Túy Tỉnh Mại Thân
Chương 14
“Lão tử hẳn là nên ở Ỷ Hương Các, uống rượu nghe tiểu khúc, ấp ấp eo nhỏ người đẹp, hôn cái miệng nhỏ nhắn… Au!!”
Khăn ướt đặt trên đôi mắt sưng húp, lạnh lẽo kích thích Phương Kính Tai co rụt lại.
“Ngươi nếu như dục hỏa quá thừa, hôn ta cũng được.”
Người nói, tay lần nữa buông xuống làm ướt khăn mặt, đo đo hông mình, giọng nói mang vài phần ân hận:
“Eo nhỏ xem chừng không thể rồi…”
Nắm tay Phương Kính Tai kêu răng rắc, nếu như những lời này là Tiểu Man nói, hắn sẽ cảm thấy được an ủi vô cùng, thế nhưng lại phát ra từ miệng Phong Nhược Trần, hắn chỉ cảm thấy rét run.
Phong Nhược Trần ngồi xuống bên cạnh Phương Kính Tai:
“Ta luôn cảm thấy… Ngươi tựa hồ rất ghét ta…”
Phương Kính Tai nghĩ, không phải là ghét… căn bản là sợ ngươi.
“Mỗi lần đụng ngươi liền dính một thân đen đủi, ta không thể trêu vào liền trốn tránh chứ còn gì nữa!?”
Nói xong, ánh mắt nhìn Phong Nhược Trần có chút tủi thân.
Trong lòng Phương Kính Tai giãy đạp một chút, sau đó bồi thêm một câu:
“Bây giờ muốn tránh cũng không tránh được…”
Phong Nhược Trần vẫn không lên tiếng, im lặng thay Phương Kính Tai lật lại khăn mặt, ẩm ướt, không biết đây là lần thứ mấy cầm khăn đắp lên mắt cho hắn, y khẽ thở dài.
Phương Kính Tai mơ màng ngủ chỉ cảm thấy một trận gió khẽ phất qua hai gò má, mở mắt quay đầu, đột nhiên chú đến khóe mắt Phong Nhược Trần có chút tang thương, người nọ rõ ràng lớn bằng mình không sai biệt lắm, lại chẳng biết từ khi nào đã thu lại tính khí trẻ con mà gom lại thành một khối ngọc ấm áp, khóe miệng khẽ cong:
“Tuổi còn trẻ cũng không biết tiêu dao tự tại, sản nghiệp Phong gia lớn như thế, sớm như vậy đã cho ngươi tiếp nhận, chẳng lẽ là lão đầu tử nhà ngươi vội vàng đi đầu thai?”
Phong Nhược Trần cứ cười mãi, khó có thể làm cho Phương Kính Tai cảm thấy cười mãi thế này có chút ngu ngu.
“Chuyện không liên quan đến cha, là tự ta phải làm.”
Thanh âm Phong Nhược Trần trầm thấp mềm mại, rơi xuống bên tai, giống như nước tuyết tan ra, tinh tế róc rách.
Phương Kính Tai nhìn y, thấy rất tỉ mỉ, đường nhìn phác hoạ lên khuôn mặt anh tuấn xuất sắc của y, đem hình ảnh Phong Nhược Trần ở trong lòng mình ngày càng rõ nét.
Kỳ thực bọn họ đã rất sớm liền nhận thức nhau, bất quá khi đó vẫn là ở trong thư viện rung đùi đắc ý: “Nhân chi sơ…”
Tuổi nhỏ, hắn không nhớ y được gọi là gì, chỉ biết tên y có một chữ Trần, liền lấy hài âm gọi y là Chanh Tử.
Lúc ấy, được vào thư viện này không phải là con nhà bình thường, toàn là thiếu gia công tử ăn mặc không lo, vừa hết giờ học liền tụ tập chơi với nhau. Nguyên Bảo, Tiểu Ngư, Thái Thái… Rất nhiều rất nhiều người.
Lí do mà bên người một mình Chanh Tử ít đi một quất tử hắn cũng không yên tâm.
Đợi đến khi nhớ toàn bộ cái tên Phong Nhược Trần này, ôi, chẳng qua chỉ là một hồi ức không cam lòng.
“Phong, Tiểu, Chanh!”
Phương Kính Tai gọi y.
“Ừ.”
Phong Nhược Trần lên tiếng.
“Phong Tiểu Chanh Tử.”
“Ừ.”
“Tiểu Chanh Phong.”
“Ừ.”
“Tiểu Phong Tử…”
Mặt Phong Nhược Trần nháy mắt xụ xuống, Phương Kính Tai được tiện nghi còn ra vẻ thông minh, “Con theo họ cha, dù cho không muốn nghe cũng không có cách nào, bây giờ có thể để cho người khác gọi ngươi ‘Nhược Trần công tử’ lẽ nào đến khi tóc cũng rớt răng cũng rụng vẫn để người khác gọi ngươi ‘Nhược Trần công tử’ sao? Ngươi một ngày nào đó sẽ bị người gọi ‘Phong’ lão gia thôi, cam chịu đi.”
“Ai nói, đến lúc đó có thể để cho người gọi ‘Nhược Trần lão gia’!”
“Thôi đi!”
Phương Kính Tai khinh thường khoát tay áo, “Mấy tên sơn tặc kia nói thật ra cũng không sai, lông mọc chưa dài còn xưng lão gia, ngươi rõ ràng chính là cây thủy tiên không ra hoa giả bộ củ, tỏi!”
“Giả bộ hay không giả bộ ta mặc kệ…”
Thân thể Phong Nhược Trần đè ép xuống dưới, “Cái kia có hay không dài đầy đủ chưa… Ngươi hẳn là biết rõ.”
Mặt Phương Kính Tai nóng lên, nghĩ người này thực sự là không biết xấu hổ, thế nhưng tiếng mắng người còn chưa thoát ra đã bị Phong Nhược Trần chặn miệng.
Phong Nhược Trần hôn rất nhẹ, lúc muốn lui ra thì Phương Kính Tai đến gần đùa giỡn môi y một cái, đối phương cũng không khách khí chút nào đỡ lấy hắn trên môi gặm một chút, sau đó ngươi một hơi ta một hơi, dây dưa không ngớt, tốt đẹp như đám sư tử con cùng nhau chơi đùa, ngươi tới ta lui, vô cùng thân mật.
“Phương đại ca, ta đem cho ngươi thuốc tiêu sưng.”
Tiểu Man mới vừa đẩy cửa ra, chợt nghe thấy trong phòng có cái gì ‘bộp’ một tiếng rơi trên mặt đất.
Khăn ướt đặt trên đôi mắt sưng húp, lạnh lẽo kích thích Phương Kính Tai co rụt lại.
“Ngươi nếu như dục hỏa quá thừa, hôn ta cũng được.”
Người nói, tay lần nữa buông xuống làm ướt khăn mặt, đo đo hông mình, giọng nói mang vài phần ân hận:
“Eo nhỏ xem chừng không thể rồi…”
Nắm tay Phương Kính Tai kêu răng rắc, nếu như những lời này là Tiểu Man nói, hắn sẽ cảm thấy được an ủi vô cùng, thế nhưng lại phát ra từ miệng Phong Nhược Trần, hắn chỉ cảm thấy rét run.
Phong Nhược Trần ngồi xuống bên cạnh Phương Kính Tai:
“Ta luôn cảm thấy… Ngươi tựa hồ rất ghét ta…”
Phương Kính Tai nghĩ, không phải là ghét… căn bản là sợ ngươi.
“Mỗi lần đụng ngươi liền dính một thân đen đủi, ta không thể trêu vào liền trốn tránh chứ còn gì nữa!?”
Nói xong, ánh mắt nhìn Phong Nhược Trần có chút tủi thân.
Trong lòng Phương Kính Tai giãy đạp một chút, sau đó bồi thêm một câu:
“Bây giờ muốn tránh cũng không tránh được…”
Phong Nhược Trần vẫn không lên tiếng, im lặng thay Phương Kính Tai lật lại khăn mặt, ẩm ướt, không biết đây là lần thứ mấy cầm khăn đắp lên mắt cho hắn, y khẽ thở dài.
Phương Kính Tai mơ màng ngủ chỉ cảm thấy một trận gió khẽ phất qua hai gò má, mở mắt quay đầu, đột nhiên chú đến khóe mắt Phong Nhược Trần có chút tang thương, người nọ rõ ràng lớn bằng mình không sai biệt lắm, lại chẳng biết từ khi nào đã thu lại tính khí trẻ con mà gom lại thành một khối ngọc ấm áp, khóe miệng khẽ cong:
“Tuổi còn trẻ cũng không biết tiêu dao tự tại, sản nghiệp Phong gia lớn như thế, sớm như vậy đã cho ngươi tiếp nhận, chẳng lẽ là lão đầu tử nhà ngươi vội vàng đi đầu thai?”
Phong Nhược Trần cứ cười mãi, khó có thể làm cho Phương Kính Tai cảm thấy cười mãi thế này có chút ngu ngu.
“Chuyện không liên quan đến cha, là tự ta phải làm.”
Thanh âm Phong Nhược Trần trầm thấp mềm mại, rơi xuống bên tai, giống như nước tuyết tan ra, tinh tế róc rách.
Phương Kính Tai nhìn y, thấy rất tỉ mỉ, đường nhìn phác hoạ lên khuôn mặt anh tuấn xuất sắc của y, đem hình ảnh Phong Nhược Trần ở trong lòng mình ngày càng rõ nét.
Kỳ thực bọn họ đã rất sớm liền nhận thức nhau, bất quá khi đó vẫn là ở trong thư viện rung đùi đắc ý: “Nhân chi sơ…”
Tuổi nhỏ, hắn không nhớ y được gọi là gì, chỉ biết tên y có một chữ Trần, liền lấy hài âm gọi y là Chanh Tử.
Lúc ấy, được vào thư viện này không phải là con nhà bình thường, toàn là thiếu gia công tử ăn mặc không lo, vừa hết giờ học liền tụ tập chơi với nhau. Nguyên Bảo, Tiểu Ngư, Thái Thái… Rất nhiều rất nhiều người.
Lí do mà bên người một mình Chanh Tử ít đi một quất tử hắn cũng không yên tâm.
Đợi đến khi nhớ toàn bộ cái tên Phong Nhược Trần này, ôi, chẳng qua chỉ là một hồi ức không cam lòng.
“Phong, Tiểu, Chanh!”
Phương Kính Tai gọi y.
“Ừ.”
Phong Nhược Trần lên tiếng.
“Phong Tiểu Chanh Tử.”
“Ừ.”
“Tiểu Chanh Phong.”
“Ừ.”
“Tiểu Phong Tử…”
Mặt Phong Nhược Trần nháy mắt xụ xuống, Phương Kính Tai được tiện nghi còn ra vẻ thông minh, “Con theo họ cha, dù cho không muốn nghe cũng không có cách nào, bây giờ có thể để cho người khác gọi ngươi ‘Nhược Trần công tử’ lẽ nào đến khi tóc cũng rớt răng cũng rụng vẫn để người khác gọi ngươi ‘Nhược Trần công tử’ sao? Ngươi một ngày nào đó sẽ bị người gọi ‘Phong’ lão gia thôi, cam chịu đi.”
“Ai nói, đến lúc đó có thể để cho người gọi ‘Nhược Trần lão gia’!”
“Thôi đi!”
Phương Kính Tai khinh thường khoát tay áo, “Mấy tên sơn tặc kia nói thật ra cũng không sai, lông mọc chưa dài còn xưng lão gia, ngươi rõ ràng chính là cây thủy tiên không ra hoa giả bộ củ, tỏi!”
“Giả bộ hay không giả bộ ta mặc kệ…”
Thân thể Phong Nhược Trần đè ép xuống dưới, “Cái kia có hay không dài đầy đủ chưa… Ngươi hẳn là biết rõ.”
Mặt Phương Kính Tai nóng lên, nghĩ người này thực sự là không biết xấu hổ, thế nhưng tiếng mắng người còn chưa thoát ra đã bị Phong Nhược Trần chặn miệng.
Phong Nhược Trần hôn rất nhẹ, lúc muốn lui ra thì Phương Kính Tai đến gần đùa giỡn môi y một cái, đối phương cũng không khách khí chút nào đỡ lấy hắn trên môi gặm một chút, sau đó ngươi một hơi ta một hơi, dây dưa không ngớt, tốt đẹp như đám sư tử con cùng nhau chơi đùa, ngươi tới ta lui, vô cùng thân mật.
“Phương đại ca, ta đem cho ngươi thuốc tiêu sưng.”
Tiểu Man mới vừa đẩy cửa ra, chợt nghe thấy trong phòng có cái gì ‘bộp’ một tiếng rơi trên mặt đất.
Tác giả :
Nga Phi