Tửu Sắc Tham Bôi
Chương 31
Dù gì Ngụy Tiếu Ngữ cũng là ông chủ của Dạ Ngữ, nên không thể cứ ngồi mãi với Cố Tiểu Tịch được, một lát sau liền phải rời đi giải quyết công việc.
Điện thoại trong túi rung lên hai cái, Cố Tiểu Tịch lấy ra coi thì thấy một dãy số quen thuộc, là của bác sĩ Tư Đồ Thượng Lam.
Cố Tiểu Tịch nhíu mày, mở tin nhắn ra coi.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, phí điều trị cho mẹ đã hết, cần có khoản tiền mới, cuối cùng còn ghi chú cả hạn nộp tiền, giọng điệu cứng nhắc đầy tính chất công việc. Nhưng Cố Tiểu Tịch biết, lần này không thể không đến bệnh viện một chuyến rồi. Hít một hơi thật sâu, y bỏ di động lại vào túi.
Vừa mới lời được có chút tiền, giờ lại phải móc ra toàn bộ, lôi ra cả tiền tích cóp được mấy tháng qua. May là giờ được ăn của ông chủ, dùng đồ của ông chủ, nên mới tiết kiệm được kha khá. Không biết Tư Đồ Thượng Lam có nể tình bọn họ từng là bạn tốt của nhau mà giảm giá cho y chút đỉnh không…?
Đang buồn bực lau ly, bỗng nhiên có người đụng vào quầy bar, làm Cố Tiểu Tịch sợ đến giật mình, ngẩng đầu lên mới thấy hóa ra là một vị khách đến uống rượu.
Bữa tiệc hôm nay được cung cấp loại Vintage Champagne đặc biệt của Dạ Ngữ, quý giá hơn sâm panh bình thường nhiều.
Nho khi được thu hoạch sẽ đem đi ép, mà để tránh vỏ nho bị nát rơi vào rượu, nên toàn bộ quá trình phải thực hiện thủ công, đặc biệt là phải nhẹ nhàng khi tác dụng lực. Trải qua đợt lên men và phối hợp nguyên liệu đầu tiên, rượu sẽ được đưa vào hầm chứa, tiến hành lên men lần thứ hai ở trong chai, giai đoạn này giống như rượu vang tiếp tục chín trong thùng gỗ sồi. Sau khi lên men lần hai xong, còn phải tiến hành “lắc chai”, mỗi ngày sẽ có nhân công đến dốc ngược chai rượu lại, rồi xoay dần, việc này sẽ giúp cho men chết – cặn trong rượu nho sau khi lên men chết đi, lắng xuống cổ chai giúp rượu sau này ngon hơn.
Nhưng trước khi để lên men lần hai trong chai, bartender thường pha trộn rượu nho các năm cùng với vùng khác để phù hợp với yêu cầu về mùi vị của rượu sâm panh. Việc pha trộn này hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm bartender để có thể ủ ra sâm panh có màu sắc và hương vị thuần nhất, đó chính là bí mật của mỗi nhà sản xuất. Chẳng qua, nếu bartender thấy khí hậu năm đó ổn định, chất lượng nho tốt, cũng sẽ quyết định dùng nho của năm đó ủ thành sâm panh, và đó chính là “Vintage Champagne” (Millesime).
Tuy Ngụy Tiếu Ngữ không nói gì, nhưng nếu Dạ Ngữ có thể cung cấp được loại Vintage Champagne, thì khả năng Dạ Ngữ sở hữu một nơi sản xuất sâm panh rất lớn.
Tuy sâm panh thường được sử dụng trong các bữa tiệc, nhưng một khi đã là rượu thì trong đó có cồn, đương nhiên sẽ có người say rượu.
Mà người trước mắt chính là một ví dụ cụ thể.
Một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, nhưng da dẻ có vẻ được chăm sóc cẩn thận nên nhìn cũng khá, diện một bộ vest đắt tiền, ngoài ra còn thấy cái bụng bia nho nhỏ. Bình thường hay có những vị khách nổi bật đến Dạ Ngữ, hôm nay thật đúng là có chút bất ngờ, nhưng dù gì vẫn là người nổi tiếng trong giới showbiz.
Cố Tiểu Tịch đang do dự có nên hỏi vị khách này cần rượu gì hay không. Bỗng nhiên người kia ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu Tịch chăm chú, rồi bất thình lình tóm lấy tay của Cố Tiểu Tịch.
“Thu Sinh?” Người này nhìn thẳng vào Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, nói thật, ngay cả bản thân y nhìn mãi trong gương còn chẳng thấy có nét nào giống Thu Sinh. Không biết người đàn ông trước mắt này sao lại nhận ra y.
Hay người này là thầy tướng số, nên mới có thể nhìn ra thân thể cùng linh hồn không phải một người, còn không thì là đạo sĩ…? Chẳng lẽ giờ ngay cả ẩn sĩ cũng trà trộn vào giới giải trí?
Cố Tiểu Tịch cẩn thận quan sát người này, đột nhiên nghĩ ra. Hồi trước Cố Tiểu Tịch thật đã từng gặp qua.
Chẳng qua vô tình gặp mặt trong một vũ hội, sau đó người này có hẹn y mấy lần, nhưng đều bị Diệp Thu Sinh từ chối. Mới gặp mặt có một lần mà đã có thể lập tức nhận ra sao? Ngay cả Tư Đồ Thượng Lam cũng chưa từng nhận ra y mà.
Cố Tiểu Tịch để mặc người kia nắm tay, vô số suy nghĩ đang lướt qua trong đầu. Trên đời này đúng là có nhiều chuyện bất ngờ, như chuyện y có thể sống lại, rồi tiến vào một thân thể xa lạ, như vậy người khác cũng có thể như thế.
Người đàn ông nhìn y nửa ngày, dường như là đang ngắm tiêu cự, qua một lúc sau mới buông tay ra: “…Ờ, tôi nhận lầm rồi.”
Cố Tiểu Tịch rút tay mình lại, cổ tay trắng trẻo hơi đỏ lên, trong lòng cũng không thoải mái, tâm trạng bị nhiễu loạn một phần.
Y không nhớ người đàn ông này tên gì, nhưng thật ra hồi trước có nghe mấy người cùng làm nhắc tới, là nhà đầu tư nổi tiếng trong giới điện ảnh.
Cố Tiểu Tịch xoa xoa cổ tay, nhìn người đàn ông kia say bí tỉ, do dự một chút rồi xoay người lại làm một ly trà giã rượu cho ông ta. Người đàn ông giương mắt lên, tiếp tục ghé người lên quầy bar như là đang ngủ. Cố Tiểu Tịch nhíu mày, đi tiếp một vị khách khác.
Một lát sau, Ngụy Thất trở lại quầy bar.
“Quản lý, anh bỏ rơi tôi như vậy mà được à.” Cố Tiểu Tịch oán trách, “làm tôi phải tiếp một vị khách đáng sợ.”
“Người kia hả?” Ngụy Thất hất cằm về hướng người đàn ông đang say rượu.
“Khách say rượu?” Cố Tiểu Tịch nói, “vị khách đáng sợ tôi nói không phải ông ta.”
“…Tôi vừa đưa cậu cả về,” Ngụy Thất liếc nhìn Cố Tiểu Tịch một cái, “trên người cậu ấy ngay cả tiền kêu lái xe hộ cũng không có.”
Cố Tiểu Tịch vội vàng dời tầm mắt: “Cũng chỉ có chút tiền tip thôi mà.”
Ngụy Thất thở dài, đi đến quầy bar nói: “Cậu thấy mệt thì về nghỉ trước đi. Dù sao ở đây cũng không bận, tôi làm thay cho.”
Cố Tiểu Tịch cười hì hì sáp người tới: “Cảm ơn, tôi ở lại thêm chút nữa,” y ngó giờ trên di động, “dù sao vẫn còn sớm.”
Ngụy Thất xoay người đi mất, ý là tùy cậu đấy.
Cố Tiểu Tịch nhìn vị khách kia, người này vẫn nằm trên quầy bar, trông có vẻ say lắm rồi.
Với thân phận của người này, đương nhiên là rất thích hợp đến tham dự bữa tiệc hôm nay, với bây giờ Ngụy Hựu Tuyết cũng đang cực kỳ nổi tiếng. Điều khiến Cố Tiểu Tịch khó hiểu chính là bọn họ mới chỉ gặp nhau có một lần, nhưng vì sao người này lại có ấn tượng sâu sắc về Diệp Thu Sinh như vậy, mới liếc mắt nhìn y thôi đã nhận ra rồi.
Cố Tiểu Tịch thật sự là không nghĩ được gì, nên đành chống má nhớ coi đã từng gặp người này ở chỗ nào không.
Lục lọi trí nhớ một hồi lâu nhưng Cố Tiểu Tịch vẫn không rõ. Y có thể xác định bọn họ chỉ mới gặp nhau có một lần, nói với nhau có mấy câu. Tuy đó là nhà đầu tư nhiều tiền nhưng khi đó Diệp Thu Sinh đã bắt đầu thấy ghét loại cuộc sống hiện tại của bản thân, thậm chí bắt đầu có ý tưởng rời khỏi nơi đó nữa.
Nên y mới không hề động lòng với lời mời đó, thậm chí còn từ chối mấy lần.
“Chẳng lẽ… trên đời này, thật sự có tình yêu sét đánh?” Cố Tiểu Tịch chống má làu bàu một mình.
Cố Tiểu Tịch nghĩ, thò tay ra đẩy vai người nọ một cái, thế nhưng một chút phản ứng cũng không có. Cố Tiểu Tịch đẩy mạnh hơn, suýt nữa là đẩy người kia từ trên ghế xuống đất. Cuối cùng người kia cũng tỉnh, mê man nhìn Cố Tiểu Tịch, nhìn thật lâu, khóe miệng khẽ nhếch lên, rồi đứng dậy chuẩn bị đi.
“Vừa rồi hình như quý khách đã nhận nhầm người?” Bỗng nhiên Cố Tiểu Tịch mở miệng hỏi.
Người đàn ông vốn đã đứng dậy, nghe được bartender nói thế lại ngồi xuống, nhưng không nhìn Cố Tiểu Tịch, mà dường như là đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Cố Tiểu Tịch đặt ly trà giải rượu hồi nãy mới làm đến trước mặt người đàn ông, ông ta liền bưng lên uống. Có loại người quen với việc được người khác phục vụ, và coi nó như là chuyện đương nhiên.
Người đàn ông uống trà, lại trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch cũng hào phóng để người nọ nhìn. Tóc đen, trẻ tuổi, đôi mắt xinh đẹp, nhưng tối đen không một tia sáng phản xạ. Có lẽ là do tác dụng của rượu, không biết vì sao càng nhìn thiếu niên này càng thấy giống người kia. Đôi mắt tối đen mà tĩnh mịch, tựa như loại bỏ mọi thứ cái gì cũng không còn, lại như chất chứa quá nhiều điều trong đó.
Cậu ta chống cằm mỉm cười nhìn người đàn ông, trong nháy mắt, ánh mắt quen thuộc đó hiện ra như làm con người ta bị hút vào…
Người đàn ông lập tức đứng dậy khỏi ghế.
Đôi ngươi đen tuyền ấy rõ ràng tràn ngập vẻ lạnh lùng, cự tuyệt, nhưng lại lơ đãng giống như cái liếc mắt lặng lẽ đầy vẻ quyến rũ, yên tĩnh không tiếng động, nhưng cũng mê hoặc những ai lỡ nhìn vào nó.
Trước kia, Diệp Thu Sinh chính là người đẹp như vậy, hấp dẫn nhưng lạnh lùng, chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể xích tim người khác thành tù binh.
“Thu Sinh…?” Người đàn ông ngây ngẩn nhìn y.
Cố Tiểu Tịch thật cẩn thận lui về sau một bước, người đàn ông trước mặt trông có vẻ là muốn tiến đến ôm chặt y, làm y thấy rất nguy hiểm.
Người đàn ông nắm chặt bàn tay lại, rồi đột nhiên như trái bóng bị xì hơi, ngồi lại xuống ghế.
Cố Tiểu Tịch cũng thả lỏng người: “Quý khách sao vậy?”
Người đàn ông lại ngẩng đầu lên nhìn y, nhưng không tìm được cái dáng vẻ mê người như ban nãy nữa, có chút thất vọng liền thở dài: “Xin lỗi, tôi uống nhiều quá, thấy cậu rất giống một người.”
“Là bạn hả?” Cố Tiểu Tịch chống cằm hỏi, trông có vẻ hiếu kỳ nhưng cũng thật ngây thơ.
Người đàn ông lắc đầu: “Nhất định người ấy không nhớ rõ tôi đâu, mới gặp có một lần thôi.”
Cố Tiểu Tịch nhíu mày: “Thì có sao, quý khách cứ xuất hiện trước mặt người đó vài lần trong ngày, thế nào người đó cũng cũng chẳng nhớ ra.”
Người đàn ông cười khổ: “Người ấy chết rồi.”
Chắc chắn là nói đến Diệp Thu Sinh! Cố Tiểu Tịch khẳng định trong lòng.
Người đàn ông nhìn y, đột nhiên hỏi: “Cậu có muốn làm diễn viên không?”
Cố Tiểu Tịch hơi giật mình khi bị hỏi thế: “Dạ?”
“Tôi đang đầu tư một bộ phim điện ảnh, cậu muốn thử không?” Người đàn ông hỏi.
Cố Tiểu Tịch nghĩ nghĩ rồi nói: “Người qua đường giáp?”
“Không phải.”
“Hay là người qua đường ất?”
“Diễn viên chính.” Người đàn ông nói, ánh mắt chăm chú nhìn y. Cố Tiểu Tịch có thể thấy được hình bóng của Diệp Thu Sinh trong đôi mắt ấy.
“Vậy thôi,” Cố Tiểu Tịch nhún vai, “tôi diễn không được đâu, pha chế rượu còn có thể.”
Người đàn ông nhìn Cố Tiểu Tịch thật lâu, thở dài: “…Người ấy nhất định quên tôi rồi.”
“Mới gặp có một lần, vì sao vẫn cứ nghĩ đến,” Cố Tiểu Tịch tiếp tục hỏi, “có phải người đó… làm gì rồi đắc tội với quý khách không.”
“Không có, không có,” Người đàn ông kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Thật ra tôi… rất thích người ấy. Tôi… lúc tôi tìm cách tiếp cận người ấy thì người ấy gặp tai nạn giao thông, chết rồi.”
Nói thật, Cố Tiểu Tịch quả là nghĩ không ra. Chỉ có điều, những người Diệp Thu Sinh qua lại trước kia đều là nhân vật nguy hiểm, rất ít khi giao thiệp cùng những nhà đầu tư đứng đắn.
“Vậy quên đi,” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng nói.
Nói với người đàn ông kia, và cũng là nói với chính y.
Thực ra hồi trước, y vẫn còn mờ mịt về phía trước. Nhưng giờ y lại thấy dù gì y cũng đã sống lại, y nhìn vào dung mạo trẻ tuổi in trên ly thủy tinh, y không làm việc trước kia nữa, cũng sẽ không trở về.
“Phải đi à?” Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế, xem ra còn muốn trò chuyện thêm với Cố Tiểu Tịch.
“Vâng, thật xin lỗi.” Cố Tiểu Tịch mỉm cười với người đàn ông, “Tôi tan ca rồi.”
Điện thoại trong túi rung lên hai cái, Cố Tiểu Tịch lấy ra coi thì thấy một dãy số quen thuộc, là của bác sĩ Tư Đồ Thượng Lam.
Cố Tiểu Tịch nhíu mày, mở tin nhắn ra coi.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, phí điều trị cho mẹ đã hết, cần có khoản tiền mới, cuối cùng còn ghi chú cả hạn nộp tiền, giọng điệu cứng nhắc đầy tính chất công việc. Nhưng Cố Tiểu Tịch biết, lần này không thể không đến bệnh viện một chuyến rồi. Hít một hơi thật sâu, y bỏ di động lại vào túi.
Vừa mới lời được có chút tiền, giờ lại phải móc ra toàn bộ, lôi ra cả tiền tích cóp được mấy tháng qua. May là giờ được ăn của ông chủ, dùng đồ của ông chủ, nên mới tiết kiệm được kha khá. Không biết Tư Đồ Thượng Lam có nể tình bọn họ từng là bạn tốt của nhau mà giảm giá cho y chút đỉnh không…?
Đang buồn bực lau ly, bỗng nhiên có người đụng vào quầy bar, làm Cố Tiểu Tịch sợ đến giật mình, ngẩng đầu lên mới thấy hóa ra là một vị khách đến uống rượu.
Bữa tiệc hôm nay được cung cấp loại Vintage Champagne đặc biệt của Dạ Ngữ, quý giá hơn sâm panh bình thường nhiều.
Nho khi được thu hoạch sẽ đem đi ép, mà để tránh vỏ nho bị nát rơi vào rượu, nên toàn bộ quá trình phải thực hiện thủ công, đặc biệt là phải nhẹ nhàng khi tác dụng lực. Trải qua đợt lên men và phối hợp nguyên liệu đầu tiên, rượu sẽ được đưa vào hầm chứa, tiến hành lên men lần thứ hai ở trong chai, giai đoạn này giống như rượu vang tiếp tục chín trong thùng gỗ sồi. Sau khi lên men lần hai xong, còn phải tiến hành “lắc chai”, mỗi ngày sẽ có nhân công đến dốc ngược chai rượu lại, rồi xoay dần, việc này sẽ giúp cho men chết – cặn trong rượu nho sau khi lên men chết đi, lắng xuống cổ chai giúp rượu sau này ngon hơn.
Nhưng trước khi để lên men lần hai trong chai, bartender thường pha trộn rượu nho các năm cùng với vùng khác để phù hợp với yêu cầu về mùi vị của rượu sâm panh. Việc pha trộn này hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm bartender để có thể ủ ra sâm panh có màu sắc và hương vị thuần nhất, đó chính là bí mật của mỗi nhà sản xuất. Chẳng qua, nếu bartender thấy khí hậu năm đó ổn định, chất lượng nho tốt, cũng sẽ quyết định dùng nho của năm đó ủ thành sâm panh, và đó chính là “Vintage Champagne” (Millesime).
Tuy Ngụy Tiếu Ngữ không nói gì, nhưng nếu Dạ Ngữ có thể cung cấp được loại Vintage Champagne, thì khả năng Dạ Ngữ sở hữu một nơi sản xuất sâm panh rất lớn.
Tuy sâm panh thường được sử dụng trong các bữa tiệc, nhưng một khi đã là rượu thì trong đó có cồn, đương nhiên sẽ có người say rượu.
Mà người trước mắt chính là một ví dụ cụ thể.
Một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, nhưng da dẻ có vẻ được chăm sóc cẩn thận nên nhìn cũng khá, diện một bộ vest đắt tiền, ngoài ra còn thấy cái bụng bia nho nhỏ. Bình thường hay có những vị khách nổi bật đến Dạ Ngữ, hôm nay thật đúng là có chút bất ngờ, nhưng dù gì vẫn là người nổi tiếng trong giới showbiz.
Cố Tiểu Tịch đang do dự có nên hỏi vị khách này cần rượu gì hay không. Bỗng nhiên người kia ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu Tịch chăm chú, rồi bất thình lình tóm lấy tay của Cố Tiểu Tịch.
“Thu Sinh?” Người này nhìn thẳng vào Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, nói thật, ngay cả bản thân y nhìn mãi trong gương còn chẳng thấy có nét nào giống Thu Sinh. Không biết người đàn ông trước mắt này sao lại nhận ra y.
Hay người này là thầy tướng số, nên mới có thể nhìn ra thân thể cùng linh hồn không phải một người, còn không thì là đạo sĩ…? Chẳng lẽ giờ ngay cả ẩn sĩ cũng trà trộn vào giới giải trí?
Cố Tiểu Tịch cẩn thận quan sát người này, đột nhiên nghĩ ra. Hồi trước Cố Tiểu Tịch thật đã từng gặp qua.
Chẳng qua vô tình gặp mặt trong một vũ hội, sau đó người này có hẹn y mấy lần, nhưng đều bị Diệp Thu Sinh từ chối. Mới gặp mặt có một lần mà đã có thể lập tức nhận ra sao? Ngay cả Tư Đồ Thượng Lam cũng chưa từng nhận ra y mà.
Cố Tiểu Tịch để mặc người kia nắm tay, vô số suy nghĩ đang lướt qua trong đầu. Trên đời này đúng là có nhiều chuyện bất ngờ, như chuyện y có thể sống lại, rồi tiến vào một thân thể xa lạ, như vậy người khác cũng có thể như thế.
Người đàn ông nhìn y nửa ngày, dường như là đang ngắm tiêu cự, qua một lúc sau mới buông tay ra: “…Ờ, tôi nhận lầm rồi.”
Cố Tiểu Tịch rút tay mình lại, cổ tay trắng trẻo hơi đỏ lên, trong lòng cũng không thoải mái, tâm trạng bị nhiễu loạn một phần.
Y không nhớ người đàn ông này tên gì, nhưng thật ra hồi trước có nghe mấy người cùng làm nhắc tới, là nhà đầu tư nổi tiếng trong giới điện ảnh.
Cố Tiểu Tịch xoa xoa cổ tay, nhìn người đàn ông kia say bí tỉ, do dự một chút rồi xoay người lại làm một ly trà giã rượu cho ông ta. Người đàn ông giương mắt lên, tiếp tục ghé người lên quầy bar như là đang ngủ. Cố Tiểu Tịch nhíu mày, đi tiếp một vị khách khác.
Một lát sau, Ngụy Thất trở lại quầy bar.
“Quản lý, anh bỏ rơi tôi như vậy mà được à.” Cố Tiểu Tịch oán trách, “làm tôi phải tiếp một vị khách đáng sợ.”
“Người kia hả?” Ngụy Thất hất cằm về hướng người đàn ông đang say rượu.
“Khách say rượu?” Cố Tiểu Tịch nói, “vị khách đáng sợ tôi nói không phải ông ta.”
“…Tôi vừa đưa cậu cả về,” Ngụy Thất liếc nhìn Cố Tiểu Tịch một cái, “trên người cậu ấy ngay cả tiền kêu lái xe hộ cũng không có.”
Cố Tiểu Tịch vội vàng dời tầm mắt: “Cũng chỉ có chút tiền tip thôi mà.”
Ngụy Thất thở dài, đi đến quầy bar nói: “Cậu thấy mệt thì về nghỉ trước đi. Dù sao ở đây cũng không bận, tôi làm thay cho.”
Cố Tiểu Tịch cười hì hì sáp người tới: “Cảm ơn, tôi ở lại thêm chút nữa,” y ngó giờ trên di động, “dù sao vẫn còn sớm.”
Ngụy Thất xoay người đi mất, ý là tùy cậu đấy.
Cố Tiểu Tịch nhìn vị khách kia, người này vẫn nằm trên quầy bar, trông có vẻ say lắm rồi.
Với thân phận của người này, đương nhiên là rất thích hợp đến tham dự bữa tiệc hôm nay, với bây giờ Ngụy Hựu Tuyết cũng đang cực kỳ nổi tiếng. Điều khiến Cố Tiểu Tịch khó hiểu chính là bọn họ mới chỉ gặp nhau có một lần, nhưng vì sao người này lại có ấn tượng sâu sắc về Diệp Thu Sinh như vậy, mới liếc mắt nhìn y thôi đã nhận ra rồi.
Cố Tiểu Tịch thật sự là không nghĩ được gì, nên đành chống má nhớ coi đã từng gặp người này ở chỗ nào không.
Lục lọi trí nhớ một hồi lâu nhưng Cố Tiểu Tịch vẫn không rõ. Y có thể xác định bọn họ chỉ mới gặp nhau có một lần, nói với nhau có mấy câu. Tuy đó là nhà đầu tư nhiều tiền nhưng khi đó Diệp Thu Sinh đã bắt đầu thấy ghét loại cuộc sống hiện tại của bản thân, thậm chí bắt đầu có ý tưởng rời khỏi nơi đó nữa.
Nên y mới không hề động lòng với lời mời đó, thậm chí còn từ chối mấy lần.
“Chẳng lẽ… trên đời này, thật sự có tình yêu sét đánh?” Cố Tiểu Tịch chống má làu bàu một mình.
Cố Tiểu Tịch nghĩ, thò tay ra đẩy vai người nọ một cái, thế nhưng một chút phản ứng cũng không có. Cố Tiểu Tịch đẩy mạnh hơn, suýt nữa là đẩy người kia từ trên ghế xuống đất. Cuối cùng người kia cũng tỉnh, mê man nhìn Cố Tiểu Tịch, nhìn thật lâu, khóe miệng khẽ nhếch lên, rồi đứng dậy chuẩn bị đi.
“Vừa rồi hình như quý khách đã nhận nhầm người?” Bỗng nhiên Cố Tiểu Tịch mở miệng hỏi.
Người đàn ông vốn đã đứng dậy, nghe được bartender nói thế lại ngồi xuống, nhưng không nhìn Cố Tiểu Tịch, mà dường như là đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Cố Tiểu Tịch đặt ly trà giải rượu hồi nãy mới làm đến trước mặt người đàn ông, ông ta liền bưng lên uống. Có loại người quen với việc được người khác phục vụ, và coi nó như là chuyện đương nhiên.
Người đàn ông uống trà, lại trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch cũng hào phóng để người nọ nhìn. Tóc đen, trẻ tuổi, đôi mắt xinh đẹp, nhưng tối đen không một tia sáng phản xạ. Có lẽ là do tác dụng của rượu, không biết vì sao càng nhìn thiếu niên này càng thấy giống người kia. Đôi mắt tối đen mà tĩnh mịch, tựa như loại bỏ mọi thứ cái gì cũng không còn, lại như chất chứa quá nhiều điều trong đó.
Cậu ta chống cằm mỉm cười nhìn người đàn ông, trong nháy mắt, ánh mắt quen thuộc đó hiện ra như làm con người ta bị hút vào…
Người đàn ông lập tức đứng dậy khỏi ghế.
Đôi ngươi đen tuyền ấy rõ ràng tràn ngập vẻ lạnh lùng, cự tuyệt, nhưng lại lơ đãng giống như cái liếc mắt lặng lẽ đầy vẻ quyến rũ, yên tĩnh không tiếng động, nhưng cũng mê hoặc những ai lỡ nhìn vào nó.
Trước kia, Diệp Thu Sinh chính là người đẹp như vậy, hấp dẫn nhưng lạnh lùng, chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể xích tim người khác thành tù binh.
“Thu Sinh…?” Người đàn ông ngây ngẩn nhìn y.
Cố Tiểu Tịch thật cẩn thận lui về sau một bước, người đàn ông trước mặt trông có vẻ là muốn tiến đến ôm chặt y, làm y thấy rất nguy hiểm.
Người đàn ông nắm chặt bàn tay lại, rồi đột nhiên như trái bóng bị xì hơi, ngồi lại xuống ghế.
Cố Tiểu Tịch cũng thả lỏng người: “Quý khách sao vậy?”
Người đàn ông lại ngẩng đầu lên nhìn y, nhưng không tìm được cái dáng vẻ mê người như ban nãy nữa, có chút thất vọng liền thở dài: “Xin lỗi, tôi uống nhiều quá, thấy cậu rất giống một người.”
“Là bạn hả?” Cố Tiểu Tịch chống cằm hỏi, trông có vẻ hiếu kỳ nhưng cũng thật ngây thơ.
Người đàn ông lắc đầu: “Nhất định người ấy không nhớ rõ tôi đâu, mới gặp có một lần thôi.”
Cố Tiểu Tịch nhíu mày: “Thì có sao, quý khách cứ xuất hiện trước mặt người đó vài lần trong ngày, thế nào người đó cũng cũng chẳng nhớ ra.”
Người đàn ông cười khổ: “Người ấy chết rồi.”
Chắc chắn là nói đến Diệp Thu Sinh! Cố Tiểu Tịch khẳng định trong lòng.
Người đàn ông nhìn y, đột nhiên hỏi: “Cậu có muốn làm diễn viên không?”
Cố Tiểu Tịch hơi giật mình khi bị hỏi thế: “Dạ?”
“Tôi đang đầu tư một bộ phim điện ảnh, cậu muốn thử không?” Người đàn ông hỏi.
Cố Tiểu Tịch nghĩ nghĩ rồi nói: “Người qua đường giáp?”
“Không phải.”
“Hay là người qua đường ất?”
“Diễn viên chính.” Người đàn ông nói, ánh mắt chăm chú nhìn y. Cố Tiểu Tịch có thể thấy được hình bóng của Diệp Thu Sinh trong đôi mắt ấy.
“Vậy thôi,” Cố Tiểu Tịch nhún vai, “tôi diễn không được đâu, pha chế rượu còn có thể.”
Người đàn ông nhìn Cố Tiểu Tịch thật lâu, thở dài: “…Người ấy nhất định quên tôi rồi.”
“Mới gặp có một lần, vì sao vẫn cứ nghĩ đến,” Cố Tiểu Tịch tiếp tục hỏi, “có phải người đó… làm gì rồi đắc tội với quý khách không.”
“Không có, không có,” Người đàn ông kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Thật ra tôi… rất thích người ấy. Tôi… lúc tôi tìm cách tiếp cận người ấy thì người ấy gặp tai nạn giao thông, chết rồi.”
Nói thật, Cố Tiểu Tịch quả là nghĩ không ra. Chỉ có điều, những người Diệp Thu Sinh qua lại trước kia đều là nhân vật nguy hiểm, rất ít khi giao thiệp cùng những nhà đầu tư đứng đắn.
“Vậy quên đi,” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng nói.
Nói với người đàn ông kia, và cũng là nói với chính y.
Thực ra hồi trước, y vẫn còn mờ mịt về phía trước. Nhưng giờ y lại thấy dù gì y cũng đã sống lại, y nhìn vào dung mạo trẻ tuổi in trên ly thủy tinh, y không làm việc trước kia nữa, cũng sẽ không trở về.
“Phải đi à?” Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế, xem ra còn muốn trò chuyện thêm với Cố Tiểu Tịch.
“Vâng, thật xin lỗi.” Cố Tiểu Tịch mỉm cười với người đàn ông, “Tôi tan ca rồi.”
Tác giả :
Nhu Nạo Thiên Vũ