Tương Quý Phi Truyện
Chương 123: Trách phạt nặng nhẹ
Nghe ý tứ hoàng thượng công bố ra thì có vẻ như hoàng hậu và Hiền phi đều là đồng mưu, một bên đề xuất một bên đáp ứng. Triệu gia nếu trù tính thượng tấu bất bình vì hoàng hậu cũng không thể chèn ép Hiền phi, càng không chèn ép được đến Tương gia. Hoặc là cả hai cùng nhau thoát ra, hoặc là cả hai cùng bị cấm đoán. Hai người cùng phạm sai nên không thể một người ra ngoài một người chịu nhốt. Thoạt nhìn chỉ có thể cùng nhau thượng tấu thì mới được.
Bên Triệu gia xuy xét mất ngày, cuối cùng quyết định đi Tương gia tìm Tương lão gia tử thương nghị chuyện này. Hai nhà cùng nhau nói sẽ có thể tạo chút áp lực với hoàng thượng. Chuyện cũng đã qua, hậu cung còn cần phải an ổn, cứ đóng cửa nhốt làm sao được.
Nhưng vài lần đưa bái thiếp đến Tương gia, Tương gia đều không gặp khách. Hiền phi bị đưa đi nhốt tại Khải Tường cung, Tương lão gia tử liền ôm bệnh nhẹ không lên triều. Triệu gia cũng không thể trầu trực trước cửa Tương gia chờ lúc Tương Đại lão gia và Tương Nhị lão gia vào triều mà gặp người, như thế cũng quá hạ thấp thân phận.
Triệu quốc công vốn không phải người giỏi tranh cãi. Vì thế tìm người tung tin ở trước cửa Tương gia. Nói hoàng hậu bị giam sớm hay muộn cũng có thể ra ngoài. Tôn nữ của ngươi bị giam, còn đang mang thai đứa nhỏ, tương lai sinh ra trong lãnh cung, nhất định sẽ không được sủng ái!
Tung tin xong, Triệu quốc công trong lòng thoải mái, lại bắt đầu triệu tập các mối quan hệ, trù tính thượng tấu hoàng thượng thả hoàng hậu ra.
Mà Tương lão gia tử luôn không ra khỏi phủ, thực sự là bị bệnh.
Thân mình Tương lão gia tử vài năm nay đã không tốt, vào triều là lúc đi lúc không. Tuổi già chính là như vậy. Lực bất tòng tâm không nói, có đôi khi chút ốm đau nhỏ cũng có thể dẫn đến một hồi bệnh nặng, nằm ở trên giường mười ngày nửa tháng là chuyện thường.
Lần này căn nguyên hắn đổ bệnh cũng không phải vì hoàng hậu cùng Hiền phi bị trách phạt mà là tin tức Hiền phi ước định ba năm vô sinh với hoàng hậu, ăn tránh tử dược nên ngoài ý muốn sảy thai.
Thậm chí đến bây giờ hắn vẫn không hiểu được vì sao cháu gái mình phải ước định như vậy với hoàng hậu. . .
Tương lão gia tử bên này không rõ, mà bên kia trong thư phòng Tương đại lão gia, Tương Cảnh Trí và Tương Cảnh Nhạc đang quỳ gối trước mặt hắn. Tương Đại lão gia sắc mặt âm trầm, nửa ngày lên tiếng trách cứ “Hồ đồ!”
Tương Cảnh Nhạc trầm mặc không nói, trên mặt Tương Cảnh Trí thì toàn là áy náy. Tương Đại lão gia đi qua bàn lại vòng đến trước mặt bọn họ “Ngươi có biết như vậy là khiến muội muội ngươi vạn kiếp bất phục hay không? Nàng tính tình ra sao, từ nhỏ đến lớn đã vậy, so với các ngươi còn quật cường hơn.”
“Phụ thân, là con không lo nghĩ chu toàn, không nên giấu tổ phụ cùng ngài.” Lúc này Tương Cảnh Nhạc cũng mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu không thì vẫn còn ôm lấy cảm giác may mắn, không có người biết liền không có việc gì.
“Các ngươi mới bao lớn? Đã có thể tự quyết định làm chủ chuyện như vậy. Đó là hoàng thượng, là hoàng gia, lại dám coi như trò đùa, chuyện hoàng tự liên lụy ra chính là đại tội. Hiện tại hoàng thượng chính là bị lừa gạt. Muội muội của ngươi hiện tại vẫn đang còn phong hào Hiền phi ở đó là vì hoàng thượng còn xem trọng nhiều năm tình cảm với Tương gia. Hai người các ngươi thật là!” Lúc Tương Đại lão gia nghe chuyện vẫn không thể nào tin được nữ nhi lại gạt mình làm ra chuyện như vậy. Tương Đại lão gia quay đầu nhìn bọn họ “Các ngươi đã biết chuyện này vậy tức là các ngươi cũng biết vì sao muội muội các ngươi làm như vậy. Rốt cuộc nguyên nhân là sao?”
Tương Cảnh Nhạc cúi đầu liếc mắt lườm đại ca một cái “Phụ thân, chúng ta cũng không biết”
Lời còn chưa dứt đã bị Tương Cảnh Trí ở bên cạnh cắt ngang. Tương Cảnh Trí dập đầu với Tương Đại lão gia “Phụ thân, tất cả chuyện này đều là lỗi của ta.”. . .
Hoàng cung, trong Khải Tường cung.
Tương Như Nhân ngồi trên bồ đoàn, trước mặt là bàn thấp. Nàng đang chấp bút chép kinh thư, muốn vào bốn mươi chín ngày đem kinh thư này đốt cho thái hoàng thái hậu.
Hứa ma ma tiến vào thấy nàng còn chưa nghỉ ngơi, khuyên nhủ “Nương nương, ngài nên nghỉ ngơi một chút. Đã ngồi lâu rồi, cẩn thận thân mình.”
Hứa ma ma đỡ nàng đứng lên ngồi xuống tháo mềm. Tương Như Nhân cười cười “Không sao, rất nhanh sẽ đến bốn chín ngày, khóc tang cũng không thể đi, nên biểu đạt chút tâm ý.”
“Nhưng vẫn phải chú ý nghỉ ngơi. Thái hoàng thái hậu nhân từ, không cho hoàng thượng và mọi người giữ đạo hiếu quá lâu. Ngài sao chép mặc thân mình như thế, lão nương nương nhất định cũng không muốn.” Hứa ma ma thi kinh thư lại, hôm nay sẽ không để nàng chép nữa.
Tương Như Nhân quay đầu nhìn ra cửa sổ, mảnh sân xa lạ khiến nàng khẽ giật mình. Chuyển đến nơi đây đã hơn một tháng, nàng vẫn chưa thật quen.
Nàng biết tội của bản thân phán như vậy là nhẹ. Thời điểm thái hoàng thái hậu băng thệ nàng đã được đưa tới đây, miễn nàng đi khóc tang, để cho nàng an ổn dưỡng thai.
Bình Ninh và Dung nhi tạm đưa đến cho Thục phi chăm sóc. Vốn là Đức phi muốn cầu thái hậu chăm nom bọn họ nhưng chỗ nàng Tam công chúa và Tứ hoàng tử tuổi cũng không lớn, khó ứng phó xuể. Cuối cùng thái hậu vẫn là để Thục phi nhận việc này.
Quan hệ của nàng và Thục phi cũng không tệ. Hoàng thượng không có lí do gì vì giam nàng mà giảm bớt sủng ái với Bình Ninh. Tương Như Nhân yên tâm hơn nhiều. Xem tình cảnh hắn hiện tại, mặc dù là lo lắng nhưng cũng không có cách nào.
“Còn bao lâu nữa sẽ tổng tuyển tú?” Tương Như Nhân nhìn sân nhỏ một hồi, quay đầu hỏi Hứa ma ma.
“Hiện tại giữa tháng hai. Tháng ba kỳ giữ đạo hiếu qua là sẽ bắt đầu.” Hứa ma ma nói với nàng tin nghe được từ bên ngoài. Hiện tại người đổ về Lâm An thành đã rất nhiều.
Tương Như Nhân cúi đầu nhìn phật châu nàng mang trên tay. Đó là ngày đầu tiên nàng vào Khải Tường cung Trần công công đưa tới. Nói là thái hoàng thái hậu giao đến tay hoàng thượng, đưa nàng bảo bình an.
Sau khi nhận được Tương Như Nhân đều ngày đêm mang. Nhớ tới thái hoàng thái hậu, lão nhân tràn ngập cơ trí lại hiền hòa kia, trong lòng Tương Như Nhân lại bình tĩnh không ít. Lễ Phật có thể bình tâm, vì thế mấy ngày nay cứ rảnh rỗi lại sao chép kinh thư. Chỉ có lúc như vậy, phiền chán nối tiếp mấy ngày nay trong đầu nàng mới có thể tạm yên tĩnh. Những người bên cạnh nàng trước đây đều đi theo đến Khải Tường cung. Tương Như Nhân để lại Tôn ma ma và Bạch ma ma chăm sóc bên người Bình Ninh và Dung nhi. Thanh Thu lúc đó vì bảo vệ nàng mà bị thương, lưng còn bị đụng vào tổn thương xương sống đến giờ vẫn chưa khỏi. Có điều người hầu hạ bên cạnh nhiều như vậy, cũng đủ rồi.
Thanh Đông bưng vào một chén thuốc an thai đặt xuống bàn, lại lấy ra đĩa mứt hoa quả để bên cạnh “Nương nương, hai vị quý nhân ở Chiêu Dương cung đều đã chuyển ra ngoài.” Thời điểm nàng đi Ngự thiện phòng đôn thuốc trở về đúng lúc nhìn thấy hai quý nhân kia rời khỏi Chiêu Dương cung, hỏi thăm một chút thì nghe “Có vẻ như là chuyển đi Ánh Nguyệt cung Hứa dung hoa ở trước đây.”
Người đi trà lạnh chính là ý này. Hiền phi nương nương ngày xưa thịnh sủng vị nhốt vào Khải Tường cung. Chiêu Dương cung vô chủ không nói, cái chính là hoàng thượng sẽ càng không đến đây. Ở lại Chiêu Dương cung khác nào lãnh cung đâu. Cũng là Đức phi đồng ý, hai nàng liền thu thập mọi thứ chuyển qua ánh Nguyệt cung ít người.
Tuy rằng Ánh Nguyệt cung không phải nơi tốt gì nhưng so với Chiêu Dương cung kia vẫn là không tệ.
Thanh Đông nói cũng không tức giận gì, chỉ bưng lên chén thuốc cho Tương Như Nhân uống xong, sau đó đút miếng mứt hoa quả “Đi rồi cũng tốt, tương lai nương nương trở về các nàng cũng không thể trở về. Trong Chiêu Dương cung cũng thanh nhàn hơn.” Ai lại thích trong cung mình có phi tần khác ở chung, đi rồi càng sạch sẽ.
Hương vị chua ngọt tùy ý lại tỏa ra trong miệng, Tương Như Nhân nhịn không được cảm khái. Từ khi mang thai đứa nhỏ nàng liền bắt đầu trở nên do dự. Làm cái gì nói cái gì trong đầu nghĩ càng nhiều nhưng nói ra miệng càng ít. Ngẩn ngơ một canh giờ là bình thường. Gặp chuyện gì không hài lòng, tình nguyện nghẹn ở trong lòng cũng không muốn nói ra.
Mặc dù ngày đó hoàng thượng đến, bản thân rõ ràng đã sai, lẽ ra phải nhận sau cầu xin tha thứ. Vậy mà nàng lại dám cứng đầu như vậy.
Tử Yên ở bên ngoài bẩm báo, nói là Đức pho nương nương laii đây. Tương Như Nhân ngẩn ra, Đức phi đã cuất hiện tại cửa. Nàng cũng không khách khí gì trực tiếp đi vào. Đầu tiên liếc mắt nhìn quanh nội ốc một cái, sau đó tầm mắt dừng trên người Tương Như Nhân, khóe miệng cười như không cười “Ta thấy cuộc sống cũng không khổ cực gì. Bên ngoài truyền nhau hoàng hậu bị cấm phạt, Hiền phi bị biếm lãnh cung. Nếu bọn họ mà tới nới này nhất định sẽ không lại nói như vậy.”
Tương Như Nhân biết nàng đây là trêu chọc “Sao ngươi có thể vào đây?”
Đức phi ngồi xuống đối diện nàng, nói có vài phần đương nhiên “Thái hậu nương nương bệnh, ta cùng Thục phi hai người chủ sự. Hoàng thượng lại mặc kệ ta. Ta sao lại không vào được.”
“Hơn nữa đến cũng đã đến. Cùng lắm cũng nhốt ta lại. Những ngày thoải mái như vầy, ta tình nguyện bị hắn giam lỏng.” Đức phi nói mà tràn đầy oán khí.
Từ khi thái hoàng thái hậu băng thệ, nàng cùng Thục phi hai người không có lấy một ngày nhàn rỗi. Hoàng hậu không thể can dự, Hiền phi cũng lĩnh tội bị giam lỏng, Thục phi vừa tấn vị thời gian ngắn nên chưa quen sự vụ trong cung. Hay rồi, từ tháng một đến tháng hai này, nàng đều mệt sắp chết rồi.
“Hiện tại ít người, đợi đến sau khi tuyển tú hoàng hậu là khó còn bị cấm. Tú nữ này kia chả lẽ muốn ta cùng Thục phi dạy sao. Ta phiền nhất là trong cung có người mới. Tuổi trẻ khí thịnh, tâm cao khí ngạo, sinh ra điều kiện tốt nên không coi ai ra gì. Làm việc không được cái gì nhưng gây chuyện thì đến cả đám. Không được, ta cũng muốn một hồi sinh bệnh. Không thì phạm sai, để hoàng thượng cũng giam lỏng ta lại.”
Tương Như Nhân kìm chế không được nở nụ cười “Nào có ai lại trông mong mình bị nhốt cơ chứ.”
Đức phi thấy sắc mặt nàng so với lúc vừa tiến vào đã tốt hơn, thở dài một hơi “Vốn là không nghĩ nhưng thấy ngươi ở trong này thoải mái như vậy. Chuyện gì cũng không cần quảm, lại không có người đến quấy rầy ngươi. Hài tử thì đã có người chăm sóc. Ngươi nói xem ta có thể không ngưỡng mộ sao?”
Những lời này của Đức phi đều toát ra một ý tứ đó là Tương Như Nhân nàng chịu phạt như vậy chẳng có gì nặng. Không chỉ không nặng mà còn giúp nàng tránh được một đoạn thời gian đầu năm bận rộn nhất.
Tương Như Nhân thu lại chút lóe lên nơi đáy mắt, nở nụ cười “Theo như lời của ngươi thì ta hẳn là nên ở lại đây, không cần đi ra.”
Đức phi nghiêm mặt nói “Ngươi sẽ không ở lâu đâu. Trước khi sinh đứa nhỏ, hoàng thượng khẳng định sẽ thả ngươi ra.”
Tương Như Nhân ngẩn ra, khẩu khí của nàng sao chắc chắn như thế. Cuối cùng trên mặt có chút bất đắc dĩ “Tỷ tỷ ngươi nói dễ dàng, ta đây chính là tội lớn.” Mặc dù không phải nàng chủ động bỏ đi đứa nhỏ trong bụng nhưng cũng là gián tiếp bởi vì nàng mà sảy mất. Thời điểm nàng cầu hoàng hậu ước định như vậy vốn chính là sai. Sai càng thêm sai, nàng còn chọc giận hoàng thượng. Nào có thể dễ dàng ra ngoài như vậy.
“Ngươi có biết hoàng thượng tuyên bố trên triều đình thế nào không?”
Tương Như Nhân lắc đầu.
“Hoàng hậu cùng Hiền phi nương nương tổn hại con nối dòng hoàng gia, tư ước ba năm vô sinh, Hiền phì tránh thái dẫn đến ngoài ý muốn sảy thai.” Đức phi ý vị thâm trường nói “Hoàng thượng chiêu cáo như vậy là đem ngươi cùng hoàng hậu đặt tại một chỗ. Nếu bỏ lệnh cấm của hoàng hậu, nhất định ngươi cũng ra khỏi Khải Tường cung. Ngươi có thể giam một hai năm nhưng hoàng hậu thì sao. Nàng nhưng là một quốc gia chi mẫu.”
Quốc không thể một ngày vô quân, hậu cung không thể nhiều ngày không có chủ.
Bên Triệu gia xuy xét mất ngày, cuối cùng quyết định đi Tương gia tìm Tương lão gia tử thương nghị chuyện này. Hai nhà cùng nhau nói sẽ có thể tạo chút áp lực với hoàng thượng. Chuyện cũng đã qua, hậu cung còn cần phải an ổn, cứ đóng cửa nhốt làm sao được.
Nhưng vài lần đưa bái thiếp đến Tương gia, Tương gia đều không gặp khách. Hiền phi bị đưa đi nhốt tại Khải Tường cung, Tương lão gia tử liền ôm bệnh nhẹ không lên triều. Triệu gia cũng không thể trầu trực trước cửa Tương gia chờ lúc Tương Đại lão gia và Tương Nhị lão gia vào triều mà gặp người, như thế cũng quá hạ thấp thân phận.
Triệu quốc công vốn không phải người giỏi tranh cãi. Vì thế tìm người tung tin ở trước cửa Tương gia. Nói hoàng hậu bị giam sớm hay muộn cũng có thể ra ngoài. Tôn nữ của ngươi bị giam, còn đang mang thai đứa nhỏ, tương lai sinh ra trong lãnh cung, nhất định sẽ không được sủng ái!
Tung tin xong, Triệu quốc công trong lòng thoải mái, lại bắt đầu triệu tập các mối quan hệ, trù tính thượng tấu hoàng thượng thả hoàng hậu ra.
Mà Tương lão gia tử luôn không ra khỏi phủ, thực sự là bị bệnh.
Thân mình Tương lão gia tử vài năm nay đã không tốt, vào triều là lúc đi lúc không. Tuổi già chính là như vậy. Lực bất tòng tâm không nói, có đôi khi chút ốm đau nhỏ cũng có thể dẫn đến một hồi bệnh nặng, nằm ở trên giường mười ngày nửa tháng là chuyện thường.
Lần này căn nguyên hắn đổ bệnh cũng không phải vì hoàng hậu cùng Hiền phi bị trách phạt mà là tin tức Hiền phi ước định ba năm vô sinh với hoàng hậu, ăn tránh tử dược nên ngoài ý muốn sảy thai.
Thậm chí đến bây giờ hắn vẫn không hiểu được vì sao cháu gái mình phải ước định như vậy với hoàng hậu. . .
Tương lão gia tử bên này không rõ, mà bên kia trong thư phòng Tương đại lão gia, Tương Cảnh Trí và Tương Cảnh Nhạc đang quỳ gối trước mặt hắn. Tương Đại lão gia sắc mặt âm trầm, nửa ngày lên tiếng trách cứ “Hồ đồ!”
Tương Cảnh Nhạc trầm mặc không nói, trên mặt Tương Cảnh Trí thì toàn là áy náy. Tương Đại lão gia đi qua bàn lại vòng đến trước mặt bọn họ “Ngươi có biết như vậy là khiến muội muội ngươi vạn kiếp bất phục hay không? Nàng tính tình ra sao, từ nhỏ đến lớn đã vậy, so với các ngươi còn quật cường hơn.”
“Phụ thân, là con không lo nghĩ chu toàn, không nên giấu tổ phụ cùng ngài.” Lúc này Tương Cảnh Nhạc cũng mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu không thì vẫn còn ôm lấy cảm giác may mắn, không có người biết liền không có việc gì.
“Các ngươi mới bao lớn? Đã có thể tự quyết định làm chủ chuyện như vậy. Đó là hoàng thượng, là hoàng gia, lại dám coi như trò đùa, chuyện hoàng tự liên lụy ra chính là đại tội. Hiện tại hoàng thượng chính là bị lừa gạt. Muội muội của ngươi hiện tại vẫn đang còn phong hào Hiền phi ở đó là vì hoàng thượng còn xem trọng nhiều năm tình cảm với Tương gia. Hai người các ngươi thật là!” Lúc Tương Đại lão gia nghe chuyện vẫn không thể nào tin được nữ nhi lại gạt mình làm ra chuyện như vậy. Tương Đại lão gia quay đầu nhìn bọn họ “Các ngươi đã biết chuyện này vậy tức là các ngươi cũng biết vì sao muội muội các ngươi làm như vậy. Rốt cuộc nguyên nhân là sao?”
Tương Cảnh Nhạc cúi đầu liếc mắt lườm đại ca một cái “Phụ thân, chúng ta cũng không biết”
Lời còn chưa dứt đã bị Tương Cảnh Trí ở bên cạnh cắt ngang. Tương Cảnh Trí dập đầu với Tương Đại lão gia “Phụ thân, tất cả chuyện này đều là lỗi của ta.”. . .
Hoàng cung, trong Khải Tường cung.
Tương Như Nhân ngồi trên bồ đoàn, trước mặt là bàn thấp. Nàng đang chấp bút chép kinh thư, muốn vào bốn mươi chín ngày đem kinh thư này đốt cho thái hoàng thái hậu.
Hứa ma ma tiến vào thấy nàng còn chưa nghỉ ngơi, khuyên nhủ “Nương nương, ngài nên nghỉ ngơi một chút. Đã ngồi lâu rồi, cẩn thận thân mình.”
Hứa ma ma đỡ nàng đứng lên ngồi xuống tháo mềm. Tương Như Nhân cười cười “Không sao, rất nhanh sẽ đến bốn chín ngày, khóc tang cũng không thể đi, nên biểu đạt chút tâm ý.”
“Nhưng vẫn phải chú ý nghỉ ngơi. Thái hoàng thái hậu nhân từ, không cho hoàng thượng và mọi người giữ đạo hiếu quá lâu. Ngài sao chép mặc thân mình như thế, lão nương nương nhất định cũng không muốn.” Hứa ma ma thi kinh thư lại, hôm nay sẽ không để nàng chép nữa.
Tương Như Nhân quay đầu nhìn ra cửa sổ, mảnh sân xa lạ khiến nàng khẽ giật mình. Chuyển đến nơi đây đã hơn một tháng, nàng vẫn chưa thật quen.
Nàng biết tội của bản thân phán như vậy là nhẹ. Thời điểm thái hoàng thái hậu băng thệ nàng đã được đưa tới đây, miễn nàng đi khóc tang, để cho nàng an ổn dưỡng thai.
Bình Ninh và Dung nhi tạm đưa đến cho Thục phi chăm sóc. Vốn là Đức phi muốn cầu thái hậu chăm nom bọn họ nhưng chỗ nàng Tam công chúa và Tứ hoàng tử tuổi cũng không lớn, khó ứng phó xuể. Cuối cùng thái hậu vẫn là để Thục phi nhận việc này.
Quan hệ của nàng và Thục phi cũng không tệ. Hoàng thượng không có lí do gì vì giam nàng mà giảm bớt sủng ái với Bình Ninh. Tương Như Nhân yên tâm hơn nhiều. Xem tình cảnh hắn hiện tại, mặc dù là lo lắng nhưng cũng không có cách nào.
“Còn bao lâu nữa sẽ tổng tuyển tú?” Tương Như Nhân nhìn sân nhỏ một hồi, quay đầu hỏi Hứa ma ma.
“Hiện tại giữa tháng hai. Tháng ba kỳ giữ đạo hiếu qua là sẽ bắt đầu.” Hứa ma ma nói với nàng tin nghe được từ bên ngoài. Hiện tại người đổ về Lâm An thành đã rất nhiều.
Tương Như Nhân cúi đầu nhìn phật châu nàng mang trên tay. Đó là ngày đầu tiên nàng vào Khải Tường cung Trần công công đưa tới. Nói là thái hoàng thái hậu giao đến tay hoàng thượng, đưa nàng bảo bình an.
Sau khi nhận được Tương Như Nhân đều ngày đêm mang. Nhớ tới thái hoàng thái hậu, lão nhân tràn ngập cơ trí lại hiền hòa kia, trong lòng Tương Như Nhân lại bình tĩnh không ít. Lễ Phật có thể bình tâm, vì thế mấy ngày nay cứ rảnh rỗi lại sao chép kinh thư. Chỉ có lúc như vậy, phiền chán nối tiếp mấy ngày nay trong đầu nàng mới có thể tạm yên tĩnh. Những người bên cạnh nàng trước đây đều đi theo đến Khải Tường cung. Tương Như Nhân để lại Tôn ma ma và Bạch ma ma chăm sóc bên người Bình Ninh và Dung nhi. Thanh Thu lúc đó vì bảo vệ nàng mà bị thương, lưng còn bị đụng vào tổn thương xương sống đến giờ vẫn chưa khỏi. Có điều người hầu hạ bên cạnh nhiều như vậy, cũng đủ rồi.
Thanh Đông bưng vào một chén thuốc an thai đặt xuống bàn, lại lấy ra đĩa mứt hoa quả để bên cạnh “Nương nương, hai vị quý nhân ở Chiêu Dương cung đều đã chuyển ra ngoài.” Thời điểm nàng đi Ngự thiện phòng đôn thuốc trở về đúng lúc nhìn thấy hai quý nhân kia rời khỏi Chiêu Dương cung, hỏi thăm một chút thì nghe “Có vẻ như là chuyển đi Ánh Nguyệt cung Hứa dung hoa ở trước đây.”
Người đi trà lạnh chính là ý này. Hiền phi nương nương ngày xưa thịnh sủng vị nhốt vào Khải Tường cung. Chiêu Dương cung vô chủ không nói, cái chính là hoàng thượng sẽ càng không đến đây. Ở lại Chiêu Dương cung khác nào lãnh cung đâu. Cũng là Đức phi đồng ý, hai nàng liền thu thập mọi thứ chuyển qua ánh Nguyệt cung ít người.
Tuy rằng Ánh Nguyệt cung không phải nơi tốt gì nhưng so với Chiêu Dương cung kia vẫn là không tệ.
Thanh Đông nói cũng không tức giận gì, chỉ bưng lên chén thuốc cho Tương Như Nhân uống xong, sau đó đút miếng mứt hoa quả “Đi rồi cũng tốt, tương lai nương nương trở về các nàng cũng không thể trở về. Trong Chiêu Dương cung cũng thanh nhàn hơn.” Ai lại thích trong cung mình có phi tần khác ở chung, đi rồi càng sạch sẽ.
Hương vị chua ngọt tùy ý lại tỏa ra trong miệng, Tương Như Nhân nhịn không được cảm khái. Từ khi mang thai đứa nhỏ nàng liền bắt đầu trở nên do dự. Làm cái gì nói cái gì trong đầu nghĩ càng nhiều nhưng nói ra miệng càng ít. Ngẩn ngơ một canh giờ là bình thường. Gặp chuyện gì không hài lòng, tình nguyện nghẹn ở trong lòng cũng không muốn nói ra.
Mặc dù ngày đó hoàng thượng đến, bản thân rõ ràng đã sai, lẽ ra phải nhận sau cầu xin tha thứ. Vậy mà nàng lại dám cứng đầu như vậy.
Tử Yên ở bên ngoài bẩm báo, nói là Đức pho nương nương laii đây. Tương Như Nhân ngẩn ra, Đức phi đã cuất hiện tại cửa. Nàng cũng không khách khí gì trực tiếp đi vào. Đầu tiên liếc mắt nhìn quanh nội ốc một cái, sau đó tầm mắt dừng trên người Tương Như Nhân, khóe miệng cười như không cười “Ta thấy cuộc sống cũng không khổ cực gì. Bên ngoài truyền nhau hoàng hậu bị cấm phạt, Hiền phi bị biếm lãnh cung. Nếu bọn họ mà tới nới này nhất định sẽ không lại nói như vậy.”
Tương Như Nhân biết nàng đây là trêu chọc “Sao ngươi có thể vào đây?”
Đức phi ngồi xuống đối diện nàng, nói có vài phần đương nhiên “Thái hậu nương nương bệnh, ta cùng Thục phi hai người chủ sự. Hoàng thượng lại mặc kệ ta. Ta sao lại không vào được.”
“Hơn nữa đến cũng đã đến. Cùng lắm cũng nhốt ta lại. Những ngày thoải mái như vầy, ta tình nguyện bị hắn giam lỏng.” Đức phi nói mà tràn đầy oán khí.
Từ khi thái hoàng thái hậu băng thệ, nàng cùng Thục phi hai người không có lấy một ngày nhàn rỗi. Hoàng hậu không thể can dự, Hiền phi cũng lĩnh tội bị giam lỏng, Thục phi vừa tấn vị thời gian ngắn nên chưa quen sự vụ trong cung. Hay rồi, từ tháng một đến tháng hai này, nàng đều mệt sắp chết rồi.
“Hiện tại ít người, đợi đến sau khi tuyển tú hoàng hậu là khó còn bị cấm. Tú nữ này kia chả lẽ muốn ta cùng Thục phi dạy sao. Ta phiền nhất là trong cung có người mới. Tuổi trẻ khí thịnh, tâm cao khí ngạo, sinh ra điều kiện tốt nên không coi ai ra gì. Làm việc không được cái gì nhưng gây chuyện thì đến cả đám. Không được, ta cũng muốn một hồi sinh bệnh. Không thì phạm sai, để hoàng thượng cũng giam lỏng ta lại.”
Tương Như Nhân kìm chế không được nở nụ cười “Nào có ai lại trông mong mình bị nhốt cơ chứ.”
Đức phi thấy sắc mặt nàng so với lúc vừa tiến vào đã tốt hơn, thở dài một hơi “Vốn là không nghĩ nhưng thấy ngươi ở trong này thoải mái như vậy. Chuyện gì cũng không cần quảm, lại không có người đến quấy rầy ngươi. Hài tử thì đã có người chăm sóc. Ngươi nói xem ta có thể không ngưỡng mộ sao?”
Những lời này của Đức phi đều toát ra một ý tứ đó là Tương Như Nhân nàng chịu phạt như vậy chẳng có gì nặng. Không chỉ không nặng mà còn giúp nàng tránh được một đoạn thời gian đầu năm bận rộn nhất.
Tương Như Nhân thu lại chút lóe lên nơi đáy mắt, nở nụ cười “Theo như lời của ngươi thì ta hẳn là nên ở lại đây, không cần đi ra.”
Đức phi nghiêm mặt nói “Ngươi sẽ không ở lâu đâu. Trước khi sinh đứa nhỏ, hoàng thượng khẳng định sẽ thả ngươi ra.”
Tương Như Nhân ngẩn ra, khẩu khí của nàng sao chắc chắn như thế. Cuối cùng trên mặt có chút bất đắc dĩ “Tỷ tỷ ngươi nói dễ dàng, ta đây chính là tội lớn.” Mặc dù không phải nàng chủ động bỏ đi đứa nhỏ trong bụng nhưng cũng là gián tiếp bởi vì nàng mà sảy mất. Thời điểm nàng cầu hoàng hậu ước định như vậy vốn chính là sai. Sai càng thêm sai, nàng còn chọc giận hoàng thượng. Nào có thể dễ dàng ra ngoài như vậy.
“Ngươi có biết hoàng thượng tuyên bố trên triều đình thế nào không?”
Tương Như Nhân lắc đầu.
“Hoàng hậu cùng Hiền phi nương nương tổn hại con nối dòng hoàng gia, tư ước ba năm vô sinh, Hiền phì tránh thái dẫn đến ngoài ý muốn sảy thai.” Đức phi ý vị thâm trường nói “Hoàng thượng chiêu cáo như vậy là đem ngươi cùng hoàng hậu đặt tại một chỗ. Nếu bỏ lệnh cấm của hoàng hậu, nhất định ngươi cũng ra khỏi Khải Tường cung. Ngươi có thể giam một hai năm nhưng hoàng hậu thì sao. Nàng nhưng là một quốc gia chi mẫu.”
Quốc không thể một ngày vô quân, hậu cung không thể nhiều ngày không có chủ.
Tác giả :
Tô Tiểu Lương