Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn
Chương 15-2
Buổi tối cùng ngày, Dương Cương và bố Chung Quốc đã tìm thấy khách sạn mà Tô Nhất nói. Sau trận động đất, thành phố nhỏ xinh đẹp Đô Giang Yển đã thay đổi hoàn toàn. Đa phần nhà cửa đều đổ sập, những căn không bị sập thì cũng ngả nghiêng xiêu vẹo. Khách sạn này cũng là một trong những tòa nhà bị hủy hoại nghiêm trọng, không biết lúc nào sẽ sập xuống trong những cơn dư chấn, thế nên không ai dám vào trong.
Bố Chung Quốc mặc kệ, nhất định muốn vào trong xem. Dương Cương mạo hiểm tính mạng đi cùng ông.
Dựa theo số phòng và tầng lầu mà Tô Nhất cung cấp, trong một gian phòng của khách sạn, họ quả nhiên phát hiện thấy túi hành lí của Chung Quốc, nhưng cậu lại không có ở trong phòng.
Theo Dương Cương nghe ngóng, không có ai gặp nạn trong khách sạn cả, mọi người đều đã kịp chạy ra ngoài trong cơn hoảng loạn, nếu như lúc đó Chung Quốc ở trong khách sạn thì chắc chắn sẽ không sao. Rõ ràng lúc động đất cậu không ở trong khách sạn, vậy thì cậu đã đi đâu?
Biết tin, Tô Nhất khóc không thành tiếng. Chung Quốc vì cô mà đến Đô Giang Yển! Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu là vì cô mà đến Đô Giang Yển!
“Cậu bảo Dương Cương đến các khu danh lam thắng cảnh ở Đô Giang Yển tìm xem, hỏi thăm có du khách nào bị thương không, nếu có thì đã được đưa đến nơi nào chữa trị rồi, chưa biết chừng anh ấy nằm trong số đó.”
Cô vừa khóc vừa hét vào điện thoại.
Nhưng kết quả Dương Cương dò hỏi được lại không lạc quan lắm. Những khu danh lam thắng cảnh ở Đô Giang Yển gánh chịu rất nhiều tổn thất, du khách bỏ chạy tán loạn, những người bị thương lập tức được đưa đến bệnh viện nhưng trong số đó không có Chung Quốc.
Tìm một người giữa đống đổ nát hoang tàn, chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Sang ngày thứ ba, ông Chung lập cập hỏi thăm đường đến nhà tang lễ thành phố Đô Giang Yển.
Nhà tang lễ thành phố Đô Giang Yển tập hợp một lượng lớn di thể của những người bị nạn. Nhà lạnh không đủ chỗ, thế nên sau khi làm các thủ tục như khám nghiệm, chụp ảnh, lấy mẫu ADN, nếu trong vòng hai mươi tư giờ đồng hồ không có người đến nhận thì thi thể người bị nạn sẽ được hỏa táng.
Bốn chiếc bảng gỗ ở đại sảnh tòa nhà văn phòng của nhà tang lễ đã dán kín ảnh của những người gặp nạn vô danh. Mới người ba tấm: một tấm ảnh toàn thân, một tấm ảnh chân dung, một tấm chụp đặc điểm nhận dạng riêng ví dụ như di vật hoặc vết bớt trên người.
Lúc ông Chung tìm đến được đại sảnh, trước những tấm bảng gỗ có rất nhiều người đứng xem. Ông run rẩy tiến tới, chăm chú tìm kiếm. Đột nhiên bên cạnh có một người phụ nữ mặt mũi tiều tụy khóc thét lên “con trai của tôi, con trai của tôi!” vừa khóc vừa ra sức đập vào tấm bảng. Thì ra bà ấy phát hiện ảnh đứa con trai bảy tuổi của mình trên đó, gần như ngã quỵ. Tất cả những người có mặt trong đại sảnh đều hướng ánh mắt đồng cảm về phía người mẹ bất hạnh đó.
Cuối cùng, khi xác nhận trên cả bốn tấm bảng đều không có ảnh của con trai mình, từ tận đáy lòng, ông Chung thở phào một cách nhẹ nhõm. Dương Cương cũng như trút được gánh nặng, nhân đó an ủi ông: “Chú ạ, không có tin tức gì cũng coi như tin tốt rồi. Chú đừng nản lòng, chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm.”
Bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, Tô Nhất cũng vậy.
Cô một mặt chờ đợi tin tức, một mặt dùng hết sức mình cố gắng quyên góp thật nhiều tiền từ thiện cho đồng bào bị thiên tai.
Bố Chung Quốc mặc kệ, nhất định muốn vào trong xem. Dương Cương mạo hiểm tính mạng đi cùng ông.
Dựa theo số phòng và tầng lầu mà Tô Nhất cung cấp, trong một gian phòng của khách sạn, họ quả nhiên phát hiện thấy túi hành lí của Chung Quốc, nhưng cậu lại không có ở trong phòng.
Theo Dương Cương nghe ngóng, không có ai gặp nạn trong khách sạn cả, mọi người đều đã kịp chạy ra ngoài trong cơn hoảng loạn, nếu như lúc đó Chung Quốc ở trong khách sạn thì chắc chắn sẽ không sao. Rõ ràng lúc động đất cậu không ở trong khách sạn, vậy thì cậu đã đi đâu?
Biết tin, Tô Nhất khóc không thành tiếng. Chung Quốc vì cô mà đến Đô Giang Yển! Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu là vì cô mà đến Đô Giang Yển!
“Cậu bảo Dương Cương đến các khu danh lam thắng cảnh ở Đô Giang Yển tìm xem, hỏi thăm có du khách nào bị thương không, nếu có thì đã được đưa đến nơi nào chữa trị rồi, chưa biết chừng anh ấy nằm trong số đó.”
Cô vừa khóc vừa hét vào điện thoại.
Nhưng kết quả Dương Cương dò hỏi được lại không lạc quan lắm. Những khu danh lam thắng cảnh ở Đô Giang Yển gánh chịu rất nhiều tổn thất, du khách bỏ chạy tán loạn, những người bị thương lập tức được đưa đến bệnh viện nhưng trong số đó không có Chung Quốc.
Tìm một người giữa đống đổ nát hoang tàn, chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Sang ngày thứ ba, ông Chung lập cập hỏi thăm đường đến nhà tang lễ thành phố Đô Giang Yển.
Nhà tang lễ thành phố Đô Giang Yển tập hợp một lượng lớn di thể của những người bị nạn. Nhà lạnh không đủ chỗ, thế nên sau khi làm các thủ tục như khám nghiệm, chụp ảnh, lấy mẫu ADN, nếu trong vòng hai mươi tư giờ đồng hồ không có người đến nhận thì thi thể người bị nạn sẽ được hỏa táng.
Bốn chiếc bảng gỗ ở đại sảnh tòa nhà văn phòng của nhà tang lễ đã dán kín ảnh của những người gặp nạn vô danh. Mới người ba tấm: một tấm ảnh toàn thân, một tấm ảnh chân dung, một tấm chụp đặc điểm nhận dạng riêng ví dụ như di vật hoặc vết bớt trên người.
Lúc ông Chung tìm đến được đại sảnh, trước những tấm bảng gỗ có rất nhiều người đứng xem. Ông run rẩy tiến tới, chăm chú tìm kiếm. Đột nhiên bên cạnh có một người phụ nữ mặt mũi tiều tụy khóc thét lên “con trai của tôi, con trai của tôi!” vừa khóc vừa ra sức đập vào tấm bảng. Thì ra bà ấy phát hiện ảnh đứa con trai bảy tuổi của mình trên đó, gần như ngã quỵ. Tất cả những người có mặt trong đại sảnh đều hướng ánh mắt đồng cảm về phía người mẹ bất hạnh đó.
Cuối cùng, khi xác nhận trên cả bốn tấm bảng đều không có ảnh của con trai mình, từ tận đáy lòng, ông Chung thở phào một cách nhẹ nhõm. Dương Cương cũng như trút được gánh nặng, nhân đó an ủi ông: “Chú ạ, không có tin tức gì cũng coi như tin tốt rồi. Chú đừng nản lòng, chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm.”
Bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, Tô Nhất cũng vậy.
Cô một mặt chờ đợi tin tức, một mặt dùng hết sức mình cố gắng quyên góp thật nhiều tiền từ thiện cho đồng bào bị thiên tai.
Tác giả :
Tuyết Ảnh Sương Hồn