Tường Vi Xinh Đẹp
Chương 57: Buông tay?
Editor: Lục NặcHắn nhìn cô, trong đầu trống rỗng, rõ ràng nghe được những lời của cô nhưng lại giống như không nghe thấy cái gì.
Tôi lắc đầu, có chút mệt mỏi lặp lại một lần nữa, “Học trưởng, cơ hội vĩnh viễn chỉ có một lần”.
Sớm biết thế này sao lúc trước còn làm? Sở dĩ hắn dây dưa khổ sở như vậy chỉ là bởi vì trong khoảng thời gian ngắn này tôi có bạn trai mới, việc ấy khiến cho hắn tức giận và bất bình. Hắn không cần tàn hoa bại liễu nhưng có người lại tranh cướp, yêu thương cô cho lên hắn không chịu đựng được thôi.
Mới đầu nhìn thấy hắn khổ sở không chịu buông tay như vậy tôi cũng có chút đắc ý, chỉ cần nghĩ đến chuyện mình từng khổ sở đau lòng tôi liền cho rằng đây là nhân quả báo ứng.
Nhưng hiện tại, hắn đuổi sát như vậy còn đuổi tới tận nhà làm cho tôi mệt mỏi không còn kiên nhẫn, chỉ có một cảm giác để hình dụng tâm trạng bây giờ của tôi: mệt.
Di động vang lên, tôi bấm nghe máy, đặt bên tai, giống như con chim vui vẻ hạnh phúc an tâm. Một lát sau, giọng nói lại có hơi nghẹn ngào: “Chiêu Quân…”
“Anh đang ở dưới nhà em”. Giọng nói từ tính trầm thấp vang lên bên tai, giờ nghe được giống như có một dòng nước ấm làm tan biến mệt mỏi trong tim.
“Vậy anh đi lên đi”. Tôi đứng dậy đi mở cửa, không tiếp tục với Bạch Kỳ đang kinh ngạc sững sờ ngồi trên sô pha.
“Tôi đi trước”. Nhìn tôi đứng dậy đi ra cửa, mở cửa, nhìn ra bên ngoài. Bạch Kỳ hoàn hồn, bước nhanh tới cửa, dung nhan thanh lệ miễn cưỡng mỉm cười, “Tường vi, thật sự không phải, đã gây phiền toái cho em”.
Tôi không trả lời.
Đột nhiên, Bạch Kỳ tiến lên phía trước, cánh tay khỏe mạnh rộng lớn ôm chặt lấy tôi, một tay đè lại ót tôi nhanh chóng cúi đầu hôn lên không mặt nhỏ nhắn của tôi, hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy tôi, kịch liệt kích tình liếm hôn.
“Làm gì vậy”. Tôi dùng sức kháng cự, tay nhỏ cố gắng đẩy hắn ra lại bị hắn ôm chặt lại không thể nhúc nhích.
Hắn hung hăng cắn môi dưới của tôi, lúc tôi đau mà hé miệng, đàu lưỡi linh hoạt chui vào dây dưa với cái lưỡi thơm mềm của tôi, quấn quýt không rời mang đến cảm giác tê ngứa mềm nhũ, đôi tay còn không ngừng vuốt ve hai vú của tôi, nhéo đùa chà đạp.
“Ngô…” hàm răng âm thầm dùng sức muốn hung hăng cắm hắn một ngụm lại bị hắn nhìn ra ý đồ, tay lớn ở bên hông của tôi véo nhẹ.
“Ha ha…” không địch lại cảm giác buồn buồn làm cho tôi cười thành tiếng, thân mình cặn vẹo muốn thoát khỏi ma chưởng của hắn.
Đầu lưỡi của hắn thừa cơ hội chui vào càng sâu, liến mút cái lưỡi, đầu lưỡi vuốt ve hàm trên của tôi mang đến cảm giác tê dại. Hắn câu dẫn lưỡi mềm không ngừng mút, lực đạo mạnh mẽ giống như muốn đem tôi ăn vào trong bụng.
“Tường Vi…” một giọng nói trầm thấp vang lên, phía sau bị kéo một cái, tôi lùi về phía sau hai bước ngã vào một cái ôm ấp khác.
Lại là một nụ hôn thô bạo.
Hơi thở cường thế xâm nhập khoang miệng của tôi, liếm mạnh đôi môi đỏ mọng không ngừng cắm mút, đầu lưỡi bá đạo hung hăng bắt lấy cái lưỡi thơm mềm, dùng xức ma sát, bên trong nụ hôn thô bạo không dễ dàng phát hiện được sự dịu dàng.
“Ngô…” hắn lại dùng sức cắn đầu lưỡi mềm mại của tôi, đầu lưỡi hơi đau làm cho nước mắt ngân ngấn chảy ra, đầu lưỡi trong miệng liếm liếm lưỡi của tôi giống như an ủi xoa xoa cạnh lưỡi, quyến luyến liếm liếm hàm trên của tôi rồi lưu luyến lui ra ngoài.
“Ha…” hôn môi thời gian dài làm cho tôi hơi thiếu dưỡng khí, há mồm hít sâu một hơi, thân mình mảnh mai dựa vào trong lòng hắn.
Bạch Kỳ nhìn không nói được lời nào, thần sắc ảm đạm, nhìn trong mắt cô mơ màng nhiễm dục động lòng người, hai gò má hồng hồng như đóa hoa, môi đỏ đầy đặn hé mở, hơi sưng đỏ, bộ dáng vừa bị người hung hăng hôn qua, yêu kiều thở hổn hển làm cho người ta thương tiếc.
Bộ dạng lúc này xinh đẹp động lòng người nhưng giai nhân lại giựa vào trong vòng tay ôm ấp của người khác.
“Tường Vi”. Chiêu Quân gắt gao ôm lấy tôi, đôi mắt hoa đào nhìn tôi chăm chú, không che giấu được ánh sáng tràn đầy màu sắc chợt lóe lên trong mắt, “Em…”
“Tương Vi”. Bạch Kỳ đứng thẳng tắp, biểu tình bình tĩnh tao nhã giống như ảm đạm cùng bi thương vừa rồi chỉ là ảo giác, chợt lóe lên rồi lập tức biến mất. “Anh đã rõ ràng, chúc em hạnh phúc”. Giọng nói của hắn trong suốt róc rách, tao nhã phiêu miểu giống như đám mây đang trôi.
Hắn quả quyết xoay người, đôi tay nắm chặt thành quyền, gắt gao nắm lại, móng tay cắm vào thịt, thân hình hơi run run.
“Tạm biệt” Bạch Kỳ nói, không quay đầu lại nhanh chóng rời đi.
Tôi lắc đầu, có chút mệt mỏi lặp lại một lần nữa, “Học trưởng, cơ hội vĩnh viễn chỉ có một lần”.
Sớm biết thế này sao lúc trước còn làm? Sở dĩ hắn dây dưa khổ sở như vậy chỉ là bởi vì trong khoảng thời gian ngắn này tôi có bạn trai mới, việc ấy khiến cho hắn tức giận và bất bình. Hắn không cần tàn hoa bại liễu nhưng có người lại tranh cướp, yêu thương cô cho lên hắn không chịu đựng được thôi.
Mới đầu nhìn thấy hắn khổ sở không chịu buông tay như vậy tôi cũng có chút đắc ý, chỉ cần nghĩ đến chuyện mình từng khổ sở đau lòng tôi liền cho rằng đây là nhân quả báo ứng.
Nhưng hiện tại, hắn đuổi sát như vậy còn đuổi tới tận nhà làm cho tôi mệt mỏi không còn kiên nhẫn, chỉ có một cảm giác để hình dụng tâm trạng bây giờ của tôi: mệt.
Di động vang lên, tôi bấm nghe máy, đặt bên tai, giống như con chim vui vẻ hạnh phúc an tâm. Một lát sau, giọng nói lại có hơi nghẹn ngào: “Chiêu Quân…”
“Anh đang ở dưới nhà em”. Giọng nói từ tính trầm thấp vang lên bên tai, giờ nghe được giống như có một dòng nước ấm làm tan biến mệt mỏi trong tim.
“Vậy anh đi lên đi”. Tôi đứng dậy đi mở cửa, không tiếp tục với Bạch Kỳ đang kinh ngạc sững sờ ngồi trên sô pha.
“Tôi đi trước”. Nhìn tôi đứng dậy đi ra cửa, mở cửa, nhìn ra bên ngoài. Bạch Kỳ hoàn hồn, bước nhanh tới cửa, dung nhan thanh lệ miễn cưỡng mỉm cười, “Tường vi, thật sự không phải, đã gây phiền toái cho em”.
Tôi không trả lời.
Đột nhiên, Bạch Kỳ tiến lên phía trước, cánh tay khỏe mạnh rộng lớn ôm chặt lấy tôi, một tay đè lại ót tôi nhanh chóng cúi đầu hôn lên không mặt nhỏ nhắn của tôi, hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy tôi, kịch liệt kích tình liếm hôn.
“Làm gì vậy”. Tôi dùng sức kháng cự, tay nhỏ cố gắng đẩy hắn ra lại bị hắn ôm chặt lại không thể nhúc nhích.
Hắn hung hăng cắn môi dưới của tôi, lúc tôi đau mà hé miệng, đàu lưỡi linh hoạt chui vào dây dưa với cái lưỡi thơm mềm của tôi, quấn quýt không rời mang đến cảm giác tê ngứa mềm nhũ, đôi tay còn không ngừng vuốt ve hai vú của tôi, nhéo đùa chà đạp.
“Ngô…” hàm răng âm thầm dùng sức muốn hung hăng cắm hắn một ngụm lại bị hắn nhìn ra ý đồ, tay lớn ở bên hông của tôi véo nhẹ.
“Ha ha…” không địch lại cảm giác buồn buồn làm cho tôi cười thành tiếng, thân mình cặn vẹo muốn thoát khỏi ma chưởng của hắn.
Đầu lưỡi của hắn thừa cơ hội chui vào càng sâu, liến mút cái lưỡi, đầu lưỡi vuốt ve hàm trên của tôi mang đến cảm giác tê dại. Hắn câu dẫn lưỡi mềm không ngừng mút, lực đạo mạnh mẽ giống như muốn đem tôi ăn vào trong bụng.
“Tường Vi…” một giọng nói trầm thấp vang lên, phía sau bị kéo một cái, tôi lùi về phía sau hai bước ngã vào một cái ôm ấp khác.
Lại là một nụ hôn thô bạo.
Hơi thở cường thế xâm nhập khoang miệng của tôi, liếm mạnh đôi môi đỏ mọng không ngừng cắm mút, đầu lưỡi bá đạo hung hăng bắt lấy cái lưỡi thơm mềm, dùng xức ma sát, bên trong nụ hôn thô bạo không dễ dàng phát hiện được sự dịu dàng.
“Ngô…” hắn lại dùng sức cắn đầu lưỡi mềm mại của tôi, đầu lưỡi hơi đau làm cho nước mắt ngân ngấn chảy ra, đầu lưỡi trong miệng liếm liếm lưỡi của tôi giống như an ủi xoa xoa cạnh lưỡi, quyến luyến liếm liếm hàm trên của tôi rồi lưu luyến lui ra ngoài.
“Ha…” hôn môi thời gian dài làm cho tôi hơi thiếu dưỡng khí, há mồm hít sâu một hơi, thân mình mảnh mai dựa vào trong lòng hắn.
Bạch Kỳ nhìn không nói được lời nào, thần sắc ảm đạm, nhìn trong mắt cô mơ màng nhiễm dục động lòng người, hai gò má hồng hồng như đóa hoa, môi đỏ đầy đặn hé mở, hơi sưng đỏ, bộ dáng vừa bị người hung hăng hôn qua, yêu kiều thở hổn hển làm cho người ta thương tiếc.
Bộ dạng lúc này xinh đẹp động lòng người nhưng giai nhân lại giựa vào trong vòng tay ôm ấp của người khác.
“Tường Vi”. Chiêu Quân gắt gao ôm lấy tôi, đôi mắt hoa đào nhìn tôi chăm chú, không che giấu được ánh sáng tràn đầy màu sắc chợt lóe lên trong mắt, “Em…”
“Tương Vi”. Bạch Kỳ đứng thẳng tắp, biểu tình bình tĩnh tao nhã giống như ảm đạm cùng bi thương vừa rồi chỉ là ảo giác, chợt lóe lên rồi lập tức biến mất. “Anh đã rõ ràng, chúc em hạnh phúc”. Giọng nói của hắn trong suốt róc rách, tao nhã phiêu miểu giống như đám mây đang trôi.
Hắn quả quyết xoay người, đôi tay nắm chặt thành quyền, gắt gao nắm lại, móng tay cắm vào thịt, thân hình hơi run run.
“Tạm biệt” Bạch Kỳ nói, không quay đầu lại nhanh chóng rời đi.
Tác giả :
Kris Nguyen