Tửu Sắc Tham Bôi
Chương 17
Tư Đồ Thượng Lam đưa Cố Tiểu Tịch về Dạ Ngữ rồi liền rời đi, Cố Tiểu Tịch vào thang máy đến phòng của Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ còn chưa trở về, Cố Tiểu Tịch thấy mình chảy đầy mồ hôi, nên vào phòng tắm tắm rửa. Khi dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen chảy xuống người, phía sau mới có lại cảm giác chân thật. Nước ấm theo làn da uốn lượn chảy xuống, Cố Tiểu Tịch chống tay lên tường phòng tắm.
Y nhớ rõ chuyến đi đến Tây Ban Nha lần đó. Một Tây Ban Nha đầy nắng rực rỡ cùng thị trấn nhỏ Jerez sản xuất rượu Sherry kia.
Cố Tiểu Tịch lắc lắc đầu, bọt nước đọng trên tóc văng ra bốn phía. Ai mà chẳng có chút bí mật, bản thân y cũng vậy thôi, hay tỏ ra phóng khoáng ngoài mặt với Tư Đồ Thượng Lam. Cố Tiểu Tịch đang chìm trong những suy nghĩ rối rắm, cộng thêm tiếng nước chảy che dấu bước chân tới.
Đúng lúc Cố Tiểu Tịch vừa xả nước lần nữa, chuẩn bị tắt vòi sen thì eo bỗng nhiên bị người ôm lấy, mà miệng cũng bị người ta bịt lại. Cố Tiểu Tịch theo bản năng lấy tay thúc về đằng sau, lại bị người ta nhanh nhẹ ngăn cản, hơn nữa còn nghe được âm thanh quen thuộc: “Là tôi.”
Cố Tiểu Tịch nghe thấy thế, cảm giác an tâm nổi lên, thân thể vốn đang căng thẳng cũng thả lòng dần.
“Tắm mà sao không đóng cửa?” Trong giọng của Ngụy Tiếu Ngữ mang theo ý cười, “cậu rõ ràng là quyến rũ tôi.”
Cố Tiểu Tịch giãy dụa hòng thoát khỏi ***g ngực hắn, nhưng không được, nên để mặc hắn ôm, nước từ vòi sen chảy xuống, làm ướt đẫm cả hai cơ thể.
“Tôi không đóng cửa, anh không đóng giúp tôi sao?” Cố Tiểu Tịch vươn tay muốn khóa vòi sen lại thì bị Ngụy Tiếu Ngữ giữ chặt lấy.
Ngụy Tiếu Ngữ nói: “Tôi nghĩ cậu mở cửa chờ tôi vào.”
“Anh có thể nào đừng mơ tưởng thái quá thế được không?” Cố Tiểu Tịch cáu kỉnh nói.
Ngụy Tiếu Ngữ trầm mặc, chỉ còn tiếng nước chảy rất nhỏ từ vòi sen.
Cố Tiểu Tịch do dự nói: “Xin lỗi…Tôi chỉ…”
“Trong lòng cậu không vui hả?” Ngụy Tiếu Ngữ dịu dàng hỏi, nhẹ nhàng cắn tai y.
“…Không có gì.” Cố Tiểu Tịch muốn đẩy hắn ra, nhưng chẳng nhúc nhích được gì, dù chỉ một chút một, “Buông tôi ra.”
Thực ra Ngụy Tiếu Ngữ cũng chẳng muốn làm gì, mà chỉ trêu đùa Cố Tiểu Tịch một chút, nhưng thấy cửa mở ra, cho nên mới bước vào…
Nhưng khi Cố Tiểu Tịch muốn hắn buông ra, Ngụy Tiếu Ngữ lại chẳng muốn thả người chút nào, mà cho dù có muốn buông ra thì cũng làm không nổi. Hắn đã sớm muốn có Cố Tiểu Tịch, từ hồi thấy Cố Tiểu Tịch ở bệnh viện đã có ham muốn này rồi.
Giống như cậu trai trong bức ảnh trên bàn kia, khi gặp hắn đã dùng đôi mắt đen láy, lạnh lùng nhìn hắn. Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ, nếu đem đứa nhỏ này đặt dưới thân sẽ có cảm giác gì đây? Đôi mắt y còn có thể tĩnh mịch như thế nữa không, có còn đen thẳm như bầu trời đêm khuya nữa không, hay sẽ bị những đam mê *** phủ lấy?
Càng tiếp xúc nhiều với cậu nhỏ, hắn càng không thể là chính mình như trước. Y đôi khi sẽ yếu ớt như mảnh gương vỡ, lại có đôi khi thật kiên cường, cố chấp chẳng như một đứa nhỏ chút nào. Khi y tựa người vào quầy bar, trong tay cầm ly rượu, Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên thấy khoảng cách cả hai lại xa như vậy. Người kia có thế giới của riêng mình, mà hắn thì chẳng cách nào xâm nhập nổi.
Ngụy Tiếu Ngữ nhớ rõ có một đêm, lúc hắn tỉnh lại, phát hiện ra Cố Tiểu Tịch không nằm bên cạnh. Hắn đi ra phòng khách, liền thấy y đứng tựa bên quầy bar.
Ngọn đèn chùm thủy tinh tại phòng khách đã tắt đi, chỉ còn những ánh đèn neon từ bên ngoài nhàn nhạt hắt vào, ánh xạ trên cái ly thủy tinh trong suốt, đôi mắt y tối tăm giống không gian xung quanh, làm lộ ra vẻ đau buồn khác biệt mọi khi. Nỗi buồn phảng phất, nhàn nhạt tựa không khí, tại lan tỏa tựa sương bay trong đêm tối. Y im lặng cầm ly rượu, cứ đứng đó, đắm chìm trong thế giới riêng của mình, mà cái thế giới đó Ngụy Tiếu Ngữ lại chẳng thể tiến vào dù chỉ một bước.
Hắn có thể lập tức có được y, nhưng hắn biết bản thân không thể tiến vào thế giới của y.
Cho dù là những tư liệu cá nhân, hay là xét trên tuổi, thì đều không thể nhìn ra thế giới bao quanh y lại chứa đựng nhiều cảm xúc như vậy. Cái ánh mắt đau buồn này làm hắn yêu thương, là thứ mà y chưa từng biểu lộ ra ngoài.
Đêm đó, hắn không quấy rầy y, mà trở lại giường ngủ, nhưng lần ấy, hắn trằn trọc không ngủ được. Qua một hồi lâu, Ngụy Tiếu Ngữ mới cảm giác được tiếng bước chân cùng với mép giường bên cạnh lõm xuống.
Hắn giả bộ như đang ngủ mê, quay người qua ôm lấy cậu trai mảnh khảnh, hắn cảm nhận được làn da mềm mại nhưng cực kỳ lạnh lẽo của y. Hắn đem y ôm chặt vào lòng, sau đó chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuống, những giọt nước chạm vào nền cẩm thạch vỡ vụn ra. Ngụy Tiếu Ngữ cúi đầu, đặt môi hôn lên mái tóc ướt sũng của y. Đầu lưỡi xẹt ngang vành tai y, dọc theo bên gáy rơi xuống bờ vai mảnh khảnh.
“Này, này…” Cố Tiểu Tịch giãy dụa trong lòng hắn, vừa định phát giận thì nghe được giọng nói dịu dạng, trầm thấp của Ngụy Tiếu Ngữ.
“Tiểu Tịch, cậu không muốn phóng túng thử một chút sao…” Giọng của Ngụy Tiếu Ngữ mềm nhẹ, bàn tay di nhẹ trên làn da Cố Tiểu Tịch, làn da dưới tay hắn thật hấp dẫn, khiến hắn rờ khắp nơi, “tôi sẽ không ép buộc cậu… tôi sẽ đợi đến khi cậu tự nguyện, nhưng hôm nay,…tôi chỉ muốn cho cậu thấy sung sướng…”
Ngón tay Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng vuốt ve cậu nhỏ của Cố Tiểu Tịch, đồng thời dịu dàng hôn lên môi để Cố Tiểu Tịch thả lỏng.
Thân thể thiếu niên nào chịu nổi sự khiêu khích như vậy, mặc kệ linh hồn y có phải đã trui rèn qua ngàn năm hay không, thì thân thể vĩnh viễn thần phục dưới khoái cảm. Không biết có phải là do môi trường xung quanh, hay là vì Tư Đồ Thượng Lam khiến y đa cảm, hoặc có lẽ bởi sự hấp dẫn của Ngụy Tiếu Ngữ, mà Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nghĩ thấy có lẽ đề nghị của Ngụy Tiếu Ngữ cũng không tệ…
Ngụy Tiếu Ngữ khiêu khích khiến cơ thể y nhẹ run lên, làn da trắng trẻo lộ ra một màu hồng nhàn nhạt.
Bộ phận ấm áp bên dưới được bàn tay Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng phủ lên, những ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng sờ nắn trên bộ phận màu phấn đó, Cố Tiểu Tịch phát ra tiếng rên nhỏ, cùng lúc là thở dốc nặng nề.
Tuy suy nghĩ y đã trưởng thành, nhưng trên mặt vẫn là có chút hồng. Sức lực trong cơ thể theo dục vọng mãnh liệt cũng chậm rãi chạy ra khỏi cơ thể. Y gần như không thể đứng thẳng, không tự chủ nghiêng người về phía trước, cánh tay chống lên tường để duy trì cân bằng, nước từ vòi sen chảy xuống, thân thể cũng không quá lạnh.
Người đàn ông ở đằng sau dán chặt vào người y, y có thể cảm nhận được có một bộ phận cứng rắn nhẹ nhàng cà lên eo y.
Ngón tay di chuyển càng lúc càng nhanh, Cố Tiểu Tịch khó chịu, vặn vẹo trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ. Ngụy Tiếu Ngữ dùng một ngón tay khác bỏ vô miệng Cố Tiểu Tịch, chạm vào cái lưỡi mềm mại cùng răng nanh như vỏ sò.
Một khi đã quyết định buông tha, để mặc lý trí phóng túng bản thân, rơi vào những ham muốn thực sự là chuyện rất dễ xảy ra. Những tiếng rên rỉ, cùng với thân thể tràn ngập sự hấp dẫn, khiến Ngụy Tiếu Ngữ thống khổ không thôi.
Từ góc nhìn của hắn thì chỉ có thể thấy một bên mặt của Cố Tiểu Tịch, vẻ mặt khi đạt cao trào của y làm Ngụy Tiếu Ngữ xốn xang trong lòng, thậm chí hắn còn chẳng thèm kiềm chế lại những xung động của mình. Chẳng qua khả năng tự kiếm chế của Ngụy Tiếu Ngữ luôn là điểm khiến hắn kiêu ngạo.
Sau khi Cố Tiểu Tịch đạt cao trào, Ngụy Tiếu Ngữ một tay ôm cơ thể vô lực của y, một tay cầm cái khăn tắm lớn bên cạnh choàng lên người Cố Tiểu Tịch.
Hắn ôm ngang Cố Tiểu Tịch, đem Cố Tiểu Tịch còn đang thở hổn hển đặt lên giường, rồi nhẹ nhàng lau khô thân thể của y.
Cố Tiểu Tịch nằm trên giường nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, mỏi mệt nheo nheo đôi mắt.
“Anh rất biết chăm sóc.” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói.
“Vậy cậu nên làm tình nhân của tôi.” Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên môi y.
Cố Tiểu Tịch không cự tuyệt, nhưng khi nụ hôn chấm dứt, liền nói: “Nhưng tôi không muốn đau lòng.” Nói xong y nhắm mắt lại, không nói tiếp, chỉ chốc lát là phát ra tiếng hít thở đều đều.
Một khi đã thật lòng thích ai đó, thì không phải nói chấm dứt là có thể chấm dứt.
Chính là cuộc đời dài dằng dặc, phong cảnh ven đường đều rất xinh đẹp. Ai có thể xác định cảnh kia chính là bến đỗ cuối cùng? Sân nhà giấu mình trong những khóm hoa, Xuân Hạ Thu Đông, đóa hoa lại lần nữa bừng nở dưới đất trời, ai có thể hi vọng trái tim người cứng rắn như viên kim cương, để mãi bền vững như thuở ban đầu?
Ngụy Tiếu Ngữ và Cố Tiểu Tịch đều là những kẻ keo kiệt trong chuyện tình cảm, cái câu “gương vỡ khó lành” thì ai mà chẳng biết, trong thời gian yêu đương thì chỉ cần bỏ chừng đó tình cảm ra thôi, ngộ nhỡ có chấm dứt thì còn thu hồi được phần nào.
Ngụy Tiếu Ngữ yên lặng nhìn Cố Tiểu Tịch, cầm khăn bông bên cạnh lên nhẹ nhàng lau tóc y. Cả người Ngụy Tiếu Ngữ cũng ướt sũng, bọt nước từ tóc rớt xuống, dừng lại trên mặt Cố Tiểu Tịch. Cố Tiểu Tịch vẫn không mở mắt, mà có lẽ y chẳng muốn mở mắt ra chút nào.
Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng lau đi những giọt nước rơi trên mặt y, lại một giọt nữa rơi xuống mặt Cố Tiểu Tịch, cứ như là nước mắt đang chảy xuống. Hắn lại lau đi, trong lòng là sự yêu thương chẳng rõ nguyên do gì.
Một đứa nhỏ như vậy, sao có thể chịu được những khổ đau, sụp đổ, hay những đắc dĩ và nỗi buồn không ai khác biết được chứ.
Ngụy Tiếu Ngữ đứng dậy thay đồ, hắn không muốn thương tổn y. Hắn không biết phần tình cảm này sẽ duy trì trong bao lâu, hắn là kẻ luôn thay đổi thất thường. Khi hắn không còn thích nữa, hắn phải đối mặt với đôi ngươi đen tuyền của Cố Tiểu Tịch sao đây.
Ngụy Tiếu Ngữ đi vào phòng tắm lấy khăn, nhìn bản thân trong gương. Mái tóc đen ngắn cùng đôi mắt xanh thẳm. Hắn từng có rất nhiều tình nhân, có rất nhiều người chờ được lên giường của hắn. Chia tay là chuyện thường tình, ngay cả khi những phụ nữ này vì hắn mà tìm đến cái chết, thì hắn vẫn có thể lạnh lùng quay mặt đi.
Khi hắn nghĩ đến nếu Cố Tiểu Tịch cũng sẽ có lúc như vậy… trái tim không khỏi co rút mãnh liệt.
Lời hứa hẹn của hắn chẳng bao giờ là vĩnh viễn, ít nhất bây giờ là chưa được, mà Cố Tiểu Tịch cũng nhất định sẽ không nguyện ý cho người khác hai chữ “vĩnh viễn”.
Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó bắt đầu lau khô tóc, rồi thay sang đồ ngủ.
Thuộc hạ của hắn có nói đã phát hiện Cố Tiểu Tịch ở gần khu thang máy hạn chế người ở tầng mười. Thân phận của Cố Tiểu Tịch không có chút sơ hở, là một người bình thường… chẳng có gì để nghi ngờ? Ngụy Tiếu Ngữ lắc lắc đầu, nếu Cố Tiểu Tịch tiếp cận hắn vì có ý đồ khác, như vậy kết cục càng đơn giản, hắn có thể đem y khóa lại bên người.
Nhưng là Cố Tiểu Tịch chỉ là một cậu bé đơn giản, Ngụy Tiếu Ngữ lại càng phiền não.
Ngụy Tiếu Ngữ còn chưa trở về, Cố Tiểu Tịch thấy mình chảy đầy mồ hôi, nên vào phòng tắm tắm rửa. Khi dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen chảy xuống người, phía sau mới có lại cảm giác chân thật. Nước ấm theo làn da uốn lượn chảy xuống, Cố Tiểu Tịch chống tay lên tường phòng tắm.
Y nhớ rõ chuyến đi đến Tây Ban Nha lần đó. Một Tây Ban Nha đầy nắng rực rỡ cùng thị trấn nhỏ Jerez sản xuất rượu Sherry kia.
Cố Tiểu Tịch lắc lắc đầu, bọt nước đọng trên tóc văng ra bốn phía. Ai mà chẳng có chút bí mật, bản thân y cũng vậy thôi, hay tỏ ra phóng khoáng ngoài mặt với Tư Đồ Thượng Lam. Cố Tiểu Tịch đang chìm trong những suy nghĩ rối rắm, cộng thêm tiếng nước chảy che dấu bước chân tới.
Đúng lúc Cố Tiểu Tịch vừa xả nước lần nữa, chuẩn bị tắt vòi sen thì eo bỗng nhiên bị người ôm lấy, mà miệng cũng bị người ta bịt lại. Cố Tiểu Tịch theo bản năng lấy tay thúc về đằng sau, lại bị người ta nhanh nhẹ ngăn cản, hơn nữa còn nghe được âm thanh quen thuộc: “Là tôi.”
Cố Tiểu Tịch nghe thấy thế, cảm giác an tâm nổi lên, thân thể vốn đang căng thẳng cũng thả lòng dần.
“Tắm mà sao không đóng cửa?” Trong giọng của Ngụy Tiếu Ngữ mang theo ý cười, “cậu rõ ràng là quyến rũ tôi.”
Cố Tiểu Tịch giãy dụa hòng thoát khỏi ***g ngực hắn, nhưng không được, nên để mặc hắn ôm, nước từ vòi sen chảy xuống, làm ướt đẫm cả hai cơ thể.
“Tôi không đóng cửa, anh không đóng giúp tôi sao?” Cố Tiểu Tịch vươn tay muốn khóa vòi sen lại thì bị Ngụy Tiếu Ngữ giữ chặt lấy.
Ngụy Tiếu Ngữ nói: “Tôi nghĩ cậu mở cửa chờ tôi vào.”
“Anh có thể nào đừng mơ tưởng thái quá thế được không?” Cố Tiểu Tịch cáu kỉnh nói.
Ngụy Tiếu Ngữ trầm mặc, chỉ còn tiếng nước chảy rất nhỏ từ vòi sen.
Cố Tiểu Tịch do dự nói: “Xin lỗi…Tôi chỉ…”
“Trong lòng cậu không vui hả?” Ngụy Tiếu Ngữ dịu dàng hỏi, nhẹ nhàng cắn tai y.
“…Không có gì.” Cố Tiểu Tịch muốn đẩy hắn ra, nhưng chẳng nhúc nhích được gì, dù chỉ một chút một, “Buông tôi ra.”
Thực ra Ngụy Tiếu Ngữ cũng chẳng muốn làm gì, mà chỉ trêu đùa Cố Tiểu Tịch một chút, nhưng thấy cửa mở ra, cho nên mới bước vào…
Nhưng khi Cố Tiểu Tịch muốn hắn buông ra, Ngụy Tiếu Ngữ lại chẳng muốn thả người chút nào, mà cho dù có muốn buông ra thì cũng làm không nổi. Hắn đã sớm muốn có Cố Tiểu Tịch, từ hồi thấy Cố Tiểu Tịch ở bệnh viện đã có ham muốn này rồi.
Giống như cậu trai trong bức ảnh trên bàn kia, khi gặp hắn đã dùng đôi mắt đen láy, lạnh lùng nhìn hắn. Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ, nếu đem đứa nhỏ này đặt dưới thân sẽ có cảm giác gì đây? Đôi mắt y còn có thể tĩnh mịch như thế nữa không, có còn đen thẳm như bầu trời đêm khuya nữa không, hay sẽ bị những đam mê *** phủ lấy?
Càng tiếp xúc nhiều với cậu nhỏ, hắn càng không thể là chính mình như trước. Y đôi khi sẽ yếu ớt như mảnh gương vỡ, lại có đôi khi thật kiên cường, cố chấp chẳng như một đứa nhỏ chút nào. Khi y tựa người vào quầy bar, trong tay cầm ly rượu, Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên thấy khoảng cách cả hai lại xa như vậy. Người kia có thế giới của riêng mình, mà hắn thì chẳng cách nào xâm nhập nổi.
Ngụy Tiếu Ngữ nhớ rõ có một đêm, lúc hắn tỉnh lại, phát hiện ra Cố Tiểu Tịch không nằm bên cạnh. Hắn đi ra phòng khách, liền thấy y đứng tựa bên quầy bar.
Ngọn đèn chùm thủy tinh tại phòng khách đã tắt đi, chỉ còn những ánh đèn neon từ bên ngoài nhàn nhạt hắt vào, ánh xạ trên cái ly thủy tinh trong suốt, đôi mắt y tối tăm giống không gian xung quanh, làm lộ ra vẻ đau buồn khác biệt mọi khi. Nỗi buồn phảng phất, nhàn nhạt tựa không khí, tại lan tỏa tựa sương bay trong đêm tối. Y im lặng cầm ly rượu, cứ đứng đó, đắm chìm trong thế giới riêng của mình, mà cái thế giới đó Ngụy Tiếu Ngữ lại chẳng thể tiến vào dù chỉ một bước.
Hắn có thể lập tức có được y, nhưng hắn biết bản thân không thể tiến vào thế giới của y.
Cho dù là những tư liệu cá nhân, hay là xét trên tuổi, thì đều không thể nhìn ra thế giới bao quanh y lại chứa đựng nhiều cảm xúc như vậy. Cái ánh mắt đau buồn này làm hắn yêu thương, là thứ mà y chưa từng biểu lộ ra ngoài.
Đêm đó, hắn không quấy rầy y, mà trở lại giường ngủ, nhưng lần ấy, hắn trằn trọc không ngủ được. Qua một hồi lâu, Ngụy Tiếu Ngữ mới cảm giác được tiếng bước chân cùng với mép giường bên cạnh lõm xuống.
Hắn giả bộ như đang ngủ mê, quay người qua ôm lấy cậu trai mảnh khảnh, hắn cảm nhận được làn da mềm mại nhưng cực kỳ lạnh lẽo của y. Hắn đem y ôm chặt vào lòng, sau đó chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuống, những giọt nước chạm vào nền cẩm thạch vỡ vụn ra. Ngụy Tiếu Ngữ cúi đầu, đặt môi hôn lên mái tóc ướt sũng của y. Đầu lưỡi xẹt ngang vành tai y, dọc theo bên gáy rơi xuống bờ vai mảnh khảnh.
“Này, này…” Cố Tiểu Tịch giãy dụa trong lòng hắn, vừa định phát giận thì nghe được giọng nói dịu dạng, trầm thấp của Ngụy Tiếu Ngữ.
“Tiểu Tịch, cậu không muốn phóng túng thử một chút sao…” Giọng của Ngụy Tiếu Ngữ mềm nhẹ, bàn tay di nhẹ trên làn da Cố Tiểu Tịch, làn da dưới tay hắn thật hấp dẫn, khiến hắn rờ khắp nơi, “tôi sẽ không ép buộc cậu… tôi sẽ đợi đến khi cậu tự nguyện, nhưng hôm nay,…tôi chỉ muốn cho cậu thấy sung sướng…”
Ngón tay Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng vuốt ve cậu nhỏ của Cố Tiểu Tịch, đồng thời dịu dàng hôn lên môi để Cố Tiểu Tịch thả lỏng.
Thân thể thiếu niên nào chịu nổi sự khiêu khích như vậy, mặc kệ linh hồn y có phải đã trui rèn qua ngàn năm hay không, thì thân thể vĩnh viễn thần phục dưới khoái cảm. Không biết có phải là do môi trường xung quanh, hay là vì Tư Đồ Thượng Lam khiến y đa cảm, hoặc có lẽ bởi sự hấp dẫn của Ngụy Tiếu Ngữ, mà Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nghĩ thấy có lẽ đề nghị của Ngụy Tiếu Ngữ cũng không tệ…
Ngụy Tiếu Ngữ khiêu khích khiến cơ thể y nhẹ run lên, làn da trắng trẻo lộ ra một màu hồng nhàn nhạt.
Bộ phận ấm áp bên dưới được bàn tay Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng phủ lên, những ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng sờ nắn trên bộ phận màu phấn đó, Cố Tiểu Tịch phát ra tiếng rên nhỏ, cùng lúc là thở dốc nặng nề.
Tuy suy nghĩ y đã trưởng thành, nhưng trên mặt vẫn là có chút hồng. Sức lực trong cơ thể theo dục vọng mãnh liệt cũng chậm rãi chạy ra khỏi cơ thể. Y gần như không thể đứng thẳng, không tự chủ nghiêng người về phía trước, cánh tay chống lên tường để duy trì cân bằng, nước từ vòi sen chảy xuống, thân thể cũng không quá lạnh.
Người đàn ông ở đằng sau dán chặt vào người y, y có thể cảm nhận được có một bộ phận cứng rắn nhẹ nhàng cà lên eo y.
Ngón tay di chuyển càng lúc càng nhanh, Cố Tiểu Tịch khó chịu, vặn vẹo trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ. Ngụy Tiếu Ngữ dùng một ngón tay khác bỏ vô miệng Cố Tiểu Tịch, chạm vào cái lưỡi mềm mại cùng răng nanh như vỏ sò.
Một khi đã quyết định buông tha, để mặc lý trí phóng túng bản thân, rơi vào những ham muốn thực sự là chuyện rất dễ xảy ra. Những tiếng rên rỉ, cùng với thân thể tràn ngập sự hấp dẫn, khiến Ngụy Tiếu Ngữ thống khổ không thôi.
Từ góc nhìn của hắn thì chỉ có thể thấy một bên mặt của Cố Tiểu Tịch, vẻ mặt khi đạt cao trào của y làm Ngụy Tiếu Ngữ xốn xang trong lòng, thậm chí hắn còn chẳng thèm kiềm chế lại những xung động của mình. Chẳng qua khả năng tự kiếm chế của Ngụy Tiếu Ngữ luôn là điểm khiến hắn kiêu ngạo.
Sau khi Cố Tiểu Tịch đạt cao trào, Ngụy Tiếu Ngữ một tay ôm cơ thể vô lực của y, một tay cầm cái khăn tắm lớn bên cạnh choàng lên người Cố Tiểu Tịch.
Hắn ôm ngang Cố Tiểu Tịch, đem Cố Tiểu Tịch còn đang thở hổn hển đặt lên giường, rồi nhẹ nhàng lau khô thân thể của y.
Cố Tiểu Tịch nằm trên giường nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, mỏi mệt nheo nheo đôi mắt.
“Anh rất biết chăm sóc.” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói.
“Vậy cậu nên làm tình nhân của tôi.” Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên môi y.
Cố Tiểu Tịch không cự tuyệt, nhưng khi nụ hôn chấm dứt, liền nói: “Nhưng tôi không muốn đau lòng.” Nói xong y nhắm mắt lại, không nói tiếp, chỉ chốc lát là phát ra tiếng hít thở đều đều.
Một khi đã thật lòng thích ai đó, thì không phải nói chấm dứt là có thể chấm dứt.
Chính là cuộc đời dài dằng dặc, phong cảnh ven đường đều rất xinh đẹp. Ai có thể xác định cảnh kia chính là bến đỗ cuối cùng? Sân nhà giấu mình trong những khóm hoa, Xuân Hạ Thu Đông, đóa hoa lại lần nữa bừng nở dưới đất trời, ai có thể hi vọng trái tim người cứng rắn như viên kim cương, để mãi bền vững như thuở ban đầu?
Ngụy Tiếu Ngữ và Cố Tiểu Tịch đều là những kẻ keo kiệt trong chuyện tình cảm, cái câu “gương vỡ khó lành” thì ai mà chẳng biết, trong thời gian yêu đương thì chỉ cần bỏ chừng đó tình cảm ra thôi, ngộ nhỡ có chấm dứt thì còn thu hồi được phần nào.
Ngụy Tiếu Ngữ yên lặng nhìn Cố Tiểu Tịch, cầm khăn bông bên cạnh lên nhẹ nhàng lau tóc y. Cả người Ngụy Tiếu Ngữ cũng ướt sũng, bọt nước từ tóc rớt xuống, dừng lại trên mặt Cố Tiểu Tịch. Cố Tiểu Tịch vẫn không mở mắt, mà có lẽ y chẳng muốn mở mắt ra chút nào.
Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng lau đi những giọt nước rơi trên mặt y, lại một giọt nữa rơi xuống mặt Cố Tiểu Tịch, cứ như là nước mắt đang chảy xuống. Hắn lại lau đi, trong lòng là sự yêu thương chẳng rõ nguyên do gì.
Một đứa nhỏ như vậy, sao có thể chịu được những khổ đau, sụp đổ, hay những đắc dĩ và nỗi buồn không ai khác biết được chứ.
Ngụy Tiếu Ngữ đứng dậy thay đồ, hắn không muốn thương tổn y. Hắn không biết phần tình cảm này sẽ duy trì trong bao lâu, hắn là kẻ luôn thay đổi thất thường. Khi hắn không còn thích nữa, hắn phải đối mặt với đôi ngươi đen tuyền của Cố Tiểu Tịch sao đây.
Ngụy Tiếu Ngữ đi vào phòng tắm lấy khăn, nhìn bản thân trong gương. Mái tóc đen ngắn cùng đôi mắt xanh thẳm. Hắn từng có rất nhiều tình nhân, có rất nhiều người chờ được lên giường của hắn. Chia tay là chuyện thường tình, ngay cả khi những phụ nữ này vì hắn mà tìm đến cái chết, thì hắn vẫn có thể lạnh lùng quay mặt đi.
Khi hắn nghĩ đến nếu Cố Tiểu Tịch cũng sẽ có lúc như vậy… trái tim không khỏi co rút mãnh liệt.
Lời hứa hẹn của hắn chẳng bao giờ là vĩnh viễn, ít nhất bây giờ là chưa được, mà Cố Tiểu Tịch cũng nhất định sẽ không nguyện ý cho người khác hai chữ “vĩnh viễn”.
Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó bắt đầu lau khô tóc, rồi thay sang đồ ngủ.
Thuộc hạ của hắn có nói đã phát hiện Cố Tiểu Tịch ở gần khu thang máy hạn chế người ở tầng mười. Thân phận của Cố Tiểu Tịch không có chút sơ hở, là một người bình thường… chẳng có gì để nghi ngờ? Ngụy Tiếu Ngữ lắc lắc đầu, nếu Cố Tiểu Tịch tiếp cận hắn vì có ý đồ khác, như vậy kết cục càng đơn giản, hắn có thể đem y khóa lại bên người.
Nhưng là Cố Tiểu Tịch chỉ là một cậu bé đơn giản, Ngụy Tiếu Ngữ lại càng phiền não.
Tác giả :
Nhu Nạo Thiên Vũ