Tương Thân Khai Thủy Đích Quan Hệ
Chương 3-2
Nhân vật hai người cùng giúp đỡ lẫn nhau, qua một buổi chiều đã đạt được hơn 20 cấp, thời gian trôi qua rất nhanh, lại đã tới thời gian Lý Cảnh Mộ đi làm cơm. Chờ cơm nước xong xuôi, cậu bớt thời giờ đến trước máy tính nhìn qua một cái, phát hiện không biết khi nào thì Tiêu Vũ Triết đã điều khiển hai nhân vật của bọn họ tới ngồi bên bờ biển.
Hình ảnh trong trò chơi rất đẹp lại chân thật, hai người trong trò chơi vai sóng vai ngồi ở trên bờ cát, mặt hướng về phía trời xanh biển rộng, gió thường thường thổi tới, những đợt sóng nhấp nhô thay nhau tấp vào bờ, bên tai còn có thể nghe được tiếng sóng vỗ bờ xào xạc, tốt đẹp đến làm cho Lý Cảnh Mộ đứng lặng thật lâu không thể lấy lại tinh thần.
Tiêu Vũ Triết từ sau lưng ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Chờ ngày nào đó chúng ta đều dành ra một khoảng thời gian, cùng đi ngắm biển rộng trời xanh chân thật, được không?”
Lý Cảnh Mộ không lên tiếng trả lời, tay lại gắt gao mà nắm chặt lấy đôi bàn tay còn đang ôm quanh eo mình.
Hai người đều là những người đàn ông đã rảo bước đến ngưỡng cửa tuổi ba mươi, ở trong mắt đám trẻ cũng đã là những lão già cả rồi, thời gian có thể thỏa thích vui chơi suốt một ngày như thế này đã ít lại càng ít. Mấy ngày sau, hai nhân vật cũng không có cơ hội làm nhiệm vụ thăng cấp nữa, bọn họ ngẫu nhiên login cũng chẳng qua là bởi vì nhớ nhung người mang cái tên giống như nhân vật, hơn nữa mặc kệ trong trò chơi rời đi bao xa, trước khi logout đều sẽ trở lại bờ biển ấy.
Lý Cảnh Mộ chỉ cho bản thân mình một ngày nghỉ, ngày hôm sau cậu dậy thật sớm chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả hai người, chào tạm biệt Tiêu Vũ Triết vẫn có chút không nỡ rời, cũng từ chối để anh tiễn mình, tự cậu chạy xe đạp điện tới cửa hiệu.
Đóng cửa lại, nhìn căn phòng chỉ còn lại mình mình, căn phòng vốn không lớn lắm nhưng không hiểu sao Tiêu Vũ Triết bỗng cảm thấy trống trải, đầu tiên là lấy ra bản phác thảo thiết kế xóa xóa sửa sửa một lúc, thật sự vô tâm tình để lại làm tiếp, anh đành mở máy tính ra login cả hai nhân vật, cùng tiếp tục đánh quái thăng cấp.
Cũng không chờ hai nhân vật thăng được hai cấp, ID Chiết Dực Tư Vũ đã bị cưỡng chế logout, Tiêu Vũ Triết đang hoang mang tra tìm nguyên nhân thì ID này lại ‘ting’ một tiếng login, không đầy một phút đã thấy người login mờ mịt mà chạy xung quanh một vòng, đối ID Hoa Khai Mộ Cảnh bên người hỏi: 『 Sao lại ở chỗ này vậy ? Vũ Triết, anh login à? 』
Tiêu Vũ Triết chỉ cảm thấy ngực bức rứt, miệng lại nhịn không được mà nở nụ cười, cười đến chính anh đều cảm thấy sẽ rất xấu xí, tay cũng đồng thời đánh chữ 『 Ừ, sợ cậu không rảnh để chơi, đang giúp ID của cậu tăng cấp đó. 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Tôi đang ở cửa hàng, hiện tại không có chuyện gì làm nên lên game chơi một chút. 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Cậu chắc down trò chơi lâu lắm? 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Hẳn là vậy, vừa mở máy tính là down luôn, chạy đi làm việc một chốc quay lại đã thấy down xong rồi, có điều tốc độ mạng không nhanh bằng nhà anh, down mất tầm ba giờ lận. 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Sắp giữa trưa rồi, cậu chuẩn bị ăn cơm chưa? 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Ừm, tầm nửa giờ nữa mới đi đặt cơm. Cơm trưa của anh tôi để cả trong tủ lạnh rồi đó nhé, đói bụng lấy ra hâm nóng một chút là có thể ăn. 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Tôi biết, buổi sáng cậu đã dặn một lần rồi mà. Có điều Cảnh Mộ à, chân tôi cũng chưa lành hẳn, bữa tối phải làm sao bây giờ nha? 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Vậy buổi tối tôi lại qua nữa, có điều tôi phải về nhà lấy mấy bộ quần áo để thay, có thể sẽ muộn một chút đấy. 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Cảnh Mộ. 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Ừ? 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Cảnh Mộ. 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Chuyện gì vậy? 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Không, chỉ là rất muốn gọi cậu thôi. 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『… 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Cảnh Mộ. 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Anh đủ hay chưa đấy! 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『(┬ˍ┬) Lần này tôi là muốn nói, buổi tối tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt. 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『… … 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Không cùng anh tán dóc nữa, tôi bây giờ có việc phải đi rồi, anh từ từ chơi đi nhé. 』
Những lời này vừa nói xong, Chiết Dực Tư Vũ liền vẫn không nhúc nhích, Tiêu Vũ Triết đợi trong chốc lát cũng không rời đi, liền đem nhân vật của mình dịch lại gần Chiết Dực Tư Vũ, làm một cái động tác ôm chầm, đem Chiết Dực Tư Vũ ôm vào trong lòng, sau đó anh liền chống cằm nhìn hai nhân vật trên màn hình mà cười, nghĩ tới buổi tối lại có thể gặp đối phương, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
Trước khi đóng cửa hiệu, Lý Cảnh Mộ trước hết cùng người nhà gọi điện thoại nói mình không về nhà ăn cơm nhưng phải về nhà lấy quần áo, chờ lúc về đến nhà liền nhìn thấy mẹ cậu ngồi trên sa lông đan áo len, trên bàn cơm đặt một bình giữ ấm.
Mẹ cậu thấy là cậu liền vừa đan áo vừa hỏi: “Chân thằng bé Vũ Triết thế nào rồi?”
“Tốt lên được hơn phân nửa rồi mẹ ạ, chỉ là đi đường còn chưa tiện lắm thôi.”
Mẹ cậu thở dài “Thương cân động cốt là khó lành lắm, con có xoa bóp chân theo cách mẹ bảo cho nó không?”
“Có, hôm qua lúc bôi thuốc cũng đã xoa bóp rồi mẹ ạ, một ngày ba lần sáng trưa chiều, bằng không cũng không lành nhanh như thế, vẫn là cách của mẹ tốt nhất.”
“Khéo nịnh.” Mẹ cậu lườm cậu một cái, lấy que đan chỉ chỉ về phía bàn cơm “Trên bàn là nồi canh xương hầm mẹ làm cho Vũ Triết đó, con cầm tới cho mẹ nhé, dặn nó ăn nhiều vào một chút, mau mang đi đi.”
“Dạ, con vào phòng lấy mấy bộ đồ đã.”
“Đi đi.”
Chờ Lý Cảnh Mộ thu dọn xong quần áo, xách bình giữ ấm chuẩn bị ra khỏi cửa đều không phát hiện ba ba cậu, liền hỏi: “Ba đâu mẹ?”
“Mới quen bạn đánh cờ mới, gần đây toàn ở bên ngoài chơi cờ, có đôi khi đến giờ ăn cơm rồi còn không biết về nhà.” Vừa dứt lời, chợt nghe tiếng đóng cửa vang lên, ba ba Lý Cảnh Mộ đi vào, mẹ cậu lườm ông một cái “Còn biết về nhà ăn cơm đấy.”
Ba lý tốt tính mà ha hả cười “Không phải là chơi cờ nhiều một lúc thôi sao.” Nhìn Lý Cảnh Mộ, hỏi “Con đã về đấy à, đây là lại muốn đi ra ngoài nữa sao, không ở nhà ăn cơm à con?”
“Dạ, chân Vũ Triết còn chưa tốt hẳn nên con qua đó chăm sóc thêm mấy ngày. Ba, con đi trước nha.”
“Ai ai, đi thôi.”
Nhìn con trai đi ra ngoài đóng cửa, ba Lý nhìn bà bạn già của mình, nói “Xem con của chúng ta săn sóc người ta kia, nó cũng còn chưa săn sóc tôi với bà như thế đâu. Hiện tại là ở lại chiếu cố, về sau còn không phải cùng người ta ở chung luôn nha.”
Lời này lại khiến bà bạn già của ông cho ông một cái nhìn xem thường “Ông cũng đừng ở đây nói vớ vẩn, về sau hai vợ chồng chúng nó không ở chung, chẳng lẽ tách ra ở riêng à?” Buông công việc trên tay, vỗ vỗ sợi len dính trên quần áo, bà đứng lên, nói “Hơn nữa, tôi chăm sóc ông bao nhiêu năm như thế cũng chưa thấy ông chăm sóc lại tôi đâu à nha, ăn cơm cũng còn để tôi bưng lên.”
Ba Lý vừa nghe, biết mình về trễ khiến vợ mình cáu giận, vội vàng thể hiện “Tôi đi tôi đi, xin quý bà cứ ngồi đây, tôi đi đem thức ăn bưng lên, tất cả trong phòng bếp đúng không, tôi đây đi bưng lên hết cho.”
Mẹ Lý quay mắt đi, hừ một tiếng, ba Lý lập tức xám xịt mà cụp đuôi chạy vào phòng bếp bưng đồ ăn lên.
Tân Thành là một thành phố nhỏ, Lý Cảnh Mộ đi xe đạp điện không đến một giờ là đã đi qua nửa thành phố tới dưới lầu nhà Tiêu Vũ Triết, đem xe khóa lại, lên trên nhà đối phương, vừa định ấn số trên khóa điện tử nhà thì anh đã mở cửa cho cậu.
Lên lầu nhìn thấy Tiêu Vũ Triết cậu liền hỏi: “Sao mở cửa nhanh như vậy?”
Tiêu Vũ Triết nói: “Tôi ở ban công thấy cậu rồi mà.”
“À.”
“Đây là cái gì?” Tiêu Vũ Triết chỉ vào bình giữ ấm cậu xách trong tay, hỏi.
“Mẹ của tôi hầm xương cho anh đó, trước ăn lót bụng trước, tôi đây phải đi nấu cơm.”
Tiêu Vũ Triết đem bình mở ra, vừa thấy liền nói “Canh nhiều như thế chúng ta cùng ăn đi, cơm thì không vội nấu, cậu nghỉ ngơi một chút rồi hẵng làm.”
“Cũng tốt.”
Tay nghề của mẹ Lý rất tốt, bình giữ ấm vừa mở ra đã thơm lừng nức mũi khiến Lý Cảnh Mộ lập tức liền nuốt nước miếng, cảm thấy đề nghị của Tiêu Vũ Triết bỗng nhiên tốt lắm, vội buông quần áo đi vào trong bếp rửa tay, mang ra chén đũa cùng Tiêu Vũ Triết chia sẻ món canh xương hầm.
Vẫn là một đêm bình thường mà yên bình, lần nữa ngủ chung một giường, trừ bỏ không có một bước cuối cùng, cách hai người ở chung đã rất giống một đôi yêu nhau bình thường.
Một cái hôn ngủ ngon dịu dàng hoặc nồng nàn sau đó ôm nhau ngủ, kết thúc một ngày bình thường cũng rất đỗi yên ả.
Trên tay Tiêu Vũ Triết còn vài dự án đang thi công, bởi vậy cho dù trên chân còn sưng chưa lành hẳn nhưng vẫn phải vùi đầu vào công việc. Lý Cảnh Mộ tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng thấy anh mới nghỉ ngơi được một ngày thì ngày hôm sau đã điện thoại gọi đến tới tấp, hết cuộc này tới cuộc kia như đòi mạng nên cũng không tiện kêu anh nghỉ ngơi thêm vài ngày, lại lo lắng anh cứ như vậy chạy tới công trường thì chẳng may lại va đập vào đâu đó, làm cho vết thương khó lắm mới lành lại càng thêm nặng, nên cậu chẳng những ban ngày đúng ba bữa chủ động gọi điện thoại, buổi tối tiếp tục chạy xe qua hơn nửa thành phố chăm sóc anh, nấu cơm nấu nước, bôi thuốc bóp chân cho anh.
Ngày như vậy khiến Tiêu Vũ Triết hoàn toàn không biết phiền chán, thậm chí còn thích thú, đừng nói cái chân bây giờ vốn đã bị sưng vù, anh thậm chí còn cảm thấy chân cứ sưng lên như thế thì thật tốt.
Cho dù đã từng cùng người kia yêu đến liều lĩnh muốn chết muốn sống, nhưng từ đầu tới đuôi anh đều là người mang khuôn mặt tươi cười săn sóc người ta,mà người thời thời khắc khắc quan tâm tới anh từng chút một, nói thật, trừ dì của anh, cũng chỉ có Lý Cảnh Mộ.
Tiêu Vũ Triết bị thương cũng chỉ là vết sưng nhỏ, không quá vài ngày là lành hẳn, Lý Cảnh Mộ không có lý do tiếp tục ở lại, kỳ thật cậu tiếp tục ở lại cũng hoàn toàn không cần lý do, vào buổi sáng biết cậu buổi tối không tới nữa, Tiêu Vũ Triết rõ ràng có vẻ muốn nói lại thôi.
Anh muốn nói với Lý Cảnh Mộ cứ ở lại luôn đi, nhưng anh biết Lý Cảnh Mộ đi xe đạp điện chạy qua chạy lại cũng mất tầm hơn hai giờ, cho dù anh chưa từng thấy cậu kêu mệt nhưng Tiêu Vũ Triết cũng biết là không dễ dàng gì. Xe đạp điện không giống ô tô có thể che chắn trời mưa trời trời gió, cho dù không có phiền toái kẹt xe nhưng chỉ số an toàn cũng không được coi là cao.
Cho nên cuối cùng anh cũng chẳng nói gì cả, vốn tính lấy xe đưa Lý Cảnh Mộ đi làm, lại bị cậu đẩy về.
“Tôi ngồi xe anh đi rồi xe đạp điện lại phải để ở đây, buổi tối chẳng phải lại phải vòng về lấy lần nữa sao? Tôi không cần đưa đi đâu, hơn nữa công việc của anh cũng rất bận rộn mà, sáng sớm đã có ít nhất mười cuộc điện thoại, mau đi đi thôi, không cần lo lắng cho tôi đâu.”
Tiêu Vũ Triết không nói cái gì nữa, hai người ở cửa đứng một hồi, cuối cùng anh vuốt mặt Lý Cảnh Mộ, nói: “Chìa khóa tôi đã đưa cậu rồi, cậu chừng nào muốn qua đây cũng được.” Lý Cảnh Mộ mới tới ngày đầu tiên đã được Tiêu Vũ Triết đưa cho chìa khóa…
Lý Cảnh Mộ nắm lấy bàn tay đang vuốt mặt mình, nhẹ nhàng kéo xuống, dùng sức nắm chặt rồi lại buông ra “Tôi đi đây, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại nhé.”
Tiêu Vũ Triết ở trước khi cậu ra khỏi cửa lại bổ sung “Không có việc gì cũng gọi điện thoại nhé.”
Lý Cảnh Mộ tươi cười với anh một cái, mở cửa đi ra.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Tiêu Vũ Triết dựa lưng vào trên tủ để giày, nhưng còn chưa kịp tự hỏi việc lớn trong đời và linh tinh, di động lại bắt đầu vang lên không ngừng, chỉ đành bất đắc dĩ mà thở dài, lấy tới nghe.
Kế tiếp lại là vài ngày không thấy mặt, buổi tối ngày thứ năm khi cậu ở nhà cơm nước xong xuôi, lại nhớ tới Tiêu Vũ Triết hôm nay gọi điện thoại nói anh phải đi tới vùng khác, buổi tối mới có thể ngồi máy bay trở về, cũng không biết bây giờ anh đã trở về chưa, đã ăn cơm chưa? Nghĩ như vậy khiến Lý Cảnh Mộ có chút đứng ngồi không yên, trực tiếp liền đứng lên quay về phòng gọi điện thoại cho anh.
Nhìn con trai mới vừa ngồi xem TV với mình chưa được tới nửa giờ đã bỏ chạy, mẹ Lý còn vừa đan áo len vừa vui tươi hớn hở mà cho ông bạn già đang một mình chơi cờ bên cạnh mình một ánh mắt đầy ý vị thâm trường.
“Thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của con ông chưa?”
Ba Lý không cho là đúng “Thằng đàn ông nào đang yêu mà chả vậy.”
Mẹ Lý thật là đắc ý “Lúc ấy ông theo đuổi tôi cũng như vậy nhỉ.”
Ba Lý liếc bà một cái, xoay lưng đi không thèm để ý tới bà nữa.
Mẹ Lý tiếp tục cười, trong tay vừa không ngừng đan vừa trêu ghẹo “Đều đã ngần ấy năm, da mặt còn mỏng như vậy.”
Hành vi trốn vào trong phòng gọi điện thoại cho Tiêu Vũ Triết của Lý Cảnh Mộ hiển nhiên không có nửa điểm hiệu quả, cậu căn bản không biết mẹ mình đối với mỗi hành động cử chỉ của cậu đều hiểu rõ như lòng bàn tay, Lý Cảnh Mộ trực tiếp ấn nút gọi nhanh cho đối phương.
『 Cảnh Mộ? 』
“Ừ, là tôi đây, anh đã tới chưa?”
『 Mới vừa xuống máy bay xong, đang muốn gọi điện cho cậu thì cậu đã gọi tới rồi, xem ra chúng ta còn rất có tâm ý tương thông nha. 』
“Anh ăn gì chưa?”
『 Mới vừa ở trên máy bay ăn vài cái bánh mì cùng một hộp sữa, có điều chốc nữa cũng phải đi kiếm chút gì để ăn. Cả ngày nay vội quá, làm cho tôi mệt chết đi được. 』
Tiêu Vũ Triết lúc trước cũng đã kể cho Lý Cảnh Mộ qua điện thoại về dự án lần này, là một công viên của một khu dân cư, lý tưởng là khỏe mạnh – bảo vệ môi trường và năng lượng xanh, vật liệu xây dựng cũng phải sát với chủ đề, vừa vặn trước đây trong một lần hội chợ anh có thấy qua một số vật liệu phù hợp với dự án lần này, có điều nhà sản xuất lại ở vùng khác, anh đành phải ngàn dặm xa xôi đi một chuyến máy bay tới đó, chủ yếu vẫn là xác nhận vật liệu ở đó có đủ dùng hay không, sau đó đặt hàng mà thôi.
Lý Cảnh Mộ cũng chưa bao giờ tiếp xúc với nghề nghiệp của anh, phỏng chừng cũng chỉ biết đại khái giống như những người ngoài nghề, thật sự chỉ nghĩ rằng chỉ cần vẽ một bản thiết kế giao ra là sẽ có người đi hoàn thành nó. Kỳ thật không phải thế, từ lúc xuất ra bản thảo, vì cam đoan ý tưởng của mình được chấp nhận thì phải thuyết minh cho sếp và khách hàng hiểu, vì bảo đảm giá cả lẫn chất lượng vật liệu không xảy ra vấn đề thì phải cùng công ty vật liệu xây dựng thương lượng bàn luận, thậm chí để hoàn thành công trình đúng kỳ hạn thì phải thường xuyên kiểm tra công việc của các công nhân để không bị kéo dãn thời gian, vì tận thiện tận mỹ không có sai sót thì mọi việc đều phải do chính mình tự thân vận động, cái nghề nhìn bề ngoài ngăn nắp gọn gàng trên thực tế cũng không phải thoải mái như vậy.
Lúc này nghe được anh kêu mệt, Lý Cảnh Mộ miệng nhanh hơn não, nói: “Có việc gì tôi có thể giúp đỡ hay không?” Nói xong lại cảm thấy xấu hổ, anh đi chuyến này tuy rằng cũng không dính dáng quá nhiều tới chuyên ngành thiết kế, nhưng căn bản cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa cậu cũng chẳng hiểu biết gì về việc thiết kế công viên, hỏi cũng như là không hỏi.
Tiêu Vũ Triết đương nhiên không biết giờ phút này cậu đang ngượng ngùng, ở sau khi cậu nói xong thì anh liền mang theo ý cười mà nói rằng: 『 Ở lúc tôi đang nhớ cậu, mà cậu lại gọi điện thoại nói chuyện với tôi, chính là giúp đỡ lớn nhất cho tôi rồi. 』
Cái này khiến Lý Cảnh Mộ thật nói không ra lời, trên tinh thần thì cảm thấy thực ngượng ngùng, nội tâm lại hơi hơi lộ ra một tia vui sướng thỏa mái nói không rõ ra sao. Cậu cứ cầm điện thoại mãi không lên tiếng, cho dù cầm đến nỗi điện thoại nóng rần lên cũng không buông tay.
Loại cảm giác vừa chua xót lại ngọt ngào như mối tình đầu này là làm sao vậy? Rồi lại không giống như mối tình đầu, nồng đậm hơn, giống như một chai rượu mạnh sau bao năm tháng lắng đọng, khi mở ra vị rượu sẽ biến thành thanh dịu lắng đọng sâu trong vòm miệng, dư vị kéo dài mãi không thôi.
『 Làm sao vậy? 』 Cậu không lên tiếng, thanh âm của người bên kia thoáng đè thấp 『 Ngượng ngùng sao? 』
Lý Cảnh Mộ thực cảm thấy nếu Tiêu Vũ Triết giờ phút này đứng ở trước mặt cậu, cậu có thể bóp chết anh, hoàn toàn là bị người chọc đúng tim đen mà thẹn quá thành giận.
Tuy rằng Tiêu Vũ Triết luôn nói rằng cái đó cùng anh ở lâu bên nước ngoài không có liên quan, nhưng Lý Cảnh Mộ cảm thấy có vài lời nói cùng việc làm có thể cậu cả đời này cũng không thể thản nhiên thực hiện như anh.
“Anh…” Lý Cảnh Mộ mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn.
『 Sao cơ? 』
“Anh vẫn là mau mau đi kiếm đồ ăn đi, tôi không quấy rầy anh nữa.” Hoàn toàn là bộ dáng muốn cúp điện thoại.
『 Ha hả, Cảnh Mộ à 』thanh âm Tiêu Vũ Triết hợp thời vang lên, 『 Chúng ta năm ngày không gặp rồi đó, tôi thực sự rất nhớ cậu, buổi chiều ngày mai tôi hẳn là có thể về sớm, tôi tới đón cậu nhé, chúng ta cùng đi ăn cơm được không? Có thể chỉ có thời gian hai, ba giờ ngắn ngủn, nhưng mà, tôi rất muốn gặp cậu. 』
Tiếng nói thuần hậu của đối phương dịu dàng trầm trầm đầy bình tĩnh vang lên, giống như những viên đá nho nhỏ liên tiếp ném xuống mặt hồ khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Trong vô thức nói tiếng đồng ý, kỳ thật đáy lòng cũng không có nửa điểm phản đối.
Buông di động bị cầm nóng lên, ngồi ở bên giường, Lý Cảnh Mộ bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên thấy Tiêu Vũ Triết, dưới ánh đèn chói mắt là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, khóe mắt lơ đãng mà quét qua, mang theo một tia không kiên nhẫn khó phát giác, khi đó cậu bỗng nhiên đã cảm thấy. người nọ, ở một nơi quá cao đến nỗi mình không thể với tới.
Hình ảnh trong trò chơi rất đẹp lại chân thật, hai người trong trò chơi vai sóng vai ngồi ở trên bờ cát, mặt hướng về phía trời xanh biển rộng, gió thường thường thổi tới, những đợt sóng nhấp nhô thay nhau tấp vào bờ, bên tai còn có thể nghe được tiếng sóng vỗ bờ xào xạc, tốt đẹp đến làm cho Lý Cảnh Mộ đứng lặng thật lâu không thể lấy lại tinh thần.
Tiêu Vũ Triết từ sau lưng ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Chờ ngày nào đó chúng ta đều dành ra một khoảng thời gian, cùng đi ngắm biển rộng trời xanh chân thật, được không?”
Lý Cảnh Mộ không lên tiếng trả lời, tay lại gắt gao mà nắm chặt lấy đôi bàn tay còn đang ôm quanh eo mình.
Hai người đều là những người đàn ông đã rảo bước đến ngưỡng cửa tuổi ba mươi, ở trong mắt đám trẻ cũng đã là những lão già cả rồi, thời gian có thể thỏa thích vui chơi suốt một ngày như thế này đã ít lại càng ít. Mấy ngày sau, hai nhân vật cũng không có cơ hội làm nhiệm vụ thăng cấp nữa, bọn họ ngẫu nhiên login cũng chẳng qua là bởi vì nhớ nhung người mang cái tên giống như nhân vật, hơn nữa mặc kệ trong trò chơi rời đi bao xa, trước khi logout đều sẽ trở lại bờ biển ấy.
Lý Cảnh Mộ chỉ cho bản thân mình một ngày nghỉ, ngày hôm sau cậu dậy thật sớm chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả hai người, chào tạm biệt Tiêu Vũ Triết vẫn có chút không nỡ rời, cũng từ chối để anh tiễn mình, tự cậu chạy xe đạp điện tới cửa hiệu.
Đóng cửa lại, nhìn căn phòng chỉ còn lại mình mình, căn phòng vốn không lớn lắm nhưng không hiểu sao Tiêu Vũ Triết bỗng cảm thấy trống trải, đầu tiên là lấy ra bản phác thảo thiết kế xóa xóa sửa sửa một lúc, thật sự vô tâm tình để lại làm tiếp, anh đành mở máy tính ra login cả hai nhân vật, cùng tiếp tục đánh quái thăng cấp.
Cũng không chờ hai nhân vật thăng được hai cấp, ID Chiết Dực Tư Vũ đã bị cưỡng chế logout, Tiêu Vũ Triết đang hoang mang tra tìm nguyên nhân thì ID này lại ‘ting’ một tiếng login, không đầy một phút đã thấy người login mờ mịt mà chạy xung quanh một vòng, đối ID Hoa Khai Mộ Cảnh bên người hỏi: 『 Sao lại ở chỗ này vậy ? Vũ Triết, anh login à? 』
Tiêu Vũ Triết chỉ cảm thấy ngực bức rứt, miệng lại nhịn không được mà nở nụ cười, cười đến chính anh đều cảm thấy sẽ rất xấu xí, tay cũng đồng thời đánh chữ 『 Ừ, sợ cậu không rảnh để chơi, đang giúp ID của cậu tăng cấp đó. 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Tôi đang ở cửa hàng, hiện tại không có chuyện gì làm nên lên game chơi một chút. 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Cậu chắc down trò chơi lâu lắm? 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Hẳn là vậy, vừa mở máy tính là down luôn, chạy đi làm việc một chốc quay lại đã thấy down xong rồi, có điều tốc độ mạng không nhanh bằng nhà anh, down mất tầm ba giờ lận. 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Sắp giữa trưa rồi, cậu chuẩn bị ăn cơm chưa? 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Ừm, tầm nửa giờ nữa mới đi đặt cơm. Cơm trưa của anh tôi để cả trong tủ lạnh rồi đó nhé, đói bụng lấy ra hâm nóng một chút là có thể ăn. 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Tôi biết, buổi sáng cậu đã dặn một lần rồi mà. Có điều Cảnh Mộ à, chân tôi cũng chưa lành hẳn, bữa tối phải làm sao bây giờ nha? 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Vậy buổi tối tôi lại qua nữa, có điều tôi phải về nhà lấy mấy bộ quần áo để thay, có thể sẽ muộn một chút đấy. 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Cảnh Mộ. 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Ừ? 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Cảnh Mộ. 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Chuyện gì vậy? 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Không, chỉ là rất muốn gọi cậu thôi. 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『… 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Cảnh Mộ. 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Anh đủ hay chưa đấy! 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『(┬ˍ┬) Lần này tôi là muốn nói, buổi tối tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt. 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『… … 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Không cùng anh tán dóc nữa, tôi bây giờ có việc phải đi rồi, anh từ từ chơi đi nhé. 』
Những lời này vừa nói xong, Chiết Dực Tư Vũ liền vẫn không nhúc nhích, Tiêu Vũ Triết đợi trong chốc lát cũng không rời đi, liền đem nhân vật của mình dịch lại gần Chiết Dực Tư Vũ, làm một cái động tác ôm chầm, đem Chiết Dực Tư Vũ ôm vào trong lòng, sau đó anh liền chống cằm nhìn hai nhân vật trên màn hình mà cười, nghĩ tới buổi tối lại có thể gặp đối phương, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
Trước khi đóng cửa hiệu, Lý Cảnh Mộ trước hết cùng người nhà gọi điện thoại nói mình không về nhà ăn cơm nhưng phải về nhà lấy quần áo, chờ lúc về đến nhà liền nhìn thấy mẹ cậu ngồi trên sa lông đan áo len, trên bàn cơm đặt một bình giữ ấm.
Mẹ cậu thấy là cậu liền vừa đan áo vừa hỏi: “Chân thằng bé Vũ Triết thế nào rồi?”
“Tốt lên được hơn phân nửa rồi mẹ ạ, chỉ là đi đường còn chưa tiện lắm thôi.”
Mẹ cậu thở dài “Thương cân động cốt là khó lành lắm, con có xoa bóp chân theo cách mẹ bảo cho nó không?”
“Có, hôm qua lúc bôi thuốc cũng đã xoa bóp rồi mẹ ạ, một ngày ba lần sáng trưa chiều, bằng không cũng không lành nhanh như thế, vẫn là cách của mẹ tốt nhất.”
“Khéo nịnh.” Mẹ cậu lườm cậu một cái, lấy que đan chỉ chỉ về phía bàn cơm “Trên bàn là nồi canh xương hầm mẹ làm cho Vũ Triết đó, con cầm tới cho mẹ nhé, dặn nó ăn nhiều vào một chút, mau mang đi đi.”
“Dạ, con vào phòng lấy mấy bộ đồ đã.”
“Đi đi.”
Chờ Lý Cảnh Mộ thu dọn xong quần áo, xách bình giữ ấm chuẩn bị ra khỏi cửa đều không phát hiện ba ba cậu, liền hỏi: “Ba đâu mẹ?”
“Mới quen bạn đánh cờ mới, gần đây toàn ở bên ngoài chơi cờ, có đôi khi đến giờ ăn cơm rồi còn không biết về nhà.” Vừa dứt lời, chợt nghe tiếng đóng cửa vang lên, ba ba Lý Cảnh Mộ đi vào, mẹ cậu lườm ông một cái “Còn biết về nhà ăn cơm đấy.”
Ba lý tốt tính mà ha hả cười “Không phải là chơi cờ nhiều một lúc thôi sao.” Nhìn Lý Cảnh Mộ, hỏi “Con đã về đấy à, đây là lại muốn đi ra ngoài nữa sao, không ở nhà ăn cơm à con?”
“Dạ, chân Vũ Triết còn chưa tốt hẳn nên con qua đó chăm sóc thêm mấy ngày. Ba, con đi trước nha.”
“Ai ai, đi thôi.”
Nhìn con trai đi ra ngoài đóng cửa, ba Lý nhìn bà bạn già của mình, nói “Xem con của chúng ta săn sóc người ta kia, nó cũng còn chưa săn sóc tôi với bà như thế đâu. Hiện tại là ở lại chiếu cố, về sau còn không phải cùng người ta ở chung luôn nha.”
Lời này lại khiến bà bạn già của ông cho ông một cái nhìn xem thường “Ông cũng đừng ở đây nói vớ vẩn, về sau hai vợ chồng chúng nó không ở chung, chẳng lẽ tách ra ở riêng à?” Buông công việc trên tay, vỗ vỗ sợi len dính trên quần áo, bà đứng lên, nói “Hơn nữa, tôi chăm sóc ông bao nhiêu năm như thế cũng chưa thấy ông chăm sóc lại tôi đâu à nha, ăn cơm cũng còn để tôi bưng lên.”
Ba Lý vừa nghe, biết mình về trễ khiến vợ mình cáu giận, vội vàng thể hiện “Tôi đi tôi đi, xin quý bà cứ ngồi đây, tôi đi đem thức ăn bưng lên, tất cả trong phòng bếp đúng không, tôi đây đi bưng lên hết cho.”
Mẹ Lý quay mắt đi, hừ một tiếng, ba Lý lập tức xám xịt mà cụp đuôi chạy vào phòng bếp bưng đồ ăn lên.
Tân Thành là một thành phố nhỏ, Lý Cảnh Mộ đi xe đạp điện không đến một giờ là đã đi qua nửa thành phố tới dưới lầu nhà Tiêu Vũ Triết, đem xe khóa lại, lên trên nhà đối phương, vừa định ấn số trên khóa điện tử nhà thì anh đã mở cửa cho cậu.
Lên lầu nhìn thấy Tiêu Vũ Triết cậu liền hỏi: “Sao mở cửa nhanh như vậy?”
Tiêu Vũ Triết nói: “Tôi ở ban công thấy cậu rồi mà.”
“À.”
“Đây là cái gì?” Tiêu Vũ Triết chỉ vào bình giữ ấm cậu xách trong tay, hỏi.
“Mẹ của tôi hầm xương cho anh đó, trước ăn lót bụng trước, tôi đây phải đi nấu cơm.”
Tiêu Vũ Triết đem bình mở ra, vừa thấy liền nói “Canh nhiều như thế chúng ta cùng ăn đi, cơm thì không vội nấu, cậu nghỉ ngơi một chút rồi hẵng làm.”
“Cũng tốt.”
Tay nghề của mẹ Lý rất tốt, bình giữ ấm vừa mở ra đã thơm lừng nức mũi khiến Lý Cảnh Mộ lập tức liền nuốt nước miếng, cảm thấy đề nghị của Tiêu Vũ Triết bỗng nhiên tốt lắm, vội buông quần áo đi vào trong bếp rửa tay, mang ra chén đũa cùng Tiêu Vũ Triết chia sẻ món canh xương hầm.
Vẫn là một đêm bình thường mà yên bình, lần nữa ngủ chung một giường, trừ bỏ không có một bước cuối cùng, cách hai người ở chung đã rất giống một đôi yêu nhau bình thường.
Một cái hôn ngủ ngon dịu dàng hoặc nồng nàn sau đó ôm nhau ngủ, kết thúc một ngày bình thường cũng rất đỗi yên ả.
Trên tay Tiêu Vũ Triết còn vài dự án đang thi công, bởi vậy cho dù trên chân còn sưng chưa lành hẳn nhưng vẫn phải vùi đầu vào công việc. Lý Cảnh Mộ tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng thấy anh mới nghỉ ngơi được một ngày thì ngày hôm sau đã điện thoại gọi đến tới tấp, hết cuộc này tới cuộc kia như đòi mạng nên cũng không tiện kêu anh nghỉ ngơi thêm vài ngày, lại lo lắng anh cứ như vậy chạy tới công trường thì chẳng may lại va đập vào đâu đó, làm cho vết thương khó lắm mới lành lại càng thêm nặng, nên cậu chẳng những ban ngày đúng ba bữa chủ động gọi điện thoại, buổi tối tiếp tục chạy xe qua hơn nửa thành phố chăm sóc anh, nấu cơm nấu nước, bôi thuốc bóp chân cho anh.
Ngày như vậy khiến Tiêu Vũ Triết hoàn toàn không biết phiền chán, thậm chí còn thích thú, đừng nói cái chân bây giờ vốn đã bị sưng vù, anh thậm chí còn cảm thấy chân cứ sưng lên như thế thì thật tốt.
Cho dù đã từng cùng người kia yêu đến liều lĩnh muốn chết muốn sống, nhưng từ đầu tới đuôi anh đều là người mang khuôn mặt tươi cười săn sóc người ta,mà người thời thời khắc khắc quan tâm tới anh từng chút một, nói thật, trừ dì của anh, cũng chỉ có Lý Cảnh Mộ.
Tiêu Vũ Triết bị thương cũng chỉ là vết sưng nhỏ, không quá vài ngày là lành hẳn, Lý Cảnh Mộ không có lý do tiếp tục ở lại, kỳ thật cậu tiếp tục ở lại cũng hoàn toàn không cần lý do, vào buổi sáng biết cậu buổi tối không tới nữa, Tiêu Vũ Triết rõ ràng có vẻ muốn nói lại thôi.
Anh muốn nói với Lý Cảnh Mộ cứ ở lại luôn đi, nhưng anh biết Lý Cảnh Mộ đi xe đạp điện chạy qua chạy lại cũng mất tầm hơn hai giờ, cho dù anh chưa từng thấy cậu kêu mệt nhưng Tiêu Vũ Triết cũng biết là không dễ dàng gì. Xe đạp điện không giống ô tô có thể che chắn trời mưa trời trời gió, cho dù không có phiền toái kẹt xe nhưng chỉ số an toàn cũng không được coi là cao.
Cho nên cuối cùng anh cũng chẳng nói gì cả, vốn tính lấy xe đưa Lý Cảnh Mộ đi làm, lại bị cậu đẩy về.
“Tôi ngồi xe anh đi rồi xe đạp điện lại phải để ở đây, buổi tối chẳng phải lại phải vòng về lấy lần nữa sao? Tôi không cần đưa đi đâu, hơn nữa công việc của anh cũng rất bận rộn mà, sáng sớm đã có ít nhất mười cuộc điện thoại, mau đi đi thôi, không cần lo lắng cho tôi đâu.”
Tiêu Vũ Triết không nói cái gì nữa, hai người ở cửa đứng một hồi, cuối cùng anh vuốt mặt Lý Cảnh Mộ, nói: “Chìa khóa tôi đã đưa cậu rồi, cậu chừng nào muốn qua đây cũng được.” Lý Cảnh Mộ mới tới ngày đầu tiên đã được Tiêu Vũ Triết đưa cho chìa khóa…
Lý Cảnh Mộ nắm lấy bàn tay đang vuốt mặt mình, nhẹ nhàng kéo xuống, dùng sức nắm chặt rồi lại buông ra “Tôi đi đây, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại nhé.”
Tiêu Vũ Triết ở trước khi cậu ra khỏi cửa lại bổ sung “Không có việc gì cũng gọi điện thoại nhé.”
Lý Cảnh Mộ tươi cười với anh một cái, mở cửa đi ra.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Tiêu Vũ Triết dựa lưng vào trên tủ để giày, nhưng còn chưa kịp tự hỏi việc lớn trong đời và linh tinh, di động lại bắt đầu vang lên không ngừng, chỉ đành bất đắc dĩ mà thở dài, lấy tới nghe.
Kế tiếp lại là vài ngày không thấy mặt, buổi tối ngày thứ năm khi cậu ở nhà cơm nước xong xuôi, lại nhớ tới Tiêu Vũ Triết hôm nay gọi điện thoại nói anh phải đi tới vùng khác, buổi tối mới có thể ngồi máy bay trở về, cũng không biết bây giờ anh đã trở về chưa, đã ăn cơm chưa? Nghĩ như vậy khiến Lý Cảnh Mộ có chút đứng ngồi không yên, trực tiếp liền đứng lên quay về phòng gọi điện thoại cho anh.
Nhìn con trai mới vừa ngồi xem TV với mình chưa được tới nửa giờ đã bỏ chạy, mẹ Lý còn vừa đan áo len vừa vui tươi hớn hở mà cho ông bạn già đang một mình chơi cờ bên cạnh mình một ánh mắt đầy ý vị thâm trường.
“Thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của con ông chưa?”
Ba Lý không cho là đúng “Thằng đàn ông nào đang yêu mà chả vậy.”
Mẹ Lý thật là đắc ý “Lúc ấy ông theo đuổi tôi cũng như vậy nhỉ.”
Ba Lý liếc bà một cái, xoay lưng đi không thèm để ý tới bà nữa.
Mẹ Lý tiếp tục cười, trong tay vừa không ngừng đan vừa trêu ghẹo “Đều đã ngần ấy năm, da mặt còn mỏng như vậy.”
Hành vi trốn vào trong phòng gọi điện thoại cho Tiêu Vũ Triết của Lý Cảnh Mộ hiển nhiên không có nửa điểm hiệu quả, cậu căn bản không biết mẹ mình đối với mỗi hành động cử chỉ của cậu đều hiểu rõ như lòng bàn tay, Lý Cảnh Mộ trực tiếp ấn nút gọi nhanh cho đối phương.
『 Cảnh Mộ? 』
“Ừ, là tôi đây, anh đã tới chưa?”
『 Mới vừa xuống máy bay xong, đang muốn gọi điện cho cậu thì cậu đã gọi tới rồi, xem ra chúng ta còn rất có tâm ý tương thông nha. 』
“Anh ăn gì chưa?”
『 Mới vừa ở trên máy bay ăn vài cái bánh mì cùng một hộp sữa, có điều chốc nữa cũng phải đi kiếm chút gì để ăn. Cả ngày nay vội quá, làm cho tôi mệt chết đi được. 』
Tiêu Vũ Triết lúc trước cũng đã kể cho Lý Cảnh Mộ qua điện thoại về dự án lần này, là một công viên của một khu dân cư, lý tưởng là khỏe mạnh – bảo vệ môi trường và năng lượng xanh, vật liệu xây dựng cũng phải sát với chủ đề, vừa vặn trước đây trong một lần hội chợ anh có thấy qua một số vật liệu phù hợp với dự án lần này, có điều nhà sản xuất lại ở vùng khác, anh đành phải ngàn dặm xa xôi đi một chuyến máy bay tới đó, chủ yếu vẫn là xác nhận vật liệu ở đó có đủ dùng hay không, sau đó đặt hàng mà thôi.
Lý Cảnh Mộ cũng chưa bao giờ tiếp xúc với nghề nghiệp của anh, phỏng chừng cũng chỉ biết đại khái giống như những người ngoài nghề, thật sự chỉ nghĩ rằng chỉ cần vẽ một bản thiết kế giao ra là sẽ có người đi hoàn thành nó. Kỳ thật không phải thế, từ lúc xuất ra bản thảo, vì cam đoan ý tưởng của mình được chấp nhận thì phải thuyết minh cho sếp và khách hàng hiểu, vì bảo đảm giá cả lẫn chất lượng vật liệu không xảy ra vấn đề thì phải cùng công ty vật liệu xây dựng thương lượng bàn luận, thậm chí để hoàn thành công trình đúng kỳ hạn thì phải thường xuyên kiểm tra công việc của các công nhân để không bị kéo dãn thời gian, vì tận thiện tận mỹ không có sai sót thì mọi việc đều phải do chính mình tự thân vận động, cái nghề nhìn bề ngoài ngăn nắp gọn gàng trên thực tế cũng không phải thoải mái như vậy.
Lúc này nghe được anh kêu mệt, Lý Cảnh Mộ miệng nhanh hơn não, nói: “Có việc gì tôi có thể giúp đỡ hay không?” Nói xong lại cảm thấy xấu hổ, anh đi chuyến này tuy rằng cũng không dính dáng quá nhiều tới chuyên ngành thiết kế, nhưng căn bản cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa cậu cũng chẳng hiểu biết gì về việc thiết kế công viên, hỏi cũng như là không hỏi.
Tiêu Vũ Triết đương nhiên không biết giờ phút này cậu đang ngượng ngùng, ở sau khi cậu nói xong thì anh liền mang theo ý cười mà nói rằng: 『 Ở lúc tôi đang nhớ cậu, mà cậu lại gọi điện thoại nói chuyện với tôi, chính là giúp đỡ lớn nhất cho tôi rồi. 』
Cái này khiến Lý Cảnh Mộ thật nói không ra lời, trên tinh thần thì cảm thấy thực ngượng ngùng, nội tâm lại hơi hơi lộ ra một tia vui sướng thỏa mái nói không rõ ra sao. Cậu cứ cầm điện thoại mãi không lên tiếng, cho dù cầm đến nỗi điện thoại nóng rần lên cũng không buông tay.
Loại cảm giác vừa chua xót lại ngọt ngào như mối tình đầu này là làm sao vậy? Rồi lại không giống như mối tình đầu, nồng đậm hơn, giống như một chai rượu mạnh sau bao năm tháng lắng đọng, khi mở ra vị rượu sẽ biến thành thanh dịu lắng đọng sâu trong vòm miệng, dư vị kéo dài mãi không thôi.
『 Làm sao vậy? 』 Cậu không lên tiếng, thanh âm của người bên kia thoáng đè thấp 『 Ngượng ngùng sao? 』
Lý Cảnh Mộ thực cảm thấy nếu Tiêu Vũ Triết giờ phút này đứng ở trước mặt cậu, cậu có thể bóp chết anh, hoàn toàn là bị người chọc đúng tim đen mà thẹn quá thành giận.
Tuy rằng Tiêu Vũ Triết luôn nói rằng cái đó cùng anh ở lâu bên nước ngoài không có liên quan, nhưng Lý Cảnh Mộ cảm thấy có vài lời nói cùng việc làm có thể cậu cả đời này cũng không thể thản nhiên thực hiện như anh.
“Anh…” Lý Cảnh Mộ mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn.
『 Sao cơ? 』
“Anh vẫn là mau mau đi kiếm đồ ăn đi, tôi không quấy rầy anh nữa.” Hoàn toàn là bộ dáng muốn cúp điện thoại.
『 Ha hả, Cảnh Mộ à 』thanh âm Tiêu Vũ Triết hợp thời vang lên, 『 Chúng ta năm ngày không gặp rồi đó, tôi thực sự rất nhớ cậu, buổi chiều ngày mai tôi hẳn là có thể về sớm, tôi tới đón cậu nhé, chúng ta cùng đi ăn cơm được không? Có thể chỉ có thời gian hai, ba giờ ngắn ngủn, nhưng mà, tôi rất muốn gặp cậu. 』
Tiếng nói thuần hậu của đối phương dịu dàng trầm trầm đầy bình tĩnh vang lên, giống như những viên đá nho nhỏ liên tiếp ném xuống mặt hồ khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Trong vô thức nói tiếng đồng ý, kỳ thật đáy lòng cũng không có nửa điểm phản đối.
Buông di động bị cầm nóng lên, ngồi ở bên giường, Lý Cảnh Mộ bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên thấy Tiêu Vũ Triết, dưới ánh đèn chói mắt là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, khóe mắt lơ đãng mà quét qua, mang theo một tia không kiên nhẫn khó phát giác, khi đó cậu bỗng nhiên đã cảm thấy. người nọ, ở một nơi quá cao đến nỗi mình không thể với tới.
Tác giả :
Mạt Hồi