Túy Tỉnh Mại Thân
Chương 42: Pn2 – trà lễ
“Trời sinh mệnh tiện còn giả vờ thanh cao! Phi! Lão tử mới không thấy lạ gì!”
“Ầm!”
Cửa bị đóng sầm, âm thanh rung trời.
“Ôi, Phương nhị gia, ngài sao đã đi rồi, Phương nhị gia! Phương nhị gia…”
Ngoài cửa, vang lên tiếng Hồng ma ma nói với theo. Trong phòng, Mạch Ngọc ngồi trên tháp thượng chậm rãi đem quần áo mặc lại.
“Hahahaha!”
Phía sau bình phong đặt góc phòng một công tử phong thần tuấn nhã đi ra, trong tay phe phẩy ngọc cốt phiến.
Mạch Ngọc quay đầu nhìn lại, trên gương mặt như có như không xuất hiện một mạt ửng hồng, vội vã phủ thêm ngoại sam.
Phong Nhược Trần đi tới, từ dưới đất nhặt lên trâm ngọc đưa cho y, “Biện pháp ta nói này được chứ, hắn tất nhiên không chịu nổi kích thích.”
Mạch Ngọc cười không nổi, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút ảm đạm, “Nếu cho hắn biết đây là chủ ý của ngươi, phỏng chừng toàn bộ Ỷ Hương Các đều bị hắn phá mất.”
“Ha ha ha!” Phong Nhược Trần cười chói lóa, ‘bộp’ mộ cái khép lại chiết phiến, “Ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta đi theo nhìn một chút, có chuyện liền sai Mạch Y nói cho ta biết.”
Mạch Ngọc gật đầu, tiễn y ra cửa.
Đi tới cửa thang lầu thì thấy Phương nhị thiếu Phương Kính Tai bước dài qua cửa, Phong Nhược Trần lắc lắc chiết phiến, cười đi theo.
Phương Nhị thiếu gia rời Ỷ Hương Các, rẽ sang một tửu lâu. Phương Kính Tai đứng ở cách đó không xa, nhìn hắn rót hết một vò lại một vò.
Y biết thế nhân luôn đem hai người họ so sánh với nhau, hắn cũng biết trong lòng vị kia tất nhiên không phục, thế nhưng… Nếu như mình không làm đến mức này, trong mắt Phương nhị thiếu gia ngươi đến lúc nào mới có thể nhìn đến Phong Nhược Trần ta?
Trong tửu lâu, người nọ say đến lảo đảo, y đi vào muốn giúp hắn một chút, không nghĩ tới người nọ vừa thấy y lại hì hì cười ngây ngô, sau đó giống như cún bám dính trên người ngửi tới ngửi lui.
Nhìn bộ dáng đúng là say đến mơ hồ.
Y cười lắc đầu, hỏi chưởng quỹ muốn một phòng hảo hạng, cùng tiểu nhị đem tên Phương nhị thiếu gia say như chết đi vào. Cửa vừa đóng, Phương nhị thiếu gia đột nhiên lao đến, đem người áp trên cửa không động được, hôn y đến mức mặt đầy nước miếng.
Nếu như trước kia, hai người trên đường gặp mặt tuyệt không thể nói hơn một câu, càng không nói đến kết thành đoàn như vậy mà hôn.
Phương Kính Tai một bên hôn một bên kéo y đến giường, Phong Nhược Trần nhấc tay phản kháng hai cái, chỉ thấy Phương Kính Tai đỏ mắt một chưởng đi đến, trên gương mặt phút chốc đau rát.
Phong Nhược Trần sửng sốt, đỡ lấy người dưới thân, bị Phương Kính Tai kéo ngã thẳng xuống giường.
Phương Kính Tai say đến mơ hồ nhìn y thành, nhảy qua ngồi ở trên người y lung tung xé quần áo, vừa xé vừa nói.
“Ngươi không phải là hồng bài nam quan sao, dựa vào cái gì mà họ Phong có thể ngủ với ngươi, lão tử lại không thể? Sao ngươi lại nói lão tử kém y?
Hóa ra còn đang tức giận.
Biết được nguyên nhân, nóng rát trên mặt cũng tam đi không ít, Phong Nhược Trần đặt tay lên tay hắn đang để trên đai lưng.
“Ngươi không kém…” Phương Kính Tai có chút giật mình, y lại lặp lại một lần, “Ngươi một điểm cũng không kém.’’
Khóe mắt Phương Kính Tai đỏ bừng, mâu quang ướt át, hạ thân dịch lại gần, ở trên cổ y khẽ cắn, “Ngươi không cần gạt ta ta, Nhược Trần công tử tài học xuất sắc, tuổi còn trẻ đã tiếp nhận toàn bộ sinh ý Phong gia, thế nhân đều không phải người mù… Chỉ là… Ta không phục mà thôi.”
Phương Kính Tai ghé vào tai y khẽ lầu bầu một tiếng, sau đó đưa tay lột xiêm y người nọ, ngón tay trên người kia thành thạo xoa nắn.
Giọng Phương Kính Tai nói câu đó có chút đáng thương, khiến ngực Phong Nhược Trần chấn động nhưng rồi lập tức hoàn hồn, bởi vì Phương Kính Tai cứng rắn nói lời kia mà đang ở dưới thân y, vô tình hay cố ý đâm mà thứ kia đã đi vào địa phương kia.
“Này! Làm như thế nhưng giá phải cao.”
Phương Kính Tai đã không rảnh mà tự hỏi, cũng căn bản không có dư lực để suy nghĩ, hắn khẽ nhíu mày, “Ngươi sợ lão tử không trả bạc?”
“Ta biết ngươi trả được, thế nhưng…” Phong Nhược Trần đưa tay bao lấy thứ đang dâng trào mười phần kia, trên dưới bộ lộng, đầu ngón tay xoa nắn, “Ta muốn… Chính là thứ khác.”
…
Sáng sớm hôm sau, Phương Nhị thiếu gia say mèm mới tỉnh, tuyệt đối nghĩ không ra có một tờ “Khế ước bán thân” đang chờ hắn.
Xuân tháng ba, hoa đào nở rộ.
Phương Nhị thiếu gia phong trần mệt mỏi thu nợ trở về, vừa vào cửa phỉ, Sơ Cửu mặt hớn hở ra đón nhận lấy bao quần áo trong tay hắn, thuận tiện nói cho hắn biết, Nhược Trần công tử tới, đang ở trong vườn chờ.
Phương Nhị thiếu gia vừa nghe, vui vẻ, vội vàng mang sổ sach xông thẳng vào. Vừa mới vào trong, liền ngây người.
Xiêm áo phủ lên giường nhỏ dưới tán hoa đào, Phong Nhược Trần lẳng lặng nằm, trên người đặt một quyển sách. Nghĩ là một bên đọc sách một bên chờ hắn, tia nắng ngày xuân chiếu lên thân thể mệt mỏi, liền cứ như thế mà ngủ.
Phương Nhị thiếu gia xoay người trở về phòng lấy một tấm thảm đi ra, lặng lẽ đến gần thay y đắp lên.
Gió nhẹ thoảng qua, hoa lá rơi lả tả, vài cánh hoa yếu ớt bay xuống, rơi vào sợi tóc Phong Nhược Trần.
Phương Nhị thiếu gia hạ thấp thắt lưng, đưa tay giúp y nhặt lên, nhưng, tầm mắt rơi trên khuôn mặt Phong Nhược Trần cũng không cách nào rời đi.
Người kia và hắn cùng tuổi, thế nhưng khóe mắt đã hiện đầy tang thương, đó là trui luyện nhiều năm trên thương trường. Bản thân mình hai năm qua cũng thành thục không ít, nhưng so với y vẫn là kém rất nhiều,
Ánh mắt phác họa đi xuống, rơi lên đôi môi y, cánh môi ướt át mang theo màu đào hoa nhàn nhạt hồng phấn. Phong Nhược Trần trong mắt thế nhân thừa nhận tuấn dật tiêu sái, trước kia hắn đố kị, đương nhiên hiện tại cũng đố kị, thế nhưng càng nhiều hơn là vui sướng khi nhặt được bảo bối.
Nhìn một chút, nhịn không được cúi đầu trên môi y ‘bẹp’ một cái, cảm xúc mềm mại đầy đặn khiến hắn mơ hồ có chút hưng phấn.
Lại hôn một chút…
Nghĩ vậy liền làm, lần thứ hai cúi đầu…
“A nha!”
Phương Nhị thiếu gia kêu thảm một tiếng che mũi, ngồi bệt ra đằng sau.
Nguyên lai Phong Nhược Trần ngủ không sâu, mơ hồ cảm giác có người ở trước mặt lay động, vừa mở ra mắt đã thấy Phương Kính Tai đang chu môi, mê mẩn tiến lại, thế là không nói hai lời một quyền đi tới.
Phương Nhị thiếu gia sờ mũi một cái, có chút tủi thân từ dưới đất bò dậy, nhưng hắn không oán hận, một bên lấy ra sổ sách hai tay đưa cho Phong Nhược Trần, bộ dáng kia, thật giống như đứa nhỏ chờ phu tử kiểm tra bài tập.
Khóe miệng Phong Nhược Trần khẽ nhếch, nhìn vẻ mặt thành thật của Phương Kính Tai, ngồi dậy một chút tỉ mỉ đọc.
Ước chừng một nén nhang, Phong Nhược Trần buông tập, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Kính Tai, chỉ thấy hai tay hắn nắm chặt vào nhau, nhíu mày, bộ dáng nhìn như khẩn trương vô cùng.
“Không sai.” Phong Nhược Trần vừa cười vừa nói.
“A?”Phương Kính Tai có chút không phản ứng kịp.
Phong Nhược Trần khép lại sổ sách, từ một bên án kỷ lấy ra trà trản uống một ngụm, “Ý của ta là lần này hoàn toàn đúng, không có chỗ sai.”
“Thực sự?”
Phong Nhược Trần gật đầu.
“Thật tốt quá!” Phương Kính Tai hét to một tiếng, nhào tới ôm lấy Phong Nhược Trần “bẹp bẹp” hôn hai cái, tay chân không bắt đầu đứng đắn sờ mó: “Hảo Nhược Trần, nhớ chết ta.”
Phong Nhược Trần từ dưới thân hắn thoát ra, một tay đẩy mặt hắn ra xa, “Người toàn bụi, tắm trước đi.”
Phương Kính Tai đem tay y từ trên mặt mình kéo xuống, ở bên cạnh cằn nhằn, “Chờ một hồi ta và ngươi cùng tắm, Nhược Trần, trước tiên cùng ta…”
Ngón tay dính nước trà trong chén, tìm được phía sau Phong Nhược Trần.
Trước kia chính là thế này, nếu như muốn Phong Nhược Trần dạy hắn xử lý việc làm ăn, hắn nhất định sẽ bị Phong Nhược Trần đè xuống làm cái kia cái kia. Thật vất vả đến khi tự mình có thể đảm đương mọi việc, Phong Nhược Trần lại thay đổi điều kiện khác, tỷ như thời gian xuất hàng phải ít hơn bấy nhiêu ngày, thời gian sai sót làm màn trướng cũng phải giảm xuống thật nhiều.
Tóm lại công lộ của Phương nhị thiếu gia hắn vĩnh viễn nhấp nhô cùng khó khăn, ai bảo đối phương chính là cái tê gian thương Phong Nược Trần kia chứ?!
Kiên trì tỉ mỉ khai thác, trên cơ thể trần trụi lộ ra ái vết tựa hoa đào, trong mảnh hương khí mờ mịa phá vỡ tình triều. Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ cùng y thay đổi thành quan hệ như vậy, thế nhưng một ngày đã xác định, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa.
Khẽ nhấc lên hai chân thon dài Phong Nhược Trần, địa phương trải qua khai thác hiện ra nhan sắc mê người, hé ra hợp lại, giống như mời gọi. Đem thứ sưng tấy của mình đi đến, sau đó chậm rãi đưa vào.
“Đau sao?” Phương Kính Tai khàn tiếng hỏi.
Rõ ràng khóe mắt Phong Nhược Trần lóe lệ quang, lại vẫn như cũ lắc đầu, tay vòng qua vai hắn.
Quần áo hai người vẫn chưa trút hết, trong vườn mặc dù không có người ngoài ra vào, cũng khó bảo đảm sẽ không có hạ nhân đi tới, cảm giác yêu đương vụng trộm khiến Phương Kính Tai kìm lòng không được có chút khẩn trương cùng hưng phấn, đi vào thân thể y sau khi liền khống chế tốc xâm nhập, con ngươi Phong Nhược Trần xinh đẹp, âm thanh rên rỉ cũng làm hắn kích động mất khống chế.
Liên tục quan hệ, đè nén rên rỉ, ải tháp không chịu nổi luật động phía trên mà lắc lư, đến khi tình triều mạnh liệt đã kẽo kẹt rung động.
Sau chuyện đó, Phương Kính Tai ôm Phong Nhược Trần lười biếng nằm trên ải tháp, trong hương khí hoa đào phiêu tán vị đạo tình dục nhàn nhạt.
Hắn thấy trên kỷ trà bài mấy bánh trà nhỏ, nghĩ chắc là Phong Nhược Trần mang trà tới, không khỏi có chút đau lòng đem tay y nhu niết, nhẹ nhàng vuốt ve vết chai trong lòng bàn tay.
“Tại sao hàng năm đều đưa trà đến?”
Phong Nhược Trần không lên tiếng, cho là y đang ngủ, Phương Kính Tai tiến tới, đã thấy con ngươi y thanh minh,
“Trà bất di bản, thực tất tử sinh.” Y nhàn nhạt nói.
Phương Kính Tai ngẩn người, khóe mắt đỏ lên ôm chặt Phong Nhược Trần, “Sau này vẫn đưa đến chứ?”
“Ừ.”
“Sang năm, năm sau, năm sau nữa… Hàng năm đều phải đưa!” Khẩu khí không phải thăm dò, mà là cường ngạnh không cho người khác cự tuyệt.
“Ừ, sang năm,năm sau, năm sau nữa… Hàng năm đều đưa đến…”
Tựa như lời thề.
Trà bất di bản, thực tất tử sinh, chính là sẽ không thay đổi.
PN2《 trà lễ 》 hoànChú: ” Trà bất di bản, thực tất tử sinh.”
Cổ nhân cho rằng cây trà chỉ có thể từ hạt giống nảy sinh thành gốc cây, không thể nhổ, bằng không sẽ chết héo, thế nên mới đem trà tượng trưng cho sự chung thủy. Sở dĩ cổ nhân kết hôn nhất định lấy trà làm lễ, cũng là với ý đó.
“Ầm!”
Cửa bị đóng sầm, âm thanh rung trời.
“Ôi, Phương nhị gia, ngài sao đã đi rồi, Phương nhị gia! Phương nhị gia…”
Ngoài cửa, vang lên tiếng Hồng ma ma nói với theo. Trong phòng, Mạch Ngọc ngồi trên tháp thượng chậm rãi đem quần áo mặc lại.
“Hahahaha!”
Phía sau bình phong đặt góc phòng một công tử phong thần tuấn nhã đi ra, trong tay phe phẩy ngọc cốt phiến.
Mạch Ngọc quay đầu nhìn lại, trên gương mặt như có như không xuất hiện một mạt ửng hồng, vội vã phủ thêm ngoại sam.
Phong Nhược Trần đi tới, từ dưới đất nhặt lên trâm ngọc đưa cho y, “Biện pháp ta nói này được chứ, hắn tất nhiên không chịu nổi kích thích.”
Mạch Ngọc cười không nổi, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút ảm đạm, “Nếu cho hắn biết đây là chủ ý của ngươi, phỏng chừng toàn bộ Ỷ Hương Các đều bị hắn phá mất.”
“Ha ha ha!” Phong Nhược Trần cười chói lóa, ‘bộp’ mộ cái khép lại chiết phiến, “Ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta đi theo nhìn một chút, có chuyện liền sai Mạch Y nói cho ta biết.”
Mạch Ngọc gật đầu, tiễn y ra cửa.
Đi tới cửa thang lầu thì thấy Phương nhị thiếu Phương Kính Tai bước dài qua cửa, Phong Nhược Trần lắc lắc chiết phiến, cười đi theo.
Phương Nhị thiếu gia rời Ỷ Hương Các, rẽ sang một tửu lâu. Phương Kính Tai đứng ở cách đó không xa, nhìn hắn rót hết một vò lại một vò.
Y biết thế nhân luôn đem hai người họ so sánh với nhau, hắn cũng biết trong lòng vị kia tất nhiên không phục, thế nhưng… Nếu như mình không làm đến mức này, trong mắt Phương nhị thiếu gia ngươi đến lúc nào mới có thể nhìn đến Phong Nhược Trần ta?
Trong tửu lâu, người nọ say đến lảo đảo, y đi vào muốn giúp hắn một chút, không nghĩ tới người nọ vừa thấy y lại hì hì cười ngây ngô, sau đó giống như cún bám dính trên người ngửi tới ngửi lui.
Nhìn bộ dáng đúng là say đến mơ hồ.
Y cười lắc đầu, hỏi chưởng quỹ muốn một phòng hảo hạng, cùng tiểu nhị đem tên Phương nhị thiếu gia say như chết đi vào. Cửa vừa đóng, Phương nhị thiếu gia đột nhiên lao đến, đem người áp trên cửa không động được, hôn y đến mức mặt đầy nước miếng.
Nếu như trước kia, hai người trên đường gặp mặt tuyệt không thể nói hơn một câu, càng không nói đến kết thành đoàn như vậy mà hôn.
Phương Kính Tai một bên hôn một bên kéo y đến giường, Phong Nhược Trần nhấc tay phản kháng hai cái, chỉ thấy Phương Kính Tai đỏ mắt một chưởng đi đến, trên gương mặt phút chốc đau rát.
Phong Nhược Trần sửng sốt, đỡ lấy người dưới thân, bị Phương Kính Tai kéo ngã thẳng xuống giường.
Phương Kính Tai say đến mơ hồ nhìn y thành, nhảy qua ngồi ở trên người y lung tung xé quần áo, vừa xé vừa nói.
“Ngươi không phải là hồng bài nam quan sao, dựa vào cái gì mà họ Phong có thể ngủ với ngươi, lão tử lại không thể? Sao ngươi lại nói lão tử kém y?
Hóa ra còn đang tức giận.
Biết được nguyên nhân, nóng rát trên mặt cũng tam đi không ít, Phong Nhược Trần đặt tay lên tay hắn đang để trên đai lưng.
“Ngươi không kém…” Phương Kính Tai có chút giật mình, y lại lặp lại một lần, “Ngươi một điểm cũng không kém.’’
Khóe mắt Phương Kính Tai đỏ bừng, mâu quang ướt át, hạ thân dịch lại gần, ở trên cổ y khẽ cắn, “Ngươi không cần gạt ta ta, Nhược Trần công tử tài học xuất sắc, tuổi còn trẻ đã tiếp nhận toàn bộ sinh ý Phong gia, thế nhân đều không phải người mù… Chỉ là… Ta không phục mà thôi.”
Phương Kính Tai ghé vào tai y khẽ lầu bầu một tiếng, sau đó đưa tay lột xiêm y người nọ, ngón tay trên người kia thành thạo xoa nắn.
Giọng Phương Kính Tai nói câu đó có chút đáng thương, khiến ngực Phong Nhược Trần chấn động nhưng rồi lập tức hoàn hồn, bởi vì Phương Kính Tai cứng rắn nói lời kia mà đang ở dưới thân y, vô tình hay cố ý đâm mà thứ kia đã đi vào địa phương kia.
“Này! Làm như thế nhưng giá phải cao.”
Phương Kính Tai đã không rảnh mà tự hỏi, cũng căn bản không có dư lực để suy nghĩ, hắn khẽ nhíu mày, “Ngươi sợ lão tử không trả bạc?”
“Ta biết ngươi trả được, thế nhưng…” Phong Nhược Trần đưa tay bao lấy thứ đang dâng trào mười phần kia, trên dưới bộ lộng, đầu ngón tay xoa nắn, “Ta muốn… Chính là thứ khác.”
…
Sáng sớm hôm sau, Phương Nhị thiếu gia say mèm mới tỉnh, tuyệt đối nghĩ không ra có một tờ “Khế ước bán thân” đang chờ hắn.
Xuân tháng ba, hoa đào nở rộ.
Phương Nhị thiếu gia phong trần mệt mỏi thu nợ trở về, vừa vào cửa phỉ, Sơ Cửu mặt hớn hở ra đón nhận lấy bao quần áo trong tay hắn, thuận tiện nói cho hắn biết, Nhược Trần công tử tới, đang ở trong vườn chờ.
Phương Nhị thiếu gia vừa nghe, vui vẻ, vội vàng mang sổ sach xông thẳng vào. Vừa mới vào trong, liền ngây người.
Xiêm áo phủ lên giường nhỏ dưới tán hoa đào, Phong Nhược Trần lẳng lặng nằm, trên người đặt một quyển sách. Nghĩ là một bên đọc sách một bên chờ hắn, tia nắng ngày xuân chiếu lên thân thể mệt mỏi, liền cứ như thế mà ngủ.
Phương Nhị thiếu gia xoay người trở về phòng lấy một tấm thảm đi ra, lặng lẽ đến gần thay y đắp lên.
Gió nhẹ thoảng qua, hoa lá rơi lả tả, vài cánh hoa yếu ớt bay xuống, rơi vào sợi tóc Phong Nhược Trần.
Phương Nhị thiếu gia hạ thấp thắt lưng, đưa tay giúp y nhặt lên, nhưng, tầm mắt rơi trên khuôn mặt Phong Nhược Trần cũng không cách nào rời đi.
Người kia và hắn cùng tuổi, thế nhưng khóe mắt đã hiện đầy tang thương, đó là trui luyện nhiều năm trên thương trường. Bản thân mình hai năm qua cũng thành thục không ít, nhưng so với y vẫn là kém rất nhiều,
Ánh mắt phác họa đi xuống, rơi lên đôi môi y, cánh môi ướt át mang theo màu đào hoa nhàn nhạt hồng phấn. Phong Nhược Trần trong mắt thế nhân thừa nhận tuấn dật tiêu sái, trước kia hắn đố kị, đương nhiên hiện tại cũng đố kị, thế nhưng càng nhiều hơn là vui sướng khi nhặt được bảo bối.
Nhìn một chút, nhịn không được cúi đầu trên môi y ‘bẹp’ một cái, cảm xúc mềm mại đầy đặn khiến hắn mơ hồ có chút hưng phấn.
Lại hôn một chút…
Nghĩ vậy liền làm, lần thứ hai cúi đầu…
“A nha!”
Phương Nhị thiếu gia kêu thảm một tiếng che mũi, ngồi bệt ra đằng sau.
Nguyên lai Phong Nhược Trần ngủ không sâu, mơ hồ cảm giác có người ở trước mặt lay động, vừa mở ra mắt đã thấy Phương Kính Tai đang chu môi, mê mẩn tiến lại, thế là không nói hai lời một quyền đi tới.
Phương Nhị thiếu gia sờ mũi một cái, có chút tủi thân từ dưới đất bò dậy, nhưng hắn không oán hận, một bên lấy ra sổ sách hai tay đưa cho Phong Nhược Trần, bộ dáng kia, thật giống như đứa nhỏ chờ phu tử kiểm tra bài tập.
Khóe miệng Phong Nhược Trần khẽ nhếch, nhìn vẻ mặt thành thật của Phương Kính Tai, ngồi dậy một chút tỉ mỉ đọc.
Ước chừng một nén nhang, Phong Nhược Trần buông tập, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Kính Tai, chỉ thấy hai tay hắn nắm chặt vào nhau, nhíu mày, bộ dáng nhìn như khẩn trương vô cùng.
“Không sai.” Phong Nhược Trần vừa cười vừa nói.
“A?”Phương Kính Tai có chút không phản ứng kịp.
Phong Nhược Trần khép lại sổ sách, từ một bên án kỷ lấy ra trà trản uống một ngụm, “Ý của ta là lần này hoàn toàn đúng, không có chỗ sai.”
“Thực sự?”
Phong Nhược Trần gật đầu.
“Thật tốt quá!” Phương Kính Tai hét to một tiếng, nhào tới ôm lấy Phong Nhược Trần “bẹp bẹp” hôn hai cái, tay chân không bắt đầu đứng đắn sờ mó: “Hảo Nhược Trần, nhớ chết ta.”
Phong Nhược Trần từ dưới thân hắn thoát ra, một tay đẩy mặt hắn ra xa, “Người toàn bụi, tắm trước đi.”
Phương Kính Tai đem tay y từ trên mặt mình kéo xuống, ở bên cạnh cằn nhằn, “Chờ một hồi ta và ngươi cùng tắm, Nhược Trần, trước tiên cùng ta…”
Ngón tay dính nước trà trong chén, tìm được phía sau Phong Nhược Trần.
Trước kia chính là thế này, nếu như muốn Phong Nhược Trần dạy hắn xử lý việc làm ăn, hắn nhất định sẽ bị Phong Nhược Trần đè xuống làm cái kia cái kia. Thật vất vả đến khi tự mình có thể đảm đương mọi việc, Phong Nhược Trần lại thay đổi điều kiện khác, tỷ như thời gian xuất hàng phải ít hơn bấy nhiêu ngày, thời gian sai sót làm màn trướng cũng phải giảm xuống thật nhiều.
Tóm lại công lộ của Phương nhị thiếu gia hắn vĩnh viễn nhấp nhô cùng khó khăn, ai bảo đối phương chính là cái tê gian thương Phong Nược Trần kia chứ?!
Kiên trì tỉ mỉ khai thác, trên cơ thể trần trụi lộ ra ái vết tựa hoa đào, trong mảnh hương khí mờ mịa phá vỡ tình triều. Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ cùng y thay đổi thành quan hệ như vậy, thế nhưng một ngày đã xác định, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa.
Khẽ nhấc lên hai chân thon dài Phong Nhược Trần, địa phương trải qua khai thác hiện ra nhan sắc mê người, hé ra hợp lại, giống như mời gọi. Đem thứ sưng tấy của mình đi đến, sau đó chậm rãi đưa vào.
“Đau sao?” Phương Kính Tai khàn tiếng hỏi.
Rõ ràng khóe mắt Phong Nhược Trần lóe lệ quang, lại vẫn như cũ lắc đầu, tay vòng qua vai hắn.
Quần áo hai người vẫn chưa trút hết, trong vườn mặc dù không có người ngoài ra vào, cũng khó bảo đảm sẽ không có hạ nhân đi tới, cảm giác yêu đương vụng trộm khiến Phương Kính Tai kìm lòng không được có chút khẩn trương cùng hưng phấn, đi vào thân thể y sau khi liền khống chế tốc xâm nhập, con ngươi Phong Nhược Trần xinh đẹp, âm thanh rên rỉ cũng làm hắn kích động mất khống chế.
Liên tục quan hệ, đè nén rên rỉ, ải tháp không chịu nổi luật động phía trên mà lắc lư, đến khi tình triều mạnh liệt đã kẽo kẹt rung động.
Sau chuyện đó, Phương Kính Tai ôm Phong Nhược Trần lười biếng nằm trên ải tháp, trong hương khí hoa đào phiêu tán vị đạo tình dục nhàn nhạt.
Hắn thấy trên kỷ trà bài mấy bánh trà nhỏ, nghĩ chắc là Phong Nhược Trần mang trà tới, không khỏi có chút đau lòng đem tay y nhu niết, nhẹ nhàng vuốt ve vết chai trong lòng bàn tay.
“Tại sao hàng năm đều đưa trà đến?”
Phong Nhược Trần không lên tiếng, cho là y đang ngủ, Phương Kính Tai tiến tới, đã thấy con ngươi y thanh minh,
“Trà bất di bản, thực tất tử sinh.” Y nhàn nhạt nói.
Phương Kính Tai ngẩn người, khóe mắt đỏ lên ôm chặt Phong Nhược Trần, “Sau này vẫn đưa đến chứ?”
“Ừ.”
“Sang năm, năm sau, năm sau nữa… Hàng năm đều phải đưa!” Khẩu khí không phải thăm dò, mà là cường ngạnh không cho người khác cự tuyệt.
“Ừ, sang năm,năm sau, năm sau nữa… Hàng năm đều đưa đến…”
Tựa như lời thề.
Trà bất di bản, thực tất tử sinh, chính là sẽ không thay đổi.
PN2《 trà lễ 》 hoànChú: ” Trà bất di bản, thực tất tử sinh.”
Cổ nhân cho rằng cây trà chỉ có thể từ hạt giống nảy sinh thành gốc cây, không thể nhổ, bằng không sẽ chết héo, thế nên mới đem trà tượng trưng cho sự chung thủy. Sở dĩ cổ nhân kết hôn nhất định lấy trà làm lễ, cũng là với ý đó.
Tác giả :
Nga Phi