Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ
Chương 11: Lòng dạ bao la
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
“Bạch công tử nói lời này rất đúng, chỉ là Bạch công tử sao lại quên, tổ phụ của mình cũng không phải là người trong quan trường gì, mà cũng là thương nhân đấy? Ta nghe gia mẫu nói, vì tổ phụ ngươi cho phụ thân ngươi một chức quan, phụ thân ngươi mới từng bước từng bước bò lên được đến hôm nay. Theo ý kiến của Lam mỗ, ta thấy Bạch công tử cũng đừng lên Đông Sơn thư viện làm gì, đọc sách làm gì, cứ trực tiếp noi theo phụ thân ngươi, bảo người trong nhà cho ngươi một chức quan không phải tốt hơn sao. Bạch công tử cũng đỡ phải khổ cực leo núi.” Lam Thiếu Lăng cũng mặc kệ tên họ Bạch đó, mặc dù trong nhà hắn không có chuyện đấy, nhưng rốt cuộc mẫu thân cũng là quận chúa, phụ thân dù chỉ là chức quan nhàn nhã, cũng hơn gia cảnh nhà họ Bạch. Huống chi bắt nạt nhị ca của hắn, hắn không nghe thấy thì cũng có thể bỏ qua, nhưng đã nghe được, sao có thể tha cho hắn.
Bạch công tử này vừa nhìn thấy Lam Thiếu Lăng lập tức ỉu xìu, chỉ đành xấu hổ tránh ra, thuyền nát còn có 3000 cái đinh, huống chi Lam gia còn chưa có nát đâu, tội gì vì nhất thời sướng mồm mà đắc tội hắn.
Đám công tử còn lại bên cạnh Bạch công tử cũng cùng một dạng. Có câu nói: Tự quét tuyết trước cửa nhà mình, chẳng màng sương trên ngói người khác, người nào lại có thể lo chuyện bao đồng của họ Bạch kia, mọi người cũng chỉ là một đám bạn nhậu thôi, trong ngày thường thì xưng huynh gọi đệ, cùng nhau lấn thiện sợ cứng, nhưng thật sự đụng phải kẻ khó chơi, người nào lên thì người đó là kẻ ngu.
Bạch công tử cảm thấy rất mất mặt, cũng liền đi theo đám bạn đàn đúm vớ vẩn lên núi, vừa bò còn vừa trách móc, vị Trần phu tử này thật sự ăn no không có việc gì làm, nhiều người đưa đầy ắp vàng mời hắn xuống núi như vậy hắn đều không xuống, nhất định bắt đoàn người lên núi bái sư học.
“Phụt! Loại người gì không biết!” Đợi đoàn người Bạch công tử đi xa, Quảng Tiến mới dám lên tiếng.
“Nhị ca! Huynh không sao chứ!” Lam Thiếu Lăng tiến lên hỏi han hết sức ân cần, nhìn ra được tình nghĩa huynh đệ của hai người rất sâu đậm.
Tống Ngạn Triệt cười nhạt, không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng chút nào: “Không sao, nếu ta thật sự muốn so đo với bọn họ, chỉ sợ bọn họ đã sớm khóc lóc chạy về nhà mách mẹ rồi.”
“Cũng đúng! Với tài ăn nói này của nhị ca, chỉ sợ dù bọn họ có mười người cũng không nói lại huynh nhỉ! Cũng chỉ có tẩu phu nhân mới có bản lĩnh mắng lại huynh.” Lam Thiếu Lăng cười hì hì, bắt đầu trêu ghẹo nhị ca hắn. Theo mắt nhìn của hắn, nhị ca này của hắn, cũng không phải nói không thích Đường Cửu như trước mặt, hắn cũng muốn hỏi rõ một chút, lúc nào thì, Tống Ngạn Triệt bắt đầu nói dối huynh đệ vậy?
“Được được được! Khó khăn lắm mới thoát khỏi Mẫu Dạ Xoa này, có thể đừng nhắc đến nàng trước mặt ta hay không?” Hắn biết, Lam Thiếu Lăng sẽ nhắc tới chuyện này, Tống Ngạn Triệt dùng bàn tay xoa xoa chân mày nhíu chặt, bắt đầu nói hươu nói vượn.
“Thật sao? Nhưng ta thấy nhị ca rất nhớ tẩu phu nhân, rất là nhớ nhung nha? Có phải có cảm giác Một Ngày không gặp như cách Ba Năm không? Có phải hận không được lập tức về nhà gặp tẩu phu nhân không?” Còn không nói thật, xem huynh có thể mạnh miệng đến khi nào, Lam Thiếu Lăng không đạt mục đích quyết không bỏ qua.
Không bỏ qua cũng phải bỏ qua, Tống Ngạn Triệt bắt đầu nói sang chuyện khác, “A, đúng rồi, Thiếu Lăng, sao ngươi lại ở đây, chẳng lẽ cũng đến bái sư, Thiếu Lăng nhà ngươi học rộng, Lam thúc phụ lại quan bái thái tử thiếu phó, chỉ sợ cũng chẳng thua kém Trần phu tử so chút nào, làm sao lại nghĩ tới lạy Trần Phu Tử vi sư?” Với hiểu biết của Tống Ngạn Triệt về Lam Thiếu Lăng, tự nhiên là hắn biết Lam Thiếu Lăng lên núi làm cái gì, chỉ là vẫn cố ý ơ a trêu chọc hắn một chút.
“Ha ha ha...... Đệ cùng lên núi để làm bạn với huynh mà!” Quạt giấy của Lam Thiếu Lăng phe phẩy, nhẹ nhàng cầm cây quạt lưng dựng sau lưng của mình.
Trong mắt Tống Ngạn Triệt đầy ý cười, phe phẩy quạt giấy trước ngực, cười hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Ừ! Chỉ đơn giản như vậy!” Cười! Không ngừng cười, vẫn không cười ra tiếng. Dường như Lam Thiếu Lăng thấy được hai chữ cười nhạo trong mắt Tống Ngạn Triệt, đúng! Trêu còn không được sao? “Nhị ca, huynh đừng cười, huynh không biết rõ nên muốn hỏi thật sao? Đại ca ở nhà của huynh, tỷ tỷ đệ ba ngày hai bữa lại lấy cớ đi thăm Tiêu Tuyết, muốn đi thăm đại ca. Dĩ nhiên cha đệ không cho phép, còn nói nếu đệ dám dẫn tỷ tỷ đi, liền lột da đệ. Đệ có thể làm gì chứ? Ở nhà chịu hành hạ từ hai phía, không chạy thì đệ là kẻ ngu! May mắn đệ còn huynh, đệ sẽ giao mình cho nhị ca huynh, chúng ta cùng đi lưu đày, hai ta nha! Cùng nhau đày đến trên núi này để nghe tiếng sói tru thôi.”
Gõ! Tống Ngạn Triệt gõ nhẹ cán quạt, Lam Thiếu Lăng chạy trối chết. Hai người hi hi ha ha, chậm rãi lên núi. Thật ra thì phụ thân Lam Thiếu Lăng cũng không phải là loại người cứng nhắc, không nói phải trái, Lam Tú Hề càng không phải là người tùy tiện vượt qua khuôn phép. Người gặp qua Lam Tú Hề đều biết Lam Tú Hề có tri thức hiểu lễ nghĩa dường nào, dịu dàng thong dong tốt bụng. Chỉ là không biết vì sao cứ những chuyện liên quan đến Thượng Quan Hành, hai cha con họ Lam lại trở nên không bình thường.
Hai người Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng đưa ra kết luận cho hiện tượng này là: “Đại ca Thượng Quan Hành của bọn họ có sức quyến rũ.”
Đang làm khách Tống gia, Thượng Quan Hành “Ắt-xì” một tiếng, hắt xì thật to, không cần phải nói, hắn đoán nhất định là hai thằng khỉ gió này đang ở Đông Sơn thư viện bên kia kề vai sát cánh nói xấu hắn.
“Thượng Quan đại ca, ăn chút trái cây đi!” Đường Cửu tự mình bưng đĩa đựng trái cây, ngay cả nha hoàn cũng có chút không nhìn nổi, nhất là Hồng Trang càng xem càng không nhìn được cái thiếu nãi nãi lỗ mãng, không hiểu quy củ, còn không thông cảm cho người khác, không hiểu rõ phải chăm sóc thiếu gia như nào.”Thiếu nãi nãi này đối với thiếu gia bình thường không phải đánh chính là mắng, ngược lại đối với Thượng Quan thiếu gia lại mang bộ dáng tươi cười, vừa bưng trà, vừa dâng nước. Cũng đã nhiều ngày như vậy, phu nhân mặc kệ, thiếu gia cũng không quản, cũng không biết tại sao lão phu nhân lại buộc thiếu gia mang nữ nhân như vậy lấy về nhà? Coi trọng cái gì của nàng ta chứ?”
“Coi trọng cái gì của nàng cũng không liên quan đến chúng ta. Hồng Trang tỷ tỷ, những chuyện này không liên quan đến chúng ta. Mặc dù ta, tỉ và Thúy Liễu là chủ sự nha hoàn trong phủ này, nhưng dù là đại nha hoàn, vẫn chỉ là một nha hoàn, chớ để ý việc linh tinh của gia chủ. Tỷ đã quên kết quả của Hồng Ngọc sao?” Nha đầu Lục Liễu này luôn lãnh tĩnh là thế, thường lấy góc độ người đứng xem nhắc nhở Hồng Trang, không để cho nàng quên mất thân phận của mình, không nên làm chuyện vượt quá bổn phận của mình.
Lời tuy không xuôi tai, nhưng rất cảnh tỉnh, hết sức hữu hiệu. Không có Lục Liễu nhắc nhở, lấy tính tình nóng nảy của Hồng Trang, sợ là sớm gây ra phiền toái, bị đuổi khỏi Tống gia. Thủ đoạn của Tống phu nhân rất cứng rắn, thời điểm quan trọng sẽ không giữ lại nửa phần tình cảm. Vốn là đại nha hoàn lo mọi việc trong Tống gia có bốn người hầu gái, hiện tại chỉ còn lại ba, Hồng Trang, Lục Liễu, Thúy Liễu, mà người còn lại gọi là nha hoàn Hồng Ngọc. Cũng bởi vì yêu thích thiếu gia Tống Ngạn Triệt, hơn nữa còn quyến rũ, muốn phất lên làm Phượng Hoàng, bị đuổi ra khỏi Tống gia. Lục Liễu không muốn Hồng Trang nối gót Hồng Ngọc, cố ý nhắc nhở Hồng Trang một cái.
Lục Liễu hiểu chỉ cần họ ở Tống gia một ngày, chủ tử chính là chủ tử, nô tỳ chính là nô tỳ, nhưng khi rời đi Tống gia còn không phải là đi nhà khác làm nô tỳ, khác nhau ở chỗ nào, Lục Liễu cam chịu số phận, đợi đến về sau góp đủ tiền, liền mở một sạp hàng nhỏ, sạp hàng nhỏ lại biến thành cửa hàng nhỏ, như vậy nàng liền áo cơm đầy đủ rồi, giống như thiếu nãi nãi ngày trước, thật tuyệt vời.
“Dừng! Mắc mớ gì đến Hồng Ngọc? Đó là do nàng đần! Chạy đến liếc mắt đưa tình với thiếu gia, còn mặc thành kiểu kia, rõ ràng là hồ ly tinh quyến rũ người khác. Nếu không phải phu nhân thật sự không nhìn nổi, làm sao lại đuổi nàng rời đi. Ngươi phải biết, nàng cũng không giống với chúng ta, phu nhân bỏ tiền ra mua nàng, nếu không phải thật sự quá đáng, làm sao lại bị đuổi ra khỏi cửa chứ?” Hồng Trang xem thường lời khuyên can của Lục Liễu, nàng cũng không phải là Hồng Ngọc. Đúng, nàng, không phải Hồng Ngọc, nhưng mà bây giờ, nàng không chỉ đối mặt với một mình Tống phu nhân nữa mà bên trong còn có một Mẫu Dạ Xoa nàng xem thường nữa! Có xem thường người ta nữa, người ta cũng là thiếu nãi nãi Tống gia tam mối lục sính, kiệu lớn tám người khiêng rước về, huống chi muốn tranh đấu với Đường Cửu chua ngoa này, nha đầu Hồng Trang này là đối thủ của người ta sao?
“Thượng Quan đại ca, huynh đã đi qua những nơi nào thế? Huynh nói huynh là du hiệp…”
“Thiếu nãi nãi, Thượng Quan thiếu gia! Tần cô nương gọi hai người đến Tiêu Tuyết Các một chuyến.” Còn chưa kịp hỏi truyện du hiệp xong thì có nha hoàn báo lại, mời hai người bọn họ đến Tiêu Tuyết Các một chuyến, nói lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc Tần cô nương cho mời.
Cả Thượng Quan Hành và Đường Cửu không nói hai lời, nhấc chân bước đi. Dù sao chuyện của Biệt Tiêu Tuyết cũng quan trọng hơn, chuyện gì cũng có thể để sang ngày khác rồi nói!
Hồng Trang nhìn bóng lưng hai người đi xa, âm thầm hận đến ngứa ngáy, cái nha hoàn trong Tiêu Tuyết Các sớm không tới, muộn không tới, lại đến lúc này. Sao không để cho bọn họ trò chuyện thêm một lát, tốt nhất là thiếu nãi nãi này hồng hạnh xuất tường, cùng Thượng Quan Hành đó chạy trốn. Thì lúc đó nàng có cơ hội rồi......
Lục Liễu nhìn ánh mắt lóe ánh sáng của Hồng Trang, bất đắc dĩ lắc đầu. Tuy nói thiếu nãi nãi này có gần Thượng Quan thiếu gia một chút, nhưng hiện giờ Hồng Trang đã bắt đầu suy nghĩ những thứ này, có phải nghĩ quá nhiều không.
“Thế nào? Thế nào? Tần cô nương, có phải Tiêu Tuyết...?” Tiểu nha đầu báo tin này tuổi còn nhỏ quá, làm việc không chắc chắn, đã vội vàng hấp tấp chạy tới, cũng không nói rõ ràng tình trạng gì đã đi phía trước dẫn đường, vội vàng hấp tấp chạy về, dọa Đường Cửu sợ, cũng đi như bay tới.
Tần Mộ Sắc nhìn thấy Đường Cửu, cười nhạt, biểu lộ nét đẹp lạnh lùng, nàng cười nói: “Tống thiếu nãi nãi chớ hoảng sợ, vết thương bên ngoài của chớ cô nương đã không cần gấp gáp rồi, chỉ là xưa nay cơ thể nàng yếu ớt, mà lại nhiều năm không chữa khỏi bệnh, đây mới là nguyên nhân chính nàng lâu không thể xuống giường đi lại, ta nghe nói bởi vì nhiều năm trước bị một trận hỏa hoạn, mới có mầm tai họa này, này chứng đã trở nên nặng rồi, nếu muốn chữa trị cần dùng phương pháp đặc biệt.”
“Vậy cần cái gì, ngươi cứ việc nói, ta sẽ nói cho quản gia, để hắn đi tìm.” Tống Ngạn Triệt vừa đi, ngay sau đó Tống phu nhân cũng ra cửa, một Tống gia lớn như thế, giao toàn quyền cho Đường Cửu xử lý. Mặc dù Đường Cửu tỏ vẻ rằng áp lực như núi, nhưng mạng người rất quan trọng, cũng phải phối hợp nha. Huống chi thật ra thì Đường Cửu nàng rất thương nha đầu Biệt Tiêu Tuyết này, vừa đẹp lại ngoan, tiếc rằng tuổi còn trẻ đã gặp nhiều chuyện đáng buồn như vậy. Mỗi lần Đường Cửu nhớ tới lại thở dài một tiếng, hôm nay đã có phương pháp chữa trị, thì chắc chắn phải trị! Bỏ giá cao như thế nào cũng phải trị.
“Bạch công tử nói lời này rất đúng, chỉ là Bạch công tử sao lại quên, tổ phụ của mình cũng không phải là người trong quan trường gì, mà cũng là thương nhân đấy? Ta nghe gia mẫu nói, vì tổ phụ ngươi cho phụ thân ngươi một chức quan, phụ thân ngươi mới từng bước từng bước bò lên được đến hôm nay. Theo ý kiến của Lam mỗ, ta thấy Bạch công tử cũng đừng lên Đông Sơn thư viện làm gì, đọc sách làm gì, cứ trực tiếp noi theo phụ thân ngươi, bảo người trong nhà cho ngươi một chức quan không phải tốt hơn sao. Bạch công tử cũng đỡ phải khổ cực leo núi.” Lam Thiếu Lăng cũng mặc kệ tên họ Bạch đó, mặc dù trong nhà hắn không có chuyện đấy, nhưng rốt cuộc mẫu thân cũng là quận chúa, phụ thân dù chỉ là chức quan nhàn nhã, cũng hơn gia cảnh nhà họ Bạch. Huống chi bắt nạt nhị ca của hắn, hắn không nghe thấy thì cũng có thể bỏ qua, nhưng đã nghe được, sao có thể tha cho hắn.
Bạch công tử này vừa nhìn thấy Lam Thiếu Lăng lập tức ỉu xìu, chỉ đành xấu hổ tránh ra, thuyền nát còn có 3000 cái đinh, huống chi Lam gia còn chưa có nát đâu, tội gì vì nhất thời sướng mồm mà đắc tội hắn.
Đám công tử còn lại bên cạnh Bạch công tử cũng cùng một dạng. Có câu nói: Tự quét tuyết trước cửa nhà mình, chẳng màng sương trên ngói người khác, người nào lại có thể lo chuyện bao đồng của họ Bạch kia, mọi người cũng chỉ là một đám bạn nhậu thôi, trong ngày thường thì xưng huynh gọi đệ, cùng nhau lấn thiện sợ cứng, nhưng thật sự đụng phải kẻ khó chơi, người nào lên thì người đó là kẻ ngu.
Bạch công tử cảm thấy rất mất mặt, cũng liền đi theo đám bạn đàn đúm vớ vẩn lên núi, vừa bò còn vừa trách móc, vị Trần phu tử này thật sự ăn no không có việc gì làm, nhiều người đưa đầy ắp vàng mời hắn xuống núi như vậy hắn đều không xuống, nhất định bắt đoàn người lên núi bái sư học.
“Phụt! Loại người gì không biết!” Đợi đoàn người Bạch công tử đi xa, Quảng Tiến mới dám lên tiếng.
“Nhị ca! Huynh không sao chứ!” Lam Thiếu Lăng tiến lên hỏi han hết sức ân cần, nhìn ra được tình nghĩa huynh đệ của hai người rất sâu đậm.
Tống Ngạn Triệt cười nhạt, không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng chút nào: “Không sao, nếu ta thật sự muốn so đo với bọn họ, chỉ sợ bọn họ đã sớm khóc lóc chạy về nhà mách mẹ rồi.”
“Cũng đúng! Với tài ăn nói này của nhị ca, chỉ sợ dù bọn họ có mười người cũng không nói lại huynh nhỉ! Cũng chỉ có tẩu phu nhân mới có bản lĩnh mắng lại huynh.” Lam Thiếu Lăng cười hì hì, bắt đầu trêu ghẹo nhị ca hắn. Theo mắt nhìn của hắn, nhị ca này của hắn, cũng không phải nói không thích Đường Cửu như trước mặt, hắn cũng muốn hỏi rõ một chút, lúc nào thì, Tống Ngạn Triệt bắt đầu nói dối huynh đệ vậy?
“Được được được! Khó khăn lắm mới thoát khỏi Mẫu Dạ Xoa này, có thể đừng nhắc đến nàng trước mặt ta hay không?” Hắn biết, Lam Thiếu Lăng sẽ nhắc tới chuyện này, Tống Ngạn Triệt dùng bàn tay xoa xoa chân mày nhíu chặt, bắt đầu nói hươu nói vượn.
“Thật sao? Nhưng ta thấy nhị ca rất nhớ tẩu phu nhân, rất là nhớ nhung nha? Có phải có cảm giác Một Ngày không gặp như cách Ba Năm không? Có phải hận không được lập tức về nhà gặp tẩu phu nhân không?” Còn không nói thật, xem huynh có thể mạnh miệng đến khi nào, Lam Thiếu Lăng không đạt mục đích quyết không bỏ qua.
Không bỏ qua cũng phải bỏ qua, Tống Ngạn Triệt bắt đầu nói sang chuyện khác, “A, đúng rồi, Thiếu Lăng, sao ngươi lại ở đây, chẳng lẽ cũng đến bái sư, Thiếu Lăng nhà ngươi học rộng, Lam thúc phụ lại quan bái thái tử thiếu phó, chỉ sợ cũng chẳng thua kém Trần phu tử so chút nào, làm sao lại nghĩ tới lạy Trần Phu Tử vi sư?” Với hiểu biết của Tống Ngạn Triệt về Lam Thiếu Lăng, tự nhiên là hắn biết Lam Thiếu Lăng lên núi làm cái gì, chỉ là vẫn cố ý ơ a trêu chọc hắn một chút.
“Ha ha ha...... Đệ cùng lên núi để làm bạn với huynh mà!” Quạt giấy của Lam Thiếu Lăng phe phẩy, nhẹ nhàng cầm cây quạt lưng dựng sau lưng của mình.
Trong mắt Tống Ngạn Triệt đầy ý cười, phe phẩy quạt giấy trước ngực, cười hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Ừ! Chỉ đơn giản như vậy!” Cười! Không ngừng cười, vẫn không cười ra tiếng. Dường như Lam Thiếu Lăng thấy được hai chữ cười nhạo trong mắt Tống Ngạn Triệt, đúng! Trêu còn không được sao? “Nhị ca, huynh đừng cười, huynh không biết rõ nên muốn hỏi thật sao? Đại ca ở nhà của huynh, tỷ tỷ đệ ba ngày hai bữa lại lấy cớ đi thăm Tiêu Tuyết, muốn đi thăm đại ca. Dĩ nhiên cha đệ không cho phép, còn nói nếu đệ dám dẫn tỷ tỷ đi, liền lột da đệ. Đệ có thể làm gì chứ? Ở nhà chịu hành hạ từ hai phía, không chạy thì đệ là kẻ ngu! May mắn đệ còn huynh, đệ sẽ giao mình cho nhị ca huynh, chúng ta cùng đi lưu đày, hai ta nha! Cùng nhau đày đến trên núi này để nghe tiếng sói tru thôi.”
Gõ! Tống Ngạn Triệt gõ nhẹ cán quạt, Lam Thiếu Lăng chạy trối chết. Hai người hi hi ha ha, chậm rãi lên núi. Thật ra thì phụ thân Lam Thiếu Lăng cũng không phải là loại người cứng nhắc, không nói phải trái, Lam Tú Hề càng không phải là người tùy tiện vượt qua khuôn phép. Người gặp qua Lam Tú Hề đều biết Lam Tú Hề có tri thức hiểu lễ nghĩa dường nào, dịu dàng thong dong tốt bụng. Chỉ là không biết vì sao cứ những chuyện liên quan đến Thượng Quan Hành, hai cha con họ Lam lại trở nên không bình thường.
Hai người Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng đưa ra kết luận cho hiện tượng này là: “Đại ca Thượng Quan Hành của bọn họ có sức quyến rũ.”
Đang làm khách Tống gia, Thượng Quan Hành “Ắt-xì” một tiếng, hắt xì thật to, không cần phải nói, hắn đoán nhất định là hai thằng khỉ gió này đang ở Đông Sơn thư viện bên kia kề vai sát cánh nói xấu hắn.
“Thượng Quan đại ca, ăn chút trái cây đi!” Đường Cửu tự mình bưng đĩa đựng trái cây, ngay cả nha hoàn cũng có chút không nhìn nổi, nhất là Hồng Trang càng xem càng không nhìn được cái thiếu nãi nãi lỗ mãng, không hiểu quy củ, còn không thông cảm cho người khác, không hiểu rõ phải chăm sóc thiếu gia như nào.”Thiếu nãi nãi này đối với thiếu gia bình thường không phải đánh chính là mắng, ngược lại đối với Thượng Quan thiếu gia lại mang bộ dáng tươi cười, vừa bưng trà, vừa dâng nước. Cũng đã nhiều ngày như vậy, phu nhân mặc kệ, thiếu gia cũng không quản, cũng không biết tại sao lão phu nhân lại buộc thiếu gia mang nữ nhân như vậy lấy về nhà? Coi trọng cái gì của nàng ta chứ?”
“Coi trọng cái gì của nàng cũng không liên quan đến chúng ta. Hồng Trang tỷ tỷ, những chuyện này không liên quan đến chúng ta. Mặc dù ta, tỉ và Thúy Liễu là chủ sự nha hoàn trong phủ này, nhưng dù là đại nha hoàn, vẫn chỉ là một nha hoàn, chớ để ý việc linh tinh của gia chủ. Tỷ đã quên kết quả của Hồng Ngọc sao?” Nha đầu Lục Liễu này luôn lãnh tĩnh là thế, thường lấy góc độ người đứng xem nhắc nhở Hồng Trang, không để cho nàng quên mất thân phận của mình, không nên làm chuyện vượt quá bổn phận của mình.
Lời tuy không xuôi tai, nhưng rất cảnh tỉnh, hết sức hữu hiệu. Không có Lục Liễu nhắc nhở, lấy tính tình nóng nảy của Hồng Trang, sợ là sớm gây ra phiền toái, bị đuổi khỏi Tống gia. Thủ đoạn của Tống phu nhân rất cứng rắn, thời điểm quan trọng sẽ không giữ lại nửa phần tình cảm. Vốn là đại nha hoàn lo mọi việc trong Tống gia có bốn người hầu gái, hiện tại chỉ còn lại ba, Hồng Trang, Lục Liễu, Thúy Liễu, mà người còn lại gọi là nha hoàn Hồng Ngọc. Cũng bởi vì yêu thích thiếu gia Tống Ngạn Triệt, hơn nữa còn quyến rũ, muốn phất lên làm Phượng Hoàng, bị đuổi ra khỏi Tống gia. Lục Liễu không muốn Hồng Trang nối gót Hồng Ngọc, cố ý nhắc nhở Hồng Trang một cái.
Lục Liễu hiểu chỉ cần họ ở Tống gia một ngày, chủ tử chính là chủ tử, nô tỳ chính là nô tỳ, nhưng khi rời đi Tống gia còn không phải là đi nhà khác làm nô tỳ, khác nhau ở chỗ nào, Lục Liễu cam chịu số phận, đợi đến về sau góp đủ tiền, liền mở một sạp hàng nhỏ, sạp hàng nhỏ lại biến thành cửa hàng nhỏ, như vậy nàng liền áo cơm đầy đủ rồi, giống như thiếu nãi nãi ngày trước, thật tuyệt vời.
“Dừng! Mắc mớ gì đến Hồng Ngọc? Đó là do nàng đần! Chạy đến liếc mắt đưa tình với thiếu gia, còn mặc thành kiểu kia, rõ ràng là hồ ly tinh quyến rũ người khác. Nếu không phải phu nhân thật sự không nhìn nổi, làm sao lại đuổi nàng rời đi. Ngươi phải biết, nàng cũng không giống với chúng ta, phu nhân bỏ tiền ra mua nàng, nếu không phải thật sự quá đáng, làm sao lại bị đuổi ra khỏi cửa chứ?” Hồng Trang xem thường lời khuyên can của Lục Liễu, nàng cũng không phải là Hồng Ngọc. Đúng, nàng, không phải Hồng Ngọc, nhưng mà bây giờ, nàng không chỉ đối mặt với một mình Tống phu nhân nữa mà bên trong còn có một Mẫu Dạ Xoa nàng xem thường nữa! Có xem thường người ta nữa, người ta cũng là thiếu nãi nãi Tống gia tam mối lục sính, kiệu lớn tám người khiêng rước về, huống chi muốn tranh đấu với Đường Cửu chua ngoa này, nha đầu Hồng Trang này là đối thủ của người ta sao?
“Thượng Quan đại ca, huynh đã đi qua những nơi nào thế? Huynh nói huynh là du hiệp…”
“Thiếu nãi nãi, Thượng Quan thiếu gia! Tần cô nương gọi hai người đến Tiêu Tuyết Các một chuyến.” Còn chưa kịp hỏi truyện du hiệp xong thì có nha hoàn báo lại, mời hai người bọn họ đến Tiêu Tuyết Các một chuyến, nói lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc Tần cô nương cho mời.
Cả Thượng Quan Hành và Đường Cửu không nói hai lời, nhấc chân bước đi. Dù sao chuyện của Biệt Tiêu Tuyết cũng quan trọng hơn, chuyện gì cũng có thể để sang ngày khác rồi nói!
Hồng Trang nhìn bóng lưng hai người đi xa, âm thầm hận đến ngứa ngáy, cái nha hoàn trong Tiêu Tuyết Các sớm không tới, muộn không tới, lại đến lúc này. Sao không để cho bọn họ trò chuyện thêm một lát, tốt nhất là thiếu nãi nãi này hồng hạnh xuất tường, cùng Thượng Quan Hành đó chạy trốn. Thì lúc đó nàng có cơ hội rồi......
Lục Liễu nhìn ánh mắt lóe ánh sáng của Hồng Trang, bất đắc dĩ lắc đầu. Tuy nói thiếu nãi nãi này có gần Thượng Quan thiếu gia một chút, nhưng hiện giờ Hồng Trang đã bắt đầu suy nghĩ những thứ này, có phải nghĩ quá nhiều không.
“Thế nào? Thế nào? Tần cô nương, có phải Tiêu Tuyết...?” Tiểu nha đầu báo tin này tuổi còn nhỏ quá, làm việc không chắc chắn, đã vội vàng hấp tấp chạy tới, cũng không nói rõ ràng tình trạng gì đã đi phía trước dẫn đường, vội vàng hấp tấp chạy về, dọa Đường Cửu sợ, cũng đi như bay tới.
Tần Mộ Sắc nhìn thấy Đường Cửu, cười nhạt, biểu lộ nét đẹp lạnh lùng, nàng cười nói: “Tống thiếu nãi nãi chớ hoảng sợ, vết thương bên ngoài của chớ cô nương đã không cần gấp gáp rồi, chỉ là xưa nay cơ thể nàng yếu ớt, mà lại nhiều năm không chữa khỏi bệnh, đây mới là nguyên nhân chính nàng lâu không thể xuống giường đi lại, ta nghe nói bởi vì nhiều năm trước bị một trận hỏa hoạn, mới có mầm tai họa này, này chứng đã trở nên nặng rồi, nếu muốn chữa trị cần dùng phương pháp đặc biệt.”
“Vậy cần cái gì, ngươi cứ việc nói, ta sẽ nói cho quản gia, để hắn đi tìm.” Tống Ngạn Triệt vừa đi, ngay sau đó Tống phu nhân cũng ra cửa, một Tống gia lớn như thế, giao toàn quyền cho Đường Cửu xử lý. Mặc dù Đường Cửu tỏ vẻ rằng áp lực như núi, nhưng mạng người rất quan trọng, cũng phải phối hợp nha. Huống chi thật ra thì Đường Cửu nàng rất thương nha đầu Biệt Tiêu Tuyết này, vừa đẹp lại ngoan, tiếc rằng tuổi còn trẻ đã gặp nhiều chuyện đáng buồn như vậy. Mỗi lần Đường Cửu nhớ tới lại thở dài một tiếng, hôm nay đã có phương pháp chữa trị, thì chắc chắn phải trị! Bỏ giá cao như thế nào cũng phải trị.
Tác giả :
Diệp Hành Chi