Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy
Chương 10: Không thể quên
Từ sau khi nói ra câu nói kia, Đỗ Phong không ngừng cảm thấy hối hận.
Hối tiếc vì nếu Dương Quang thực sự nghe lời cổ vũ của anh mà đi thổ lộ tình cảm với Nguyễn Vân, thì chính là tự tay anh đã đẩy Nguyễn Vân đến bên người khác. Đây không phải là kết quả anh muốn.
Ân hận chính là khuyên người khác mạnh dạn đi tỏ tình trong khi bản thân lại không có dũng khí ấy, chi biết trốn tránh như con rùa rụt cổ.
Nhưng lo lắng của Đỗ Phong là thừa, bởi Dương Quang không đi tìm Nguyễn Vân. Dương Quang để toàn bộ tâm trí vào việc học, mặc dù kết quả các môn cơ sở của anh rất xuất sắc nhưng các môn chuyên ngành thì anh không có năng khiếu cho lắm. Đây cũng chính là điều mà anh vô cùng tiếc nuối. Vì thế, anh rất ngưỡng mộ tài năng của Đỗ Phong.
“Dương Quang, đang học tiếng Anh à?”
Dương Quang đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn thấy Đỗ Phong, bèn ngôi bật dậy nhường chỗ.
Đỗ Phong liếc mắt qua cuốn sách, quả nhiên có bức ảnh. Nếu là người khác, nhất định sẽ trêu chọc Dương Quang vài câu, nhưng anh thì cười không nổi.
“Hôm nay là cuối tuần, anh em có vụ gì “hot” không?” Một người bạn cùng phòng ngó đấu sang.
"Làm việc của cậu đi, nhiều chuyện.” Đỗ Phong thờ ơ nói.
“Hai người đúng là vô vị! Anh em khác hễ cuối tuần một là đi chơi với bạn gái, hai là lên mạng chơi game. Làm gì có ai như hai người, đâm đầu vào học với chả hành!”
“Tôi van cậu, cậu đi làm việc của cậu đi. Đừng có quấy rối bọn tôi, hôm nào tôi mời ăn lẩu. Ok?" Dương Quang đẩy anh bạn kia ra khỏi phòng.
“Hai thằng đàn ông thì có chuyện gì để nói? Giờ là tháng mấy rồi còn ăn lẩu? Muốn tôi chết nóng à? Thèm vào quan tâm hai cậu, tôi đi đây. Vô vị!” Anh chàng oán thán.
"Dương Quang, cậu...”
“Anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi. Anh với em cắn gì khách sáo.” Dương Quang cười.
“Cậu thích bức ảnh này lắm à?” Ngẫm nghĩ một lát, Đỗ Phong quyết định vẫn nên nói vòng vo.
"Ý anh muốn hỏi, em có thích Nguyễn Vân không à? "
Dương Quang bình thường nói năng khiêm nhường, ít khi đùa giỡn, tự dưng hôm nay thẳng thắn thừa nhận khiến Đỗ Phong có phần kinh ngạc.
“Đúng là em rất thích Nguyễn Vân. Cô ấy trong sáng, cởi mở, không giống những cô gái khác. Nụ cười của cô ấy mang lại cảm giác ấm áp cho người đối diện.”
Đỗ Phong vô thức gật đầu. Chính nụ cười ấy của Nguyễn Vân đã khiến trái tim đóng băng từ lâu của anh tan chảy.
“Nhưng em biết cô ấy không thích em, vì thế em mới quyết định giấu kín tình cảm này, không để cô ấy biết. Chi cần ngắm tấm ảnh chụp của cô ấy là em đã thấy tinh thần phấn chấn, cho dù phải đối mặt với việc học hành khô khan cứng nhắc đến mấy cũng không lo.”
Đỗ Phong không ngờ Nguyễn Vân lại tác động nhiều đến Dương Quang như vậy. Ánh mắt cậu ta toát lên sự thỏa mãn và hạnh phúc.
“Đã thích nhiêu đến thế chẳng lẽ cậu không muốn được ở bên Nguyễn Vân à? Vì sao phải giấu giếm tình cảm?” Đỗ Phong hỏi Dương Quang, nhưng thực chất là đang nói với chính mình.
“Yêu cũng đâu có nhất định phải nói ra? Với em thì chi cần trong lòng có cảm giác yêu một người đã là hạnh phúc rồi. Hiện tại em muốn tập trung tinh thần vào việc học. Em hi vọng Nguyễn Vân có thể ở bên người mà em ấy yêu, sống hạnh phúc cả đời, không phải chịu bất cứ tổn thương nào.”
Nghe những lời Dương Quang nói, Đỗ Phong hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm sâu nặng của cậu ta dành cho Nguyễn Vân. Đó là thứ tình cảm trong sáng và vô tư, Dương Quang tình nguyện giữ kín nó để không gây áp lực cho đối phương. Điểm này khiến Đỗ Phong rất nể phục.
Trước đây, thấy Dương Quang luôn tỏ ra đạo mạo, Đỗ Phong những tưởng đó chi là vờ vĩnh. Hiện tại xem ra đúng là bản chất con người của Dương Quang.
"Anh Phong, có phải anh nghĩ em "sến" lắm không?” Dương Quang gượng gạo gãi đầu.
Đỗ Phong vỗ vai cậu ta: “Không, tôi thấy cậu rất vĩ đại".
Một lúc lâu, Dương Quang nhìn tấm ảnh, thì thám: "Đợi khi hương xuân tràn khắp núi, hoa mai lặng lẽ nép mình cười (1)"
Nguyễn Vân vừa tản bộ trong sân trường, vừa ngâm nga ca khúc Câu chuyện thời gian. Đã bốn mươi bảy ngày không gặp Đỗ Phong, rõ ràng anh không muốn dừng lại trong thế giới của cô nữa. Thực ra nếu muốn thì Nguyễn Vân có thể dễ dàng tìm được anh, nhưng anh đã cố tình tránh né, cô mặt dày quấn lấy anh cũng chẳng có tác dụng.
Chẳng lẽ anh thật sự là một công tử đào hoa đa tình? Thời gian thích một cô gái không dài lâu? Ưm cứ cho là như vậy đi, anh cũng là một lãng tử có văn hóa, chưa từng làm những hành động bất lịch sự với phụ nữ. Mặc dù Đỗ Phong đã vô tình làm tổn thương trái tim Nguyễn Vân, nhưng cô vẫn nhớ như in những điểm tốt của anh.
"Cẩn thận."
Một bàn tay kéo Nguyễn Vân lại, tránh quả bóng đang lao về phía cô. Bấy giờ cỏ mới phát hiện mình đã đi đến sân bóng rỗ.
Là Đỗ Phong giúp cô ư?
Nguyễn Vân ngẩng lên. Ánh mắt chờ mong của cô bắt gặp một cái nhìn xa lạ từ đối phương.
“Ở dây đang tập bóng rổ, bạn đứng đây nguy hiểm lắm.”
“Ừm.” Nguyễn Vân lên tiếng, thất thần đi ra khỏi sân.
***
“Dạo này hai dứa mày làm sao cứ như người mất hồn thế? Học không học, vẽ không vẽ, ăn không ăn. Vì mùa hè à?” Trần Nhã Lê tò mò hỏi.
Cô nàng La San không thích ở chen chúc trong căn phòng chật chội nên đã chuyển ra ngoài thuê nhà trọ, Lục Hoa bất hòa vói mọi người cũng đã đổi kí túc. Hiện tại phòng chi còn lại ba người.
Trinh Ngọc vốn đã gầy, nay nhìn càng lúc càng hốc hác. Nguyễn Vân thì ngày nào cũng đờ đẫn ngồi trước bàn học ngắm tranh.
Nghe Nhã Lệ hỏi, cả Trình Ngọc và Nguyễn Vân đều ngẩng đầu lên nhìn nhau, vừa nhìn đã giật nảy mình vì bộ dạng của đối phương.
Trình Ngọc thầm nghĩ: Nguyễn Vân và anh Phong chẳng phải trước đây rất tốt sao, sao giờ nó lại tiểu tụy thế kia?
Nguyễn Vân lại nghĩ: Không phải Trình Ngọc và anh họ đã bắt đầu hẹn hò rồi ư, sao nó có vẻ không vui?
Sự thật là, khi hạnh phúc thì mọi người đều có biểu hiện giống nhau, nhưng đau khổ thì có đủ kiểu đủ loại.
Trinh Ngọc đã đánh giá thấp sự ỷ lại của mình vào Nguyễn Quân. Trước kia hỗ gặp anh là cảm thấy phiền phức, nhất là dáng đi cúi gằm mặt của anh, cô cho rằng như vậy thật thiếu tự tin, thật thiếu phong độ. Vậy mà, rời xa Nguyễn Quân rồi, Trình Ngọc lại bắt đầu nhớ nhung cảm giác được cưng chiều. Có lẽ đây là nhược điểm của con gái chăng?
Trình Ngọc từng vài lần vô tình bắt gặp Đỗ Phong, anh vẫn ung dung và đĩnh đạc như thế, chỉ có điều, anh luôn vờ như không nhìn thấy cô. Sự thực hiện rõ trước mắt, dù có muốn tiếp tục u mê cũng không được nữa. Trình Ngọc đã hoàn toàn từ bỏ rồi.
Nhưng cô đã nói những lời tuyệt tình với Nguyễn Quân như vậy, chẳng lẽ còn có thể hối hận ư? Thôi mặc kệ, coi như một lần vấp ngã để trưởngThành hơn, sau này không được ôm mộng viễn vông với những thứ không thuộc về mình nữa, càng phải biết trân trọng những thứ đang có trong tay. Quá khứ, cứ để nó trôi đi thôi, làm lại mọi chuyện từ đầu. Trình Ngọc tự nhủ, nhưng đồng thời cũng ôm hi vọng Nguyên Quân đến tìm mình. Cứ như thế ngày này qua ngày khác, muốn tinh thần phấn chấn cũng không được.
…
“Đỗ Phong!” Giọng nói của Lục Hoa truyền tới.
Đỗ Phong dừng chân, khẽ nhíu mày.
“Lâu không gặp.” Lục Hoa chạy đến bên cạnh, “Dạo này anh bận lắm à?”
“Vẫn là học với làm thêm thôi.”
Nhận ra sự thiếu kiên nhẫn trong cách nói của Đỗ Phong, Lục Hoa hơi giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Anh vừa được thăng chức ở công ty nào phải không?”
“Không dám. Chỉ làm công cho người ta mấy việc vụn vặt để duy trì cuộc sống thôi!”
“Em đã thấy quảng cáo anh thiết kế ở quảng trường Nhân Dân đấy!”
Đỗ Phong đang định chào rồi đi, nhưng lại thấy Lục Hoa vẫy tay về phía đường đối diện và gọi: “Nguyễn Vân!”
Ánh mắt anh và Nguyễn Vân giao nhau. Khoảng cách giữa hai người dường như rộng vô cùng, chẳng thể nào vượt qua.
Nguyễn Vân sang đường. Dù thấy rõ sự khiêu khích trong ánh mắt và giọng điệu của Lục Hoa, nhưng vì khao khát muốn tới gần Đỗ Phong qúa lớn nên cô đành lờ Lục Hoa đi.
“Anh vẫn ở trong trường này à? Em còn tưởng anh biến mất khỏi trái đất này rồi cơ!”
Ánh mắt yêu hận đan xen của Nguyễn Vân khiến Đỗ Phong cảm thấy ngượng ngùng.
“Em tưởng hai người rất thân, hóa ra cũng đã lâu không gặp nhau à?” Lục Hoa xen vào một câu.
Không ngờ một người kiêu ngạo như Lục Hoa khi vướng vào lưới tình cũng hạ thấp mình để nói những lời chọc ngoáy người khác như thế.
Nhưng ngoài dự liệu là Đỗ Phong lại tỏ ra phối hợp với Lục Hoa : “Chẳng phải em muốn tới thăm nơi làm việc của anh sao? Mau đi thôi!”
Lục Hoa kinh ngạc nhìn Đỗ Phong như muốn tìm chứng cớ trong mắt anh rằng những điều cô nghe thấy là sự thật.
Đỗ Phong nháy mặt tinh nghịch với Lục Hoa. Đây là động tác quen thuộc của Nguyễn Vân, từ khi nào anh đã học được?
Nhìn hai người họ cùng nhau rời đi, Nguyễn Vân cảm thấy cõi lòng tan nát.
Khuất khỏi tầm nhìn của Nguyễn Vân, Lục Hoa đắc ý lên tiếng: “Em giúp anh thoát khỏi Nguyễn Vân, anh cảm ơn em thế nào đây?”
Đỗ Phong vờ giả ngây: “Không hiểu”.
“Ơ, thế là anh thật lòng mời em à? Không phải em giúp anh thoát khỏi phiền phức à? Xin lỗi nhé, em hiểu lầm ý tốt của anh rồi!”
“Nếu em chân thành nhiều hơn một chút, giả tạo ít đi một chút, thì có thể chiếm được cảm tình của nhiều nam sinh hơn nữa đấy.” Đỗ Phong bình tĩnh đợi giông tố.
Đừng cho rằng cái trò mèo dụ dỗ đàn ông của cô ta qua mắt được anh.
“Anh tưởng anh là quân tử lắm sao? Đùa bỡn với đám con gái kia, để rồi khiến họ phải đau lòng, thấy họ khóc lóc, anh vui lắm phải không?”
“Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta bất đồng quan điểm, không thể nói chuyện cùng nhau được.” Dứt lời, anh bỏ đi.
“Anh Phong, em rút lại những lời tổn thương vừa rồi. Nhưng anh không thấy chúng ta là một đôi rất đẹp à? Cả về ngoại hình lẫn tài năng.” Lục Hoa đuổi theo.
“Thật phục cô còn có thể nhắc lại hai chữ tài năng.” Đỗ Phong tỏ ra chán ghét cùng cực, anh hối hận vì vừa nãy đã mượn cô ta để đối phó với Nguyễn Vân. “Xin lỗi, tôi không muốn làm khó con gái, nhưng tôi khuyên cô hãy nghĩ cho tương lại của bản thân, thành tích giả chẳng là gì, năng lực thật mới cần thiết.” Nói xong, anh đi về phía giảng đường.
“Đỗ Phong, anh đừng có khinh người như thế! Nỗi nhục hôm nay, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp bội!” Lục Hoa căm phẫn nói.
Đây chính là yêu càng nhiều, hận càng sâu. Nhất là đối với những người đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Nguyễn Vân nhìn đồng hồ đeo tay. Đã sắp mười giờ đêm. Đêm nay anh có về không? Hai người có phải đang vui vẻ bên nhau không? Nguyễn Vân đã đợi dưới kí túc xá nam gần bốn tiếng, may mà có ghế đá để ngồi, nhưng đám muỗi đói không chịu buông tha cô.
Đỗ Phong vừa cắn miếng bánh mua được, vừa đi vào khu kí túc. Tới sân, anh nhìn thấy Nguyễn Vân đang đập muỗi. Một nỗi xót xa dâng lên, anh vô thức đi về phái cô.
“Anh về rồi à?” Phát hiện ra Đỗ Phong đứng bên cạnh, Nguyễn Vân vui mừng reo lên.
“Em làm gì ở đây?” Đỗ Phong nghiêm mặt hỏi.
“Còn phải hỏi ư? Sao anh về muộn thế?” Nhìn chiếc bánh trên tay Đỗ Phong. Nguyễn Vân kêu lên: “Á! Anh không ăn cơm à?” Vừa dứt lời, viền mắt đã hoen đỏ.
“Em mau về đi! Sau này đừng tới tìm anh nữa. Không đáng!” Cảm thấy bản thân sắp mất kiểm soát, Đỗ Phong vội vàng đi vào kí túc.
“Em không quên được anh!” Nguyễn Vân thổn thức.
Dù không nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này nhưng Đỗ Phong cũng biết cô đang khóc.
Chẳng lẽ anh luôn khiến người khác đau lòng như vậy sao?
Nhưng, lúc này đau lòng còn hơn để cô tổn thương lâu dài.
“Không quên được cũng phải quên!” Đỗ Phong gằn giọng. Lần này anh không do dự, đi thẳng lên gác.
(1) Hai câu thơ trong bài Vịnh hoa mai của Mao Trạch Đông
Hối tiếc vì nếu Dương Quang thực sự nghe lời cổ vũ của anh mà đi thổ lộ tình cảm với Nguyễn Vân, thì chính là tự tay anh đã đẩy Nguyễn Vân đến bên người khác. Đây không phải là kết quả anh muốn.
Ân hận chính là khuyên người khác mạnh dạn đi tỏ tình trong khi bản thân lại không có dũng khí ấy, chi biết trốn tránh như con rùa rụt cổ.
Nhưng lo lắng của Đỗ Phong là thừa, bởi Dương Quang không đi tìm Nguyễn Vân. Dương Quang để toàn bộ tâm trí vào việc học, mặc dù kết quả các môn cơ sở của anh rất xuất sắc nhưng các môn chuyên ngành thì anh không có năng khiếu cho lắm. Đây cũng chính là điều mà anh vô cùng tiếc nuối. Vì thế, anh rất ngưỡng mộ tài năng của Đỗ Phong.
“Dương Quang, đang học tiếng Anh à?”
Dương Quang đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn thấy Đỗ Phong, bèn ngôi bật dậy nhường chỗ.
Đỗ Phong liếc mắt qua cuốn sách, quả nhiên có bức ảnh. Nếu là người khác, nhất định sẽ trêu chọc Dương Quang vài câu, nhưng anh thì cười không nổi.
“Hôm nay là cuối tuần, anh em có vụ gì “hot” không?” Một người bạn cùng phòng ngó đấu sang.
"Làm việc của cậu đi, nhiều chuyện.” Đỗ Phong thờ ơ nói.
“Hai người đúng là vô vị! Anh em khác hễ cuối tuần một là đi chơi với bạn gái, hai là lên mạng chơi game. Làm gì có ai như hai người, đâm đầu vào học với chả hành!”
“Tôi van cậu, cậu đi làm việc của cậu đi. Đừng có quấy rối bọn tôi, hôm nào tôi mời ăn lẩu. Ok?" Dương Quang đẩy anh bạn kia ra khỏi phòng.
“Hai thằng đàn ông thì có chuyện gì để nói? Giờ là tháng mấy rồi còn ăn lẩu? Muốn tôi chết nóng à? Thèm vào quan tâm hai cậu, tôi đi đây. Vô vị!” Anh chàng oán thán.
"Dương Quang, cậu...”
“Anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi. Anh với em cắn gì khách sáo.” Dương Quang cười.
“Cậu thích bức ảnh này lắm à?” Ngẫm nghĩ một lát, Đỗ Phong quyết định vẫn nên nói vòng vo.
"Ý anh muốn hỏi, em có thích Nguyễn Vân không à? "
Dương Quang bình thường nói năng khiêm nhường, ít khi đùa giỡn, tự dưng hôm nay thẳng thắn thừa nhận khiến Đỗ Phong có phần kinh ngạc.
“Đúng là em rất thích Nguyễn Vân. Cô ấy trong sáng, cởi mở, không giống những cô gái khác. Nụ cười của cô ấy mang lại cảm giác ấm áp cho người đối diện.”
Đỗ Phong vô thức gật đầu. Chính nụ cười ấy của Nguyễn Vân đã khiến trái tim đóng băng từ lâu của anh tan chảy.
“Nhưng em biết cô ấy không thích em, vì thế em mới quyết định giấu kín tình cảm này, không để cô ấy biết. Chi cần ngắm tấm ảnh chụp của cô ấy là em đã thấy tinh thần phấn chấn, cho dù phải đối mặt với việc học hành khô khan cứng nhắc đến mấy cũng không lo.”
Đỗ Phong không ngờ Nguyễn Vân lại tác động nhiều đến Dương Quang như vậy. Ánh mắt cậu ta toát lên sự thỏa mãn và hạnh phúc.
“Đã thích nhiêu đến thế chẳng lẽ cậu không muốn được ở bên Nguyễn Vân à? Vì sao phải giấu giếm tình cảm?” Đỗ Phong hỏi Dương Quang, nhưng thực chất là đang nói với chính mình.
“Yêu cũng đâu có nhất định phải nói ra? Với em thì chi cần trong lòng có cảm giác yêu một người đã là hạnh phúc rồi. Hiện tại em muốn tập trung tinh thần vào việc học. Em hi vọng Nguyễn Vân có thể ở bên người mà em ấy yêu, sống hạnh phúc cả đời, không phải chịu bất cứ tổn thương nào.”
Nghe những lời Dương Quang nói, Đỗ Phong hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm sâu nặng của cậu ta dành cho Nguyễn Vân. Đó là thứ tình cảm trong sáng và vô tư, Dương Quang tình nguyện giữ kín nó để không gây áp lực cho đối phương. Điểm này khiến Đỗ Phong rất nể phục.
Trước đây, thấy Dương Quang luôn tỏ ra đạo mạo, Đỗ Phong những tưởng đó chi là vờ vĩnh. Hiện tại xem ra đúng là bản chất con người của Dương Quang.
"Anh Phong, có phải anh nghĩ em "sến" lắm không?” Dương Quang gượng gạo gãi đầu.
Đỗ Phong vỗ vai cậu ta: “Không, tôi thấy cậu rất vĩ đại".
Một lúc lâu, Dương Quang nhìn tấm ảnh, thì thám: "Đợi khi hương xuân tràn khắp núi, hoa mai lặng lẽ nép mình cười (1)"
Nguyễn Vân vừa tản bộ trong sân trường, vừa ngâm nga ca khúc Câu chuyện thời gian. Đã bốn mươi bảy ngày không gặp Đỗ Phong, rõ ràng anh không muốn dừng lại trong thế giới của cô nữa. Thực ra nếu muốn thì Nguyễn Vân có thể dễ dàng tìm được anh, nhưng anh đã cố tình tránh né, cô mặt dày quấn lấy anh cũng chẳng có tác dụng.
Chẳng lẽ anh thật sự là một công tử đào hoa đa tình? Thời gian thích một cô gái không dài lâu? Ưm cứ cho là như vậy đi, anh cũng là một lãng tử có văn hóa, chưa từng làm những hành động bất lịch sự với phụ nữ. Mặc dù Đỗ Phong đã vô tình làm tổn thương trái tim Nguyễn Vân, nhưng cô vẫn nhớ như in những điểm tốt của anh.
"Cẩn thận."
Một bàn tay kéo Nguyễn Vân lại, tránh quả bóng đang lao về phía cô. Bấy giờ cỏ mới phát hiện mình đã đi đến sân bóng rỗ.
Là Đỗ Phong giúp cô ư?
Nguyễn Vân ngẩng lên. Ánh mắt chờ mong của cô bắt gặp một cái nhìn xa lạ từ đối phương.
“Ở dây đang tập bóng rổ, bạn đứng đây nguy hiểm lắm.”
“Ừm.” Nguyễn Vân lên tiếng, thất thần đi ra khỏi sân.
***
“Dạo này hai dứa mày làm sao cứ như người mất hồn thế? Học không học, vẽ không vẽ, ăn không ăn. Vì mùa hè à?” Trần Nhã Lê tò mò hỏi.
Cô nàng La San không thích ở chen chúc trong căn phòng chật chội nên đã chuyển ra ngoài thuê nhà trọ, Lục Hoa bất hòa vói mọi người cũng đã đổi kí túc. Hiện tại phòng chi còn lại ba người.
Trinh Ngọc vốn đã gầy, nay nhìn càng lúc càng hốc hác. Nguyễn Vân thì ngày nào cũng đờ đẫn ngồi trước bàn học ngắm tranh.
Nghe Nhã Lệ hỏi, cả Trình Ngọc và Nguyễn Vân đều ngẩng đầu lên nhìn nhau, vừa nhìn đã giật nảy mình vì bộ dạng của đối phương.
Trình Ngọc thầm nghĩ: Nguyễn Vân và anh Phong chẳng phải trước đây rất tốt sao, sao giờ nó lại tiểu tụy thế kia?
Nguyễn Vân lại nghĩ: Không phải Trình Ngọc và anh họ đã bắt đầu hẹn hò rồi ư, sao nó có vẻ không vui?
Sự thật là, khi hạnh phúc thì mọi người đều có biểu hiện giống nhau, nhưng đau khổ thì có đủ kiểu đủ loại.
Trinh Ngọc đã đánh giá thấp sự ỷ lại của mình vào Nguyễn Quân. Trước kia hỗ gặp anh là cảm thấy phiền phức, nhất là dáng đi cúi gằm mặt của anh, cô cho rằng như vậy thật thiếu tự tin, thật thiếu phong độ. Vậy mà, rời xa Nguyễn Quân rồi, Trình Ngọc lại bắt đầu nhớ nhung cảm giác được cưng chiều. Có lẽ đây là nhược điểm của con gái chăng?
Trình Ngọc từng vài lần vô tình bắt gặp Đỗ Phong, anh vẫn ung dung và đĩnh đạc như thế, chỉ có điều, anh luôn vờ như không nhìn thấy cô. Sự thực hiện rõ trước mắt, dù có muốn tiếp tục u mê cũng không được nữa. Trình Ngọc đã hoàn toàn từ bỏ rồi.
Nhưng cô đã nói những lời tuyệt tình với Nguyễn Quân như vậy, chẳng lẽ còn có thể hối hận ư? Thôi mặc kệ, coi như một lần vấp ngã để trưởngThành hơn, sau này không được ôm mộng viễn vông với những thứ không thuộc về mình nữa, càng phải biết trân trọng những thứ đang có trong tay. Quá khứ, cứ để nó trôi đi thôi, làm lại mọi chuyện từ đầu. Trình Ngọc tự nhủ, nhưng đồng thời cũng ôm hi vọng Nguyên Quân đến tìm mình. Cứ như thế ngày này qua ngày khác, muốn tinh thần phấn chấn cũng không được.
…
“Đỗ Phong!” Giọng nói của Lục Hoa truyền tới.
Đỗ Phong dừng chân, khẽ nhíu mày.
“Lâu không gặp.” Lục Hoa chạy đến bên cạnh, “Dạo này anh bận lắm à?”
“Vẫn là học với làm thêm thôi.”
Nhận ra sự thiếu kiên nhẫn trong cách nói của Đỗ Phong, Lục Hoa hơi giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Anh vừa được thăng chức ở công ty nào phải không?”
“Không dám. Chỉ làm công cho người ta mấy việc vụn vặt để duy trì cuộc sống thôi!”
“Em đã thấy quảng cáo anh thiết kế ở quảng trường Nhân Dân đấy!”
Đỗ Phong đang định chào rồi đi, nhưng lại thấy Lục Hoa vẫy tay về phía đường đối diện và gọi: “Nguyễn Vân!”
Ánh mắt anh và Nguyễn Vân giao nhau. Khoảng cách giữa hai người dường như rộng vô cùng, chẳng thể nào vượt qua.
Nguyễn Vân sang đường. Dù thấy rõ sự khiêu khích trong ánh mắt và giọng điệu của Lục Hoa, nhưng vì khao khát muốn tới gần Đỗ Phong qúa lớn nên cô đành lờ Lục Hoa đi.
“Anh vẫn ở trong trường này à? Em còn tưởng anh biến mất khỏi trái đất này rồi cơ!”
Ánh mắt yêu hận đan xen của Nguyễn Vân khiến Đỗ Phong cảm thấy ngượng ngùng.
“Em tưởng hai người rất thân, hóa ra cũng đã lâu không gặp nhau à?” Lục Hoa xen vào một câu.
Không ngờ một người kiêu ngạo như Lục Hoa khi vướng vào lưới tình cũng hạ thấp mình để nói những lời chọc ngoáy người khác như thế.
Nhưng ngoài dự liệu là Đỗ Phong lại tỏ ra phối hợp với Lục Hoa : “Chẳng phải em muốn tới thăm nơi làm việc của anh sao? Mau đi thôi!”
Lục Hoa kinh ngạc nhìn Đỗ Phong như muốn tìm chứng cớ trong mắt anh rằng những điều cô nghe thấy là sự thật.
Đỗ Phong nháy mặt tinh nghịch với Lục Hoa. Đây là động tác quen thuộc của Nguyễn Vân, từ khi nào anh đã học được?
Nhìn hai người họ cùng nhau rời đi, Nguyễn Vân cảm thấy cõi lòng tan nát.
Khuất khỏi tầm nhìn của Nguyễn Vân, Lục Hoa đắc ý lên tiếng: “Em giúp anh thoát khỏi Nguyễn Vân, anh cảm ơn em thế nào đây?”
Đỗ Phong vờ giả ngây: “Không hiểu”.
“Ơ, thế là anh thật lòng mời em à? Không phải em giúp anh thoát khỏi phiền phức à? Xin lỗi nhé, em hiểu lầm ý tốt của anh rồi!”
“Nếu em chân thành nhiều hơn một chút, giả tạo ít đi một chút, thì có thể chiếm được cảm tình của nhiều nam sinh hơn nữa đấy.” Đỗ Phong bình tĩnh đợi giông tố.
Đừng cho rằng cái trò mèo dụ dỗ đàn ông của cô ta qua mắt được anh.
“Anh tưởng anh là quân tử lắm sao? Đùa bỡn với đám con gái kia, để rồi khiến họ phải đau lòng, thấy họ khóc lóc, anh vui lắm phải không?”
“Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta bất đồng quan điểm, không thể nói chuyện cùng nhau được.” Dứt lời, anh bỏ đi.
“Anh Phong, em rút lại những lời tổn thương vừa rồi. Nhưng anh không thấy chúng ta là một đôi rất đẹp à? Cả về ngoại hình lẫn tài năng.” Lục Hoa đuổi theo.
“Thật phục cô còn có thể nhắc lại hai chữ tài năng.” Đỗ Phong tỏ ra chán ghét cùng cực, anh hối hận vì vừa nãy đã mượn cô ta để đối phó với Nguyễn Vân. “Xin lỗi, tôi không muốn làm khó con gái, nhưng tôi khuyên cô hãy nghĩ cho tương lại của bản thân, thành tích giả chẳng là gì, năng lực thật mới cần thiết.” Nói xong, anh đi về phía giảng đường.
“Đỗ Phong, anh đừng có khinh người như thế! Nỗi nhục hôm nay, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp bội!” Lục Hoa căm phẫn nói.
Đây chính là yêu càng nhiều, hận càng sâu. Nhất là đối với những người đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Nguyễn Vân nhìn đồng hồ đeo tay. Đã sắp mười giờ đêm. Đêm nay anh có về không? Hai người có phải đang vui vẻ bên nhau không? Nguyễn Vân đã đợi dưới kí túc xá nam gần bốn tiếng, may mà có ghế đá để ngồi, nhưng đám muỗi đói không chịu buông tha cô.
Đỗ Phong vừa cắn miếng bánh mua được, vừa đi vào khu kí túc. Tới sân, anh nhìn thấy Nguyễn Vân đang đập muỗi. Một nỗi xót xa dâng lên, anh vô thức đi về phái cô.
“Anh về rồi à?” Phát hiện ra Đỗ Phong đứng bên cạnh, Nguyễn Vân vui mừng reo lên.
“Em làm gì ở đây?” Đỗ Phong nghiêm mặt hỏi.
“Còn phải hỏi ư? Sao anh về muộn thế?” Nhìn chiếc bánh trên tay Đỗ Phong. Nguyễn Vân kêu lên: “Á! Anh không ăn cơm à?” Vừa dứt lời, viền mắt đã hoen đỏ.
“Em mau về đi! Sau này đừng tới tìm anh nữa. Không đáng!” Cảm thấy bản thân sắp mất kiểm soát, Đỗ Phong vội vàng đi vào kí túc.
“Em không quên được anh!” Nguyễn Vân thổn thức.
Dù không nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này nhưng Đỗ Phong cũng biết cô đang khóc.
Chẳng lẽ anh luôn khiến người khác đau lòng như vậy sao?
Nhưng, lúc này đau lòng còn hơn để cô tổn thương lâu dài.
“Không quên được cũng phải quên!” Đỗ Phong gằn giọng. Lần này anh không do dự, đi thẳng lên gác.
(1) Hai câu thơ trong bài Vịnh hoa mai của Mao Trạch Đông
Tác giả :
Vân Ngao