Túy Linh Lung
Chương 13: Thiển bích khinh hồng phục khanh khanh
Sáng sớm ngày sơ cửu, Dạ Thiên Trạm mặc triều phục vào cung, bên trong hoàng tộc đều có lễ nghi quy củ phải làm, hoàng đế trong cung mẹ đẻ Dạ Thiên Trạm Ân quý phi ban thưởng yến, lúc Dạ Thiên Trạm hồi phủ đã qua buổi trưa. Taanh khách mừng thọ nối liền không dứt, hạ nhân trong phủ cao thấp nhận quà mừng. Đợi cho màn đêm buông xuống, rốt cục chỉ còn lại vài vị hoàng tử. Trừ bỏ có việc ở bên ngoài, còn lại cơ hồ đều tụ ở nơi này, ngoài Lão đại Thái tử, các huynh đệ đều mượn ngày sinh Lão Thất làm gia yến tính uống sảng khoái mấy chén.
Dạ Thiên Trạm quả nhiên thiên vị hồ sen hậu viện Ngưng Thúy Đình, như mọi lần đem tiệc rượu tổ chức ở nơi này, nâng cốc đón gió thưởng trăng, đều là chuyện tình cực kỳ phong nhã.
Phía trước huyên náo không thôi, Khanh Trần cũng người duy nhất trong phủ thanh nhàn, chỉ đi cấp Dạ Thiên Trạm một câu Phúc Thọ liền trở về phòng tiếp tục đọc sách.
Ánh sáng cuối ngày biến mất phía chân trời, màn trúc nửa cuốn, bích sa nhẹ lay động, xuyên thấu qua bích sa gió lạnh nhè nhẹ đưa vào. Hương hoa quế theo đó quyến luyến dây dưa, từ xưa mỗi khi quế thụ nở rộ, cánh hoa lay động, chính là say lòng người.
Khanh Trần trong tay nắm cổ thư, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, rốt cục bị mùi hương thoang thoảng như có như không hấp dẫn, buông cổ thư đẩy cửa rồi đi ra ngoài. Trăng non chiếu ánh sáng bàng bạc, vô ngần thanh xa, bốn phía yên tĩnh như cảnh trong mơ nặng nề, giống như có thể nghe được từng đóa hoa quế ở bóng đêm lặng yên nở rộ, thanh phong xuyên qua ngọn cây, lưu luyến quên về.
Hoa quế nở giữa tháng, thiển bích khinh hồng (????), so thanh lịch mai lan phong tư đều đuổi không kịp, vô cùng yên tĩnh cùng thư thái.
Khanh Trần chăm chú nhìn bầu trời, không biết khi nào có thể tìm được lung linh thủy tinh để mở ra cấm thuật thời không, trở lại thời không của mình, nàng không muốn cha mẹ lo lắng thương tâm, cũng không muốn làm như lời cô gái dưới nước kia, chấp nhận cuộc sống nơi xa lạ này.
Trang trên Đông Sơn, giống như một đôi mắt quen thuộc, thanh lãnh, lạnh nhạt.
Nhiều ngày như vậy, chưa từng biến mất hay quên đi, dù có người phong hoa tuyệt đại cũng vô pháp thay thế được ngạo nghễ cùng cô tịch của người đó, bóng dáng hắn xoay người rời đi đó là dấu vết cuối cùng ở trong mắt nàng.
Lúc này Tứ ca cùng Thập Nhất đang ở nơi nào?
Khanh Trần vô mục đích chậm rãi tản bước trên hành lang gấp khúc, hương khí thấm vào da mặt, hành lang phía trước cách vài bước có ánh sáng tràn qua dải lụa mỏng xanh, tạo nên ảnh ngược dưới nước, sâu kín mà có chút ôn nhu.
Bất giác đi đến một góc tường hoa, Khanh Trần nhìn không thấy phía diện, lại nghe bên kia có tiếng bước chân, tiếng bước chân tức loạn thả, nghe có vẻ là vài người. Nàng sợ va chạm với người tới, dưới chân vội lui từng bước tránh ra, bên kia vài người đi nhanh tới, người đi đầu có vẻ gấp, thình lình va vào người Khanh Trần.
Khanh Trần không nghĩ tới có người va mạnh tới,“Ai nha” một tiếng, lảo đảo vài bước, suýt nữa té ngã.
“Nô tài hỗn trướng!” Khanh Trần còn chưa thấy rõ người tới, liền nghe được đối phương gầm lên:“Mắt bị mù à?”
Khanh Trần nghe vậy mày liễu hướng lên, người này thật đúng là vô lễ, nàng rõ ràng đã muốn lùi lại tránh đi, là chính hắn lỗ mãng lao tới đụng vào người nàng, nói lý lẽ cũng là hắn nên nói tiếng thật có lỗi, mặc dù không ngờ va phải hắn, cũng đâu có đả thương hắn?
Trong lòng có chút căm tức, nhưng trên mặt bình tĩnh dị thường, mặt ngọc thản nhiên, mắt Phượng thanh nhu tuyển nhã xéo qua, nhìn người tới.
Người nọ nhìn Khanh Trần dung nhan xa lạ, chỉ cho là nha hoàn trong phủ Thất hoàng tử, thấy nàng không hành lễ cũng không nói lời nào, trong lòng bốc hỏa, dương tay liền chỉ mặt Khanh Trần muốn quát.
“Tam ca!” hai người bên cạnh đồng thời ra tiếng hô lên bảo ngưng lại, chính là Dạ Thiên Li cùng Dạ Thiên Trạm. Mà cùng Khanh Trần đụng phải, chính là em trai đương kim thái tử, nay được phong làm Tế vương Tam hoàng tử Dạ Thiên Tế.
Dạ Thiên Trạm mi sắc trong sáng như thường, nhìn kỹ lại mang chút chút lo lắng, quay đầu hỏi Khanh Trần:“Không có việc gì đi?”
Khanh Trần nghe hắn gọi Tam ca, trong lòng biết đó là Tế vương . Hôm nay là sinh nhật Dạ Thiên Trạm, không muốn hắn mất hứng, liền nhẹ nhàng lắc đầu.
Tế vương lúc này liền sửng sốt, khiển trách một nha hoàn nho nhỏ, không ngờ hai hoàng đệ nhưng lại đều ngăn hắn lại, chẳng lẽ nữ tử này có lai lịch gì đó?
Lại đánh giá Khanh Trần, thấy vẻ mặt thản nhiên của nàng trong bóng đêm nhìn không rõ ràng lắm, lại có một loại khí độ bất khuất. Vừa muốn mở miệng thuận theo, phía trước một đám người ầm ầm chạy tới, đi đầu là một người ôm một đứa nhỏ hôn mê bất tỉnh. Đứa nhỏ này đúng là con trai độc nhất dưới gối Tế vương Nguyên Đình, hôm nay theo hắn đến phủ Thất hoàng tử, vụng trộm chuồn ra khỏi yến hội đi chơi, không biết như thế nào nhưng lại té xỉu. Tế vương được tin, mới vội vàng tới.
Mấy người thấy tiểu thế tử, bước lên xem xét. Tế vương vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy của con, tay chân lạnh lẽo, cũng bất chấp mọi thứ, gấp đến độ không để ý gì hô lớn:“Thái y đâu, như thế nào còn chưa tới?”
Dạ Thiên Li khuyên nhủ:“Tam ca an tâm một chút vào bên trong, đã cho truyền Thái y .”
Dạ Thiên Trạm thấy Nguyên Đình hô hấp mỏng manh, xem tình hình có vẻ không tốt lắm, quay lại nói với Khanh Trần:“Tam ca vừa rồi trong lòng sốt ruột, mới lỗ mãng chút, nàng đừng để ở trong lòng.”
Khanh Trần nhìn hắn cười tỏ vẻ quên đi, đột nhiên nhìn đến bàn tay nhỏ bé của Nguyên Đình cầm một loại hoa cỏ gì đó, ngưng thần xem xét, có chút giật mình hô lên:“Thảo ô!”
“Cái gì?” Dạ Thiên Trạm hỏi lại. Khanh Trần hô hấp dồn dập, cả người cứng lại, nói với Dạ Thiên Trạm:“Để cho ta xem xem?” Dạ Thiên Trạm gật đầu, Khanh Trần tiến lên nhìn thảo diệp trong tay Nguyên Đình, lại duỗi tay vạch mí mắt hắn xem, một bên bắt mạch, một bên nói:“Là kịch độc thảo ô, mau! Đi tìm chút cam thảo, nếu đợi thái y đến, sẽ không kịp cứu chữa!” Chắc là đứa nhỏ ham chơi tò mò ăn lầm độc thảo, độc thảo ô chính là độc chí mạng.
Gã sai vặt trong phủ Thất hoàng tử nhanh như chớp chạy đi lấy. Khanh Trần một tay đem Nguyên Đình ôm dậy, tay kia thò mộ ngón vào trong miệng hắn nhấn vài cái, bắt hắn liều mạng nôn mửa, đem những thứ ăn vào nôn ra phân nửa. Mọi người nâng đi “Bích trạch viên”, đem đứa nhỏ an trí tốt, lúc này gã sai vặt đã đem mật cam thảo cầm đến, cho đứa nhỏ uống. Một lát sau, thân mình Nguyên Đình ấm dần, hô hấp cũng thông thuận hơn. Khanh Trần xem mạch, ngẩng đầu nói với Dạ Thiên Trạm:“Tính mạng tạm thời không đáng ngại, nhưng dùng dược bài độc mới được.” Tìm giấy bút viết phương thuốc:“Dùng một ngày bốn lần.”
Lúc này Thái y từ trong cung đã chạy đến, Khanh Trần liền tránh sang một bên, nghe được Thái y chẩn mạch nói:“Quả thật là thảo ô kịch độc, may mắn thi cứu đúng lúc mới giữ được tính mạng, liền y phương thuốc này mà uống sẽ nhanh bình phục.” Nàng liền đứng dậy rời đi.
Dạ Thiên Trạm thấy Nguyên Đình đã qua cơn nguy hiểm, nói với Dạ Thiên Li:“Thập Nhị đệ, ngươi đi trước báo bình an, miễn cho phụ hoàng nhớ thương.” Dạ Thiên Li đáp ứng đi.
Dạ Thiên Trạm xoay người rời đi, đêm sen nở rộ, hương thơm thấm vào da mặt, hắn cùng Khanh Trần dạo quanh hồ sen một lát, nói:“Ta không biết nàng biết y thuật.”
Khanh Trần khẽ cười nói:“Có biết một hai mà thôi, mượn sách của huynh không phải vô dụng.”
Dạ Thiên Trạm nhìn nàng tán thưởng, nói:“Ta trước thay Tam ca đa tạ nàng, trước khi phụ hoàng đến đây, ta phải qua xem, ngày khác tìm nàng nói chuyện.” Nguyên lai hoàng đế hôm nay nghe nói đám con cái ở phủ Thất hoàng tử bày yến tiệc, hưng trí liền đến luôn. Đột nhiên xảy ra việc này, lúc này còn chờ ở ngoài.
Khanh Trần gật đầu nói:“Nếu như thế huynh liền mau đi đi, ta cũng trở về phòng .”
Đã thấy phía trước Hiểu An chạy lại đây, đối Dạ Thiên Trạm thỉnh an, nói:“Thất gia, phía trước truyền lời đến, Hoàng Thượng muốn gặp Khanh Trần cô nương.”
Khanh Trần sửng sốt:“Gặp ta?”
Dạ Thiên Trạm cũng có chút ngoài ý muốn, trầm ngâm một chút nói:“Vào phòng, ta cùng nàng đi qua.” Hoàng mệnh khó trái, Khanh Trần đành phải cùng Dạ Thiên Trạm theo hướng Ngưng Thúy Đình.
Ngưng Thúy Đình vốn một phen hoà thuận vui vẻ, lại vì chuyện của Nguyên Đình nên có chút yên lặng. Nguyên Đình không có việc gì, Tế vương vừa từ bên kia lại đây, đang cùng hoàng đế nói chuyện.
Hiểu An đi trước cầm lưu ly đăng, dẫn Dạ Thiên Trạm cùng Khanh Trần men theo cửu khúc hành lang trên hồ sen uốn lượn mà đi, nhìn từ xa thấp thoáng trong đèn đuốc một bóng áo trắng hơn tuyết phảng phất nhẹ nhàng như tấm lụa mỏng trong bóng đêm. Dạ Thiên Trạm vô tình quay đầu, trong lòng lại có khoảnh khắc thất thần, nhưng này vẻ mặt lập tức bình thản trở lại, mắt đầy ý cười tao nhã, tiến lên nói với hoàng đế:“Phụ hoàng, vị này là Khanh Trần cô nương.”
Khanh Trần thấy Dạ Thiên Trạm nói chuyện với người nọ, liền biết lão nhân một thân áo dài vân thanh long văn chính là quân vương Thiên triều, là đương kim hoàng đế buộc tứ hải xưng thần. Còn chưa kịp thấy rõ những người khác, liền có một đạo ánh mắt thâm duệ chiếu thẳng đến.
Cư nhiên có trong lòng có cảm giác run sợ, quả nhiên là uy nghiêm của bậc đế vương, Khanh Trần nhíu mày, không nhanh không chậm vén vạt áo thi lễ nói:“Khanh Trần gặp qua hoàng đế, vạn tuế vạn vạn tuế.”
Lập tức có thanh âm ôn hòa trầm ổn vang lên bên tai: “Miễn, mới vừa rồi là ngươi dụng y cứu Nguyên Đình?” Bởi duyên cớ gia yến, giọng điệu hoàng đế ngoài tưởng tượng có chút nghiêm túc khiến người ta sợ hãi.
Khanh Trần liền tạ ơn đứng dậy, đáp:“Phải.” Khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười nhợt nhạt, thong dong bình tĩnh.
Thừa dịp nhìn lên, ngồi bên người hoàng đế là thái tử Dạ Thiên Hạo, kim quan tử thụ ngọc đái, khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú, tao nhã, giống như tài tử nho nhã đọc đủ thứ thi thư, lại im lặng như mĩ ngọc ôn nhuận, bóng đêm cũng khó che giấu khí chất cao quý. Nếu nói hoàng đế tuấn nghiêm uy nghi làm cho người ta không dám ngỗ nghịch, mà hắn làm cho người ta cảm giác cao thượng xuất trần.
Hoàng đế nói:“Trẫm nghe nói án tử Thiên Vũ Trai cũng là do ngươi tố cáo, còn có một tay hảo cầm, ngay cả cây sáo của Lão Thất đều thua kém, có việc này?”
Khanh Trần nhìn nhìn Dạ Thiên Trạm, tận lực cung kính trả lời:“Khanh Trần vốn cũng nghĩ cầm thắng Thất hoàng tử, nhưng là ngày ấy tại hồ sen này nghe xong một khúc, mới biết thất hoàng tử là cố ý nhường Khanh Trần.”
Dạ Thiên Trạm mỉm cười không nói, hoàng đế tựa hồ tâm tình không sai, đối Khanh Trần mỉm cười nói:“Nếu không ngại có thể đạn một khúc cho trẫm nghe xem đến tột cùng như thế nào?”
Khanh Trần vén áo thi lễ nói:“Khanh Trần tuân mệnh.”
Lúc này thái tử đột nhiên ở một bên nói:“Phụ hoàng, người xem Khanh Trần cô nương, thật có chút giống một người?”
Hoàng đế nghe vậy ngưng thần đánh giá Khanh Trần, đương nhiên, không chỉ có hắn, các vị hoàng tử đang ngồi đều để tâm, nhưng Dạ Thiên Trạm lại không cần nhìn, cười nói:“Liếc qua cảm thấy có điểm giống, nhìn lại lại cảm thấy bất đồng .”
Khanh Trần vẻ mặt nghi vấn nhìn hắn, lại nghe hoàng đế cười nói:“Ngươi muốn nói đến nha đầu Loan Phi kia?”
“Đúng vậy.” Thái tử nói:“Vừa mới từ xa nhìn lại, nhi thần còn tưởng Loan Phi theo phụ hoàng đến đây.”
Khanh Trần còn chưa đem thông tin này tiêu hóa, đột nhiên lại nghe Dạ Thiên Li vẫn không lên tiếng nói:“Kỳ thật nếu nói giống, ta lại cảm thấy nàng càng giống Cửu tẩu hơn.”
Bị nhiều người nhìn lại Khanh Trần có điểm không tự nhiên, làm sao lại có nhiều người giống nhau như vậy, huống chi thân thể này căn bản không phải của mình. Lúc này cái gì mà“Thể xác và tinh thần giai như huyễn” sớm đã quên không còn một mảnh, vì thế trên mặt mặc dù mang theo ý cười, ánh mắt Khanh Trần nhìn về phía Dạ Thiên Li đã có tâm tư muốn tìm hắn gây phiền toái.
Lúc này nàng nghe được một thanh âm chậm rãi nói:“Là giống Tiêm Vũ.” Trong lòng tự dưng căng thẳng, giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp chặt, trong thanh âm này không biết vì sao lại mang theo cảm giác đau thương kịch liệt không thể hóa giải khiến người ta không khỏi thay hắn thương tâm đoạn trường.
Nhìn qua, nói chuyện là một vị hoàng tử khác, Dạ Thiên Li lúc này mang theo xin lỗi nói:“Cửu ca, ta không phải là có tâm......”
Trên mặt Cửu hoàng tử Dạ Thiên Minh hiện lên một tia cười khổ, lắc đầu nói:“Ta biết.” Dứt lời ánh mắt thản nhiên dừng ở trên người Khanh Trần, lại tự uống một ly rượu, buông ly rượu xuống lại nói:“Cũng không phải mặt mày giống, chính là tướng mạo này trong đó nhất cử nhất động một cái nhăn mày cười, không biết làm sao lại rất giống, hoàng huynh mới vừa rồi tưởng Loan Phi theo phụ hoàng đến đây, ta lại suýt nữa là cảm thấy Tiêm Vũ lại sống lại đấy. Ha, Loan Phi cùng Tiêm Vũ tỷ muội các nàng bộ dáng vốn là là một khuôn mẫu khắc ra .”
Phía sau lưng Khanh Trần một trận lạnh lẽo, nguyên lai là lấy nàng so với người đã chết, trách không được bọn Dạ Thiên Li lúc trước cũng không dám nói rõ. Nghe ra, tựa hồ Cửu hoàng tử này cùng thê tử có cảm tình thâm hậu, chỉ không biết là như thế nào hồng nhan bạc mệnh, khiến nay một người thương tâm.
Thật cẩn thận tránh đi ánh mắt Dạ Thiên Minh, Khanh Trần cũng không nghĩ tự dưng trêu chọc ra chuyện thị phi, cố tình Tế vương vào lúc này lại nói:“Nói đến cũng khéo, mấy người các nàng nhưng lại đều họ Phượng, nói vậy cũng là duyên phận.” Ở trước mặt hoàng đế, có thể vừa rồi Khanh Trần đưa tay cứu giúp, Tế vương không còn ương ngạnh kiêu ngạo, lời nói có chút khách khí.
Dạ Thiên Minh hiển nhiên cũng cũng không tính buông tha Khanh Trần, cũng hỏi:“Khanh Trần cô nương cùng Phượng gia có thể có quan hệ sâu xa?”
Phượng gia đứng đầu trong tứ đại gia tộc, từ khi Thiên triều khai quốc tới nay, lịch đại đều có con cháu đăng đường bái tướng, nắm trong tay chính khách triều đình, nhiều nhất có khi cả gia tộc cùng làm quan đạt tới một trăm chín mươi ba người. Đời trước còn có tới hai vị Tể tướng, gia chủ đời này là huynh trưởng cố Mẫn Thành hoàng hậu, được đương kim hoàng đế nể trọng tả thừa tướng Phượng Diễn.
Thái tử mới vừa rồi nhắc tới tiểu nữ nhi Phượng Diễn Phượng Loan Phi thụ phong chức “Sửa nghi”, đi theo bên người hoàng đế. Lịch đại Hoàng tộc sửa nghi đều là nữ tử đảm nhiệm, không giống như phi tần hậu cung, cũng không quản được bách quan phía trên, trong tay cũng không có thực quyền. Nhưng cùng thư ký ở hiện đại giống nhau, thời khắc hầu hạ hoàng đế phê duyệt tấu chương, khởi thảo chiếu thư, nhắn dùm khẩu dụ, tự nhiên mà liền tham dự chính vụ lớn nhỏ trong triều, nhưng thật ra được trên dưới người người nịnh bợ. Chức vị này thường chọn từ các nữ tử đại gia tộc, nữ tử đó coi như nhận được vinh quang cực cao trong gia tộc.
Đại nữ nhi Phượng Diễn Phượng Tiêm Vũ đã gả cho đương triều Cửu hoàng tử Dạ Thiên Minh, hai người vốn có một đoạn giai thoại phu thê tình thâm cử án tề mi, chỉ tiếc Cửu Vương phi này thân mình ốm yếu, năm trước bệnh không dậy nổi, thuốc thang không có hiệu quả, ngự y trong cung tuy nhiều, chung quy vô lực nàng ta đành hương tiêu ngọc vẫn.
Khanh Trần lắc lắc đầu tỏ vẻ bản thân cùng Phượng gia quyền khuynh hướng dã không có quan hệ.
Dạ Thiên Minh tự giễu cười nói:“Mặc dù là có, lại như thế nào?” Dứt lời lại tự uống thêm một ly.
Hoàng đế thoạt nhìn đối với con cái đều cực kỳ yêu thương, thời điểm nhìn về phía Dạ Thiên Minh, Khanh Trần phát hiện ở trên mặt hắn vẻ mặt thuộc về người phụ thân. Nhưng chỉ là trong nháy mắt, hắn lại đổi thành hoàng đế cao cao tại thượng, nghiêm phụ không thân không sơ, đối với đứa con vừa che giấu thương tâm vừa không nói trấn an, nhưng mà cũng không có trách móc nặng nề.
Đề tài đàm luận này dĩ nhiên chấm dứt, đang lúc Khanh Trần nhẹ nhàng thở ra, Dạ Thiên Minh đột nhiên lại nói:“Nữ nhi Phượng gia trên cánh tay trái đều có một cái tử sa Phượng điệp, là từ nhỏ liền thỉnh danh gia Chu Thuận dùng sa Mạc Vân Sơn săm lên , chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, trông rất sống động như muốn bay, hơn nữa sa Mạc Vân Sơn săm lên thần thái no đủ, bao lâu màu sắc cũng không giảm, đúng là nhân gian nhất tuyệt.” Thời điểm nói lời này vẻ mặt như có chút hoảng hốt, vài phần cảm giác say, vài phần mê ly, giống như muốn rơi vào một cái nỗi nhớ xa xôi, muốn trầm luân.
Khanh Trần nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, theo bản năng sờ sờ cánh tay trái của mình, tử sa Phượng điệp thật ra không có, bất quá nơi này lại có một vết săm ngân điệp rửa không sạch , cánh điệp giãn ra, rất sinh động, ở trên cánh tay nõn nà khởi vũ, đẹp không sao tả xiết, vẻ mặt nàng trong lúc vô ý cùng hành động vỗ về cánh tay trái đều dừng lại ở đáy mắt Dạ Thiên Trạm, lại không có giấu diếm được ánh mắt lợi hại của hoàng đế cùng Dạ Thiên Minh luôn chú ý.
Dạ Thiên Trạm vội gọi:“Khanh Trần......” Dạ Thiên Minh đã không tự chủ được đứng lên, hỏi:“Đúng là trên cánh tay ngươi cũng có tử điệp?”
“A?” Khanh Trần ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt hoàng đế có chút đăm chiêu, vội lắc đầu làm sáng tỏ:“Không phải, trên cánh tay ta tuy rằng có một con bướm, nhưng là màu bạc, không phải tử điệp.”
“Vậy sao.” Dạ Thiên Minh thất vọng lên tiếng, có lẽ chính hắn cũng không biết trong lòng ở hy vọng cái gì mà lại thất vọng cái gì, thản nhiên nói:“Trước mặt phụ hoàng, nhi thần đã mạo muội, còn thỉnh phụ hoàng thứ tội.”
Hoàng đế nhẹ nhàng vung tay lên, chính thức bỏ qua đề tài này
Dạ Thiên Trạm quả nhiên thiên vị hồ sen hậu viện Ngưng Thúy Đình, như mọi lần đem tiệc rượu tổ chức ở nơi này, nâng cốc đón gió thưởng trăng, đều là chuyện tình cực kỳ phong nhã.
Phía trước huyên náo không thôi, Khanh Trần cũng người duy nhất trong phủ thanh nhàn, chỉ đi cấp Dạ Thiên Trạm một câu Phúc Thọ liền trở về phòng tiếp tục đọc sách.
Ánh sáng cuối ngày biến mất phía chân trời, màn trúc nửa cuốn, bích sa nhẹ lay động, xuyên thấu qua bích sa gió lạnh nhè nhẹ đưa vào. Hương hoa quế theo đó quyến luyến dây dưa, từ xưa mỗi khi quế thụ nở rộ, cánh hoa lay động, chính là say lòng người.
Khanh Trần trong tay nắm cổ thư, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, rốt cục bị mùi hương thoang thoảng như có như không hấp dẫn, buông cổ thư đẩy cửa rồi đi ra ngoài. Trăng non chiếu ánh sáng bàng bạc, vô ngần thanh xa, bốn phía yên tĩnh như cảnh trong mơ nặng nề, giống như có thể nghe được từng đóa hoa quế ở bóng đêm lặng yên nở rộ, thanh phong xuyên qua ngọn cây, lưu luyến quên về.
Hoa quế nở giữa tháng, thiển bích khinh hồng (????), so thanh lịch mai lan phong tư đều đuổi không kịp, vô cùng yên tĩnh cùng thư thái.
Khanh Trần chăm chú nhìn bầu trời, không biết khi nào có thể tìm được lung linh thủy tinh để mở ra cấm thuật thời không, trở lại thời không của mình, nàng không muốn cha mẹ lo lắng thương tâm, cũng không muốn làm như lời cô gái dưới nước kia, chấp nhận cuộc sống nơi xa lạ này.
Trang trên Đông Sơn, giống như một đôi mắt quen thuộc, thanh lãnh, lạnh nhạt.
Nhiều ngày như vậy, chưa từng biến mất hay quên đi, dù có người phong hoa tuyệt đại cũng vô pháp thay thế được ngạo nghễ cùng cô tịch của người đó, bóng dáng hắn xoay người rời đi đó là dấu vết cuối cùng ở trong mắt nàng.
Lúc này Tứ ca cùng Thập Nhất đang ở nơi nào?
Khanh Trần vô mục đích chậm rãi tản bước trên hành lang gấp khúc, hương khí thấm vào da mặt, hành lang phía trước cách vài bước có ánh sáng tràn qua dải lụa mỏng xanh, tạo nên ảnh ngược dưới nước, sâu kín mà có chút ôn nhu.
Bất giác đi đến một góc tường hoa, Khanh Trần nhìn không thấy phía diện, lại nghe bên kia có tiếng bước chân, tiếng bước chân tức loạn thả, nghe có vẻ là vài người. Nàng sợ va chạm với người tới, dưới chân vội lui từng bước tránh ra, bên kia vài người đi nhanh tới, người đi đầu có vẻ gấp, thình lình va vào người Khanh Trần.
Khanh Trần không nghĩ tới có người va mạnh tới,“Ai nha” một tiếng, lảo đảo vài bước, suýt nữa té ngã.
“Nô tài hỗn trướng!” Khanh Trần còn chưa thấy rõ người tới, liền nghe được đối phương gầm lên:“Mắt bị mù à?”
Khanh Trần nghe vậy mày liễu hướng lên, người này thật đúng là vô lễ, nàng rõ ràng đã muốn lùi lại tránh đi, là chính hắn lỗ mãng lao tới đụng vào người nàng, nói lý lẽ cũng là hắn nên nói tiếng thật có lỗi, mặc dù không ngờ va phải hắn, cũng đâu có đả thương hắn?
Trong lòng có chút căm tức, nhưng trên mặt bình tĩnh dị thường, mặt ngọc thản nhiên, mắt Phượng thanh nhu tuyển nhã xéo qua, nhìn người tới.
Người nọ nhìn Khanh Trần dung nhan xa lạ, chỉ cho là nha hoàn trong phủ Thất hoàng tử, thấy nàng không hành lễ cũng không nói lời nào, trong lòng bốc hỏa, dương tay liền chỉ mặt Khanh Trần muốn quát.
“Tam ca!” hai người bên cạnh đồng thời ra tiếng hô lên bảo ngưng lại, chính là Dạ Thiên Li cùng Dạ Thiên Trạm. Mà cùng Khanh Trần đụng phải, chính là em trai đương kim thái tử, nay được phong làm Tế vương Tam hoàng tử Dạ Thiên Tế.
Dạ Thiên Trạm mi sắc trong sáng như thường, nhìn kỹ lại mang chút chút lo lắng, quay đầu hỏi Khanh Trần:“Không có việc gì đi?”
Khanh Trần nghe hắn gọi Tam ca, trong lòng biết đó là Tế vương . Hôm nay là sinh nhật Dạ Thiên Trạm, không muốn hắn mất hứng, liền nhẹ nhàng lắc đầu.
Tế vương lúc này liền sửng sốt, khiển trách một nha hoàn nho nhỏ, không ngờ hai hoàng đệ nhưng lại đều ngăn hắn lại, chẳng lẽ nữ tử này có lai lịch gì đó?
Lại đánh giá Khanh Trần, thấy vẻ mặt thản nhiên của nàng trong bóng đêm nhìn không rõ ràng lắm, lại có một loại khí độ bất khuất. Vừa muốn mở miệng thuận theo, phía trước một đám người ầm ầm chạy tới, đi đầu là một người ôm một đứa nhỏ hôn mê bất tỉnh. Đứa nhỏ này đúng là con trai độc nhất dưới gối Tế vương Nguyên Đình, hôm nay theo hắn đến phủ Thất hoàng tử, vụng trộm chuồn ra khỏi yến hội đi chơi, không biết như thế nào nhưng lại té xỉu. Tế vương được tin, mới vội vàng tới.
Mấy người thấy tiểu thế tử, bước lên xem xét. Tế vương vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy của con, tay chân lạnh lẽo, cũng bất chấp mọi thứ, gấp đến độ không để ý gì hô lớn:“Thái y đâu, như thế nào còn chưa tới?”
Dạ Thiên Li khuyên nhủ:“Tam ca an tâm một chút vào bên trong, đã cho truyền Thái y .”
Dạ Thiên Trạm thấy Nguyên Đình hô hấp mỏng manh, xem tình hình có vẻ không tốt lắm, quay lại nói với Khanh Trần:“Tam ca vừa rồi trong lòng sốt ruột, mới lỗ mãng chút, nàng đừng để ở trong lòng.”
Khanh Trần nhìn hắn cười tỏ vẻ quên đi, đột nhiên nhìn đến bàn tay nhỏ bé của Nguyên Đình cầm một loại hoa cỏ gì đó, ngưng thần xem xét, có chút giật mình hô lên:“Thảo ô!”
“Cái gì?” Dạ Thiên Trạm hỏi lại. Khanh Trần hô hấp dồn dập, cả người cứng lại, nói với Dạ Thiên Trạm:“Để cho ta xem xem?” Dạ Thiên Trạm gật đầu, Khanh Trần tiến lên nhìn thảo diệp trong tay Nguyên Đình, lại duỗi tay vạch mí mắt hắn xem, một bên bắt mạch, một bên nói:“Là kịch độc thảo ô, mau! Đi tìm chút cam thảo, nếu đợi thái y đến, sẽ không kịp cứu chữa!” Chắc là đứa nhỏ ham chơi tò mò ăn lầm độc thảo, độc thảo ô chính là độc chí mạng.
Gã sai vặt trong phủ Thất hoàng tử nhanh như chớp chạy đi lấy. Khanh Trần một tay đem Nguyên Đình ôm dậy, tay kia thò mộ ngón vào trong miệng hắn nhấn vài cái, bắt hắn liều mạng nôn mửa, đem những thứ ăn vào nôn ra phân nửa. Mọi người nâng đi “Bích trạch viên”, đem đứa nhỏ an trí tốt, lúc này gã sai vặt đã đem mật cam thảo cầm đến, cho đứa nhỏ uống. Một lát sau, thân mình Nguyên Đình ấm dần, hô hấp cũng thông thuận hơn. Khanh Trần xem mạch, ngẩng đầu nói với Dạ Thiên Trạm:“Tính mạng tạm thời không đáng ngại, nhưng dùng dược bài độc mới được.” Tìm giấy bút viết phương thuốc:“Dùng một ngày bốn lần.”
Lúc này Thái y từ trong cung đã chạy đến, Khanh Trần liền tránh sang một bên, nghe được Thái y chẩn mạch nói:“Quả thật là thảo ô kịch độc, may mắn thi cứu đúng lúc mới giữ được tính mạng, liền y phương thuốc này mà uống sẽ nhanh bình phục.” Nàng liền đứng dậy rời đi.
Dạ Thiên Trạm thấy Nguyên Đình đã qua cơn nguy hiểm, nói với Dạ Thiên Li:“Thập Nhị đệ, ngươi đi trước báo bình an, miễn cho phụ hoàng nhớ thương.” Dạ Thiên Li đáp ứng đi.
Dạ Thiên Trạm xoay người rời đi, đêm sen nở rộ, hương thơm thấm vào da mặt, hắn cùng Khanh Trần dạo quanh hồ sen một lát, nói:“Ta không biết nàng biết y thuật.”
Khanh Trần khẽ cười nói:“Có biết một hai mà thôi, mượn sách của huynh không phải vô dụng.”
Dạ Thiên Trạm nhìn nàng tán thưởng, nói:“Ta trước thay Tam ca đa tạ nàng, trước khi phụ hoàng đến đây, ta phải qua xem, ngày khác tìm nàng nói chuyện.” Nguyên lai hoàng đế hôm nay nghe nói đám con cái ở phủ Thất hoàng tử bày yến tiệc, hưng trí liền đến luôn. Đột nhiên xảy ra việc này, lúc này còn chờ ở ngoài.
Khanh Trần gật đầu nói:“Nếu như thế huynh liền mau đi đi, ta cũng trở về phòng .”
Đã thấy phía trước Hiểu An chạy lại đây, đối Dạ Thiên Trạm thỉnh an, nói:“Thất gia, phía trước truyền lời đến, Hoàng Thượng muốn gặp Khanh Trần cô nương.”
Khanh Trần sửng sốt:“Gặp ta?”
Dạ Thiên Trạm cũng có chút ngoài ý muốn, trầm ngâm một chút nói:“Vào phòng, ta cùng nàng đi qua.” Hoàng mệnh khó trái, Khanh Trần đành phải cùng Dạ Thiên Trạm theo hướng Ngưng Thúy Đình.
Ngưng Thúy Đình vốn một phen hoà thuận vui vẻ, lại vì chuyện của Nguyên Đình nên có chút yên lặng. Nguyên Đình không có việc gì, Tế vương vừa từ bên kia lại đây, đang cùng hoàng đế nói chuyện.
Hiểu An đi trước cầm lưu ly đăng, dẫn Dạ Thiên Trạm cùng Khanh Trần men theo cửu khúc hành lang trên hồ sen uốn lượn mà đi, nhìn từ xa thấp thoáng trong đèn đuốc một bóng áo trắng hơn tuyết phảng phất nhẹ nhàng như tấm lụa mỏng trong bóng đêm. Dạ Thiên Trạm vô tình quay đầu, trong lòng lại có khoảnh khắc thất thần, nhưng này vẻ mặt lập tức bình thản trở lại, mắt đầy ý cười tao nhã, tiến lên nói với hoàng đế:“Phụ hoàng, vị này là Khanh Trần cô nương.”
Khanh Trần thấy Dạ Thiên Trạm nói chuyện với người nọ, liền biết lão nhân một thân áo dài vân thanh long văn chính là quân vương Thiên triều, là đương kim hoàng đế buộc tứ hải xưng thần. Còn chưa kịp thấy rõ những người khác, liền có một đạo ánh mắt thâm duệ chiếu thẳng đến.
Cư nhiên có trong lòng có cảm giác run sợ, quả nhiên là uy nghiêm của bậc đế vương, Khanh Trần nhíu mày, không nhanh không chậm vén vạt áo thi lễ nói:“Khanh Trần gặp qua hoàng đế, vạn tuế vạn vạn tuế.”
Lập tức có thanh âm ôn hòa trầm ổn vang lên bên tai: “Miễn, mới vừa rồi là ngươi dụng y cứu Nguyên Đình?” Bởi duyên cớ gia yến, giọng điệu hoàng đế ngoài tưởng tượng có chút nghiêm túc khiến người ta sợ hãi.
Khanh Trần liền tạ ơn đứng dậy, đáp:“Phải.” Khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười nhợt nhạt, thong dong bình tĩnh.
Thừa dịp nhìn lên, ngồi bên người hoàng đế là thái tử Dạ Thiên Hạo, kim quan tử thụ ngọc đái, khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú, tao nhã, giống như tài tử nho nhã đọc đủ thứ thi thư, lại im lặng như mĩ ngọc ôn nhuận, bóng đêm cũng khó che giấu khí chất cao quý. Nếu nói hoàng đế tuấn nghiêm uy nghi làm cho người ta không dám ngỗ nghịch, mà hắn làm cho người ta cảm giác cao thượng xuất trần.
Hoàng đế nói:“Trẫm nghe nói án tử Thiên Vũ Trai cũng là do ngươi tố cáo, còn có một tay hảo cầm, ngay cả cây sáo của Lão Thất đều thua kém, có việc này?”
Khanh Trần nhìn nhìn Dạ Thiên Trạm, tận lực cung kính trả lời:“Khanh Trần vốn cũng nghĩ cầm thắng Thất hoàng tử, nhưng là ngày ấy tại hồ sen này nghe xong một khúc, mới biết thất hoàng tử là cố ý nhường Khanh Trần.”
Dạ Thiên Trạm mỉm cười không nói, hoàng đế tựa hồ tâm tình không sai, đối Khanh Trần mỉm cười nói:“Nếu không ngại có thể đạn một khúc cho trẫm nghe xem đến tột cùng như thế nào?”
Khanh Trần vén áo thi lễ nói:“Khanh Trần tuân mệnh.”
Lúc này thái tử đột nhiên ở một bên nói:“Phụ hoàng, người xem Khanh Trần cô nương, thật có chút giống một người?”
Hoàng đế nghe vậy ngưng thần đánh giá Khanh Trần, đương nhiên, không chỉ có hắn, các vị hoàng tử đang ngồi đều để tâm, nhưng Dạ Thiên Trạm lại không cần nhìn, cười nói:“Liếc qua cảm thấy có điểm giống, nhìn lại lại cảm thấy bất đồng .”
Khanh Trần vẻ mặt nghi vấn nhìn hắn, lại nghe hoàng đế cười nói:“Ngươi muốn nói đến nha đầu Loan Phi kia?”
“Đúng vậy.” Thái tử nói:“Vừa mới từ xa nhìn lại, nhi thần còn tưởng Loan Phi theo phụ hoàng đến đây.”
Khanh Trần còn chưa đem thông tin này tiêu hóa, đột nhiên lại nghe Dạ Thiên Li vẫn không lên tiếng nói:“Kỳ thật nếu nói giống, ta lại cảm thấy nàng càng giống Cửu tẩu hơn.”
Bị nhiều người nhìn lại Khanh Trần có điểm không tự nhiên, làm sao lại có nhiều người giống nhau như vậy, huống chi thân thể này căn bản không phải của mình. Lúc này cái gì mà“Thể xác và tinh thần giai như huyễn” sớm đã quên không còn một mảnh, vì thế trên mặt mặc dù mang theo ý cười, ánh mắt Khanh Trần nhìn về phía Dạ Thiên Li đã có tâm tư muốn tìm hắn gây phiền toái.
Lúc này nàng nghe được một thanh âm chậm rãi nói:“Là giống Tiêm Vũ.” Trong lòng tự dưng căng thẳng, giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp chặt, trong thanh âm này không biết vì sao lại mang theo cảm giác đau thương kịch liệt không thể hóa giải khiến người ta không khỏi thay hắn thương tâm đoạn trường.
Nhìn qua, nói chuyện là một vị hoàng tử khác, Dạ Thiên Li lúc này mang theo xin lỗi nói:“Cửu ca, ta không phải là có tâm......”
Trên mặt Cửu hoàng tử Dạ Thiên Minh hiện lên một tia cười khổ, lắc đầu nói:“Ta biết.” Dứt lời ánh mắt thản nhiên dừng ở trên người Khanh Trần, lại tự uống một ly rượu, buông ly rượu xuống lại nói:“Cũng không phải mặt mày giống, chính là tướng mạo này trong đó nhất cử nhất động một cái nhăn mày cười, không biết làm sao lại rất giống, hoàng huynh mới vừa rồi tưởng Loan Phi theo phụ hoàng đến đây, ta lại suýt nữa là cảm thấy Tiêm Vũ lại sống lại đấy. Ha, Loan Phi cùng Tiêm Vũ tỷ muội các nàng bộ dáng vốn là là một khuôn mẫu khắc ra .”
Phía sau lưng Khanh Trần một trận lạnh lẽo, nguyên lai là lấy nàng so với người đã chết, trách không được bọn Dạ Thiên Li lúc trước cũng không dám nói rõ. Nghe ra, tựa hồ Cửu hoàng tử này cùng thê tử có cảm tình thâm hậu, chỉ không biết là như thế nào hồng nhan bạc mệnh, khiến nay một người thương tâm.
Thật cẩn thận tránh đi ánh mắt Dạ Thiên Minh, Khanh Trần cũng không nghĩ tự dưng trêu chọc ra chuyện thị phi, cố tình Tế vương vào lúc này lại nói:“Nói đến cũng khéo, mấy người các nàng nhưng lại đều họ Phượng, nói vậy cũng là duyên phận.” Ở trước mặt hoàng đế, có thể vừa rồi Khanh Trần đưa tay cứu giúp, Tế vương không còn ương ngạnh kiêu ngạo, lời nói có chút khách khí.
Dạ Thiên Minh hiển nhiên cũng cũng không tính buông tha Khanh Trần, cũng hỏi:“Khanh Trần cô nương cùng Phượng gia có thể có quan hệ sâu xa?”
Phượng gia đứng đầu trong tứ đại gia tộc, từ khi Thiên triều khai quốc tới nay, lịch đại đều có con cháu đăng đường bái tướng, nắm trong tay chính khách triều đình, nhiều nhất có khi cả gia tộc cùng làm quan đạt tới một trăm chín mươi ba người. Đời trước còn có tới hai vị Tể tướng, gia chủ đời này là huynh trưởng cố Mẫn Thành hoàng hậu, được đương kim hoàng đế nể trọng tả thừa tướng Phượng Diễn.
Thái tử mới vừa rồi nhắc tới tiểu nữ nhi Phượng Diễn Phượng Loan Phi thụ phong chức “Sửa nghi”, đi theo bên người hoàng đế. Lịch đại Hoàng tộc sửa nghi đều là nữ tử đảm nhiệm, không giống như phi tần hậu cung, cũng không quản được bách quan phía trên, trong tay cũng không có thực quyền. Nhưng cùng thư ký ở hiện đại giống nhau, thời khắc hầu hạ hoàng đế phê duyệt tấu chương, khởi thảo chiếu thư, nhắn dùm khẩu dụ, tự nhiên mà liền tham dự chính vụ lớn nhỏ trong triều, nhưng thật ra được trên dưới người người nịnh bợ. Chức vị này thường chọn từ các nữ tử đại gia tộc, nữ tử đó coi như nhận được vinh quang cực cao trong gia tộc.
Đại nữ nhi Phượng Diễn Phượng Tiêm Vũ đã gả cho đương triều Cửu hoàng tử Dạ Thiên Minh, hai người vốn có một đoạn giai thoại phu thê tình thâm cử án tề mi, chỉ tiếc Cửu Vương phi này thân mình ốm yếu, năm trước bệnh không dậy nổi, thuốc thang không có hiệu quả, ngự y trong cung tuy nhiều, chung quy vô lực nàng ta đành hương tiêu ngọc vẫn.
Khanh Trần lắc lắc đầu tỏ vẻ bản thân cùng Phượng gia quyền khuynh hướng dã không có quan hệ.
Dạ Thiên Minh tự giễu cười nói:“Mặc dù là có, lại như thế nào?” Dứt lời lại tự uống thêm một ly.
Hoàng đế thoạt nhìn đối với con cái đều cực kỳ yêu thương, thời điểm nhìn về phía Dạ Thiên Minh, Khanh Trần phát hiện ở trên mặt hắn vẻ mặt thuộc về người phụ thân. Nhưng chỉ là trong nháy mắt, hắn lại đổi thành hoàng đế cao cao tại thượng, nghiêm phụ không thân không sơ, đối với đứa con vừa che giấu thương tâm vừa không nói trấn an, nhưng mà cũng không có trách móc nặng nề.
Đề tài đàm luận này dĩ nhiên chấm dứt, đang lúc Khanh Trần nhẹ nhàng thở ra, Dạ Thiên Minh đột nhiên lại nói:“Nữ nhi Phượng gia trên cánh tay trái đều có một cái tử sa Phượng điệp, là từ nhỏ liền thỉnh danh gia Chu Thuận dùng sa Mạc Vân Sơn săm lên , chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, trông rất sống động như muốn bay, hơn nữa sa Mạc Vân Sơn săm lên thần thái no đủ, bao lâu màu sắc cũng không giảm, đúng là nhân gian nhất tuyệt.” Thời điểm nói lời này vẻ mặt như có chút hoảng hốt, vài phần cảm giác say, vài phần mê ly, giống như muốn rơi vào một cái nỗi nhớ xa xôi, muốn trầm luân.
Khanh Trần nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, theo bản năng sờ sờ cánh tay trái của mình, tử sa Phượng điệp thật ra không có, bất quá nơi này lại có một vết săm ngân điệp rửa không sạch , cánh điệp giãn ra, rất sinh động, ở trên cánh tay nõn nà khởi vũ, đẹp không sao tả xiết, vẻ mặt nàng trong lúc vô ý cùng hành động vỗ về cánh tay trái đều dừng lại ở đáy mắt Dạ Thiên Trạm, lại không có giấu diếm được ánh mắt lợi hại của hoàng đế cùng Dạ Thiên Minh luôn chú ý.
Dạ Thiên Trạm vội gọi:“Khanh Trần......” Dạ Thiên Minh đã không tự chủ được đứng lên, hỏi:“Đúng là trên cánh tay ngươi cũng có tử điệp?”
“A?” Khanh Trần ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt hoàng đế có chút đăm chiêu, vội lắc đầu làm sáng tỏ:“Không phải, trên cánh tay ta tuy rằng có một con bướm, nhưng là màu bạc, không phải tử điệp.”
“Vậy sao.” Dạ Thiên Minh thất vọng lên tiếng, có lẽ chính hắn cũng không biết trong lòng ở hy vọng cái gì mà lại thất vọng cái gì, thản nhiên nói:“Trước mặt phụ hoàng, nhi thần đã mạo muội, còn thỉnh phụ hoàng thứ tội.”
Hoàng đế nhẹ nhàng vung tay lên, chính thức bỏ qua đề tài này
Tác giả :
Thập Tứ Dạ