi, nàng là hoàng muội. Ái phi của phụ hoàng sinh ra một đứa con, rất được phụ hoàng yêu thương. Theo ta thấy, với thông minh và dung mạo của nàng đủ để người ta yêu thích.
Nàng giống như một con bướm bay đến trước mặt ta, ngẩng đầu hỏi: “Tứ ca, sắp đến sinh thần của muội rồi, huynh nói xem phụ hoàng sẽ cho muội cái gì, cái gì mới tốt?”
Ta không suy nghĩ nhiều, lắc đầu. Ta chưa bao giờ được ban cho cái gì, cũng không muốn cái gì, tất nhiên không biết.
“… Tứ ca, huynh muốn ngôi vị hoàng đế sao?”
Ngôi vị hoàng đế? Rất xa xôi. Mẫu thân của ta xuất thân thấp hèn, không được sủng ái, không có thực lực giúp ta với đến. Huống chi, nó có gì tốt chứ? Mỗi ngày lâm triều, còn phải xử lý rất nhiều chính sự, đợi đến khi trời tối mới có thể nghỉ ngơi. Không đúng, hoàng đế làm gì có lúc nghỉ ngơi, còn phải đề phòng thần tử và nữ nhân sinh lòng bất chính. Chẳng qua chỉ là người thường, lại phải sống cuộc đời mệt mỏi như vậy, cần ngôi vị hoàng đế làm chi? Ta không có hứng thú.
Bởi vậy ta lại lắc đầu.
Nàng lộ ra ánh mắt kỳ quái: “Tứ ca, ai cũng muốn, sao huynh không muốn?”
“Được nó có gì tốt?”
“Muốn gì có đó, muốn làm gì cũng không phải cố kỵ ai.”
Dường như nàng rất thích.
Ngôi vị hoàng đế tốt vậy sao? Có thể khiến người ta muốn? Nó khiến người ta vui vẻ sao? Ta cũng muốn biết cảm giác vui vẻ… Vì vậy, ta đột nhiên muốn thử.
Con thú đó cũng muốn được thử. Ta đè nén nó quá lâu, cũng nên để cho nó được toại nguyện.
Con thú quá đói, nó muốn nuốt mỗi một người đứng trước mắt ta. Ta phát hiện mỗi khi nó ăn một người, ta sẽ thấy thoải mái, cho nên mặc nó cắn xé, mặc nó tàn sát.
Máu, khiến ta hưng phấn.
Thịt, khiến ta hưng phấn.
Hoá ra… Đây cũng là vui vẻ.
Nhưng, rất nhanh, phía trước ta đã không còn ai ngăn cản, ta leo lên ngôi vị cao nhất, quan sát thiên hạ.
Ngôi vị hoàng đế lại hết thú vị, rất nhàm chán.
Chung quanh, chỉ còn mỗi mình ta.
Ta nghĩ muốn chém giết, muốn hưởng thụ cảm giác chém giết, nhưng không có đổi thủ.
Rất tẻ nhạt, tẻ nhạt như trước đây.
Trong lòng của ta có một con thú, vô cùng hung dữ xấu xí —— thân thể đỏ như máu, răng nanh dài nhọn.
Nó lớn lên cùng ta.
Dần dần, nó không thoả mãn với yên bình, nó gầm thét trong lòng ta, nó muốn nuốt chửng tất cả.
Ta không cho phép.
Nó đói đến phát cuồng giận giữ, nuốt ta cả trong lẫn ngoài.
Từ đó về sau, nó là ta, ta là nó.
Một
Ta là một người im lặng, im lặng đến nỗi người ta quên mất sự tồn tại của ta.
Ta là tứ hoàng tử, nhưng phụ hoàng và mọi người đều không để ý đến sống chết của ta.
Ta không sao. Ta không muốn thân cận người khác, cũng không muốn người khác quan tâm. Ta không muốn bất kỳ thứ gì, ta không có hứng thú nào cả. Sống hay chết với ta mà nói, chẳng khác biệt mấy.
Đến một ngày nọ, ta vô tình đi dạo trong ngự hoa viên, gặp được một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương rực rỡ, ngọt ngào cười, gọi ta tứ ca.
À, ta nhớ ra rồi, nàng là hoàng muội. Ái phi của phụ hoàng sinh ra một đứa con, rất được phụ hoàng yêu thương. Theo ta thấy, với thông minh và dung mạo của nàng đủ để người ta yêu thích.
Nàng giống như một con bướm bay đến trước mặt ta, ngẩng đầu hỏi: “Tứ ca, sắp đến sinh thần của muội rồi, huynh nói xem phụ hoàng sẽ cho muội cái gì, cái gì mới tốt?”
Ta không suy nghĩ nhiều, lắc đầu. Ta chưa bao giờ được ban cho cái gì, cũng không muốn cái gì, tất nhiên không biết.
“… Tứ ca, huynh muốn ngôi vị hoàng đế sao?”
Ngôi vị hoàng đế? Rất xa xôi. Mẫu thân của ta xuất thân thấp hèn, không được sủng ái, không có thực lực giúp ta với đến. Huống chi, nó có gì tốt chứ? Mỗi ngày lâm triều, còn phải xử lý rất nhiều chính sự, đợi đến khi trời tối mới có thể nghỉ ngơi. Không đúng, hoàng đế làm gì có lúc nghỉ ngơi, còn phải đề phòng thần tử và nữ nhân sinh lòng bất chính. Chẳng qua chỉ là người thường, lại phải sống cuộc đời mệt mỏi như vậy, cần ngôi vị hoàng đế làm chi? Ta không có hứng thú.
Bởi vậy ta lại lắc đầu.
Nàng lộ ra ánh mắt kỳ quái: “Tứ ca, ai cũng muốn, sao huynh không muốn?”
“Được nó có gì tốt?”
“Muốn gì có đó, muốn làm gì cũng không phải cố kỵ ai.”
Dường như nàng rất thích.
Ngôi vị hoàng đế tốt vậy sao? Có thể khiến người ta muốn? Nó khiến người ta vui vẻ sao? Ta cũng muốn biết cảm giác vui vẻ… Vì vậy, ta đột nhiên muốn thử.
Con thú đó cũng muốn được thử. Ta đè nén nó quá lâu, cũng nên để cho nó được toại nguyện.
Con thú quá đói, nó muốn nuốt mỗi một người đứng trước mắt ta. Ta phát hiện mỗi khi nó ăn một người, ta sẽ thấy thoải mái, cho nên mặc nó cắn xé, mặc nó tàn sát.
Máu, khiến ta hưng phấn.
Thịt, khiến ta hưng phấn.
Hoá ra… Đây cũng là vui vẻ.
Nhưng, rất nhanh, phía trước ta đã không còn ai ngăn cản, ta leo lên ngôi vị cao nhất, quan sát thiên hạ.
Ngôi vị hoàng đế lại hết thú vị, rất nhàm chán.
Chung quanh, chỉ còn mỗi mình ta.
Ta nghĩ muốn chém giết, muốn hưởng thụ cảm giác chém giết, nhưng không có đổi thủ.
Rất tẻ nhạt, tẻ nhạt như trước đây.
Tác giả :
Diệp Phi Bạch