Tương Tư Bất Hối
Chương 54
Dạ minh nguyệt ( Đêm trăng sáng )
Địa phận Phượng Khê sơn, bên dòng suối, một bóng dáng bạch y nam tử đang ngồi, mi mục thanh tú. Bóng trăng in xuống mặt nước, chiếu vào mắt hắn, tạo thành những tinh quang lập lòe.
Nửa ngày sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt dừng ở bầu trời đêm tối đen, thì thào tự hỏi ” Mị… nàng đang ở nơi nào?”
” Diễm…” Trong không gian tĩnh lặng bỗng truyền đến tiếng gọi của nàng, bạch y nam tử Thiết Diễm bật dậy, theo hướng tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy những bóng cây lắc lư trong đêm.
Là ảo giác sao? Vì sao tiếng kêu lại rõ ràng như vậy? Thiết Diễm đi lên hai bước, miễn cưỡng chính mình đứng tại chỗ, dồn ép khát vọng trong lòng.
Từ hôm qua, sau khi nghe xong những lời Hoàng thượng nói, Thiết Diễm thu lại sự kích động, cường ép bản thân khôi phục lại vẻ bình tĩnh ngày xưa, nhưng lại không cách nào bình tĩnh được. Hôm nay, đoàn người tại rừng rậm đi một ngày nhưng không có cách nào ra ngoài, coi như bị nhốt ở trong rừng.
Tuy biết rằng chính mình phải bình an để hộ tống Hoàng thượng về Hà Châu, chỉ có thể chờ nàng ở trong núi nhiều nhất là một ngày, nhưng hắn lại cảm thấy chính mình gần nàng hơn một chút, trong lòng lại có chút may mắn khi không thể đi ra khỏi khu rừng rậm này.
“ Diễm….” Thiết Diễm bỗng ngừng thở, là nàng sao? Tiếng gọi ấy hình như phát ra từ trong đêm, là….nàng sao?
Thiết Diễm không thể kiềm chế được mà nương theo tiếng gọi ấy chạy đi…..
**********
Lại nói ngày ấy, Mị đem Thiết Diễm giao cho Cốc Đông, chính mình nghênh hướng lam y nữ tử, nàng có thể cảm giác được ánh mắt phẫn nộ không cam lòng của Thiết Diễm, nhưng nàng biết chính mình không thể quay đầu, an nguy của hắn mới là quan trọng nhất.
Xác định được các nàng đã an toàn rời đi, nàng mới đưa lược chú ý lên bốn người trước mặt.
Tuy biết rằng lam y nữ nhân mới là chủ nhân nơi nay, nhưng ánh mắt của nàng không tự chủ được lại bị bạch y nam tử bên cạnh lam y nữ nhân hấp dẫn, chỉ vì ánh mắt phức tạp của hắn dừng trên người mình quá mức chăm chú, là cho nàng không thể bỏ qua.
Mị thu hồi ánh mắt đặt trên người nam tử nọ, tay trái đưa ra phía sau lưng mình, tay phải cầm đao, tà tà chỉ về phía trước “ Muốn đánh thì đánh, bớt sàm ngôn đi.”
“ Ngươi, nha đầu cuồng vọng.” Lam y nữ tử hừ lạnh nói, khi nói chuyện liền đã xuất hiện ở trước người Mị.
Mị thậm chí ngay cả bóng dáng nàng cũng chưa thấy rõ, liền bị một chưởng của nàng đánh bay, xa xa rơi trên mặt đất, làm cho khí huyết trong lòng ngực cuồn cuộn.
“ Shit!” Mị trong lòng thầm mắng, cổ họng đề xuống huyết tinh, lại xoay người đứng lên, đi tới.
Lam y nữ tử dương dương tự đắc lại một chưởng đánh bay Mị, Lăng Oanh ở một bên muốn động lại bị hồng y nữ tử giữ chặt.
Mị gắt gao mím môi, lau đi tơ máu dính ở khóe miệng, lại đứng dậy, cước bộ có chút lảo đảo đi đến, ánh mắt càng không kiềm chế được mà nhìn nữ nhân lam y.
“ Ha ha ha…. Người có thể tiếp của ta một chưởng không nhiều lắm, không nghĩ nha đầu ngươi cũng có chút năng lực.” Lam y nữ nhân lại đánh ra một chưởng, chưởng này dùng chừng mười thành công lực.
Mị lại rơi xuống đất, phun ra một ngụm tiên huyết, đầu cúi xuống không hề động, cứ như vậy ngồi, vẫn không nhúc nhích.
“ Hừ, nha đầu ngươi là muốn giúp các nàng kéo dài thời gian, đi xa hơn phải không?” Lam y nữ nhân phất tay áo, đem hai tay cho ra phía sau lưng, vẻ mặt ngạo nghễ
“ Mùa này, Phượng khê sơn có nhiều “vụ”, nếu các nàng cứ tiếp tục xông loạn vào rừng rậm kia, có thể sẽ…”
Mị vô thanh vô tức ngồi, thân thể hơi chấn động, chậm rãi đứng lên, tóc bay tán loạn, che đi nửa khuôn mặt của nàng, làm cho người ta nhìn không được vẻ mặt của nàng lúc này.
Nàng thực thong thả đi tới trước người lam y nữ nhân, hướng đao xuống đất, hai mắt khép lại, đem tư duy của bản thân tâp trung lại, vận hành nội tức chạy khắp kinh mạch toàn thân, nàng sẽ làm theo bản năng, không cần phải hỏi han, không cần cảm thụ đau đớn.
“ Ngươi nếu trợ giúp ta xưng bá thiên hạ, ta liền giúp ngươi tìm phu quân về, như thế nào?” Lam y nữ nhân trong mắt tràn ngập khinh thường, người này và sư phụ nàng thật giống nhau, trong mắt chỉ có chữ tình mà thôi.
“ Hừ.. hãy bớt sàm ngôn đi, phu quân của ta tự ta đi tìm, không tới phiên ngươi.” Mị thanh âm khinh thường vang lên, rõ ràng rành mạch.
Lam y nữ nhân giận tái mặt, cười lạnh nói: “ Ngươi đây là tự tìm đường chết, muốn đánh thắng ta, võ công của ngươi còn kém xa, dù là sư phụ Đoàn Trân của ngươi còn trên đời, cũng bất quá đánh ngang tay với ta mà thôi.”
“ Sợ là ngươi chỉ có công phu khua môi múa mép là lợi hại hơn sư phụ ta mà thôi. Muốn đánh liền đánh!” Mị cố gắng chịu đựng khí huyết trong lồng ngực đang tán loạn, chưởng lực của nữ nhân này không hề lưu tình, sư phụ ơi là sư phụ! Người đây là chọc phải cái gì đây chứ? Theo như nàng nghĩ, tám phần là vì tình a…
Vẫn cứ nói lời khiêu khích, làm cho sắc mặt Lăng Oanh thay đổi, nàng rõ ràng đánh không lại, vì sao vẫn cứ làm như vậy… Hắn không kiềm chế được mà đặt toàn bộ lực chú ý đến trên người nữ tử cuồng ngạo này,..
” Hừ” Lam y nữ tử phi thân bay lên, một chưởng bổ a, ngân quang trước mắt nàng chợt lóe, một cỗ sát khí lạnh thấu xương cứ thế mà theo đến. Sau đó nàng liền thu chưởng, thân hình lại nhanh chóng quay ngược trở lại, rồi thối lui.
Nhưng nha đầu kia cũng không có để ý tới chưởng pháp của mình mà vẫn đi lên phía trước, chưa từng lùi bước, khiến nàng cảm thấy kinh hãi, nha đầu kia vì sao biết được bóng dáng cùng bộ pháp của nàng mà lại có thể tránh được như vậy …
Vài cái qua lại, hai mắt Mị thủy chung không có mở ra, chính là bằng vào bản năng thân thể phản ứng mà ứng chiến; Thẳng đến khi lam y nữ nhân lại thêm một chưởng, thì mũi đao hiện lên, nghênh diện mà đến.
Lam y nữ nhân lần này xem mắt phượng của Mị mở ra, sát khí ở giữa nhưng lại lộ ra một tia giảo hoạt, nàng không có tránh một chưởng kia của nàng, mà là một đao đón nhận, đao ấy sử dụng nội kình cực mạnh, đâm thật sâu đầu vai nữ nhân vận lam y, mà Mị cũng bị nàng một chưởng đánh bay.
Mị nhưng là không có rơi xuống đất, mà là bằng vào một chưởng kia, thúc giục nội tức, thân thể bắn về phương hướng Thiết Diễm và mấy người ly khai, nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của các nàng.
Lam y nữ nhân hung hăng rút đao ở đầu vài xuống, âm thanh lạnh lùng nói: ” Truy cho ta…” Trong lòng sát khí lan tràn, nha đầu này không thể giữ lại, có thể từ trong tay nàng đào thoát, thiên hạ này được mấy người, nàng tuổi còn nhỏ mà võ công, tâm kế đã khó dò như vậy, nếu cứ để yên tất sẽ trở thành hậu hoạn.
***************
Mị vừa tiến vào rừng liền bắt đầu tìm kiếm tung tích mấy người Thiết Diễm, mà lúc nàng nghênh chiến với lam y nữ nhân biến thái kia, nội tức sớm đã đại loạn, mới vừa rồi lại mượn chưởng lực phát nội lực còn tại để chạy trốn nên nội tức càng loạn hơn.
Hiện giờ, khí huyết trong lồng ngực nàng đang bốc lên, một đường chạy không ngừng mà hộc máu, nàng lòng nóng như lửa đốt, biết chính mình đang tiến dần vào hôn mê, mà trước đó, nàng nhất định phải tìm được Thiết Diễm, nhất định phải xác định hắn bình an. ( Tử Yên: Oa… Sunny nàng ơi… sao mà chỗ này thương chị Mị quá vậy.. hức hức…) (Sunny: huhu, ta cũng thương tỷ ấy nữa …hức hức…)
” Diễm.. Chàng ở nơi nào? Diễm…..” Mị không ngừng ở trong rừng rậm mà tìm kiếm, trong lòng càng không ngừng gọi tên hắn.
Cứ bay nhanh như vậy làm cho nội tức của Mị loạn đến cực hạn, máu của nàng đã sớm thấm đẫm vạt áo, nàng biết sắp không được, hành động lại càng gấp gáp.
Nàng sợ, sợ chính mình sẽ không kịp tìm được hắn, sợ tỉnh lại, lại không biết đi nơi nào tìm hắn, “Diễm, chàng trăm ngàn lần không thể xảy ra việc gì!”
Mị cảm thấy mắt của mình có chút mơ hồ, cũng không dám dừng lại, sợ một khi dừng lại sẽ ngã xuống, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác ở trong rừng rậm mà xuyên qua.
” Mị…” Nàng giống như nghe thấy được thanh âm của Thiết Diễm, Mị theo bản năng theo hướng thanh âm kia mà đi, xa xa thấy được một bóng trắng mơ hồ, nàng cố gắng ngưng thần nhìn lại, ở xa kia chính là người mà nàng luôn thương nhớ, Thiết Diễm.
Hắn thoạt nhìn không tốt lắm, nhìn Thiết Diễm đang vội vã hướng nàng chạy đến, nàng chính là nghĩ, đừng chạy, hắn không thể chạy như vậy…. [Sunny: sắp xỉu còn lo cho Diễm ca …]
Nàng sớm đã không thể thốt ra tiếng, chỉ cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, trước mắt là một khoảng đen, liền ngã vào một cái ôm quen thuộc, nàng, rốt cuộc đã tìm được hắn.
Thiết Diễm đem Mị ôm chặt vào trong ngực, là nàng, thật là nàng, hắn không có nghe lầm. Nàng đã trở lại, đã trở lại, ở trong lòng hắn, hắn chậm rãi vòng nhanh cánh tay đem nàng giấu vào thật sâu trong lòng mình, vừa kích động lại vui sướng.
Nửa ngày sau, Thiết Diễm mới phát giác Mị ở trong lòng hắn tựa hồ có điểm lạ, nàng chính là mềm nhũn tựa vào trong lòng hắn, trầm mặc không nói tiếng nào.
Hắn buông lỏng cánh tay, Mị liền theo thân hình hắn trượt xuống, Thiết Diễm hoảng sợ, vội ôm lấy nàng, quỳ rạp xuống đất, làm cho nàng nằm ở trên cánh tay của hắn, thế này mới thấy rõ gương mặt nàng.
Sắc mặt của nàng tái nhợt khác thường, tái nhợt đến mức có thể thấy những mạch máu cùng gân xanh, khóe miệng có vết máu, vạt áo cũng thấm đẫm máu, bộ dáng của nàng thật khiến Thiết Diễm sợ hãi.
Hắn nắm lấy vai nàng, tay kia nhẹ vỗ mặt nàng, cố gắng lay gương mặt đang mất dần hơi ấm kia.
” Mị, Mị, nàng tỉnh tỉnh, đừng dọa ta, Mị…”
Thiết Diễm nhìn nàng như vậy lẳng lặng nằm ở trong lòng hắn, đầu tựa vào ngực hắn, cánh tay cũng vô lực buông thõng bên người; Tay hắn chậm rãi run run đưa lên mũi của nàng, một lần, hai lần, ba lần….
” Không cần… không cần… Sẽ không… Sẽ không…” Thiết Diễm nói năng lộn xộn, tay chân bối rối ôm lấy Mị, cúi người dùng tai áp lên ngực Mị, không có, thanh âm gì cũng không có.
“ Mị…. Mị…. Mị….” Thiết Diễm run rẩy lắc Mị ở trong lòng, càng không ngừng vỗ vào mặt nàng, cuối cùng đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực ” Không cần… Mị… Không cần đối với ta như vậy… không cần…”
” Không cần… Không cần….” Thanh âm Thiết Diễm nghẹn ngào, hai hàng lệ dọc theo gò má gầy yếu tái nhợt của hắn mà chảy xuông, rơi vào khuôn mặt của Mị.
Không cần, không cần như vậy bỏ lại hắn, hắn còn chưa có nói cho nàng biết, hắn đã biết hết thảy; Hắn còn chưa có nói với nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không đem nàng làm ân nhân; Hắn còn chưa có nói với nàng, hắn kỳ thật đã yêu nàng thật lâu; Hắn còn chưa có nói với nàng, hắn muốn cùng nàng cả đời nhất thế một đôi nhân; Hắn còn chưa có nói với nàng, hắn yêu nàng, đời đời kiếp kiếp.
Vì sao lại như vậy? Hắn muốn cùng nàng nói lời xin lỗi, xin lội vì đã từng dùng tâm tư xấu xa đối với chân tình của nàng; Thực xin lỗi vì cứ như vậy không biết mà tránh né nàng; Thực xin lỗi vì trễ như vậy mới phát hiện chính mình đã sớm yêu thương nàng.
Hắn cứ như vậy ngu ngốc, nàng lại tình nguyện không hối hận chờ đợi; Của nàng thủ hộ, của nàng trả giá, của nàng tình ý, của nàng quyết đoán, một màn lại một màn ở trong đầu Thiết Diễm hiện ra, ngày càng rõ ràng.
Vì hắn, nàng một phen nhiễm bụi hồng trần; vì hắn, nàng giết tiên vương, phò tá Hoàng Thượng; Vì hắn, tại triều đình, nàng thay hắn che gió che mưa; Vì hắn, nàng quan tâm người nhà của hắn; Vì hắn, nàng đưa cho hắn mười tám thiết kỵ vô địch thiên hạ; Vì hắn, nàng tự mình huấn luyện Diễm Ảnh; Nàng biết hết thảy về hắn, nàng biết hết thảy sở thích của hắn, nàng sủng hắn, thương hắn; Mà hắn lại đối với nàng biết rất ít, hắn…
Lệ của Thiết Diễm không tiếng động mà rơi xuống, tâm cũng từng chút từng chút trầm xuống, theo nhiệt độ cơ thể Mị trong lòng mà dần dần lạnh lẽo theo.
Không cần bỏ lại hắn một người, không có nàng, hắn phải vượt qua những ngày còn lại như thế nào; Không cần như vậy bỏ lại hắn, ông trời sao thật bất công, mang đến cho hắn hạnh phúc, lại như vậy tàn nhẫn cướp đi; Không cần bỏ lại hắn! Mị, không cần bỏ lại hắn! Không có nàng, hắn một cái chớp mắt cũng không làm được. [Sunny: ý ảnh là điều tự nhiên nhất trong cuộc sống là chớp mắt, mà không có Mị ảnh cũng làm hông đc…]
Mị……….Mị……….Mị…… Trong lòng Thiết Diễm bây giờ chỉ có cái tên này, đến khi thân thể Mị đã hoàn toàn lạnh đi, hắn chỉ có thể áp ngực vào hai má của nàng, gắt gao ôm nàng, không cho nàng…Hồn tiêu… [Sunny: ý là hồn bay phách tán thì phải … hức hức.. buồn quá…]
Địa phận Phượng Khê sơn, bên dòng suối, một bóng dáng bạch y nam tử đang ngồi, mi mục thanh tú. Bóng trăng in xuống mặt nước, chiếu vào mắt hắn, tạo thành những tinh quang lập lòe.
Nửa ngày sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt dừng ở bầu trời đêm tối đen, thì thào tự hỏi ” Mị… nàng đang ở nơi nào?”
” Diễm…” Trong không gian tĩnh lặng bỗng truyền đến tiếng gọi của nàng, bạch y nam tử Thiết Diễm bật dậy, theo hướng tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy những bóng cây lắc lư trong đêm.
Là ảo giác sao? Vì sao tiếng kêu lại rõ ràng như vậy? Thiết Diễm đi lên hai bước, miễn cưỡng chính mình đứng tại chỗ, dồn ép khát vọng trong lòng.
Từ hôm qua, sau khi nghe xong những lời Hoàng thượng nói, Thiết Diễm thu lại sự kích động, cường ép bản thân khôi phục lại vẻ bình tĩnh ngày xưa, nhưng lại không cách nào bình tĩnh được. Hôm nay, đoàn người tại rừng rậm đi một ngày nhưng không có cách nào ra ngoài, coi như bị nhốt ở trong rừng.
Tuy biết rằng chính mình phải bình an để hộ tống Hoàng thượng về Hà Châu, chỉ có thể chờ nàng ở trong núi nhiều nhất là một ngày, nhưng hắn lại cảm thấy chính mình gần nàng hơn một chút, trong lòng lại có chút may mắn khi không thể đi ra khỏi khu rừng rậm này.
“ Diễm….” Thiết Diễm bỗng ngừng thở, là nàng sao? Tiếng gọi ấy hình như phát ra từ trong đêm, là….nàng sao?
Thiết Diễm không thể kiềm chế được mà nương theo tiếng gọi ấy chạy đi…..
**********
Lại nói ngày ấy, Mị đem Thiết Diễm giao cho Cốc Đông, chính mình nghênh hướng lam y nữ tử, nàng có thể cảm giác được ánh mắt phẫn nộ không cam lòng của Thiết Diễm, nhưng nàng biết chính mình không thể quay đầu, an nguy của hắn mới là quan trọng nhất.
Xác định được các nàng đã an toàn rời đi, nàng mới đưa lược chú ý lên bốn người trước mặt.
Tuy biết rằng lam y nữ nhân mới là chủ nhân nơi nay, nhưng ánh mắt của nàng không tự chủ được lại bị bạch y nam tử bên cạnh lam y nữ nhân hấp dẫn, chỉ vì ánh mắt phức tạp của hắn dừng trên người mình quá mức chăm chú, là cho nàng không thể bỏ qua.
Mị thu hồi ánh mắt đặt trên người nam tử nọ, tay trái đưa ra phía sau lưng mình, tay phải cầm đao, tà tà chỉ về phía trước “ Muốn đánh thì đánh, bớt sàm ngôn đi.”
“ Ngươi, nha đầu cuồng vọng.” Lam y nữ tử hừ lạnh nói, khi nói chuyện liền đã xuất hiện ở trước người Mị.
Mị thậm chí ngay cả bóng dáng nàng cũng chưa thấy rõ, liền bị một chưởng của nàng đánh bay, xa xa rơi trên mặt đất, làm cho khí huyết trong lòng ngực cuồn cuộn.
“ Shit!” Mị trong lòng thầm mắng, cổ họng đề xuống huyết tinh, lại xoay người đứng lên, đi tới.
Lam y nữ tử dương dương tự đắc lại một chưởng đánh bay Mị, Lăng Oanh ở một bên muốn động lại bị hồng y nữ tử giữ chặt.
Mị gắt gao mím môi, lau đi tơ máu dính ở khóe miệng, lại đứng dậy, cước bộ có chút lảo đảo đi đến, ánh mắt càng không kiềm chế được mà nhìn nữ nhân lam y.
“ Ha ha ha…. Người có thể tiếp của ta một chưởng không nhiều lắm, không nghĩ nha đầu ngươi cũng có chút năng lực.” Lam y nữ nhân lại đánh ra một chưởng, chưởng này dùng chừng mười thành công lực.
Mị lại rơi xuống đất, phun ra một ngụm tiên huyết, đầu cúi xuống không hề động, cứ như vậy ngồi, vẫn không nhúc nhích.
“ Hừ, nha đầu ngươi là muốn giúp các nàng kéo dài thời gian, đi xa hơn phải không?” Lam y nữ nhân phất tay áo, đem hai tay cho ra phía sau lưng, vẻ mặt ngạo nghễ
“ Mùa này, Phượng khê sơn có nhiều “vụ”, nếu các nàng cứ tiếp tục xông loạn vào rừng rậm kia, có thể sẽ…”
Mị vô thanh vô tức ngồi, thân thể hơi chấn động, chậm rãi đứng lên, tóc bay tán loạn, che đi nửa khuôn mặt của nàng, làm cho người ta nhìn không được vẻ mặt của nàng lúc này.
Nàng thực thong thả đi tới trước người lam y nữ nhân, hướng đao xuống đất, hai mắt khép lại, đem tư duy của bản thân tâp trung lại, vận hành nội tức chạy khắp kinh mạch toàn thân, nàng sẽ làm theo bản năng, không cần phải hỏi han, không cần cảm thụ đau đớn.
“ Ngươi nếu trợ giúp ta xưng bá thiên hạ, ta liền giúp ngươi tìm phu quân về, như thế nào?” Lam y nữ nhân trong mắt tràn ngập khinh thường, người này và sư phụ nàng thật giống nhau, trong mắt chỉ có chữ tình mà thôi.
“ Hừ.. hãy bớt sàm ngôn đi, phu quân của ta tự ta đi tìm, không tới phiên ngươi.” Mị thanh âm khinh thường vang lên, rõ ràng rành mạch.
Lam y nữ nhân giận tái mặt, cười lạnh nói: “ Ngươi đây là tự tìm đường chết, muốn đánh thắng ta, võ công của ngươi còn kém xa, dù là sư phụ Đoàn Trân của ngươi còn trên đời, cũng bất quá đánh ngang tay với ta mà thôi.”
“ Sợ là ngươi chỉ có công phu khua môi múa mép là lợi hại hơn sư phụ ta mà thôi. Muốn đánh liền đánh!” Mị cố gắng chịu đựng khí huyết trong lồng ngực đang tán loạn, chưởng lực của nữ nhân này không hề lưu tình, sư phụ ơi là sư phụ! Người đây là chọc phải cái gì đây chứ? Theo như nàng nghĩ, tám phần là vì tình a…
Vẫn cứ nói lời khiêu khích, làm cho sắc mặt Lăng Oanh thay đổi, nàng rõ ràng đánh không lại, vì sao vẫn cứ làm như vậy… Hắn không kiềm chế được mà đặt toàn bộ lực chú ý đến trên người nữ tử cuồng ngạo này,..
” Hừ” Lam y nữ tử phi thân bay lên, một chưởng bổ a, ngân quang trước mắt nàng chợt lóe, một cỗ sát khí lạnh thấu xương cứ thế mà theo đến. Sau đó nàng liền thu chưởng, thân hình lại nhanh chóng quay ngược trở lại, rồi thối lui.
Nhưng nha đầu kia cũng không có để ý tới chưởng pháp của mình mà vẫn đi lên phía trước, chưa từng lùi bước, khiến nàng cảm thấy kinh hãi, nha đầu kia vì sao biết được bóng dáng cùng bộ pháp của nàng mà lại có thể tránh được như vậy …
Vài cái qua lại, hai mắt Mị thủy chung không có mở ra, chính là bằng vào bản năng thân thể phản ứng mà ứng chiến; Thẳng đến khi lam y nữ nhân lại thêm một chưởng, thì mũi đao hiện lên, nghênh diện mà đến.
Lam y nữ nhân lần này xem mắt phượng của Mị mở ra, sát khí ở giữa nhưng lại lộ ra một tia giảo hoạt, nàng không có tránh một chưởng kia của nàng, mà là một đao đón nhận, đao ấy sử dụng nội kình cực mạnh, đâm thật sâu đầu vai nữ nhân vận lam y, mà Mị cũng bị nàng một chưởng đánh bay.
Mị nhưng là không có rơi xuống đất, mà là bằng vào một chưởng kia, thúc giục nội tức, thân thể bắn về phương hướng Thiết Diễm và mấy người ly khai, nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của các nàng.
Lam y nữ nhân hung hăng rút đao ở đầu vài xuống, âm thanh lạnh lùng nói: ” Truy cho ta…” Trong lòng sát khí lan tràn, nha đầu này không thể giữ lại, có thể từ trong tay nàng đào thoát, thiên hạ này được mấy người, nàng tuổi còn nhỏ mà võ công, tâm kế đã khó dò như vậy, nếu cứ để yên tất sẽ trở thành hậu hoạn.
***************
Mị vừa tiến vào rừng liền bắt đầu tìm kiếm tung tích mấy người Thiết Diễm, mà lúc nàng nghênh chiến với lam y nữ nhân biến thái kia, nội tức sớm đã đại loạn, mới vừa rồi lại mượn chưởng lực phát nội lực còn tại để chạy trốn nên nội tức càng loạn hơn.
Hiện giờ, khí huyết trong lồng ngực nàng đang bốc lên, một đường chạy không ngừng mà hộc máu, nàng lòng nóng như lửa đốt, biết chính mình đang tiến dần vào hôn mê, mà trước đó, nàng nhất định phải tìm được Thiết Diễm, nhất định phải xác định hắn bình an. ( Tử Yên: Oa… Sunny nàng ơi… sao mà chỗ này thương chị Mị quá vậy.. hức hức…) (Sunny: huhu, ta cũng thương tỷ ấy nữa …hức hức…)
” Diễm.. Chàng ở nơi nào? Diễm…..” Mị không ngừng ở trong rừng rậm mà tìm kiếm, trong lòng càng không ngừng gọi tên hắn.
Cứ bay nhanh như vậy làm cho nội tức của Mị loạn đến cực hạn, máu của nàng đã sớm thấm đẫm vạt áo, nàng biết sắp không được, hành động lại càng gấp gáp.
Nàng sợ, sợ chính mình sẽ không kịp tìm được hắn, sợ tỉnh lại, lại không biết đi nơi nào tìm hắn, “Diễm, chàng trăm ngàn lần không thể xảy ra việc gì!”
Mị cảm thấy mắt của mình có chút mơ hồ, cũng không dám dừng lại, sợ một khi dừng lại sẽ ngã xuống, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác ở trong rừng rậm mà xuyên qua.
” Mị…” Nàng giống như nghe thấy được thanh âm của Thiết Diễm, Mị theo bản năng theo hướng thanh âm kia mà đi, xa xa thấy được một bóng trắng mơ hồ, nàng cố gắng ngưng thần nhìn lại, ở xa kia chính là người mà nàng luôn thương nhớ, Thiết Diễm.
Hắn thoạt nhìn không tốt lắm, nhìn Thiết Diễm đang vội vã hướng nàng chạy đến, nàng chính là nghĩ, đừng chạy, hắn không thể chạy như vậy…. [Sunny: sắp xỉu còn lo cho Diễm ca …]
Nàng sớm đã không thể thốt ra tiếng, chỉ cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, trước mắt là một khoảng đen, liền ngã vào một cái ôm quen thuộc, nàng, rốt cuộc đã tìm được hắn.
Thiết Diễm đem Mị ôm chặt vào trong ngực, là nàng, thật là nàng, hắn không có nghe lầm. Nàng đã trở lại, đã trở lại, ở trong lòng hắn, hắn chậm rãi vòng nhanh cánh tay đem nàng giấu vào thật sâu trong lòng mình, vừa kích động lại vui sướng.
Nửa ngày sau, Thiết Diễm mới phát giác Mị ở trong lòng hắn tựa hồ có điểm lạ, nàng chính là mềm nhũn tựa vào trong lòng hắn, trầm mặc không nói tiếng nào.
Hắn buông lỏng cánh tay, Mị liền theo thân hình hắn trượt xuống, Thiết Diễm hoảng sợ, vội ôm lấy nàng, quỳ rạp xuống đất, làm cho nàng nằm ở trên cánh tay của hắn, thế này mới thấy rõ gương mặt nàng.
Sắc mặt của nàng tái nhợt khác thường, tái nhợt đến mức có thể thấy những mạch máu cùng gân xanh, khóe miệng có vết máu, vạt áo cũng thấm đẫm máu, bộ dáng của nàng thật khiến Thiết Diễm sợ hãi.
Hắn nắm lấy vai nàng, tay kia nhẹ vỗ mặt nàng, cố gắng lay gương mặt đang mất dần hơi ấm kia.
” Mị, Mị, nàng tỉnh tỉnh, đừng dọa ta, Mị…”
Thiết Diễm nhìn nàng như vậy lẳng lặng nằm ở trong lòng hắn, đầu tựa vào ngực hắn, cánh tay cũng vô lực buông thõng bên người; Tay hắn chậm rãi run run đưa lên mũi của nàng, một lần, hai lần, ba lần….
” Không cần… không cần… Sẽ không… Sẽ không…” Thiết Diễm nói năng lộn xộn, tay chân bối rối ôm lấy Mị, cúi người dùng tai áp lên ngực Mị, không có, thanh âm gì cũng không có.
“ Mị…. Mị…. Mị….” Thiết Diễm run rẩy lắc Mị ở trong lòng, càng không ngừng vỗ vào mặt nàng, cuối cùng đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực ” Không cần… Mị… Không cần đối với ta như vậy… không cần…”
” Không cần… Không cần….” Thanh âm Thiết Diễm nghẹn ngào, hai hàng lệ dọc theo gò má gầy yếu tái nhợt của hắn mà chảy xuông, rơi vào khuôn mặt của Mị.
Không cần, không cần như vậy bỏ lại hắn, hắn còn chưa có nói cho nàng biết, hắn đã biết hết thảy; Hắn còn chưa có nói với nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không đem nàng làm ân nhân; Hắn còn chưa có nói với nàng, hắn kỳ thật đã yêu nàng thật lâu; Hắn còn chưa có nói với nàng, hắn muốn cùng nàng cả đời nhất thế một đôi nhân; Hắn còn chưa có nói với nàng, hắn yêu nàng, đời đời kiếp kiếp.
Vì sao lại như vậy? Hắn muốn cùng nàng nói lời xin lỗi, xin lội vì đã từng dùng tâm tư xấu xa đối với chân tình của nàng; Thực xin lỗi vì cứ như vậy không biết mà tránh né nàng; Thực xin lỗi vì trễ như vậy mới phát hiện chính mình đã sớm yêu thương nàng.
Hắn cứ như vậy ngu ngốc, nàng lại tình nguyện không hối hận chờ đợi; Của nàng thủ hộ, của nàng trả giá, của nàng tình ý, của nàng quyết đoán, một màn lại một màn ở trong đầu Thiết Diễm hiện ra, ngày càng rõ ràng.
Vì hắn, nàng một phen nhiễm bụi hồng trần; vì hắn, nàng giết tiên vương, phò tá Hoàng Thượng; Vì hắn, tại triều đình, nàng thay hắn che gió che mưa; Vì hắn, nàng quan tâm người nhà của hắn; Vì hắn, nàng đưa cho hắn mười tám thiết kỵ vô địch thiên hạ; Vì hắn, nàng tự mình huấn luyện Diễm Ảnh; Nàng biết hết thảy về hắn, nàng biết hết thảy sở thích của hắn, nàng sủng hắn, thương hắn; Mà hắn lại đối với nàng biết rất ít, hắn…
Lệ của Thiết Diễm không tiếng động mà rơi xuống, tâm cũng từng chút từng chút trầm xuống, theo nhiệt độ cơ thể Mị trong lòng mà dần dần lạnh lẽo theo.
Không cần bỏ lại hắn một người, không có nàng, hắn phải vượt qua những ngày còn lại như thế nào; Không cần như vậy bỏ lại hắn, ông trời sao thật bất công, mang đến cho hắn hạnh phúc, lại như vậy tàn nhẫn cướp đi; Không cần bỏ lại hắn! Mị, không cần bỏ lại hắn! Không có nàng, hắn một cái chớp mắt cũng không làm được. [Sunny: ý ảnh là điều tự nhiên nhất trong cuộc sống là chớp mắt, mà không có Mị ảnh cũng làm hông đc…]
Mị……….Mị……….Mị…… Trong lòng Thiết Diễm bây giờ chỉ có cái tên này, đến khi thân thể Mị đã hoàn toàn lạnh đi, hắn chỉ có thể áp ngực vào hai má của nàng, gắt gao ôm nàng, không cho nàng…Hồn tiêu… [Sunny: ý là hồn bay phách tán thì phải … hức hức.. buồn quá…]
Tác giả :
Tiểu Lị Tử