Tướng Quân Sủng Thê
Chương 41: Phúc lợi
Edit: meowluoi.
Bên này Bùi Hạo cũng rất lo lắng, hắn biết tiểu cô nương nhà hắn đến nhà mình, nhưng không có cách gặp người, làm hắn nóng lòng.
Bùi Hạo khó chịu, Bùi Hưng đi theo cũng không hiểu được, thiếu gia nhà hắn không dễ dàng gì ở yên trong phòng.
Những năm gần đây thiếu gia nhà mình quen thói nói nhiều, thích cô nương liền vội vàng nói với người trong nhà, Bùi Hưng hắn làm gã sai vặt bên người thiếu gia nhà mình, mặc dù những năm này không có “Bên người” quá, nhưng ánh mắt vẫn có, nhìn thiếu gia nhà mình sốt ruột như vậy, Bùi Hưng cảm thấy rất sợ hãi.
Thiếu gia nhà hắn có thể nghẹn đến bây giờ không dễ gì, nhưng hôm nay không giống, hôm nay lão phu nhân cử hành phong yến cho hai vị tiểu thư, bên trong đều là nữ quyến mỗi phủ trong kinh thành, thiếu gia nhà mình đã hơn mười sáu, cần phải kiêng kỵ.
Sợ thiếu gia nhà mình tức giận, Bùi Hưng vội vàng khuyên, “Thiếu gia, hôm nay hậu viện không được…”
hắn sớm đã phái người thăm dò, lúc này đại tiểu thư nhà bọn họ dẫn tiểu thư mỗi phu tới Phù Dung Các, không thể đi được!
“Ta còn không biết chắc! Bằng không thiếu gia ta còn đứng ở chỗ này lãng phí thời gian sao?”
Nền nhà bị Bùi Hạo đi qua đi lại, thấy Bùi Hưng vẫn còn ở chỗ này lảm nhảm, càng nhìn càng tức!
“Ngươi không có việc gì làm mà ngây ngốc ở chỗ này, đừng có đứng trước mặt ta nữa, không thấy phiền sao.”
Bùi Hưng nén giận, không lên tiếng, hiện tại thiếu gia nhà hắn đang nổi nóng, hắn không ủy khuất, hắnkhông tức giận!
Nhìn Bùi Hưng thành thật đứng trong góc, Bùi Hạo đi tiếp.
Sắp đến giờ ngọ, Bùi Hưng ngẩng đầu nhìn thiếu gia nhà mình, do dự một lát, vừa đi qua vừa nhỏ giọng hỏi một câu, “Thiếu gia, chúng ta có nên dùng bữa…”
Bùi Hạo mở miệng ra, hắn cũng biết hôm nay mình giận chó đánh mèo với Bùi Hưng, nhìn bộ dáng Bùi Hưng giống như tiểu tức phụ bị khinh bỉ, hắn lại không chịu nổi, một đại lão gia, bộ dáng này là thế nào!
Lười phản ứng lại hắn, Bùi Hạo biết hiện tại không thể đùa giỡn, không làm Bùi Hưng khó xử, thoáng gật đầu một cái.
Lúc Quân Trúc Uyển bày thiện, bên Vinh An Đường cũng đang dùng thiện.
Hôm nay người đến khoảng năm cái bàn tròn lớn, Tô Nhược U là “Nhân vật quan trọng”, lại một lần nữa hiểu tầm quan trọng của mình trong câu chuyện.
Vấn đề chỗ ngồi tất nhiên là định theo nữ quyến mỗi phủ, mà Tô Nhược U là nữ thương hộ ti tiện nhưng lại có quan hệ tốt với Bùi lão phu nhân.
Trưởng công chúa Chiêu Nghi và Bùi lão phu nhân ngồi bàn chủ vị, Bùi Nhàn, Bùi Ninh vì là nhân vật chính, ngồi bên tay phải Bùi lão phu nhân, mọi người mong chờ xem ai có thể ngồi bên tay trái của trưởng công chúa Chiêu Nghi, trưởng công chúa Chiêu Nghi liền gọi Tô Nhược U lại gần.
“Hôm nay con ngồi cạnh ta đi.”
Tô Nhược U sợ hãi, nhưng nhìn nụ cười hiền lành của trưởng công chúa Chiêu Nghi, cùng với ánh mắt khích lệ của Bùi nãi nãi, Tô Nhược U cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười ngồi vào.
Từ khi ra đời tới nay có thể nói đây là bữa cơm mà Tô Nhược U dùng không được tự nhiên, Tô Nhược U im lặng cảm thán trong lòng, quả nhiên cơm quyền quý nhà người ta “Ăn không ngon”!
Dùng thiện xong, mọi người bồi Bùi lão phu nhân dùng trà, hôm nay người đến đều biết, nếu như nói bọn tiểu bối chỉ nhìn ra Bùi lão phu nhân và trưởng công chúa Chiêu Nghi nâng đỗ Tô Nhược U, như vậy các nàng vẫn còn đang u mê, đây là hành động biểu lộ rõ ràng của Bùi lão phu nhân, người nào mà không biết, đại tiểu thư Tô gia Tô Nhược U thân phận ti tiện, chính là cháu dâu bà chọn trúng!
Hơn nữa trưởng công chúa Chiêu Nghi thân phận tôn quý sao có thể tương trợ? Nhưng không biết vì sao, trưởng công chúa Chiêu Nghi bình thường mắt cao hơn đầu, là nãi nãi của hỗn thế ma vương kia, hành động như vậy, mọi người còn không hiểu sao.
Bây giờ nhìn lại, cháu dâu này là Bùi lão phu nhân nãi nãi chính quy và nãi nãi trưởng công chúa Chiêu Nghi chọn trúng, nhưng không được tâm “Bà bà” Phương thị!
Tất cả mọi người suy xét trong lòng, cân nhắc, nên đắc tội Bùi lão phu nhân và trưởng công chúa Chiêu Nghi hai người có thân phận cao nhất hôm nay, lén lút kết thân cùng Phương thị, vật lộn một lần, hay là sớm buông tha, giả vờ không biết, không thể đắc tội cả hai?
Lúc này Tô Nhược U đang nếm thử hồng trà Kỳ Môn, hồng trà Kỳ Môn rất thơm, có thể nói hồng trà Kỳ Môn là trà cực phẩm, bề ngoài mềm mại, màu đen bóng, nước đỏ tươi sáng ngời, mùi thơm thanh thuần, rất ngon.
Lúc Tô Nhược U đang đắm chìm trong hương trà, một nha hoàn thêm trà đi tới cúi người nhẹ nhàng nói vào tai nàng một câu, liền đứng dậy rời đi, bên tai Tô Nhược U thoáng hồng, rõ ràng trong lòng nàng gợn sóng.
Lúc này Tô Nhược U không còn nhã hứng thưởng trà, nâng chén trà lên, không khỏi ngầm bực, cái đồ trời đánh này!
Khi cô bình tĩnh lại tâm tình, Tô Nhược U quyết định mặc kệ, không nhìn thấy hôm nay bao nhiêu người đến sao, hơn nữa, hôm nay nàng được mời đến làm khách, sao có thể làm chuyện không biết xấu hổ.
hắn không biết xấu hổ, nhưng nàng biết!
Lúc Tô Nhược U đứng ngồi không yên, nha hoàn vừa mới thêm trà xuất hiện, lúc này nàng thừa dịp thêm trà cho Tô Nhược U nói thầm một câu, “Đại tiểu thư, ngài đừng làm nô tỳ khó xử, ngài biết rồi đấy, ngài không đi vị kia chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Ô, hắn không biết xấu hổ, còn muốn đùa giỡn nàng ở đây!
Nàng muốn đánh hắn một trận!
không có cách nào, dựa vào tác phong ngày xưa của người nào đó, nàng không biết hắn còn làm ra những chuyện như thế nào nữa, cuối cùng lại hỏng việc, không bằng mình thỏa hiệp, còn có thể có đường sống.
Nghĩ tới đây, Tô Nhược U không khỏi thở dài một hơi, không còn cách nào, nàng đành phải nghe theo, sau này hai người thật sự ở cùng nhau, cuộc sống sau này rất đáng mong đợi!
Tô Nhược U ra lệnh cho Thanh Nhạn lặng lẽ bảo Lưu ma ma, mình uống nước trà quá nhiều, muốn thay y phục, Lưu ma ma nghe xong cười thầm, lập tức ra lệnh cho một nha hoàn mang Tô Nhược U đi ra ngoài.
đi theo tiểu nha hoàn, Tô Nhược U còn đang suy nghĩ nên thoát thân như thế nào, không nghĩ tới tiểu nha hoàn mang nàng đến một phòng, liền cáo lui, “Tô đại tiểu thư, vừa rồi ma ma còn phân phó chuyện khác, nô tỳ cáo lui trước.”
Cả người Tô Nhược U đang đứng xấu hổ, không nghĩ nhiều như vậy, trong tiềm thức cảm thấy chuyện này tiến hành thuận lợi đến kỳ lạ.
Thấy bốn bề vắng lặng, Tô Nhược U liền dẫn Thanh Nhạn rời đi, đến Phù Dung Các.
Mặc dù Thanh Nhạn cảm thấy tiểu thư khác thường, nhưng là nha hoàn bên người tiểu thư, những điều không nên nói nàng vẫn biết.
Cùng vào cửa Phù Dung Các, Tô Nhược U dừng bước chân, nhìn hành lang gấp khúc trước mắt, nhẹ ho một tiếng, “Thanh Nhạn, ngươi ở đây chờ ta.”
“Dạ, tiểu thư.”
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng không nên hỏi, Thanh Nhạn kìm nén.
Cũng may Thanh Nhạn không hỏi, nhưng Tô Nhược U vẫn cảm thấy xấu hổ, dừng chân một lát, ho nhẹmột tiếng mới đi vào.
Quẹo trái tiến vào phòng khách, Tô Nhược U trông thấy bóng dáng có người phía sau tấm bình phong, Tô Nhược U dừng bước chân.
Bùi Hạo rất mong chờ, vừa thấy người đến, làm sao còn đứng vững sau tấm bình phong, lúc này sẽ phải chạy ra, nhưng suy nghĩ kĩ lại, không nên xúc động, nhưng mà hắn vẫn không bỏ được.
“Nàng tự mình tới hay là ta đi qua thỉnh nàng lại đây.”
Nếu không phải vì suy nghĩ đến danh dự của nàng, hắn còn để ý khối bình phong làm gì!
Tô Nhược U vốn để tâm nghe được lời này càng thể để ý, nàng bước nhanh tới, nàng không tin, hắn có thể làm gì mình!
Từ khi Tô Nhược U bắt đầu đi qua, ánh mắt Bùi Hạo giống như xuyên thấu qua bình phong rơi trên người nàng, lúc này không có bình phong che, Tô Nhược U cảm giác hắn không kiêng nể gì cả, ánh mắt ở trên người mình nóng bỏng vô cùng, làm người ta tâm hoảng ý loạn.
“Đừng nhìn.”
Cuối cùng không chịu nổi ánh mắt càn rỡ của hắn, Tô Nhược U cúi thấp đầu, cái cổ đỏ tươi làm Bùi Hạo căng thẳng.
Biết rõ tiểu cô nương nhà mình sẽ không chịu đựng nổi, nóng lòng quá người sẽ bỏ chạy hắn có thể mất nhiều hơn được, Bùi Hạo hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững tâm tình, lúc này mới mở miệng, “Nàng xinh ta mới nhìn.”
Nàng định đem chuyện buổi sáng mình bị khí dễ nói ra, nhưng Tô Nhược U không nói với hắn, nàng tức giận nên không phát giận với hắn thì phát giận với ai!
“Nhiều người xinh lắm, huynh đi mà nhìn!”
Nhìn tiểu cô nương nhà hắn mặt không được tự nhiên, Bùi Hạo càng cười vui vẻ, ô, tiểu cô nương nhà hắn học được ghen tị rồi sao? Bùi Hạo rất thích tư vị này, hắn rất sảng khoái!
“Nhưng mà không phải là U nhi nhà ta, tướng mạo U nhi nhà ta đẹp như tiên, sao có thể giống người khác được.”
Tô Nhược U nhìn bộ dáng của hắn vừa ngọt ngào vừa thẹn, không biết xấu hổ!
Trong lúc hai người im lặng, Bùi Hạo càng mải mê nhìn y phục lộng lẫy của tiểu cô nương nhà hắn hôm nay, nhìn xem, tiểu cô nương nhà hắn sao lại xinh đẹp như vậy chứ!
Làn da, khuôn mặt, đôi mắt, cái mũi, cái miệng nhỏ nhắn kia, ừm, tiểu cô nương nhà hắn xinh đẹp như vậy cái miệng anh đào nhỏ nhắn, Bùi Hạo càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhớ đến tư vị của tiểu cô nương nhà mình, Bùi Hạo càng muốn nếm thử.
Phát giác được ánh mắt Bùi Hạo biến hóa, Tô Nhược U lùi về sau một bước, “không có việc gì thì muội đi trước, bị người ta phát hiện thì không xong…”
Lúc này nếu để nàng đi, từ nay về sau tên của Bùi Hạo hắn sẽ viết ngược lại!
Bùi Hạo bước tới như mũi tên bay, tay phải giữ chặt cánh tay tiểu cô nương nhà hắn, hơi dùng sức một chút, trong nháy mắt tiểu cô nương nhà hắn đã nằm trong lồng ngực mình, tay trái nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tiểu cô nương nhà hắn, cúi đầu chạm vào đôi môi anh đào mình đã đợi rất lâu.
Bên này Bùi Hạo cũng rất lo lắng, hắn biết tiểu cô nương nhà hắn đến nhà mình, nhưng không có cách gặp người, làm hắn nóng lòng.
Bùi Hạo khó chịu, Bùi Hưng đi theo cũng không hiểu được, thiếu gia nhà hắn không dễ dàng gì ở yên trong phòng.
Những năm gần đây thiếu gia nhà mình quen thói nói nhiều, thích cô nương liền vội vàng nói với người trong nhà, Bùi Hưng hắn làm gã sai vặt bên người thiếu gia nhà mình, mặc dù những năm này không có “Bên người” quá, nhưng ánh mắt vẫn có, nhìn thiếu gia nhà mình sốt ruột như vậy, Bùi Hưng cảm thấy rất sợ hãi.
Thiếu gia nhà hắn có thể nghẹn đến bây giờ không dễ gì, nhưng hôm nay không giống, hôm nay lão phu nhân cử hành phong yến cho hai vị tiểu thư, bên trong đều là nữ quyến mỗi phủ trong kinh thành, thiếu gia nhà mình đã hơn mười sáu, cần phải kiêng kỵ.
Sợ thiếu gia nhà mình tức giận, Bùi Hưng vội vàng khuyên, “Thiếu gia, hôm nay hậu viện không được…”
hắn sớm đã phái người thăm dò, lúc này đại tiểu thư nhà bọn họ dẫn tiểu thư mỗi phu tới Phù Dung Các, không thể đi được!
“Ta còn không biết chắc! Bằng không thiếu gia ta còn đứng ở chỗ này lãng phí thời gian sao?”
Nền nhà bị Bùi Hạo đi qua đi lại, thấy Bùi Hưng vẫn còn ở chỗ này lảm nhảm, càng nhìn càng tức!
“Ngươi không có việc gì làm mà ngây ngốc ở chỗ này, đừng có đứng trước mặt ta nữa, không thấy phiền sao.”
Bùi Hưng nén giận, không lên tiếng, hiện tại thiếu gia nhà hắn đang nổi nóng, hắn không ủy khuất, hắnkhông tức giận!
Nhìn Bùi Hưng thành thật đứng trong góc, Bùi Hạo đi tiếp.
Sắp đến giờ ngọ, Bùi Hưng ngẩng đầu nhìn thiếu gia nhà mình, do dự một lát, vừa đi qua vừa nhỏ giọng hỏi một câu, “Thiếu gia, chúng ta có nên dùng bữa…”
Bùi Hạo mở miệng ra, hắn cũng biết hôm nay mình giận chó đánh mèo với Bùi Hưng, nhìn bộ dáng Bùi Hưng giống như tiểu tức phụ bị khinh bỉ, hắn lại không chịu nổi, một đại lão gia, bộ dáng này là thế nào!
Lười phản ứng lại hắn, Bùi Hạo biết hiện tại không thể đùa giỡn, không làm Bùi Hưng khó xử, thoáng gật đầu một cái.
Lúc Quân Trúc Uyển bày thiện, bên Vinh An Đường cũng đang dùng thiện.
Hôm nay người đến khoảng năm cái bàn tròn lớn, Tô Nhược U là “Nhân vật quan trọng”, lại một lần nữa hiểu tầm quan trọng của mình trong câu chuyện.
Vấn đề chỗ ngồi tất nhiên là định theo nữ quyến mỗi phủ, mà Tô Nhược U là nữ thương hộ ti tiện nhưng lại có quan hệ tốt với Bùi lão phu nhân.
Trưởng công chúa Chiêu Nghi và Bùi lão phu nhân ngồi bàn chủ vị, Bùi Nhàn, Bùi Ninh vì là nhân vật chính, ngồi bên tay phải Bùi lão phu nhân, mọi người mong chờ xem ai có thể ngồi bên tay trái của trưởng công chúa Chiêu Nghi, trưởng công chúa Chiêu Nghi liền gọi Tô Nhược U lại gần.
“Hôm nay con ngồi cạnh ta đi.”
Tô Nhược U sợ hãi, nhưng nhìn nụ cười hiền lành của trưởng công chúa Chiêu Nghi, cùng với ánh mắt khích lệ của Bùi nãi nãi, Tô Nhược U cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười ngồi vào.
Từ khi ra đời tới nay có thể nói đây là bữa cơm mà Tô Nhược U dùng không được tự nhiên, Tô Nhược U im lặng cảm thán trong lòng, quả nhiên cơm quyền quý nhà người ta “Ăn không ngon”!
Dùng thiện xong, mọi người bồi Bùi lão phu nhân dùng trà, hôm nay người đến đều biết, nếu như nói bọn tiểu bối chỉ nhìn ra Bùi lão phu nhân và trưởng công chúa Chiêu Nghi nâng đỗ Tô Nhược U, như vậy các nàng vẫn còn đang u mê, đây là hành động biểu lộ rõ ràng của Bùi lão phu nhân, người nào mà không biết, đại tiểu thư Tô gia Tô Nhược U thân phận ti tiện, chính là cháu dâu bà chọn trúng!
Hơn nữa trưởng công chúa Chiêu Nghi thân phận tôn quý sao có thể tương trợ? Nhưng không biết vì sao, trưởng công chúa Chiêu Nghi bình thường mắt cao hơn đầu, là nãi nãi của hỗn thế ma vương kia, hành động như vậy, mọi người còn không hiểu sao.
Bây giờ nhìn lại, cháu dâu này là Bùi lão phu nhân nãi nãi chính quy và nãi nãi trưởng công chúa Chiêu Nghi chọn trúng, nhưng không được tâm “Bà bà” Phương thị!
Tất cả mọi người suy xét trong lòng, cân nhắc, nên đắc tội Bùi lão phu nhân và trưởng công chúa Chiêu Nghi hai người có thân phận cao nhất hôm nay, lén lút kết thân cùng Phương thị, vật lộn một lần, hay là sớm buông tha, giả vờ không biết, không thể đắc tội cả hai?
Lúc này Tô Nhược U đang nếm thử hồng trà Kỳ Môn, hồng trà Kỳ Môn rất thơm, có thể nói hồng trà Kỳ Môn là trà cực phẩm, bề ngoài mềm mại, màu đen bóng, nước đỏ tươi sáng ngời, mùi thơm thanh thuần, rất ngon.
Lúc Tô Nhược U đang đắm chìm trong hương trà, một nha hoàn thêm trà đi tới cúi người nhẹ nhàng nói vào tai nàng một câu, liền đứng dậy rời đi, bên tai Tô Nhược U thoáng hồng, rõ ràng trong lòng nàng gợn sóng.
Lúc này Tô Nhược U không còn nhã hứng thưởng trà, nâng chén trà lên, không khỏi ngầm bực, cái đồ trời đánh này!
Khi cô bình tĩnh lại tâm tình, Tô Nhược U quyết định mặc kệ, không nhìn thấy hôm nay bao nhiêu người đến sao, hơn nữa, hôm nay nàng được mời đến làm khách, sao có thể làm chuyện không biết xấu hổ.
hắn không biết xấu hổ, nhưng nàng biết!
Lúc Tô Nhược U đứng ngồi không yên, nha hoàn vừa mới thêm trà xuất hiện, lúc này nàng thừa dịp thêm trà cho Tô Nhược U nói thầm một câu, “Đại tiểu thư, ngài đừng làm nô tỳ khó xử, ngài biết rồi đấy, ngài không đi vị kia chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Ô, hắn không biết xấu hổ, còn muốn đùa giỡn nàng ở đây!
Nàng muốn đánh hắn một trận!
không có cách nào, dựa vào tác phong ngày xưa của người nào đó, nàng không biết hắn còn làm ra những chuyện như thế nào nữa, cuối cùng lại hỏng việc, không bằng mình thỏa hiệp, còn có thể có đường sống.
Nghĩ tới đây, Tô Nhược U không khỏi thở dài một hơi, không còn cách nào, nàng đành phải nghe theo, sau này hai người thật sự ở cùng nhau, cuộc sống sau này rất đáng mong đợi!
Tô Nhược U ra lệnh cho Thanh Nhạn lặng lẽ bảo Lưu ma ma, mình uống nước trà quá nhiều, muốn thay y phục, Lưu ma ma nghe xong cười thầm, lập tức ra lệnh cho một nha hoàn mang Tô Nhược U đi ra ngoài.
đi theo tiểu nha hoàn, Tô Nhược U còn đang suy nghĩ nên thoát thân như thế nào, không nghĩ tới tiểu nha hoàn mang nàng đến một phòng, liền cáo lui, “Tô đại tiểu thư, vừa rồi ma ma còn phân phó chuyện khác, nô tỳ cáo lui trước.”
Cả người Tô Nhược U đang đứng xấu hổ, không nghĩ nhiều như vậy, trong tiềm thức cảm thấy chuyện này tiến hành thuận lợi đến kỳ lạ.
Thấy bốn bề vắng lặng, Tô Nhược U liền dẫn Thanh Nhạn rời đi, đến Phù Dung Các.
Mặc dù Thanh Nhạn cảm thấy tiểu thư khác thường, nhưng là nha hoàn bên người tiểu thư, những điều không nên nói nàng vẫn biết.
Cùng vào cửa Phù Dung Các, Tô Nhược U dừng bước chân, nhìn hành lang gấp khúc trước mắt, nhẹ ho một tiếng, “Thanh Nhạn, ngươi ở đây chờ ta.”
“Dạ, tiểu thư.”
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng không nên hỏi, Thanh Nhạn kìm nén.
Cũng may Thanh Nhạn không hỏi, nhưng Tô Nhược U vẫn cảm thấy xấu hổ, dừng chân một lát, ho nhẹmột tiếng mới đi vào.
Quẹo trái tiến vào phòng khách, Tô Nhược U trông thấy bóng dáng có người phía sau tấm bình phong, Tô Nhược U dừng bước chân.
Bùi Hạo rất mong chờ, vừa thấy người đến, làm sao còn đứng vững sau tấm bình phong, lúc này sẽ phải chạy ra, nhưng suy nghĩ kĩ lại, không nên xúc động, nhưng mà hắn vẫn không bỏ được.
“Nàng tự mình tới hay là ta đi qua thỉnh nàng lại đây.”
Nếu không phải vì suy nghĩ đến danh dự của nàng, hắn còn để ý khối bình phong làm gì!
Tô Nhược U vốn để tâm nghe được lời này càng thể để ý, nàng bước nhanh tới, nàng không tin, hắn có thể làm gì mình!
Từ khi Tô Nhược U bắt đầu đi qua, ánh mắt Bùi Hạo giống như xuyên thấu qua bình phong rơi trên người nàng, lúc này không có bình phong che, Tô Nhược U cảm giác hắn không kiêng nể gì cả, ánh mắt ở trên người mình nóng bỏng vô cùng, làm người ta tâm hoảng ý loạn.
“Đừng nhìn.”
Cuối cùng không chịu nổi ánh mắt càn rỡ của hắn, Tô Nhược U cúi thấp đầu, cái cổ đỏ tươi làm Bùi Hạo căng thẳng.
Biết rõ tiểu cô nương nhà mình sẽ không chịu đựng nổi, nóng lòng quá người sẽ bỏ chạy hắn có thể mất nhiều hơn được, Bùi Hạo hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững tâm tình, lúc này mới mở miệng, “Nàng xinh ta mới nhìn.”
Nàng định đem chuyện buổi sáng mình bị khí dễ nói ra, nhưng Tô Nhược U không nói với hắn, nàng tức giận nên không phát giận với hắn thì phát giận với ai!
“Nhiều người xinh lắm, huynh đi mà nhìn!”
Nhìn tiểu cô nương nhà hắn mặt không được tự nhiên, Bùi Hạo càng cười vui vẻ, ô, tiểu cô nương nhà hắn học được ghen tị rồi sao? Bùi Hạo rất thích tư vị này, hắn rất sảng khoái!
“Nhưng mà không phải là U nhi nhà ta, tướng mạo U nhi nhà ta đẹp như tiên, sao có thể giống người khác được.”
Tô Nhược U nhìn bộ dáng của hắn vừa ngọt ngào vừa thẹn, không biết xấu hổ!
Trong lúc hai người im lặng, Bùi Hạo càng mải mê nhìn y phục lộng lẫy của tiểu cô nương nhà hắn hôm nay, nhìn xem, tiểu cô nương nhà hắn sao lại xinh đẹp như vậy chứ!
Làn da, khuôn mặt, đôi mắt, cái mũi, cái miệng nhỏ nhắn kia, ừm, tiểu cô nương nhà hắn xinh đẹp như vậy cái miệng anh đào nhỏ nhắn, Bùi Hạo càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhớ đến tư vị của tiểu cô nương nhà mình, Bùi Hạo càng muốn nếm thử.
Phát giác được ánh mắt Bùi Hạo biến hóa, Tô Nhược U lùi về sau một bước, “không có việc gì thì muội đi trước, bị người ta phát hiện thì không xong…”
Lúc này nếu để nàng đi, từ nay về sau tên của Bùi Hạo hắn sẽ viết ngược lại!
Bùi Hạo bước tới như mũi tên bay, tay phải giữ chặt cánh tay tiểu cô nương nhà hắn, hơi dùng sức một chút, trong nháy mắt tiểu cô nương nhà hắn đã nằm trong lồng ngực mình, tay trái nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tiểu cô nương nhà hắn, cúi đầu chạm vào đôi môi anh đào mình đã đợi rất lâu.
Tác giả :
Ngọc Tịnh Cam Lộ