Tương Tư
Chương 55
Hứa Niệm rón ra rón rén từ trong chăn đi ra, Đường Trọng Kiêu còn đang ngủ, người đàn ông ít ngủ ngày trước hiện tại lại càng ngày càng ham ngủ. Tình trạng cơ thể anh vẫn kém trước nhiều, ít nhất mỗi lần “Vận động” xong đều mỏi mệt rõ rệt, cô có lòng kiềm chế, nhưng người này luôn ngăn không được.
Hai người đang trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt, có đôi khi một động tác tùy ý cuối cùng cũng có thể diễn biến theo hướng không thể vãn hồi.
Cô cúi người giúp anh dịch góc chăn cẩn thận, mái tóc không cẩn thận buông xuống trên lông mi anh, người đàn ông không an phận nhíu nhíu mày, đưa tay lần nữa ôm lấy cô.
Hứa Niệm bị anh kéo vào trong ngực, người này không nói lời nào, cho dù ngủ vẫn cực kì cường thế. Cô bị anh chọc cho muốn cười, vẫn là ngoan ngoãn nằm xuống, chờ hô hấp của anh dần trầm xuống mới lặng lẽ thoát ra từ trong lòng anh.
Cô mặc áo ngủ đến thư phòng, đầu tiên là gửi mail đến hòm thư của vị giáo sư kia, sau đó lại gọi cuộc điện thoại cho thím Phúc.
Thím Phúc còn ở trong nước, giờ này đã sớm rời giường, đồng hồ sinh học của người già đều rất đúng giờ. Quả nhiên điện thoại lập tức được tiếp nhận, đối phương nghe thấy giọng cô thì rất vui sướng: “Hứa tiểu thư? Tôi nghe chú Hoa nói cô và tiên sinh ở cùng một chỗ, thật tốt, tiên sinh cuối cùng cũng chờ được ngày này.”
Thật tình mà nói trong nhà cũng chỉ có chú Hoa và thím Phúc là thật tâm thương yêu Đường Trọng Kiêu, Hứa Niệm không khỏi mỉm cười, kiên nhẫn đợi bà nói xong mới nói: “Thím Phúc, cháu có chút chuyện muốn hỏi thím một chút, không biết có được không?”
Thím Phúc sửng sốt, nhưng lập tức chợt nghĩ liền có chút hiểu, vì thế hạ giọng nói: “Cô hỏi đi, nếu tôi biết nhất định không dối gạt cô.”
“Cám ơn.” Hứa Niệm trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Trước đây mặc dù cô cũng muốn cải thiện quan hệ với Đường phu nhân, nhưng cũng không quá khắt khe với kết quả, nhưng hôm nay vì Đường Trọng Kiêu cô vẫn muốn cố gắng thử một lần, làm gì có đứa trẻ nào thật sự không thèm để ý tới mẹ chút nào chứ?
Thím Phúc đi theo bên cạnh Đường phu nhân lâu nhất, cho nên sẽ hiểu biết chuyện của đối phương nhiều nhất, lúc này dường như tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn[1], ngay cả chút việc vặt cũng nói ra hết cho cô biết, cuối cùng lại nhịn không được thở dài: “Phu nhân tính tình rất hiếu thắng, thật ra trong lòng bà ấy rất thương đứa con thứ hai này. Hứa tiểu thư cô thiện lương như vậy lại thật lòng muốn tốt cho tiên sinh, sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ tiếp nhận cô.”
[1] Tri vô bất ngôn: biết gì nói nấy. Ngôn vô bất tẫn: nói hết không giữ lại. “Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn”: biết gì đều nói hết.
Hứa Niệm chỉ nói: “Cháu sẽ cố gắng.”
Cho dù còn người phải tuâtuaaneo thiên mệnh, nhưng ít nhất cô cũng muốn vì anh cố gắng một lần.
Bên này vừa cúp điện thoại, Đường Trọng Kiêu liền đẩy cửa tiến vào. Đầu tóc anh hơi dài, rối bời lại không có một tia giảm bớt mỹ cảm, sau khi rời giường vẻ mặt có chút đáng ghét, đứng ở cửa mất hứng nhìn cô: “Anh không thích mở mắt ra không nhìn thấy em.”
Người đàn ông cao hơn 1m8, giờ phút này bỗng nhiên giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, khóe mắt cô không khỏi cong cong, chủ động đi qua ôm lấy hông anh, lại ngẩng đầu nhìn mặt anh chăm chú: “Hình như bớt sưng rồi, đắp thêm một chút nữa?”
Nếu ngày mai dạng này xuất hiện tại công ty, đó không phải là để mọi người nhìn anh chê cười sao?
Đường Trọng Kiêu chỉ đưa tay ôm lấy cổ cô, cằm chôn ở chân tóc cô, như muốn xác định cô còn ở bên người, qua một lát mới nói: “Tạm thời sẽ không về công ty nữa, dù sao chỉ có em nhìn, không sao cả.”
Hứa Niệm giống như hiểu, trong phim không phải đều diễn như vậy sao? Chỉ cần đứa con ngỗ nghịch với mẹ, bình thường chuyện thứ nhất chính là cắt đứt tất cả nguồn cấp kinh tế của anh.
Cô lo lắng muốn nói điều gì đó, bị anh ngăn lại. Nhịn không được cười khẽ: “Đừng nghĩ lung tung, bà không có chỗ nào có thể uy hiếp anh, nếu có thể đã sớm làm như vậy .”
Người này xưa nay đều có tính toán, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, mặc dù anh thật sự tách khỏi Đường gia cũng ảnh hưởng không lớn.
Nhưng đáy mắt anh nhiều ít vẫn còn có chút cô đơn, Hứa Niệm càng dùng thêm lực ôm lấy anh, nói nhiều hơn nữa cũng không bằng lại một động tác này. Rõ ràng anh rất thích bộ dạng thuận theo này của cô, ôm lấy cô đặt ở trên bàn, chống mép bàn cười cười nhìn cô: “Dù sao có thời gian, không bằng dẫn em đến một nơi?”
***
Đường Trọng Kiêu muốn dẫn cô về nước đi gặp bà nội, Hứa Niệm biết vị trí của vị này ở trong lòng anh không phải bình thường, ý nghĩa như vậy có thể so với lúc trước đưa cô đi Đường trạch càng chính thức hơn. Đương nhiên cô cũng nguyện ý tiếp xúc với tất cả mọi thứ thuộc về anh, nhưng trước khi đi còn có chút việc phải làm.
Đường Trọng Kiêu lần này dường như chuẩn bị trở về nước ở lâu dài, đã chấm dứt một ít sản nghiệp tư nhân ở bên này, cho nên đợt này bề bộn nhiều việc. Hứa Niệm liền thừa dịp anh bận rộn công việc đi một chuyến đến Đường gia, dẫn đường vẫn là nữ quản gia mặt không biểu cảm lúc trước, từ đầu đến cuối đối phương đều không có ý trò chuyện với cô, chỉ đưa người đến trước sảnh rồi rời đi.
Lại trở về đại viện Đường gia, trong lòng Hứa Niệm đã yên bình trở lại không ít, cùng với khi đó dường như không có sai biệt, xuất hiện sớm nhất vẫn như trước là Cầu Cầu. Tiểu gia hỏa từ người làm nghe nói cô đến, cao hứng ngay cả cơm cũng không ăn xong liền chạy lại đây, nhưng bé nhìn chằm chằm phía sau cô, ánh mắt dần trở nên thất vọng: “Cậu không cùng tới sao?”
Thì ra là nhớ Đường Trọng Kiêu .
Hứa Niệm sờ sờ cái đầu nhỏ của bé: “Cậu còn có việc bận rộn.”
Cầu Cầu mặc dù mất hứng, vẫn như cũ hiểu chuyện, gật gật đầu tự an ủi mình: “Công việc của cậu rất vất vả, cô Hứa là bạn gái của cậu, cho nên cô tới cũng giống vậy.”
Đứa trẻ trước mặt luôn có sự trưởng thành vượt quá bạn cùng lứa tuổi, trong lòng Hứa Niệm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mặt dán lên hai má của bé : “Cậu cũng rất nhớ Cầu Cầu.”
Cánh tay mập mạp của Cầu Cầu gắt gao ôm cô, ủy khuất bĩu môi: “… có phải cậu cũng không thương Cầu Cầu không, gần đây cũng không biết mẹ đi đâu, bà nói mẹ ra ngoài chơi, nhưng vì sao không đưa Cầu Cầu cùng đi theo chứ?”
Thế giới của trẻ con quá đơn thuần, Hứa Niệm nghe được trong lòng càng thêm chua xót, cô bế bé lên, cái gì cũng không hề nói.
Đường phu nhân rất nhanh liền tới đây, lần này biểu hiện của bà rõ ràng bình tĩnh hơn so với lúc trước, đợi sau khi ngồi xuống mới chậm rãi mở miệng: “Không biết Hứa tiểu thư đến nhà thăm hỏi, rốt cuộc có gì chỉ giáo?”
Hứa Niệm nhìn bà mắt đạm mạc, trong lòng bao nhiêu không thoải mái, nhưng vẫn lễ phép nói: “Từ nhỏ quan hệ của cháu và mẹ đã không thân thiết, cho nên nói chuyện cùng trưởng bối có khi không đúng mực, cháu là tới giải thích .”
Đường phu nhân sửng sốt, thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm.
Hứa Niệm còn nói: “Cho dù bác có làm sai chỗ nào hay không, cháu ở trước mặt Đường Trọng Kiêu chỉ trích bác đều không thỏa đáng, giọng điệu cũng có vấn đề, cháu vô cùng xin lỗi.”
Đường phu nhân ngờ vực đánh giá cô, có lẽ đang suy nghĩ người này trong hồ lô lại đang bán thuốc gì.
Bị bà nhìn như vậy Hứa Niệm cũng không cảm thấy lúng túng, ngược lại đem đồ trong tay đưa qua, khẩu khí vô cùng chân thành: “Đây là cháu nhờ không ít người mới mua được, cháu không hiểu lắm về tranh, nhưng biết tác phẩm của vị này ở trong giới rất có tiếng, hi vọng bác sẽ thích.”
Đường phu nhân tùy ý chăm chú nhìn cô đặt bức tranh trên bàn trà, chờ sau khi Hứa Niệm mở ra rốt cuộc không dời mắt được.
Không thể không nói nha đầu kia rất có tâm cơ, nếu đưa cho bà đồ bổ hay trời trang gì đó nhất định bà sẽ vứt không thương tiếc, nhưng hôm nay đây là bảo bối tâm niệm của bà, bản thân mất bao nhiêu công sức cũng không tìm được…
Lấy cảm giác mất mặt, không lấy lại cảm thấy tiếc nuối, Đường phu nhân ngồi ở đó toàn thân cũng không được tự nhiên.
Hứa Niệm rất biết chọn mặt gửi lời, hơi cúi mắt không nhìn bà, chỉ thấp giọng nói: “Cho dù bác có tiếp nhận lời xin lỗi của cháu hay không, cháu tin bác cũng sẽ không lấy tác phẩm của chuyên gia làm trò đùa. Cháu xin phép về đây.”
Cô nói muốn đi, khi đứng dậy lại từ từ ngừng lại, nói: “Ngày đó tất cả lời cháu nói đều là lời nói từ đáy lòng, tuy rằng hôm nay đến giải thích, nhưng vẫn là đạo lý đó. Cháu chưa từng làm mẹ, nhưng tấm lòng của người mẹ yêu con đều tốt đẹp, cho nên cháu nghĩ, bác nhất định vô cùng hi vọng Đường tiểu thư tốt…”
Nói xong những lời này cô liền đi, chỉ còn Đường phu nhân ngồi yên ở trong phòng khách, Cầu Cầu ghé vào bàn trà tò mò nghiên cứu bức tranh kia, lại xoay đầu lại nhìn bà: “Bà, cô Hứa chọc giận bà mất hứng sao?”
Đường phu nhân trìu mến nhìn bé, gượng ép nở ra một nụ cười: “Không có, bà không mất hứng, chỉ là bà mất hết mặt mũi…”
Bà cường thế một đời, có một số việc ngược lại là hiện tại cũng không dám cẩn thận suy nghĩ, trước sau không muốn là bản thân sai lầm. Ninh Ninh từ nhỏ đều nhu thuận hiểu chuyện, bà không tin bà làm sai rồi, không có khả năng sai, ngàn vạn lần đừng bị người phụ nữ kia dắt mũi mũi dẫn đi.
Bà lắc lắc đầu lập tức quẳng đi do dự nhất thời trong đầu.
Cầu Cầu càng thêm nghi ngờ, gãi gãi tóc, bỗng nhiên chạy tới chen đến bên người bà, cười híp mắt nói nhỏ bên tai bà: “Bà nếu làm sai, chỉ cần sửa lại sai lầm là được rồi, cho dù không nói xin lỗi, biết sai có thể sửa người khác cũng sẽ hiểu.”
Đường phu nhân ngoài ý muốn nhìn cậu bé một cái: “Tiểu quỷ này, ai dạy cháu?”
“Cậu ạ.” Cầu Cầu nghiêng đầu, không hề phòng bị mà hướng về phía bà nở nụ cười.
Đường phu nhân cúi đầu lại nhìn bức tranh trên bàn trà, khẽ thở dài một cái.
***
Hứa Niệm mới đi ra khỏi Đường gia không xa, xe của Đường Trọng Kiêu đã trực tiếp lái tới, trên mặt người đàn ông kia có chút tức giận, đóng sầm cửa xe liền bước tới, thế nhưng lại trực tiếp gào lên với cô: “Em biết mình đang làm cái gì? Không biết lúc nào bà ấy cũng đều hận không thể đối phó em, em lại còn chủ động đưa tới cửa!”
Cô chưa từng thấy bộ dạng lòng như lửa đốt này của anh, nhất thời cũng bị dọa đế , vốn vừa định lộ ra một chút tươi cười lập tức ngưng trệ trên mặt.
Đường Trọng Kiêu cũng là sắp điên, sợ cô xảy ra chuyện, lúc này thấy bộ dạng này của cô trong lòng vừa hận không thể đánh bản thân, vì thế một tay kéo lấy người vào trong lòng.
Hứa Niệm cảm giác được tim anh đập đặc biệt nhanh, từng chút giống như nổi trống, lúc này cô mới ý thức được bản thân sơ sót, người đàn ông này từ trước đến giờ quá mẫn cảm… Cô kéo góc áo anh, nhỏ giọng nói một câu: “Thật xin lỗi, để anh lo lắng.”
Đường Trọng Kiêu tỉ mỉ nhìn cô một lần, xác nhận không bị sao mới thở phào nhẹ nhõm: “Nghe này Hứa Niệm, những lời này em nhớ kỹ cho anh.”
Anh nghiêm túc nhìn cô, từng chữ đều nói đặc biệt rõ ràng, như sợ cô không nhớ được: “Suy nghĩ của bà ấy không quan trọng, bà ấy để ý chỉ là danh dự và lợi ích của Đường gia, anh rời đi, bà ấy sẽ không tìm đến gây phiền phức cho chúng ta nữa. Em chỉ cần ở bên cạnh anh thật tốt, không cần làm bất cứ chuyện gì vì anh, cũng không cần trả giá vì anh, chỉ cần làm việc em muốn làm .”
Anh sờ sờ gương mặt cô, hơi cúi đầu chống lại đôi mắt trong suốt của cô, giọng nói mềm mại ra: “Chuyện anh làm vì em, trước giờ đều không cần hồi báo, tình yêu không cần phải có qua có lại, cho nên đừng vì anh mà đi lấy lòng bất cứ ai.”
Tâm tư của cô tất cả anh đều biết, mỗi một thay đổi của nha đầu kia anh đều nhìn trong mắt, cô nguyện ý suy xét tâm tình của anh khiến anh cảm giác vui sướng, cũng không muốn lại làm cho cô khó xử thỏa hiệp. Những ngày trước đây cô đã phải thỏa hiệp và nhượng bộ quá nhiều, về sau anh chỉ muốn cho cô sống tự do tiêu sái.
Nếu thế giới này nhất định có quá nhiều bất đắc dĩ, anh nguyện ý vì cô đúc thành một xã hội lý tưởng.
“Anh từng nói, anh sẽ chiều ý em. Nhím con của anh sao có thể biến thành thỏ trắng bé nhỏ, anh không thích…” Anh nhéo nhéo cằm cô, hơi thở ấm áp dừng ở giữa lông mày cô.
Ai nói người đàn ông này không hiểu tình yêu, rõ ràng tình yêu của anh đã tốt đến mức cô khó có thể thừa nhận, một câu êm ái nhỏ nhẹ này khiến cho cô trong lòng như sóng gầm, thế nhưng hết lần này đến lần khác đều nói không ra.
Cô có năng lực vì anh làm quá ít, thật sự quá ít, có lẽ cuộc đời này ngoại trừ yêu anh thật sâu đậm, thì không còn gì khác.
Người đàn ông này, đáng để cô trút bỏ tất cả để yêu.
Hai người đang trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt, có đôi khi một động tác tùy ý cuối cùng cũng có thể diễn biến theo hướng không thể vãn hồi.
Cô cúi người giúp anh dịch góc chăn cẩn thận, mái tóc không cẩn thận buông xuống trên lông mi anh, người đàn ông không an phận nhíu nhíu mày, đưa tay lần nữa ôm lấy cô.
Hứa Niệm bị anh kéo vào trong ngực, người này không nói lời nào, cho dù ngủ vẫn cực kì cường thế. Cô bị anh chọc cho muốn cười, vẫn là ngoan ngoãn nằm xuống, chờ hô hấp của anh dần trầm xuống mới lặng lẽ thoát ra từ trong lòng anh.
Cô mặc áo ngủ đến thư phòng, đầu tiên là gửi mail đến hòm thư của vị giáo sư kia, sau đó lại gọi cuộc điện thoại cho thím Phúc.
Thím Phúc còn ở trong nước, giờ này đã sớm rời giường, đồng hồ sinh học của người già đều rất đúng giờ. Quả nhiên điện thoại lập tức được tiếp nhận, đối phương nghe thấy giọng cô thì rất vui sướng: “Hứa tiểu thư? Tôi nghe chú Hoa nói cô và tiên sinh ở cùng một chỗ, thật tốt, tiên sinh cuối cùng cũng chờ được ngày này.”
Thật tình mà nói trong nhà cũng chỉ có chú Hoa và thím Phúc là thật tâm thương yêu Đường Trọng Kiêu, Hứa Niệm không khỏi mỉm cười, kiên nhẫn đợi bà nói xong mới nói: “Thím Phúc, cháu có chút chuyện muốn hỏi thím một chút, không biết có được không?”
Thím Phúc sửng sốt, nhưng lập tức chợt nghĩ liền có chút hiểu, vì thế hạ giọng nói: “Cô hỏi đi, nếu tôi biết nhất định không dối gạt cô.”
“Cám ơn.” Hứa Niệm trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Trước đây mặc dù cô cũng muốn cải thiện quan hệ với Đường phu nhân, nhưng cũng không quá khắt khe với kết quả, nhưng hôm nay vì Đường Trọng Kiêu cô vẫn muốn cố gắng thử một lần, làm gì có đứa trẻ nào thật sự không thèm để ý tới mẹ chút nào chứ?
Thím Phúc đi theo bên cạnh Đường phu nhân lâu nhất, cho nên sẽ hiểu biết chuyện của đối phương nhiều nhất, lúc này dường như tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn[1], ngay cả chút việc vặt cũng nói ra hết cho cô biết, cuối cùng lại nhịn không được thở dài: “Phu nhân tính tình rất hiếu thắng, thật ra trong lòng bà ấy rất thương đứa con thứ hai này. Hứa tiểu thư cô thiện lương như vậy lại thật lòng muốn tốt cho tiên sinh, sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ tiếp nhận cô.”
[1] Tri vô bất ngôn: biết gì nói nấy. Ngôn vô bất tẫn: nói hết không giữ lại. “Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn”: biết gì đều nói hết.
Hứa Niệm chỉ nói: “Cháu sẽ cố gắng.”
Cho dù còn người phải tuâtuaaneo thiên mệnh, nhưng ít nhất cô cũng muốn vì anh cố gắng một lần.
Bên này vừa cúp điện thoại, Đường Trọng Kiêu liền đẩy cửa tiến vào. Đầu tóc anh hơi dài, rối bời lại không có một tia giảm bớt mỹ cảm, sau khi rời giường vẻ mặt có chút đáng ghét, đứng ở cửa mất hứng nhìn cô: “Anh không thích mở mắt ra không nhìn thấy em.”
Người đàn ông cao hơn 1m8, giờ phút này bỗng nhiên giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, khóe mắt cô không khỏi cong cong, chủ động đi qua ôm lấy hông anh, lại ngẩng đầu nhìn mặt anh chăm chú: “Hình như bớt sưng rồi, đắp thêm một chút nữa?”
Nếu ngày mai dạng này xuất hiện tại công ty, đó không phải là để mọi người nhìn anh chê cười sao?
Đường Trọng Kiêu chỉ đưa tay ôm lấy cổ cô, cằm chôn ở chân tóc cô, như muốn xác định cô còn ở bên người, qua một lát mới nói: “Tạm thời sẽ không về công ty nữa, dù sao chỉ có em nhìn, không sao cả.”
Hứa Niệm giống như hiểu, trong phim không phải đều diễn như vậy sao? Chỉ cần đứa con ngỗ nghịch với mẹ, bình thường chuyện thứ nhất chính là cắt đứt tất cả nguồn cấp kinh tế của anh.
Cô lo lắng muốn nói điều gì đó, bị anh ngăn lại. Nhịn không được cười khẽ: “Đừng nghĩ lung tung, bà không có chỗ nào có thể uy hiếp anh, nếu có thể đã sớm làm như vậy .”
Người này xưa nay đều có tính toán, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, mặc dù anh thật sự tách khỏi Đường gia cũng ảnh hưởng không lớn.
Nhưng đáy mắt anh nhiều ít vẫn còn có chút cô đơn, Hứa Niệm càng dùng thêm lực ôm lấy anh, nói nhiều hơn nữa cũng không bằng lại một động tác này. Rõ ràng anh rất thích bộ dạng thuận theo này của cô, ôm lấy cô đặt ở trên bàn, chống mép bàn cười cười nhìn cô: “Dù sao có thời gian, không bằng dẫn em đến một nơi?”
***
Đường Trọng Kiêu muốn dẫn cô về nước đi gặp bà nội, Hứa Niệm biết vị trí của vị này ở trong lòng anh không phải bình thường, ý nghĩa như vậy có thể so với lúc trước đưa cô đi Đường trạch càng chính thức hơn. Đương nhiên cô cũng nguyện ý tiếp xúc với tất cả mọi thứ thuộc về anh, nhưng trước khi đi còn có chút việc phải làm.
Đường Trọng Kiêu lần này dường như chuẩn bị trở về nước ở lâu dài, đã chấm dứt một ít sản nghiệp tư nhân ở bên này, cho nên đợt này bề bộn nhiều việc. Hứa Niệm liền thừa dịp anh bận rộn công việc đi một chuyến đến Đường gia, dẫn đường vẫn là nữ quản gia mặt không biểu cảm lúc trước, từ đầu đến cuối đối phương đều không có ý trò chuyện với cô, chỉ đưa người đến trước sảnh rồi rời đi.
Lại trở về đại viện Đường gia, trong lòng Hứa Niệm đã yên bình trở lại không ít, cùng với khi đó dường như không có sai biệt, xuất hiện sớm nhất vẫn như trước là Cầu Cầu. Tiểu gia hỏa từ người làm nghe nói cô đến, cao hứng ngay cả cơm cũng không ăn xong liền chạy lại đây, nhưng bé nhìn chằm chằm phía sau cô, ánh mắt dần trở nên thất vọng: “Cậu không cùng tới sao?”
Thì ra là nhớ Đường Trọng Kiêu .
Hứa Niệm sờ sờ cái đầu nhỏ của bé: “Cậu còn có việc bận rộn.”
Cầu Cầu mặc dù mất hứng, vẫn như cũ hiểu chuyện, gật gật đầu tự an ủi mình: “Công việc của cậu rất vất vả, cô Hứa là bạn gái của cậu, cho nên cô tới cũng giống vậy.”
Đứa trẻ trước mặt luôn có sự trưởng thành vượt quá bạn cùng lứa tuổi, trong lòng Hứa Niệm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mặt dán lên hai má của bé : “Cậu cũng rất nhớ Cầu Cầu.”
Cánh tay mập mạp của Cầu Cầu gắt gao ôm cô, ủy khuất bĩu môi: “… có phải cậu cũng không thương Cầu Cầu không, gần đây cũng không biết mẹ đi đâu, bà nói mẹ ra ngoài chơi, nhưng vì sao không đưa Cầu Cầu cùng đi theo chứ?”
Thế giới của trẻ con quá đơn thuần, Hứa Niệm nghe được trong lòng càng thêm chua xót, cô bế bé lên, cái gì cũng không hề nói.
Đường phu nhân rất nhanh liền tới đây, lần này biểu hiện của bà rõ ràng bình tĩnh hơn so với lúc trước, đợi sau khi ngồi xuống mới chậm rãi mở miệng: “Không biết Hứa tiểu thư đến nhà thăm hỏi, rốt cuộc có gì chỉ giáo?”
Hứa Niệm nhìn bà mắt đạm mạc, trong lòng bao nhiêu không thoải mái, nhưng vẫn lễ phép nói: “Từ nhỏ quan hệ của cháu và mẹ đã không thân thiết, cho nên nói chuyện cùng trưởng bối có khi không đúng mực, cháu là tới giải thích .”
Đường phu nhân sửng sốt, thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm.
Hứa Niệm còn nói: “Cho dù bác có làm sai chỗ nào hay không, cháu ở trước mặt Đường Trọng Kiêu chỉ trích bác đều không thỏa đáng, giọng điệu cũng có vấn đề, cháu vô cùng xin lỗi.”
Đường phu nhân ngờ vực đánh giá cô, có lẽ đang suy nghĩ người này trong hồ lô lại đang bán thuốc gì.
Bị bà nhìn như vậy Hứa Niệm cũng không cảm thấy lúng túng, ngược lại đem đồ trong tay đưa qua, khẩu khí vô cùng chân thành: “Đây là cháu nhờ không ít người mới mua được, cháu không hiểu lắm về tranh, nhưng biết tác phẩm của vị này ở trong giới rất có tiếng, hi vọng bác sẽ thích.”
Đường phu nhân tùy ý chăm chú nhìn cô đặt bức tranh trên bàn trà, chờ sau khi Hứa Niệm mở ra rốt cuộc không dời mắt được.
Không thể không nói nha đầu kia rất có tâm cơ, nếu đưa cho bà đồ bổ hay trời trang gì đó nhất định bà sẽ vứt không thương tiếc, nhưng hôm nay đây là bảo bối tâm niệm của bà, bản thân mất bao nhiêu công sức cũng không tìm được…
Lấy cảm giác mất mặt, không lấy lại cảm thấy tiếc nuối, Đường phu nhân ngồi ở đó toàn thân cũng không được tự nhiên.
Hứa Niệm rất biết chọn mặt gửi lời, hơi cúi mắt không nhìn bà, chỉ thấp giọng nói: “Cho dù bác có tiếp nhận lời xin lỗi của cháu hay không, cháu tin bác cũng sẽ không lấy tác phẩm của chuyên gia làm trò đùa. Cháu xin phép về đây.”
Cô nói muốn đi, khi đứng dậy lại từ từ ngừng lại, nói: “Ngày đó tất cả lời cháu nói đều là lời nói từ đáy lòng, tuy rằng hôm nay đến giải thích, nhưng vẫn là đạo lý đó. Cháu chưa từng làm mẹ, nhưng tấm lòng của người mẹ yêu con đều tốt đẹp, cho nên cháu nghĩ, bác nhất định vô cùng hi vọng Đường tiểu thư tốt…”
Nói xong những lời này cô liền đi, chỉ còn Đường phu nhân ngồi yên ở trong phòng khách, Cầu Cầu ghé vào bàn trà tò mò nghiên cứu bức tranh kia, lại xoay đầu lại nhìn bà: “Bà, cô Hứa chọc giận bà mất hứng sao?”
Đường phu nhân trìu mến nhìn bé, gượng ép nở ra một nụ cười: “Không có, bà không mất hứng, chỉ là bà mất hết mặt mũi…”
Bà cường thế một đời, có một số việc ngược lại là hiện tại cũng không dám cẩn thận suy nghĩ, trước sau không muốn là bản thân sai lầm. Ninh Ninh từ nhỏ đều nhu thuận hiểu chuyện, bà không tin bà làm sai rồi, không có khả năng sai, ngàn vạn lần đừng bị người phụ nữ kia dắt mũi mũi dẫn đi.
Bà lắc lắc đầu lập tức quẳng đi do dự nhất thời trong đầu.
Cầu Cầu càng thêm nghi ngờ, gãi gãi tóc, bỗng nhiên chạy tới chen đến bên người bà, cười híp mắt nói nhỏ bên tai bà: “Bà nếu làm sai, chỉ cần sửa lại sai lầm là được rồi, cho dù không nói xin lỗi, biết sai có thể sửa người khác cũng sẽ hiểu.”
Đường phu nhân ngoài ý muốn nhìn cậu bé một cái: “Tiểu quỷ này, ai dạy cháu?”
“Cậu ạ.” Cầu Cầu nghiêng đầu, không hề phòng bị mà hướng về phía bà nở nụ cười.
Đường phu nhân cúi đầu lại nhìn bức tranh trên bàn trà, khẽ thở dài một cái.
***
Hứa Niệm mới đi ra khỏi Đường gia không xa, xe của Đường Trọng Kiêu đã trực tiếp lái tới, trên mặt người đàn ông kia có chút tức giận, đóng sầm cửa xe liền bước tới, thế nhưng lại trực tiếp gào lên với cô: “Em biết mình đang làm cái gì? Không biết lúc nào bà ấy cũng đều hận không thể đối phó em, em lại còn chủ động đưa tới cửa!”
Cô chưa từng thấy bộ dạng lòng như lửa đốt này của anh, nhất thời cũng bị dọa đế , vốn vừa định lộ ra một chút tươi cười lập tức ngưng trệ trên mặt.
Đường Trọng Kiêu cũng là sắp điên, sợ cô xảy ra chuyện, lúc này thấy bộ dạng này của cô trong lòng vừa hận không thể đánh bản thân, vì thế một tay kéo lấy người vào trong lòng.
Hứa Niệm cảm giác được tim anh đập đặc biệt nhanh, từng chút giống như nổi trống, lúc này cô mới ý thức được bản thân sơ sót, người đàn ông này từ trước đến giờ quá mẫn cảm… Cô kéo góc áo anh, nhỏ giọng nói một câu: “Thật xin lỗi, để anh lo lắng.”
Đường Trọng Kiêu tỉ mỉ nhìn cô một lần, xác nhận không bị sao mới thở phào nhẹ nhõm: “Nghe này Hứa Niệm, những lời này em nhớ kỹ cho anh.”
Anh nghiêm túc nhìn cô, từng chữ đều nói đặc biệt rõ ràng, như sợ cô không nhớ được: “Suy nghĩ của bà ấy không quan trọng, bà ấy để ý chỉ là danh dự và lợi ích của Đường gia, anh rời đi, bà ấy sẽ không tìm đến gây phiền phức cho chúng ta nữa. Em chỉ cần ở bên cạnh anh thật tốt, không cần làm bất cứ chuyện gì vì anh, cũng không cần trả giá vì anh, chỉ cần làm việc em muốn làm .”
Anh sờ sờ gương mặt cô, hơi cúi đầu chống lại đôi mắt trong suốt của cô, giọng nói mềm mại ra: “Chuyện anh làm vì em, trước giờ đều không cần hồi báo, tình yêu không cần phải có qua có lại, cho nên đừng vì anh mà đi lấy lòng bất cứ ai.”
Tâm tư của cô tất cả anh đều biết, mỗi một thay đổi của nha đầu kia anh đều nhìn trong mắt, cô nguyện ý suy xét tâm tình của anh khiến anh cảm giác vui sướng, cũng không muốn lại làm cho cô khó xử thỏa hiệp. Những ngày trước đây cô đã phải thỏa hiệp và nhượng bộ quá nhiều, về sau anh chỉ muốn cho cô sống tự do tiêu sái.
Nếu thế giới này nhất định có quá nhiều bất đắc dĩ, anh nguyện ý vì cô đúc thành một xã hội lý tưởng.
“Anh từng nói, anh sẽ chiều ý em. Nhím con của anh sao có thể biến thành thỏ trắng bé nhỏ, anh không thích…” Anh nhéo nhéo cằm cô, hơi thở ấm áp dừng ở giữa lông mày cô.
Ai nói người đàn ông này không hiểu tình yêu, rõ ràng tình yêu của anh đã tốt đến mức cô khó có thể thừa nhận, một câu êm ái nhỏ nhẹ này khiến cho cô trong lòng như sóng gầm, thế nhưng hết lần này đến lần khác đều nói không ra.
Cô có năng lực vì anh làm quá ít, thật sự quá ít, có lẽ cuộc đời này ngoại trừ yêu anh thật sâu đậm, thì không còn gì khác.
Người đàn ông này, đáng để cô trút bỏ tất cả để yêu.
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam