Tửu Sắc Tham Bôi
Chương 13
Nhìn số tiền lương dành dụm được trong hai, ba tháng qua, Cố Tiểu Tịch tính ra cũng đủ để mua một cái xe về.
Cố Tiểu Tịch vừa giữ tay nắm của xe buýt, vừa tính toán. Mua xe thì tiện cho y chạy tới chạy lui, lúc đi thăm mẹ, rồi lại chạy qua thăm cô, thực ra chi phí đi lại bình thường cũng không quá mắc, chính là đổi tuyến nhiều gây mất thời gian quá.
Ăn ở thì có thể tính vào Ngụy Tiếu Ngữ, như vậy tiền lương có thể mua xe, chi phí xe cộ, cùng mấy thứ linh tinh khác. Nhưng như vậy sẽ không đủ tiền lo viện phí hàng tháng cho mẹ. Nghĩ đến vậy, Cố Tiểu Tịch thật sự hối hận vô cùng, nghĩ trước kia vung tiền quá trán, chẳng biết tiết kiệm, giờ chỗ gửi bên ngân hàng cũng còn quá ít, hơn nữa tiền viện phí của mẹ cũng chẳng còn bao nhiêu…
Thật đúng là đời trước tạo nghiệt mà…
Xuống xe buýt, song phải đi bộ nửa tiếng mới đến được chỗ ở trước kia. Trong phòng vẫn không có ai như cũ.
Cố Tiểu Tịch kéo cái màn xanh dương bị bạc màu trên cửa sổ duy nhất trong nhà sang bên, đem cái balô treo ở cửa sổ, vừa lòng nhìn những vầng sáng hòa nhã len qua bức màn xanh nhạt. Cũng như lần trước, y lại đem trứng sữa cất vào tủ lạch, chẳng mấy chốc cái tủ nho nhỏ liền đầy.
Cố Tiểu Tịch cầm đồ ăn chầm chậm đi đến phòng bên ở hành lang nấu cơm. Hôm nay là cuối tuần, nên cô không tăng ca.
Phòng tuy nhỏ, lại có mấy góc còn đầy bụi bặm. Cái này đương nhiên không phải do cô làm biếng mà thật sự là không có thời gian để dọn dẹp.
Hồi Cố Tiểu Tịch trước kia ở nhà, nhà cửa hằng ngày cũng đều là do một tay cậu dọn dẹp. Tuy sau khi sống lại, cô có nhíu mày nói, y làm đồ ăn không giống trước kia, nhưng cũng không bị để trong lòng.
Cố Tiểu Tịch gom lại đống báo ở góc tường, chỗ này phần lớn là báo tiếng Anh thời cậu còn đi học đây mà, trong đó một một tờ báo, khi y nhìn thấy, tay liền ngừng lại.
Đó là tờ báo của một tháng trước, lúc Ngụy Tiếu Ngữ đâm phải cậu.
Bài báo miêu tả về một vụ tai nạn giao thông, với tiêu đề “Công tử nhà giàu phóng xe trong đêm khuya, tông chết người qua đường.”
Trên mặt báo là bức ảnh cảnh sát đang đứng ở hiện trường xử lý sự việc. Đoạn tin miêu tả lại tất cả sự việc đã xảy ra, nhưng lại không nói ra tên kẻ gây ra tai nạn. Thậm chí tác giả của bài báo còn đưa ra một bức tranh đơn giản giúp cho độc giả dễ dàng hình dung ra tình huống khi đó.
Người chết là một thanh niên hai mươi tám tuổi, tên là Diệp Thu Sinh.
Cố Tiểu Tịch siết chặt tờ báo trong tay, nhìn cái tên đã từng quen thuộc như vậy, nhưng y lại có một cảm giác mê muội.
Tờ báo này đương nhiên không phải vô tình xuất hiện tại đây, mà vì chuyện đầu tiên sau khi xuất viện y làm chính là đến sạp báo, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Đáng tiếc, tin trên báo cũng không đầy đủ, mà sau mỗi kì đó, các số sau cũng không hề nhắc lại chuyện này, sức mạnh của dư luận cũng hoàn toàn bị đè xuống.
Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng thả tờ báo xuống, ngồi ở ghế một hồi lâu.
Nhìn thấy tờ báo kia, trong nháy mắt trái tim y liền cảm thấy đau đớn kì lạ. Đó là một bài báo thuật lại cái chết thật sự của mình, dường như là đang nhắc nhở y, chuyện sống lại của y có biết bao hoang đường. Tim y vẫn đập thình thịch, ai có thể phát hiện ra trong thân thể trẻ tuổi này lại có một linh hồn đã từng chết đi chứ!
Thậm chí trong chốc lát y còn không thể tìm được hô hấp của mình.
Đúng vậy, y có thể lạnh nhạt đối mặt với những chuyện đã phát sinh. Y nghĩ mình có thể. Có người nói chết là một sự giải thoát, như vậy, y chính là được giải thoát. Thoát khỏi thân phận trước đây, thoát khỏi những mối quan hệ đáng hổ thẹn trước đây, bây giờ y có một thân thể trẻ tuổi, có một công việc cùng một thân phận đơn giản, chọn lựa sống một cuộc đời không phức tạp, đáng sợ như trước.
Nhưng khi nhìn thấy tờ báo, trong tức khắc vậy mà y lại rất tức giận. Có lẽ đối với Diệp Thu Sinh, nhân họa đắc phúc, chạy thoát khỏi tất cả để rồi có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng cũng phải có người chịu trách nhiệm vì chuyện này, phải có người trả giá cho cái chết đó chứ.
Lồng ngực Cố Tiểu Tịch không ngừng phập phồng, trong đầu đã hỗn loạn hết lên. Tức giận vì phải bỏ mạng, đánh mất sinh mệnh, cái cảm giác đau đớn này đâm vào tận sâu trong linh hồn. Sự việc của Cố Tiểu Tịch y quản không được, nhưng bản thân phải mất mạng làm y thấy rất phẫn nộ. Tính cách y có thể lạnh nhạt, có thể xem nhẹ tất cả, nhưng cảm xúc này thì y lại chẳng có cách nào không quan tâm đến được.
Y hít thở thật sâu, sau đó đứng dậy, xếp đống báo chồng lên nhau, rồi đem ra thùng rác, xong tiếp tục quét dọn.
Tà dương chiếu vào phòng, bỗng nhiên Cố Tiểu Tịch cảm thấy tất cả đều không chân thật. Dường như y hãy còn thấy cảnh phố xá lung linh, sầm uất, thế nhưng chỉ giây tiếp theo đã là trong ngôi nhà nhỏ xíu. Nắng chiều chiếu vào tấm màn cửa màu xanh bạc màu, yên tĩnh đến bất thường.
Cố Tiểu Tịch đi đến cửa sổ, nhoài người ra ngoài. Cảnh vật vẫn như lúc y rời đi, vẫn chật chội, bẩn thỉu như cũ, xóm nhà rách nát dành cho dân nghèo.
Từ khi xuất viện, Cố Tiểu Tịch luôn ghé người vào cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, nhìn mớ dây điện màu xám chồng chéo lên nhau, những con ngõ ngoằn ngoèo đầy rác. Y đã tưởng bản thân sẽ chịu không nổi cuộc sống như vậy, nhưng cuối cùng hóa ra lại đơn giản hơn y nghĩ rất nhiều.
Hóa ra cuộc sống trong quá khứ của y lại mệt mỏi như vậy, hóa ra cuộc sống trước kia của y lại toàn dối trá như vậy, hóa ra y đã sống một cuộc đời đầy giả dối như vậy mà còn phải giả bộ như bản thân đang sung sướng.
Mà cảnh nghèo túng, cũng chẳng phải quá khó khăn để tồn tại cùng nó như vậy.
Đến hoàng hôn thì y nhìn thấy bóng cô. Hồi trước, mỗi khi cô về nhà đều có thói quen ngước mặt lên nhìn cửa sổ một cái, vì Cố Tiểu Tịch sẽ đứng đó chờ cô về. Tuy Cố Tiểu Tịch đã chuyển lên thành phố một thời gian rồi, nhưng cô vẫn giữ thói quen như cũ. Lúc cô ngẩng mặt lên thì thấy Cố Tiểu Tịch, sau đó trở nên kích động bước vô nhà.
Bữa tối là do Cố Tiểu Tịch nấu, vừa đủ cho hai người ăn, cũng chỉ có chút đồ ăn bình thường. Dù sao mọi hôm cô đều ăn tại xưởng.
Cô dặn, sau này đừng mua mấy thứ linh tinh, tiền cứ cất đi, tiêu pha trong thành phố nhiều, giá cả lại đắt đỏ, nếu để dành được nhiều tiền thì tốt hơn. Cố Tiểu Tịch cười đáp ứng, rồi dọn bàn.
Ăn xong cơm tối rồi cả hai cô con cùng coi TV, sau đó Cố Tiểu Tịch bắt tuyến xe cuối trở về quán.
Cố Tiểu Tịch tắm xong, vừa ra khỏi phòng thì thấy Ngụy Tiếu Ngữ đã trở lại.
“Chào cậu.” Ngụy Tiếu Ngữ kéo Cố Tiểu Tịch qua ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên cổ y, mùi sữa tắm khiến tinh thần hắn được thả lỏng đi nhiều.
“Này, này!” Cố Tiểu Tịch đẩy hắn ra, “Anh lại khó chịu chuyện gì hả.”
Ngụy Tiếu Ngữ rất thành thật gật gật đầu.
Cố Tiểu Tịch liếc mắt khinh thường hắn, rồi đi ra phòng khách xem TV.
“Hôm nay đi thăm cô hả?” Ngụy Tiếu Ngữ tò tò theo vào phòng khách.
“Ừ.” Cố Tiểu Tịch lên tiếng, mở TV lên.
“Cô khỏe chứ?” Ngụy Tiếu Ngữ đi đến quầy bar bên cạnh lấy một ly Baileys, đưa cho Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch nhìn hắn, nhận lấy ly, lắc nhẹ một chút, những viên đá bên trong va vào thành ly tạo ra những tiếng động nho nhỏ: “Bỏ đá hơi nhiều.”
“Nhiều hả?” Ngụy Tiếu Ngữ tò mò nhìn vào ly, “Tôi thấy cũng vừa mà.”
Cố Tiểu Tịch cười một cái, tiếp tục xem TV, lắc lắc ly rượu trong tay, mấy viên đá va vào thành ly tạo ra những âm thanh có tiết tấu.
“Tiểu Tịch, pha cho tôi một ly đi?” Ngụy Tiếu Ngữ cười hì hì nói.
Cố Tiểu Tịch liếc hắn một cái: “Thật xin lỗi, giờ tôi đang nghỉ phép vì bệnh, nên chưa đi làm lại.”
“Có cần nhỏ mọn thế không?” Ngụy Tiếu Ngữ hít một hơi, “Dù sao tôi cũng là ông chủ của cậu nha.”
Cố Tiểu Tịch quay đầu nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, gương mặt đẹp trai, đôi mắt màu xanh thẳm do có một phần máu lai với người ngoại quốc. Trong ***g ngực, trái tim dường như có cái gì đó nhẹ chạm vào, từ trước tới giờ chưa từng có ai đối xử với y như vậy, Ngụy Tiếu Ngữ là người đầu tiên.
“Vậy lương tăng lên gấp ba.” Cố Tiểu Tịch đặt ly xuống, nói.
Ngụy Tiếu Ngữ vội vàng gật đầu, Cố Tiểu Tịch đứng lên nhìn hắn: “Bắt đầu tính từ bây giờ.”
“Được.” Câu trả lời thật dịu dàng kèm theo vẻ chiều chuộng.
“Tửu lượng tốt chứ?” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng hỏi.
“Bình thường.”
“Có muốn chọn rượu không?”
“Bloody Caesar.” Ngụy Tiếu Ngữ chống cằm nói, “Tôi nghe nói ở Mỹ và Canada, Bloody Caesar được coi là tiêu chuẩn để đánh giá một bartender.”
Cố Tiểu Tịch xoay người sang tủ gỗ chọn rượu: “Ghét Vodka rồi hả?”
“Không tính là ghét.” Ngụy Tiếu Ngữ ở phía sau nói.
Cố Tiểu Tịch lấy chai Persovka trên kệ xuống, rồi mở tủ lạnh ra lấy nước ép cà chua tươi.
Tuy đây chỉ là một quầy bar trong phòng, nhưng lại đầy đủ như bên quán.
Cố Tiểu Tịch lấy ra một cái ly từ khay bên cạnh, rót Persovka vào cái ly đã bỏ sẵn mấy viên đá trước đó, khoảng chừng 1/5 ly, bốn phần còn lại là clamato, sau thêm một chút nước cà chua mới ép, bỏ vài cọng cần tây lên để trang trí, xong rồi đặt trước mặt Ngụy Tiếu Ngữ.
“Bloody Caesar.” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng nói.
Ngụy Tiếu Ngữ cầm ly lên, trên mặt ly vì nhiệt độ khác nhau và xuất hiện bọt nước.
“Cậu thật đúng là cái gì cũng biết nhỉ.” Ngụy Tiếu Ngữ nhìn Cố Tiểu Tịch mềm mỏng nói.
Cố Tiểu Tịch dọn dẹp lại quầy bar, nhẹ nhàng nói: “Chưa từng nghe nói con nhà nghèo tự lập sớm hả?”
“Nhưng cậu thì sớm quá đấy.” Ngụy Tiếu Ngữ nói, “Lúc bằng tuổi cậu, tôi còn đang mài đũng quần ở trường học.”
Cố Tiểu Tịch nhún vai: “Rất nhiều người lựa chọn sau khi đủ mười tám sẽ bước ra đời, tôi cũng không phải người đặc biệt.”
“Vì trong nhà không có tiền hả?”
“Bởi hiện thực bức bách thôi.” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng đáp, trước kia Cố Tiểu Tịch cũng không đọc nhiều sách lắm, đều là sau đó mới học lại.
Thế giới rất thực tế, không phải chỉ cần đọc sách là có thể giải quyết được tất cả vấn đề.
Ngụy Tiếu Ngữ uống một ngụm Bloody Caesar: “Cậu không muốn tiếp tục đi học hả?”
Cố Tiểu Tịch lắc lắc đầu, đem chai rượu cất trở lại kệ, còn nửa ly nước cà chua vừa mới ép thừa lại, y cầm lên chậm rãi uống nốt.
Hai người liền lẳng lặng uống, trong phòng lúc này chỉ còn âm thanh phát ra từ TV.
Cố Tiểu Tịch cúi đầu nhìn nước ép cà chua trong ly, đỏ tươi như màu máu. Y nhớ đến tờ báo ngày trước, trên đó là tấm ảnh chụp lại một góc áo của Diệp Thu Sinh. Máu đã hóa đen, lan ra trông vô cùng xấu xí. Y biết máu của mình ban đầu cũng không phải màu đen xì này, mà là màu đỏ tươi.
Y nhìn ly trong tay, dạ dày đột nhiên trở nên co thắt, tay cầm ly rượu đặt lên quầy bar. Cái chất lỏng đỏ tươi này dường như tản mát ra một mùi máu tanh đặc quánh…
“Tiểu Tịch?” Ngụy Tiếu Ngữ kinh ngạc nhìn cậu trai dựa người vào quầy bar.
Sắc mặt Cố Tiểu Tịch nhợt nhạt, bàn tay cầm ly nước ép trở nên trắng bệch, hắn vừa định qua hỏi y sao lại thế này, không ngờ Cố Tiểu Tịch lại đặt ly lên quầy, nhoáy cái là xoay người chạy đi mất.
Ngụy Tiếu Ngữ lập tức chạy theo: “Tiểu Tịch!” hắn gọi tên y, thấy y chạy vào nhà vệ sinh, hắn đứng lại, tiếp theo là nghe thấy rõ những tiếng nôn mửa.
Ngụy Tiếu Ngữ rất quan tâm mà đứng ở ngoài cửa, chỉ phút chốc là nghe được tiếng nước chảy, sau đó cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Cố Tiểu Tịch sắc mặt trắng bệch đứng ở bệ cửa.
“Hóa ra cậu bị dị ứng với nước ép cà chua.” Ngụy Tiếu Ngữ cười nói.
Cố Tiểu Tịch hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi lẳng lặng đi đến ngồi xuống sofa.
Ngụy Tiếu Ngữ không ngồi bên cạnh y, mà ngồi lên tay vịn của sofa, cúi đầu nhìn gương mặt nhợt nhạt của Cố Tiểu Tịch.
Ánh mắt y vốn tối đen như màn đêm yên tĩnh, giờ lại trông ươn ướt, da của y rất trắng, giờ phút này lại tái nhợt đi phần nào. Chiếc áo len xám cổ hình chữ V để lộ ra cái cần cổ cao cùng xương quai xanh mảnh khảnh. Mái tóc đen nhánh thật mềm mại, y có chút suy yếu ngồi trên sofa, tay ôm lấy bụng.
Ngụy Tiếu Ngữ rất biết tự kiềm chế mà dời tầm mắt, đi đến phòng bếp lấy một ly sữa nóng đưa cho Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, tiếp nhận lòng tốt của Ngụy Tiếu Ngữ.
Ly sữa được làm bằng gốm, trên mặt ly là hình mèo mẹ đang chăm mèo con. Cố Tiểu Tịch không nắm ở quai, mà dùng cả hai tay nâng ly lên.
Độ ấm vừa phải, mùi thơm của sữa quanh quẩn cả phòng, nhờ đó mà cảm xúc cáu kỉnh cũng giảm đi rất nhiều.
Cố Tiểu Tịch uống vài ngụm sữa, dạ dày giờ chỉ còn chút nhộn nhạo. Cũng may lúc ở phòng vệ sinh cũng đã uống chút nước, nếu không có khi nôn ra cả máu.
“…Cám ơn.” Cố Tiểu Tịch cúi đầu nói.
Ngụy Tiếu Ngữ thò tay sờ đầu y. Đây là lần đầu tiên hắn nghĩ, Cố Tiểu Tịch còn nhỏ.
Hắn biết Cố Tiểu Tịch chỉ mới mười tám tuổi, biết y chỉ là một đứa nhỏ. Nhưng y lại luôn lộ ra dáng vẻ trưởng thành, cái biểu hiện chẳng cần ai trợ giúp, cũng có thể làm một mình được, cho dù mất đi ai thì vẫn có thể lạnh lùng sống như cũ.
Nhưng bây giờ, Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên lại nghĩ, y còn nhỏ, chỉ là một đứa trẻ con mà thôi.
Hắn sờ sờ mái tóc đen nhánh của y, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng khách.
Lúc quay lại quầy bar, y đem cả ly nước ép cà chua lẫn ly Bloody Caesar bỏ vô bồn rửa, sau đó đến phòng bếp, muốn tự nấu chút cháo yến mạch. Tuy mấy thứ quá cầu kỳ thì Ngụy Tiếu Ngữ làm không được, nhưng cháo thực ra trước kia hắn lại thường nấu.
Ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn chùm trông thật ấm áp, Cố Tiểu Tịch làm ổ trên sofa, trong tay cầm ly sữa, TV cứ chạy, nhưng tâm trí người ngồi xem rõ ràng lại không dừng trên nó.
Ngụy Tiếu Ngữ không biết là đang làm gì nữa, Cố Tiểu Tịch đặt ly sữa uống dở lên cái bàn. Y nhẹ nhàng hít một hơi, rõ ràng chỉ là một ly nước ép, thế mà lại có thể khiến mình cảm thấy ghê tởm. Cố Tiểu Tịch nhẹ lắc đầu, bản thân y đã trở nên yếu ớt như đàn bà rồi sao…
Ngụy Tiếu Ngữ đi tới, mùi cháo khiến Cố Tiểu Tịch kinh ngạc ngẩng mặt lên: “Tôi không biết là anh còn có thể nấu cháo đấy.”
“Vậy là cậu quá xem thường tôi rồi.” Ngụy Tiếu Ngữ đặt cái khay xuống, “Trẻ con ăn chút cháo đi, lát là ngủ được.”
Cố Tiểu Tịch ôm nệm ghế, gật gật đầu.
Trên khay bày một chén cháo, cùng một cái đĩa đựng trứng chần nước sôi.
Ban nãy vừa mới nôn ra, thật đúng là đem bữa tối ăn cùng cô nôn ra hết, ngẫm lại thì thấy hơi tiếc.
“Dạ dày cậu không tốt hả?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi.
“…Thỉnh thoảng lại bị vậy.” Cố Tiểu Tịch nói cho có lệ, tuy lần này nôn ra là vì nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước kia, nhưng nhìn chung cái dạ dày của thân thể này vẫn là không tốt, thỉnh thoảng còn bị đau, chắc là kết quả cho việc ăn uống thất thường hồi trước.
“Cậu đừng ăn uống thất thường như vậy.” Ngụy Tiếu Ngữ ngồi bên cạnh Cố Tiểu Tịch nói.
“Tại tôi không có tiền thôi.” Cố Tiểu Tịch cầm chén cháo lên ăn.
“Trong quán có cơm dành cho nhân viên đó thôi?” Ngụy Tiếu Ngữ bất mãn nói.
“Tôi nói là trước kia cơ,” Cố Tiểu Tịch vừa ăn vừa nói, “hồi trước đều đợi cô về ăn cùng, nên dạ dày không tốt lắm.”
“Bây giờ cậu phải ăn để nuôi cái dạ dày đi, cậu gầy quá.” Ngụy Tiếu Ngữ chống cằm nói, “khả năng hấp thụ của cơ thể cậu chắc chắn cũng không tốt.”
Cố Tiểu Tịch nhún vai: “Nếu anh tăng thêm tiền lương cho tôi thì tôi có thể ăn nhiều được rồi.”
“Như bây giờ còn chưa đủ sao?”
“Thì tôi còn phải nuôi cô tôi chứ sao.” Cố Tiểu Tịch dùng giọng điệu tủi thân nói.
“Cô cậu không phải còn đi làm sao?”
“Tôi định tiết kiệm tiền, mua cho cô một căn nhà mới.” Cố Tiểu Tịch tựa lưng vào sofa, “với tiện mua cho mình một cái xe luôn…”
“Thì tôi chẳng phải đã nói, cậu cứ lên giường với tôi, mấy cái đó là có liền đó sao?” Ngụy Tiếu Ngữ buồn cười nói.
Cố Tiểu Tịch quay đầu nhìn hắn: “Bây giờ không được hả?”
“Đừng có hiện ra cái vẻ mặt xấu xa như thế.” Ngụy Tiếu Ngữ nhướn mày nói.
Cố Tiểu Tịch cười hì hì nhìn hắn: “Ông chủ, chúng ta thương lượng chút đi.”
Ngụy Tiếu Ngữ nhíu mày nhìn y: “Cậu vừa mới đủ mười tám tuổi, tuy có thể làm bartender, nhưng dù sao cũng chẳng có bằng cấp, chứng chỉ gì hết, nên tiền lương đương nhiên chỉ bằng một nửa của các bartender khác.”
“Chứng chỉ hành nghề?” Cố Tiểu Tịch tò mò hỏi, “Phải cần điều kiện gì?”
“Cậu muốn thi hả?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi.
“Tôi có thể thi không?” Cố Tiểu Tịch hào hứng bừng bừng hỏi lại. Khi y còn là Diệp Thu Sinh, quả thật đã từng thi chứng chỉ này, nhưng lần đó thích thì cứ thế mà đi thi, nên rốt cuộc cũng chẳng hỏi han điều kiện đăng ký tham gia là gì luôn.
Ngụy Tiếu Ngữ thò tay vào túi áo khoác, lấy ra một tờ giấy đưa cho Cố Tiểu Tịch: “Mẫu đăng ký dự thi, vừa rồi nhớ ra là lấy cho cậu đấy.”
Cố Tiểu Tịch đưa tay ra nhận tờ giấy: “Trợ lí bartender?”
“Ừ.”
“Còn bartender thì sao?” Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu hỏi.
“Vị trí bartender, cậu hình như không đủ điều kiện đâu, dù sao cậu cũng chỉ mới có bằng trung học.” Ngụy Tiếu Ngữ nói, “Nhưng muốn làm bartender cao cấp thì phải đợi có chứng chỉ hành nghề bartender mới được.”
“Ờ, cám ơn.” Cố Tiểu Tịch nhận mẫu đăng kí, “Tôi quên mất tiêu chuyện bây giờ phải thi lấy giấy chứng chỉ hành nghề luôn.”
“Trước kia từng thi rồi hả?”
Cố Tiểu Tịch nheo nheo mắt: “Sao có thể thi được, tôi mới mười tám tuổi mà.”
Trong nháy mắt, Ngụy Tiếu Ngữ có ảo giác, hình như Cố Tiểu Tịch vừa mới làm ra một dáng vẻ vô cùng hấp dẫn.
Y tựa lưng vào sofa, đôi mắt đen láy tựa đêm tối, lông mi rất dài, buông xuống trông thật quyến rũ, dáng vẻ như vô cùng biếng nhạc, khiến trái tim người ta lay động.
Ngụy Tiếu Ngữ vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve hai má y, dàn da vốn tái nhợt, nhờ thân thể mới nạp năng lượng mà dần khôi phục lại vẻ hồng hào.
Hắn rê tay tới môi, rồi nhẹ nhàng đặt môi hắn lên môi y một cái.
Cố Tiểu Tịch nhìn hắn thắc mắc, Ngụy Tiếu Ngữ xuất hiện một cảm giác khẩn trương mà trước nay chưa từng có: “…Ờ, hôn chúc ngủ ngon thôi.”
Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn sau lưng Ngụy Tiếu Ngữ.
“Sao vậy?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi, quay đầu về sau nhìn, hắn nghe thấy âm thanh mềm nhẹ của Cố Tiểu Tịch.
“…Tuyết rơi rồi.”
Cố Tiểu Tịch vừa giữ tay nắm của xe buýt, vừa tính toán. Mua xe thì tiện cho y chạy tới chạy lui, lúc đi thăm mẹ, rồi lại chạy qua thăm cô, thực ra chi phí đi lại bình thường cũng không quá mắc, chính là đổi tuyến nhiều gây mất thời gian quá.
Ăn ở thì có thể tính vào Ngụy Tiếu Ngữ, như vậy tiền lương có thể mua xe, chi phí xe cộ, cùng mấy thứ linh tinh khác. Nhưng như vậy sẽ không đủ tiền lo viện phí hàng tháng cho mẹ. Nghĩ đến vậy, Cố Tiểu Tịch thật sự hối hận vô cùng, nghĩ trước kia vung tiền quá trán, chẳng biết tiết kiệm, giờ chỗ gửi bên ngân hàng cũng còn quá ít, hơn nữa tiền viện phí của mẹ cũng chẳng còn bao nhiêu…
Thật đúng là đời trước tạo nghiệt mà…
Xuống xe buýt, song phải đi bộ nửa tiếng mới đến được chỗ ở trước kia. Trong phòng vẫn không có ai như cũ.
Cố Tiểu Tịch kéo cái màn xanh dương bị bạc màu trên cửa sổ duy nhất trong nhà sang bên, đem cái balô treo ở cửa sổ, vừa lòng nhìn những vầng sáng hòa nhã len qua bức màn xanh nhạt. Cũng như lần trước, y lại đem trứng sữa cất vào tủ lạch, chẳng mấy chốc cái tủ nho nhỏ liền đầy.
Cố Tiểu Tịch cầm đồ ăn chầm chậm đi đến phòng bên ở hành lang nấu cơm. Hôm nay là cuối tuần, nên cô không tăng ca.
Phòng tuy nhỏ, lại có mấy góc còn đầy bụi bặm. Cái này đương nhiên không phải do cô làm biếng mà thật sự là không có thời gian để dọn dẹp.
Hồi Cố Tiểu Tịch trước kia ở nhà, nhà cửa hằng ngày cũng đều là do một tay cậu dọn dẹp. Tuy sau khi sống lại, cô có nhíu mày nói, y làm đồ ăn không giống trước kia, nhưng cũng không bị để trong lòng.
Cố Tiểu Tịch gom lại đống báo ở góc tường, chỗ này phần lớn là báo tiếng Anh thời cậu còn đi học đây mà, trong đó một một tờ báo, khi y nhìn thấy, tay liền ngừng lại.
Đó là tờ báo của một tháng trước, lúc Ngụy Tiếu Ngữ đâm phải cậu.
Bài báo miêu tả về một vụ tai nạn giao thông, với tiêu đề “Công tử nhà giàu phóng xe trong đêm khuya, tông chết người qua đường.”
Trên mặt báo là bức ảnh cảnh sát đang đứng ở hiện trường xử lý sự việc. Đoạn tin miêu tả lại tất cả sự việc đã xảy ra, nhưng lại không nói ra tên kẻ gây ra tai nạn. Thậm chí tác giả của bài báo còn đưa ra một bức tranh đơn giản giúp cho độc giả dễ dàng hình dung ra tình huống khi đó.
Người chết là một thanh niên hai mươi tám tuổi, tên là Diệp Thu Sinh.
Cố Tiểu Tịch siết chặt tờ báo trong tay, nhìn cái tên đã từng quen thuộc như vậy, nhưng y lại có một cảm giác mê muội.
Tờ báo này đương nhiên không phải vô tình xuất hiện tại đây, mà vì chuyện đầu tiên sau khi xuất viện y làm chính là đến sạp báo, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Đáng tiếc, tin trên báo cũng không đầy đủ, mà sau mỗi kì đó, các số sau cũng không hề nhắc lại chuyện này, sức mạnh của dư luận cũng hoàn toàn bị đè xuống.
Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng thả tờ báo xuống, ngồi ở ghế một hồi lâu.
Nhìn thấy tờ báo kia, trong nháy mắt trái tim y liền cảm thấy đau đớn kì lạ. Đó là một bài báo thuật lại cái chết thật sự của mình, dường như là đang nhắc nhở y, chuyện sống lại của y có biết bao hoang đường. Tim y vẫn đập thình thịch, ai có thể phát hiện ra trong thân thể trẻ tuổi này lại có một linh hồn đã từng chết đi chứ!
Thậm chí trong chốc lát y còn không thể tìm được hô hấp của mình.
Đúng vậy, y có thể lạnh nhạt đối mặt với những chuyện đã phát sinh. Y nghĩ mình có thể. Có người nói chết là một sự giải thoát, như vậy, y chính là được giải thoát. Thoát khỏi thân phận trước đây, thoát khỏi những mối quan hệ đáng hổ thẹn trước đây, bây giờ y có một thân thể trẻ tuổi, có một công việc cùng một thân phận đơn giản, chọn lựa sống một cuộc đời không phức tạp, đáng sợ như trước.
Nhưng khi nhìn thấy tờ báo, trong tức khắc vậy mà y lại rất tức giận. Có lẽ đối với Diệp Thu Sinh, nhân họa đắc phúc, chạy thoát khỏi tất cả để rồi có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng cũng phải có người chịu trách nhiệm vì chuyện này, phải có người trả giá cho cái chết đó chứ.
Lồng ngực Cố Tiểu Tịch không ngừng phập phồng, trong đầu đã hỗn loạn hết lên. Tức giận vì phải bỏ mạng, đánh mất sinh mệnh, cái cảm giác đau đớn này đâm vào tận sâu trong linh hồn. Sự việc của Cố Tiểu Tịch y quản không được, nhưng bản thân phải mất mạng làm y thấy rất phẫn nộ. Tính cách y có thể lạnh nhạt, có thể xem nhẹ tất cả, nhưng cảm xúc này thì y lại chẳng có cách nào không quan tâm đến được.
Y hít thở thật sâu, sau đó đứng dậy, xếp đống báo chồng lên nhau, rồi đem ra thùng rác, xong tiếp tục quét dọn.
Tà dương chiếu vào phòng, bỗng nhiên Cố Tiểu Tịch cảm thấy tất cả đều không chân thật. Dường như y hãy còn thấy cảnh phố xá lung linh, sầm uất, thế nhưng chỉ giây tiếp theo đã là trong ngôi nhà nhỏ xíu. Nắng chiều chiếu vào tấm màn cửa màu xanh bạc màu, yên tĩnh đến bất thường.
Cố Tiểu Tịch đi đến cửa sổ, nhoài người ra ngoài. Cảnh vật vẫn như lúc y rời đi, vẫn chật chội, bẩn thỉu như cũ, xóm nhà rách nát dành cho dân nghèo.
Từ khi xuất viện, Cố Tiểu Tịch luôn ghé người vào cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, nhìn mớ dây điện màu xám chồng chéo lên nhau, những con ngõ ngoằn ngoèo đầy rác. Y đã tưởng bản thân sẽ chịu không nổi cuộc sống như vậy, nhưng cuối cùng hóa ra lại đơn giản hơn y nghĩ rất nhiều.
Hóa ra cuộc sống trong quá khứ của y lại mệt mỏi như vậy, hóa ra cuộc sống trước kia của y lại toàn dối trá như vậy, hóa ra y đã sống một cuộc đời đầy giả dối như vậy mà còn phải giả bộ như bản thân đang sung sướng.
Mà cảnh nghèo túng, cũng chẳng phải quá khó khăn để tồn tại cùng nó như vậy.
Đến hoàng hôn thì y nhìn thấy bóng cô. Hồi trước, mỗi khi cô về nhà đều có thói quen ngước mặt lên nhìn cửa sổ một cái, vì Cố Tiểu Tịch sẽ đứng đó chờ cô về. Tuy Cố Tiểu Tịch đã chuyển lên thành phố một thời gian rồi, nhưng cô vẫn giữ thói quen như cũ. Lúc cô ngẩng mặt lên thì thấy Cố Tiểu Tịch, sau đó trở nên kích động bước vô nhà.
Bữa tối là do Cố Tiểu Tịch nấu, vừa đủ cho hai người ăn, cũng chỉ có chút đồ ăn bình thường. Dù sao mọi hôm cô đều ăn tại xưởng.
Cô dặn, sau này đừng mua mấy thứ linh tinh, tiền cứ cất đi, tiêu pha trong thành phố nhiều, giá cả lại đắt đỏ, nếu để dành được nhiều tiền thì tốt hơn. Cố Tiểu Tịch cười đáp ứng, rồi dọn bàn.
Ăn xong cơm tối rồi cả hai cô con cùng coi TV, sau đó Cố Tiểu Tịch bắt tuyến xe cuối trở về quán.
Cố Tiểu Tịch tắm xong, vừa ra khỏi phòng thì thấy Ngụy Tiếu Ngữ đã trở lại.
“Chào cậu.” Ngụy Tiếu Ngữ kéo Cố Tiểu Tịch qua ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên cổ y, mùi sữa tắm khiến tinh thần hắn được thả lỏng đi nhiều.
“Này, này!” Cố Tiểu Tịch đẩy hắn ra, “Anh lại khó chịu chuyện gì hả.”
Ngụy Tiếu Ngữ rất thành thật gật gật đầu.
Cố Tiểu Tịch liếc mắt khinh thường hắn, rồi đi ra phòng khách xem TV.
“Hôm nay đi thăm cô hả?” Ngụy Tiếu Ngữ tò tò theo vào phòng khách.
“Ừ.” Cố Tiểu Tịch lên tiếng, mở TV lên.
“Cô khỏe chứ?” Ngụy Tiếu Ngữ đi đến quầy bar bên cạnh lấy một ly Baileys, đưa cho Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch nhìn hắn, nhận lấy ly, lắc nhẹ một chút, những viên đá bên trong va vào thành ly tạo ra những tiếng động nho nhỏ: “Bỏ đá hơi nhiều.”
“Nhiều hả?” Ngụy Tiếu Ngữ tò mò nhìn vào ly, “Tôi thấy cũng vừa mà.”
Cố Tiểu Tịch cười một cái, tiếp tục xem TV, lắc lắc ly rượu trong tay, mấy viên đá va vào thành ly tạo ra những âm thanh có tiết tấu.
“Tiểu Tịch, pha cho tôi một ly đi?” Ngụy Tiếu Ngữ cười hì hì nói.
Cố Tiểu Tịch liếc hắn một cái: “Thật xin lỗi, giờ tôi đang nghỉ phép vì bệnh, nên chưa đi làm lại.”
“Có cần nhỏ mọn thế không?” Ngụy Tiếu Ngữ hít một hơi, “Dù sao tôi cũng là ông chủ của cậu nha.”
Cố Tiểu Tịch quay đầu nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, gương mặt đẹp trai, đôi mắt màu xanh thẳm do có một phần máu lai với người ngoại quốc. Trong ***g ngực, trái tim dường như có cái gì đó nhẹ chạm vào, từ trước tới giờ chưa từng có ai đối xử với y như vậy, Ngụy Tiếu Ngữ là người đầu tiên.
“Vậy lương tăng lên gấp ba.” Cố Tiểu Tịch đặt ly xuống, nói.
Ngụy Tiếu Ngữ vội vàng gật đầu, Cố Tiểu Tịch đứng lên nhìn hắn: “Bắt đầu tính từ bây giờ.”
“Được.” Câu trả lời thật dịu dàng kèm theo vẻ chiều chuộng.
“Tửu lượng tốt chứ?” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng hỏi.
“Bình thường.”
“Có muốn chọn rượu không?”
“Bloody Caesar.” Ngụy Tiếu Ngữ chống cằm nói, “Tôi nghe nói ở Mỹ và Canada, Bloody Caesar được coi là tiêu chuẩn để đánh giá một bartender.”
Cố Tiểu Tịch xoay người sang tủ gỗ chọn rượu: “Ghét Vodka rồi hả?”
“Không tính là ghét.” Ngụy Tiếu Ngữ ở phía sau nói.
Cố Tiểu Tịch lấy chai Persovka trên kệ xuống, rồi mở tủ lạnh ra lấy nước ép cà chua tươi.
Tuy đây chỉ là một quầy bar trong phòng, nhưng lại đầy đủ như bên quán.
Cố Tiểu Tịch lấy ra một cái ly từ khay bên cạnh, rót Persovka vào cái ly đã bỏ sẵn mấy viên đá trước đó, khoảng chừng 1/5 ly, bốn phần còn lại là clamato, sau thêm một chút nước cà chua mới ép, bỏ vài cọng cần tây lên để trang trí, xong rồi đặt trước mặt Ngụy Tiếu Ngữ.
“Bloody Caesar.” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng nói.
Ngụy Tiếu Ngữ cầm ly lên, trên mặt ly vì nhiệt độ khác nhau và xuất hiện bọt nước.
“Cậu thật đúng là cái gì cũng biết nhỉ.” Ngụy Tiếu Ngữ nhìn Cố Tiểu Tịch mềm mỏng nói.
Cố Tiểu Tịch dọn dẹp lại quầy bar, nhẹ nhàng nói: “Chưa từng nghe nói con nhà nghèo tự lập sớm hả?”
“Nhưng cậu thì sớm quá đấy.” Ngụy Tiếu Ngữ nói, “Lúc bằng tuổi cậu, tôi còn đang mài đũng quần ở trường học.”
Cố Tiểu Tịch nhún vai: “Rất nhiều người lựa chọn sau khi đủ mười tám sẽ bước ra đời, tôi cũng không phải người đặc biệt.”
“Vì trong nhà không có tiền hả?”
“Bởi hiện thực bức bách thôi.” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng đáp, trước kia Cố Tiểu Tịch cũng không đọc nhiều sách lắm, đều là sau đó mới học lại.
Thế giới rất thực tế, không phải chỉ cần đọc sách là có thể giải quyết được tất cả vấn đề.
Ngụy Tiếu Ngữ uống một ngụm Bloody Caesar: “Cậu không muốn tiếp tục đi học hả?”
Cố Tiểu Tịch lắc lắc đầu, đem chai rượu cất trở lại kệ, còn nửa ly nước cà chua vừa mới ép thừa lại, y cầm lên chậm rãi uống nốt.
Hai người liền lẳng lặng uống, trong phòng lúc này chỉ còn âm thanh phát ra từ TV.
Cố Tiểu Tịch cúi đầu nhìn nước ép cà chua trong ly, đỏ tươi như màu máu. Y nhớ đến tờ báo ngày trước, trên đó là tấm ảnh chụp lại một góc áo của Diệp Thu Sinh. Máu đã hóa đen, lan ra trông vô cùng xấu xí. Y biết máu của mình ban đầu cũng không phải màu đen xì này, mà là màu đỏ tươi.
Y nhìn ly trong tay, dạ dày đột nhiên trở nên co thắt, tay cầm ly rượu đặt lên quầy bar. Cái chất lỏng đỏ tươi này dường như tản mát ra một mùi máu tanh đặc quánh…
“Tiểu Tịch?” Ngụy Tiếu Ngữ kinh ngạc nhìn cậu trai dựa người vào quầy bar.
Sắc mặt Cố Tiểu Tịch nhợt nhạt, bàn tay cầm ly nước ép trở nên trắng bệch, hắn vừa định qua hỏi y sao lại thế này, không ngờ Cố Tiểu Tịch lại đặt ly lên quầy, nhoáy cái là xoay người chạy đi mất.
Ngụy Tiếu Ngữ lập tức chạy theo: “Tiểu Tịch!” hắn gọi tên y, thấy y chạy vào nhà vệ sinh, hắn đứng lại, tiếp theo là nghe thấy rõ những tiếng nôn mửa.
Ngụy Tiếu Ngữ rất quan tâm mà đứng ở ngoài cửa, chỉ phút chốc là nghe được tiếng nước chảy, sau đó cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Cố Tiểu Tịch sắc mặt trắng bệch đứng ở bệ cửa.
“Hóa ra cậu bị dị ứng với nước ép cà chua.” Ngụy Tiếu Ngữ cười nói.
Cố Tiểu Tịch hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi lẳng lặng đi đến ngồi xuống sofa.
Ngụy Tiếu Ngữ không ngồi bên cạnh y, mà ngồi lên tay vịn của sofa, cúi đầu nhìn gương mặt nhợt nhạt của Cố Tiểu Tịch.
Ánh mắt y vốn tối đen như màn đêm yên tĩnh, giờ lại trông ươn ướt, da của y rất trắng, giờ phút này lại tái nhợt đi phần nào. Chiếc áo len xám cổ hình chữ V để lộ ra cái cần cổ cao cùng xương quai xanh mảnh khảnh. Mái tóc đen nhánh thật mềm mại, y có chút suy yếu ngồi trên sofa, tay ôm lấy bụng.
Ngụy Tiếu Ngữ rất biết tự kiềm chế mà dời tầm mắt, đi đến phòng bếp lấy một ly sữa nóng đưa cho Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, tiếp nhận lòng tốt của Ngụy Tiếu Ngữ.
Ly sữa được làm bằng gốm, trên mặt ly là hình mèo mẹ đang chăm mèo con. Cố Tiểu Tịch không nắm ở quai, mà dùng cả hai tay nâng ly lên.
Độ ấm vừa phải, mùi thơm của sữa quanh quẩn cả phòng, nhờ đó mà cảm xúc cáu kỉnh cũng giảm đi rất nhiều.
Cố Tiểu Tịch uống vài ngụm sữa, dạ dày giờ chỉ còn chút nhộn nhạo. Cũng may lúc ở phòng vệ sinh cũng đã uống chút nước, nếu không có khi nôn ra cả máu.
“…Cám ơn.” Cố Tiểu Tịch cúi đầu nói.
Ngụy Tiếu Ngữ thò tay sờ đầu y. Đây là lần đầu tiên hắn nghĩ, Cố Tiểu Tịch còn nhỏ.
Hắn biết Cố Tiểu Tịch chỉ mới mười tám tuổi, biết y chỉ là một đứa nhỏ. Nhưng y lại luôn lộ ra dáng vẻ trưởng thành, cái biểu hiện chẳng cần ai trợ giúp, cũng có thể làm một mình được, cho dù mất đi ai thì vẫn có thể lạnh lùng sống như cũ.
Nhưng bây giờ, Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên lại nghĩ, y còn nhỏ, chỉ là một đứa trẻ con mà thôi.
Hắn sờ sờ mái tóc đen nhánh của y, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng khách.
Lúc quay lại quầy bar, y đem cả ly nước ép cà chua lẫn ly Bloody Caesar bỏ vô bồn rửa, sau đó đến phòng bếp, muốn tự nấu chút cháo yến mạch. Tuy mấy thứ quá cầu kỳ thì Ngụy Tiếu Ngữ làm không được, nhưng cháo thực ra trước kia hắn lại thường nấu.
Ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn chùm trông thật ấm áp, Cố Tiểu Tịch làm ổ trên sofa, trong tay cầm ly sữa, TV cứ chạy, nhưng tâm trí người ngồi xem rõ ràng lại không dừng trên nó.
Ngụy Tiếu Ngữ không biết là đang làm gì nữa, Cố Tiểu Tịch đặt ly sữa uống dở lên cái bàn. Y nhẹ nhàng hít một hơi, rõ ràng chỉ là một ly nước ép, thế mà lại có thể khiến mình cảm thấy ghê tởm. Cố Tiểu Tịch nhẹ lắc đầu, bản thân y đã trở nên yếu ớt như đàn bà rồi sao…
Ngụy Tiếu Ngữ đi tới, mùi cháo khiến Cố Tiểu Tịch kinh ngạc ngẩng mặt lên: “Tôi không biết là anh còn có thể nấu cháo đấy.”
“Vậy là cậu quá xem thường tôi rồi.” Ngụy Tiếu Ngữ đặt cái khay xuống, “Trẻ con ăn chút cháo đi, lát là ngủ được.”
Cố Tiểu Tịch ôm nệm ghế, gật gật đầu.
Trên khay bày một chén cháo, cùng một cái đĩa đựng trứng chần nước sôi.
Ban nãy vừa mới nôn ra, thật đúng là đem bữa tối ăn cùng cô nôn ra hết, ngẫm lại thì thấy hơi tiếc.
“Dạ dày cậu không tốt hả?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi.
“…Thỉnh thoảng lại bị vậy.” Cố Tiểu Tịch nói cho có lệ, tuy lần này nôn ra là vì nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước kia, nhưng nhìn chung cái dạ dày của thân thể này vẫn là không tốt, thỉnh thoảng còn bị đau, chắc là kết quả cho việc ăn uống thất thường hồi trước.
“Cậu đừng ăn uống thất thường như vậy.” Ngụy Tiếu Ngữ ngồi bên cạnh Cố Tiểu Tịch nói.
“Tại tôi không có tiền thôi.” Cố Tiểu Tịch cầm chén cháo lên ăn.
“Trong quán có cơm dành cho nhân viên đó thôi?” Ngụy Tiếu Ngữ bất mãn nói.
“Tôi nói là trước kia cơ,” Cố Tiểu Tịch vừa ăn vừa nói, “hồi trước đều đợi cô về ăn cùng, nên dạ dày không tốt lắm.”
“Bây giờ cậu phải ăn để nuôi cái dạ dày đi, cậu gầy quá.” Ngụy Tiếu Ngữ chống cằm nói, “khả năng hấp thụ của cơ thể cậu chắc chắn cũng không tốt.”
Cố Tiểu Tịch nhún vai: “Nếu anh tăng thêm tiền lương cho tôi thì tôi có thể ăn nhiều được rồi.”
“Như bây giờ còn chưa đủ sao?”
“Thì tôi còn phải nuôi cô tôi chứ sao.” Cố Tiểu Tịch dùng giọng điệu tủi thân nói.
“Cô cậu không phải còn đi làm sao?”
“Tôi định tiết kiệm tiền, mua cho cô một căn nhà mới.” Cố Tiểu Tịch tựa lưng vào sofa, “với tiện mua cho mình một cái xe luôn…”
“Thì tôi chẳng phải đã nói, cậu cứ lên giường với tôi, mấy cái đó là có liền đó sao?” Ngụy Tiếu Ngữ buồn cười nói.
Cố Tiểu Tịch quay đầu nhìn hắn: “Bây giờ không được hả?”
“Đừng có hiện ra cái vẻ mặt xấu xa như thế.” Ngụy Tiếu Ngữ nhướn mày nói.
Cố Tiểu Tịch cười hì hì nhìn hắn: “Ông chủ, chúng ta thương lượng chút đi.”
Ngụy Tiếu Ngữ nhíu mày nhìn y: “Cậu vừa mới đủ mười tám tuổi, tuy có thể làm bartender, nhưng dù sao cũng chẳng có bằng cấp, chứng chỉ gì hết, nên tiền lương đương nhiên chỉ bằng một nửa của các bartender khác.”
“Chứng chỉ hành nghề?” Cố Tiểu Tịch tò mò hỏi, “Phải cần điều kiện gì?”
“Cậu muốn thi hả?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi.
“Tôi có thể thi không?” Cố Tiểu Tịch hào hứng bừng bừng hỏi lại. Khi y còn là Diệp Thu Sinh, quả thật đã từng thi chứng chỉ này, nhưng lần đó thích thì cứ thế mà đi thi, nên rốt cuộc cũng chẳng hỏi han điều kiện đăng ký tham gia là gì luôn.
Ngụy Tiếu Ngữ thò tay vào túi áo khoác, lấy ra một tờ giấy đưa cho Cố Tiểu Tịch: “Mẫu đăng ký dự thi, vừa rồi nhớ ra là lấy cho cậu đấy.”
Cố Tiểu Tịch đưa tay ra nhận tờ giấy: “Trợ lí bartender?”
“Ừ.”
“Còn bartender thì sao?” Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu hỏi.
“Vị trí bartender, cậu hình như không đủ điều kiện đâu, dù sao cậu cũng chỉ mới có bằng trung học.” Ngụy Tiếu Ngữ nói, “Nhưng muốn làm bartender cao cấp thì phải đợi có chứng chỉ hành nghề bartender mới được.”
“Ờ, cám ơn.” Cố Tiểu Tịch nhận mẫu đăng kí, “Tôi quên mất tiêu chuyện bây giờ phải thi lấy giấy chứng chỉ hành nghề luôn.”
“Trước kia từng thi rồi hả?”
Cố Tiểu Tịch nheo nheo mắt: “Sao có thể thi được, tôi mới mười tám tuổi mà.”
Trong nháy mắt, Ngụy Tiếu Ngữ có ảo giác, hình như Cố Tiểu Tịch vừa mới làm ra một dáng vẻ vô cùng hấp dẫn.
Y tựa lưng vào sofa, đôi mắt đen láy tựa đêm tối, lông mi rất dài, buông xuống trông thật quyến rũ, dáng vẻ như vô cùng biếng nhạc, khiến trái tim người ta lay động.
Ngụy Tiếu Ngữ vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve hai má y, dàn da vốn tái nhợt, nhờ thân thể mới nạp năng lượng mà dần khôi phục lại vẻ hồng hào.
Hắn rê tay tới môi, rồi nhẹ nhàng đặt môi hắn lên môi y một cái.
Cố Tiểu Tịch nhìn hắn thắc mắc, Ngụy Tiếu Ngữ xuất hiện một cảm giác khẩn trương mà trước nay chưa từng có: “…Ờ, hôn chúc ngủ ngon thôi.”
Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn sau lưng Ngụy Tiếu Ngữ.
“Sao vậy?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi, quay đầu về sau nhìn, hắn nghe thấy âm thanh mềm nhẹ của Cố Tiểu Tịch.
“…Tuyết rơi rồi.”
Tác giả :
Nhu Nạo Thiên Vũ