Tùy Ái Trầm Luân
Chương 10
Đương dọn dẹp mớ vỏ dưa nằm ngổn ngang trước mặt, Âu Dương Minh chuẩn bị bưng chén đĩa đi rửa, quay người lại phát hiện tại cửa vào không biết từ lúc nào đã có một người mình mặc Âu phục đứng sẵn ở đó, người kia không ai xa lạ chính là anh trai hắn – Âu Dương Phi.
Đương dọn dẹp mớ vỏ dưa nằm ngổn ngang trước mặt, Âu Dương Minh chuẩn bị bưng chén đĩa đi rửa, quay người lại phát hiện tại cửa vào không biết từ lúc nào đã có một người mình mặt Âu phục đứng sẵn ở đó, người kia không ai xa lạ chính là anh trai hắn – Âu Dương Phi.
“Ca, ngươi tới thật đúng lúc, ta sắp đi thực tập rồi, ngươi thay ta ngồi trò chuyện với Lam Dược đi.” Âu Dương Minh nhiệt tình chạy đến tiếp đón anh trai.
Âu Dương Phi tiêu sái đi vào phòng bệnh, mỉm cười nói: “Tiểu Minh, ngươi cứ yên tâm, cả chiều nay ta đều nhàn rỗi, vừa lúc có thể đến thăm Lam Dược.”
“Vậy, tốt quá.” Âu Dương Minh híp mắt nở nụ cười, xoay người lại vui vẻ nói với Lam dược: “Lam Dược à, ta đi trước đây, có gì buổi tối ta lại đến thăm ngươi.” Lam Dược mỉm cười khẽ gật đầu, thần sắc trong mắt tràn đầy vẻ lưu luyến không rời. Trong lòng Âu Dương Minh lại khẽ rung động, như có một cái gì đó khua động thôi thúc không yên, mãi cho đến đi ra khỏi phòng mới có thể đôi chút bình tĩnh trở lại.
Nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, Âu Dương Phi đi đến cạnh giường Lam Dược ngồi xuống, biểu tình cổ quái nhìn nó. Lam Dược lặng lẽ cúi đầu, nét tươi cười vui sướng trên mặt trong nháy mắt đã biến mất không tăm tích. Tuy rằng, Âu Dương Phi đã cứu tính mạng nó, và cũng chính người này thường xuyên lui đến thăm nom quan tâm nó, nhưng bởi vì vốn ngay từ đầu Âu Dương Phi đã bức hiếp lăng nhục nó quá nặng nề, tận đáy lòng nó đến nay vẫn không thể tiêu tan nổi mớ kí ức đó, cho nên đối với người đàn ông này vẫn không thể nào mở lòng, niềm nở chào đón được.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng trầm mặc rất lâu, bầu không khí trong phòng bệnh nhất thời dần trở nên bế tắc nghẽn mạch.
Bỗng nhiên Âu Dương Phi lạnh lùng lên tiếng nói trước: ” Không phải mới vừa rồi, còn mỉm cười rất vui vẻ hay sao? Vậy mà bây giờ sao lại không cười nữa!?”
Vừa nghe thấy nhưng lời nói ám trăng chỉ gió này, Lam Dược giật mình ngẩng đầu lên, bỗng nhiên phát hiện Âu Dương Phi lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, cùng với con người hòa nhã thân thiện vừa rồi hoàn toàn trái ngược.
“Tại sao không cười nữa đi? Chẳng lẽ ta không đủ mị lực bằng đệ đệ ta, thế cho nên ở với ta ngươi không cười nổi?!” Sắc mặt Âu Dương Phi càng ngày càng u ám, tựa hồ như đã rất gần kề với một cơn ba đào thịnh nộ.
Lam Dược mở to hai mắt nhìn hắn sợ hãi, một tia dự cảm bất an dần dần dấy lên trong lòng.
“Vì sao lại bày ra ánh mắt sợ hãi như vậy?!” Âu Dương Phi chồm tới bóp chặt hai má nó, điềm nhiên nói: “Chẳng lẽ ta kinh khủng như vậy, xấu xí như vậy, cho nên ngươi ngay cả nhoẻn miệng cười khẽ cũng không thèm bố thí cho ta!” Lam Dược bị hắn bóp chặt sinh đau, vội vàng dùng sức cố giựt cổ tay hắn ra, hy vọng có thể giải thoát khỏi ma trảo của hắn.
Âu Dương Phi lại bóp trụ càng chặt, điên cuồng quát tháo: “Cười đi! Cười cho ta! Mau cười ngay cho ta!” Lực đạo mạnh mẽ làm cho Lam Dược cảm thấy xương quai hàm của mình cơ hồ như bị bóp nát, không khỏi “Ách… ách…” khản giọng thở dốc, gương mặt vặn vẹo thay hình biến dạng.
“Chát!” Âu Dương Phi hung hăng giáng xuống một cái tát cực mạnh, đánh đến nó nằm vật trên giường, mặt lệch qua một bên.
“Đồ đê tiện!” Âu Dương Phi tức giận gào mắng: “Bổn thiếu gia coi trọng ngươi, cư nhiên còn không biết tốt xấu! Xem ra nếu không dạy dỗ ngươi một chút thì ngươi không biết đường mà quy thuận!” Nói xong, mãnh liệt xốc chăn bông trên người Lam Dược lên, túm lấy quần nó ý đồ lột xuống.
“A a...” Lam Dược hoảng sợ kêu lên, hai tay cố chết nắm chặt lưng quần ương ngạnh phản kháng. Nhưng nó sực lực yếu ớt thương nặng chưa khỏi, càng không phải là đối thủ với một thân cường hãn tráng niên như Âu Dương Phi. Chỉ mới dùng sức đôi ba lần Âu Dương Phi đã mạnh mẽ lột thẳng quần nó xuống.
Cảm giác hạ thân tư mật của mình trần trụi bại lộ bên ngoài không khí, Lam Dược lật đật dùng tay dấu xuống, điều này lại càng làm cho Âu Dương Phi phẫn nộ hơn nữa.
Hung ác túm chặt tóc Lam Dược, Âu Dương Phi mạnh mẽ giật ngược đầu Lam Dược, khiến cho thiếu niên ngưỡng mặt ra, đối diện nhìn hắn.
“Lam Dược, đừng vội nhìn hiện tại em trai ta đối xử tốt với ngươi như vậy mà lầm tưởng, nếu một ngày nào đó hắn biết ngươi từng làm những việc dơ bẩn thấp hèn, biết ngươi là cái thứ đê tiện ngàn người cưỡi vạn người đè, ngươi nghĩ hắn còn có thể đối đãi ôn nhu với ngươi như vậy được không?!” Âu Dương Phi giả dối nhe răng cười cay độc, nói tiếp: “Chẳng lẽ hắn sẽ không chê ngươi bẩn ư? Chẳng lẽ hắn sẽ không chê ngươi tiện sao?!”
Từng câu từng câu nói vô tình tàn nhẫn đó giống như từng nhát dao cứa nát vào trái tim mong manh của nó đau đến cơ hồ không sao thở nổi, nhưng tận đáy lòng nó thừa biết, những lời Âu Dương Phi nói không phải là hoàn toàn vô lý, đối với Âu Dương Minh – một cậu thanh niên đơn thuần không hiểu sự đời mà nói, nếu biết rõ bí mật đen tối của nó, nhất định sẽ nhìn nó kinh tởm hệt như một con quái vật xấu xí không hơn.
Nhìn thấy Lam Dược bị đả kích sâu sắc, Âu Dương Phi đắc ý nở nụ cười nhạo báng: “Lam Dược à, ta biết ngươi rất thích ở bên cạnh đệ đệ ta, nếu ngươi còn muốn hắn vẫn có thể xem ngươi là bằng hữu, thì hãy ngoan ngoãn nghe hết thảy những lời ta sai bảo. Còn nếu không ta sẽ đem hết thảy những chuyện xấu xa của ngươi nói hết cho hắn biết, xem lúc đó hắn sẽ có phản ứng như thế nào!”
Khiếp sợ nhìn gã nam nhân ác ma trước mắt, Lam Dược cuối cùng cũng hiểu được dụng tâm sâu kín thật sự của Âu Dương Phi, nếu còn muốn tiếp tục che dấu bí mật của bản thân đồng thời duy trì tình bằng hữu với Âu Dương Minh, nó nhất định phải hạ mình thấp hèn, mặc cho nam nhân này tùy ý sắp đặt.
“Thế nào? Cậu bé của ta, nghĩ thông suốt rồi chưa? Có chịu ngoan ngoãn trở thành sủng vật của ta không nào? Hay là vẫn dằn lòng cùng đệ đệ ta đoạn tuyệt ân tình?” Âu Dương Phi ra vờ vẻ mặt hiền từ, thâm độc dò hỏi, biểu tình trên mặt lộ ra nét tột cùng âm hiểm.
Lam Dược trong lòng run lên, từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống giọt nước mắt bi phẫn đau xót. Từng lời nói từng cử chỉ ôn nhu của Âu Dương Minh cứ tái hiện lặp đi lặp lại trong đầu nó, nó là một đứa trước nay luôn an phận tuyệt vọng trôi theo kiếp người, bất chợt người thanh niên đó xuất hiện trờ thành ánh sáng duy nhất soi rọi cuộc đời tăm tối của nó, mang đến cho nó sự ấm áp, mang đến cho nó sự an ủi chưa bao giờ từng có, nó làm sao có thể từ bỏ hết thảy những thứ mà nó luôn luôn khát khao theo đuổi từ thuở thiếu thời?
Chậm rãi dời đi hai tay đương che lấp hạ thân, Lam Dược cũng không phát ra bất cứ tiếng động nào, động tác ấy đại biểu cho sự khuất phục của nó.
“Hắc hắc, chấp nhận số mệnh đi Lam Dược, ngươi không còn lựa chọn nào khác đâu!” Nụ cười đắc ý cuồng tiếu hiện ra trên gương mặt Âu Dương Phi, hắn vươn hai tay tham lam tiến về phía trước, hưng phấn sờ soạng nơi bí huyệt phấn hồng mê người của Lam Dược.
“A....” Nơi bí huyệt từng bị thương rất nặng, một khi đụng chạm lập tức khiến cho Lam Dược đau đến cơ thể từng trận co rút. Mấy ngày nay vì để bảo vệ trực tràng, nó gần như ngày nào cũng phải ăn thức ăn nấu lỏng, chính vì tránh cho trực tràng lần nữa lại bị thương tổn. Mà lúc này chỗ đó vẫn chưa lành hẳn, lại phải giương mờ chào đón sự chơi đùa bạo ngược của Âu Dương Phi, cơ hồ như lập tức chảy ra tơ máu, đồng thời cũng khiến nó đau đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Tựa hồ như cũng ý thức được nơi đó bị thương thật sự quá nặng, căn bản không thể tận tình hưởng dụng, Âu Dương Phi bất đắc dĩ dừng thủ. Ngược lại quay sang bắt đầu cởi bỏ lớp áo của Lam Dược xuống.
“Biết không Lam Dược, từ sau lần hưởng qua tư vị tuyệt vời của thân thể ngươi, ta một lần cũng chưa bao giờ quên được.” Âu Dương Phi một bên nhẹ nhàng vuốt ve thân hình niên thiếu chưa phát dục đầy đủ của Lam Dược, một bên si ngốc thở dài: “Đây quả thực là kiệt tác của thượng đế! Nó hoàn mỹ như vậy, mê người như vậy, không ai có thể cưỡng chế nổi sự lôi cuốn dụ hoặc của nó...”
Lam Dược buông xuống hai mắt, ngây dại để mặc hắn đùa bỡn. Mấy ngày nay, tâm hồn bị tàn phá chà đạp của nó được Âu Dương Minh trấn an bảo hộ may ra có được một tia khởi sắc, mà giờ lại lần nữa chìm sâu hoàn toàn dưới đáy bể tuyệt vọng vô bờ. Nó bi ai ý thức được, đến chết cũng nhất định bị người người ức hiếp chà đạp, nhâm nhân lăng nhục phỉ báng, vĩnh viễn không có khả năng ngẩng đầu, không có cơ hội trở mình làm một con người bình thường.
Vì phía dưới không thể hưởng dụng, mà dục hỏa cứ liên tục thiêu đốt thân thể hắn, Âu Dương Phi liền bắt Lam Dược giao khẩu. Tựa lưng ngồi thoải mái trên giường, hắn không cần biết trên người Lam Dược có bao nhiêu thương thế, vẫn thô lỗ túm đầu thiếu niên mạnh mẽ úp mặt vào giữa hai chân hắn, tàn nhẫn chà đạp khoang miệng đương trương mở mềm mại.
Phân thân to lớn của nam nhân trưởng thành đã cương cứng hung mãnh tiến vào sâu trong khoang miệng Lam Dược tùy ý tàn sát bừa bãi, lập tức khiến nó tắc nghẽn mạch thở, hô hấp cực kì khó khăn. Kịch liệt vận động vô tình va chạm đến miệng vết thương dưới bụng song song với hậu đình hỏa liệt thiêu đốt, đau đớn khiến bụng nó dao động dữ dội. Nhưng nó không thể phản kháng, vì tia hy vọng viễn vông trong lòng nho nhỏ biết chừng nào, mong manh ra sao, nó phải cố hết sức chịu đựng tên tà ác trước mặt đang mặc sức lăng ngược tàn phá......
Đương khi Âu Dương Minh trở về, nhìn thấy bác sỹ Điền đang bưng một khay y cụ từ trong phòng bệnh Lam Dược đi ra. Âu Dương Minh lễ phép tiến đến chào hỏi, vừa cúi đầu lại phát hiện trong khay lẫn lộn một đống bông y cùng vài băng dính đầy máu tươi. Tim hắn chợt thắt lại, vội vọt miệng hỏi: “Bác sỹ Điền, Lam Dược lại bị thương nữa à?”
Bác sỹ Điền thản nhiên đáp: “Không có gì, chỉ là tuyến vết thương ở hạ thân có hơi rách ra dẫn đến xuất huyết nhẹ, ta vừa xử lý xong...” Âu Dương Minh trong lòng căng thẳng, không đợi bác sỹ Điền nói xong bay vọt vào phòng bệnh.
Vừa tiến vào phòng trong, Âu Dương Minh đã phát hiện Lam Dược nằm bất động trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch mệt mỏi cực điểm, so với lúc trước khi hắn rời đi không biết là đã tiều tụy hơn bao nhiêu lần nữa. Trong lòng hắn cực kỳ đau nhói, chuyển hướng sang Âu Dương Phi người nãy giờ vẫn im lặng một bên, gặn hỏi: “Anh à, xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành tại sao vết thương lại rách ra chứ?”
Âu Dương Phi vẻ mặt áy náy, ảm đạm thở dài, đáp lại: “Trong khoảng thời gian ta ra ngoài gọi điện, hình như nó muốn uống nước, phải cố với tay đến trên bàn lấy tách, kết quả là không ngờ lại té ngã trên mặt đất... Aizz, đều là do ta sơ suất quá.”
Âu Dương Minh càng nghe càng kinh hãi, cúi người xuống nhẹ nhàng trách cứ Lam Dược, nhỏ giọng nói: “Lam Dược à, từ nay về sau đừng bất cẩn như vậy nữa, nếu muốn làm cái gì thì chờ bọn ta trở về rồi giúp ngươi làm, cứ liên tục tổn hại miệng vết thương như vậy rất ảnh hưởng đến việc khôi phục sức khỏe đó.”
Lam Dược sâu kín nhìn hắn, mở đôi mắt tối đen trống rỗng, tựa hồ giống như kẻ đã mất đi linh hồn. Âu Dương Minh thấy thế tim hắn đau như ai dày xéo, vội chồm tới nắm chặt bàn tay nhỏ bé của thiếu niên, chỉ hy vọng sự trấn an vô ngôn này có thể làm cho thiếu niên có một chút yên lòng.
Lỡn vỡn một bầu không khí ảm đạm lẫn phía sau hai người họ, Âu Dương Phi lộ ra nét mỉm cười xảo quyệt, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng hiện ra một loại biểu tình vui sướng của sự hân hoan chiến thắng khi tóm gọn được con mồi trong tay.
Đương dọn dẹp mớ vỏ dưa nằm ngổn ngang trước mặt, Âu Dương Minh chuẩn bị bưng chén đĩa đi rửa, quay người lại phát hiện tại cửa vào không biết từ lúc nào đã có một người mình mặt Âu phục đứng sẵn ở đó, người kia không ai xa lạ chính là anh trai hắn – Âu Dương Phi.
“Ca, ngươi tới thật đúng lúc, ta sắp đi thực tập rồi, ngươi thay ta ngồi trò chuyện với Lam Dược đi.” Âu Dương Minh nhiệt tình chạy đến tiếp đón anh trai.
Âu Dương Phi tiêu sái đi vào phòng bệnh, mỉm cười nói: “Tiểu Minh, ngươi cứ yên tâm, cả chiều nay ta đều nhàn rỗi, vừa lúc có thể đến thăm Lam Dược.”
“Vậy, tốt quá.” Âu Dương Minh híp mắt nở nụ cười, xoay người lại vui vẻ nói với Lam dược: “Lam Dược à, ta đi trước đây, có gì buổi tối ta lại đến thăm ngươi.” Lam Dược mỉm cười khẽ gật đầu, thần sắc trong mắt tràn đầy vẻ lưu luyến không rời. Trong lòng Âu Dương Minh lại khẽ rung động, như có một cái gì đó khua động thôi thúc không yên, mãi cho đến đi ra khỏi phòng mới có thể đôi chút bình tĩnh trở lại.
Nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, Âu Dương Phi đi đến cạnh giường Lam Dược ngồi xuống, biểu tình cổ quái nhìn nó. Lam Dược lặng lẽ cúi đầu, nét tươi cười vui sướng trên mặt trong nháy mắt đã biến mất không tăm tích. Tuy rằng, Âu Dương Phi đã cứu tính mạng nó, và cũng chính người này thường xuyên lui đến thăm nom quan tâm nó, nhưng bởi vì vốn ngay từ đầu Âu Dương Phi đã bức hiếp lăng nhục nó quá nặng nề, tận đáy lòng nó đến nay vẫn không thể tiêu tan nổi mớ kí ức đó, cho nên đối với người đàn ông này vẫn không thể nào mở lòng, niềm nở chào đón được.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng trầm mặc rất lâu, bầu không khí trong phòng bệnh nhất thời dần trở nên bế tắc nghẽn mạch.
Bỗng nhiên Âu Dương Phi lạnh lùng lên tiếng nói trước: ” Không phải mới vừa rồi, còn mỉm cười rất vui vẻ hay sao? Vậy mà bây giờ sao lại không cười nữa!?”
Vừa nghe thấy nhưng lời nói ám trăng chỉ gió này, Lam Dược giật mình ngẩng đầu lên, bỗng nhiên phát hiện Âu Dương Phi lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, cùng với con người hòa nhã thân thiện vừa rồi hoàn toàn trái ngược.
“Tại sao không cười nữa đi? Chẳng lẽ ta không đủ mị lực bằng đệ đệ ta, thế cho nên ở với ta ngươi không cười nổi?!” Sắc mặt Âu Dương Phi càng ngày càng u ám, tựa hồ như đã rất gần kề với một cơn ba đào thịnh nộ.
Lam Dược mở to hai mắt nhìn hắn sợ hãi, một tia dự cảm bất an dần dần dấy lên trong lòng.
“Vì sao lại bày ra ánh mắt sợ hãi như vậy?!” Âu Dương Phi chồm tới bóp chặt hai má nó, điềm nhiên nói: “Chẳng lẽ ta kinh khủng như vậy, xấu xí như vậy, cho nên ngươi ngay cả nhoẻn miệng cười khẽ cũng không thèm bố thí cho ta!” Lam Dược bị hắn bóp chặt sinh đau, vội vàng dùng sức cố giựt cổ tay hắn ra, hy vọng có thể giải thoát khỏi ma trảo của hắn.
Âu Dương Phi lại bóp trụ càng chặt, điên cuồng quát tháo: “Cười đi! Cười cho ta! Mau cười ngay cho ta!” Lực đạo mạnh mẽ làm cho Lam Dược cảm thấy xương quai hàm của mình cơ hồ như bị bóp nát, không khỏi “Ách… ách…” khản giọng thở dốc, gương mặt vặn vẹo thay hình biến dạng.
“Chát!” Âu Dương Phi hung hăng giáng xuống một cái tát cực mạnh, đánh đến nó nằm vật trên giường, mặt lệch qua một bên.
“Đồ đê tiện!” Âu Dương Phi tức giận gào mắng: “Bổn thiếu gia coi trọng ngươi, cư nhiên còn không biết tốt xấu! Xem ra nếu không dạy dỗ ngươi một chút thì ngươi không biết đường mà quy thuận!” Nói xong, mãnh liệt xốc chăn bông trên người Lam Dược lên, túm lấy quần nó ý đồ lột xuống.
“A a...” Lam Dược hoảng sợ kêu lên, hai tay cố chết nắm chặt lưng quần ương ngạnh phản kháng. Nhưng nó sực lực yếu ớt thương nặng chưa khỏi, càng không phải là đối thủ với một thân cường hãn tráng niên như Âu Dương Phi. Chỉ mới dùng sức đôi ba lần Âu Dương Phi đã mạnh mẽ lột thẳng quần nó xuống.
Cảm giác hạ thân tư mật của mình trần trụi bại lộ bên ngoài không khí, Lam Dược lật đật dùng tay dấu xuống, điều này lại càng làm cho Âu Dương Phi phẫn nộ hơn nữa.
Hung ác túm chặt tóc Lam Dược, Âu Dương Phi mạnh mẽ giật ngược đầu Lam Dược, khiến cho thiếu niên ngưỡng mặt ra, đối diện nhìn hắn.
“Lam Dược, đừng vội nhìn hiện tại em trai ta đối xử tốt với ngươi như vậy mà lầm tưởng, nếu một ngày nào đó hắn biết ngươi từng làm những việc dơ bẩn thấp hèn, biết ngươi là cái thứ đê tiện ngàn người cưỡi vạn người đè, ngươi nghĩ hắn còn có thể đối đãi ôn nhu với ngươi như vậy được không?!” Âu Dương Phi giả dối nhe răng cười cay độc, nói tiếp: “Chẳng lẽ hắn sẽ không chê ngươi bẩn ư? Chẳng lẽ hắn sẽ không chê ngươi tiện sao?!”
Từng câu từng câu nói vô tình tàn nhẫn đó giống như từng nhát dao cứa nát vào trái tim mong manh của nó đau đến cơ hồ không sao thở nổi, nhưng tận đáy lòng nó thừa biết, những lời Âu Dương Phi nói không phải là hoàn toàn vô lý, đối với Âu Dương Minh – một cậu thanh niên đơn thuần không hiểu sự đời mà nói, nếu biết rõ bí mật đen tối của nó, nhất định sẽ nhìn nó kinh tởm hệt như một con quái vật xấu xí không hơn.
Nhìn thấy Lam Dược bị đả kích sâu sắc, Âu Dương Phi đắc ý nở nụ cười nhạo báng: “Lam Dược à, ta biết ngươi rất thích ở bên cạnh đệ đệ ta, nếu ngươi còn muốn hắn vẫn có thể xem ngươi là bằng hữu, thì hãy ngoan ngoãn nghe hết thảy những lời ta sai bảo. Còn nếu không ta sẽ đem hết thảy những chuyện xấu xa của ngươi nói hết cho hắn biết, xem lúc đó hắn sẽ có phản ứng như thế nào!”
Khiếp sợ nhìn gã nam nhân ác ma trước mắt, Lam Dược cuối cùng cũng hiểu được dụng tâm sâu kín thật sự của Âu Dương Phi, nếu còn muốn tiếp tục che dấu bí mật của bản thân đồng thời duy trì tình bằng hữu với Âu Dương Minh, nó nhất định phải hạ mình thấp hèn, mặc cho nam nhân này tùy ý sắp đặt.
“Thế nào? Cậu bé của ta, nghĩ thông suốt rồi chưa? Có chịu ngoan ngoãn trở thành sủng vật của ta không nào? Hay là vẫn dằn lòng cùng đệ đệ ta đoạn tuyệt ân tình?” Âu Dương Phi ra vờ vẻ mặt hiền từ, thâm độc dò hỏi, biểu tình trên mặt lộ ra nét tột cùng âm hiểm.
Lam Dược trong lòng run lên, từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống giọt nước mắt bi phẫn đau xót. Từng lời nói từng cử chỉ ôn nhu của Âu Dương Minh cứ tái hiện lặp đi lặp lại trong đầu nó, nó là một đứa trước nay luôn an phận tuyệt vọng trôi theo kiếp người, bất chợt người thanh niên đó xuất hiện trờ thành ánh sáng duy nhất soi rọi cuộc đời tăm tối của nó, mang đến cho nó sự ấm áp, mang đến cho nó sự an ủi chưa bao giờ từng có, nó làm sao có thể từ bỏ hết thảy những thứ mà nó luôn luôn khát khao theo đuổi từ thuở thiếu thời?
Chậm rãi dời đi hai tay đương che lấp hạ thân, Lam Dược cũng không phát ra bất cứ tiếng động nào, động tác ấy đại biểu cho sự khuất phục của nó.
“Hắc hắc, chấp nhận số mệnh đi Lam Dược, ngươi không còn lựa chọn nào khác đâu!” Nụ cười đắc ý cuồng tiếu hiện ra trên gương mặt Âu Dương Phi, hắn vươn hai tay tham lam tiến về phía trước, hưng phấn sờ soạng nơi bí huyệt phấn hồng mê người của Lam Dược.
“A....” Nơi bí huyệt từng bị thương rất nặng, một khi đụng chạm lập tức khiến cho Lam Dược đau đến cơ thể từng trận co rút. Mấy ngày nay vì để bảo vệ trực tràng, nó gần như ngày nào cũng phải ăn thức ăn nấu lỏng, chính vì tránh cho trực tràng lần nữa lại bị thương tổn. Mà lúc này chỗ đó vẫn chưa lành hẳn, lại phải giương mờ chào đón sự chơi đùa bạo ngược của Âu Dương Phi, cơ hồ như lập tức chảy ra tơ máu, đồng thời cũng khiến nó đau đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Tựa hồ như cũng ý thức được nơi đó bị thương thật sự quá nặng, căn bản không thể tận tình hưởng dụng, Âu Dương Phi bất đắc dĩ dừng thủ. Ngược lại quay sang bắt đầu cởi bỏ lớp áo của Lam Dược xuống.
“Biết không Lam Dược, từ sau lần hưởng qua tư vị tuyệt vời của thân thể ngươi, ta một lần cũng chưa bao giờ quên được.” Âu Dương Phi một bên nhẹ nhàng vuốt ve thân hình niên thiếu chưa phát dục đầy đủ của Lam Dược, một bên si ngốc thở dài: “Đây quả thực là kiệt tác của thượng đế! Nó hoàn mỹ như vậy, mê người như vậy, không ai có thể cưỡng chế nổi sự lôi cuốn dụ hoặc của nó...”
Lam Dược buông xuống hai mắt, ngây dại để mặc hắn đùa bỡn. Mấy ngày nay, tâm hồn bị tàn phá chà đạp của nó được Âu Dương Minh trấn an bảo hộ may ra có được một tia khởi sắc, mà giờ lại lần nữa chìm sâu hoàn toàn dưới đáy bể tuyệt vọng vô bờ. Nó bi ai ý thức được, đến chết cũng nhất định bị người người ức hiếp chà đạp, nhâm nhân lăng nhục phỉ báng, vĩnh viễn không có khả năng ngẩng đầu, không có cơ hội trở mình làm một con người bình thường.
Vì phía dưới không thể hưởng dụng, mà dục hỏa cứ liên tục thiêu đốt thân thể hắn, Âu Dương Phi liền bắt Lam Dược giao khẩu. Tựa lưng ngồi thoải mái trên giường, hắn không cần biết trên người Lam Dược có bao nhiêu thương thế, vẫn thô lỗ túm đầu thiếu niên mạnh mẽ úp mặt vào giữa hai chân hắn, tàn nhẫn chà đạp khoang miệng đương trương mở mềm mại.
Phân thân to lớn của nam nhân trưởng thành đã cương cứng hung mãnh tiến vào sâu trong khoang miệng Lam Dược tùy ý tàn sát bừa bãi, lập tức khiến nó tắc nghẽn mạch thở, hô hấp cực kì khó khăn. Kịch liệt vận động vô tình va chạm đến miệng vết thương dưới bụng song song với hậu đình hỏa liệt thiêu đốt, đau đớn khiến bụng nó dao động dữ dội. Nhưng nó không thể phản kháng, vì tia hy vọng viễn vông trong lòng nho nhỏ biết chừng nào, mong manh ra sao, nó phải cố hết sức chịu đựng tên tà ác trước mặt đang mặc sức lăng ngược tàn phá......
Đương khi Âu Dương Minh trở về, nhìn thấy bác sỹ Điền đang bưng một khay y cụ từ trong phòng bệnh Lam Dược đi ra. Âu Dương Minh lễ phép tiến đến chào hỏi, vừa cúi đầu lại phát hiện trong khay lẫn lộn một đống bông y cùng vài băng dính đầy máu tươi. Tim hắn chợt thắt lại, vội vọt miệng hỏi: “Bác sỹ Điền, Lam Dược lại bị thương nữa à?”
Bác sỹ Điền thản nhiên đáp: “Không có gì, chỉ là tuyến vết thương ở hạ thân có hơi rách ra dẫn đến xuất huyết nhẹ, ta vừa xử lý xong...” Âu Dương Minh trong lòng căng thẳng, không đợi bác sỹ Điền nói xong bay vọt vào phòng bệnh.
Vừa tiến vào phòng trong, Âu Dương Minh đã phát hiện Lam Dược nằm bất động trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch mệt mỏi cực điểm, so với lúc trước khi hắn rời đi không biết là đã tiều tụy hơn bao nhiêu lần nữa. Trong lòng hắn cực kỳ đau nhói, chuyển hướng sang Âu Dương Phi người nãy giờ vẫn im lặng một bên, gặn hỏi: “Anh à, xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành tại sao vết thương lại rách ra chứ?”
Âu Dương Phi vẻ mặt áy náy, ảm đạm thở dài, đáp lại: “Trong khoảng thời gian ta ra ngoài gọi điện, hình như nó muốn uống nước, phải cố với tay đến trên bàn lấy tách, kết quả là không ngờ lại té ngã trên mặt đất... Aizz, đều là do ta sơ suất quá.”
Âu Dương Minh càng nghe càng kinh hãi, cúi người xuống nhẹ nhàng trách cứ Lam Dược, nhỏ giọng nói: “Lam Dược à, từ nay về sau đừng bất cẩn như vậy nữa, nếu muốn làm cái gì thì chờ bọn ta trở về rồi giúp ngươi làm, cứ liên tục tổn hại miệng vết thương như vậy rất ảnh hưởng đến việc khôi phục sức khỏe đó.”
Lam Dược sâu kín nhìn hắn, mở đôi mắt tối đen trống rỗng, tựa hồ giống như kẻ đã mất đi linh hồn. Âu Dương Minh thấy thế tim hắn đau như ai dày xéo, vội chồm tới nắm chặt bàn tay nhỏ bé của thiếu niên, chỉ hy vọng sự trấn an vô ngôn này có thể làm cho thiếu niên có một chút yên lòng.
Lỡn vỡn một bầu không khí ảm đạm lẫn phía sau hai người họ, Âu Dương Phi lộ ra nét mỉm cười xảo quyệt, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng hiện ra một loại biểu tình vui sướng của sự hân hoan chiến thắng khi tóm gọn được con mồi trong tay.
Tác giả :
Thiên Nhai Khách