Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ
Chương 69
Trong nửa tiếng đến năm tiếng sau đó, trên mạng không ngừng dậy sóng chuyện của Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành, có thể nói toàn mạng xã hội không ai không biết.
Ông cụ Lục ở cách đó rất xa cũng không được yên, điện thoại vang lên liên tục cả buổi chiều, hết người này đến người khác gọi đến.
"Ông Lục, chúc mừng ông sắp có cháu dâu nhé, thằng nhóc Lệ Hành này giỏi ghê, cưới được cô gái xinh đẹp như vậy."
"Ông Lục, chúc mừng chúc mừng, chuyện vui lớn, đến lúc đó ông nhất định phải nhớ báo cho tôi một tiếng."
"Ông Lục, ông thế là không được rồi, chuyện lớn như vậy, sao không nói trước với tôi, để bây giờ tôi mới biết, ông giữ bí mật quá đấy!"
Nói chuyện cả một buổi chiều, hoàn toàn phá hỏng kế hoạch câu cá của ông cụ Lục, điện thoại vừa cúp, lông mày đã dựng ngược: "Tôi chưa công bố chuyện này ra ngoài, sao... mấy lão già kia lại biết được? Làm sao mà biết được?"
Dì Bùi cười rót cốc nước cho ông: "Thưa ông, vừa rồi cậu chủ gọi điện cho tôi nói là đã công khai quan hệ với cô chủ trong chương trình rồi."
Ông Lục ngẩn ra một lát, sau đó cười cười: "Thằng nhóc này... Chương trình gì, cho tôi xem."
Dì Bùi cười đưa đoạn video công khai cho ông Lục xem, ông cụ Lục đeo kính, xem kỹ một lúc, nhận ra chính cú điện thoại vừa rồi của mình “tiết lộ” việc này, rõ ràng là Lục Lệ Hành hỏi trước, thế mà lại giải thích là lỡn miệng.
Ông Lục cười mắng: "Thằng nhóc thối này lại lợi dụng tôi! Chờ khi nào nó về, xem tôi xử lý nó thế nào!"
Tuy nói vậy, nhưng khuôn mặt đâu hề tức giận chút nào, rõ ràng cười rất tươi.
"Đây là một đoạn ngắn, còn không, cho tôi xem cả chương trình đấy đi."
"Vâng, ông chờ một chút."
Dì Bùi mở chương trình được livestream, hình ảnh chưa được xử lý đặc biệt, thật ra camera quay hơi mờ và hơi xa, trong livestream chỉ có Lục Lệ Hành ngồi trên ghế sa lon xem tạp chí, thỉnh thoảng hai mắt liếc nhìn điện thoại, nghe hai cuộc điện thoại.
Ông Lục nhíu: "Khinh Khinh đâu?"
"Cô chủ đi tắm, vợ chồng son ra ngoài chơi hơn nửa ngày rất mệt."
Dì Bùi vừa dứt lời, video truyền ra một tiếng hét chói tai rất ngắn.
Lục Lệ Hành sửng sốt, đứng dậy, đứng trước cửa phòng tắm thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Một lúc lâu, trong phòng tắm mới vang lên tiếng hít một hơi khí lạnh của Kỷ Khinh Khinh vang lên: "Không sao, sàn nhà trơn quá, suýt chút nữa ngã sấp mặt."
"Cẩn thận một chút."
Sau khi dặn dò một tiếng, Lục Lệ Hành ngồi trở lại ghế sa lon, lật xem quyển tạp chí vẫn chưa đọc xong.
"Kí chủ, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ nhắc nhở ngài, rất lâu rồi ngài chưa hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày của mình, tôi biết mỗi ngày trừ ba điểm giá trị sinh mạng với ngài mà nói thì cũng còn chuyện Kỷ Khinh Khinh gọi ngài ba tiếng chồng, nhưng dù gì cũng là ba giờ sinh mạng, ngài có thể hơi chút tôn trọng ba điểm giá trị sinh mạng đó, cũng tôn trọng tôi một chút, tôn trọng nhiệm vụ tôi đưa ra được không."
Lục Lệ Hành ngồi ở đó, vùng xung quanh lông mày không hề nhăn, mí mắt cũng không chớp.
Rất hiếm khi tiểu A thương lượng với anh.
"Ngài đừng xem thường ba tiếng đó, nói không chừng sau này có thể phát huy tác dụng cực lớn đấy."
Nói xong, tiểu A cảm giác bản thân có hơi hèn mọn, người thiết lập hệ thống lạnh lùng mất hết hình tượng.
Lục Lệ Hành híp mắt: "Tôi nhớ trước kia cậu đâu có lắm lời như vậy?"
Không phải bây giờ Kỷ Khinh Khinh cứ chồng chồng gọi liên tục sao?
Cảm nhận được ý nghĩa tồn tại của mình càng ngày càng yếu, tiểu A cảm thấy mình cần phải dùng tình cảm để lôi kéo sự chú ý của Lục Lệ Hành.
Tất nhiên, mối sầu lo ấy tiểu A chắc chắn sẽ không nói ra.
Lục Lệ Hành không để ý tới nó.
"Kí chủ, giá trị sinh mạng không đủ, thêm một nhiệm vụ nữa nhé?"
Lục Lệ Hành cười nhạt, cất giọng hô một tiếng: "Khinh Khinh!"
Giọng nói của Kỷ Khinh Khinh truyền đến: "Sao vậy chồng."
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi: "Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là mười tiếng!"
Lục Lệ Hành: "Không có việc gì."
Nói xong lại cười nhạt: "Nhiệm vụ trừ mấy điểm giá trị sinh mạng?"
Lời này của Lục Lệ Hành rõ ràng có ý giễu cợt.
Không hoàn thành nhiệm vụ thì trừ giá trị sinh mạng? Trừ, cậu cứ trừ đi.
Giọng điệu của Lục Lệ Hành nhẹ tênh, cả người vui sướng, rất có cảm giác xoay người làm chủ.
Hệ thống muốn chửi một câu thô tục, rất thô tục, nhưng nó nhịn được.
"Nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần trong vòng một tiếng ngài khiến Kỷ Khinh Khinh mặc một bộ quần áo của ngài là được, mặc bao nhiêu tiếng nhận được bấy nhiêu tiếng giá trị sinh mạng, cuộc mua bán quá có lời!"
Lục Lệ Hành không nói một lời, thậm chí còn rất thảnh thơi tay cầm tạp chí lật một trang.
Giọng nói của Kỷ Khinh Khinh truyền ra từ trong phòng tắm: "Chồng ơi, anh có thể giúp em bộ quần áo được không?"
Lục Lệ Hành đứng dậy: "Làm sao vậy?"
Cách một cánh cửa, Kỷ Khinh Khinh thấp giọng nói: "Áo bị rơi xuống đất ướt rồi, anh có thể lấy giúp em chiếc khác được không?"
"Đợi chút."
Nói xong, đi vào phòng của Kỷ Khinh Khinh, chọn chiếc khác trong tủ quần áo của cô.
"Bây giờ ngài chỉ cần lấy một chiếc áo sơ mi của ngài đưa cho Kỷ Khinh Khinh là hoàn thành nhiệm vụ, thời cơ tốt biết bao, quả thật chỉ cần nhấc tay một cái!"
Lục Lệ Hành không hề ngừng động tác trên tay, chọn một chiếc áo màu vàng nhạt.
"Tổng giám đốc Lục, cho chút mặt mũi đi, tốt xấu gì tôi cũng cho ngài một mạng đúng không?"
Lục Lệ Hành im lặng một lúc, bình tĩnh tự hỏi một phút, sau đó treo lại chiếc áo đang cầm trong tay lên.
Trong từ điển của Lục Lệ Hành từ trước đến nay không đuổi tận giết tuyệt, dù sao ép người quá sẽ bị người cắn, huống hồ còn là hệ thống mà anh không hề biết gì.
Trở lại phòng mình, lấy một chiếc sơ mi trắng trong tủ quần áo ra đưa cho Kỷ Khinh Khinh.
Một cánh tay trắng nõn dính bọt nước thò từ trong phòng tắm ra ngoài, nhận chiếc sơ mi trên tay Lục Lệ Hành.
Kỷ Khinh Khinh nhìn chiếc áo Lục Lệ Hành đưa, áo sơ mi?
Sao cô lại có cái áo sơ mi rộng như vậy?
Kỷ Khinh Khinh mở cái áo sơ mi ra, càng nhìn càng thấy quen, xem lại kích cỡ, không phải là áo sơ mi Lục Lệ Hành sao?
Anh đưa áo sơ mi của anh cho mình để làm gì?
Kỷ Khinh Khinh thấp giọng hỏi người ngoài cửa: "Anh có lấy nhầm quần áo không?"
Mặt Lục Lệ Hành không đổi sắc: "Em cứ mặc đi."
"Anh không thể lấy hộ đồ của em được à?"
"Anh vừa lật xem tủ quần áo của em, quần áo em hơi bẩn."
Bẩn?
"Không bẩn mà nhỉ?"
Một lúc lâu không nghe thấy tiếng động gì ngoài cửa.
Kỷ Khinh Khinh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mặc áo sơ mi của Lục Lệ Hành vào, buộc nút thật chắc, soi mình trước gương.
Lục Lệ Hành cao hơn một mét tám, Kỷ Khinh Khinh cao một mét sáu tám mặc chiếc áo sơmi này vào trông rất thùng thình, vạt áo trực tiếp che khuất quần soóc ngắn cô đang mặc, đôi chân thon dài trần trụi lộ ra ngoài.
Cô đặt ống tay áo lên chóp mũi ngửi ngửi, hình như có thể ngửi thấy mùi nước hoa mùi gỗ mà Lục Lệ Hành hay dùng.
Lau lau tóc ra ngoài, Lục Lệ Hành đang ngồi trên ghế sa lon quét mắt tới, ban đầu chỉ liếc mắt thoáng qua, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Kỷ Khinh Khinh, ánh mắt lướt qua đã có tiêu cự, vững vàng tập trung vào người Kỷ Khinh Khinh.
Mới ra khỏi phòng tắm, trên người Kỷ Khinh Khinh có vẻ vẫn bốc còn đang hơi nóng, áo sơ mi quá rộng, Kỷ Khinh Khinh đã cài hết nút, biếng nhác để lộ ra xương quai xanh và cần cổ thon dài trắng nõn, cả người chìm bên trong chiếc áo rộng thùng thình, vạt áo khó khăn lắm mới đến bắp đùi, đôi chân trần bước về phía anh.
Ánh mắt Lục Lệ Hành tối dần, hầu kết hơi co, sau khi ý thức được gì đó, dời tầm mắt từ người cô nhìn sang chỗ khác.
"Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị sinh mạng +5, giá trị sinh mạng hiện tại là mười lăm tiếng."
"Nhắc nhở thân thiện, mặc bao nhiêu tiếng thì nhận được bấy nhiêu tiếng giá trị sinh mạng!"
Dưới ánh đèn trắng sáng, Kỷ Khinh Khinh vừa tắm xong nên làn da thoạt nhìn còn trắng nõn nhẵn nhụi hơn ban ngày, hơi ửng hồng, mái tóc ướt xõa trên vai, mỗi hành động đều toát ra hương vị phụ nữ.
Đang chuẩn bị trở về phòng thay quần áo, điện thoại đặt trên ghế sa lon vang lên, Kỷ Khinh Khinh đi tới ngồi xuống cạnh Lục Lệ Hành, nghe điện thoại rồi làm biếng dựa vào trên người anh.
Không khí chuyển động, Lục Lệ Hành ngửi được một mùi thơm ngát cực kỳ dễ chịu khiến yết hầu anh chuyển động lên xuống dữ dội.
Người bên cạnh đang mặc áo của mình, Lục Lệ Hành có cảm giác rất kỳ lạ, hình như Kỷ Khinh Khinh đã hoàn toàn thuộc về mình.
Kỷ Khinh Khinh ở bên cạnh anh nghe điện thoại, Lục Lệ Hành cứng đờ ngồi yên, tay cầm quyển tạp chí nhưng không đọc được chữ nào, bên mũi quanh quẩn mùi hương thơm ngát chỉ thuộc về Kỷ Khinh Khinh, khóe mắt liếc thấy cánh tay thon dài thỉnh thoảng nhích lại gần, nước hoa mùi gỗ anh hay dùng và mùi nước hoa trên người Kỷ Khinh Khinh hòa thành một, cuối cùng tạo thành một mùi thơm rất lạ.
Kỷ Khinh Khinh và Thích Tĩnh Vân nói chuyện một lúc lâu xong mới cúp điện thoại, vừa xoay người định nói chuyện với Lục Lệ Hành, Lục Lệ Hành lại đứng bật dậy, Kỷ Khinh Khinh dựa vào khoảng không, nghiêng người ngã xuống ghế sofa, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
"Anh đi tắm, em thay quần áo đi."
Ném lại những lời này, Lục Lệ Hành bước nhanh vào phòng tắm.
Kỷ Khinh Khinh nhìn bóng lưng như chạy trối chết của Lục Lệ Hành, làm sao vậy?
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách, Kỷ Khinh Khinh suy nghĩ một chút, đứng dậy vào phòng, che camera trong phòng rồi đứng trước gương.
Mặc dù cái áo sơmi này của Lục Lệ Hành hơi rộng, nhưng không che được vóc dáng chuẩn đẹp của cô, mặc trên người cô còn khá là đẹp.
Đôi mắt Kỷ Khinh Khinh khẽ động, nới lỏng nút áo sơmi ra một chút, kéo nghiêng xuống để lộ xương quai xanh bên phải và bờ vai mượt mà, suy nghĩ một chút, lại lấy một chiếc thắt lưng trong tủ quần áo ra, thắt bên hông.
Eo thon nhỏ đôi chân dài, một góc vai với xương quai xanh lộ ra.
Vừa gợi cảm vừa đẹp.
Lục Lệ Hành đi từ phòng tắm ra, thấy Kỷ Khinh Khinh không chỉ không thay quần áo khác, thậm chí còn mạnh dạn gợi cảm.
Hai mắt Lục Lệ Hành liếc từ đôi chân cô tới bả vai rồi lên gương mặt, không biết làm sao, cuối cùng cứng ngắc đưa mắt nhìn chỗ khác: "Sao chưa thay đồ?"
"Em thấy mặc vậy rất hợp, anh cho em mượn cái áo sơ mi này của anh một ngày nhé, mai em trả."
"Đừng linh tinh, thay đi."
"Em không thay." Kỷ Khinh Khinh lầm bầm: "Chỉ là một cái áo, nhỏ mọn như vậy làm gì?"
"... Thay đi!"
Kỷ Khinh Khinh trừng anh, đưa áo cho mình mặc rồi lại bắt mình thay, làm gì không biết?
Cô không tình nguyện vào phòng, đang chọn quần áo trong tủ thì điện thoại rung rung, cô thấy tin nhắn của Thích Tĩnh Vân.
“Một người đàn ông sẽ cảm thấy hứng thú với người phụ nữ mặc quần áo của họ, đây cũng là bản tính chiếm hữu của đàn ông.”
Kỷ Khinh Khinh ngây người.
“Cảm thấy hứng thú? Có ý gì?”
“Ngốc à? Đàn ông thì có thể cảm thấy hứng thú gì với phụ nữ cơ chứ?”
Không thể nào?
Kỷ Khinh Khinh cúi đầu chiếc áo rộng thùng thình trên người mình.
Ế từ lúc sinh ra đến giờ đã hai mươi lăm năm, số đàn ông cô từng tiếp xúc đếm trên đầu ngón tay, không hiểu gì về đàn ông, cô sâu sắc cảm thấy việc này là không thể nào, chung giường chung gối với Lục Lệ Hành lâu như vậy cũng chưa thấy anh có hứng thú hay làm gì cô, làm sao vì cô mặc một chiếc áo sơmi mà có hứng thú với cô được?
... Nảy sinh tính / thú?
Nhưng vừa rồi Lục Lệ Hành đưa áo sơ mi của mình cho cô, vô duyên vô cố nói gì mà quần áo trong tủ bị bẩn.
Kỷ Khinh Khinh sờ sờ những quần áo trong tủ. Không phải rất sạch sao?
Lại nhìn quần áo, cũng rất sạch sẽ mà?
Cho nên, vừa rồi Lục Lệ Hành cố ý?
Kỷ Khinh Khinh híp mắt, nhớ lại dáng vẻ nghiêm trang vừa nãy của Lục Lệ Hành, nói rất chí khí hùng hồn, từ trước đến nay ở trước mặt cô Lục Lệ Hành luôn gặp nguy không loạn, không hề để lộ chút hứng thú nào với cô.
Là cô trì độn hay Lục Lệ Hành ngụy trang quá tốt?
Suy nghĩ một chút, Kỷ Khinh Khinh đột nhiên híp mắt nở nụ cười, ánh mắt nhìn mấy bộ quần áo cô mang tới treo trong tủ quần áo, nghi ngờ không bằng đi chứng thực.
Cô lấy hết tất cả quần áo treo trong tủ ra, nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm, ôm đống quần áo ném vào ban công trong máy giặt, nhấn nút bắt đầu giặt.
Cô muốn xem, có phải Lục Lệ Hành thật sự có hứng thú với cô không.
Kỷ Khinh Khinh thoáng suy tư, kéo áo xuống để lộ nửa đầu vai.
Vai lộ một nửa càng gợi cảm mê người.
"Em đang làm gì vậy?" Sấy tóc xong, Lục Lệ Hành nhìn vào máy giặt quần áo, ánh mắt chăm chú quần áo đang quay tròn trong máy, đáy lòng lộp bộp một tiếng.
"Giặt quần áo." Kỷ Khinh Khinh nhìn anh cười híp mắt nói: "Không phải anh nói quần áo bị bẩn sao?"
Ông cụ Lục ở cách đó rất xa cũng không được yên, điện thoại vang lên liên tục cả buổi chiều, hết người này đến người khác gọi đến.
"Ông Lục, chúc mừng ông sắp có cháu dâu nhé, thằng nhóc Lệ Hành này giỏi ghê, cưới được cô gái xinh đẹp như vậy."
"Ông Lục, chúc mừng chúc mừng, chuyện vui lớn, đến lúc đó ông nhất định phải nhớ báo cho tôi một tiếng."
"Ông Lục, ông thế là không được rồi, chuyện lớn như vậy, sao không nói trước với tôi, để bây giờ tôi mới biết, ông giữ bí mật quá đấy!"
Nói chuyện cả một buổi chiều, hoàn toàn phá hỏng kế hoạch câu cá của ông cụ Lục, điện thoại vừa cúp, lông mày đã dựng ngược: "Tôi chưa công bố chuyện này ra ngoài, sao... mấy lão già kia lại biết được? Làm sao mà biết được?"
Dì Bùi cười rót cốc nước cho ông: "Thưa ông, vừa rồi cậu chủ gọi điện cho tôi nói là đã công khai quan hệ với cô chủ trong chương trình rồi."
Ông Lục ngẩn ra một lát, sau đó cười cười: "Thằng nhóc này... Chương trình gì, cho tôi xem."
Dì Bùi cười đưa đoạn video công khai cho ông Lục xem, ông cụ Lục đeo kính, xem kỹ một lúc, nhận ra chính cú điện thoại vừa rồi của mình “tiết lộ” việc này, rõ ràng là Lục Lệ Hành hỏi trước, thế mà lại giải thích là lỡn miệng.
Ông Lục cười mắng: "Thằng nhóc thối này lại lợi dụng tôi! Chờ khi nào nó về, xem tôi xử lý nó thế nào!"
Tuy nói vậy, nhưng khuôn mặt đâu hề tức giận chút nào, rõ ràng cười rất tươi.
"Đây là một đoạn ngắn, còn không, cho tôi xem cả chương trình đấy đi."
"Vâng, ông chờ một chút."
Dì Bùi mở chương trình được livestream, hình ảnh chưa được xử lý đặc biệt, thật ra camera quay hơi mờ và hơi xa, trong livestream chỉ có Lục Lệ Hành ngồi trên ghế sa lon xem tạp chí, thỉnh thoảng hai mắt liếc nhìn điện thoại, nghe hai cuộc điện thoại.
Ông Lục nhíu: "Khinh Khinh đâu?"
"Cô chủ đi tắm, vợ chồng son ra ngoài chơi hơn nửa ngày rất mệt."
Dì Bùi vừa dứt lời, video truyền ra một tiếng hét chói tai rất ngắn.
Lục Lệ Hành sửng sốt, đứng dậy, đứng trước cửa phòng tắm thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Một lúc lâu, trong phòng tắm mới vang lên tiếng hít một hơi khí lạnh của Kỷ Khinh Khinh vang lên: "Không sao, sàn nhà trơn quá, suýt chút nữa ngã sấp mặt."
"Cẩn thận một chút."
Sau khi dặn dò một tiếng, Lục Lệ Hành ngồi trở lại ghế sa lon, lật xem quyển tạp chí vẫn chưa đọc xong.
"Kí chủ, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ nhắc nhở ngài, rất lâu rồi ngài chưa hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày của mình, tôi biết mỗi ngày trừ ba điểm giá trị sinh mạng với ngài mà nói thì cũng còn chuyện Kỷ Khinh Khinh gọi ngài ba tiếng chồng, nhưng dù gì cũng là ba giờ sinh mạng, ngài có thể hơi chút tôn trọng ba điểm giá trị sinh mạng đó, cũng tôn trọng tôi một chút, tôn trọng nhiệm vụ tôi đưa ra được không."
Lục Lệ Hành ngồi ở đó, vùng xung quanh lông mày không hề nhăn, mí mắt cũng không chớp.
Rất hiếm khi tiểu A thương lượng với anh.
"Ngài đừng xem thường ba tiếng đó, nói không chừng sau này có thể phát huy tác dụng cực lớn đấy."
Nói xong, tiểu A cảm giác bản thân có hơi hèn mọn, người thiết lập hệ thống lạnh lùng mất hết hình tượng.
Lục Lệ Hành híp mắt: "Tôi nhớ trước kia cậu đâu có lắm lời như vậy?"
Không phải bây giờ Kỷ Khinh Khinh cứ chồng chồng gọi liên tục sao?
Cảm nhận được ý nghĩa tồn tại của mình càng ngày càng yếu, tiểu A cảm thấy mình cần phải dùng tình cảm để lôi kéo sự chú ý của Lục Lệ Hành.
Tất nhiên, mối sầu lo ấy tiểu A chắc chắn sẽ không nói ra.
Lục Lệ Hành không để ý tới nó.
"Kí chủ, giá trị sinh mạng không đủ, thêm một nhiệm vụ nữa nhé?"
Lục Lệ Hành cười nhạt, cất giọng hô một tiếng: "Khinh Khinh!"
Giọng nói của Kỷ Khinh Khinh truyền đến: "Sao vậy chồng."
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi: "Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là mười tiếng!"
Lục Lệ Hành: "Không có việc gì."
Nói xong lại cười nhạt: "Nhiệm vụ trừ mấy điểm giá trị sinh mạng?"
Lời này của Lục Lệ Hành rõ ràng có ý giễu cợt.
Không hoàn thành nhiệm vụ thì trừ giá trị sinh mạng? Trừ, cậu cứ trừ đi.
Giọng điệu của Lục Lệ Hành nhẹ tênh, cả người vui sướng, rất có cảm giác xoay người làm chủ.
Hệ thống muốn chửi một câu thô tục, rất thô tục, nhưng nó nhịn được.
"Nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần trong vòng một tiếng ngài khiến Kỷ Khinh Khinh mặc một bộ quần áo của ngài là được, mặc bao nhiêu tiếng nhận được bấy nhiêu tiếng giá trị sinh mạng, cuộc mua bán quá có lời!"
Lục Lệ Hành không nói một lời, thậm chí còn rất thảnh thơi tay cầm tạp chí lật một trang.
Giọng nói của Kỷ Khinh Khinh truyền ra từ trong phòng tắm: "Chồng ơi, anh có thể giúp em bộ quần áo được không?"
Lục Lệ Hành đứng dậy: "Làm sao vậy?"
Cách một cánh cửa, Kỷ Khinh Khinh thấp giọng nói: "Áo bị rơi xuống đất ướt rồi, anh có thể lấy giúp em chiếc khác được không?"
"Đợi chút."
Nói xong, đi vào phòng của Kỷ Khinh Khinh, chọn chiếc khác trong tủ quần áo của cô.
"Bây giờ ngài chỉ cần lấy một chiếc áo sơ mi của ngài đưa cho Kỷ Khinh Khinh là hoàn thành nhiệm vụ, thời cơ tốt biết bao, quả thật chỉ cần nhấc tay một cái!"
Lục Lệ Hành không hề ngừng động tác trên tay, chọn một chiếc áo màu vàng nhạt.
"Tổng giám đốc Lục, cho chút mặt mũi đi, tốt xấu gì tôi cũng cho ngài một mạng đúng không?"
Lục Lệ Hành im lặng một lúc, bình tĩnh tự hỏi một phút, sau đó treo lại chiếc áo đang cầm trong tay lên.
Trong từ điển của Lục Lệ Hành từ trước đến nay không đuổi tận giết tuyệt, dù sao ép người quá sẽ bị người cắn, huống hồ còn là hệ thống mà anh không hề biết gì.
Trở lại phòng mình, lấy một chiếc sơ mi trắng trong tủ quần áo ra đưa cho Kỷ Khinh Khinh.
Một cánh tay trắng nõn dính bọt nước thò từ trong phòng tắm ra ngoài, nhận chiếc sơ mi trên tay Lục Lệ Hành.
Kỷ Khinh Khinh nhìn chiếc áo Lục Lệ Hành đưa, áo sơ mi?
Sao cô lại có cái áo sơ mi rộng như vậy?
Kỷ Khinh Khinh mở cái áo sơ mi ra, càng nhìn càng thấy quen, xem lại kích cỡ, không phải là áo sơ mi Lục Lệ Hành sao?
Anh đưa áo sơ mi của anh cho mình để làm gì?
Kỷ Khinh Khinh thấp giọng hỏi người ngoài cửa: "Anh có lấy nhầm quần áo không?"
Mặt Lục Lệ Hành không đổi sắc: "Em cứ mặc đi."
"Anh không thể lấy hộ đồ của em được à?"
"Anh vừa lật xem tủ quần áo của em, quần áo em hơi bẩn."
Bẩn?
"Không bẩn mà nhỉ?"
Một lúc lâu không nghe thấy tiếng động gì ngoài cửa.
Kỷ Khinh Khinh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mặc áo sơ mi của Lục Lệ Hành vào, buộc nút thật chắc, soi mình trước gương.
Lục Lệ Hành cao hơn một mét tám, Kỷ Khinh Khinh cao một mét sáu tám mặc chiếc áo sơmi này vào trông rất thùng thình, vạt áo trực tiếp che khuất quần soóc ngắn cô đang mặc, đôi chân thon dài trần trụi lộ ra ngoài.
Cô đặt ống tay áo lên chóp mũi ngửi ngửi, hình như có thể ngửi thấy mùi nước hoa mùi gỗ mà Lục Lệ Hành hay dùng.
Lau lau tóc ra ngoài, Lục Lệ Hành đang ngồi trên ghế sa lon quét mắt tới, ban đầu chỉ liếc mắt thoáng qua, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Kỷ Khinh Khinh, ánh mắt lướt qua đã có tiêu cự, vững vàng tập trung vào người Kỷ Khinh Khinh.
Mới ra khỏi phòng tắm, trên người Kỷ Khinh Khinh có vẻ vẫn bốc còn đang hơi nóng, áo sơ mi quá rộng, Kỷ Khinh Khinh đã cài hết nút, biếng nhác để lộ ra xương quai xanh và cần cổ thon dài trắng nõn, cả người chìm bên trong chiếc áo rộng thùng thình, vạt áo khó khăn lắm mới đến bắp đùi, đôi chân trần bước về phía anh.
Ánh mắt Lục Lệ Hành tối dần, hầu kết hơi co, sau khi ý thức được gì đó, dời tầm mắt từ người cô nhìn sang chỗ khác.
"Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị sinh mạng +5, giá trị sinh mạng hiện tại là mười lăm tiếng."
"Nhắc nhở thân thiện, mặc bao nhiêu tiếng thì nhận được bấy nhiêu tiếng giá trị sinh mạng!"
Dưới ánh đèn trắng sáng, Kỷ Khinh Khinh vừa tắm xong nên làn da thoạt nhìn còn trắng nõn nhẵn nhụi hơn ban ngày, hơi ửng hồng, mái tóc ướt xõa trên vai, mỗi hành động đều toát ra hương vị phụ nữ.
Đang chuẩn bị trở về phòng thay quần áo, điện thoại đặt trên ghế sa lon vang lên, Kỷ Khinh Khinh đi tới ngồi xuống cạnh Lục Lệ Hành, nghe điện thoại rồi làm biếng dựa vào trên người anh.
Không khí chuyển động, Lục Lệ Hành ngửi được một mùi thơm ngát cực kỳ dễ chịu khiến yết hầu anh chuyển động lên xuống dữ dội.
Người bên cạnh đang mặc áo của mình, Lục Lệ Hành có cảm giác rất kỳ lạ, hình như Kỷ Khinh Khinh đã hoàn toàn thuộc về mình.
Kỷ Khinh Khinh ở bên cạnh anh nghe điện thoại, Lục Lệ Hành cứng đờ ngồi yên, tay cầm quyển tạp chí nhưng không đọc được chữ nào, bên mũi quanh quẩn mùi hương thơm ngát chỉ thuộc về Kỷ Khinh Khinh, khóe mắt liếc thấy cánh tay thon dài thỉnh thoảng nhích lại gần, nước hoa mùi gỗ anh hay dùng và mùi nước hoa trên người Kỷ Khinh Khinh hòa thành một, cuối cùng tạo thành một mùi thơm rất lạ.
Kỷ Khinh Khinh và Thích Tĩnh Vân nói chuyện một lúc lâu xong mới cúp điện thoại, vừa xoay người định nói chuyện với Lục Lệ Hành, Lục Lệ Hành lại đứng bật dậy, Kỷ Khinh Khinh dựa vào khoảng không, nghiêng người ngã xuống ghế sofa, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
"Anh đi tắm, em thay quần áo đi."
Ném lại những lời này, Lục Lệ Hành bước nhanh vào phòng tắm.
Kỷ Khinh Khinh nhìn bóng lưng như chạy trối chết của Lục Lệ Hành, làm sao vậy?
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách, Kỷ Khinh Khinh suy nghĩ một chút, đứng dậy vào phòng, che camera trong phòng rồi đứng trước gương.
Mặc dù cái áo sơmi này của Lục Lệ Hành hơi rộng, nhưng không che được vóc dáng chuẩn đẹp của cô, mặc trên người cô còn khá là đẹp.
Đôi mắt Kỷ Khinh Khinh khẽ động, nới lỏng nút áo sơmi ra một chút, kéo nghiêng xuống để lộ xương quai xanh bên phải và bờ vai mượt mà, suy nghĩ một chút, lại lấy một chiếc thắt lưng trong tủ quần áo ra, thắt bên hông.
Eo thon nhỏ đôi chân dài, một góc vai với xương quai xanh lộ ra.
Vừa gợi cảm vừa đẹp.
Lục Lệ Hành đi từ phòng tắm ra, thấy Kỷ Khinh Khinh không chỉ không thay quần áo khác, thậm chí còn mạnh dạn gợi cảm.
Hai mắt Lục Lệ Hành liếc từ đôi chân cô tới bả vai rồi lên gương mặt, không biết làm sao, cuối cùng cứng ngắc đưa mắt nhìn chỗ khác: "Sao chưa thay đồ?"
"Em thấy mặc vậy rất hợp, anh cho em mượn cái áo sơ mi này của anh một ngày nhé, mai em trả."
"Đừng linh tinh, thay đi."
"Em không thay." Kỷ Khinh Khinh lầm bầm: "Chỉ là một cái áo, nhỏ mọn như vậy làm gì?"
"... Thay đi!"
Kỷ Khinh Khinh trừng anh, đưa áo cho mình mặc rồi lại bắt mình thay, làm gì không biết?
Cô không tình nguyện vào phòng, đang chọn quần áo trong tủ thì điện thoại rung rung, cô thấy tin nhắn của Thích Tĩnh Vân.
“Một người đàn ông sẽ cảm thấy hứng thú với người phụ nữ mặc quần áo của họ, đây cũng là bản tính chiếm hữu của đàn ông.”
Kỷ Khinh Khinh ngây người.
“Cảm thấy hứng thú? Có ý gì?”
“Ngốc à? Đàn ông thì có thể cảm thấy hứng thú gì với phụ nữ cơ chứ?”
Không thể nào?
Kỷ Khinh Khinh cúi đầu chiếc áo rộng thùng thình trên người mình.
Ế từ lúc sinh ra đến giờ đã hai mươi lăm năm, số đàn ông cô từng tiếp xúc đếm trên đầu ngón tay, không hiểu gì về đàn ông, cô sâu sắc cảm thấy việc này là không thể nào, chung giường chung gối với Lục Lệ Hành lâu như vậy cũng chưa thấy anh có hứng thú hay làm gì cô, làm sao vì cô mặc một chiếc áo sơmi mà có hứng thú với cô được?
... Nảy sinh tính / thú?
Nhưng vừa rồi Lục Lệ Hành đưa áo sơ mi của mình cho cô, vô duyên vô cố nói gì mà quần áo trong tủ bị bẩn.
Kỷ Khinh Khinh sờ sờ những quần áo trong tủ. Không phải rất sạch sao?
Lại nhìn quần áo, cũng rất sạch sẽ mà?
Cho nên, vừa rồi Lục Lệ Hành cố ý?
Kỷ Khinh Khinh híp mắt, nhớ lại dáng vẻ nghiêm trang vừa nãy của Lục Lệ Hành, nói rất chí khí hùng hồn, từ trước đến nay ở trước mặt cô Lục Lệ Hành luôn gặp nguy không loạn, không hề để lộ chút hứng thú nào với cô.
Là cô trì độn hay Lục Lệ Hành ngụy trang quá tốt?
Suy nghĩ một chút, Kỷ Khinh Khinh đột nhiên híp mắt nở nụ cười, ánh mắt nhìn mấy bộ quần áo cô mang tới treo trong tủ quần áo, nghi ngờ không bằng đi chứng thực.
Cô lấy hết tất cả quần áo treo trong tủ ra, nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm, ôm đống quần áo ném vào ban công trong máy giặt, nhấn nút bắt đầu giặt.
Cô muốn xem, có phải Lục Lệ Hành thật sự có hứng thú với cô không.
Kỷ Khinh Khinh thoáng suy tư, kéo áo xuống để lộ nửa đầu vai.
Vai lộ một nửa càng gợi cảm mê người.
"Em đang làm gì vậy?" Sấy tóc xong, Lục Lệ Hành nhìn vào máy giặt quần áo, ánh mắt chăm chú quần áo đang quay tròn trong máy, đáy lòng lộp bộp một tiếng.
"Giặt quần áo." Kỷ Khinh Khinh nhìn anh cười híp mắt nói: "Không phải anh nói quần áo bị bẩn sao?"
Tác giả :
Công Tử Văn Tranh