Túy Hồng Y
Chương 7: Nào phải nữ nhi –
Lưu Ly mấp máy môi, ngập ngừng một hồi mà nói không nên lời, kỳ thực hắn cũng không biết lúc này nên nói gì mới phải. An ủi ư? Khích lệ ư?
Hắn nắm bàn tay Hồng Y, siết chặt, đôi con ngươi trong vắt rưng rưng lấp lánh, hồi lâu sau, lại cúi đầu, khẽ buông tiếng thở dài.
Có lẽ khí trời âm u, ẩm ướt cũng khiến lòng cả hai thêm sầu muộn, Lưu Ly đứng dậy bước tới bên cây cổ cầm, ngón tay khẽ gảy dây đàn, dạo vài nốt từ khúc* mới học mấy ngày nay.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, liền tiếp theo đã thấy Lý Nhị đẩy cửa ra, rón rén lách vào, hắn cười hì hì nhìn hai hài tử, lại đưa ngón trỏ lên môi “Xuỵt~” một tiếng.
Hắn lôi một bọc nhỏ trong áo ra, vẫn gói bằng tấm khăn, giở ra bên trong là ít bánh bột các loại, còn có cả hai cái bánh gạo nữa.
Sự xuất hiện của Lý Nhị khiến tâm tình hai hài tử cũng thoải mái hơn nhiều, cả ba cùng ngồi bên bàn, vừa ăn vặt vừa nói chuyện phiếm.
“Hôm nay ta lên tiền viện nghe có người nói chuyện về Hồng Y nha!” Lý Nhị ăn một viên ô mai Hồng Y bày ra, hí hửng nói.
“Nói chuyện gì?” Đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của Hồng Y thoáng gợn sóng.
“Nói ngươi xinh đẹp a, còn nói ngươi khiêu vũ thật là giỏi a, rồi còn nói chi chi mà… ầy… chi mà…” Lý Nhị vò vò đầu, nhớ mãi không ra lúc ấy người ta dùng cái từ gì, hắn đành cười trừ: “Ầy, đại để là nói ngươi đẹp, còn cả Lưu Ly nữa a, cũng khen cả Lưu Ly nữa.”
Lý Nhị chợt ngẩng đầu, lầm bầm vẻ khó hiểu: “Ngươi nói xem, trước giờ các ngươi vẫn xinh đẹp như vầy a, sao chả thấy ai nói chi a. Giờ các ngươi cũng chưa có lên tiền viện a, làm nào ai cũng biết vậy ta?”
Hồng Y nhấm nhấm bánh gạo, thực ra hắn cũng không phải rất thích ăn, chỉ là thức ăn hằng ngày không bao giờ có bánh cả, đều là Lý Nhị len lén để dành mấy cái rồi đem cho bọn hắn. Vừa máy móc nhấm nuốt, trong lòng hắn cũng minh bạch, những chuyện kia hẳn là Tô Giới ở tiền viện thông qua mấy người trong lâu mà rỉ tai cho khách nhân, cứ như vậy miệng truyền miệng, chẳng mấy chốc tin tức ngày tháng nào, ở lâu nào có một hài tử thế này thế kia ra mắt sẽ lan đi rất nhanh. Kiểu tạo tiếng tăm này luôn đòi hỏi phải được bắt đầu trước khi quải bài vài tháng, vì thành lớn như vậy, không tuyên truyền kha khá thời gian, sao có thể đảm bảo ai ai cũng biết. Huống hồ, chính nhờ thời gian ấy lại càng khêu gợi được trí tò mò của nhiều người, cái lối tên tuổi khơi khơi nhưng mãi vẫn chưa được thấy chân diện mục thế này, đợi tới lúc chính thức ra mắt, chỉ cần trang điểm cầu kì, gảy một khúc nhạc hay khiêu một điệu vũ thì chắc chắn mười hài tử ra mắt phải có đến tám người sẽ ‘bán’ được đêm đầu tiên với giá khá cao.
Hồng Y mỉm cười: “Người ta còn nói chuyện gì nữa không?”
Lý Nhị ngẫm nghĩ một chút rồi chợt vỗ đùi, hưng phấn nói tiếp: “Họ còn nói cả chuyện nhi tử của Minh chủ võ lâm nữa nha, nhẽ ra có rất nhiều người đề cử hắn trực tiếp kế thừa ngôi Minh chủ, cơ mà hắn lại cự tuyệt. Nghe nói công phu rất cao siêu, nhưng mới đây tân cử Minh chủ không hiểu sao hắn lại không nguyện ý làm, mà tuổi cũng còn trẻ lắm, nghe đâu chưa tới ba mươi a.” Có vẻ không khí sôi nổi khi đám người trên tiền viện đàm luận cũng bị lây qua Lý Nhị, hắn hùng hồn kể chuyện cho hai hài tử như thể hắn cũng vừa mới gặp qua nhân vật nọ.
“Nga, tuổi còn trẻ vậy sao, là người giang hồ sao?” Cả Hồng Y lẫn Lưu Ly đều quanh năm bị nhốt trong tiểu viện, đối với tin tức bên ngoài hoàn toàn mù tịt, chỉ có thể nghe chuyện thuật lại rồi đoán đông đoán tây.
“Phải a, giang hồ nhân sĩ*, nghe đâu còn thành hôn với một công chúa nha.”
“Công chúa nào cơ, là nữ nhi của đương kim Hoàng đế á?”
“Cái này…” Lý Nhị cũng là nghe người ta nói, lại chẳng đến đầu đến đũa nên ấp úng không trả lời được.
Hồng Y cũng không chấp, hắn chẳng qua trong bụng phiền muộn, muốn nghe kể chuyện phiếm thôi; lại hỏi tiếp: “Lý Nhị ca, ngươi ở tiền viện còn nghe được cái gì nữa không?”
“Để ta nhớ coi a~ Ây, có rồi, còn nữa a, cơ mà chuyện này các ngươi đừng kể ra ngoài a, phải cẩn thận nha. Ta nghe được mấy người đó thảo luận cái chi mà đương kim Thái tử và Nhị Hoàng tử đang tranh giành nhau làm Hoàng đế, nháo dữ lắm.”
“Hoàng đế bộ không phải Thái tử mới được làm sao?” Lưu Ly cũng hiếu kỳ, hỏi chen vào.
“Mẫu thân của Thái tử mất rồi, cơ mà mẫu thân của Nhị Hoàng tử vẫn còn đương, lại còn có rất nhiều thân thích nữa.” Lý Nhị hoa chân múa tay kể: “Đông thân thích là hơn đứt rồi, Thái tử chỉ có một mình, không ai trợ giúp hắn a.”
“Nga, thì ra là vậy.” Hồng Y gật đầu, kỳ thực hắn thấy lời Lý Nhị ca nói như là có chỗ nào không đúng lắm, nhưng hắn nghĩ không ra là gì. Dù sao bọn họ cũng chưa từng ra khỏi viện, đối với những chuyện này toàn biết qua sách vở hay nghe người khác kể lại, nên chỉ hiểu đại khái mà thôi.
Lý Nhị miệng nói, tay cứ thế mò xuống cái khăn lót bánh trên bàn, Hồng Y cười tinh quái, chặn tay hắn lại: “Lý Nhị ca, ngươi còn nói đem bánh cho chúng ta ăn, nãy giờ đều một mình ngươi ăn sạch sẽ này.”
“Nga, hắc hắc, xin lỗi a~” Lý Nhị gãi đầu cười hì hì, vội rụt tay lại.
Lưu Ly cũng bật cười theo, nhón một cái bánh bột đưa cho Lý Nhị: “Lý Nhị ca, Hồng Y chọc ngươi thôi, nhiều như vậy chúng ta căn bản ăn không hết mà, ngươi đừng cái gì cũng nghe hắn rồi bị hắn bắt nạt nha.”
“Không sao, các ngươi giữ lại ăn đi, hồi này trời lạnh rồi, để cũng không sợ hư đâu. Ta lúc nào muốn ăn chả được, các ngươi thường ngày cũng đâu có đâu.” Lý Nhị ngó nhìn bên ngoài rồi kéo vạt áo, nói: “Ta phải về tiền viện thôi.”
“Lý Nhị ca, cái này cho ngươi.” Hồng Y cầm túi ô mai trên bàn rồi dúi vào tay Lý Nhị.
…
Đêm hôm đó, Tô Giới từ tiền viện xuống, trên mặt vảng vất ửng hồng; đã nhiều năm không gặp bộ dạng này ở hắn. Hắn tuổi tác cũng lớn, bất luận da dẻ hay thân hình đều không còn đáp ứng được yêu cầu, hiện nay hắn cơ bản cũng chỉ đảm đương phụ trách, quản lý; rất ít khi đích thân tiếp đãi khách nhân, trừ phi có người đặc biệt mến mộ hoặc là trường hợp hắn vô pháp khước từ. Nhưng mấy năm gần đây đều rất ít khi thấy hắn xuất hiện trong bộ dạng này, thành ra mấy hài tử đứng ngây người nhìn một hồi mới kịp phản ứng.
Hắn có lẽ đã uống chút rượu, trên mặt lộ ra nụ cười mơ màng, xương cốt đã mềm nhũn nên vừa đẩy cửa vào đã xiêu vẹo ngồi vật xuống băng ghế, uể oải tựa lưng vào thành ghế, con mắt lim dim híp lại, tiếng thở hào hển khe khẽ. Nút buộc đai lưng lỏng lẻo trễ tràng, lớp tiết y bên trong xộc xệch làm lộ ra phần cổ bầm đầy những vết hồng hồng, tím tím phi thường lộ liễu. Hắn nhìn đám hài tử trước mặt, đôi mắt hẹp dài hấp háy mở, vẫn còn diễm lệ, mị nhân.
“Bữa nay, ta bỗng dưng nghĩ ra một cách này rất hay, sẽ khiến các ngươi càng xinh đẹp, càng hấp dẫn người nha.”
Nấc lên một tiếng vì hơi rượu, hắn đưa tay che miệng, cười cười nói tiếp: “Ta muốn các ngươi xỏ lỗ tai.”
Một câu nói xong, đám hài tử lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, không dám tin vào tai mình.
Điều thuộc về luân thường đạo đức tối thiểu, cũng coi như tri thức phổ thông này, dù có bị nhốt ở đây cả đời bọn chúng cũng hiểu được: xỏ lỗ tai, tuyệt nhiên là chỉ nữ nhân mới làm. Bọn chúng cho dù là tiểu quan, là đồ chơi cho nam nhân chăng nữa, nhưng nói đến kì cùng, vẫn là nam nhân.
Mấy đứa nhỉnh nhỉnh tuổi mới bị mua về lập tức phản ứng có chút kịch liệt, tức giận trừng mắt nhìn Tô Giới, siết chặt nắm tay, mặt đỏ ửng cãi: “Cha uống say rồi.”
“Ta không có say, ta rất tỉnh táo, ta biết ta đang nói cái gì a. Ta muốn các ngươi xỏ lỗ tai, đeo khuyên. Hôm nay ta đã nghĩ qua rồi, để các ngươi đeo so với đám nữ tử chắc chắn hiệu quả tốt hơn.” Tô Giới lè nhè nói, thân thể cũng không bớt ngả ngớn, hắn xòe ra trong tay một nụ khuyên tai, hồng sắc, mài từ đá thạch lựu thành hình giọt lệ, bề mặt có vô số góc cạnh tinh tế, phản xạ ánh nến tán ra những tia hồng lấp lánh quang mang.
“Nhìn xem, đẹp a, yên tâm, cũng không đau đâu, dùng hạt đậu* xát một hồi là được, rất nhanh thôi.”
“Ta không xỏ lỗ tai, ta đâu phải nữ nhân, chỉ có nữ nhân mới xỏ thôi.” Một hài tử lớn gan mở miệng.
“Nga, vì sao?” Tô Giới nắm lại nụ khuyên tai trong lòng bàn tay, nhu hòa hỏi hắn.
Hài tử thấy hắn có vẻ không tức giận, mới dám nói tiếp: “Ta là nam nhân, không phải nữ nhân, chỉ có nữ nhân mới xỏ lỗ tai, ta thấy cha ta cũng không có, chỉ nương có thôi.”
“Hảo, ngươi lại đây.” Tô Giới nheo mắt cười, ngoắc tay gọi hắn lại.
Hồng Y rốt cuộc không nhịn được, bàn chân đã khẽ động, nhưng Lưu Ly lập tức kéo tay hắn, len lén lắc đầu, ý bảo hắn đừng vội manh động, cứ xem tình thế đã.
Hài tử kia tầm mười một tuổi, cá tính đều đã định hình, nhưng Tô Giới vì rất vừa ý làn da toàn thân màu mật ong của hắn, so với màu da trắng nõn của các hài tử khác thì có vẻ đẹp khỏe khoắn, sống động hơn, cũng là một kiểu đặc sắc nên vẫn quyết định đưa hắn về hậu viện dạy dỗ.
Hài tử bước đến gần, Tô Giới vươn tay vuốt vuốt mặt hắn, lại cầm nụ khuyên tai ướm ướm vào tai hắn rồi nghiêng đầu ngắm nghía một hồi: “Cũng không tệ, xõa tóc xuống càng đẹp, cứ xỏ lỗ đã, không bắt ngươi nhất định phải đeo khuyên.”
Hài tử này mới bị mua vào ít lâu, còn chưa hiểu rõ tính khí Tô Giới, thấy thái độ hắn ôn hòa, lại vừa cười tủm tỉm vừa nói liền nghĩ hắn đã bỏ ý định, đâu ngờ hắn cư nhiên làm như không biết, vẫn ngoan cố bắt bọn chúng xỏ lỗ tai theo ý mình.
Hài tử nhất thời tức giận, há miệng cự cãi: “Ta không xỏ, ngươi thích thì đi mà tự xỏ.”
“Nga.” Tô Giới hấp háy đôi mắt còn phủ mờ hơi nước, khóe miệng nhếch một nụ cười biếng nhác, bật ra một tiếng thờ ơ. Ngay lúc hài tử kia len lén thở phào một hơi thì hắn bất thần ra cước, đá trúng ngực hắn.
Tiếng kêu đau đớn nặng nề vang lên, rồi lại quanh quẩn run rẩy trong cuống phổi, tựa như tiếng chuông đồng, thanh ngân thật lâu không tiêu tán.
Hài tử kia nháy mắt đã ngã ngửa ra đất, miệng thở khò khè, hai mắt trợn trắng, một đứa trong đám hài tử đứng quanh đó kêu ré lên, sợ đến rớt nước mắt.
“Không được đụng vào nó.” Có mấy đứa định xúm lại xem sao liền đã bị Tô Giới lạnh giọng nạt, quả nhiên không ai dám nhúc nhích nữa.
Hài tử bị đá mặt đã bắt đầu đỏ bừng, miệng há rộng ngáp ngáp, qua một hồi lâu, tới khi hầu như đám hài tử đứng đó đều cho rằng hắn sắp tắt thở, thì hắn đột nhiên hộc ra một hơi thở mạnh khiến ai nghe thấy cũng phát run, không đành lòng nhìn thêm khắc nào nữa. Không được ai giúp, hắn chỉ biết hai tay ôm cổ họng, vật vã trở mình gượng dậy, rồi vẫn quỳ rạp trên mặt đất, nôn thốc nôn tháo.
Tô Giới cũng chẳng phải người luyện võ, đến giờ thân thể cũng sớm đã hư nhược nhiều, bất quá mới quá ba mươi, còn đương tuổi tráng niên nhưng lực đạo so với người bình thường vẫn thua sút rất nhiều. Nhược bằng hôm nay bị một hán tử ba mươi tuổi bình thường đá một cước như vừa rồi, hài tử kia tám chín phần chắc chắn mất mạng.
Một hồi vật vã rốt cuộc hắn cũng hồi hồi lại, nằm phịch xuống mặt đất lạnh lẽo, vừa ho vừa suyễn, thanh âm nghe thấy thật muốn mủi lòng.
“Ta nói cho các ngươi hay, hảo hảo mà nghe.” Tô Giới nhấp một ngụm trà thấm giọng rồi nói tiếp: “Thế gian này chỉ có ba loại người: nam nhân, nữ nhân, và tiểu quan.”
Hắn cười nhạt mấy tiếng, con ngươi tối tăm quét qua từng hài tử trong phòng, thỏa mãn nhìn bọn chúng đứa cúi gằm mặt, đứa bắt đầu run rẩy.
“Đừng tự coi mình là nam nhân, các ngươi đến tận gốc rễ cũng không còn là nam nhân rồi, mà cũng chẳng phải nữ nhân, các ngươi còn vô dụng hơn nữ nhân.
Còn muốn tử tế sống ở đây thì ngoan ngoãn mà nghe lời ta, đừng mơ tưởng ngày nào đó tự chuộc thân rồi ra ngoài chọn vợ sinh con, mệnh ấy không có phần các ngươi đâu. Đã vào đây thì không được phép mơ hồ những sự khác nữa, an phận mà học cho giỏi cách hầu hạ nam nhân cho ta.
Đã nghe rõ chưa?!”
Tô Giới vút cao thanh điệu, giận dữ quát lớn.
Tất cả hài tử đứng đó đều cúi gằm mặt, nghẹn nghẹn trong cổ họng bật ra mấy tiếng: “Nghe rồi ạ.”
———-
*từ khúc: khúc nhạc, bản nhạc.
*giang hồ nhân sĩ: người giang hồ.
*dùng hạt đậu xát: cái này là cách nữ nhân Trung Quốc thời cổ xỏ lỗ tai, đầu tiên khử trùng kim bạc bằng cách hơ lửa, sau đó lấy hai hạt đậu đặt ở trước, sau phân thân tai (vị trí muốn xỏ lỗ) xát xát, từ từ mạnh dần tới khi máu ở vị trí đó tản đi hết, tạm thời tê liệt cảm giác (như kiểu thuốc tê ha *O* ~), lúc đó mới bất ngờ dùng kim bạc đâm xuyên một lỗ. Đầu kim buộc chỉ đỏ, đâm thủng lỗ xong kéo chỉ qua lỗ luôn. Chờ máu ngừng chảy sẽ thay chỉ bằng một cọng lá trà (+_+ hoặc là cái nhánh lá, tớ cũng ko hiểu lắm, ở mình là cọng cuốn chiếu :”>).
Hắn nắm bàn tay Hồng Y, siết chặt, đôi con ngươi trong vắt rưng rưng lấp lánh, hồi lâu sau, lại cúi đầu, khẽ buông tiếng thở dài.
Có lẽ khí trời âm u, ẩm ướt cũng khiến lòng cả hai thêm sầu muộn, Lưu Ly đứng dậy bước tới bên cây cổ cầm, ngón tay khẽ gảy dây đàn, dạo vài nốt từ khúc* mới học mấy ngày nay.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, liền tiếp theo đã thấy Lý Nhị đẩy cửa ra, rón rén lách vào, hắn cười hì hì nhìn hai hài tử, lại đưa ngón trỏ lên môi “Xuỵt~” một tiếng.
Hắn lôi một bọc nhỏ trong áo ra, vẫn gói bằng tấm khăn, giở ra bên trong là ít bánh bột các loại, còn có cả hai cái bánh gạo nữa.
Sự xuất hiện của Lý Nhị khiến tâm tình hai hài tử cũng thoải mái hơn nhiều, cả ba cùng ngồi bên bàn, vừa ăn vặt vừa nói chuyện phiếm.
“Hôm nay ta lên tiền viện nghe có người nói chuyện về Hồng Y nha!” Lý Nhị ăn một viên ô mai Hồng Y bày ra, hí hửng nói.
“Nói chuyện gì?” Đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của Hồng Y thoáng gợn sóng.
“Nói ngươi xinh đẹp a, còn nói ngươi khiêu vũ thật là giỏi a, rồi còn nói chi chi mà… ầy… chi mà…” Lý Nhị vò vò đầu, nhớ mãi không ra lúc ấy người ta dùng cái từ gì, hắn đành cười trừ: “Ầy, đại để là nói ngươi đẹp, còn cả Lưu Ly nữa a, cũng khen cả Lưu Ly nữa.”
Lý Nhị chợt ngẩng đầu, lầm bầm vẻ khó hiểu: “Ngươi nói xem, trước giờ các ngươi vẫn xinh đẹp như vầy a, sao chả thấy ai nói chi a. Giờ các ngươi cũng chưa có lên tiền viện a, làm nào ai cũng biết vậy ta?”
Hồng Y nhấm nhấm bánh gạo, thực ra hắn cũng không phải rất thích ăn, chỉ là thức ăn hằng ngày không bao giờ có bánh cả, đều là Lý Nhị len lén để dành mấy cái rồi đem cho bọn hắn. Vừa máy móc nhấm nuốt, trong lòng hắn cũng minh bạch, những chuyện kia hẳn là Tô Giới ở tiền viện thông qua mấy người trong lâu mà rỉ tai cho khách nhân, cứ như vậy miệng truyền miệng, chẳng mấy chốc tin tức ngày tháng nào, ở lâu nào có một hài tử thế này thế kia ra mắt sẽ lan đi rất nhanh. Kiểu tạo tiếng tăm này luôn đòi hỏi phải được bắt đầu trước khi quải bài vài tháng, vì thành lớn như vậy, không tuyên truyền kha khá thời gian, sao có thể đảm bảo ai ai cũng biết. Huống hồ, chính nhờ thời gian ấy lại càng khêu gợi được trí tò mò của nhiều người, cái lối tên tuổi khơi khơi nhưng mãi vẫn chưa được thấy chân diện mục thế này, đợi tới lúc chính thức ra mắt, chỉ cần trang điểm cầu kì, gảy một khúc nhạc hay khiêu một điệu vũ thì chắc chắn mười hài tử ra mắt phải có đến tám người sẽ ‘bán’ được đêm đầu tiên với giá khá cao.
Hồng Y mỉm cười: “Người ta còn nói chuyện gì nữa không?”
Lý Nhị ngẫm nghĩ một chút rồi chợt vỗ đùi, hưng phấn nói tiếp: “Họ còn nói cả chuyện nhi tử của Minh chủ võ lâm nữa nha, nhẽ ra có rất nhiều người đề cử hắn trực tiếp kế thừa ngôi Minh chủ, cơ mà hắn lại cự tuyệt. Nghe nói công phu rất cao siêu, nhưng mới đây tân cử Minh chủ không hiểu sao hắn lại không nguyện ý làm, mà tuổi cũng còn trẻ lắm, nghe đâu chưa tới ba mươi a.” Có vẻ không khí sôi nổi khi đám người trên tiền viện đàm luận cũng bị lây qua Lý Nhị, hắn hùng hồn kể chuyện cho hai hài tử như thể hắn cũng vừa mới gặp qua nhân vật nọ.
“Nga, tuổi còn trẻ vậy sao, là người giang hồ sao?” Cả Hồng Y lẫn Lưu Ly đều quanh năm bị nhốt trong tiểu viện, đối với tin tức bên ngoài hoàn toàn mù tịt, chỉ có thể nghe chuyện thuật lại rồi đoán đông đoán tây.
“Phải a, giang hồ nhân sĩ*, nghe đâu còn thành hôn với một công chúa nha.”
“Công chúa nào cơ, là nữ nhi của đương kim Hoàng đế á?”
“Cái này…” Lý Nhị cũng là nghe người ta nói, lại chẳng đến đầu đến đũa nên ấp úng không trả lời được.
Hồng Y cũng không chấp, hắn chẳng qua trong bụng phiền muộn, muốn nghe kể chuyện phiếm thôi; lại hỏi tiếp: “Lý Nhị ca, ngươi ở tiền viện còn nghe được cái gì nữa không?”
“Để ta nhớ coi a~ Ây, có rồi, còn nữa a, cơ mà chuyện này các ngươi đừng kể ra ngoài a, phải cẩn thận nha. Ta nghe được mấy người đó thảo luận cái chi mà đương kim Thái tử và Nhị Hoàng tử đang tranh giành nhau làm Hoàng đế, nháo dữ lắm.”
“Hoàng đế bộ không phải Thái tử mới được làm sao?” Lưu Ly cũng hiếu kỳ, hỏi chen vào.
“Mẫu thân của Thái tử mất rồi, cơ mà mẫu thân của Nhị Hoàng tử vẫn còn đương, lại còn có rất nhiều thân thích nữa.” Lý Nhị hoa chân múa tay kể: “Đông thân thích là hơn đứt rồi, Thái tử chỉ có một mình, không ai trợ giúp hắn a.”
“Nga, thì ra là vậy.” Hồng Y gật đầu, kỳ thực hắn thấy lời Lý Nhị ca nói như là có chỗ nào không đúng lắm, nhưng hắn nghĩ không ra là gì. Dù sao bọn họ cũng chưa từng ra khỏi viện, đối với những chuyện này toàn biết qua sách vở hay nghe người khác kể lại, nên chỉ hiểu đại khái mà thôi.
Lý Nhị miệng nói, tay cứ thế mò xuống cái khăn lót bánh trên bàn, Hồng Y cười tinh quái, chặn tay hắn lại: “Lý Nhị ca, ngươi còn nói đem bánh cho chúng ta ăn, nãy giờ đều một mình ngươi ăn sạch sẽ này.”
“Nga, hắc hắc, xin lỗi a~” Lý Nhị gãi đầu cười hì hì, vội rụt tay lại.
Lưu Ly cũng bật cười theo, nhón một cái bánh bột đưa cho Lý Nhị: “Lý Nhị ca, Hồng Y chọc ngươi thôi, nhiều như vậy chúng ta căn bản ăn không hết mà, ngươi đừng cái gì cũng nghe hắn rồi bị hắn bắt nạt nha.”
“Không sao, các ngươi giữ lại ăn đi, hồi này trời lạnh rồi, để cũng không sợ hư đâu. Ta lúc nào muốn ăn chả được, các ngươi thường ngày cũng đâu có đâu.” Lý Nhị ngó nhìn bên ngoài rồi kéo vạt áo, nói: “Ta phải về tiền viện thôi.”
“Lý Nhị ca, cái này cho ngươi.” Hồng Y cầm túi ô mai trên bàn rồi dúi vào tay Lý Nhị.
…
Đêm hôm đó, Tô Giới từ tiền viện xuống, trên mặt vảng vất ửng hồng; đã nhiều năm không gặp bộ dạng này ở hắn. Hắn tuổi tác cũng lớn, bất luận da dẻ hay thân hình đều không còn đáp ứng được yêu cầu, hiện nay hắn cơ bản cũng chỉ đảm đương phụ trách, quản lý; rất ít khi đích thân tiếp đãi khách nhân, trừ phi có người đặc biệt mến mộ hoặc là trường hợp hắn vô pháp khước từ. Nhưng mấy năm gần đây đều rất ít khi thấy hắn xuất hiện trong bộ dạng này, thành ra mấy hài tử đứng ngây người nhìn một hồi mới kịp phản ứng.
Hắn có lẽ đã uống chút rượu, trên mặt lộ ra nụ cười mơ màng, xương cốt đã mềm nhũn nên vừa đẩy cửa vào đã xiêu vẹo ngồi vật xuống băng ghế, uể oải tựa lưng vào thành ghế, con mắt lim dim híp lại, tiếng thở hào hển khe khẽ. Nút buộc đai lưng lỏng lẻo trễ tràng, lớp tiết y bên trong xộc xệch làm lộ ra phần cổ bầm đầy những vết hồng hồng, tím tím phi thường lộ liễu. Hắn nhìn đám hài tử trước mặt, đôi mắt hẹp dài hấp háy mở, vẫn còn diễm lệ, mị nhân.
“Bữa nay, ta bỗng dưng nghĩ ra một cách này rất hay, sẽ khiến các ngươi càng xinh đẹp, càng hấp dẫn người nha.”
Nấc lên một tiếng vì hơi rượu, hắn đưa tay che miệng, cười cười nói tiếp: “Ta muốn các ngươi xỏ lỗ tai.”
Một câu nói xong, đám hài tử lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, không dám tin vào tai mình.
Điều thuộc về luân thường đạo đức tối thiểu, cũng coi như tri thức phổ thông này, dù có bị nhốt ở đây cả đời bọn chúng cũng hiểu được: xỏ lỗ tai, tuyệt nhiên là chỉ nữ nhân mới làm. Bọn chúng cho dù là tiểu quan, là đồ chơi cho nam nhân chăng nữa, nhưng nói đến kì cùng, vẫn là nam nhân.
Mấy đứa nhỉnh nhỉnh tuổi mới bị mua về lập tức phản ứng có chút kịch liệt, tức giận trừng mắt nhìn Tô Giới, siết chặt nắm tay, mặt đỏ ửng cãi: “Cha uống say rồi.”
“Ta không có say, ta rất tỉnh táo, ta biết ta đang nói cái gì a. Ta muốn các ngươi xỏ lỗ tai, đeo khuyên. Hôm nay ta đã nghĩ qua rồi, để các ngươi đeo so với đám nữ tử chắc chắn hiệu quả tốt hơn.” Tô Giới lè nhè nói, thân thể cũng không bớt ngả ngớn, hắn xòe ra trong tay một nụ khuyên tai, hồng sắc, mài từ đá thạch lựu thành hình giọt lệ, bề mặt có vô số góc cạnh tinh tế, phản xạ ánh nến tán ra những tia hồng lấp lánh quang mang.
“Nhìn xem, đẹp a, yên tâm, cũng không đau đâu, dùng hạt đậu* xát một hồi là được, rất nhanh thôi.”
“Ta không xỏ lỗ tai, ta đâu phải nữ nhân, chỉ có nữ nhân mới xỏ thôi.” Một hài tử lớn gan mở miệng.
“Nga, vì sao?” Tô Giới nắm lại nụ khuyên tai trong lòng bàn tay, nhu hòa hỏi hắn.
Hài tử thấy hắn có vẻ không tức giận, mới dám nói tiếp: “Ta là nam nhân, không phải nữ nhân, chỉ có nữ nhân mới xỏ lỗ tai, ta thấy cha ta cũng không có, chỉ nương có thôi.”
“Hảo, ngươi lại đây.” Tô Giới nheo mắt cười, ngoắc tay gọi hắn lại.
Hồng Y rốt cuộc không nhịn được, bàn chân đã khẽ động, nhưng Lưu Ly lập tức kéo tay hắn, len lén lắc đầu, ý bảo hắn đừng vội manh động, cứ xem tình thế đã.
Hài tử kia tầm mười một tuổi, cá tính đều đã định hình, nhưng Tô Giới vì rất vừa ý làn da toàn thân màu mật ong của hắn, so với màu da trắng nõn của các hài tử khác thì có vẻ đẹp khỏe khoắn, sống động hơn, cũng là một kiểu đặc sắc nên vẫn quyết định đưa hắn về hậu viện dạy dỗ.
Hài tử bước đến gần, Tô Giới vươn tay vuốt vuốt mặt hắn, lại cầm nụ khuyên tai ướm ướm vào tai hắn rồi nghiêng đầu ngắm nghía một hồi: “Cũng không tệ, xõa tóc xuống càng đẹp, cứ xỏ lỗ đã, không bắt ngươi nhất định phải đeo khuyên.”
Hài tử này mới bị mua vào ít lâu, còn chưa hiểu rõ tính khí Tô Giới, thấy thái độ hắn ôn hòa, lại vừa cười tủm tỉm vừa nói liền nghĩ hắn đã bỏ ý định, đâu ngờ hắn cư nhiên làm như không biết, vẫn ngoan cố bắt bọn chúng xỏ lỗ tai theo ý mình.
Hài tử nhất thời tức giận, há miệng cự cãi: “Ta không xỏ, ngươi thích thì đi mà tự xỏ.”
“Nga.” Tô Giới hấp háy đôi mắt còn phủ mờ hơi nước, khóe miệng nhếch một nụ cười biếng nhác, bật ra một tiếng thờ ơ. Ngay lúc hài tử kia len lén thở phào một hơi thì hắn bất thần ra cước, đá trúng ngực hắn.
Tiếng kêu đau đớn nặng nề vang lên, rồi lại quanh quẩn run rẩy trong cuống phổi, tựa như tiếng chuông đồng, thanh ngân thật lâu không tiêu tán.
Hài tử kia nháy mắt đã ngã ngửa ra đất, miệng thở khò khè, hai mắt trợn trắng, một đứa trong đám hài tử đứng quanh đó kêu ré lên, sợ đến rớt nước mắt.
“Không được đụng vào nó.” Có mấy đứa định xúm lại xem sao liền đã bị Tô Giới lạnh giọng nạt, quả nhiên không ai dám nhúc nhích nữa.
Hài tử bị đá mặt đã bắt đầu đỏ bừng, miệng há rộng ngáp ngáp, qua một hồi lâu, tới khi hầu như đám hài tử đứng đó đều cho rằng hắn sắp tắt thở, thì hắn đột nhiên hộc ra một hơi thở mạnh khiến ai nghe thấy cũng phát run, không đành lòng nhìn thêm khắc nào nữa. Không được ai giúp, hắn chỉ biết hai tay ôm cổ họng, vật vã trở mình gượng dậy, rồi vẫn quỳ rạp trên mặt đất, nôn thốc nôn tháo.
Tô Giới cũng chẳng phải người luyện võ, đến giờ thân thể cũng sớm đã hư nhược nhiều, bất quá mới quá ba mươi, còn đương tuổi tráng niên nhưng lực đạo so với người bình thường vẫn thua sút rất nhiều. Nhược bằng hôm nay bị một hán tử ba mươi tuổi bình thường đá một cước như vừa rồi, hài tử kia tám chín phần chắc chắn mất mạng.
Một hồi vật vã rốt cuộc hắn cũng hồi hồi lại, nằm phịch xuống mặt đất lạnh lẽo, vừa ho vừa suyễn, thanh âm nghe thấy thật muốn mủi lòng.
“Ta nói cho các ngươi hay, hảo hảo mà nghe.” Tô Giới nhấp một ngụm trà thấm giọng rồi nói tiếp: “Thế gian này chỉ có ba loại người: nam nhân, nữ nhân, và tiểu quan.”
Hắn cười nhạt mấy tiếng, con ngươi tối tăm quét qua từng hài tử trong phòng, thỏa mãn nhìn bọn chúng đứa cúi gằm mặt, đứa bắt đầu run rẩy.
“Đừng tự coi mình là nam nhân, các ngươi đến tận gốc rễ cũng không còn là nam nhân rồi, mà cũng chẳng phải nữ nhân, các ngươi còn vô dụng hơn nữ nhân.
Còn muốn tử tế sống ở đây thì ngoan ngoãn mà nghe lời ta, đừng mơ tưởng ngày nào đó tự chuộc thân rồi ra ngoài chọn vợ sinh con, mệnh ấy không có phần các ngươi đâu. Đã vào đây thì không được phép mơ hồ những sự khác nữa, an phận mà học cho giỏi cách hầu hạ nam nhân cho ta.
Đã nghe rõ chưa?!”
Tô Giới vút cao thanh điệu, giận dữ quát lớn.
Tất cả hài tử đứng đó đều cúi gằm mặt, nghẹn nghẹn trong cổ họng bật ra mấy tiếng: “Nghe rồi ạ.”
———-
*từ khúc: khúc nhạc, bản nhạc.
*giang hồ nhân sĩ: người giang hồ.
*dùng hạt đậu xát: cái này là cách nữ nhân Trung Quốc thời cổ xỏ lỗ tai, đầu tiên khử trùng kim bạc bằng cách hơ lửa, sau đó lấy hai hạt đậu đặt ở trước, sau phân thân tai (vị trí muốn xỏ lỗ) xát xát, từ từ mạnh dần tới khi máu ở vị trí đó tản đi hết, tạm thời tê liệt cảm giác (như kiểu thuốc tê ha *O* ~), lúc đó mới bất ngờ dùng kim bạc đâm xuyên một lỗ. Đầu kim buộc chỉ đỏ, đâm thủng lỗ xong kéo chỉ qua lỗ luôn. Chờ máu ngừng chảy sẽ thay chỉ bằng một cọng lá trà (+_+ hoặc là cái nhánh lá, tớ cũng ko hiểu lắm, ở mình là cọng cuốn chiếu :”>).
Tác giả :
Mạc Thiên Thiên