Tương Tư Thành Cuồng
Chương 3
“Dĩ Cẩn thiếu gia!”
Kha Dật Tường sốt ruột lên tiếng hô, những hạt mưa lớn rơi xuống, hơi nước hạ tầm mắt như lớp sương mù, y bắt đầu lo lắng mình tìm lầm phương hướng rồi.
Theo tính cách Vương Dĩ Cẩn, y đoán rằng hắn sẽ chạy ra vùng ngoại ô, y mới bắt đầu tìm từ đường đi tới ngoại ô, nhưng tìm cả ngày vẫn không thấy bóng dáng Vương Dĩ Cẩn, hắn có thể chạy rất xa?
“Dật Tường!” Vương Dĩ Cẩn toàn thân ướt đẫm, ngồi xổm dưới một thân cây cách Kha Dật Tường ước chừng mười bước.
“Dĩ Cẩn thiếu gia!” Mưa nặng hạt, Kha Dật Tường vẫn rõ ràng nghe được Vương Dĩ Cẩn kêu to, thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại lo lắng hướng hắn chạy tới.
“Mưa to như vậy đừng đứng dưới cây tránh mưa, nhất là đại thụ, vạn nhất sét đánh rất nguy hiểm.” Kha Dật Tường ngồi xổm trước mặt Vương Dĩ Cẩn, đẩy ra hắn làm cho mưa ướt nhẹp, gạt những sợi tóc vương trên mặt, sau đó vội vàng kéo hắn cách rừng cây.
“Chân ta, đau quá ~.”
Vương Dĩ Cẩn đứng lên cũng không chịu di động, trên mặt không rõ là mưa hay là nước mắt, âm điệu lại làm cho Kha Dật Tường khẳng định hắn khóc.
“Đừng khóc, ta ôm ngươi.” Kha Dật Tường đau lòng trấn an Vương Dĩ Cẩn, ôm lấy thân mình gầy gò của hắn, đưa hắn bảo hộ trong lồng ngực, cố gắng chắn đi những hạt mưa.
“Bên kia có gian phòng cũ, chúng ta trước tránh mưa, hết mưa rồi tái trở về.” Lúc y tìm Vương Dĩ Cẩn có gặp một gian phòng, y nếu không đi nhầm hướng hẳn là sẽ thấy.
Vương Dĩ Cẩn ở trong lồng ngực Kha Dật Tường gật gật đầu, nhịn không được nức nở đứng lên, hắn nếu không chạy loạn thì tốt rồi.
“Đừng khóc a, ngươi có bị thương chỗ nào không?” Kha Dật Tường lo lắng đứng lên, mưa lớn như vậy không có biện pháp lập tức đưa Vương Dĩ Cẩn đi tìm thầy thuốc.
Vương Dĩ Cẩn vừa lắc đầu vừa khóc, hắn toàn gây phiền toái cho Kha Dật Tường, như vậy y mới không thích hắn.
“Đừng khóc, ta sẽ lo lắng.” Kha Dật Tường đứng dưới mái hiên, thoáng buông lỏng vòng tay đang ôm chặt Vương Dĩ Cẩn, cúi đầu nhìn thấy hắn khóc đến đỏ cả mắt.
“Ngươi nhất định cảm thấy ta thực chán ghét, hại ngươi cùng khổ.” Vương Dĩ Cẩn khóc thút thít nhìn thấy Kha Dật Tường, hắn hy vọng y sẽ không chán ghét hắn, hắn sẽ kiểm điểm, sẽ không tái gây loạn.
“Sẽ không, ta không sợ khổ, chỉ cần có thể tìm được ngươi bình an là tốt rồi.” Kha Dật Tường mỉm cười, Vương Dĩ Cẩn bình an là quan trọng nhất, hắn bất quá bị ướt, căn bản không sao cả.
“Thực xin lỗi!”
“Ta thật sự không sao, lại càng không bởi vậy mà chán ghét ngươi, đừng khóc, ta thích ngươi, thích ngươi nhất.” Kha Dật Tường vừa trấn an Vương Dĩ Cẩn vừa đi vào trong phòng, hắn cần xác định trước chân Vương Dĩ Cẩn bị thương ra sao.
“Chỉ thích ta sao? Không có thích người khác a!” Vương Dĩ Cẩn mở lớn đôi mắt đẫm lệ, cõi lòng đầy chờ mong nhìn Kha Dật Tường.
“Ta không có thích người khác, đừng nghi ngờ tấm lòng ta!” Kha Dật Tường bật cười, hắn phần lớn thời gian đều cùng Vương Dĩ Cẩn ở một chỗ, như vậy hỏi y như thế nào đi thích người khác? Huống chi tâm y từ nhiều năm trước đã bị một trái tim ấm áp hấp dẫn.
“Có sao không? Ta sửa sang lại sạch sẽ một chút cho ngươi ngồi.” Kha Dật Tường cẩn thận đem Vương Dĩ Cẩn buông ra, xác định hắn đứng vững rồi mới chậm rãi buông tay.
“Nơi này không ai ở, đều là tro bụi.” Vương Dĩ Cẩn nhìn tro bụi che kín bên trong, ở nhà kho hàng còn sạch sẽ hơn so với nơi này.
“Nhưng căn nhà có củi lửa, có nước trong, cũng có chăn, tuy cũ nhưng mưa lớn như vậy lại không bị dột, có thể thấy được có người giữ gìn.” Kha Dật Tường cười cười, bình thường có thể không ai ở, nhưng khẳng định có người đúng giờ đến thêm củi lửa, đổi mới nước trong.
“Ân!.” Vương Dĩ Cẩn trả lời, việc này hắn không hiểu cũng không chú ý, nếu Kha Dật Tường chưa tới tìm hắn, hắn sẽ biến thành cái dạng gì, hắn không dám nghĩ.
“Đừng lo lắng, trời mưa một trận to sẽ ngừng. Trước đem quần áo ướt cởi ra ngươi mới không bị cảm lạnh, ta sẽ nhóm lửa hong quần áo sau.” Kha Dật Tường đem Vương Dĩ Cẩn ôm đến chiếc giường nhỏ đơn sơ trong phòng, mau chóng thay hắn thoát hết quần áo ướt đẫm trên người, đồng thời kiểm tra trên người hắn có vết thương nào nữa không.
Xác định trên người Vương Dĩ Cẩn không có thương tổn, rất nhanh dùng chăn bọc hắn ngồi trên giường, Kha Dật Tường mới xoay người đi nhóm lửa.
Vương Dĩ Cẩn lẳng lặng nhìn Kha Dật Tường rất nhanh nhóm lên lửa. Nhìn Kha Dật Tường động tác thuần thục, hắn chỉ cảm thấy mình thực vô dụng, hắn cái gì cũng không biết, từ nhỏ đến lớn đều có người hảo hảo hầu hạ, hắn cùng phế nhân cũng không khác biệt.
“Dật Tường, ngươi không lạnh sao?” Vương Dĩ Cẩn chú ý tới Kha Dật Tường chỉ lo chiếu cố hắn, chính y lại còn mặc một thân quần áo ướt sũng.
“Ta không lạnh, ngươi còn lạnh không?” Kha Dật Tường dừng lại thêm củi, lo lắng giương mắt nhìn hướng Vương Dĩ Cẩn.
“Ân.” Vương Dĩ Cẩn gật gật đầu, hắn kỳ thật không lạnh, hắn lừa Kha Dật Tường chính là hy vọng hắn có thể với y cùng nhau sưởi ấm.
“Nhịn một chút nữa, rất nhanh sẽ ấm áp.” Kha Dật Tường mau chóng đem chậu than hỏa thiêu vượng, thầm nghĩ phải nhanh một chút làm cho Vương Dĩ Cẩn ấm áp lên.
“Dật Tường, ôm nhau ấm hơn nhiều.”
“Này……” Kha Dật Tường không cho rằng đây là chủ ý tốt, kỳ thật đây đúng là phương pháp sưởi ấm tốt, nhưng vấn đề là ở y, y không xác định tình huống mình cùng hắn trần trụi ôm nhau còn có thể bảo trì lý tính.
“Ta lạnh.” Vương Dĩ Cẩn bộ dáng quấn chặt chăn trên người, ý đồ lấy dáng vẻ đáng thương nhằm đạt mục đích của chính mình.
Kha Dật Tường không hề do dự, rất nhanh bỏ quần áo ướt sũng trên người mình, chui vào chăn ôm lấy Vương Dĩ Cẩn.
“Có ấm hơn chút nào không?” Kha Dật Tường xoa xoa cánh tay trần trụi của Vương Dĩ Cẩn, tận lực làm cho mình chuyên tâm giúp hắn sưởi ấm mà không miên man suy nghĩ.
“Ân.” Vương Dĩ Cẩn mỉm cười, tựa vào trước ngực Kha Dật Tường, đây là lần đầu tiên bọn họ không mặc quần áo ôm nhau, hắn thích loại cảm giác này, hảo ấm áp, thật thoải mái.
“Dĩ Cẩn thiếu gia……” Y rõ ràng định lực chính mình không có cái gì hơn người, lại ôm hắn trong lồng ngực, cảm giác ấm áp, thân hình nổi lên khát vọng, như vậy thật sự rất nguy hiểm.
“Ân?” Vương Dĩ Cẩn ngẩng đầu nhìn Kha Dật Tường, trong lòng không hiểu nổi lên rung động, ngay sau đó hắn lại làm ra hành động khiến Kha Dật Tường giật mình không thôi—— đem môi mình áp vào môi Kha Dật Tường.
“Dĩ Cẩn thiếu gia!” Kha Dật Tường giật mình thối lui, chẳng những buông thân hình trong ngực, còn thoáng đẩy hắn ra.
Vương Dĩ Cẩn thương tâm cúi mặt, nước mắt không một tiếng động chảy xuống, khổ sở rời ra, Kha Dật Tường rõ ràng cự tuyệt làm cho hắn cảm thấy mình thập phần hổ thẹn.
Vương Dĩ Cẩn mới di động thân thể muốn xuống giường, Kha Dật Tường đột nhiên ôm hắn, không khỏi phân trần hôn hắn, vội vàng nhấm nháp tư vị cánh hoa mà mình đã mơ ước bấy lâu.
Dục vọng theo nụ hôn nồng nhiệt bùng nổ, Kha Dật Tường không thể tự khống chế, lý tính sớm bị đẩy lên chín tầng mây, buông theo khát vọng trong lòng.
“Dật Tường……”
Vương Dĩ Cẩn thở gấp, tùy ý Kha Dật Tường đưa hắn áp đảo, mặc y muốn làm gì thì làm.
Kha Dật Tường hoàn toàn vì dục sở, mê muội tham lam thỏa mãn khát vọng. Vương Dĩ Cẩn miệng không ngừng thở dốc, rên rỉ càng thêm kích thích dục vọng y.
Lúc này hết thảy lễ giáo quy phạm, thân phận chênh lệch đều bị bỏ qua, chỉ có duy nhất cảm giác chân thật thân thể bên dưới ấm áp, nóng bỏng đáp lại y.
Kha Dật Tường nhìn Vương Dĩ Cẩn tựa vào bên cạnh y ngủ, trong lòng thầm kêu không xong. Y đã làm ra chuyện không thể tha thứ!
Vương Dĩ Cẩn trên người chỗ nào cũng thấy hồng ngân, nhắc nhở chuyện chính y đã làm, y không thể phủ nhận chính mình với Vương Dĩ Cẩn thỏa mãn thật lớn, nhưng y không nên, y không nên xâm phạm hắn.
Y hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Y chưa từng muốn thương tổn Vương Dĩ Cẩn, hắn tín nhiệm y, y lại đối hắn làm ra loại sự tình này, y phải như thế nào đối mặt hắn?
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Kha Dật Tường rời khỏi thân mình Vương Dĩ Cẩn, xuống giường mặc quần áo vào, nhìn ánh lửa chậu than yếu ớt bèn thêm củi.
Ngoài phòng mưa cũng đã giảm, không lâu hẳn là tạnh, nhưng y phạm sai lầm nên như thế nào bù lại? Loại sai lầm này thật sự có thể bù lại sao? Y có thể được tha thứ không?
Nỗi lòng bất an mãi không yên, đem chậu nước, nhẹ nhàng chà lau dấu vết hoan ái trên người Vương Dĩ Cẩn.
“Dật Tường……” Vương Dĩ Cẩn bị Kha Dật Tường đụng chạm liền tỉnh giấc, cảm giác được y đang chà lau hạ thân hắn, hai gò má không tự chủ được phiếm hồng.
“Dĩ Cẩn thiếu gia! Thực xin lỗi, ta không nên……”
Kha Dật Tường kêu to, không đoán được Vương Dĩ Cẩn sẽ nhanh như vậy tỉnh lại, còn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt hắn, kích động vừa thẹn lại không dám nhìn mặt hắn.
“Ngươi hối hận!” Vương Dĩ Cẩn mặt phiếm hồng nháy mắt trắng xanh, không phải hắn nghĩ đến kết quả này, hắn không cần loại kết quả này! “Bởi vì ta không phải nữ nhân ngươi mới hối hận, ngươi mới không cần ta…… nếu ta là nữ nhân thì tốt rồi, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm với ra, không thể không muốn ta……”
Vương Dĩ Cẩn hai tay che mặt khóc nức nở, hắn chỉ cảm thấy rất công bình, hắn vui vẻ đem chính mình cấp Kha Dật Tường, nhưng y lại hối hận, y cũng không phải thiệt tình muốn hắn.
“Ta……”
“Ta không cần ngươi an ủi, cũng không cần giải thích, ngươi có thể đi thú Dương Lệ Bình, ta sẽ không lưu ngươi. Các ngươi thành thân xong cũng không cần ngươi tái theo giúp ta, ngươi có thể rời đi, ta hy vọng ngươi rời đi, ta không cần tái kiến ngươi.”
Vương Dĩ Cẩn thương tâm muốn chết vừa khóc vừa nói, hắn bất luận so với kẻ nào cũng thích Kha Dật Tường nhất, cuối cùng vẫn không thể cùng Kha Dật Tường ở cùng một chỗ, bởi vì người Kha Dật Tường thích không phải là hắn!
“Dĩ Cẩn thiếu gia, ta thích ngươi, ta thật sự có thể có được ngươi sao?” Kha Dật Tường quỳ gối bên giường khẽ xoa đầu Vương Dĩ Cẩn, khống chế không được giọng nói run rẩy, lòng tràn đầy khiếp sợ, hắn không tiếp thu vì hiểu lầm ý tứ Vương Dĩ Cẩn.
“Không cần an ủi ta, là ta vô sỉ đối với ngươi yêu thương nhung nhớ, ta sẽ quên hết thảy, ngươi cũng có thể làm như cái gì cũng chưa phát sinh, chuyện gì đều không có!” Vương Dĩ Cẩn ly khai khỏi tay Kha Dật Tường, hắn đã sớm không phải đứa nhỏ, không phải người ta nói vài câu dễ nghe có thể dỗ hắn.
“Ta không phải an ủi ngươi, ta yêu ngươi đã lâu, ta không có khả năng làm như không có gì phát sinh, ta vẫn hảo khát vọng ngươi, ta biết ta không nên, chính là ta không khống chế được chính mình.” Kha Dật Tường giữ chặt hai tay Vương Dĩ Cẩn, sốt ruột đối hắn giải thích, nếu đây là cơ hội trời cho y, y không muốn bỏ qua.
“Không cần gạt ta, bằng không ta sẽ thương tâm mà chết.”
“Ta sẽ không lừa ngươi, lòng ta chỉ có ngươi. Ta không biết ngươi như thế nào hội hiểu lầm ta muốn thành thân với Lệ Bình. Hứa quản gia có đề cập qua, nhưng ta đã cự tuyệt. Ta không muốn thú thê, ta chỉ muốn cả đời ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi.”
Kha Dật Tường cảm thấy được kỳ quái, đoán rằng Hứa quản gia cùng Vương Dĩ Cẩn đề cập qua, cho nên rất mới có thể sinh ra loại hiểu lầm này. Mặc kệ bọn họ cho rằng y cùng Dương Lệ Bình có bao nhiêu thích hợp, y trong lòng chỉ có Vương Dĩ Cẩn, cũng chỉ yêu Vương Dĩ Cẩn; nếu cưới Dương Lệ Bình, đối nàng không công bình, y cả đời không thể yêu nàng.
“Chính là tỷ tỷ nói ngươi đáp ứng rồi.” Vương Dĩ Cẩn hoài nghi, hiện tại rốt cuộc là ai lừa hắn?
“Tiểu thư nói? Ta không có, ngươi phải tin tưởng ta, ta thề với trời, ta chỉ yêu ngươi, ta tuyệt đối không có nhận Hứa quản gia làm mối.”
“Ta tin tưởng ngươi!” Vương Dĩ Cẩn nín khóc mỉm cười, vui vẻ khuynh thân muốn tới gần Kha Dật Tường, người lại đau đớn mà cứng đờ.” Đau quá!” Cảm giác đau khác thường làm hắn không dám tái thử di động thân thể.
“Làm sao đau?” Kha Dật Tường nghe vậy khẩn trương đứng lên.
Quan tâm hỏi lại làm cho Vương Dĩ Cẩn thoáng chốc hồng thấu mặt.
Vương Dĩ Cẩn tránh tầm mắt quan tâm của Kha Dật Tường, muốn hắn nói như thế nào? Hảo thẹn thùng a!
“Thực xin lỗi, là ta không tốt, ta rất thô lỗ.” Nhìn thấy bộ dáng Vương DĨ Cẩn, Kha Dật Tường lập tức lĩnh ngộ chính mình là đầu sỏ gây nên. Lúc Vương Dĩ Cẩn khóc kêu đau đớn y vẫn cố ý giữ lấy hắn, y có thể khiến hắn bị thương.
“Ta không có trách ngươi, ta nguyện ý, bởi vì là ngươi ta mới nguyện ý.” Vương Dĩ Cẩn cảm thấy thẹn thùng, ngượng ngùng nhìn Kha Dật Tường. Hắn biết rõ nếu không phải Kha Dật Tường hắn sẽ không nhẫn hạ loại đau này, hắn vốn nghĩ mình phải cố nhẫn nhịn nhưng loại đau này sự thật khiến hắn chết mất.
“Dĩ Cẩn thiếu gia!” Kha Dật Tường thực cảm động, hắn thực rõ ràng Vương Dĩ Cẩn sợ đau bao nhiêu, hắn lại nguyện ý vì y nhẫn xuống, đối hắn mà nói là ban ân lớn lao.
“Ngươi còn gọi ta thiếu gia……” Vương Dĩ Cẩn trong mắt nổi lên hơi nước, trên mặt lộ vẻ thất vọng, lo lắng Kha Dật Tường vừa rồi nói đều là dỗ hắn.
“Dĩ Cẩn, ta thật sự có thể có được ngươi sao? Dường như giống đang nằm mơ!” Kha Dật Tường kéo tay Vương Dĩ Cẩn, tiến đến bên môi nhẹ nhàng hôn, y vẫn là có chút không thể tin được Vương Dĩ Cẩn lựa chọn hắn.
“Ngươi không phải đã có được ta sao? Nếu ngươi đang nằm mơ, vì cái gì ta đau như vậy?” Vương Dĩ Cẩn ngượng ngùng mỉm cười, hắn còn đang lõa thân!
“Uh, ta không phải nằm mơ, ta ở bên ngươi, ngươi và ta là một!” Kha Dật Tường ngu đần nở nụ cười, y chưa bao giờ dám hy vọng xa vời có thể có được Vương Dĩ Cẩn, hiện tại y đã có được hắn, có được cảm giác thật sự tốt đẹp!
“Ân.” Vương Dĩ Cẩn dạng khởi cười, hắn nguyện ý theo Kha Dật Tường.
“Hết mưa rồi chúng ta trở về thôi.”
“Trở về trước tiên ngươi giúp ta mặc quần áo a, có điểm lạnh.” Vương Dĩ Cẩn cười nhắc nhở, hắn hiện tại là không có khả năng tự đứng lên mặc quần áo, hắn còn muốn Kha Dật Tường cõng hắn về nhà.
“Thực xin lỗi, ta quá cao hứng không có chú ý!” Kha Dật Tường vội vàng thu quần áo Vương Dĩ Cẩn trở lại bên giường, tự trách mình không đủ cẩn thận.
“Quần áo vẫn còn ẩm, nhẫn nại một chút, về nhà ta lập tức giúp ngươi đổi quần áo.” Kha Dật Tường nhẹ nhàng ôm lấy Vương Dĩ Cẩn, cẩn thận giúp hắn mặc quần áo, thực lo lắng hắn sẽ cảm lạnh.
“Ân, nhưng ngươi phải cõng ta!”
“Hảo.”
Kha Dật Tường cõng Vương Dĩ Cẩn, về đến nhà khi sắc trời đã tối, bọn họ hai người thực vui vẻ, lại khiến Hứa Đông Khánh lo lắng không thôi.
“Tiểu thiếu gia, ngươi về sau đừng tái chạy loạn!” Hứa Đông Khánh thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn thật đúng là sợ Kha Dật Tường không tìm thấy tiểu thiếu gia!
Hắn nghĩ tiểu thiếu gia hẳn là không có việc gì, nhìn hắn cười đến như vậy vui vẻ, hẳn là hòa hảo với Kha Dật Tường, tiểu thiếu gia tự nhiên nháo khởi thực làm cho người ta thấu thương cân não!
“Sẽ không!” Vương Dĩ Cẩn ôm sát cổ Kha Dật Tường, chỉ cần Kha Dật Tường ở bên hắn, hắn sẽ không chạy loạn, hắn chỉ cần y bồi.
“Tiểu thiếu gia bị thương ở chân.” Kha Dật Tường nói.
“Ta lập tức gọi người đi tìm thầy thuốc, ngươi đưa tiểu thiếu gia về phòng trước đi.”
“Vâng.”
“Dật Tường, nhanh lên, ta phải thay quần áo.” Vương Dĩ Cẩn thúc giục, hắn thầm nghĩ cùng Kha Dật Tường ở cùng một chỗ.
“Hảo.” Kha Dật Tường mỉm cười.
Y đã biết vì sao Vương Dĩ Cẩn lúc trước nháo loạn, vì sao phát giận với Dương Lệ Bình, nói trắng ra là không muốn y rời chú ý trên người hắn.
Nhưng mà, Vương Dĩ Cẩn không biết bất luận y đang làm những gì, trong lòng thủy chung thầm nghĩ hắn.
“Dật Tường, ngươi buổi tối phải ngủ cùng ta a.” Vương Dĩ Cẩn giữ chặt Kha Dật Tường, giương mắt nhìn y, bọn họ đều đã làm việc đó, y hẳn là sẽ không cự tuyệt hắn.
“Ân.” Kha Dật Tường cười điểm đầu.
“A…… ngươi về sau…… về sau còn muốn cùng ta làm việc đó?” Vương Dĩ Cẩn chần chừ trong chốc lát, cảm thấy thẹn thùng gục đầu xuống, càng hỏi càng nhỏ tiếng.
“Việc gì?” Kha Dật Tường nhịn cười, ra vẻ đứng đắn.
“Chính là…… chúng ta vừa rồi ở bên ngoài đã làm việc đó a.” Vương Dĩ Cẩn không thể khống chế đỏ mặt, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Kha Dật Tường.
“Gặp mưa sao?”
“Không phải… là……” Vương Dĩ Cẩn hờn giận đột nhiên ngẩng đầu, lại trông thấy Kha Dật Tường thần tình cười cợt nhìn hắn, chỉnh khuôn mặt đỏ lên, cũng không phun ra được câu nào.
“Nếu ngươi sợ đau chúng ta sẽ không làm.” Kha Dật Tường ngồi chồm hổm quỳ gối bên giường, nâng khuôn mặt Vương Dĩ Cẩn thẹn thùng mà cúi xuống, bắt buộc hắn nhìn y.
“Ách! Không quan hệ, ta sẽ nhịn, sẽ không kêu đau, ngươi……” Vương Dĩ Cẩn vội vàng lắc đầu, nói xong chính mình còn cảm thấy mất mặt, hắn giống như oán phụ xuân tâm đại động, cảm thấy thẹn tâm không biết đi nơi nào!
“Ta thực hy vọng có thể ôm ngươi, nếu ngươi cho phép.” Kha Dật Tường tâm tình cung kính nhìn Vương Dĩ Cẩn, y không xứng với Vương Dĩ Cẩn, lại càng không có tư cách có thể có được hắn, nhưng Vương Dĩ Cẩn lại lựa chọn y, cả đời này y nguyện quý trọng, yêu thương hắn, bảo hộ hắn bằng bàn tay mình.
“Ngươi biết là ta nguyện ý.” Vương Dĩ Cẩn hơi hơi khuynh thân ôm Kha Dật Tường, hắn thích y đã lâu, hiện tại hắn và y rốt cục đã là một.
“Ta thực may mắn, phi thường may mắn.” Y chân thành cảm tạ ông trời cho bọn họ gặp nhau, yêu nhau.
“Dật Tường…… về sau sẽ không đau như vậy?” Vương Dĩ Cẩn có chút lo lắng, hắn thực nguyện ý vì Kha Dật Tường nhẫn hạ đau đớn này, nhưng làm xong về sau đều không động đậy cũng thực không xong.
“Làm vài lần thân thể của ngươi sẽ quen, khi đó hẳn là sẽ không đau. Thực xin lỗi, ta rất thô lỗ, ta bị dục vọng chi phối, lần đầu đối với ngươi thô lỗ như vậy, là ta không tốt.” Y cho rằng y hẳn là có thể đối Vương Dĩ Cẩn ôn nhu, nhưng y hưng phấn quá …, thầm nghĩ thỏa mãn chính mình, xem nhẹ chiều chuộng thân mình Vương Dĩ Cẩn.
“Không sao, ta không cần, ta thích ngươi sờ ta, cũng thích ngươi hôn ta, ta có thể chịu được đau, ta hôm nay không phải sẽ làm tới sao?” Vương Dĩ Cẩn ôm sát Kha Dật Tương, hắn không hy vọng bọn họ chỉ làm như vậy một lần, hắn chủ yếu có thể chịu đau đớn, lúc sau cảm giác được vui sướng khó có thể nói bằng lời, hắn thích Kha Dật Tường gây cho hắn cảm giác này.
“Cẩn! Cám ơn ngươi!” Kha Dật Tường gắt gao ôm trụ Vương Dĩ Cẩn, sinh mệnh y cùng Vương Dĩ Cẩn gặp nhau mà thay đổi, cũng vì hắn mà tốt đẹp.
“Dật Tường……”
Vương Dĩ Cẩn còn có điều muốn hỏi, mới mở miệng liền truyền đến tiếng đập cửa, Kha Dật Tường rất nhanh buông hắn ra, hắn trong lòng cảm thấy thất vọng, bọn họ quan hệ lén lút, bởi vì bọn họ đều là nam nhân. Vì điều này, bọn họ phải lén lút cả đời sao? Bọn họ không thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ sao?
“Ta mở cửa trước, đợi lát nữa nói sau?”
“Ân.” Vương Dĩ Cẩn chỉ có thể gật đầu, không quản môn cũng không thành, Hứa quản gia biết bọn họ ở trong phòng, có lẽ là thầy thuốc đến đây.
“Có việc sao?” Kha Dật Tường mở cửa nhìn thấy Dương Lệ Bình, cảm thấy hao tổn tâm trí, chỉ sợ Vương Dĩ Cẩn sẽ mất hứng.
“Hứa quản gia muốn ta đem khương thang cho tiểu thiếu gia tẩy hàn khí trước, thầy thuốc có người bệnh nặng bệnh bộc phát, còn phải đợi lát nữa mới có thể đến.” Dương Lệ Bình hướng Kha Dật Tường ôn nhu cười, kỳ thật là chính nàng ta cướp việc tới, nàng chỉ hy vọng có thể có một chút cơ hội thân cận Kha Dật Tường, cũng hy vọng có thể làm sâu sắc ấn tượng Kha Dật Tương đối với nàng.
“Cám ơn, tiểu thiếu gia đang nghỉ ngơi, có ta là tốt rồi.” Kha Dật Tường rất nhanh tiếp nhận khay trên tay Dương Lệ Bình, ngăn cản nàng tiến vào phòng Vương Dĩ Cẩn, hắn không hy vọng Vương Dĩ Cẩn bởi vì Dương Lệ Bình lại không vui.
Dương Lệ Bình thất vọng khi thấy Kha Dật Tường đóng cửa phòng, nàng còn tưởng rằng có thể cùng Kha Dật Tường ở chung trong chốc lát.
“Nàng đến để làm chi?” Thấy Kha Dật Tường đóng cửa lại, Vương Dĩ Cẩn ngữ điệu không hờn giận liền vang lên.
“Hứa quản gia sai nàng đem khương thang đến.” Y chỉ biết Vương Dĩ Cẩn mất hứng, có lẽ Vương Dĩ Cẩn vẫn không tin y thật sự cự tuyệt Hứa quản gia làm mối.
“Nhiều người như vậy để làm chi lại kêu nàng bưng tới?” Nghĩ như thế nào đều kỳ quái, Dương Lệ Bình rõ ràng là nha đầu đại tẩu, làm chi” hảo tâm” đem khương thang cho hắn?
“Cẩn, tin tưởng ta? Người ta yêu chỉ có ngươi, những người khác đối ta đều không có ý nghĩa.” Y biết Vương Dĩ Cẩn nếu không hoàn toàn tín nhiệm y, về sau chỉ cần Dương Lệ Bình tới gần, hắn sẽ nghi thần nghi quỷ.
“Ta sợ ngươi sẽ bị người khác cướp đi.” Cho dù bọn họ đã thân mật như vậy, hắn vẫn bất an, bọn họ yêu nhau ở trong mắt những người khác là không bình thường, hắn không nghĩ rời xa Kha Dật Tường, không thể cho người khác biết quan hệ bọn họ.
“Ta cũng sợ, ngươi tốt đẹp như vậy, vốn là ta không có khả năng chạm tới, ta rất sợ đây là một hồi mộng đẹp.” Sợ hãi không phải chỉ có Vương Dĩ Cẩn, y so với hắn lại càng không an, y không có gì để mất, hiện tại Vương Dĩ Cẩn là toàn bộ của y, hình thức gì đều có thể, chỉ cần có thể làm cho y cả đời bồi bên hắn là tốt rồi.
“Không phải mộng, chúng ta ở cùng một chỗ, chúng ta sẽ một mực cùng nhau.” Vương Dĩ Cẩn vươn tay hướng Kha Dật Tường.
Những lời này là trấn an Kha Dật Tường cũng là đang nói cho chính mình, hai người gắt gao ôm nhau, làm cho nhau an tâm.c
Kha Dật Tường sốt ruột lên tiếng hô, những hạt mưa lớn rơi xuống, hơi nước hạ tầm mắt như lớp sương mù, y bắt đầu lo lắng mình tìm lầm phương hướng rồi.
Theo tính cách Vương Dĩ Cẩn, y đoán rằng hắn sẽ chạy ra vùng ngoại ô, y mới bắt đầu tìm từ đường đi tới ngoại ô, nhưng tìm cả ngày vẫn không thấy bóng dáng Vương Dĩ Cẩn, hắn có thể chạy rất xa?
“Dật Tường!” Vương Dĩ Cẩn toàn thân ướt đẫm, ngồi xổm dưới một thân cây cách Kha Dật Tường ước chừng mười bước.
“Dĩ Cẩn thiếu gia!” Mưa nặng hạt, Kha Dật Tường vẫn rõ ràng nghe được Vương Dĩ Cẩn kêu to, thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại lo lắng hướng hắn chạy tới.
“Mưa to như vậy đừng đứng dưới cây tránh mưa, nhất là đại thụ, vạn nhất sét đánh rất nguy hiểm.” Kha Dật Tường ngồi xổm trước mặt Vương Dĩ Cẩn, đẩy ra hắn làm cho mưa ướt nhẹp, gạt những sợi tóc vương trên mặt, sau đó vội vàng kéo hắn cách rừng cây.
“Chân ta, đau quá ~.”
Vương Dĩ Cẩn đứng lên cũng không chịu di động, trên mặt không rõ là mưa hay là nước mắt, âm điệu lại làm cho Kha Dật Tường khẳng định hắn khóc.
“Đừng khóc, ta ôm ngươi.” Kha Dật Tường đau lòng trấn an Vương Dĩ Cẩn, ôm lấy thân mình gầy gò của hắn, đưa hắn bảo hộ trong lồng ngực, cố gắng chắn đi những hạt mưa.
“Bên kia có gian phòng cũ, chúng ta trước tránh mưa, hết mưa rồi tái trở về.” Lúc y tìm Vương Dĩ Cẩn có gặp một gian phòng, y nếu không đi nhầm hướng hẳn là sẽ thấy.
Vương Dĩ Cẩn ở trong lồng ngực Kha Dật Tường gật gật đầu, nhịn không được nức nở đứng lên, hắn nếu không chạy loạn thì tốt rồi.
“Đừng khóc a, ngươi có bị thương chỗ nào không?” Kha Dật Tường lo lắng đứng lên, mưa lớn như vậy không có biện pháp lập tức đưa Vương Dĩ Cẩn đi tìm thầy thuốc.
Vương Dĩ Cẩn vừa lắc đầu vừa khóc, hắn toàn gây phiền toái cho Kha Dật Tường, như vậy y mới không thích hắn.
“Đừng khóc, ta sẽ lo lắng.” Kha Dật Tường đứng dưới mái hiên, thoáng buông lỏng vòng tay đang ôm chặt Vương Dĩ Cẩn, cúi đầu nhìn thấy hắn khóc đến đỏ cả mắt.
“Ngươi nhất định cảm thấy ta thực chán ghét, hại ngươi cùng khổ.” Vương Dĩ Cẩn khóc thút thít nhìn thấy Kha Dật Tường, hắn hy vọng y sẽ không chán ghét hắn, hắn sẽ kiểm điểm, sẽ không tái gây loạn.
“Sẽ không, ta không sợ khổ, chỉ cần có thể tìm được ngươi bình an là tốt rồi.” Kha Dật Tường mỉm cười, Vương Dĩ Cẩn bình an là quan trọng nhất, hắn bất quá bị ướt, căn bản không sao cả.
“Thực xin lỗi!”
“Ta thật sự không sao, lại càng không bởi vậy mà chán ghét ngươi, đừng khóc, ta thích ngươi, thích ngươi nhất.” Kha Dật Tường vừa trấn an Vương Dĩ Cẩn vừa đi vào trong phòng, hắn cần xác định trước chân Vương Dĩ Cẩn bị thương ra sao.
“Chỉ thích ta sao? Không có thích người khác a!” Vương Dĩ Cẩn mở lớn đôi mắt đẫm lệ, cõi lòng đầy chờ mong nhìn Kha Dật Tường.
“Ta không có thích người khác, đừng nghi ngờ tấm lòng ta!” Kha Dật Tường bật cười, hắn phần lớn thời gian đều cùng Vương Dĩ Cẩn ở một chỗ, như vậy hỏi y như thế nào đi thích người khác? Huống chi tâm y từ nhiều năm trước đã bị một trái tim ấm áp hấp dẫn.
“Có sao không? Ta sửa sang lại sạch sẽ một chút cho ngươi ngồi.” Kha Dật Tường cẩn thận đem Vương Dĩ Cẩn buông ra, xác định hắn đứng vững rồi mới chậm rãi buông tay.
“Nơi này không ai ở, đều là tro bụi.” Vương Dĩ Cẩn nhìn tro bụi che kín bên trong, ở nhà kho hàng còn sạch sẽ hơn so với nơi này.
“Nhưng căn nhà có củi lửa, có nước trong, cũng có chăn, tuy cũ nhưng mưa lớn như vậy lại không bị dột, có thể thấy được có người giữ gìn.” Kha Dật Tường cười cười, bình thường có thể không ai ở, nhưng khẳng định có người đúng giờ đến thêm củi lửa, đổi mới nước trong.
“Ân!.” Vương Dĩ Cẩn trả lời, việc này hắn không hiểu cũng không chú ý, nếu Kha Dật Tường chưa tới tìm hắn, hắn sẽ biến thành cái dạng gì, hắn không dám nghĩ.
“Đừng lo lắng, trời mưa một trận to sẽ ngừng. Trước đem quần áo ướt cởi ra ngươi mới không bị cảm lạnh, ta sẽ nhóm lửa hong quần áo sau.” Kha Dật Tường đem Vương Dĩ Cẩn ôm đến chiếc giường nhỏ đơn sơ trong phòng, mau chóng thay hắn thoát hết quần áo ướt đẫm trên người, đồng thời kiểm tra trên người hắn có vết thương nào nữa không.
Xác định trên người Vương Dĩ Cẩn không có thương tổn, rất nhanh dùng chăn bọc hắn ngồi trên giường, Kha Dật Tường mới xoay người đi nhóm lửa.
Vương Dĩ Cẩn lẳng lặng nhìn Kha Dật Tường rất nhanh nhóm lên lửa. Nhìn Kha Dật Tường động tác thuần thục, hắn chỉ cảm thấy mình thực vô dụng, hắn cái gì cũng không biết, từ nhỏ đến lớn đều có người hảo hảo hầu hạ, hắn cùng phế nhân cũng không khác biệt.
“Dật Tường, ngươi không lạnh sao?” Vương Dĩ Cẩn chú ý tới Kha Dật Tường chỉ lo chiếu cố hắn, chính y lại còn mặc một thân quần áo ướt sũng.
“Ta không lạnh, ngươi còn lạnh không?” Kha Dật Tường dừng lại thêm củi, lo lắng giương mắt nhìn hướng Vương Dĩ Cẩn.
“Ân.” Vương Dĩ Cẩn gật gật đầu, hắn kỳ thật không lạnh, hắn lừa Kha Dật Tường chính là hy vọng hắn có thể với y cùng nhau sưởi ấm.
“Nhịn một chút nữa, rất nhanh sẽ ấm áp.” Kha Dật Tường mau chóng đem chậu than hỏa thiêu vượng, thầm nghĩ phải nhanh một chút làm cho Vương Dĩ Cẩn ấm áp lên.
“Dật Tường, ôm nhau ấm hơn nhiều.”
“Này……” Kha Dật Tường không cho rằng đây là chủ ý tốt, kỳ thật đây đúng là phương pháp sưởi ấm tốt, nhưng vấn đề là ở y, y không xác định tình huống mình cùng hắn trần trụi ôm nhau còn có thể bảo trì lý tính.
“Ta lạnh.” Vương Dĩ Cẩn bộ dáng quấn chặt chăn trên người, ý đồ lấy dáng vẻ đáng thương nhằm đạt mục đích của chính mình.
Kha Dật Tường không hề do dự, rất nhanh bỏ quần áo ướt sũng trên người mình, chui vào chăn ôm lấy Vương Dĩ Cẩn.
“Có ấm hơn chút nào không?” Kha Dật Tường xoa xoa cánh tay trần trụi của Vương Dĩ Cẩn, tận lực làm cho mình chuyên tâm giúp hắn sưởi ấm mà không miên man suy nghĩ.
“Ân.” Vương Dĩ Cẩn mỉm cười, tựa vào trước ngực Kha Dật Tường, đây là lần đầu tiên bọn họ không mặc quần áo ôm nhau, hắn thích loại cảm giác này, hảo ấm áp, thật thoải mái.
“Dĩ Cẩn thiếu gia……” Y rõ ràng định lực chính mình không có cái gì hơn người, lại ôm hắn trong lồng ngực, cảm giác ấm áp, thân hình nổi lên khát vọng, như vậy thật sự rất nguy hiểm.
“Ân?” Vương Dĩ Cẩn ngẩng đầu nhìn Kha Dật Tường, trong lòng không hiểu nổi lên rung động, ngay sau đó hắn lại làm ra hành động khiến Kha Dật Tường giật mình không thôi—— đem môi mình áp vào môi Kha Dật Tường.
“Dĩ Cẩn thiếu gia!” Kha Dật Tường giật mình thối lui, chẳng những buông thân hình trong ngực, còn thoáng đẩy hắn ra.
Vương Dĩ Cẩn thương tâm cúi mặt, nước mắt không một tiếng động chảy xuống, khổ sở rời ra, Kha Dật Tường rõ ràng cự tuyệt làm cho hắn cảm thấy mình thập phần hổ thẹn.
Vương Dĩ Cẩn mới di động thân thể muốn xuống giường, Kha Dật Tường đột nhiên ôm hắn, không khỏi phân trần hôn hắn, vội vàng nhấm nháp tư vị cánh hoa mà mình đã mơ ước bấy lâu.
Dục vọng theo nụ hôn nồng nhiệt bùng nổ, Kha Dật Tường không thể tự khống chế, lý tính sớm bị đẩy lên chín tầng mây, buông theo khát vọng trong lòng.
“Dật Tường……”
Vương Dĩ Cẩn thở gấp, tùy ý Kha Dật Tường đưa hắn áp đảo, mặc y muốn làm gì thì làm.
Kha Dật Tường hoàn toàn vì dục sở, mê muội tham lam thỏa mãn khát vọng. Vương Dĩ Cẩn miệng không ngừng thở dốc, rên rỉ càng thêm kích thích dục vọng y.
Lúc này hết thảy lễ giáo quy phạm, thân phận chênh lệch đều bị bỏ qua, chỉ có duy nhất cảm giác chân thật thân thể bên dưới ấm áp, nóng bỏng đáp lại y.
Kha Dật Tường nhìn Vương Dĩ Cẩn tựa vào bên cạnh y ngủ, trong lòng thầm kêu không xong. Y đã làm ra chuyện không thể tha thứ!
Vương Dĩ Cẩn trên người chỗ nào cũng thấy hồng ngân, nhắc nhở chuyện chính y đã làm, y không thể phủ nhận chính mình với Vương Dĩ Cẩn thỏa mãn thật lớn, nhưng y không nên, y không nên xâm phạm hắn.
Y hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Y chưa từng muốn thương tổn Vương Dĩ Cẩn, hắn tín nhiệm y, y lại đối hắn làm ra loại sự tình này, y phải như thế nào đối mặt hắn?
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Kha Dật Tường rời khỏi thân mình Vương Dĩ Cẩn, xuống giường mặc quần áo vào, nhìn ánh lửa chậu than yếu ớt bèn thêm củi.
Ngoài phòng mưa cũng đã giảm, không lâu hẳn là tạnh, nhưng y phạm sai lầm nên như thế nào bù lại? Loại sai lầm này thật sự có thể bù lại sao? Y có thể được tha thứ không?
Nỗi lòng bất an mãi không yên, đem chậu nước, nhẹ nhàng chà lau dấu vết hoan ái trên người Vương Dĩ Cẩn.
“Dật Tường……” Vương Dĩ Cẩn bị Kha Dật Tường đụng chạm liền tỉnh giấc, cảm giác được y đang chà lau hạ thân hắn, hai gò má không tự chủ được phiếm hồng.
“Dĩ Cẩn thiếu gia! Thực xin lỗi, ta không nên……”
Kha Dật Tường kêu to, không đoán được Vương Dĩ Cẩn sẽ nhanh như vậy tỉnh lại, còn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt hắn, kích động vừa thẹn lại không dám nhìn mặt hắn.
“Ngươi hối hận!” Vương Dĩ Cẩn mặt phiếm hồng nháy mắt trắng xanh, không phải hắn nghĩ đến kết quả này, hắn không cần loại kết quả này! “Bởi vì ta không phải nữ nhân ngươi mới hối hận, ngươi mới không cần ta…… nếu ta là nữ nhân thì tốt rồi, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm với ra, không thể không muốn ta……”
Vương Dĩ Cẩn hai tay che mặt khóc nức nở, hắn chỉ cảm thấy rất công bình, hắn vui vẻ đem chính mình cấp Kha Dật Tường, nhưng y lại hối hận, y cũng không phải thiệt tình muốn hắn.
“Ta……”
“Ta không cần ngươi an ủi, cũng không cần giải thích, ngươi có thể đi thú Dương Lệ Bình, ta sẽ không lưu ngươi. Các ngươi thành thân xong cũng không cần ngươi tái theo giúp ta, ngươi có thể rời đi, ta hy vọng ngươi rời đi, ta không cần tái kiến ngươi.”
Vương Dĩ Cẩn thương tâm muốn chết vừa khóc vừa nói, hắn bất luận so với kẻ nào cũng thích Kha Dật Tường nhất, cuối cùng vẫn không thể cùng Kha Dật Tường ở cùng một chỗ, bởi vì người Kha Dật Tường thích không phải là hắn!
“Dĩ Cẩn thiếu gia, ta thích ngươi, ta thật sự có thể có được ngươi sao?” Kha Dật Tường quỳ gối bên giường khẽ xoa đầu Vương Dĩ Cẩn, khống chế không được giọng nói run rẩy, lòng tràn đầy khiếp sợ, hắn không tiếp thu vì hiểu lầm ý tứ Vương Dĩ Cẩn.
“Không cần an ủi ta, là ta vô sỉ đối với ngươi yêu thương nhung nhớ, ta sẽ quên hết thảy, ngươi cũng có thể làm như cái gì cũng chưa phát sinh, chuyện gì đều không có!” Vương Dĩ Cẩn ly khai khỏi tay Kha Dật Tường, hắn đã sớm không phải đứa nhỏ, không phải người ta nói vài câu dễ nghe có thể dỗ hắn.
“Ta không phải an ủi ngươi, ta yêu ngươi đã lâu, ta không có khả năng làm như không có gì phát sinh, ta vẫn hảo khát vọng ngươi, ta biết ta không nên, chính là ta không khống chế được chính mình.” Kha Dật Tường giữ chặt hai tay Vương Dĩ Cẩn, sốt ruột đối hắn giải thích, nếu đây là cơ hội trời cho y, y không muốn bỏ qua.
“Không cần gạt ta, bằng không ta sẽ thương tâm mà chết.”
“Ta sẽ không lừa ngươi, lòng ta chỉ có ngươi. Ta không biết ngươi như thế nào hội hiểu lầm ta muốn thành thân với Lệ Bình. Hứa quản gia có đề cập qua, nhưng ta đã cự tuyệt. Ta không muốn thú thê, ta chỉ muốn cả đời ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi.”
Kha Dật Tường cảm thấy được kỳ quái, đoán rằng Hứa quản gia cùng Vương Dĩ Cẩn đề cập qua, cho nên rất mới có thể sinh ra loại hiểu lầm này. Mặc kệ bọn họ cho rằng y cùng Dương Lệ Bình có bao nhiêu thích hợp, y trong lòng chỉ có Vương Dĩ Cẩn, cũng chỉ yêu Vương Dĩ Cẩn; nếu cưới Dương Lệ Bình, đối nàng không công bình, y cả đời không thể yêu nàng.
“Chính là tỷ tỷ nói ngươi đáp ứng rồi.” Vương Dĩ Cẩn hoài nghi, hiện tại rốt cuộc là ai lừa hắn?
“Tiểu thư nói? Ta không có, ngươi phải tin tưởng ta, ta thề với trời, ta chỉ yêu ngươi, ta tuyệt đối không có nhận Hứa quản gia làm mối.”
“Ta tin tưởng ngươi!” Vương Dĩ Cẩn nín khóc mỉm cười, vui vẻ khuynh thân muốn tới gần Kha Dật Tường, người lại đau đớn mà cứng đờ.” Đau quá!” Cảm giác đau khác thường làm hắn không dám tái thử di động thân thể.
“Làm sao đau?” Kha Dật Tường nghe vậy khẩn trương đứng lên.
Quan tâm hỏi lại làm cho Vương Dĩ Cẩn thoáng chốc hồng thấu mặt.
Vương Dĩ Cẩn tránh tầm mắt quan tâm của Kha Dật Tường, muốn hắn nói như thế nào? Hảo thẹn thùng a!
“Thực xin lỗi, là ta không tốt, ta rất thô lỗ.” Nhìn thấy bộ dáng Vương DĨ Cẩn, Kha Dật Tường lập tức lĩnh ngộ chính mình là đầu sỏ gây nên. Lúc Vương Dĩ Cẩn khóc kêu đau đớn y vẫn cố ý giữ lấy hắn, y có thể khiến hắn bị thương.
“Ta không có trách ngươi, ta nguyện ý, bởi vì là ngươi ta mới nguyện ý.” Vương Dĩ Cẩn cảm thấy thẹn thùng, ngượng ngùng nhìn Kha Dật Tường. Hắn biết rõ nếu không phải Kha Dật Tường hắn sẽ không nhẫn hạ loại đau này, hắn vốn nghĩ mình phải cố nhẫn nhịn nhưng loại đau này sự thật khiến hắn chết mất.
“Dĩ Cẩn thiếu gia!” Kha Dật Tường thực cảm động, hắn thực rõ ràng Vương Dĩ Cẩn sợ đau bao nhiêu, hắn lại nguyện ý vì y nhẫn xuống, đối hắn mà nói là ban ân lớn lao.
“Ngươi còn gọi ta thiếu gia……” Vương Dĩ Cẩn trong mắt nổi lên hơi nước, trên mặt lộ vẻ thất vọng, lo lắng Kha Dật Tường vừa rồi nói đều là dỗ hắn.
“Dĩ Cẩn, ta thật sự có thể có được ngươi sao? Dường như giống đang nằm mơ!” Kha Dật Tường kéo tay Vương Dĩ Cẩn, tiến đến bên môi nhẹ nhàng hôn, y vẫn là có chút không thể tin được Vương Dĩ Cẩn lựa chọn hắn.
“Ngươi không phải đã có được ta sao? Nếu ngươi đang nằm mơ, vì cái gì ta đau như vậy?” Vương Dĩ Cẩn ngượng ngùng mỉm cười, hắn còn đang lõa thân!
“Uh, ta không phải nằm mơ, ta ở bên ngươi, ngươi và ta là một!” Kha Dật Tường ngu đần nở nụ cười, y chưa bao giờ dám hy vọng xa vời có thể có được Vương Dĩ Cẩn, hiện tại y đã có được hắn, có được cảm giác thật sự tốt đẹp!
“Ân.” Vương Dĩ Cẩn dạng khởi cười, hắn nguyện ý theo Kha Dật Tường.
“Hết mưa rồi chúng ta trở về thôi.”
“Trở về trước tiên ngươi giúp ta mặc quần áo a, có điểm lạnh.” Vương Dĩ Cẩn cười nhắc nhở, hắn hiện tại là không có khả năng tự đứng lên mặc quần áo, hắn còn muốn Kha Dật Tường cõng hắn về nhà.
“Thực xin lỗi, ta quá cao hứng không có chú ý!” Kha Dật Tường vội vàng thu quần áo Vương Dĩ Cẩn trở lại bên giường, tự trách mình không đủ cẩn thận.
“Quần áo vẫn còn ẩm, nhẫn nại một chút, về nhà ta lập tức giúp ngươi đổi quần áo.” Kha Dật Tường nhẹ nhàng ôm lấy Vương Dĩ Cẩn, cẩn thận giúp hắn mặc quần áo, thực lo lắng hắn sẽ cảm lạnh.
“Ân, nhưng ngươi phải cõng ta!”
“Hảo.”
Kha Dật Tường cõng Vương Dĩ Cẩn, về đến nhà khi sắc trời đã tối, bọn họ hai người thực vui vẻ, lại khiến Hứa Đông Khánh lo lắng không thôi.
“Tiểu thiếu gia, ngươi về sau đừng tái chạy loạn!” Hứa Đông Khánh thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn thật đúng là sợ Kha Dật Tường không tìm thấy tiểu thiếu gia!
Hắn nghĩ tiểu thiếu gia hẳn là không có việc gì, nhìn hắn cười đến như vậy vui vẻ, hẳn là hòa hảo với Kha Dật Tường, tiểu thiếu gia tự nhiên nháo khởi thực làm cho người ta thấu thương cân não!
“Sẽ không!” Vương Dĩ Cẩn ôm sát cổ Kha Dật Tường, chỉ cần Kha Dật Tường ở bên hắn, hắn sẽ không chạy loạn, hắn chỉ cần y bồi.
“Tiểu thiếu gia bị thương ở chân.” Kha Dật Tường nói.
“Ta lập tức gọi người đi tìm thầy thuốc, ngươi đưa tiểu thiếu gia về phòng trước đi.”
“Vâng.”
“Dật Tường, nhanh lên, ta phải thay quần áo.” Vương Dĩ Cẩn thúc giục, hắn thầm nghĩ cùng Kha Dật Tường ở cùng một chỗ.
“Hảo.” Kha Dật Tường mỉm cười.
Y đã biết vì sao Vương Dĩ Cẩn lúc trước nháo loạn, vì sao phát giận với Dương Lệ Bình, nói trắng ra là không muốn y rời chú ý trên người hắn.
Nhưng mà, Vương Dĩ Cẩn không biết bất luận y đang làm những gì, trong lòng thủy chung thầm nghĩ hắn.
“Dật Tường, ngươi buổi tối phải ngủ cùng ta a.” Vương Dĩ Cẩn giữ chặt Kha Dật Tường, giương mắt nhìn y, bọn họ đều đã làm việc đó, y hẳn là sẽ không cự tuyệt hắn.
“Ân.” Kha Dật Tường cười điểm đầu.
“A…… ngươi về sau…… về sau còn muốn cùng ta làm việc đó?” Vương Dĩ Cẩn chần chừ trong chốc lát, cảm thấy thẹn thùng gục đầu xuống, càng hỏi càng nhỏ tiếng.
“Việc gì?” Kha Dật Tường nhịn cười, ra vẻ đứng đắn.
“Chính là…… chúng ta vừa rồi ở bên ngoài đã làm việc đó a.” Vương Dĩ Cẩn không thể khống chế đỏ mặt, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Kha Dật Tường.
“Gặp mưa sao?”
“Không phải… là……” Vương Dĩ Cẩn hờn giận đột nhiên ngẩng đầu, lại trông thấy Kha Dật Tường thần tình cười cợt nhìn hắn, chỉnh khuôn mặt đỏ lên, cũng không phun ra được câu nào.
“Nếu ngươi sợ đau chúng ta sẽ không làm.” Kha Dật Tường ngồi chồm hổm quỳ gối bên giường, nâng khuôn mặt Vương Dĩ Cẩn thẹn thùng mà cúi xuống, bắt buộc hắn nhìn y.
“Ách! Không quan hệ, ta sẽ nhịn, sẽ không kêu đau, ngươi……” Vương Dĩ Cẩn vội vàng lắc đầu, nói xong chính mình còn cảm thấy mất mặt, hắn giống như oán phụ xuân tâm đại động, cảm thấy thẹn tâm không biết đi nơi nào!
“Ta thực hy vọng có thể ôm ngươi, nếu ngươi cho phép.” Kha Dật Tường tâm tình cung kính nhìn Vương Dĩ Cẩn, y không xứng với Vương Dĩ Cẩn, lại càng không có tư cách có thể có được hắn, nhưng Vương Dĩ Cẩn lại lựa chọn y, cả đời này y nguyện quý trọng, yêu thương hắn, bảo hộ hắn bằng bàn tay mình.
“Ngươi biết là ta nguyện ý.” Vương Dĩ Cẩn hơi hơi khuynh thân ôm Kha Dật Tường, hắn thích y đã lâu, hiện tại hắn và y rốt cục đã là một.
“Ta thực may mắn, phi thường may mắn.” Y chân thành cảm tạ ông trời cho bọn họ gặp nhau, yêu nhau.
“Dật Tường…… về sau sẽ không đau như vậy?” Vương Dĩ Cẩn có chút lo lắng, hắn thực nguyện ý vì Kha Dật Tường nhẫn hạ đau đớn này, nhưng làm xong về sau đều không động đậy cũng thực không xong.
“Làm vài lần thân thể của ngươi sẽ quen, khi đó hẳn là sẽ không đau. Thực xin lỗi, ta rất thô lỗ, ta bị dục vọng chi phối, lần đầu đối với ngươi thô lỗ như vậy, là ta không tốt.” Y cho rằng y hẳn là có thể đối Vương Dĩ Cẩn ôn nhu, nhưng y hưng phấn quá …, thầm nghĩ thỏa mãn chính mình, xem nhẹ chiều chuộng thân mình Vương Dĩ Cẩn.
“Không sao, ta không cần, ta thích ngươi sờ ta, cũng thích ngươi hôn ta, ta có thể chịu được đau, ta hôm nay không phải sẽ làm tới sao?” Vương Dĩ Cẩn ôm sát Kha Dật Tương, hắn không hy vọng bọn họ chỉ làm như vậy một lần, hắn chủ yếu có thể chịu đau đớn, lúc sau cảm giác được vui sướng khó có thể nói bằng lời, hắn thích Kha Dật Tường gây cho hắn cảm giác này.
“Cẩn! Cám ơn ngươi!” Kha Dật Tường gắt gao ôm trụ Vương Dĩ Cẩn, sinh mệnh y cùng Vương Dĩ Cẩn gặp nhau mà thay đổi, cũng vì hắn mà tốt đẹp.
“Dật Tường……”
Vương Dĩ Cẩn còn có điều muốn hỏi, mới mở miệng liền truyền đến tiếng đập cửa, Kha Dật Tường rất nhanh buông hắn ra, hắn trong lòng cảm thấy thất vọng, bọn họ quan hệ lén lút, bởi vì bọn họ đều là nam nhân. Vì điều này, bọn họ phải lén lút cả đời sao? Bọn họ không thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ sao?
“Ta mở cửa trước, đợi lát nữa nói sau?”
“Ân.” Vương Dĩ Cẩn chỉ có thể gật đầu, không quản môn cũng không thành, Hứa quản gia biết bọn họ ở trong phòng, có lẽ là thầy thuốc đến đây.
“Có việc sao?” Kha Dật Tường mở cửa nhìn thấy Dương Lệ Bình, cảm thấy hao tổn tâm trí, chỉ sợ Vương Dĩ Cẩn sẽ mất hứng.
“Hứa quản gia muốn ta đem khương thang cho tiểu thiếu gia tẩy hàn khí trước, thầy thuốc có người bệnh nặng bệnh bộc phát, còn phải đợi lát nữa mới có thể đến.” Dương Lệ Bình hướng Kha Dật Tường ôn nhu cười, kỳ thật là chính nàng ta cướp việc tới, nàng chỉ hy vọng có thể có một chút cơ hội thân cận Kha Dật Tường, cũng hy vọng có thể làm sâu sắc ấn tượng Kha Dật Tương đối với nàng.
“Cám ơn, tiểu thiếu gia đang nghỉ ngơi, có ta là tốt rồi.” Kha Dật Tường rất nhanh tiếp nhận khay trên tay Dương Lệ Bình, ngăn cản nàng tiến vào phòng Vương Dĩ Cẩn, hắn không hy vọng Vương Dĩ Cẩn bởi vì Dương Lệ Bình lại không vui.
Dương Lệ Bình thất vọng khi thấy Kha Dật Tường đóng cửa phòng, nàng còn tưởng rằng có thể cùng Kha Dật Tường ở chung trong chốc lát.
“Nàng đến để làm chi?” Thấy Kha Dật Tường đóng cửa lại, Vương Dĩ Cẩn ngữ điệu không hờn giận liền vang lên.
“Hứa quản gia sai nàng đem khương thang đến.” Y chỉ biết Vương Dĩ Cẩn mất hứng, có lẽ Vương Dĩ Cẩn vẫn không tin y thật sự cự tuyệt Hứa quản gia làm mối.
“Nhiều người như vậy để làm chi lại kêu nàng bưng tới?” Nghĩ như thế nào đều kỳ quái, Dương Lệ Bình rõ ràng là nha đầu đại tẩu, làm chi” hảo tâm” đem khương thang cho hắn?
“Cẩn, tin tưởng ta? Người ta yêu chỉ có ngươi, những người khác đối ta đều không có ý nghĩa.” Y biết Vương Dĩ Cẩn nếu không hoàn toàn tín nhiệm y, về sau chỉ cần Dương Lệ Bình tới gần, hắn sẽ nghi thần nghi quỷ.
“Ta sợ ngươi sẽ bị người khác cướp đi.” Cho dù bọn họ đã thân mật như vậy, hắn vẫn bất an, bọn họ yêu nhau ở trong mắt những người khác là không bình thường, hắn không nghĩ rời xa Kha Dật Tường, không thể cho người khác biết quan hệ bọn họ.
“Ta cũng sợ, ngươi tốt đẹp như vậy, vốn là ta không có khả năng chạm tới, ta rất sợ đây là một hồi mộng đẹp.” Sợ hãi không phải chỉ có Vương Dĩ Cẩn, y so với hắn lại càng không an, y không có gì để mất, hiện tại Vương Dĩ Cẩn là toàn bộ của y, hình thức gì đều có thể, chỉ cần có thể làm cho y cả đời bồi bên hắn là tốt rồi.
“Không phải mộng, chúng ta ở cùng một chỗ, chúng ta sẽ một mực cùng nhau.” Vương Dĩ Cẩn vươn tay hướng Kha Dật Tường.
Những lời này là trấn an Kha Dật Tường cũng là đang nói cho chính mình, hai người gắt gao ôm nhau, làm cho nhau an tâm.c
Tác giả :
Khuê Tiểu Hiền