Tương Quý Phi Truyện
Chương 132: Tổ phụ khi còn sống
Vào phòng Tương lão gia tử, nhìn tổ phụ đang nằm trên giường, hốc mắt Tương Như Nhân lại một trận chua xót.
Tương lão gia tử nằm trên giường, gầy đi nhiều, sắc mặt già nua và một mái đầu bạc. Mười lăm năm qua đi, nàng lại tưởng tổ phụ vẫn còn như ngày nào ôm lấy bản thân dạy dỗ. Thời gian đã lặng lẽ mang năm tháng của hắn trôi đi.
Đúng vậy, mười lăm năm lớm lên, mười lăm năm xuất giá, tuổi của tổ phụ so với thái hoàng thái hậu còn lớn hơn. Chính nàng còn già đi, làm sao có thể ngăn cản tổ phụ già đi.
Đến bên giường ngồi xuống, mặc dù là tỉnh nhưng Tương lão gia tử cũng là thật thong thả mới đem tầm mắt chuyển tới trên người nàng, sau khi nhìn thật lâu, ánh mắt tỉnh táo vài phần, nói “Đứa nhỏ, ngươi đã đến rồi.”
Hai tay tiều tụy như muốn đưa lên, Tương Như Nhân vội nắm chặt lấy, cười nhìn Tương lão gia tử “Đúng vậy tổ phụ, ta đến.”
Tương lão gia tử gật gật đầu “Đến là tốt rồi. Ngươi trưởng thành, tổ phụ biết trong lòng ngươi khẳng định có nhiều điều không cam lòng. Nhưng đây là thánh chỉ, Tương gia ta dù lớn cũng đấu không lại hoàng quyền.”
Tương Như Nhân ngẩn ra, nhìn thoáng qua Trình Bích Nhi, trả lời Tương lão gia tử “Tổ phụ, Nhân Nhân minh bạch.”
“Minh bạch là tốt rồi, minh bạch là tốt rồi.” Tương lão gia tử vỗ vỗ bàn tay Tương Như Nhân “Thái tử điện hạ là người ổn trọng có trách nhiệm, người nếu chân thành hầu hạ, hắn sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nước mắt Tương Như Nhân không kiềm được rơi xuống. Trí nhớ của tổ phụ, hiện thời đã loạn, nghẹn ngào gật đầu “Tổ phụ yên tâm. Ta cùng thái tử nhất định sẽ hảo hảo ở chung.”
“Vậy là tốt rồi. Chờ Nhị ca ngươi đi Hàn Lâm viện, ta có thể giúp gì sẽ giúp, còn lại vẫn phải dựa vào chính hắn. Tương lai hắn cũng giống như phụ thân ngươi, phải gánh vác toàn bộ cái nhà này.”
Tương lão gia tử ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn đỉnh giường.
Nửa ngày, Tương lão gia tử nhìn về phía bụng nhô ra của Tương Như Nhân “Đứa nhỏ a, sao ngươi có thể ngu như vậy, lại cùng hoàng hậu có cái ước định đó.” Trí nhớ lại trở về hiện tại, Tương Như Nhân nắm chặt bàn tay thô ráp của hắn “Tổ phụ, chuyện là ta làm không đúng, ta muốn sinh hạ đứa nhỏ an ổn lớn lên nên không muốn người khác cảm thấy uy hiếp đến thái tử. Cho nên mới ra hạ sách này.”
“Hài tử ngốc, Tương gia chúng ta chẳng lẽ còn không chống đỡ được một hoàng tử ưu tú hơn thái tử. Thân mình của thái tử, thành thân cho đến nay vẫn chưa sinh hạ được hoàng tôn tử, trong triều hiện tại đã bắt đầu rối.”
“Vâng, Nhân Nhân minh bạch, chắc chắn dạy tốt Dung nhi.”
Tương lão gia tử gật đầu, thong thả nói nói. Một hồi nhắc đến hiện tại Tương Như Nhân bị nhốt ở Khải Tường cung. Một hồi lại nhắc về chuyện mười lăm mười sáu năm trước, lúc nàng được tứ hôn, lúc nàng gả đi, thậm chí cả lúc nàng vừa được sinh ra.
Nước mắt Tương Như Nhân tuôn rơi. Trí nhớ hỗn loạn như vậy, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thời gian của tổ phụ là không còn nhiều. “Tương gia chúng ta, bắt đầu từ tổ tiên phụ đã đi theo hoàng gia.” Tương lão gia tử vỗ nhè nhẹ tay nàng như đang an ủi “Con người sinh ra trên đời đều tránh không khỏi số mệnh, phải đón nhận nó thôi.”
Nói xong, Tương lão gia tử nặng nề thở dài một hơi “Có lỗi nhất là với cô cô ngươi, chuyện Định vương gia. Tương Trọng Hành ta, không phải là một phụ thân tốt, cũng vĩnh viễn không thể. Ta trước hết là một tộc trưởng tốt, sau là thần tử tốt, cuối cùng mới là phụ thân.
Đáy mắt Tương lão gia tử toát ra đầy vẻ bi thương và tiếc nuối. Người sống trên đời, thân bất do kỉ. Sống đến cuối đời mới có thể phát hiện cả đời vì gia tộc, làm một trung thần, chung quy là bỏ lỡ nhiều lắm, có lỗi nhiều lắm.
Nhưng con người là như vậy, có những thứ buộc phải lựa chọn.
“Lỗi của tổ phụ, ngươi đừng lặp lại.” Thật lâu sau Tương lão gia tử nhìn nàng nói “Cái nhà này giao cho phụ thân ngươi, giao cho nhi tử ngươi, giao cho cháu chắt sau này. Xuất giá rồi thì ngươi cứ tùy tâm sở dục chút đi.”
Tương Như Nhân gật gật đầu, sợ vừa nói ra sẽ khóc thành tiếng. Tương lão gia tử nhìn nàng, thế nhưng lại hỏi “Đứa nhỏ, ngươi đã đến rồi.”
Cuối cùng Tương Như Nhân khắc chế không nổi, ghé vào trên người Tương lão gia tử khóc nấc lên. Tương lão gia tử xoa xoa đầu nàng, cười nói “Khóc cái gì, lập gia đình xong qua hai năm là làm nương rồi, còn khóc nháo như đứa trẻ thế này.”
Trình Bích Nhi nâng nàng dậy, mang bầu sao có thể để khóc lớn như vậy động thai khí, đỡ nàng ra gian ngoài. Tương Như Nhân dựa vào trong lòng nàng, tiếng khóc không còn lớn như vậy nhưng nước mắt vẫn kiềm không nổi rơi xuống. Trình Bích Nhi đau lòng xoa xoa lưng cho nàng “Đừng khóc, tuổi lớn rồi chung quy có một ngày sẽ rời đi. Ngươi khóc thương thân, tổ phụ biết được trong lòng cũng không an ổn.”
“Tổ phụ như vậy đã bao lâu?” Tương Như Nhân thút thít hỏi nàng.
“Hơn một tháng. Thái hoàng thái hậu băng thệ, ngươi cùng hoàng hậu bị phạt, tổ phụ liền ngã bệnh. Lúc ấyvẫn còn rất tỉnh táo, thường gọi tướng công cùng đại ca đến hỏi chuyện. Tổ phụ nhất định hỏi vì sao ngươi ước định như vậy với hoàng hậu, chúng ta không dám nói. Thẳng đến đầu tháng ba thì trí nhớ của tổ phụ bắt đầu lộn xộn.”
Trình Bích Nhi giữ chặt tay nàng “Đại phu nói, tổ phụ như vậy, thời gian không còn nhiều... “
Tô Khiêm Dương tới đón nàng, Trình Bích Nhi giúp đỡ nàng ra cửa sau. Tô Khiêm Dương xuống xe, nhìn thấy nàng như vậy cũng không nói gì, đỡ nàng lên xe ngựa, gật gật đầu với Trình Bích Nhi rồi buông mành che.
Xe ngựa đi về hướng hoàng cung. Tô Khiêm Dương ôm nàng vào lòng, khẽ vỗ vai nàng. Tương Như Nhân tựa vào hắn không nói gì, chỉ cúi đầu khóc nức nở. Đã bao giờ thấy nàng khóc thương tâm đến vậy, Tô Khiêm Dương đau lòng lau khóe mắt cho nàng “Đã khóc thì không cần kiềm chế, có buồn phiền gì cứ nói ra, trẫm nghe.”
Tương Như Nhân không hé răng. Tô Khiêm Dương xoa xoa trán nàng “Vậy ngủ một lúc đi, rất nhanh sẽ về tới cung.”
Trở về trong cung, vài ngàu liên tiếp cảm xúc của Tương Như Nhân đều không tốt. Biết thời gian của tổ phụ không còn bao nhiêu nhưng lại không thể ở bên phụng dưỡng, tâm tình làm sao không khó chịu. Tô Khiêm Dương từ cách ba bốn ngày đến thành cách một ngày lại đến. Đến rồi kỳ thực cũng không nói gì nhiều, chỉ ở cạnh nàng.
Vài đêm này, nửa đêm hắn đều có thể bỗng nhiên nghe được tiếng nàng gọi tổ phụ. Vốn có bầu bảy tháng ngủ không được an ổn. Hiện tại lại càng khó ngủ.
Mỗi lần như thế, Tô Khiêm Dương đều ở bên tai an ủi cho đến khi nàng bình tĩnh, mới ôm nàng ngủ.
Cứ một tháng liêm tục như vậy, mãi đến tháng tư tuyển tú đến hồi kết thúc, thời điểm chung tuyển, hoàng thượng cũng gầy đi nhiều.
Những năm gần đây Trần Phụng xem như thấy rõ tấm lòng hoàng thượng dành cho Hiền phi là không thể nghi ngờ a, cùng hoàng thượng đến điện chung tuyển. Thời điểm sơ tuyển, phục tuyển Tô Khiêm Dương chưa từng đến, hiện tại tất nhiên là khiến cho các tú nữ một mảnh xao động.
Nam tử tuổi tưởng thành có nhiều mọ lực, mà trên người Tô Khiêm Dương, ngoại trừ khí chất tôn quý của bậc đế vương, còn có một phần trầm ổn theo năm tháng toát ra từ phong thái.
Kỳ thực đến tuổi này, hắn đối với tuyển tú đã không còn để tâm. Phần lớn tinh lực đều đặt lên triều chính, làm sao còn thời gờ rảnh rổi để quan tâm xem phi tử nào trẻ hay không trẻ, xinh đẹp hay không xinh đẹp.
Đức phi nhìn ra hắn không thèm để ý. Sơ tuyển, phục tuyển cũng không đến. Cho dù không muốn thì chung tuyển cũng không có cách nào vắng mặt.
Từng người từng người biểu diễn xong. Đầu tiên Tô Khiêm Dương là vì thái tử và con cháu hoàng thất tuyển người thích hợp, tiếp theo còn vì con cháu trong triều đã đến tuổi thành thân, thần tử còn trẻ mà lựa người. Cuối cùng mới đem chọn vào cung làm phi.
Trần Phụng tiếp nhận tập Tô Khiêm Dương viết xong, cúi đầu xin chỉ thị “Hoàng thượng, chỉ sáu người này, e là không tốt để giao đãi a.” Một lần tổng tuyển cử, chọn xong cho tất cả rồi tiến cung còn lại có sáu. Tập này đưa đến chỗ thái hậu nhất định bị bác bỏ.
Tô Khiêm Dương cầm lên danh sách người không được chọn ở bên cạnh, cũng nhớ không ra mặt, tùy ý lấy bốn, coi như vừa mười người.
Trần Phụng yên lặng lau mồ hôi, không biết có nên vì bốn người kia mà vui mừng hay không.
Tuyển tú chấm dứt là sẽ hạ chiếu thư. Chung tuyển xong lưu lại ba mươi tú nữ, trong đó có đến hai mươi người được hoàng thượng tứ hôn. Ngẫm lại tiên đế cũng thế, là người thích làm mối. Trần Phụng cầm ngọc tỷ đòn xuống từng cái từng cái, ngoài cửa là mấy thái giám đang chờ đi tuyên chỉ.
Đầu tháng năm, thánh chỉ tứ hôn được ban xuống. Phủ thái tử một lần này tăng thêm năm lương nhân, thêm cả một thái tử trắc phi. Thời gian từ cuối năm nay đến sang năm, trong Lâm An thành lại có một số lượng lớn phụng chỉ thành hôn.
Mười người ở trong cung thì tạm thời chỉ có Đức phi và Thục phi dạy. Trong triều đại thần thượng tấu nói hậu cung không thể luôn luôn vô chủ, muốn hoàng hậu được ra ngoài chủ trì đại cục. Tô Khiêm Dương đem tấu chương này ém xuống, giam cầm cũng đã gần nữa năm, tiếp tục để bọn họ thượng tấu.
Trong Cảnh Nhân cung, hoàng hậu không phải không biết tuyển tú đã xong, vào bao nhiêu người và phong phân vị gì.
Có điều nàng đang đùa vui với Ngũ hoàng tử tám tháng ở trong lòng. Đứa nhỏ này, thời gian nàng bị giam cầm cũng vẫn dưỡng tại Cảnh Nhân cung. Hiện thời là càng dưỡng càng thú vị, lớn lên đáng yêu không nói, thân mình còn rất tốt.
Ngày ngày có thêm hắn, hoàng hậu mới không cảm thấy buồn như vậy
Hà ma ma ở một bên thở dài một hơi “Nương nương, hiện thời trong lòng ngài rốt cuộc là đang nghĩ gì?”
Hoàng hậu giao Ngũ hoàng tử cho nhũ mẫu, vẻ mặt thong dong “Cần gì phải nghĩ, tuyển tú chấm dứt, chậm nhất là hai tháng nữa lệnh giam này cũng phải bỏ.” Nàng là hoàng hậu, cũng không phải phế hậu, sao có thể giam cầm lâu như vậy “Huống chi vị kia ở Khảo Tường cung còn có mấy tháng nữa sẽ sinh. Cũng không thể để đứa nhỏ sinh ra ở nơi giống như lãnh cung vậy, hoàng thượng sao đành lòng.”
Lúc nói lời này, ngữ khí của hoàng hậu hoàn toàn không ghen tức. Nàng coi như đã nhìn minh bạch, thời điểm hoàng thượng lấy đi phượng ấn nàng liền minh bạch. Một chút chờ mong cuối cùng cũng không còn, tình cảm phụ thê hai mươi năm gì đấy, nghĩ thế nào cũng đều thấy buồn cười.
Cái gì cũng không thực tế bằng ngôi vị hoàng đế và hoàng hậu này.
“Đưa đến phủ thái tử bao nhiêu người?” Hoàng hậu đứng dậy, bước ra ngoài sân, Cảnh Nhân cung dù bị đóng cửa nhưng cảnh sắc vẫn rất tốt.
“Hoàng thượng chọn năm người, thái tử phi đã nhận chỉ. Thánh chỉ ban thái tử trắc phi cũng đã hạ.”
Hoàng hậu gật gật đầu, ngẩng lên nhìn bầu trời. Một đám người mới, nhưng hiện thời trong lòng nàng quan tâm nhất là khi nào trong phủ thái tử mới sinh hạ thái tôn.. .
Tương lão gia tử nằm trên giường, gầy đi nhiều, sắc mặt già nua và một mái đầu bạc. Mười lăm năm qua đi, nàng lại tưởng tổ phụ vẫn còn như ngày nào ôm lấy bản thân dạy dỗ. Thời gian đã lặng lẽ mang năm tháng của hắn trôi đi.
Đúng vậy, mười lăm năm lớm lên, mười lăm năm xuất giá, tuổi của tổ phụ so với thái hoàng thái hậu còn lớn hơn. Chính nàng còn già đi, làm sao có thể ngăn cản tổ phụ già đi.
Đến bên giường ngồi xuống, mặc dù là tỉnh nhưng Tương lão gia tử cũng là thật thong thả mới đem tầm mắt chuyển tới trên người nàng, sau khi nhìn thật lâu, ánh mắt tỉnh táo vài phần, nói “Đứa nhỏ, ngươi đã đến rồi.”
Hai tay tiều tụy như muốn đưa lên, Tương Như Nhân vội nắm chặt lấy, cười nhìn Tương lão gia tử “Đúng vậy tổ phụ, ta đến.”
Tương lão gia tử gật gật đầu “Đến là tốt rồi. Ngươi trưởng thành, tổ phụ biết trong lòng ngươi khẳng định có nhiều điều không cam lòng. Nhưng đây là thánh chỉ, Tương gia ta dù lớn cũng đấu không lại hoàng quyền.”
Tương Như Nhân ngẩn ra, nhìn thoáng qua Trình Bích Nhi, trả lời Tương lão gia tử “Tổ phụ, Nhân Nhân minh bạch.”
“Minh bạch là tốt rồi, minh bạch là tốt rồi.” Tương lão gia tử vỗ vỗ bàn tay Tương Như Nhân “Thái tử điện hạ là người ổn trọng có trách nhiệm, người nếu chân thành hầu hạ, hắn sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nước mắt Tương Như Nhân không kiềm được rơi xuống. Trí nhớ của tổ phụ, hiện thời đã loạn, nghẹn ngào gật đầu “Tổ phụ yên tâm. Ta cùng thái tử nhất định sẽ hảo hảo ở chung.”
“Vậy là tốt rồi. Chờ Nhị ca ngươi đi Hàn Lâm viện, ta có thể giúp gì sẽ giúp, còn lại vẫn phải dựa vào chính hắn. Tương lai hắn cũng giống như phụ thân ngươi, phải gánh vác toàn bộ cái nhà này.”
Tương lão gia tử ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn đỉnh giường.
Nửa ngày, Tương lão gia tử nhìn về phía bụng nhô ra của Tương Như Nhân “Đứa nhỏ a, sao ngươi có thể ngu như vậy, lại cùng hoàng hậu có cái ước định đó.” Trí nhớ lại trở về hiện tại, Tương Như Nhân nắm chặt bàn tay thô ráp của hắn “Tổ phụ, chuyện là ta làm không đúng, ta muốn sinh hạ đứa nhỏ an ổn lớn lên nên không muốn người khác cảm thấy uy hiếp đến thái tử. Cho nên mới ra hạ sách này.”
“Hài tử ngốc, Tương gia chúng ta chẳng lẽ còn không chống đỡ được một hoàng tử ưu tú hơn thái tử. Thân mình của thái tử, thành thân cho đến nay vẫn chưa sinh hạ được hoàng tôn tử, trong triều hiện tại đã bắt đầu rối.”
“Vâng, Nhân Nhân minh bạch, chắc chắn dạy tốt Dung nhi.”
Tương lão gia tử gật đầu, thong thả nói nói. Một hồi nhắc đến hiện tại Tương Như Nhân bị nhốt ở Khải Tường cung. Một hồi lại nhắc về chuyện mười lăm mười sáu năm trước, lúc nàng được tứ hôn, lúc nàng gả đi, thậm chí cả lúc nàng vừa được sinh ra.
Nước mắt Tương Như Nhân tuôn rơi. Trí nhớ hỗn loạn như vậy, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thời gian của tổ phụ là không còn nhiều. “Tương gia chúng ta, bắt đầu từ tổ tiên phụ đã đi theo hoàng gia.” Tương lão gia tử vỗ nhè nhẹ tay nàng như đang an ủi “Con người sinh ra trên đời đều tránh không khỏi số mệnh, phải đón nhận nó thôi.”
Nói xong, Tương lão gia tử nặng nề thở dài một hơi “Có lỗi nhất là với cô cô ngươi, chuyện Định vương gia. Tương Trọng Hành ta, không phải là một phụ thân tốt, cũng vĩnh viễn không thể. Ta trước hết là một tộc trưởng tốt, sau là thần tử tốt, cuối cùng mới là phụ thân.
Đáy mắt Tương lão gia tử toát ra đầy vẻ bi thương và tiếc nuối. Người sống trên đời, thân bất do kỉ. Sống đến cuối đời mới có thể phát hiện cả đời vì gia tộc, làm một trung thần, chung quy là bỏ lỡ nhiều lắm, có lỗi nhiều lắm.
Nhưng con người là như vậy, có những thứ buộc phải lựa chọn.
“Lỗi của tổ phụ, ngươi đừng lặp lại.” Thật lâu sau Tương lão gia tử nhìn nàng nói “Cái nhà này giao cho phụ thân ngươi, giao cho nhi tử ngươi, giao cho cháu chắt sau này. Xuất giá rồi thì ngươi cứ tùy tâm sở dục chút đi.”
Tương Như Nhân gật gật đầu, sợ vừa nói ra sẽ khóc thành tiếng. Tương lão gia tử nhìn nàng, thế nhưng lại hỏi “Đứa nhỏ, ngươi đã đến rồi.”
Cuối cùng Tương Như Nhân khắc chế không nổi, ghé vào trên người Tương lão gia tử khóc nấc lên. Tương lão gia tử xoa xoa đầu nàng, cười nói “Khóc cái gì, lập gia đình xong qua hai năm là làm nương rồi, còn khóc nháo như đứa trẻ thế này.”
Trình Bích Nhi nâng nàng dậy, mang bầu sao có thể để khóc lớn như vậy động thai khí, đỡ nàng ra gian ngoài. Tương Như Nhân dựa vào trong lòng nàng, tiếng khóc không còn lớn như vậy nhưng nước mắt vẫn kiềm không nổi rơi xuống. Trình Bích Nhi đau lòng xoa xoa lưng cho nàng “Đừng khóc, tuổi lớn rồi chung quy có một ngày sẽ rời đi. Ngươi khóc thương thân, tổ phụ biết được trong lòng cũng không an ổn.”
“Tổ phụ như vậy đã bao lâu?” Tương Như Nhân thút thít hỏi nàng.
“Hơn một tháng. Thái hoàng thái hậu băng thệ, ngươi cùng hoàng hậu bị phạt, tổ phụ liền ngã bệnh. Lúc ấyvẫn còn rất tỉnh táo, thường gọi tướng công cùng đại ca đến hỏi chuyện. Tổ phụ nhất định hỏi vì sao ngươi ước định như vậy với hoàng hậu, chúng ta không dám nói. Thẳng đến đầu tháng ba thì trí nhớ của tổ phụ bắt đầu lộn xộn.”
Trình Bích Nhi giữ chặt tay nàng “Đại phu nói, tổ phụ như vậy, thời gian không còn nhiều... “
Tô Khiêm Dương tới đón nàng, Trình Bích Nhi giúp đỡ nàng ra cửa sau. Tô Khiêm Dương xuống xe, nhìn thấy nàng như vậy cũng không nói gì, đỡ nàng lên xe ngựa, gật gật đầu với Trình Bích Nhi rồi buông mành che.
Xe ngựa đi về hướng hoàng cung. Tô Khiêm Dương ôm nàng vào lòng, khẽ vỗ vai nàng. Tương Như Nhân tựa vào hắn không nói gì, chỉ cúi đầu khóc nức nở. Đã bao giờ thấy nàng khóc thương tâm đến vậy, Tô Khiêm Dương đau lòng lau khóe mắt cho nàng “Đã khóc thì không cần kiềm chế, có buồn phiền gì cứ nói ra, trẫm nghe.”
Tương Như Nhân không hé răng. Tô Khiêm Dương xoa xoa trán nàng “Vậy ngủ một lúc đi, rất nhanh sẽ về tới cung.”
Trở về trong cung, vài ngàu liên tiếp cảm xúc của Tương Như Nhân đều không tốt. Biết thời gian của tổ phụ không còn bao nhiêu nhưng lại không thể ở bên phụng dưỡng, tâm tình làm sao không khó chịu. Tô Khiêm Dương từ cách ba bốn ngày đến thành cách một ngày lại đến. Đến rồi kỳ thực cũng không nói gì nhiều, chỉ ở cạnh nàng.
Vài đêm này, nửa đêm hắn đều có thể bỗng nhiên nghe được tiếng nàng gọi tổ phụ. Vốn có bầu bảy tháng ngủ không được an ổn. Hiện tại lại càng khó ngủ.
Mỗi lần như thế, Tô Khiêm Dương đều ở bên tai an ủi cho đến khi nàng bình tĩnh, mới ôm nàng ngủ.
Cứ một tháng liêm tục như vậy, mãi đến tháng tư tuyển tú đến hồi kết thúc, thời điểm chung tuyển, hoàng thượng cũng gầy đi nhiều.
Những năm gần đây Trần Phụng xem như thấy rõ tấm lòng hoàng thượng dành cho Hiền phi là không thể nghi ngờ a, cùng hoàng thượng đến điện chung tuyển. Thời điểm sơ tuyển, phục tuyển Tô Khiêm Dương chưa từng đến, hiện tại tất nhiên là khiến cho các tú nữ một mảnh xao động.
Nam tử tuổi tưởng thành có nhiều mọ lực, mà trên người Tô Khiêm Dương, ngoại trừ khí chất tôn quý của bậc đế vương, còn có một phần trầm ổn theo năm tháng toát ra từ phong thái.
Kỳ thực đến tuổi này, hắn đối với tuyển tú đã không còn để tâm. Phần lớn tinh lực đều đặt lên triều chính, làm sao còn thời gờ rảnh rổi để quan tâm xem phi tử nào trẻ hay không trẻ, xinh đẹp hay không xinh đẹp.
Đức phi nhìn ra hắn không thèm để ý. Sơ tuyển, phục tuyển cũng không đến. Cho dù không muốn thì chung tuyển cũng không có cách nào vắng mặt.
Từng người từng người biểu diễn xong. Đầu tiên Tô Khiêm Dương là vì thái tử và con cháu hoàng thất tuyển người thích hợp, tiếp theo còn vì con cháu trong triều đã đến tuổi thành thân, thần tử còn trẻ mà lựa người. Cuối cùng mới đem chọn vào cung làm phi.
Trần Phụng tiếp nhận tập Tô Khiêm Dương viết xong, cúi đầu xin chỉ thị “Hoàng thượng, chỉ sáu người này, e là không tốt để giao đãi a.” Một lần tổng tuyển cử, chọn xong cho tất cả rồi tiến cung còn lại có sáu. Tập này đưa đến chỗ thái hậu nhất định bị bác bỏ.
Tô Khiêm Dương cầm lên danh sách người không được chọn ở bên cạnh, cũng nhớ không ra mặt, tùy ý lấy bốn, coi như vừa mười người.
Trần Phụng yên lặng lau mồ hôi, không biết có nên vì bốn người kia mà vui mừng hay không.
Tuyển tú chấm dứt là sẽ hạ chiếu thư. Chung tuyển xong lưu lại ba mươi tú nữ, trong đó có đến hai mươi người được hoàng thượng tứ hôn. Ngẫm lại tiên đế cũng thế, là người thích làm mối. Trần Phụng cầm ngọc tỷ đòn xuống từng cái từng cái, ngoài cửa là mấy thái giám đang chờ đi tuyên chỉ.
Đầu tháng năm, thánh chỉ tứ hôn được ban xuống. Phủ thái tử một lần này tăng thêm năm lương nhân, thêm cả một thái tử trắc phi. Thời gian từ cuối năm nay đến sang năm, trong Lâm An thành lại có một số lượng lớn phụng chỉ thành hôn.
Mười người ở trong cung thì tạm thời chỉ có Đức phi và Thục phi dạy. Trong triều đại thần thượng tấu nói hậu cung không thể luôn luôn vô chủ, muốn hoàng hậu được ra ngoài chủ trì đại cục. Tô Khiêm Dương đem tấu chương này ém xuống, giam cầm cũng đã gần nữa năm, tiếp tục để bọn họ thượng tấu.
Trong Cảnh Nhân cung, hoàng hậu không phải không biết tuyển tú đã xong, vào bao nhiêu người và phong phân vị gì.
Có điều nàng đang đùa vui với Ngũ hoàng tử tám tháng ở trong lòng. Đứa nhỏ này, thời gian nàng bị giam cầm cũng vẫn dưỡng tại Cảnh Nhân cung. Hiện thời là càng dưỡng càng thú vị, lớn lên đáng yêu không nói, thân mình còn rất tốt.
Ngày ngày có thêm hắn, hoàng hậu mới không cảm thấy buồn như vậy
Hà ma ma ở một bên thở dài một hơi “Nương nương, hiện thời trong lòng ngài rốt cuộc là đang nghĩ gì?”
Hoàng hậu giao Ngũ hoàng tử cho nhũ mẫu, vẻ mặt thong dong “Cần gì phải nghĩ, tuyển tú chấm dứt, chậm nhất là hai tháng nữa lệnh giam này cũng phải bỏ.” Nàng là hoàng hậu, cũng không phải phế hậu, sao có thể giam cầm lâu như vậy “Huống chi vị kia ở Khảo Tường cung còn có mấy tháng nữa sẽ sinh. Cũng không thể để đứa nhỏ sinh ra ở nơi giống như lãnh cung vậy, hoàng thượng sao đành lòng.”
Lúc nói lời này, ngữ khí của hoàng hậu hoàn toàn không ghen tức. Nàng coi như đã nhìn minh bạch, thời điểm hoàng thượng lấy đi phượng ấn nàng liền minh bạch. Một chút chờ mong cuối cùng cũng không còn, tình cảm phụ thê hai mươi năm gì đấy, nghĩ thế nào cũng đều thấy buồn cười.
Cái gì cũng không thực tế bằng ngôi vị hoàng đế và hoàng hậu này.
“Đưa đến phủ thái tử bao nhiêu người?” Hoàng hậu đứng dậy, bước ra ngoài sân, Cảnh Nhân cung dù bị đóng cửa nhưng cảnh sắc vẫn rất tốt.
“Hoàng thượng chọn năm người, thái tử phi đã nhận chỉ. Thánh chỉ ban thái tử trắc phi cũng đã hạ.”
Hoàng hậu gật gật đầu, ngẩng lên nhìn bầu trời. Một đám người mới, nhưng hiện thời trong lòng nàng quan tâm nhất là khi nào trong phủ thái tử mới sinh hạ thái tôn.. .
Tác giả :
Tô Tiểu Lương