Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn
Chương 1-2: Oan gia (2)
Tô Nhất dần ra dáng con gái hơn là vì cô bắt đầu mê đọc tiểu thuyết ngôn tình. Quỳnh Dao, Tịch Quyên, Vu Tinh... rất nhiều tiểu thuyết tình yêu đủ các phiên bản được truyền tay nhau trong trường học, hầu như nữ sinh trung học nào cũng có một cuốn để đọc trộm trong giờ học.
Những câu chuyện tình yêu cảm động khiến Tô Nhất đọc mà chết mê chết mệt. Cô bé mười hai, mười ba tuổi, bắt đầu dậy thì như dương liễu đầu xuân, ngày càng thướt tha và duyên đáng. Thứ tình cảm mộng mơ cũng xuất hiện như cành lộc đâm chồi, đầu óc lúc nào cũng tơ tưởng một giấc mộng hoa hồng. Trái tim bị những câu chuyện ngôn tình làm cho cảm động của cô trở nên tinh tế.
Không còn để tóc ngắn như trước nữa, cô bắt đầu chăm chỉ nuôi tóc dài, còn yêu cầu mẹ khi mua đồ cho cô nhớ chỉ được mua màu trắng. Vô hình chung, cô tự tạo cho mình một vẻ ngoài gần giống như những cô gái tóc dài áo trắng thướt tha trong tiểu thuyết.
Đáng tiếc rằng xung quanh cô không có nhân vật nào giống như nam chính trong truyện cả. Con gái mười hai, mười ba tối ngày càng duyên dáng đáng yêu, bắt đầu biết e thẹn, nhưng con trai mười hai, mười ba tuổi thì lại vẫn như những cậu bé nghịch ngợm vô tư. Đa phần bọn chúng chẳng bao giờ để ý đến con gái, chỉ thích túm năm tụm ba chạy nhảy chơi đùa, đến khi vào tiết học, đứa nào cũng đầu tóc bù xù, mặt mày lem luốc đi vào lớp. Tô Nhất không thèm để ý đến một cậu con trai nào trong lớp. Đây thực ra cũng là điều dễ hiểu vì những cậu con trai lôi thôi lếch thếch trong đời thực sao có thể bì được với những bạch mã hoàng từ trong tiểu thuyết?
Truyện ngôn tình không chỉ khai sáng cho cô gái nhỏ Tô Nhất những kiến thức về tình yêu mà còn khơi gợi ở cô những tò mò về giới tính.
Những cuốn tiểu thuyết thời đó đa phần đều khá súc tích, mối quan hệ nam nữ được miêu tả hết sức kỹ càng khiến những cô gái mới lớn như Tô Nhất đọc mà vừa đỏ mặt vừa mông lung khó hiểu. Khi không có ai, cô và cô bạn thân cùng bàn, Thiệu Vi Vi, thường bàn luận về những đoạn khiến cả hai hiếu kì trong tiểu thuyết.
Trong cuốn Lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý, vào đêm tân hôn của Lý Ngọc Hồ và Tề Thiên Lỗi, cô dâu vì uống say mà nhất định không chịu cởi giày, nói rằng em bé sẽ từ gót chân bò vào bụng, sau đó sẽ mang thai; kết quả sáng hôm sau tỉnh lại mới biết mình đang ở nhầm nhà và cũng đã thất thân.
Tô Nhất không hiểu, hỏi bạn: “Thế thì phải giữ chỗ nào? Thất thân rốt cuộc là như thế nào nhỉ?”
Sau khi đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, cô gái nhỏ mơ hồ hiểu rằng “thất thân” chẳng phải là việc gì tốt đẹp. Một cô gái chưa lấy chồng mà đã thất thân thì sẽ không ngẩng đầu lên được, bị người đời khinh rẻ.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn chưa hiểu thế nào gọi là thất thân.
“Mình đã từng đọc một cuốn sách nói rằng thân dưới bị chảy máu.” Thiệu Vi Vi nói.
“Thân dưới chảy máu á?” Tô Nhất nhìn mình một lượt, nói theo lẽ thường, từ eo trở lên là thân trên. Từ eo xuống đến chân, rốt cuộc cho nào bị chảy máu?
“Hình như là chân bị chảy máu.”
Hai cô gái đàm luận một hồi mà vẫn không có kết quả.
Sau khi tan học, Tô Nhất và Thiệu Vi Vi cùng nhau đạp xe về. Trên đường, một chiếc xe phóng như bay qua bọn họ, là Chung Quốc.
Tính khí hoang dã của Chung Quốc so với hồi nhỏ chỉ có tăng chứ không hề giảm, là phần tử nổi loạn nổi tiếng trong lớp. Thầy giáo phê bình cậu cũng phải tìm từ, chọn câu cho cẩn thận, không muốn vì mắng cậu mà thành ra mắng cả “Trung Quốc”. Nghe nói thầy Hoàng từng nói đùa trong phòng giáo viên rằng:
“May mà giờ không phải thời đại Cách mạng văn hóa, nếu không với thằng nhóc Chung Quốc này, tôi thực đến một câu phê bình cũng chẳng dám, bất cẩn một cái là bị người ta tóm cổ ngay.”
Mặc dù công trường, cùng lớp, lại cùng chung một khu tập thể, nhưng Chung Quốc chỉ đi lướt qua Tô Nhất, mắt cũng không thèm liếc cô lấy một lần.
Chuyện thường, con trai ở tuổi này đều không thích để ý đến con gái, Tô Nhất và Thiệu Vi Vi cũng chẳng thèm để ý đến cậu.
Nhưng chiếc xe vừa vượt được vài mét thì bỗng nghe thấy “rầm” một tiếng.
Hóa ra là xe đạp của Chung Quốc bị tuột xích khiến cậu loạng quạng vì mất gái nhưng vẫn kịp chống chân xuống đất, không may là xe của Tô Nhất đi ngay sau, khoảng cách quá gần, cô không kịp phanh nên đã đâm thẳng vào cậu.
Cả hai đều bị mất thăng bằng, cả người và xe ngã thành một đống. Chung Quốc còn ngã lên người Tô Nhất, biến cô thành cái đệm thịt của cậu. Ở độ tuổi đến nói chuyện còn không biết nói, không ngờ hai cô cậu này lại gặp phải một trường hợp tiếp xúc thân mật đến như vậy.
Khi Thiệu Vi Vi chạy đến giúp, Chung Quốc đã lập tức nhảy dựng lên. Tô Nhất cũng đỏ mặt nhanh chóng bò dậy, đầu gối đau buốt, cúi đầu nhìn, một dòng máu đỏ đang từ từ chảy xuống. Cô sợ hãi đến biến sắc, lắp bắp: “Vi Vi, mình... chân của mình... chảy máu rồi.”
Sự lo lắng khủng hoảng của Tô Nhất lúc này thật khó mà diễn tả. Không lẽ... cô đã bị thất thân rồi? Trời ơi, có phải cô sẽ có em bé không?
Giọng nói của Tô Nhất càng về cuối lại càng run rẩy, Thiệu Vi Vi cũng ngơ ngác sững sờ. Chung Quốc dựng hai chiếc xe đạp lên, liếc nhìn cái đầu gối chảy máu của Tô Nhất, bĩu môi một cái vẻ khinh thường, nói: “Mất tí da thôi mà cũng sợ thế cơ à? Tô Nhất, sức lực đánh tay đôi với tôi hồi còn nhỏ của cậu đâu rồi?”
Vừa dứt lời, cậu liền dắt xe của mình đi trước, đến một lời “xin lỗi” cũng không nói. Cậu cho rằng Tô Nhất đã đâm mình, nhưng cậu khoan hồng độ lượng nên không thèm truy cứu.
Cậu vừa đi, Tô Nhất đã nước mắt nước mũi giàn giụa. “Vi Vi, mình... có phải đã thất thân rồi không? Chung Quốc vừa mới ngã đè lên người mình, chân của mình đã có vết thương, vừa đau vừa chảy máu.”
Thiệu Vi Vi lúc này mới hiểu ra, vội vàng an ủi cô: “Không phải, không phải, các cậu còn chưa cởi hết quần áo nên chắc là không tính. Trong sách nói người phụ nữ bị thất thân đều là chuyện xảy ra sau khi bị đàn ông cởi hết quần áo.”
Tô Nhất bình tĩnh lại từ cơn hoảng sợ, nghĩ đi đi lại đúng là trong tiểu thuyết ngôn tình đã viết như vậy. Thế là cô yên tâm. Chỉ có điều cứ nghĩ đến Chung Quốc, cô lại thấy hận đến nghiến răng nghiến lợi vì bị cậu cho một phen khiếp vía.
Sáng sớm hôm sau, khi chuẩn bị đi học, Tô Nhất nhìn thấy xe của Chung Quốc ở dưới lầu, thế là cô xì hơi hết cả hai lốp xe của cậu. Chung Quốc chắc chắn đã biết là cô làm vì hôm sau nữa, cô phát hiện hai lốp xe của mình xẹp lép.
Ngày kế tiếp, cả hai đều mang xe đạp lên nhà cất, để dưới tầng thật chẳng an toàn.
Một thời gian sau, một hôm Tô Nhất vô duyên vô cớ thấy bụng dạ khó chịu, không muốn ăn, chỉ thấy buồn nôn. Thiệu Vi Vi giật mình hỏi: “Các triệu chứng của cậu sau giống dấu hiệu có thai miêu tả trong sách vậy?”
Cô bé vừa nói xong, Tô Nhất liền nhảy dựng lên, mặt trắng bệch, nói: “Cậu bảo mình có thai? Mình còn chưa thất thân, sao mà có thai được?”
Chưa nói dứt lời, cô đột nhiên nghe đến vụ đâm xe lần trước, không lẽ là...
Tô Nhất sợ hãi nước mắt lưng tròng. “Nếu đúng là có thai, mẹ sẽ đánh chết mình mất.”
Bà Tô quản Tô Nhất rất nghiêm. Tan học phải về nhà đúng giờ, trời tối là không được ra đường. Buổi tối xem ti vi chỉ cần có cảnh nam nữ hôn nhau, bà sẽ lập tức đuổi Tô Nhất đi ngủ rồi ngồi mắng phim ảnh bây giờ toàn dạy hư trẻ con.
Tô Nhất càng nghĩ càng sợ, nước mắt không cầm được mà lăn xuống. “Vi Vi, tớ không muốn có thai, có thai rất đáng sợ.”
Thiệu Vi Vi an ủi cô: “Đừng sợ, cậu không có thai đâu. Cậu và Chung Quốc mới chỉ đâm vào nhau, không thể tính là thất thân được.”
Tô Nhất vẫn nơm nớp lo sợ, mấy ngày liền cứ cảm thấy bụng dạ không thoải mái, lúc nào cũng có cảm giác chương chướng đau đau, cũng chẳng ăn uống được.
Chiều hôm đó, trong giờ tự học, Tô Nhất đột nhiên thấy bụng đau dữ dội, muốn đi vệ sinh. Vừa đứng lên, bỗng nhiên có một dòng nong nóng chảy xuống hai chân. Cô cúi đầu nhìn, một dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống. Cô liên tưởng đến lời mẹ: “Vừa mới đứng lên, một đứa trẻ con đã rơi xuống, máu chảy đầy sàn” và những hình ảnh trong cuốn sách kia, liền có cảm giác một đứa trẻ sắp chui ra từ chỗ đó của mình, cô lập tức hét toáng lên.
Những câu chuyện tình yêu cảm động khiến Tô Nhất đọc mà chết mê chết mệt. Cô bé mười hai, mười ba tuổi, bắt đầu dậy thì như dương liễu đầu xuân, ngày càng thướt tha và duyên đáng. Thứ tình cảm mộng mơ cũng xuất hiện như cành lộc đâm chồi, đầu óc lúc nào cũng tơ tưởng một giấc mộng hoa hồng. Trái tim bị những câu chuyện ngôn tình làm cho cảm động của cô trở nên tinh tế.
Không còn để tóc ngắn như trước nữa, cô bắt đầu chăm chỉ nuôi tóc dài, còn yêu cầu mẹ khi mua đồ cho cô nhớ chỉ được mua màu trắng. Vô hình chung, cô tự tạo cho mình một vẻ ngoài gần giống như những cô gái tóc dài áo trắng thướt tha trong tiểu thuyết.
Đáng tiếc rằng xung quanh cô không có nhân vật nào giống như nam chính trong truyện cả. Con gái mười hai, mười ba tối ngày càng duyên dáng đáng yêu, bắt đầu biết e thẹn, nhưng con trai mười hai, mười ba tuổi thì lại vẫn như những cậu bé nghịch ngợm vô tư. Đa phần bọn chúng chẳng bao giờ để ý đến con gái, chỉ thích túm năm tụm ba chạy nhảy chơi đùa, đến khi vào tiết học, đứa nào cũng đầu tóc bù xù, mặt mày lem luốc đi vào lớp. Tô Nhất không thèm để ý đến một cậu con trai nào trong lớp. Đây thực ra cũng là điều dễ hiểu vì những cậu con trai lôi thôi lếch thếch trong đời thực sao có thể bì được với những bạch mã hoàng từ trong tiểu thuyết?
Truyện ngôn tình không chỉ khai sáng cho cô gái nhỏ Tô Nhất những kiến thức về tình yêu mà còn khơi gợi ở cô những tò mò về giới tính.
Những cuốn tiểu thuyết thời đó đa phần đều khá súc tích, mối quan hệ nam nữ được miêu tả hết sức kỹ càng khiến những cô gái mới lớn như Tô Nhất đọc mà vừa đỏ mặt vừa mông lung khó hiểu. Khi không có ai, cô và cô bạn thân cùng bàn, Thiệu Vi Vi, thường bàn luận về những đoạn khiến cả hai hiếu kì trong tiểu thuyết.
Trong cuốn Lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý, vào đêm tân hôn của Lý Ngọc Hồ và Tề Thiên Lỗi, cô dâu vì uống say mà nhất định không chịu cởi giày, nói rằng em bé sẽ từ gót chân bò vào bụng, sau đó sẽ mang thai; kết quả sáng hôm sau tỉnh lại mới biết mình đang ở nhầm nhà và cũng đã thất thân.
Tô Nhất không hiểu, hỏi bạn: “Thế thì phải giữ chỗ nào? Thất thân rốt cuộc là như thế nào nhỉ?”
Sau khi đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, cô gái nhỏ mơ hồ hiểu rằng “thất thân” chẳng phải là việc gì tốt đẹp. Một cô gái chưa lấy chồng mà đã thất thân thì sẽ không ngẩng đầu lên được, bị người đời khinh rẻ.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn chưa hiểu thế nào gọi là thất thân.
“Mình đã từng đọc một cuốn sách nói rằng thân dưới bị chảy máu.” Thiệu Vi Vi nói.
“Thân dưới chảy máu á?” Tô Nhất nhìn mình một lượt, nói theo lẽ thường, từ eo trở lên là thân trên. Từ eo xuống đến chân, rốt cuộc cho nào bị chảy máu?
“Hình như là chân bị chảy máu.”
Hai cô gái đàm luận một hồi mà vẫn không có kết quả.
Sau khi tan học, Tô Nhất và Thiệu Vi Vi cùng nhau đạp xe về. Trên đường, một chiếc xe phóng như bay qua bọn họ, là Chung Quốc.
Tính khí hoang dã của Chung Quốc so với hồi nhỏ chỉ có tăng chứ không hề giảm, là phần tử nổi loạn nổi tiếng trong lớp. Thầy giáo phê bình cậu cũng phải tìm từ, chọn câu cho cẩn thận, không muốn vì mắng cậu mà thành ra mắng cả “Trung Quốc”. Nghe nói thầy Hoàng từng nói đùa trong phòng giáo viên rằng:
“May mà giờ không phải thời đại Cách mạng văn hóa, nếu không với thằng nhóc Chung Quốc này, tôi thực đến một câu phê bình cũng chẳng dám, bất cẩn một cái là bị người ta tóm cổ ngay.”
Mặc dù công trường, cùng lớp, lại cùng chung một khu tập thể, nhưng Chung Quốc chỉ đi lướt qua Tô Nhất, mắt cũng không thèm liếc cô lấy một lần.
Chuyện thường, con trai ở tuổi này đều không thích để ý đến con gái, Tô Nhất và Thiệu Vi Vi cũng chẳng thèm để ý đến cậu.
Nhưng chiếc xe vừa vượt được vài mét thì bỗng nghe thấy “rầm” một tiếng.
Hóa ra là xe đạp của Chung Quốc bị tuột xích khiến cậu loạng quạng vì mất gái nhưng vẫn kịp chống chân xuống đất, không may là xe của Tô Nhất đi ngay sau, khoảng cách quá gần, cô không kịp phanh nên đã đâm thẳng vào cậu.
Cả hai đều bị mất thăng bằng, cả người và xe ngã thành một đống. Chung Quốc còn ngã lên người Tô Nhất, biến cô thành cái đệm thịt của cậu. Ở độ tuổi đến nói chuyện còn không biết nói, không ngờ hai cô cậu này lại gặp phải một trường hợp tiếp xúc thân mật đến như vậy.
Khi Thiệu Vi Vi chạy đến giúp, Chung Quốc đã lập tức nhảy dựng lên. Tô Nhất cũng đỏ mặt nhanh chóng bò dậy, đầu gối đau buốt, cúi đầu nhìn, một dòng máu đỏ đang từ từ chảy xuống. Cô sợ hãi đến biến sắc, lắp bắp: “Vi Vi, mình... chân của mình... chảy máu rồi.”
Sự lo lắng khủng hoảng của Tô Nhất lúc này thật khó mà diễn tả. Không lẽ... cô đã bị thất thân rồi? Trời ơi, có phải cô sẽ có em bé không?
Giọng nói của Tô Nhất càng về cuối lại càng run rẩy, Thiệu Vi Vi cũng ngơ ngác sững sờ. Chung Quốc dựng hai chiếc xe đạp lên, liếc nhìn cái đầu gối chảy máu của Tô Nhất, bĩu môi một cái vẻ khinh thường, nói: “Mất tí da thôi mà cũng sợ thế cơ à? Tô Nhất, sức lực đánh tay đôi với tôi hồi còn nhỏ của cậu đâu rồi?”
Vừa dứt lời, cậu liền dắt xe của mình đi trước, đến một lời “xin lỗi” cũng không nói. Cậu cho rằng Tô Nhất đã đâm mình, nhưng cậu khoan hồng độ lượng nên không thèm truy cứu.
Cậu vừa đi, Tô Nhất đã nước mắt nước mũi giàn giụa. “Vi Vi, mình... có phải đã thất thân rồi không? Chung Quốc vừa mới ngã đè lên người mình, chân của mình đã có vết thương, vừa đau vừa chảy máu.”
Thiệu Vi Vi lúc này mới hiểu ra, vội vàng an ủi cô: “Không phải, không phải, các cậu còn chưa cởi hết quần áo nên chắc là không tính. Trong sách nói người phụ nữ bị thất thân đều là chuyện xảy ra sau khi bị đàn ông cởi hết quần áo.”
Tô Nhất bình tĩnh lại từ cơn hoảng sợ, nghĩ đi đi lại đúng là trong tiểu thuyết ngôn tình đã viết như vậy. Thế là cô yên tâm. Chỉ có điều cứ nghĩ đến Chung Quốc, cô lại thấy hận đến nghiến răng nghiến lợi vì bị cậu cho một phen khiếp vía.
Sáng sớm hôm sau, khi chuẩn bị đi học, Tô Nhất nhìn thấy xe của Chung Quốc ở dưới lầu, thế là cô xì hơi hết cả hai lốp xe của cậu. Chung Quốc chắc chắn đã biết là cô làm vì hôm sau nữa, cô phát hiện hai lốp xe của mình xẹp lép.
Ngày kế tiếp, cả hai đều mang xe đạp lên nhà cất, để dưới tầng thật chẳng an toàn.
Một thời gian sau, một hôm Tô Nhất vô duyên vô cớ thấy bụng dạ khó chịu, không muốn ăn, chỉ thấy buồn nôn. Thiệu Vi Vi giật mình hỏi: “Các triệu chứng của cậu sau giống dấu hiệu có thai miêu tả trong sách vậy?”
Cô bé vừa nói xong, Tô Nhất liền nhảy dựng lên, mặt trắng bệch, nói: “Cậu bảo mình có thai? Mình còn chưa thất thân, sao mà có thai được?”
Chưa nói dứt lời, cô đột nhiên nghe đến vụ đâm xe lần trước, không lẽ là...
Tô Nhất sợ hãi nước mắt lưng tròng. “Nếu đúng là có thai, mẹ sẽ đánh chết mình mất.”
Bà Tô quản Tô Nhất rất nghiêm. Tan học phải về nhà đúng giờ, trời tối là không được ra đường. Buổi tối xem ti vi chỉ cần có cảnh nam nữ hôn nhau, bà sẽ lập tức đuổi Tô Nhất đi ngủ rồi ngồi mắng phim ảnh bây giờ toàn dạy hư trẻ con.
Tô Nhất càng nghĩ càng sợ, nước mắt không cầm được mà lăn xuống. “Vi Vi, tớ không muốn có thai, có thai rất đáng sợ.”
Thiệu Vi Vi an ủi cô: “Đừng sợ, cậu không có thai đâu. Cậu và Chung Quốc mới chỉ đâm vào nhau, không thể tính là thất thân được.”
Tô Nhất vẫn nơm nớp lo sợ, mấy ngày liền cứ cảm thấy bụng dạ không thoải mái, lúc nào cũng có cảm giác chương chướng đau đau, cũng chẳng ăn uống được.
Chiều hôm đó, trong giờ tự học, Tô Nhất đột nhiên thấy bụng đau dữ dội, muốn đi vệ sinh. Vừa đứng lên, bỗng nhiên có một dòng nong nóng chảy xuống hai chân. Cô cúi đầu nhìn, một dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống. Cô liên tưởng đến lời mẹ: “Vừa mới đứng lên, một đứa trẻ con đã rơi xuống, máu chảy đầy sàn” và những hình ảnh trong cuốn sách kia, liền có cảm giác một đứa trẻ sắp chui ra từ chỗ đó của mình, cô lập tức hét toáng lên.
Tác giả :
Tuyết Ảnh Sương Hồn