Tướng Quân, Thỉnh Buông Tay!
Chương 4: Luôn luôn hộ tống nàng
Phương Lạc Tịnh thật không ngờ, cô nương đã 19 tuổi vẫn phải vào học viện.
Ban đầu nàng những tưởng Phương Thu khờ khạo không nhạy bén mới phải học lâu như vậy, nhưng qua mấy ngày dò hỏi mới hay, hóa ra đây là chuyện bình thường ở hậu thế. Các cấp bậc học tập lâu và nhiều hơn hẳn thời đại của nàng. Thật khiến người ta khâm phục và hâm mộ mà.
Nhớ năm xưa, khi nàng ban chiếu chỉ cho phép nam nữ cùng tham gia trau dồi kiến thức, nữ cũng có quyền làm quan, thì gặp phải bao nhiêu là trở ngại.
Cũng may thời ấy, bên cạnh nàng có bao nhiêu là trung thần.
Ngồi trên chiếc xe sang quý, nàng mở tờ tạp chí màu sắc lung linh, hình ảnh rõ nét ra chăm chú đọc từng từ.
Còn quá nhiều điều nàng muốn biết.
Trong tâm khó tránh khỏi tham lam, Phương Lạc Tịnh nàng vẫn chưa muốn rời khỏi thế giới này sớm như vậy đâu.
Aizz không được nha, dù gì nàng cũng là 52 tuổi rồi, sao có thể như trẻ nít mà giành thân xác với một cô gái 19 chứ.
- Tiểu thư, đã tới nơi. - Xa phu, không phải, là tài xế lên tiếng.
Phương Lạc Tịnh theo tầm mắt nhìn ra cửa, chỉ thấy phía trước sừng sững một tòa lâu đài cực lớn, người ra vào tấp nập.
Tòa nhà dù có vẻ cổ kính với kiến trúc đông tây hỗn hợp, thế nhưng vẫn không ngăn được sự cách tân hiện đại, trong trang nhã lại ẩn chứa sự quý khí cao sang.
Bên cạnh cửa lớn, bia đá khắc chữ son thiếp vàng lừng lững “Đại học Quân Đội Quốc Gia S”.
Nhìn xong mấy chữ này, nàng nhíu mày.
Tuy rằng hậu thế nhiều vốn từ khác, nhưng cái từ “quân đội” kia thì nàng hiểu nó là gì nha.
Tự nhiên nàng cật lực tò mò, với tấm thân thể yếu ớt ra gió gió thổi bay của Phương Thu, như nào lại chọn cái học viện mang danh vang dội như thế chứ?
- Ừm, bác Châu, - Nàng nhỏ nhẹ hỏi. - thời gian cũng còn sớm, chi bằng bác xem xét quanh đây có hiệu ăn sáng nào không?
- A? - Châu tài xế giật mình, trước giờ tiểu thư vẫn chê những quán ăn gần trường không sạch sẽ kia mà. - Tiểu thư, không phải trước giờ ngài vẫn không thích ăn ở gần đây?
Nhìn phản ứng của ông, nàng biết ông ta không chở nàng đi nhầm trường, và quả thật Phương Thu học ở đây.
- Ừm, ông nói ta mới nhớ ra gần đây chẳng có chỗ nào dùng bữa cả. Thôi, ta vào trường trước. - Phương Lạc Tịnh gật đầu, tự mở cửa xe và bước ra ngoài.
Cuối cùng nàng cũng tự biết cánh cửa chắc chắn này mở như thế nào, nên không đồng ý cho tài xế mở cho nữa mà muốn tự thân vận động.
Có tay cả mà, trước đây nàng làm nữ đế, mọi hành động vẫn là thoải mái ngang nhiên chứ chẳng cần hầu cận bợ đỡ bao giờ đâu.
Tài xế Châu ngơ ngẩn nhìn, cảm giác từ ngày tiểu thư trầm mình, khí chất cao quý cùng uy nghiêm mối lúc một bức người.
Phương Lạc Tịnh vừa bước vào cổng trường, bỗng xuất hiện một hàng nhân vật mặc sắc phục xanh sẫm gọn gàng oai vệ, dù chỉ nhìn thoáng, nàng cũng rõ những bộ trang phục như này là trang phục chiến đấu rồi.
Vừa tấm tắc khen thiết kế linh động, vừa cảnh giới nhìn hàng người ấy đều bước tiến về phía mình.
Thói quen của nàng thôi mà, dù là thời bình cũng chẳng bỏ được đâu.
Cuối cùng, hàng người ấy dừng trước mặt nàng, đoạn xếp thành hàng ngang.
Phương Lạc Tịnh ngẩn người, nhìn những người ấy giơ tay phải lên trán tạo thế kỳ lạ, dõng dạc hô:
- Chào chị dâu!
…
- Ừm… các anh có nhận lầm người không? - Phương Lạc Tịnh nhíu mày, nhẹ nhàng lên tiếng.
Một anh chàng cao to oai vệ bước ra, mắt nhìn thẳng chứ chẳng dám nhìn nàng, trả lời:
- Thưa không ạ! Trầm thượng tá do bận việc không thể đưa chị dâu đi học nên ra lệnh chúng em hộ tống chị lên lớp, 1 giờ sau anh ấy sẽ đến ngay!
Thật ra, bọn họ cũng rất tò mò.
Dù sao cũng là lính tinh nhuệ của binh đoàn bộ binh toàn tỉnh, bỗng dưng sáng nay nhận được lệnh hộ tống kỳ quái này, khiến bọn họ có chút nghi ngờ không rõ cô gái trước mặt này là thần thánh phương nào.
Phải biết, Trầm thượng tá ấy mà, là con người chí công vô tư đó nha, ai có thể khiến anh ta mượn quyền công làm chuyện tư như này.
- … Trầm Uy? - Phương Lạc Tịnh lạnh lẽo hỏi.
Oa oa oa, chị dâu uy vũ quá, nổi giận với Trầm thượng tá kìa, ủng hộ trói gô, ủng hộ roi da, ủng hộ áp bức a.
Trong lòng mấy anh lính này đang không có ý tốt reo hò cổ vũ, nhưng ngoài mặt lại lạnh tanh hô “Vâng” một tiếng vang dội.
Phương Lạc Tịnh là người nào, là nữ đế đó, cái vẻ mặt nghiêm cẩm trong mắt lại thích thú kia, khiến nàng hiểu ra Trầm Uy là người nghiêm khắc như thế nào, thật giống hai ngàn năm trước mà.
Động tĩnh lớn như thế, thành công khiến toàn sân trường ngước nhìn.
Phương Lạc Tịnh nhức đầu, khoanh tay thở dài nói:
- Dẫn tôi tới phòng học đi, sau đó các anh có thể trở về.
Nàng còn lạ gì tính Trầm Uy, huấn luyện quân lính vừa nghiêm lại vừa mật, nên phản kháng họ cũn vô dụng thôi, chi bằng đi cho sớm, bớt chuyện phiền phức.
Hừ hừ, Trầm thượng tá đúng không, cứ chờ mà xem!
oOo
Ngành Phương Thu học là ngành “Tổ chức sắp xếp Quân đội”, khi nàng lật giở giáo án, nhận thấy ngành này chẳng khác Quân sư là bao.
Phương Lạc Tịnh đã nói mà, với tâm thân cành liễu như Phương Thu, làm sao học được mấy ngành vận động chứ, học ngành này là tốt nhất.
Dựa vào đầu óc suy đoán, lại nhìn tới nghề nghiệp Trầm Uy cùng mối tình si Phương Thu dành cho hắn đã mấy năm, dùng ngón chân cũng biết là cô ấy muốn “Phu xướng phụ tùy” rồi.
Vẫn là câu nói cũ, Ngu xuẩn!
Phương Lạc Tịnh nàng rất rất không ủng hộ cái quan điểm vì người khác mà che mờ ánh sáng của bản thân đâu nhé!
Nữ đế là nàng am hiểu nhất là nhân tâm, trong những ngày dưỡng bệnh ở nhà, ngoài việc tảng lờ Trầm Uy thì còn một việc nữa chính là, tìm hiểu Phương Thu, nên nàng hiểu rõ con người Phương Thu là một cô gái tốt, có điều hơi mơ mộng yếu đuối, thế nhưng lại thiện lương thuần phát vô cùng.
Những bức vẽ với màu sắc tươi sáng giản dị của cô ấy đã nói lên điều đó.
Theo nhận định của nàng, Phương Thu nên làm những công việc liên quan đến nghệ thuật thì hơn.
Nhưng thôi đành, dù sao cũng là đời cô ấy, cô đã chọn rồi, nàng cũng không tiện phản bác.
Giờ đây coi như lợi cho nàng, học ngành này vô tình lại là ngành yêu thích của Phương Lạc Tịnh nàng.
Chăm chú nghe giảng một lúc, chợt, cửa mở ra.
Rõ ràng cửa mở rất nhẹ nhàng, gần như chẳng phát ra tiếng vang nào khó chịu, nhưng tầm mắt của cá giảng đường đều tập trung ở bóng dáng xanh sẫm cao ngất nơi đó.
Phương Lạc Tịnh nhíu mày, nhìn Trầm Uy trong sắc phục quân đội, mũ lưỡi trai cùng màu oai vệ nghiêm chỉnh quét mắt nhìn cả giảng đường, tầm mắt khi chạm phải nàng thì ngừng lại.
Thái dương nàng giật giật hai phát.
Đã đeo bám nàng tại tư gia thì thôi, tới học viện còn muốn đeo bám nữa sao?
- Trầm Uy? - Giáo sư đang giảng bài hang say, nhìn thấy người tới thì ngẩn người, ngay sau đó mừng rỡ hồ hởi. - Là trò sao? Phải mười năm rồi nhỉ?
- Giáo sư Hách. - Trầm Uy bình thản gật đầu chào hỏi.
Oa oa oa, cả lớp phấn khích, là Trầm thượng úy đó nha, là truyền kỳ mới 18 tuổi đã tốt nghiệp đại học gia nhập quân đội dã chiến tổng hợp đó, nhìn cái dáng vẻ cao ngất kìa, nhìn cơ bắp lộ rõ bên dưới quân phục kìa, thật muốn lột trần anh ra ngắm cho đã quá!!!
Các ánh mắt sói đói của các nàng sắc nữ cả lớp muốn cháy sáng rồi.
Phương Lạc Tịnh nổi da gà, aaa, hậu thế thật cởi mở a.
- Giáo sư, tôi dự thính được chứ? - Trầm Uy bình thản hỏi, ánh mắt vẫn như có như không liếc nhìn nàng.
- Tất nhiên rồi, trò cứ tự nhiên.
Và quả thật, y vô cùng tự nhiên tiến về phía nàng.
Thái dương nàng giật giật hai cái nữa, khi y vô cùng tự nhiên gật đầu với thanh niên kế bên nàng, bằng cử chị nhẹ nhàng đanh thép không nhường nhịn đuổi người ta đi, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Phương Lạc Tịnh nàng, làm nữ đế bao lâu nên vô cùng tốt tính ở khoản nhẫn nhịn, lúc này quả thật thái dương vô cùng đau nhức rồi đấy.
Nhìn cây viết gọn gàng trên bàn, mắt nàng lóe sáng, nhẹ nhàng cầm nó lên như thể định viết bài, sau lại nhanh như cắt hướng nó tới đùi của người ngồi bên cạnh.
Trầm Uy kế bên cũng chỉ nhíu mày, quay sang nịnh nọt nhìn nàng.
- Trầm thượng úy, rất rỗi sao? - Phương Lạc Tịnh dịu dàng hỏi.
- Không rỗi không rỗi. - Trầm Uy cật lực mềm hóa giọng nói và gương mặt, khiến nàng ảo tưởng cái người vừa lạnh lẽo đuổi người ngồi kế nàng là người khác ấy. - Lạc Lạc, ta phải hộ tống nàng, nào có rỗi.
Nhìn gương mặt ngốc ngốc kia, cho dù nàng đã cố kiềm chế giọng nói, cũng bình thản hướng mắt về bục giảng kia, nhưng vẫn không ngăn được cơn giận, lực tay vô thức mạnh thêm mấy phần.
Thành công nghe một giọng điệu rên rỉ van xin… khoan khoan, sao có vẻ mờ ám thế.
- Lạc Lạc, có gì về phòng được không, ta sẽ tùy nàng xử trí!
… Cả lớp lần nữa yên lặng, hướng mắt về phía này.
Phương Lạc Tịnh là ai, là nữ đế đó, mặt không đổi sắc thu tay, đoạn theo hướng cả lớp nhìn sang y, thấy y nhìn mình, chỉ giả mơ hồ hỏi:
- Trầm thượng úy, nói chuyện điện thoại sao?
Hừ hừ, ta cứ phủi sạch, ngươi làm gì ta.
Dưới ánh nhìn vừa sát khí vừa mềm mại của nàng, tâm Trầm Uy run lên, cảm giác tê dại như muốn đè nàng ra giày vò mỗi lúc một nhiều, y nịnh nọt cười:
- Lạc Lạc nói ta nói chuyện điện thoại thì ta nói chuyện điện thoại.
… Trời phật ơi, đây không phải là tướng quân của ta, tuyệt đối không phải!
Trong tâm Phương Lạc Tịnh một trận chửi bới bản thân ngu dại nhìn nhầm người, mặt lại bình thản quay đi, mặc kệ bao ánh mắt ghen tỵ ngưỡng mộ nghi ngờ của cả lớp, cúi đầu ghi chép bài vở.
Sao nàng lại quên, cái tên này là cái tên mặt không biến sắc đững giứa đại điện buổi thiết triều, dõng dạc hô “Vi thần tự tiến cử bản thân vào chức hoàng phu” kia chứ!
Mặt dày như này, cũng là một loại cảnh giới!
oOo
Buổi học yên ả trôi qua, khi Phương Lạc Tịnh tập trung, Trầm Uy quả thật giống như tảng đá vứng chãi bên người, không phiền không quấy đến nàng, ngoài việc lúc nào cũng có ánh nhìn si ngốc chú mục vào mình, thì quả thật việc tảng lờ y vô cùng dễ.
Giờ nghỉ trưa, giữa lúc mọi người như có như không dùng ánh mắt mập mờ nhìn nàng và y, nàng cũng mặt không đổi sắc tiếp tục đọc giáo án, y cũng mặt không đổi sắc ngồi yên chăm chú nhìn nàng.
Giáo sư thật sự rất khó xử mà, một mặt ông muốn kéo học trò cưng ra hàn huyên một phen, mặt khác lại phải lau kính dụi mắt mấy lần mới ngập ngừng chắc chắn đó là học trò cưng của mình.
Lão thiên, đó thật sự là Trầm Uy sao, là cái vị mà cả năm trời chẳng cười mấy lần sao, là vị thượng úy mặt sắt cực kỳ uy vọng trong quân đội nhân dân sao?
Hơn nữa, dạo này đất nước thái bình quá chăng, đến cả vị quân nhân chức cao trọng vọng này cũng rảnh tới mức rời căn cứ tham gia dự thính cho ông nữa ư?
Liệu có phải mạo danh không đó.
Nhưng nhìn quân hàm xanh sẫm hai vạch ba sao trên vai ai kia, quả thật là hàng thật giá thật thượng úy mà.
Giáo sư cảm giác mình già quá rồi, không bắt kịp đầu óc của người trẻ tuổi nữa.
Lại nói, Trầm Uy cũng gần 30 rồi, sao lại có dáng vẻ người mới rơi vào biển tình thế chứ?
Cả buổi học, thầy đã không tập trung, trò lại còn không tập trung hơn.
Phương Lạc Tịnh cực kỳ không vui, rõ ràng trước khi Trầm Uy xuất hiện, không khí lớp học rất trang nghiêm, nàng cũng rất ưa thích những điều giáo sư giảng giải, nhưng sau khi Trầm Uy xuất hiện, chất lượng buổi học bị giảm sút thấy rõ.
Đương lúc nộ khí tăng cao, chợt, giáo sư phát một hình ảnh hiển thị lên màn hình giảng - đây cũng là điểm nàng thích khi học nơi này, hình ảnh hiện rõ sinh động, quả thật hâm mộ hậu thế mà - hình ảnh quen thuộc đến mức làm nàng ngẩn người.
Trong hình, một bức vẽ sinh động về hai dáng người quen thuộc mặc chiến giáp, đứng trên vách núi ngóng nhìn thiên quân vạn mã bày trận đánh chiến.
- Trận đánh ở bình nguyên Tây Hùng là trận kinh điển về thế đánh bọc hậu và sát sườn. - Giáo sư hào hứng lên tiếng. - Về cơ bản, những thế sắp quân này khá đơn giản, nhưng khó là ở chỗ căn chuẩn xác thời gian dụ địch vào bẫy. Thế trận càng lớn thì càng khó mà canh chuẩn được, năm xưa ở dốc bình nguyên, nữ hoàng đại đế Tịnh Hỏa Phương Lạc Tịnh cùng đại tướng quân Trầm Uy hợp mưu tính kế, dùng năm vạn lính tinh nhuệ đánh bại 20 vạn quân nước Tuệ, trong đêm tiến sát kinh thành, ba ngày diệt Tuệ đánh Ngô!
Hình ảnh trên màn hình, khiến mắt nàng mờ đi.
Ký ức năm xưa, vẫn tinh khôi rõ ràng như ngày nào.
Hiển nhiên, Trầm Uy bên cạnh cũng lâm vào hồi ức, y chăm chú nhìn bức hình, quang cảnh chiến trận năm nào hiện ra, hào hùng từng hồi trống trợ uy, tiếng chém giết bên dưới cộng thế công của quân địch khiến đất trời rung chuyển.
Tù và hú vang, cung tên biển lửa, máy bắn đá liên hồi khai hỏa, đất cát khói bụi mịt mù, cảnh tượng vừa hoành tráng vang dội, vừa đẫm huyết tinh ấy, thật khiến người ta những tưởng bản thân rơi vào địa ngục.
Thế nhưng bên cạnh y có nàng, cạnh nàng có y.
Tướng lãnh quân địch nào phải loại đèn cạn dầu, cả nàng lẫn y đều phải cẩn trọng tạo thế dụ địch, từ rút lui tiến thủ tới tháo chạy song phương tạo trận giả.
Mật hiệu cẩn mật trong từng cánh cờ mũi tên, nữ đế lẫn tướng quân sừng sững tuyệt không lùi bước. Nhớ năm ấy, ở giây cuối cùng, nàng chẳng nề hà mà cười phá lên, châm biếm:
“Tuệ quốc a Tuệ quốc, cũng chỉ có vậy thôi!”
Sau đó, roi ngựa vung cao, phát vào bạch chiến mã vạn con chỉ có một, chiến mã lồng lên, mang nàng lao thẳng vào chiến trường đẫm máu.
Bên cạnh, Trầm Uy chỉ thở dài bất đắc dĩ, hô to:
“Hộ tống thánh thượng!”
Rồi y cũng phát roi vào hắc mã, theo sát nàng tiến vào trận chiến.
Năm đó, nàng đã dùng chính thân mình làm mồi nhử.
Năm đó, nàng cũng chịu bao vết thương không sao liền sẹo nổi.
Hậu thế chỉ biết rằng nữ đế Tịnh Hỏa dẫn quân tài tình, chiến thắng vẻ vang, nào biết nàng chịu đựng những hồi ác mộng, thân thể nhiễm huyết bao nhiêu để giành được chứ.
Bàn tay trên bàn siết chặt, tâm tư Phương Lạc Tịnh trầm xuống, tay nàng nhuộm máu quá nhiều, sao có thể siêu sinh?
Chừng như ngay lập tức, một bàn tay to lớn ấm áp bao trọn bàn tay siết tới nổi gân của nàng.
Phương Lạc Tịnh ngẩn người, nhìn sang y.
Chỉ thấy Trầm Uy ánh mắt dịu dàng, gương mặt đanh thép kiên định chuyên chú nhìn nàng, nhấc môi nói không ra tiếng, nhưng kỳ lạ làm sao, nàng lại rõ từng lời y nói:
- Đừng sợ, Lạc Lạc, có ta ở đây!
Tựa như năm ấy, khi nhìn thấy đầu tướng lãnh Tuệ quốc trong thư phòng, y cũng nhẹ nhàng truyền âm với nàng như vậy.
Năm ấy, nàng chỉ cười khẩy, quay lại bàn chuyện chính với y.
Còn giờ đây, nàng nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay to lớn có phần thô ráp ấy, tảng lờ chăm chú nhìn bài giảng.
Nhưng độ ấm kia, sao vẫn mãi vương vấn nơi tay nàng…
Ban đầu nàng những tưởng Phương Thu khờ khạo không nhạy bén mới phải học lâu như vậy, nhưng qua mấy ngày dò hỏi mới hay, hóa ra đây là chuyện bình thường ở hậu thế. Các cấp bậc học tập lâu và nhiều hơn hẳn thời đại của nàng. Thật khiến người ta khâm phục và hâm mộ mà.
Nhớ năm xưa, khi nàng ban chiếu chỉ cho phép nam nữ cùng tham gia trau dồi kiến thức, nữ cũng có quyền làm quan, thì gặp phải bao nhiêu là trở ngại.
Cũng may thời ấy, bên cạnh nàng có bao nhiêu là trung thần.
Ngồi trên chiếc xe sang quý, nàng mở tờ tạp chí màu sắc lung linh, hình ảnh rõ nét ra chăm chú đọc từng từ.
Còn quá nhiều điều nàng muốn biết.
Trong tâm khó tránh khỏi tham lam, Phương Lạc Tịnh nàng vẫn chưa muốn rời khỏi thế giới này sớm như vậy đâu.
Aizz không được nha, dù gì nàng cũng là 52 tuổi rồi, sao có thể như trẻ nít mà giành thân xác với một cô gái 19 chứ.
- Tiểu thư, đã tới nơi. - Xa phu, không phải, là tài xế lên tiếng.
Phương Lạc Tịnh theo tầm mắt nhìn ra cửa, chỉ thấy phía trước sừng sững một tòa lâu đài cực lớn, người ra vào tấp nập.
Tòa nhà dù có vẻ cổ kính với kiến trúc đông tây hỗn hợp, thế nhưng vẫn không ngăn được sự cách tân hiện đại, trong trang nhã lại ẩn chứa sự quý khí cao sang.
Bên cạnh cửa lớn, bia đá khắc chữ son thiếp vàng lừng lững “Đại học Quân Đội Quốc Gia S”.
Nhìn xong mấy chữ này, nàng nhíu mày.
Tuy rằng hậu thế nhiều vốn từ khác, nhưng cái từ “quân đội” kia thì nàng hiểu nó là gì nha.
Tự nhiên nàng cật lực tò mò, với tấm thân thể yếu ớt ra gió gió thổi bay của Phương Thu, như nào lại chọn cái học viện mang danh vang dội như thế chứ?
- Ừm, bác Châu, - Nàng nhỏ nhẹ hỏi. - thời gian cũng còn sớm, chi bằng bác xem xét quanh đây có hiệu ăn sáng nào không?
- A? - Châu tài xế giật mình, trước giờ tiểu thư vẫn chê những quán ăn gần trường không sạch sẽ kia mà. - Tiểu thư, không phải trước giờ ngài vẫn không thích ăn ở gần đây?
Nhìn phản ứng của ông, nàng biết ông ta không chở nàng đi nhầm trường, và quả thật Phương Thu học ở đây.
- Ừm, ông nói ta mới nhớ ra gần đây chẳng có chỗ nào dùng bữa cả. Thôi, ta vào trường trước. - Phương Lạc Tịnh gật đầu, tự mở cửa xe và bước ra ngoài.
Cuối cùng nàng cũng tự biết cánh cửa chắc chắn này mở như thế nào, nên không đồng ý cho tài xế mở cho nữa mà muốn tự thân vận động.
Có tay cả mà, trước đây nàng làm nữ đế, mọi hành động vẫn là thoải mái ngang nhiên chứ chẳng cần hầu cận bợ đỡ bao giờ đâu.
Tài xế Châu ngơ ngẩn nhìn, cảm giác từ ngày tiểu thư trầm mình, khí chất cao quý cùng uy nghiêm mối lúc một bức người.
Phương Lạc Tịnh vừa bước vào cổng trường, bỗng xuất hiện một hàng nhân vật mặc sắc phục xanh sẫm gọn gàng oai vệ, dù chỉ nhìn thoáng, nàng cũng rõ những bộ trang phục như này là trang phục chiến đấu rồi.
Vừa tấm tắc khen thiết kế linh động, vừa cảnh giới nhìn hàng người ấy đều bước tiến về phía mình.
Thói quen của nàng thôi mà, dù là thời bình cũng chẳng bỏ được đâu.
Cuối cùng, hàng người ấy dừng trước mặt nàng, đoạn xếp thành hàng ngang.
Phương Lạc Tịnh ngẩn người, nhìn những người ấy giơ tay phải lên trán tạo thế kỳ lạ, dõng dạc hô:
- Chào chị dâu!
…
- Ừm… các anh có nhận lầm người không? - Phương Lạc Tịnh nhíu mày, nhẹ nhàng lên tiếng.
Một anh chàng cao to oai vệ bước ra, mắt nhìn thẳng chứ chẳng dám nhìn nàng, trả lời:
- Thưa không ạ! Trầm thượng tá do bận việc không thể đưa chị dâu đi học nên ra lệnh chúng em hộ tống chị lên lớp, 1 giờ sau anh ấy sẽ đến ngay!
Thật ra, bọn họ cũng rất tò mò.
Dù sao cũng là lính tinh nhuệ của binh đoàn bộ binh toàn tỉnh, bỗng dưng sáng nay nhận được lệnh hộ tống kỳ quái này, khiến bọn họ có chút nghi ngờ không rõ cô gái trước mặt này là thần thánh phương nào.
Phải biết, Trầm thượng tá ấy mà, là con người chí công vô tư đó nha, ai có thể khiến anh ta mượn quyền công làm chuyện tư như này.
- … Trầm Uy? - Phương Lạc Tịnh lạnh lẽo hỏi.
Oa oa oa, chị dâu uy vũ quá, nổi giận với Trầm thượng tá kìa, ủng hộ trói gô, ủng hộ roi da, ủng hộ áp bức a.
Trong lòng mấy anh lính này đang không có ý tốt reo hò cổ vũ, nhưng ngoài mặt lại lạnh tanh hô “Vâng” một tiếng vang dội.
Phương Lạc Tịnh là người nào, là nữ đế đó, cái vẻ mặt nghiêm cẩm trong mắt lại thích thú kia, khiến nàng hiểu ra Trầm Uy là người nghiêm khắc như thế nào, thật giống hai ngàn năm trước mà.
Động tĩnh lớn như thế, thành công khiến toàn sân trường ngước nhìn.
Phương Lạc Tịnh nhức đầu, khoanh tay thở dài nói:
- Dẫn tôi tới phòng học đi, sau đó các anh có thể trở về.
Nàng còn lạ gì tính Trầm Uy, huấn luyện quân lính vừa nghiêm lại vừa mật, nên phản kháng họ cũn vô dụng thôi, chi bằng đi cho sớm, bớt chuyện phiền phức.
Hừ hừ, Trầm thượng tá đúng không, cứ chờ mà xem!
oOo
Ngành Phương Thu học là ngành “Tổ chức sắp xếp Quân đội”, khi nàng lật giở giáo án, nhận thấy ngành này chẳng khác Quân sư là bao.
Phương Lạc Tịnh đã nói mà, với tâm thân cành liễu như Phương Thu, làm sao học được mấy ngành vận động chứ, học ngành này là tốt nhất.
Dựa vào đầu óc suy đoán, lại nhìn tới nghề nghiệp Trầm Uy cùng mối tình si Phương Thu dành cho hắn đã mấy năm, dùng ngón chân cũng biết là cô ấy muốn “Phu xướng phụ tùy” rồi.
Vẫn là câu nói cũ, Ngu xuẩn!
Phương Lạc Tịnh nàng rất rất không ủng hộ cái quan điểm vì người khác mà che mờ ánh sáng của bản thân đâu nhé!
Nữ đế là nàng am hiểu nhất là nhân tâm, trong những ngày dưỡng bệnh ở nhà, ngoài việc tảng lờ Trầm Uy thì còn một việc nữa chính là, tìm hiểu Phương Thu, nên nàng hiểu rõ con người Phương Thu là một cô gái tốt, có điều hơi mơ mộng yếu đuối, thế nhưng lại thiện lương thuần phát vô cùng.
Những bức vẽ với màu sắc tươi sáng giản dị của cô ấy đã nói lên điều đó.
Theo nhận định của nàng, Phương Thu nên làm những công việc liên quan đến nghệ thuật thì hơn.
Nhưng thôi đành, dù sao cũng là đời cô ấy, cô đã chọn rồi, nàng cũng không tiện phản bác.
Giờ đây coi như lợi cho nàng, học ngành này vô tình lại là ngành yêu thích của Phương Lạc Tịnh nàng.
Chăm chú nghe giảng một lúc, chợt, cửa mở ra.
Rõ ràng cửa mở rất nhẹ nhàng, gần như chẳng phát ra tiếng vang nào khó chịu, nhưng tầm mắt của cá giảng đường đều tập trung ở bóng dáng xanh sẫm cao ngất nơi đó.
Phương Lạc Tịnh nhíu mày, nhìn Trầm Uy trong sắc phục quân đội, mũ lưỡi trai cùng màu oai vệ nghiêm chỉnh quét mắt nhìn cả giảng đường, tầm mắt khi chạm phải nàng thì ngừng lại.
Thái dương nàng giật giật hai phát.
Đã đeo bám nàng tại tư gia thì thôi, tới học viện còn muốn đeo bám nữa sao?
- Trầm Uy? - Giáo sư đang giảng bài hang say, nhìn thấy người tới thì ngẩn người, ngay sau đó mừng rỡ hồ hởi. - Là trò sao? Phải mười năm rồi nhỉ?
- Giáo sư Hách. - Trầm Uy bình thản gật đầu chào hỏi.
Oa oa oa, cả lớp phấn khích, là Trầm thượng úy đó nha, là truyền kỳ mới 18 tuổi đã tốt nghiệp đại học gia nhập quân đội dã chiến tổng hợp đó, nhìn cái dáng vẻ cao ngất kìa, nhìn cơ bắp lộ rõ bên dưới quân phục kìa, thật muốn lột trần anh ra ngắm cho đã quá!!!
Các ánh mắt sói đói của các nàng sắc nữ cả lớp muốn cháy sáng rồi.
Phương Lạc Tịnh nổi da gà, aaa, hậu thế thật cởi mở a.
- Giáo sư, tôi dự thính được chứ? - Trầm Uy bình thản hỏi, ánh mắt vẫn như có như không liếc nhìn nàng.
- Tất nhiên rồi, trò cứ tự nhiên.
Và quả thật, y vô cùng tự nhiên tiến về phía nàng.
Thái dương nàng giật giật hai cái nữa, khi y vô cùng tự nhiên gật đầu với thanh niên kế bên nàng, bằng cử chị nhẹ nhàng đanh thép không nhường nhịn đuổi người ta đi, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Phương Lạc Tịnh nàng, làm nữ đế bao lâu nên vô cùng tốt tính ở khoản nhẫn nhịn, lúc này quả thật thái dương vô cùng đau nhức rồi đấy.
Nhìn cây viết gọn gàng trên bàn, mắt nàng lóe sáng, nhẹ nhàng cầm nó lên như thể định viết bài, sau lại nhanh như cắt hướng nó tới đùi của người ngồi bên cạnh.
Trầm Uy kế bên cũng chỉ nhíu mày, quay sang nịnh nọt nhìn nàng.
- Trầm thượng úy, rất rỗi sao? - Phương Lạc Tịnh dịu dàng hỏi.
- Không rỗi không rỗi. - Trầm Uy cật lực mềm hóa giọng nói và gương mặt, khiến nàng ảo tưởng cái người vừa lạnh lẽo đuổi người ngồi kế nàng là người khác ấy. - Lạc Lạc, ta phải hộ tống nàng, nào có rỗi.
Nhìn gương mặt ngốc ngốc kia, cho dù nàng đã cố kiềm chế giọng nói, cũng bình thản hướng mắt về bục giảng kia, nhưng vẫn không ngăn được cơn giận, lực tay vô thức mạnh thêm mấy phần.
Thành công nghe một giọng điệu rên rỉ van xin… khoan khoan, sao có vẻ mờ ám thế.
- Lạc Lạc, có gì về phòng được không, ta sẽ tùy nàng xử trí!
… Cả lớp lần nữa yên lặng, hướng mắt về phía này.
Phương Lạc Tịnh là ai, là nữ đế đó, mặt không đổi sắc thu tay, đoạn theo hướng cả lớp nhìn sang y, thấy y nhìn mình, chỉ giả mơ hồ hỏi:
- Trầm thượng úy, nói chuyện điện thoại sao?
Hừ hừ, ta cứ phủi sạch, ngươi làm gì ta.
Dưới ánh nhìn vừa sát khí vừa mềm mại của nàng, tâm Trầm Uy run lên, cảm giác tê dại như muốn đè nàng ra giày vò mỗi lúc một nhiều, y nịnh nọt cười:
- Lạc Lạc nói ta nói chuyện điện thoại thì ta nói chuyện điện thoại.
… Trời phật ơi, đây không phải là tướng quân của ta, tuyệt đối không phải!
Trong tâm Phương Lạc Tịnh một trận chửi bới bản thân ngu dại nhìn nhầm người, mặt lại bình thản quay đi, mặc kệ bao ánh mắt ghen tỵ ngưỡng mộ nghi ngờ của cả lớp, cúi đầu ghi chép bài vở.
Sao nàng lại quên, cái tên này là cái tên mặt không biến sắc đững giứa đại điện buổi thiết triều, dõng dạc hô “Vi thần tự tiến cử bản thân vào chức hoàng phu” kia chứ!
Mặt dày như này, cũng là một loại cảnh giới!
oOo
Buổi học yên ả trôi qua, khi Phương Lạc Tịnh tập trung, Trầm Uy quả thật giống như tảng đá vứng chãi bên người, không phiền không quấy đến nàng, ngoài việc lúc nào cũng có ánh nhìn si ngốc chú mục vào mình, thì quả thật việc tảng lờ y vô cùng dễ.
Giờ nghỉ trưa, giữa lúc mọi người như có như không dùng ánh mắt mập mờ nhìn nàng và y, nàng cũng mặt không đổi sắc tiếp tục đọc giáo án, y cũng mặt không đổi sắc ngồi yên chăm chú nhìn nàng.
Giáo sư thật sự rất khó xử mà, một mặt ông muốn kéo học trò cưng ra hàn huyên một phen, mặt khác lại phải lau kính dụi mắt mấy lần mới ngập ngừng chắc chắn đó là học trò cưng của mình.
Lão thiên, đó thật sự là Trầm Uy sao, là cái vị mà cả năm trời chẳng cười mấy lần sao, là vị thượng úy mặt sắt cực kỳ uy vọng trong quân đội nhân dân sao?
Hơn nữa, dạo này đất nước thái bình quá chăng, đến cả vị quân nhân chức cao trọng vọng này cũng rảnh tới mức rời căn cứ tham gia dự thính cho ông nữa ư?
Liệu có phải mạo danh không đó.
Nhưng nhìn quân hàm xanh sẫm hai vạch ba sao trên vai ai kia, quả thật là hàng thật giá thật thượng úy mà.
Giáo sư cảm giác mình già quá rồi, không bắt kịp đầu óc của người trẻ tuổi nữa.
Lại nói, Trầm Uy cũng gần 30 rồi, sao lại có dáng vẻ người mới rơi vào biển tình thế chứ?
Cả buổi học, thầy đã không tập trung, trò lại còn không tập trung hơn.
Phương Lạc Tịnh cực kỳ không vui, rõ ràng trước khi Trầm Uy xuất hiện, không khí lớp học rất trang nghiêm, nàng cũng rất ưa thích những điều giáo sư giảng giải, nhưng sau khi Trầm Uy xuất hiện, chất lượng buổi học bị giảm sút thấy rõ.
Đương lúc nộ khí tăng cao, chợt, giáo sư phát một hình ảnh hiển thị lên màn hình giảng - đây cũng là điểm nàng thích khi học nơi này, hình ảnh hiện rõ sinh động, quả thật hâm mộ hậu thế mà - hình ảnh quen thuộc đến mức làm nàng ngẩn người.
Trong hình, một bức vẽ sinh động về hai dáng người quen thuộc mặc chiến giáp, đứng trên vách núi ngóng nhìn thiên quân vạn mã bày trận đánh chiến.
- Trận đánh ở bình nguyên Tây Hùng là trận kinh điển về thế đánh bọc hậu và sát sườn. - Giáo sư hào hứng lên tiếng. - Về cơ bản, những thế sắp quân này khá đơn giản, nhưng khó là ở chỗ căn chuẩn xác thời gian dụ địch vào bẫy. Thế trận càng lớn thì càng khó mà canh chuẩn được, năm xưa ở dốc bình nguyên, nữ hoàng đại đế Tịnh Hỏa Phương Lạc Tịnh cùng đại tướng quân Trầm Uy hợp mưu tính kế, dùng năm vạn lính tinh nhuệ đánh bại 20 vạn quân nước Tuệ, trong đêm tiến sát kinh thành, ba ngày diệt Tuệ đánh Ngô!
Hình ảnh trên màn hình, khiến mắt nàng mờ đi.
Ký ức năm xưa, vẫn tinh khôi rõ ràng như ngày nào.
Hiển nhiên, Trầm Uy bên cạnh cũng lâm vào hồi ức, y chăm chú nhìn bức hình, quang cảnh chiến trận năm nào hiện ra, hào hùng từng hồi trống trợ uy, tiếng chém giết bên dưới cộng thế công của quân địch khiến đất trời rung chuyển.
Tù và hú vang, cung tên biển lửa, máy bắn đá liên hồi khai hỏa, đất cát khói bụi mịt mù, cảnh tượng vừa hoành tráng vang dội, vừa đẫm huyết tinh ấy, thật khiến người ta những tưởng bản thân rơi vào địa ngục.
Thế nhưng bên cạnh y có nàng, cạnh nàng có y.
Tướng lãnh quân địch nào phải loại đèn cạn dầu, cả nàng lẫn y đều phải cẩn trọng tạo thế dụ địch, từ rút lui tiến thủ tới tháo chạy song phương tạo trận giả.
Mật hiệu cẩn mật trong từng cánh cờ mũi tên, nữ đế lẫn tướng quân sừng sững tuyệt không lùi bước. Nhớ năm ấy, ở giây cuối cùng, nàng chẳng nề hà mà cười phá lên, châm biếm:
“Tuệ quốc a Tuệ quốc, cũng chỉ có vậy thôi!”
Sau đó, roi ngựa vung cao, phát vào bạch chiến mã vạn con chỉ có một, chiến mã lồng lên, mang nàng lao thẳng vào chiến trường đẫm máu.
Bên cạnh, Trầm Uy chỉ thở dài bất đắc dĩ, hô to:
“Hộ tống thánh thượng!”
Rồi y cũng phát roi vào hắc mã, theo sát nàng tiến vào trận chiến.
Năm đó, nàng đã dùng chính thân mình làm mồi nhử.
Năm đó, nàng cũng chịu bao vết thương không sao liền sẹo nổi.
Hậu thế chỉ biết rằng nữ đế Tịnh Hỏa dẫn quân tài tình, chiến thắng vẻ vang, nào biết nàng chịu đựng những hồi ác mộng, thân thể nhiễm huyết bao nhiêu để giành được chứ.
Bàn tay trên bàn siết chặt, tâm tư Phương Lạc Tịnh trầm xuống, tay nàng nhuộm máu quá nhiều, sao có thể siêu sinh?
Chừng như ngay lập tức, một bàn tay to lớn ấm áp bao trọn bàn tay siết tới nổi gân của nàng.
Phương Lạc Tịnh ngẩn người, nhìn sang y.
Chỉ thấy Trầm Uy ánh mắt dịu dàng, gương mặt đanh thép kiên định chuyên chú nhìn nàng, nhấc môi nói không ra tiếng, nhưng kỳ lạ làm sao, nàng lại rõ từng lời y nói:
- Đừng sợ, Lạc Lạc, có ta ở đây!
Tựa như năm ấy, khi nhìn thấy đầu tướng lãnh Tuệ quốc trong thư phòng, y cũng nhẹ nhàng truyền âm với nàng như vậy.
Năm ấy, nàng chỉ cười khẩy, quay lại bàn chuyện chính với y.
Còn giờ đây, nàng nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay to lớn có phần thô ráp ấy, tảng lờ chăm chú nhìn bài giảng.
Nhưng độ ấm kia, sao vẫn mãi vương vấn nơi tay nàng…
Tác giả :
Phù Sinh