Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn
Chương 13-2: Chương đẹp nhất của đời người (2)
Lễ Tình Nhân năm 2005.
Tô Nhất và Chung Quốc chuẩn bị trở thành Tình Nhân thật sự.
Sáng hôm đó, Tô Nhất cùng Chung Quốc đến nhà bà trẻ của cậu. Bố mẹ Chung Quốc nhất quyết muốn họ phải đến đó, nói là lúc nhỏ bà trẻ quý cậu nhất. Thế là Chung Quốc lanh lẹ ứng phó bằng cách ăn xong cơm trưa lập tức dắt cô ra ngoài, nói là đi dạo phố nhưng thực ra là quay về nhà họ Chung.
Cả đường đi, tim Tô Nhất cứ đập thình thịch, càng gần đến nhà lại càng đập điên cuồng. Bên cạnh cô, Chung Quốc xem ra cũng không bình tĩnh hơn là mấy, liên tục hít sâu giống như bị khó thở vậy. Cô đoán tim cậu chắc cũng đang loạn nhịp.
Vào đến phòng của Chung Quốc, tim Tô Nhất gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ngượng ngùng và căng thẳng liếc trộm cậu một cái, thấy cậu cũng đang rất căng thẳng và kích động, vậy mà còn cố gắng trấn an cô: “Em đừng căng thẳng.”
Chung Quốc bảo cô đừng căng thẳng thì cô lại càng căng thẳng, bởi lẽ cô đột nhiên nhớ ra một vấn đề, buột miệng hỏi: “Nếu... có thai thì phải làm sao?” Tận mắt chứng kiến sự đau đớn của Hứa Tố Kiệt trong hai lần phá thai, cô thực sự rất sợ.
Câu hỏi này khiến Chung Quốc ngây ra, mấy giây sau cậu nói với vẻ hối tiếc: “Trên đường về đáng lẽ phải mua một hộp bao cao su.”
Bây giờ tất nhiên cũng có thể ra ngoài mua, nhưng tiệm thuốc quá gần nhà, chẳng may bị người quen bắt gặp thì thật xấu hổ. Thế là cậu lại phải ra ngoài bắt xe, đi tới một tiệm thuốc xa hơn.
Cậu đi rất lâu, kết quả là cúi đầu buồn bã, tay không trở về. Thanh niên hai mươi mốt tuổi, da mặt chưa dày, bước vào tiệm thuốc toàn các cô gái trẻ làm thu ngân, mắt nhìn hộp bao cao su ở ngay trước quầy thu ngân, dù đã mấy lần lấy hết dũng khí nhưng cuối cùng vẫn không tài nào bước đến chỗ đó được. Ra khỏi tiệm thuốc, cậu đi tìm khắp các phòng khám nhưng chẳng có phòng khám nào mở cửa. Chạy một chuyến công cốc, cậu trở về với vẻ chán nản, buồn bã, nhìn cô, cười gượng, nói: “Anh cứ nghĩ hôm nay là ngày đặc biệt trong cuộc đời chúng mình, kết quả lại là mừng hụt.”
“Thế thì... đừng dùng bao cao su nữa.” Cô nhìn bộ dạng thất vọng của cậu mà không cầm lòng được.
Cậu do dự một lúc rồi vẫn lắc đầu, nói: “Không được, chúng mình vẫn còn một học kì nữa mới tốt nghiệp, nếu em dính bầu thì chỉ có thai phá thôi, mà như vậy thì hại sức khỏe lắm. Thôi, anh sẽ kìm nén vậy.”
Nói thì nói thế nhưng trong giọng của Chung Quốc vẫn đầy vẻ thất vọng.
Cậu đã kì vọng biết chừng nào, mong chờ ngày hôm ấy biết chừng nào, nhưng kì vọng càng cao thì thất vọng lại càng lớn.
Tô Nhất đột nhiên nhớ lại hồi cấp ba từng vô tình nhìn thấy một hộp bao cao su trong ngăn cuối của chiếc tủ đầu giường trong phòng bố mẹ. Lúc đó, vừa nhìn thấy dòng chữ trên cái hộp, cô đã vội vã nhét nó trở lại, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch. Bây giờ không biết bố mẹ còn để thứ đó ở chỗ cũ không, nếu như còn, cô có thể “mượn” một cái.
Chung Quốc nghe vậy lại có chút do dự. “Bố mẹ em đều đang ở nhà, em tìm bằng cách nào?”
“Không sao, bố mẹ em chắc chắn đang phòng khách xem ti vi. Em đến phòng bố mẹ, giả vờ ngó nghiêng một lát rồi ra ngay, bố mẹ sẽ không để ý đâu.”
Chung Quốc đành đồng ý, dặn dò: “Vậy, em cẩn thận một chút.”
“Yên tâm đi.”
Khi Tô Nhất chạy về nhà, bố mẹ cô quả nhiên đều ở phòng khách xem ti vi.
Cô về phòng mình ngồi đợi vài phút rồi lấy cớ đi tìm chiếc áo len để chạy sang phòng của bố mẹ lục tìm tủ quần áo. Đánh trống phất cờ gây tiếng động cho bên ngoài nghe thấy, tỏ vẻ đúng là đang tìm quần áo, sau đó cô ngồi thụp xuống, nhanh tay mở ngăn kéo cuối cùng của tủ đầu giường, mau chóng lật qua một chồng sách báo, quả nhiên nhìn thấy cái hộp nhỏ ấy ở trong cùng. Vừa mở cái hộp ra thì cô nghe thấy tiếng bước chân của mẹ. “Quần áo gì mà không tìm thấy, lại lộn tung hết cả tủ lên.”
Cô vội vàng nắm chặt bao cao su trong tay, còn cái hộp thì nhét đại lại vào ngăn kéo rồi đóng lại, đứng phắt dậy. Trong lúc cấp bách cô đẩy hơi mạnh, tiếng ngăn kéo đóng lại vang lên “rầm” một tiếng. Bà Tô xuất hiện, chắc vẫn chưa nhìn thấy cô đang lục ngăn kéo nhưng tiếng động kia lại khiến bà sinh nghi. “Con tìm ở đâu đấy?”
Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của mẹ, Tô Nhất không tránh khỏi có tật giật mình, mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố bình tĩnh đáp: “Con tìm trong tủ quần áo ạ!”
Bà Tô rất hiểu con gái, lập tức nhận ra cô có điểm bất thường. Bà nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, cuối cùng dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt của cô.
“Tay con đang nắm cái gì đấy?”
“Có gì đâu ạ.”
Bà Tô liếc nhìn ngăn kéo tủ đầu giường, nơi có một góc cuốn tạp chí lộ ra ngoài, dường như nghĩ tới điều gì, bà lập tức tái mặt chạy tới mở ngăn kéo ra xem hộp bao cao su vốn dĩ để ở dưới cùng giờ nằm chỏng chơ trên chồng tạp chí. Lại nghĩ tới bộ dạng lén lút, hoảng loạn của Tô Nhất vừa rồi, quá ư là lộ liễu.
Bà Tô lập tức quát ầm lên: “Con ranh này...”
Lễ Tình Nhân năm 2005 là lễ Tình Nhân thảm hại nhất của Tô Nhất.
Vì chuyện lấy trộm bao cao su, cô bị mẹ mắng thừa sống thiếu chết. Chung Quốc cũng không dễ chịu gì, thân là đồng phạm nên bị mẹ cô tóm cổ cùng khiển trách.
Từ nhỏ đến lớn, bà Tô luôn quản lí rất nghiêm đối với đứa con gái duy nhất của mình, sợ cô nhiễm thói xấu, đua đòi rồi không biết giữ mình, bà thường nói với con rằng: “Con gái nhà nào cũng vậy, nhất định không được tùy tiện làm loạn cùng người khác”. Nghĩa của từ “làm loạn” này là gì, mặc dù bà chưa từng nói rõ ràng cụ thể nhưng Tô Nhất cũng hiểu rõ.
Những lời dạy bảo luôn kề kề bên tai giờ trở thành gió thổi qua tai, bà Tô đã bắt được quả tang con gái muốn cùng người ta “làm loạn”, bảo sao không tức giận. “Con ranh này, sao mày không nghe lời hả? Mẹ đã dặn đi dặn lại con gái không như con trai, dù thế nào cũng không được phép tùy tiện làm loạn, sao mày lại không nghe? Mày muốn làm mẹ tức chết à!”
Tô Nhất sợ làm bà Tô tức chết thật, vội vàng giải thích cô và Chung Quốc chưa làm gì cả. Bà Tô nhìn cô một hồi lâu, xác định cô không nói dối, đến lúc này mới bớt giận đôi chút. Mắng xong Tô Nhất, bà bắt đầu giáo huấn Chung Quốc: “Chung Quốc, lần này cháu sai rồi đấy. Cháu và Tô Nhất muốn... muốn phát triển quan hệ thêm một bước đã đành, nhưng sao cháu có thể để nó đi kiếm bao cao su chứ? Hay là con gái tôi rẻ mạt đến mức còn phải tự mang bao cao su đến tận cửa?”
Chung Quốc từ đầu chí cuối chỉ biết cúi đầu nghe ngóng, không dám lên tiếng biện minh, nghe thấy câu này, cậu vội vàng nói: “Cô ơi, không phải vậy.”
Tô Nhất cũng nói: “Mẹ, không liên quan đến anh ấy.”
Thế rồi hai người lắp bắp giải thích rõ ngọn ngành.
Khi nghe đến đoạn Chung Quốc lượn đi lượn lại ở hiệu thuốc cuối cùng vẫn không dám mua bao cao su, bà Tô không nhịn được cười. Ông Tô từ đầu chí cuối vẫn ngồi trên xô pha ở phòng khách, không nói gì. Việc con gái muốn cùng người yêu nếm trái cấm, người làm cha như ông không tiện nhiều lời, đành để vợ đóng vai chính.
Lúc này, nhìn thấy Chung Quốc mặt đỏ bừng bừng, mồ hôi ướt đẫm trán, đáng vẻ bối rối, ông mới mở miệng khuyên can vợ: “Được rồi, được rồi, hai đứa nó cũng là nhất thời hồ đồ, bỏ qua đi.” Thế nhưng bà Tô vẫn tiếp tục giáo huấn đến tận trưa mới thôi.
Khi bố mẹ Chung Quốc biết chuyện, ông Chung lập tức lôi con trai vào thư phòng dạy bảo, nói một thôi một hồi, cuối cùng lại lôi “thuyết quả quýt” của mình ra: “Bố đã nói với con rồi, trái quýt chưa chín thì đừng có nghĩ đến việc ăn, đợi nó chín rồi mới ăn chẳng tốt sao?”
Trước mặt bố, Chung Quốc không ngần ngại bày tỏ suy nghĩ của mình: “Con cảm thấy đã chín rồi, có thể ăn rồi.”
“Chín rồi?” Ông Chung sững sờ nhìn đứa con trai cao hơn mình nửa cái đầu trong giây lát, khuôn mặt ấy mặc dù vẫn còn vương nét ngây thơ của thiếu niên nhưng không thể lấn át vẻ nam tính. Cậu thực sự đã lớn rồi.
“Chín rồi cũng không nhất định phải ăn ngay, đúng không? Mày vội cái gì chứ? Mày đã ăn được chưa, sao lại để bà Tô đến mách tội?”
Ông Chung không thể để con trai làm mình cứng họng, hỏi một tràng như bắn súng liên thanh, đến mức Chung Quốc im bặt không nói nên lời. Vốn dĩ sắp thắng lớn rồi, ông lại không để ý lỡ lời: “Có giời thì mày ăn vụng đừng để người khác bắt được, giống như năm xưa tao với mẹ mày...” Chưa dứt lời, ông đã im bặt, chỉ mong có thể nuốt câu vừa rồi lại xuống bụng. Nhưng Chung Quốc đã nghe thấy, hai mắt sáng lên, hỏi: “Bố, bố mẹ năm xưa...”
“Đi đi chuyện hôm nay mày về phòng tự sám hối đi.” Ông Chung thẳng thừng ngắt lời con trai, cố sức duy trì vẻ uy nghiêm của một người cha.
Chung Quốc cười hì hì, nói: “Bố, con sám hối rồi, cảm thấy chuyện hôm nay nếu tìm rõ căn nguyên thì là kèo trên không thẳng kèo dưới mới cong.”
Ông Chung giơ tay lên định đánh nhưng Chung Quốc đã ôm bụng cười, chạy thẳng về phòng, khiến bà Chung ngồi ở phòng khách vô cùng kinh ngạc, chẳng hiểu chồng dạy bảo kiểu gì mà lại để con trai ôm bụng cười chạy ra như thế. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đột nhiên tỏ ra ngượng ngùng, e thẹn như thiếu nữ mười tám, trách chồng nói ra chuyện hoang đường thời trẻ của mình với con.
Ông Chung cũng có chút khó xử nhưng vẫn cứng miệng nói: “Chuyện hoang đường gì chứ? Chỉ là có thai rồi mới kết hôn thôi mà! Vì xã hội thời đó còn khắt khe nên mới phải giấu, chứ bây giờ thì là chuyện bình thường. Thanh niên đa phần đều như vậy, ai cũng có lúc kích động, không kiềm chế được. Thật ra, trong chuyện này, tôi cũng rất thông cảm cho con trai, nhưng phê bình dạy dỗ thì vẫn phải phê bình dạy dỗ.”
Hai người ông một, bà một câu, không để ý cửa phòng con trai đang hé mở, Chung Quốc đã nghe thấy hết.
Tô Nhất và Chung Quốc chuẩn bị trở thành Tình Nhân thật sự.
Sáng hôm đó, Tô Nhất cùng Chung Quốc đến nhà bà trẻ của cậu. Bố mẹ Chung Quốc nhất quyết muốn họ phải đến đó, nói là lúc nhỏ bà trẻ quý cậu nhất. Thế là Chung Quốc lanh lẹ ứng phó bằng cách ăn xong cơm trưa lập tức dắt cô ra ngoài, nói là đi dạo phố nhưng thực ra là quay về nhà họ Chung.
Cả đường đi, tim Tô Nhất cứ đập thình thịch, càng gần đến nhà lại càng đập điên cuồng. Bên cạnh cô, Chung Quốc xem ra cũng không bình tĩnh hơn là mấy, liên tục hít sâu giống như bị khó thở vậy. Cô đoán tim cậu chắc cũng đang loạn nhịp.
Vào đến phòng của Chung Quốc, tim Tô Nhất gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ngượng ngùng và căng thẳng liếc trộm cậu một cái, thấy cậu cũng đang rất căng thẳng và kích động, vậy mà còn cố gắng trấn an cô: “Em đừng căng thẳng.”
Chung Quốc bảo cô đừng căng thẳng thì cô lại càng căng thẳng, bởi lẽ cô đột nhiên nhớ ra một vấn đề, buột miệng hỏi: “Nếu... có thai thì phải làm sao?” Tận mắt chứng kiến sự đau đớn của Hứa Tố Kiệt trong hai lần phá thai, cô thực sự rất sợ.
Câu hỏi này khiến Chung Quốc ngây ra, mấy giây sau cậu nói với vẻ hối tiếc: “Trên đường về đáng lẽ phải mua một hộp bao cao su.”
Bây giờ tất nhiên cũng có thể ra ngoài mua, nhưng tiệm thuốc quá gần nhà, chẳng may bị người quen bắt gặp thì thật xấu hổ. Thế là cậu lại phải ra ngoài bắt xe, đi tới một tiệm thuốc xa hơn.
Cậu đi rất lâu, kết quả là cúi đầu buồn bã, tay không trở về. Thanh niên hai mươi mốt tuổi, da mặt chưa dày, bước vào tiệm thuốc toàn các cô gái trẻ làm thu ngân, mắt nhìn hộp bao cao su ở ngay trước quầy thu ngân, dù đã mấy lần lấy hết dũng khí nhưng cuối cùng vẫn không tài nào bước đến chỗ đó được. Ra khỏi tiệm thuốc, cậu đi tìm khắp các phòng khám nhưng chẳng có phòng khám nào mở cửa. Chạy một chuyến công cốc, cậu trở về với vẻ chán nản, buồn bã, nhìn cô, cười gượng, nói: “Anh cứ nghĩ hôm nay là ngày đặc biệt trong cuộc đời chúng mình, kết quả lại là mừng hụt.”
“Thế thì... đừng dùng bao cao su nữa.” Cô nhìn bộ dạng thất vọng của cậu mà không cầm lòng được.
Cậu do dự một lúc rồi vẫn lắc đầu, nói: “Không được, chúng mình vẫn còn một học kì nữa mới tốt nghiệp, nếu em dính bầu thì chỉ có thai phá thôi, mà như vậy thì hại sức khỏe lắm. Thôi, anh sẽ kìm nén vậy.”
Nói thì nói thế nhưng trong giọng của Chung Quốc vẫn đầy vẻ thất vọng.
Cậu đã kì vọng biết chừng nào, mong chờ ngày hôm ấy biết chừng nào, nhưng kì vọng càng cao thì thất vọng lại càng lớn.
Tô Nhất đột nhiên nhớ lại hồi cấp ba từng vô tình nhìn thấy một hộp bao cao su trong ngăn cuối của chiếc tủ đầu giường trong phòng bố mẹ. Lúc đó, vừa nhìn thấy dòng chữ trên cái hộp, cô đã vội vã nhét nó trở lại, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch. Bây giờ không biết bố mẹ còn để thứ đó ở chỗ cũ không, nếu như còn, cô có thể “mượn” một cái.
Chung Quốc nghe vậy lại có chút do dự. “Bố mẹ em đều đang ở nhà, em tìm bằng cách nào?”
“Không sao, bố mẹ em chắc chắn đang phòng khách xem ti vi. Em đến phòng bố mẹ, giả vờ ngó nghiêng một lát rồi ra ngay, bố mẹ sẽ không để ý đâu.”
Chung Quốc đành đồng ý, dặn dò: “Vậy, em cẩn thận một chút.”
“Yên tâm đi.”
Khi Tô Nhất chạy về nhà, bố mẹ cô quả nhiên đều ở phòng khách xem ti vi.
Cô về phòng mình ngồi đợi vài phút rồi lấy cớ đi tìm chiếc áo len để chạy sang phòng của bố mẹ lục tìm tủ quần áo. Đánh trống phất cờ gây tiếng động cho bên ngoài nghe thấy, tỏ vẻ đúng là đang tìm quần áo, sau đó cô ngồi thụp xuống, nhanh tay mở ngăn kéo cuối cùng của tủ đầu giường, mau chóng lật qua một chồng sách báo, quả nhiên nhìn thấy cái hộp nhỏ ấy ở trong cùng. Vừa mở cái hộp ra thì cô nghe thấy tiếng bước chân của mẹ. “Quần áo gì mà không tìm thấy, lại lộn tung hết cả tủ lên.”
Cô vội vàng nắm chặt bao cao su trong tay, còn cái hộp thì nhét đại lại vào ngăn kéo rồi đóng lại, đứng phắt dậy. Trong lúc cấp bách cô đẩy hơi mạnh, tiếng ngăn kéo đóng lại vang lên “rầm” một tiếng. Bà Tô xuất hiện, chắc vẫn chưa nhìn thấy cô đang lục ngăn kéo nhưng tiếng động kia lại khiến bà sinh nghi. “Con tìm ở đâu đấy?”
Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của mẹ, Tô Nhất không tránh khỏi có tật giật mình, mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố bình tĩnh đáp: “Con tìm trong tủ quần áo ạ!”
Bà Tô rất hiểu con gái, lập tức nhận ra cô có điểm bất thường. Bà nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, cuối cùng dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt của cô.
“Tay con đang nắm cái gì đấy?”
“Có gì đâu ạ.”
Bà Tô liếc nhìn ngăn kéo tủ đầu giường, nơi có một góc cuốn tạp chí lộ ra ngoài, dường như nghĩ tới điều gì, bà lập tức tái mặt chạy tới mở ngăn kéo ra xem hộp bao cao su vốn dĩ để ở dưới cùng giờ nằm chỏng chơ trên chồng tạp chí. Lại nghĩ tới bộ dạng lén lút, hoảng loạn của Tô Nhất vừa rồi, quá ư là lộ liễu.
Bà Tô lập tức quát ầm lên: “Con ranh này...”
Lễ Tình Nhân năm 2005 là lễ Tình Nhân thảm hại nhất của Tô Nhất.
Vì chuyện lấy trộm bao cao su, cô bị mẹ mắng thừa sống thiếu chết. Chung Quốc cũng không dễ chịu gì, thân là đồng phạm nên bị mẹ cô tóm cổ cùng khiển trách.
Từ nhỏ đến lớn, bà Tô luôn quản lí rất nghiêm đối với đứa con gái duy nhất của mình, sợ cô nhiễm thói xấu, đua đòi rồi không biết giữ mình, bà thường nói với con rằng: “Con gái nhà nào cũng vậy, nhất định không được tùy tiện làm loạn cùng người khác”. Nghĩa của từ “làm loạn” này là gì, mặc dù bà chưa từng nói rõ ràng cụ thể nhưng Tô Nhất cũng hiểu rõ.
Những lời dạy bảo luôn kề kề bên tai giờ trở thành gió thổi qua tai, bà Tô đã bắt được quả tang con gái muốn cùng người ta “làm loạn”, bảo sao không tức giận. “Con ranh này, sao mày không nghe lời hả? Mẹ đã dặn đi dặn lại con gái không như con trai, dù thế nào cũng không được phép tùy tiện làm loạn, sao mày lại không nghe? Mày muốn làm mẹ tức chết à!”
Tô Nhất sợ làm bà Tô tức chết thật, vội vàng giải thích cô và Chung Quốc chưa làm gì cả. Bà Tô nhìn cô một hồi lâu, xác định cô không nói dối, đến lúc này mới bớt giận đôi chút. Mắng xong Tô Nhất, bà bắt đầu giáo huấn Chung Quốc: “Chung Quốc, lần này cháu sai rồi đấy. Cháu và Tô Nhất muốn... muốn phát triển quan hệ thêm một bước đã đành, nhưng sao cháu có thể để nó đi kiếm bao cao su chứ? Hay là con gái tôi rẻ mạt đến mức còn phải tự mang bao cao su đến tận cửa?”
Chung Quốc từ đầu chí cuối chỉ biết cúi đầu nghe ngóng, không dám lên tiếng biện minh, nghe thấy câu này, cậu vội vàng nói: “Cô ơi, không phải vậy.”
Tô Nhất cũng nói: “Mẹ, không liên quan đến anh ấy.”
Thế rồi hai người lắp bắp giải thích rõ ngọn ngành.
Khi nghe đến đoạn Chung Quốc lượn đi lượn lại ở hiệu thuốc cuối cùng vẫn không dám mua bao cao su, bà Tô không nhịn được cười. Ông Tô từ đầu chí cuối vẫn ngồi trên xô pha ở phòng khách, không nói gì. Việc con gái muốn cùng người yêu nếm trái cấm, người làm cha như ông không tiện nhiều lời, đành để vợ đóng vai chính.
Lúc này, nhìn thấy Chung Quốc mặt đỏ bừng bừng, mồ hôi ướt đẫm trán, đáng vẻ bối rối, ông mới mở miệng khuyên can vợ: “Được rồi, được rồi, hai đứa nó cũng là nhất thời hồ đồ, bỏ qua đi.” Thế nhưng bà Tô vẫn tiếp tục giáo huấn đến tận trưa mới thôi.
Khi bố mẹ Chung Quốc biết chuyện, ông Chung lập tức lôi con trai vào thư phòng dạy bảo, nói một thôi một hồi, cuối cùng lại lôi “thuyết quả quýt” của mình ra: “Bố đã nói với con rồi, trái quýt chưa chín thì đừng có nghĩ đến việc ăn, đợi nó chín rồi mới ăn chẳng tốt sao?”
Trước mặt bố, Chung Quốc không ngần ngại bày tỏ suy nghĩ của mình: “Con cảm thấy đã chín rồi, có thể ăn rồi.”
“Chín rồi?” Ông Chung sững sờ nhìn đứa con trai cao hơn mình nửa cái đầu trong giây lát, khuôn mặt ấy mặc dù vẫn còn vương nét ngây thơ của thiếu niên nhưng không thể lấn át vẻ nam tính. Cậu thực sự đã lớn rồi.
“Chín rồi cũng không nhất định phải ăn ngay, đúng không? Mày vội cái gì chứ? Mày đã ăn được chưa, sao lại để bà Tô đến mách tội?”
Ông Chung không thể để con trai làm mình cứng họng, hỏi một tràng như bắn súng liên thanh, đến mức Chung Quốc im bặt không nói nên lời. Vốn dĩ sắp thắng lớn rồi, ông lại không để ý lỡ lời: “Có giời thì mày ăn vụng đừng để người khác bắt được, giống như năm xưa tao với mẹ mày...” Chưa dứt lời, ông đã im bặt, chỉ mong có thể nuốt câu vừa rồi lại xuống bụng. Nhưng Chung Quốc đã nghe thấy, hai mắt sáng lên, hỏi: “Bố, bố mẹ năm xưa...”
“Đi đi chuyện hôm nay mày về phòng tự sám hối đi.” Ông Chung thẳng thừng ngắt lời con trai, cố sức duy trì vẻ uy nghiêm của một người cha.
Chung Quốc cười hì hì, nói: “Bố, con sám hối rồi, cảm thấy chuyện hôm nay nếu tìm rõ căn nguyên thì là kèo trên không thẳng kèo dưới mới cong.”
Ông Chung giơ tay lên định đánh nhưng Chung Quốc đã ôm bụng cười, chạy thẳng về phòng, khiến bà Chung ngồi ở phòng khách vô cùng kinh ngạc, chẳng hiểu chồng dạy bảo kiểu gì mà lại để con trai ôm bụng cười chạy ra như thế. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đột nhiên tỏ ra ngượng ngùng, e thẹn như thiếu nữ mười tám, trách chồng nói ra chuyện hoang đường thời trẻ của mình với con.
Ông Chung cũng có chút khó xử nhưng vẫn cứng miệng nói: “Chuyện hoang đường gì chứ? Chỉ là có thai rồi mới kết hôn thôi mà! Vì xã hội thời đó còn khắt khe nên mới phải giấu, chứ bây giờ thì là chuyện bình thường. Thanh niên đa phần đều như vậy, ai cũng có lúc kích động, không kiềm chế được. Thật ra, trong chuyện này, tôi cũng rất thông cảm cho con trai, nhưng phê bình dạy dỗ thì vẫn phải phê bình dạy dỗ.”
Hai người ông một, bà một câu, không để ý cửa phòng con trai đang hé mở, Chung Quốc đã nghe thấy hết.
Tác giả :
Tuyết Ảnh Sương Hồn