Tùy Ái Trầm Luân
Chương 14
Cảm giác lạnh lẽo do còng tay mang lại với Lam Dược từ lâu đã quá quen thuộc, từ khi lên mười tuổi, nó không biết đã từng bị bao nhiêu nam nhân còng qua, ở trên giường, ở trên bàn, ở trên ghế, thậm chí là ở tay vịn của cầu thang. Những người có sở thích chơi đùa nam hài cho đến bây giờ làm gì có ai là người lương thiện đâu, cho nên thái độ đối với nó cũng tuyệt sẽ không có cái gì gọi là ôn nhu trìu mến cả.
Vương viện trưởng cũng từng nói với nó rằng: Một nam hài có bộ dạng xinh đẹp, không phải là thứ trời sinh để người khác đùa bỡn hay sao! Tuy rằng, nó không muốn thừa nhận điều đó, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu không phải vì mỹ mạo, ở trong cô nhi viện nó sẽ không phải chịu nhiều lăng nhục như vậy, nếu không phải vì mỹ mạo, ca ca cũng sẽ không đối với nó làm ra những chuyện hổ thẹn đến mức căm giận, nếu không phải bởi vì mỹ mạo, lúc này người đàn ông cưỡi trên thân nó cũng sẽ không si mê đến điên cuồng......
Sau khi khóa trụ Lam Dược xong, Âu Dương Phi quỳ gối giữa hai chân nó, dùng đầu gối của mình gắt gao chận ngang cặp chân thon dài mảnh khảnh đương còn luống cuống muốn khép lại.
Thân thể trần trụi tuyết trắng tung hoàng trên giường tản ra thứ mị lực lôi cuốn kì diệu, Âu Dương Phi sớm đã bị kích thích đến dục hỏa đốt người. Nhưng hắn vẫn cố gắng khống chế bản thân, thời gian vui vẻ trước mắt còn rất dài, hắn không cần phải vội vả mà bỏ lỡ cuộc vui.
Thân mình khẽ nghiêng về phái trước, Âu Dương Phi cầm lấy phân thân thô to từ la6i đã cương cứng của mình, bắt đầu không ngừng cọ xát trên phân thân nhỏ bé đang dần vút cao của Lam Dược.
“Ân....” Lam Dược nhẹ nhàng rên rỉ, thở dốc càng ngày càng dồn dập. Nó tuy rằng còn khá nhỏ, nhưng lại quá dày đặc kinh nghiệm tính trường, rất nhanh đã bị khiêu khích dấy lên dục vọng tăng vọt, phân thân non mịn chính thức ngẩng đầu.
Nhưng ngay lúc nó đến cao trào có nhu cầu cấp bách cần phát tiết, thì Âu Dương Phi lại dùng một sợi dây ràng mảnh buộc chặt vào tận gốc phân thân của nó, ngăn trở dục vọng bức thiết muốn giải phóng.
“Ư...” Lam Dược phát ra một tiếng gào ngân cực thấp, thở dốc càng ngày càng dự dội. Trò chơi này nó trước kia đã từng bị đùa qua vô số lần, có rất nhiều người đàn ông đều tàn nhẫn trêu cợt nó như vậy. Nhưng nó ngoại trừ nhẫn nại cũng chỉ có nhẫn nại, những người đàn ông cầm thú đó nếu không phải đến cuối cùng thì một khắc cũng sẽ không bao giờ chịu buông tha cho nó.
Nhìn thấy dưới đáy mắt Lam Dược tràn đầy sự đau thương giằng xé, cơn lửa giận bốc hỏa từ khi ở bệnh viện tới nay nhất loạt bừng lên nộ khí sung thiên.
“Lam Dược, kỳ thật ta không muốn đối xử ngoan độc với ngươi như vậy đâu...” Âu Dương Phi cúi đầu nói: “Ta rất yêu ngươi, rất thương ngươi, có thể vì ngươi mà từ bỏ hết thảy! Vậy mà, vì sao ngươi vẫn luôn lạnh lùng hờ hững với ta, còn ngược lại đối tên đệ đệ ngu ngốc kia của ta lại thâm tình ý thiết... Ngươi làm cho ta thật sự rất đau lòng!”
“Cho nên ta buộc phải trừng phạt ngươi...”
Khi nghe dứt câu nói khủng bố cuối cùng, ý thức đang mê loạn của Lam Dược hoàn toàn bị kéo trở về thực tại. Trong bầu không khí yên tĩnh di động hơi thở của sự nguy hiểm, nó dự cảm chắc chắn kế tiếp sẽ xảy ra một chuyện gì đó cực kì đáng sợ.
Quả nhiên, Âu Dương Phi từ bên cạnh tủ trên đầu giường cầm xuống một chiếc bàn là bằng điện, một chiếc bàn là điện được điều chỉnh ở mức độ cực nóng.
Lam Dược chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng, da đầu cũng từng đợt từng đợt run rẩy.
“Biết không Lam Dược, vì ngươi – ta lần đầu tiên phải học cách tự sử dụng bàn là đó” Âu Dương Phi nở nụ cười quỷ dị, nhưng nét tươi cười đó chưa đọng lại được bao lâu, bàn là nóng bỏng trong tay hắn đã hung hăng dừng ngay trên bụng thiếu niên.
“Xuy…” nhất thanh muộn hưởng vang lên, trong căn phòng ngủ bốn bề yên tĩnh lập tức vang vọng một tiếng thét thất thanh chói tai.
Bàn là cực nóng tuy rằng không thể đạt đến mức độ đả thương da thịt, nhưng Lam Dược vẫn không thể nào chịu đựng nổi. Nó điên cuồng giãy dụa cơ hồ như muốn vùng dậy lật ngược cả chiếc giường này lên. Âu Dương Phi phải tốn khá nhiều khí lực mới có thể ngăn chặn được nó.
Sau khi nhấc bàn là lên, phần giữa bụng của thiếu niên để lại một dấu vết phỏng đỏ rất đáng sợ. Nhìn thấy ghê người, nhưng Âu Dương Phi vẫn không chút động tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên vẽ thành một nụ cười man rợ rợn người, rồi nhẹ nhàng đem vật đáng sợ đó ấn về phía ngực trái của Lam Dược.
Tiếng gào thảm thiết thê lịch như trước vang lên, song song với tiếng đánh “Đinh đinh” từ còng tay kim loại, hòa thành một khúc loạn hưởng đặc thù cổ quái.
“Ngươi không phải là rất thích cười với đệ đệ của ta hay sao!?” Âu Dương Phi hung tợn quát lớn trước mặt Lam Dược, Ngay sau đó nhấc bàn là chuyển qua ấn lên ngực phải của thiếu niên.”Ta xem ngươi từ nay về sau còn có thể không thể còn hồn nhiên cười được nữa hay không!?”
Lam Dược ngay giây phút này đương nhiên không thể nào cười không nổi, nó thậm chí ngay cả khóc cũng không khóc ra được.
Tình huống hiện tại của nó cực lực căng thẳng, nơi bị phỏng trước ngực đau như lửa thiêu lửa đốt, hệt như hàng ngàn hàng vạn mũi kim nhọn đâm vào từng tấc trên da thịt, khiến cho nó mỗi lần hô hấp đều cảm thấy vô cùng gian nan. Cổ tay bị còng sắt cô trụ cắt phạm vào da ngoài tạo ra cảm giác ẩm ướt nhờn nhợt, không cần nhìn nó cũng thừa biết nơi đó chắc chắn hiện tại đã chảy ra không ít máu tươi.
Cứ thế, vòng tra tấn tàn nhẫn vẫn tiếp tục không ngừng luân chuyển. Giằng co giữa trò chơi khốc liệt đó, Lam Dược lại vì cực đau mà phân thân dần mềm nhũn gục xuống, Âu Dương Phi nghiêng đầu cười lạnh, nhấc chiếc bàn là còn đương bóc khói đè áp tại hạ thân của nó...
Ngay lúc, Âu Dương Phi cởi bỏ còng tay cho Lam Dược, nó lập tức thống khổ cuộn tròn thân lại, hai tay run rẩy bưng kín hạ thân. Đó là nơi yếu ớt nhất của một nam nhân bình thường, bị chà đạp tàn nhẫn như vậy, đổi lại là ai đi nữa cũng không nào thể chịu đựng nổi quá kích như thế.
Với lấy một tay kéo Lam Dược vào trong ***g ngực, Âu Dương Phi không hề để ý đến vết bỏng trước ngực nó, bắt đầu vặn nhéo hai điểm hồng anh trước ngực vô tình thưởng thức nhìn nó thống khổ. Lam Dược chỉ có thể cúi đầu kêu lên thành tiếng, cũng tuyệt không hề dám loạn động phản kháng.
Âu Dương Phi hưng phấn càng khởi lên ý muốn thi ngược tàn bạo, với đến đầu giường nhấn vào một cái nút ẩn bên dưới, sau đó chỉ thấy trên tường ở đầu giường một bức họa bộ thật lớn cuồn cuộn nổi lên về phía trước, lộ ra một mặt tấm kính bằng thủy tinh phản xạ lại thứ ánh sáng chói lọi chiếu xuyên suốt góc tối.
Thô bạo túm tóc thiếu niên lôi về trong ***g ngực, Âu Dương Phi bức Lam Dược ngửa đầu đối diện với hình ảnh trong gương.
“Tiểu khả ái của ta, nhìn xem người ở trong gương có bao nhiêu mê lực!”
Trong chiếc gương rộng lớn phản chiếu rõ ràng những hình ảnh *** loạn ô bẩn, một thiếu niên mảnh khảnh thân mình trần trụi đương bị một nam nhân trưởng thành đồng dạng trần truồng đùa lộng bỡn cợt, thứ hình ảnh dơ bẩn, hạ lưu như vậy, Lam Dược chỉ nhìn một lần, liền xấu hổ nhắm chặt mắt lại.
“Một món đồ chơi thân xác đã qua ngàn người cưỡi vạn người đè, còn có cái gì là thẹn thùng nữa đâu!” Nhìn thấy Lam Dược xấu hổ quay đầu, Âu Dương Phi khinh thường buông lời châm chọc.
Ngửa hẳn người về phía sau, hắn giãn ra tựa vào phần lang can ở cuối chiếc giường, uể oải ra lệnh cho Lam Dược: “Ngồi vào trên người ta đi, ngươi phải dốc hết mình để thỏa mãn cho ta, rõ chưa!?”
Đắn đo do dự một chút, Lam Dược ảm đạm xoay người, đối diện Âu Dương Phi tách hai chân ra hướng lên. Phân thân cao ngất đung đưa vừa ngay nơi bí huyệt của nó, nhíu chặt mày, nó chậm rãi ngồi xuống.
“Ư...” Phân thân Âu Dương Phi cực kỳ cương lớn, dù sao Lam Dược tuổi còn quá nhỏ, chỉ vừa mới tống vào đầu đỉnh đã đau đến cả người phát run.
Âu Dương Phi lại bị mấy màn khiêu khích nhợt nhạt này của nó khiến dục hỏa hắn chuyển biến tán loạn, nhịn không được thúc giục gắt gỏng: “Nhanh lên đi! Kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn thôi!”. Lam Dược cắn chặt răng, nín thở co tim, hung mãnh ngồi xuống.
“A...” Cả hai người đồng loạt kêu lên, Âu Dương Phi là sảng khoái cực lực khởi hô, còn Lam Dược lại đau đớn đến cực điểm gào thảm. Hạ thân bí huyệt chậm rãi truyền đến một cảm giác ẩm ướt quen thuộc, nó thừa biết nơi mỏng manh đó lại lần nữa bị tổn thương.
Nhìn thấy bộ dáng chật vật không chịu đựng nổi của Lam Dược, trong lòng Âu Dương Phi lại nảy lên một chủ ý tàn độc hơn nữa.
Cố nén trụ ý nghĩ muốn điên cuồng lộng phá tàn sát, hắn tự bên giường lấy ra một giả phân thân thô to làm bằng cao su, vung tay ném đến trước mặt Lam Dược, “Đem cả cái này cắm vào luôn đi!”
Lam Dược hoảng sợ ngẩng đầu, trong tâm trí nhất thời gợi lên hình ảnh đen tối của đêm hôm ấy khi Âu Dương Phi cùng Trình Thư đồng thời song song cùng chà đạp nó. Chính lúc đó nó như bị rõ ràng cảm thấy như bị ái đó xé thành hai mảnh, đau đến chết đi sống lại. Và giờ đây chuyện kinh khủng đó cư nhiên lại sắp tái diễn, nó quả thực có một loại cảm giác như đang tiến gần đến bên bờ tận thế.
“Sao, không muốn làm à?” Nhìn thấy Lam Dược vô cùng kinh hãi, Âu Dương Phi thản nhiên lên tiếng: “Vậy để ta đi mời đệ đệ ta đến xem bộ dáng *** đãng này của ngươi là được ngay chứ gì!”
“Đừng!!!!” Lam Dược trong lòng thống khổ gào to. Dưới hàng mi dày đậm giọt nước trong suốt nặng nề rơi xuống. Sự thật vốn là tàn khốc như vậy, hoặc là nhẫn nhục khuất phục hoặc là mất đi tia ôn nhu duy nhất cuối cùng, ngoại trừ hai con đường này nó không còn lựa chọn nào khác.
Sau những giằng co tư tưởng xé lòng, cuối cùng nó vươn tay run rẩy cầm lấy dị vật đáng sợ trước mặt.
Vương viện trưởng cũng từng nói với nó rằng: Một nam hài có bộ dạng xinh đẹp, không phải là thứ trời sinh để người khác đùa bỡn hay sao! Tuy rằng, nó không muốn thừa nhận điều đó, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu không phải vì mỹ mạo, ở trong cô nhi viện nó sẽ không phải chịu nhiều lăng nhục như vậy, nếu không phải vì mỹ mạo, ca ca cũng sẽ không đối với nó làm ra những chuyện hổ thẹn đến mức căm giận, nếu không phải bởi vì mỹ mạo, lúc này người đàn ông cưỡi trên thân nó cũng sẽ không si mê đến điên cuồng......
Sau khi khóa trụ Lam Dược xong, Âu Dương Phi quỳ gối giữa hai chân nó, dùng đầu gối của mình gắt gao chận ngang cặp chân thon dài mảnh khảnh đương còn luống cuống muốn khép lại.
Thân thể trần trụi tuyết trắng tung hoàng trên giường tản ra thứ mị lực lôi cuốn kì diệu, Âu Dương Phi sớm đã bị kích thích đến dục hỏa đốt người. Nhưng hắn vẫn cố gắng khống chế bản thân, thời gian vui vẻ trước mắt còn rất dài, hắn không cần phải vội vả mà bỏ lỡ cuộc vui.
Thân mình khẽ nghiêng về phái trước, Âu Dương Phi cầm lấy phân thân thô to từ la6i đã cương cứng của mình, bắt đầu không ngừng cọ xát trên phân thân nhỏ bé đang dần vút cao của Lam Dược.
“Ân....” Lam Dược nhẹ nhàng rên rỉ, thở dốc càng ngày càng dồn dập. Nó tuy rằng còn khá nhỏ, nhưng lại quá dày đặc kinh nghiệm tính trường, rất nhanh đã bị khiêu khích dấy lên dục vọng tăng vọt, phân thân non mịn chính thức ngẩng đầu.
Nhưng ngay lúc nó đến cao trào có nhu cầu cấp bách cần phát tiết, thì Âu Dương Phi lại dùng một sợi dây ràng mảnh buộc chặt vào tận gốc phân thân của nó, ngăn trở dục vọng bức thiết muốn giải phóng.
“Ư...” Lam Dược phát ra một tiếng gào ngân cực thấp, thở dốc càng ngày càng dự dội. Trò chơi này nó trước kia đã từng bị đùa qua vô số lần, có rất nhiều người đàn ông đều tàn nhẫn trêu cợt nó như vậy. Nhưng nó ngoại trừ nhẫn nại cũng chỉ có nhẫn nại, những người đàn ông cầm thú đó nếu không phải đến cuối cùng thì một khắc cũng sẽ không bao giờ chịu buông tha cho nó.
Nhìn thấy dưới đáy mắt Lam Dược tràn đầy sự đau thương giằng xé, cơn lửa giận bốc hỏa từ khi ở bệnh viện tới nay nhất loạt bừng lên nộ khí sung thiên.
“Lam Dược, kỳ thật ta không muốn đối xử ngoan độc với ngươi như vậy đâu...” Âu Dương Phi cúi đầu nói: “Ta rất yêu ngươi, rất thương ngươi, có thể vì ngươi mà từ bỏ hết thảy! Vậy mà, vì sao ngươi vẫn luôn lạnh lùng hờ hững với ta, còn ngược lại đối tên đệ đệ ngu ngốc kia của ta lại thâm tình ý thiết... Ngươi làm cho ta thật sự rất đau lòng!”
“Cho nên ta buộc phải trừng phạt ngươi...”
Khi nghe dứt câu nói khủng bố cuối cùng, ý thức đang mê loạn của Lam Dược hoàn toàn bị kéo trở về thực tại. Trong bầu không khí yên tĩnh di động hơi thở của sự nguy hiểm, nó dự cảm chắc chắn kế tiếp sẽ xảy ra một chuyện gì đó cực kì đáng sợ.
Quả nhiên, Âu Dương Phi từ bên cạnh tủ trên đầu giường cầm xuống một chiếc bàn là bằng điện, một chiếc bàn là điện được điều chỉnh ở mức độ cực nóng.
Lam Dược chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng, da đầu cũng từng đợt từng đợt run rẩy.
“Biết không Lam Dược, vì ngươi – ta lần đầu tiên phải học cách tự sử dụng bàn là đó” Âu Dương Phi nở nụ cười quỷ dị, nhưng nét tươi cười đó chưa đọng lại được bao lâu, bàn là nóng bỏng trong tay hắn đã hung hăng dừng ngay trên bụng thiếu niên.
“Xuy…” nhất thanh muộn hưởng vang lên, trong căn phòng ngủ bốn bề yên tĩnh lập tức vang vọng một tiếng thét thất thanh chói tai.
Bàn là cực nóng tuy rằng không thể đạt đến mức độ đả thương da thịt, nhưng Lam Dược vẫn không thể nào chịu đựng nổi. Nó điên cuồng giãy dụa cơ hồ như muốn vùng dậy lật ngược cả chiếc giường này lên. Âu Dương Phi phải tốn khá nhiều khí lực mới có thể ngăn chặn được nó.
Sau khi nhấc bàn là lên, phần giữa bụng của thiếu niên để lại một dấu vết phỏng đỏ rất đáng sợ. Nhìn thấy ghê người, nhưng Âu Dương Phi vẫn không chút động tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên vẽ thành một nụ cười man rợ rợn người, rồi nhẹ nhàng đem vật đáng sợ đó ấn về phía ngực trái của Lam Dược.
Tiếng gào thảm thiết thê lịch như trước vang lên, song song với tiếng đánh “Đinh đinh” từ còng tay kim loại, hòa thành một khúc loạn hưởng đặc thù cổ quái.
“Ngươi không phải là rất thích cười với đệ đệ của ta hay sao!?” Âu Dương Phi hung tợn quát lớn trước mặt Lam Dược, Ngay sau đó nhấc bàn là chuyển qua ấn lên ngực phải của thiếu niên.”Ta xem ngươi từ nay về sau còn có thể không thể còn hồn nhiên cười được nữa hay không!?”
Lam Dược ngay giây phút này đương nhiên không thể nào cười không nổi, nó thậm chí ngay cả khóc cũng không khóc ra được.
Tình huống hiện tại của nó cực lực căng thẳng, nơi bị phỏng trước ngực đau như lửa thiêu lửa đốt, hệt như hàng ngàn hàng vạn mũi kim nhọn đâm vào từng tấc trên da thịt, khiến cho nó mỗi lần hô hấp đều cảm thấy vô cùng gian nan. Cổ tay bị còng sắt cô trụ cắt phạm vào da ngoài tạo ra cảm giác ẩm ướt nhờn nhợt, không cần nhìn nó cũng thừa biết nơi đó chắc chắn hiện tại đã chảy ra không ít máu tươi.
Cứ thế, vòng tra tấn tàn nhẫn vẫn tiếp tục không ngừng luân chuyển. Giằng co giữa trò chơi khốc liệt đó, Lam Dược lại vì cực đau mà phân thân dần mềm nhũn gục xuống, Âu Dương Phi nghiêng đầu cười lạnh, nhấc chiếc bàn là còn đương bóc khói đè áp tại hạ thân của nó...
Ngay lúc, Âu Dương Phi cởi bỏ còng tay cho Lam Dược, nó lập tức thống khổ cuộn tròn thân lại, hai tay run rẩy bưng kín hạ thân. Đó là nơi yếu ớt nhất của một nam nhân bình thường, bị chà đạp tàn nhẫn như vậy, đổi lại là ai đi nữa cũng không nào thể chịu đựng nổi quá kích như thế.
Với lấy một tay kéo Lam Dược vào trong ***g ngực, Âu Dương Phi không hề để ý đến vết bỏng trước ngực nó, bắt đầu vặn nhéo hai điểm hồng anh trước ngực vô tình thưởng thức nhìn nó thống khổ. Lam Dược chỉ có thể cúi đầu kêu lên thành tiếng, cũng tuyệt không hề dám loạn động phản kháng.
Âu Dương Phi hưng phấn càng khởi lên ý muốn thi ngược tàn bạo, với đến đầu giường nhấn vào một cái nút ẩn bên dưới, sau đó chỉ thấy trên tường ở đầu giường một bức họa bộ thật lớn cuồn cuộn nổi lên về phía trước, lộ ra một mặt tấm kính bằng thủy tinh phản xạ lại thứ ánh sáng chói lọi chiếu xuyên suốt góc tối.
Thô bạo túm tóc thiếu niên lôi về trong ***g ngực, Âu Dương Phi bức Lam Dược ngửa đầu đối diện với hình ảnh trong gương.
“Tiểu khả ái của ta, nhìn xem người ở trong gương có bao nhiêu mê lực!”
Trong chiếc gương rộng lớn phản chiếu rõ ràng những hình ảnh *** loạn ô bẩn, một thiếu niên mảnh khảnh thân mình trần trụi đương bị một nam nhân trưởng thành đồng dạng trần truồng đùa lộng bỡn cợt, thứ hình ảnh dơ bẩn, hạ lưu như vậy, Lam Dược chỉ nhìn một lần, liền xấu hổ nhắm chặt mắt lại.
“Một món đồ chơi thân xác đã qua ngàn người cưỡi vạn người đè, còn có cái gì là thẹn thùng nữa đâu!” Nhìn thấy Lam Dược xấu hổ quay đầu, Âu Dương Phi khinh thường buông lời châm chọc.
Ngửa hẳn người về phía sau, hắn giãn ra tựa vào phần lang can ở cuối chiếc giường, uể oải ra lệnh cho Lam Dược: “Ngồi vào trên người ta đi, ngươi phải dốc hết mình để thỏa mãn cho ta, rõ chưa!?”
Đắn đo do dự một chút, Lam Dược ảm đạm xoay người, đối diện Âu Dương Phi tách hai chân ra hướng lên. Phân thân cao ngất đung đưa vừa ngay nơi bí huyệt của nó, nhíu chặt mày, nó chậm rãi ngồi xuống.
“Ư...” Phân thân Âu Dương Phi cực kỳ cương lớn, dù sao Lam Dược tuổi còn quá nhỏ, chỉ vừa mới tống vào đầu đỉnh đã đau đến cả người phát run.
Âu Dương Phi lại bị mấy màn khiêu khích nhợt nhạt này của nó khiến dục hỏa hắn chuyển biến tán loạn, nhịn không được thúc giục gắt gỏng: “Nhanh lên đi! Kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn thôi!”. Lam Dược cắn chặt răng, nín thở co tim, hung mãnh ngồi xuống.
“A...” Cả hai người đồng loạt kêu lên, Âu Dương Phi là sảng khoái cực lực khởi hô, còn Lam Dược lại đau đớn đến cực điểm gào thảm. Hạ thân bí huyệt chậm rãi truyền đến một cảm giác ẩm ướt quen thuộc, nó thừa biết nơi mỏng manh đó lại lần nữa bị tổn thương.
Nhìn thấy bộ dáng chật vật không chịu đựng nổi của Lam Dược, trong lòng Âu Dương Phi lại nảy lên một chủ ý tàn độc hơn nữa.
Cố nén trụ ý nghĩ muốn điên cuồng lộng phá tàn sát, hắn tự bên giường lấy ra một giả phân thân thô to làm bằng cao su, vung tay ném đến trước mặt Lam Dược, “Đem cả cái này cắm vào luôn đi!”
Lam Dược hoảng sợ ngẩng đầu, trong tâm trí nhất thời gợi lên hình ảnh đen tối của đêm hôm ấy khi Âu Dương Phi cùng Trình Thư đồng thời song song cùng chà đạp nó. Chính lúc đó nó như bị rõ ràng cảm thấy như bị ái đó xé thành hai mảnh, đau đến chết đi sống lại. Và giờ đây chuyện kinh khủng đó cư nhiên lại sắp tái diễn, nó quả thực có một loại cảm giác như đang tiến gần đến bên bờ tận thế.
“Sao, không muốn làm à?” Nhìn thấy Lam Dược vô cùng kinh hãi, Âu Dương Phi thản nhiên lên tiếng: “Vậy để ta đi mời đệ đệ ta đến xem bộ dáng *** đãng này của ngươi là được ngay chứ gì!”
“Đừng!!!!” Lam Dược trong lòng thống khổ gào to. Dưới hàng mi dày đậm giọt nước trong suốt nặng nề rơi xuống. Sự thật vốn là tàn khốc như vậy, hoặc là nhẫn nhục khuất phục hoặc là mất đi tia ôn nhu duy nhất cuối cùng, ngoại trừ hai con đường này nó không còn lựa chọn nào khác.
Sau những giằng co tư tưởng xé lòng, cuối cùng nó vươn tay run rẩy cầm lấy dị vật đáng sợ trước mặt.
Tác giả :
Thiên Nhai Khách