Túy Hồng Y
Chương 31: Hai năm sau
Tháng ba giữa xuân, gió thảng mướt trên má, dương liễu kéo tơ, trời đất ngập tràn sức sống. Mấy gốc đào trong viện cũng trổ bông, hương hoa nhàn nhạt, vẩn vương phiêu tán.
Dọc theo dãy hành lang thật dài, đi qua hồ sen, nhờ mấy cơn mưa xuân hôm rồi mà những phiến lá sen ướt mềm óng ả, gốc lá khô héo từ năm trước lại bắt đầu trở mình nảy nở, lại đi thêm một đoạn nữa thì qua tiểu đình nhỏ, bên trong kê mấy khối bàn ghế đá, lựa ngày khí trời quang đãng mà ngồi chỗ ấy, yên tĩnh lắng tai nghe, thưởng thức một bình trà thơm mát, cũng coi như nhàn tản thư thái vậy.
Đi qua tiểu đình, trước mặt đã là sân tập võ xây tường quây thật cao, sân tập võ Đường phủ thường ngày náo nhiệt ồn ào hôm nay lại rất vắng vẻ, nguyên lai Đường Tử Ngạo cố ý cho thủ hạ nghỉ ngơi một ngày, thành ra cả viện giờ vô cùng im ắng.
Một cơn gió xuân thổi qua, cuốn theo hương trái du tươi non mới đơm trên những cành du trong viện, tản mát trong không khí.
Sân tập đã yên tĩnh hơn mọi khi rất nhiều, nhưng đi tới góc sân, vẫn nghe được tiếng trường kiếm va chạm, lanh canh thanh thúy mà không kém phần kịch liệt.
Đường Tử Ngạo ngồi trên ghế, hơi ngả người ra sau, lẳng lặng theo dõi hai thiếu niên đang đấu kiếm trước mặt.
Một nam hài tử vận y sam xanh thẫm, thoạt nhìn chừng mười sáu, mười bảy, gương mặt so ra đến bảy, tám phần tương tự Đường Tử Ngạo, cùng một vẻ lãnh tĩnh bình thản, có điều dáng dấp xem bộ còn non nớt hơn nhiều. Trên trán hắn đã sớm lấm tấm một tầng mồ hôi, khớp ngón tay cầm kiếm hằn lồ lộ, hai cánh môi gắt gao mím chặt, thoạt nhìn hẳn nhiên một bộ dạng sắp bị đánh bại. Có điều thực tình nào có chuyện như vậy, nguyên lai từ đầu Đường Tử Ngạo đã phân phó rõ ràng với hắn, phải đánh đủ một canh giờ mới được ra đòn quyết định hạ gục đối phương, hơn nữa trong lúc so kiếm phải kích thích đối phương xuất ra toàn lực tấn công, khiến hắn dụng đến mọi sở học, chiêu thức trong mình; hơn nữa, nhất thiết nương tay nhưng càng không được nương tay quá mức, khiến đối thủ không tiến bộ được.
Đối thủ trước mặt hắn lúc này là một nam hài tử gương mặt đẹp tinh xảo như búp bê sứ, hắn mặc phục trang hồng sắc gọn gàng, bên trên là áo chẽn gấm vừa vặn bó hông, thắt lưng quấn chặt quanh eo, vòng một vòng mảnh khảnh, một cánh tay khả dĩ ôm trọn, bên dưới là quần thụng bó ống màu trắng ngà, chất vải khô thoáng, thuận tiện hoạt động. Tinh tế nhìn kĩ, hài tử này cùng hai người kia tuy không mấy tương đồng, đại khái khí chất và cảm giác so ra kém hơn nhiều, bất quá dung mạo, đường nét cũng có vài phần giống nhau. Hài tử này thoạt nhìn chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như ngọc, đôi môi duyên dáng tựa cánh hoa đào mới chớm trong viện, môi dưới dày hơn một chút, thoáng bĩu bĩu, trên trán và chóp mũi hắn đã ướt mồ hôi, hơi thở gấp gáp hỗn loạn, cánh tay cầm kiếm run run không vững, cả hàng mi cũng mướt nước, nghe khí tức của hắn, nhìn cước bộ liêu xiêu của hắn… này mới đích thực là chống đỡ không xong.
Hai nam hài dĩ nhiên là Đường Thiên Tường và Đường Thiên Gia, Đường Thiên Tường thỉnh thoảng nhằm lúc ngơi kiếm mà liếc nhìn Đường Tử Ngạo, chỉ thấy hắn vẫn chẳng có bất luận phản ứng gì, trong bụng càng thêm rầu, tay cầm kiếm sử chiêu vẫn chẳng dám lơ là… hắn cũng chẳng còn cách nào, cha đã nói, phải đấu với Tiểu Gia, mà đánh kiểu này thực là so với đấu cùng cha còn hao sức hơn. Nếu để hắn dùng đúng năng lực thường ngày, đại khái Đường Thiên Gia đỡ không đến ba chiêu đã thủ bại, nhưng cha lại phân phó phải đánh đủ một canh giờ, đúng là khổ sai, Đường Thiên Tường hầu như đã hoa hết tâm tư, sở học mới miễn cưỡng giữ mình chưa thắng.
Mà Đường Thiên Gia cũng chịu không nổi, hắn học kiếm pháp bất quá mới hai năm, hơn nữa thân thể hắn căn bản không thể tu tập nội lực, chỉ có thể dựa vào kiếm chiêu và sự linh hoạt vốn có để đối kháng. Khí lực hắn không lớn, không thể quá mức liều mạng, chiêu thức càng không có lực đạo, những điều này Đường Tử Ngạo đều biết; nhưng từ khi nhìn thấy thanh nhuyễn kiếm chuôi mềm mại, khả dĩ cuộn vòng quanh hông như đai lưng kia, Gia Gia bỗng nhiên nổi hứng thú muốn học kiếm. Đường Tử Ngạo không bắt hắn đứng trung bình tấn, không để hắn tu nội lực, chỉ có thể cho hắn học kiếm chiêu. Đường Tử Ngạo biết, chỉ bằng sở học hai năm của Gia Gia, đừng nói sánh với hán tử giang hồ thông thường, chỉ đọ với người học võ nửa năm nhưng luyện song song nội lực và chiêu số, Gia Gia đã không có phần thắng; nhưng thế này còn hơn chẳng học gì, hắn đã có hứng thú, huống hồ mỗi ngày hoạt động cũng tốt cho thân thể, bởi vậy Đường Tử Ngạo tự nhiên vui vẻ dạy cho hắn.
Chỉ khổ thân Đường Thiên Tường, hầu như tháng nào cũng bị lôi ra bắt làm một trận tỷ thí thống khổ vạn phần kiểu này với Đường Thiên Gia.
Một bầy chim nhỏ ríu rít đậu xuống gờ tường bao, những cặp mắt đen ánh như hột đỗ mở tròn nhìn hai kẻ đang đấu kiếm, con nào con nấy hiếu kỳ nghiêng nghiêng đầu, lại bắt đầu cặm cụi rỉa lông, một hồi nữa, đại khái thấy không còn gì hứng thú, đàn chim chích lại rủ nhau vỗ cánh bay mất.
Đường Tử Ngạo lẳng lặng gật đầu với Đường Thiên Tường đang đưa mắt nhìn hắn, thần sắc căng thẳng của Đường Thiên Tường thoáng cái giãn ra, biểu cảm trên mặt hắn tựa như vừa trút được gánh nặng, chớp mắt đã thấy hắn lùi lại hai bước, khoát ngang cổ tay, kiếm quang loáng lên như chớp động chân trời, khí thế như du long đâm tới, một kiếm của hắn vừa nhanh vừa mạnh mẽ, Thiên Gia muốn tránh cũng không xong, hắn lảo đảo một hồi rồi thở khẽ một hơi, cư nhiên nhắm mắt lại, đứng yên tại chỗ.
Đường Thiên Tường xuất chiêu này quả thực sử lực rất nhiều, vốn dĩ hắn hiểu rõ chiêu thức của Đường Thiên Gia, đại khái đoán được hắn sẽ ngửa người ra sau, dựa vào cơ thể mềm dẻo hơn người để tránh thoát, sau đó hắn sẽ cấp tốc điều chỉnh cước bộ, bật lùi lại hai bước, trong khi ấy mũi kiếm của Đường Thiên Tường đã sấn đến kề ngay điểm yếu hại của hắn, đến lúc ấy, tỷ thí coi như kết thúc.
Nhưng đâu ngờ hắn một li cũng không buồn tránh né, thần sắc thư nhàn đứng khép mắt, Đường Thiên Tường ra chiêu quá mạnh, muốn thu lại cũng không được, mắt thấy sẽ đâm tới hắn ngay lập tức, đã hoảng hốt lạnh toát sống lưng, vừa hay trong khoảnh khắc một vệt hắc sắc vụt qua mắt hắn, chớp mắt đã không còn thấy hình bóng Đường Thiên Gia đang đứng trước mặt đâu nữa… Đường Thiên Tường lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh cước bộ, thu kiếm.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhiệm vụ ngày hôm nay cuối cùng cũng xong, bụng hắn nghĩ, đến hạn tỷ thí tháng sau, không biết có nên theo đám thủ hạ của cha ra ngoài tránh đi vài bữa không; cứ thế này, quả thực bắt hắn đi giết người còn đỡ cực hơn.
Cảm thán một hồi, hắn quay đầu lại, nhìn ca ca hắn, hài tử tinh xảo vừa xong đang ôm riết lấy cha, miệng lầm bầm cái gì chẳng rõ, thật là… chỉ có mình cha chế trụ được hắn. So ra, quả thực mình còn xứng làm ca ca hơn a~
Đường Thiên Tường nói với Đường Tử Ngạo mấy câu rồi xoay người rời đi, giờ hắn chỉ muốn đi tắm rửa cho sạch một thân đầm đìa mồ hôi.
“Sao không tránh?” Đường Tử Ngạo tuy biết Đường Thiên Tường vẫn có thể hướng chệch mũi kiếm đi, nhưng lòng vẫn không thôi kinh hoàng, đúng thời khắc ấy thân thể đã theo bản năng vọt đến ôm gọn hắn vào lòng, tránh xa kiếm khí.
“Chờ ngươi tới cứu ta a.” Đường Thiên Gia một chút hối hận cũng không có, hai tay thừa cơ vòng quanh thắt lưng Đường Tử Ngạo, ôm riết lấy, chỉ sợ bị hắn mạnh tay đẩy ra, thanh âm vang lên đầy thản nhiên cùng dạt dào đắc ý.
“Ngươi đâu phải tiểu hài tử nữa, còn cả ngày hồ đồ, vạn nhất lúc đó ta thất thần không thấy kịp, chẳng phải thụ thương rồi sao?!” Đường Tử Ngạo nhướng mày quát lớn, mà cánh tay ôm hắn vẫn thực cẩn trọng nhẹ nhàng, không dám cố sức.
“Ta đổ thật nhiều mồ hôi a, muốn đi tắm~” Đường Thiên Gia ngó ngoáy một hồi rồi mở miệng, cố tình lái sang chuyện khác.
“Còn một lần nữa, từ sau ta không đưa ngươi xuất môn nữa.” Đường Tử Ngạo hít sâu mấy lượt, thực chẳng ra sao khi hắn chỉ có thể viện thứ này ra uy hiếp Đường Thiên Gia. Hắn hiện giờ không khỏi hối hận trước kia vì hổ thẹn cùng thương tiếc mà quá mức dung túng, rốt cuộc hài tử này ở trước mặt hắn chỉ còn có thể dùng một từ để hình dung: là càn quấy. Thế nhưng, Đường Tử Ngạo cười khổ, tự mình hết lần này tới lần khác nhún nhường hắn tất thảy, giờ còn biết làm sao.
“Không được.” Thiên Gia qua hai năm cũng chẳng cao thêm bao nhiêu, đã mười lăm rồi, mới miễn cưỡng đứng đến cằm Đường Tử Ngạo; hắn hiện giờ sinh ra một thói quen rất quái gở, mỗi ngày đều có lúc nổi nóng, hơn nữa có Đường Tử Ngạo ở trong tầm mắt, hắn nhất định sẽ kiễng đầu ngón chân, nghếch cổ lên, cố sức cắn một miếng ngay cằm Đường Tử Ngạo, thường lưu lại một dấu răng không nhẹ không nặng, hằn dấu hồng hồng, luôn phải đến hai ngày mới tan hết.
Hôm nay hắn cắn một miếng mạnh hơn ngày thường, cắn rồi chưa đủ, còn nhay tới nhay lui, khiến dấu răng kia hằn sâu thêm vài phần, sau rồi ngẩng đầu, nhìn vết răng đã bắt đầu đỏ hồng, mới thỏa mãn cong môi cười.
“Hồ đồ.” Đường Tử Ngạo nắm vai hắn, định đẩy hắn ra, lại bị Đường Thiên Gia dùng cả hai tay, ôm riết lấy, vốn không nỡ mạnh mẽ xô ra, rốt cuộc đành để hắn tiếp tục ôm, yên lặng đứng dưới tàng cây du, hương du lẩn vẩn.
Đường Thiên Gia lần này mưu kế thành công, hắn đứng chôn cả người trong ngực Đường Tử Ngạo, cười như tiểu hồ ly trộm được gà con, đôi con ngươi lấp lánh như đá hắc diệu phiếm một tầng hơi nước nhàn nhạt, mãn ý tràn trề.
Xuân phong chưa ngớt, cuốn theo một luồng khí xuân trong trẻo, mát lành ướp trên má hắn, toàn thân tự nhiên thư thái thực nhiều.
Nhìn từ xa xa dáng hai người đứng ôm lấy nhau, lại có một loại cảm giác hài hòa kỳ dị, không giống thân nhân, không giống tình nhân, mà vẫn dâng đầy ý thân tình cùng luyến ái khó diễn tả, như phảng phất… lại như nồng đượm sâu xa.
Nguyên lai Đường Thiên Gia đối với trò say sưa lưu dấu trên cằm Đường Tử Ngạo cũng là có nguyên nhân, bấy lâu thỉnh thoảng hắn vẫn lên tiền thính, có lần nghe được một nam tử lỗ mãng đang cười nói ầm ĩ với Đường Tử Ngạo, hắn nói vết hồng ở cằm kia coi bộ như dấu ấn của tình nhân bí mật nào đó để lại a~ Đám người ở đây đều là huynh đệ nhiều năm của Đường Tử Ngạo, xưa nay nói năng ít khi câu nệ, huống chi bọn họ đều biết từ khi Tiết Uyển Nghi chuyển vào ở sau tiểu viện, hai người đã gần như xa lạ, cả năm cũng hiếm có lúc gặp mặt, còn nha hoàn hồi môn của nàng năm xưa sinh nở lần thứ hai đã không may qua đời. Đại khái nhiều năm nay bên người Đường Tử Ngạo không hề có thị thiếp, giờ hài tử đã tìm về, ai nấy đều nghĩ lão đại cũng nên ngẫm đến việc của mình thôi, thành ra bữa ấy nhìn thấy dấu răng, không giống của nam tử thành niên lực mạnh răng thô, trông qua rõ ràng là một nữ tử, đám người đâu chịu để lỡ cơ hội chòng ghẹo đùa cợt ầm ĩ.
Đường Thiên Gia lúc đó đứng bên ngoài, nghe được câu “tình nhân bí mật” mà cười toe toét, nhưng chưa chi đã thấy hán tử tên Thạch Lỗi cư nhiên khuyên nhủ cha nạp thêm phòng thiếp, còn dám đề cử vài nữ nhân nọ kia, hắn lập tức giận đùng đùng bỏ về.
Chỉ khổ Thạch Lỗi nào hay biết gì, nói vài câu vui đùa rồi về sau mỗi lúc mỗi hứng bao nhiêu trò hành hạ của Đường Thiên Gia.
Hai người đứng một hồi lâu, Đường Tử Ngạo mới mở miệng: “Về tắm thôi.”
“Hết sức rồi~” Này cũng không hoàn toàn là Thiên Gia làm nũng, đấu kiếm quyết liệt gần một canh giờ đích thực khiến hắn hao hết khí lực toàn thân, giờ mới hồi hồi lại, cũng chỉ miễn cưỡng dựa vào người Đường Tử Ngạo.
Cảm giác được cơ thể hắn vì kiệt sức mà khẽ run run, Đường Tử Ngạo lại khom người, hai tay ôm dưới chân hắn, vòng quanh hông, nâng bổng hắn lên như bế một hài tử, thong thả rời khỏi sân tập võ: “Đi thôi.”
*
Dọc theo dãy hành lang thật dài, đi qua hồ sen, nhờ mấy cơn mưa xuân hôm rồi mà những phiến lá sen ướt mềm óng ả, gốc lá khô héo từ năm trước lại bắt đầu trở mình nảy nở, lại đi thêm một đoạn nữa thì qua tiểu đình nhỏ, bên trong kê mấy khối bàn ghế đá, lựa ngày khí trời quang đãng mà ngồi chỗ ấy, yên tĩnh lắng tai nghe, thưởng thức một bình trà thơm mát, cũng coi như nhàn tản thư thái vậy.
Đi qua tiểu đình, trước mặt đã là sân tập võ xây tường quây thật cao, sân tập võ Đường phủ thường ngày náo nhiệt ồn ào hôm nay lại rất vắng vẻ, nguyên lai Đường Tử Ngạo cố ý cho thủ hạ nghỉ ngơi một ngày, thành ra cả viện giờ vô cùng im ắng.
Một cơn gió xuân thổi qua, cuốn theo hương trái du tươi non mới đơm trên những cành du trong viện, tản mát trong không khí.
Sân tập đã yên tĩnh hơn mọi khi rất nhiều, nhưng đi tới góc sân, vẫn nghe được tiếng trường kiếm va chạm, lanh canh thanh thúy mà không kém phần kịch liệt.
Đường Tử Ngạo ngồi trên ghế, hơi ngả người ra sau, lẳng lặng theo dõi hai thiếu niên đang đấu kiếm trước mặt.
Một nam hài tử vận y sam xanh thẫm, thoạt nhìn chừng mười sáu, mười bảy, gương mặt so ra đến bảy, tám phần tương tự Đường Tử Ngạo, cùng một vẻ lãnh tĩnh bình thản, có điều dáng dấp xem bộ còn non nớt hơn nhiều. Trên trán hắn đã sớm lấm tấm một tầng mồ hôi, khớp ngón tay cầm kiếm hằn lồ lộ, hai cánh môi gắt gao mím chặt, thoạt nhìn hẳn nhiên một bộ dạng sắp bị đánh bại. Có điều thực tình nào có chuyện như vậy, nguyên lai từ đầu Đường Tử Ngạo đã phân phó rõ ràng với hắn, phải đánh đủ một canh giờ mới được ra đòn quyết định hạ gục đối phương, hơn nữa trong lúc so kiếm phải kích thích đối phương xuất ra toàn lực tấn công, khiến hắn dụng đến mọi sở học, chiêu thức trong mình; hơn nữa, nhất thiết nương tay nhưng càng không được nương tay quá mức, khiến đối thủ không tiến bộ được.
Đối thủ trước mặt hắn lúc này là một nam hài tử gương mặt đẹp tinh xảo như búp bê sứ, hắn mặc phục trang hồng sắc gọn gàng, bên trên là áo chẽn gấm vừa vặn bó hông, thắt lưng quấn chặt quanh eo, vòng một vòng mảnh khảnh, một cánh tay khả dĩ ôm trọn, bên dưới là quần thụng bó ống màu trắng ngà, chất vải khô thoáng, thuận tiện hoạt động. Tinh tế nhìn kĩ, hài tử này cùng hai người kia tuy không mấy tương đồng, đại khái khí chất và cảm giác so ra kém hơn nhiều, bất quá dung mạo, đường nét cũng có vài phần giống nhau. Hài tử này thoạt nhìn chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như ngọc, đôi môi duyên dáng tựa cánh hoa đào mới chớm trong viện, môi dưới dày hơn một chút, thoáng bĩu bĩu, trên trán và chóp mũi hắn đã ướt mồ hôi, hơi thở gấp gáp hỗn loạn, cánh tay cầm kiếm run run không vững, cả hàng mi cũng mướt nước, nghe khí tức của hắn, nhìn cước bộ liêu xiêu của hắn… này mới đích thực là chống đỡ không xong.
Hai nam hài dĩ nhiên là Đường Thiên Tường và Đường Thiên Gia, Đường Thiên Tường thỉnh thoảng nhằm lúc ngơi kiếm mà liếc nhìn Đường Tử Ngạo, chỉ thấy hắn vẫn chẳng có bất luận phản ứng gì, trong bụng càng thêm rầu, tay cầm kiếm sử chiêu vẫn chẳng dám lơ là… hắn cũng chẳng còn cách nào, cha đã nói, phải đấu với Tiểu Gia, mà đánh kiểu này thực là so với đấu cùng cha còn hao sức hơn. Nếu để hắn dùng đúng năng lực thường ngày, đại khái Đường Thiên Gia đỡ không đến ba chiêu đã thủ bại, nhưng cha lại phân phó phải đánh đủ một canh giờ, đúng là khổ sai, Đường Thiên Tường hầu như đã hoa hết tâm tư, sở học mới miễn cưỡng giữ mình chưa thắng.
Mà Đường Thiên Gia cũng chịu không nổi, hắn học kiếm pháp bất quá mới hai năm, hơn nữa thân thể hắn căn bản không thể tu tập nội lực, chỉ có thể dựa vào kiếm chiêu và sự linh hoạt vốn có để đối kháng. Khí lực hắn không lớn, không thể quá mức liều mạng, chiêu thức càng không có lực đạo, những điều này Đường Tử Ngạo đều biết; nhưng từ khi nhìn thấy thanh nhuyễn kiếm chuôi mềm mại, khả dĩ cuộn vòng quanh hông như đai lưng kia, Gia Gia bỗng nhiên nổi hứng thú muốn học kiếm. Đường Tử Ngạo không bắt hắn đứng trung bình tấn, không để hắn tu nội lực, chỉ có thể cho hắn học kiếm chiêu. Đường Tử Ngạo biết, chỉ bằng sở học hai năm của Gia Gia, đừng nói sánh với hán tử giang hồ thông thường, chỉ đọ với người học võ nửa năm nhưng luyện song song nội lực và chiêu số, Gia Gia đã không có phần thắng; nhưng thế này còn hơn chẳng học gì, hắn đã có hứng thú, huống hồ mỗi ngày hoạt động cũng tốt cho thân thể, bởi vậy Đường Tử Ngạo tự nhiên vui vẻ dạy cho hắn.
Chỉ khổ thân Đường Thiên Tường, hầu như tháng nào cũng bị lôi ra bắt làm một trận tỷ thí thống khổ vạn phần kiểu này với Đường Thiên Gia.
Một bầy chim nhỏ ríu rít đậu xuống gờ tường bao, những cặp mắt đen ánh như hột đỗ mở tròn nhìn hai kẻ đang đấu kiếm, con nào con nấy hiếu kỳ nghiêng nghiêng đầu, lại bắt đầu cặm cụi rỉa lông, một hồi nữa, đại khái thấy không còn gì hứng thú, đàn chim chích lại rủ nhau vỗ cánh bay mất.
Đường Tử Ngạo lẳng lặng gật đầu với Đường Thiên Tường đang đưa mắt nhìn hắn, thần sắc căng thẳng của Đường Thiên Tường thoáng cái giãn ra, biểu cảm trên mặt hắn tựa như vừa trút được gánh nặng, chớp mắt đã thấy hắn lùi lại hai bước, khoát ngang cổ tay, kiếm quang loáng lên như chớp động chân trời, khí thế như du long đâm tới, một kiếm của hắn vừa nhanh vừa mạnh mẽ, Thiên Gia muốn tránh cũng không xong, hắn lảo đảo một hồi rồi thở khẽ một hơi, cư nhiên nhắm mắt lại, đứng yên tại chỗ.
Đường Thiên Tường xuất chiêu này quả thực sử lực rất nhiều, vốn dĩ hắn hiểu rõ chiêu thức của Đường Thiên Gia, đại khái đoán được hắn sẽ ngửa người ra sau, dựa vào cơ thể mềm dẻo hơn người để tránh thoát, sau đó hắn sẽ cấp tốc điều chỉnh cước bộ, bật lùi lại hai bước, trong khi ấy mũi kiếm của Đường Thiên Tường đã sấn đến kề ngay điểm yếu hại của hắn, đến lúc ấy, tỷ thí coi như kết thúc.
Nhưng đâu ngờ hắn một li cũng không buồn tránh né, thần sắc thư nhàn đứng khép mắt, Đường Thiên Tường ra chiêu quá mạnh, muốn thu lại cũng không được, mắt thấy sẽ đâm tới hắn ngay lập tức, đã hoảng hốt lạnh toát sống lưng, vừa hay trong khoảnh khắc một vệt hắc sắc vụt qua mắt hắn, chớp mắt đã không còn thấy hình bóng Đường Thiên Gia đang đứng trước mặt đâu nữa… Đường Thiên Tường lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh cước bộ, thu kiếm.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhiệm vụ ngày hôm nay cuối cùng cũng xong, bụng hắn nghĩ, đến hạn tỷ thí tháng sau, không biết có nên theo đám thủ hạ của cha ra ngoài tránh đi vài bữa không; cứ thế này, quả thực bắt hắn đi giết người còn đỡ cực hơn.
Cảm thán một hồi, hắn quay đầu lại, nhìn ca ca hắn, hài tử tinh xảo vừa xong đang ôm riết lấy cha, miệng lầm bầm cái gì chẳng rõ, thật là… chỉ có mình cha chế trụ được hắn. So ra, quả thực mình còn xứng làm ca ca hơn a~
Đường Thiên Tường nói với Đường Tử Ngạo mấy câu rồi xoay người rời đi, giờ hắn chỉ muốn đi tắm rửa cho sạch một thân đầm đìa mồ hôi.
“Sao không tránh?” Đường Tử Ngạo tuy biết Đường Thiên Tường vẫn có thể hướng chệch mũi kiếm đi, nhưng lòng vẫn không thôi kinh hoàng, đúng thời khắc ấy thân thể đã theo bản năng vọt đến ôm gọn hắn vào lòng, tránh xa kiếm khí.
“Chờ ngươi tới cứu ta a.” Đường Thiên Gia một chút hối hận cũng không có, hai tay thừa cơ vòng quanh thắt lưng Đường Tử Ngạo, ôm riết lấy, chỉ sợ bị hắn mạnh tay đẩy ra, thanh âm vang lên đầy thản nhiên cùng dạt dào đắc ý.
“Ngươi đâu phải tiểu hài tử nữa, còn cả ngày hồ đồ, vạn nhất lúc đó ta thất thần không thấy kịp, chẳng phải thụ thương rồi sao?!” Đường Tử Ngạo nhướng mày quát lớn, mà cánh tay ôm hắn vẫn thực cẩn trọng nhẹ nhàng, không dám cố sức.
“Ta đổ thật nhiều mồ hôi a, muốn đi tắm~” Đường Thiên Gia ngó ngoáy một hồi rồi mở miệng, cố tình lái sang chuyện khác.
“Còn một lần nữa, từ sau ta không đưa ngươi xuất môn nữa.” Đường Tử Ngạo hít sâu mấy lượt, thực chẳng ra sao khi hắn chỉ có thể viện thứ này ra uy hiếp Đường Thiên Gia. Hắn hiện giờ không khỏi hối hận trước kia vì hổ thẹn cùng thương tiếc mà quá mức dung túng, rốt cuộc hài tử này ở trước mặt hắn chỉ còn có thể dùng một từ để hình dung: là càn quấy. Thế nhưng, Đường Tử Ngạo cười khổ, tự mình hết lần này tới lần khác nhún nhường hắn tất thảy, giờ còn biết làm sao.
“Không được.” Thiên Gia qua hai năm cũng chẳng cao thêm bao nhiêu, đã mười lăm rồi, mới miễn cưỡng đứng đến cằm Đường Tử Ngạo; hắn hiện giờ sinh ra một thói quen rất quái gở, mỗi ngày đều có lúc nổi nóng, hơn nữa có Đường Tử Ngạo ở trong tầm mắt, hắn nhất định sẽ kiễng đầu ngón chân, nghếch cổ lên, cố sức cắn một miếng ngay cằm Đường Tử Ngạo, thường lưu lại một dấu răng không nhẹ không nặng, hằn dấu hồng hồng, luôn phải đến hai ngày mới tan hết.
Hôm nay hắn cắn một miếng mạnh hơn ngày thường, cắn rồi chưa đủ, còn nhay tới nhay lui, khiến dấu răng kia hằn sâu thêm vài phần, sau rồi ngẩng đầu, nhìn vết răng đã bắt đầu đỏ hồng, mới thỏa mãn cong môi cười.
“Hồ đồ.” Đường Tử Ngạo nắm vai hắn, định đẩy hắn ra, lại bị Đường Thiên Gia dùng cả hai tay, ôm riết lấy, vốn không nỡ mạnh mẽ xô ra, rốt cuộc đành để hắn tiếp tục ôm, yên lặng đứng dưới tàng cây du, hương du lẩn vẩn.
Đường Thiên Gia lần này mưu kế thành công, hắn đứng chôn cả người trong ngực Đường Tử Ngạo, cười như tiểu hồ ly trộm được gà con, đôi con ngươi lấp lánh như đá hắc diệu phiếm một tầng hơi nước nhàn nhạt, mãn ý tràn trề.
Xuân phong chưa ngớt, cuốn theo một luồng khí xuân trong trẻo, mát lành ướp trên má hắn, toàn thân tự nhiên thư thái thực nhiều.
Nhìn từ xa xa dáng hai người đứng ôm lấy nhau, lại có một loại cảm giác hài hòa kỳ dị, không giống thân nhân, không giống tình nhân, mà vẫn dâng đầy ý thân tình cùng luyến ái khó diễn tả, như phảng phất… lại như nồng đượm sâu xa.
Nguyên lai Đường Thiên Gia đối với trò say sưa lưu dấu trên cằm Đường Tử Ngạo cũng là có nguyên nhân, bấy lâu thỉnh thoảng hắn vẫn lên tiền thính, có lần nghe được một nam tử lỗ mãng đang cười nói ầm ĩ với Đường Tử Ngạo, hắn nói vết hồng ở cằm kia coi bộ như dấu ấn của tình nhân bí mật nào đó để lại a~ Đám người ở đây đều là huynh đệ nhiều năm của Đường Tử Ngạo, xưa nay nói năng ít khi câu nệ, huống chi bọn họ đều biết từ khi Tiết Uyển Nghi chuyển vào ở sau tiểu viện, hai người đã gần như xa lạ, cả năm cũng hiếm có lúc gặp mặt, còn nha hoàn hồi môn của nàng năm xưa sinh nở lần thứ hai đã không may qua đời. Đại khái nhiều năm nay bên người Đường Tử Ngạo không hề có thị thiếp, giờ hài tử đã tìm về, ai nấy đều nghĩ lão đại cũng nên ngẫm đến việc của mình thôi, thành ra bữa ấy nhìn thấy dấu răng, không giống của nam tử thành niên lực mạnh răng thô, trông qua rõ ràng là một nữ tử, đám người đâu chịu để lỡ cơ hội chòng ghẹo đùa cợt ầm ĩ.
Đường Thiên Gia lúc đó đứng bên ngoài, nghe được câu “tình nhân bí mật” mà cười toe toét, nhưng chưa chi đã thấy hán tử tên Thạch Lỗi cư nhiên khuyên nhủ cha nạp thêm phòng thiếp, còn dám đề cử vài nữ nhân nọ kia, hắn lập tức giận đùng đùng bỏ về.
Chỉ khổ Thạch Lỗi nào hay biết gì, nói vài câu vui đùa rồi về sau mỗi lúc mỗi hứng bao nhiêu trò hành hạ của Đường Thiên Gia.
Hai người đứng một hồi lâu, Đường Tử Ngạo mới mở miệng: “Về tắm thôi.”
“Hết sức rồi~” Này cũng không hoàn toàn là Thiên Gia làm nũng, đấu kiếm quyết liệt gần một canh giờ đích thực khiến hắn hao hết khí lực toàn thân, giờ mới hồi hồi lại, cũng chỉ miễn cưỡng dựa vào người Đường Tử Ngạo.
Cảm giác được cơ thể hắn vì kiệt sức mà khẽ run run, Đường Tử Ngạo lại khom người, hai tay ôm dưới chân hắn, vòng quanh hông, nâng bổng hắn lên như bế một hài tử, thong thả rời khỏi sân tập võ: “Đi thôi.”
*
Tác giả :
Mạc Thiên Thiên