Tướng Quân Sủng Thê
Chương 16: Giả vờ không biết
Khi Tô Nhược U đi vào trong sân nhỏ nơi Bùi lão phu nhân đang nghỉ trưa, thì được báo bà còn chưa tỉnh dậy, Tô Nhược U thay đổi quyết định trước đi dạo một vòng trong sân, lát nữa sẽ quay lại đến thăm bà nội Bùi sau.
Mà trong nội thất, Bùi lão phu nhân còn đang ngủ trưa lại ngồi ngay ngắn ở trên giường, cười nói với Lưu ma ma bên cạnh, “Thật tiện nghi cho tiểu tử thúi này! Khi nào quay về hiểu rõ mọi việc thì đừng nói ta không giúp hắn.”
Thằng cháu trai ngốc của bà, đến bây giờ cũng không biết mục đích thực sự hôm nay bà muốn tới Từ Ân Tự, chỉ cho là bà đến bái phật cầu phúc. Vậy nên, nó vừa đến nơi này liền nhanh chân chạy mất, thời điểm dùng cơm trưa mới trông thấy mặt.
Hừ! Bà mới không chủ động nói với nó, hiện tại có thể làm được như vậy đã cảm thấy có lỗi với tiểu U Nhi của bà, nếu chạm mặt nhau, thì là vận khí của nó tốt, còn không gặp được, về sau biết cũng không cần oán trách, ai bảo chính mình không có bản lãnh!
Bùi Hạo hôm nay hết sức buồn rầu, sáng sớm, bà nội phái người thông báo, muốn hắn cùng bà đến Từ Ân Tự dâng hương cầu phúc, hắn đường đường là một đại lão gia mà lại đến cái nơi tụ tập một đám nữ nhân ư, rất không thích hợp!
Nhưng hắn hiện giờ có nhược điểm nằm trong tay bà nội, hắn còn đang trông chờ bà nội giúp hắn cầu hôn cưới vợ, không thể cãi lời bà!
Hơn nữa, cả ngày ngẩn ngơ trong nhà, hắn không có việc gì cứ nghĩ về tiểu cô nương nhà hắn, thậm chí hắn đã nghĩ mình mắc bệnh tương tư, nam tử hán đại trượng phu như hắn, sao có thể quyến luyến tình cảm nam nữ!
Thừa dịp cùng bà nội tới chùa, coi như hắn cũng được ra ngoài tản bộ, giảm bớt một chút xao động trong lòng, nếu không phải làm sao, hắn rất muốn đơn thân độc mã đi cầu hôn nhưng không được, trưởng bối của hắn đều còn đây, làm ra việc như vậy còn không phải sẽ bị cha vợ hắn đuổi thẳng ra ngoài, hiện tại chỉ trông mong cha mẹ của hắn mau từ Tri Châu trở về, hắn một lòng muốn cưới vợ, khát khao khó nhịn!
Dùng xong bữa trưa, Bùi Hạo không nghĩ ra ngoài hoạt động, mỗi ngày nữ quyến tới Từ Ân Tự dâng hương quá nhiều, một đại nam nhân như hắn ra ngoài rất chói mắt, hắn không thích. Cũng may trong Từ Ân Tự có cổ thụ che mát, thế nên, lúc này Bùi Hạo mới đang làm tổ trên cây to nhàm chán nhìn trời.
Tô Nhược U không rời đi quá xa, lơ đãng đến gần mảnh đất trống bên cạnh cái cây trong sân.
Nơi này cổ thụ xanh mát, che nắng gắt sau giờ ngọ, Tô Nhược U nhìn trên mặt đất lác đác vài bông hoa ngọc trâm, lá trơn óng ánh như ngọc, kiên cường xinh đẹp, sắc hoa trắng trong, mùi thơm bốn phía, chẳng trách thế nhân đều xưng, ngọc trâm hoa đẹp đẽ thoát tục, tựa như băng thanh ngọc khiết.
Tô Nhược U nhất thời nhìn đến ngây người, mặc dù trong rừng, cây nhiều xanh tươi, nhưng cũng có nhiều con muỗi, chỉ chốc lát sau, làn da băng cơ ngọc cốt của Tô Nhược U đã nổi lên vài vết đốt.
”Tiểu thư, chúng ta mau trở lại thôi, trong này muỗi nhiều quá.” Ra ngoài lần này, Tô Nhược U chỉ dẫn theo một mình Thanh Nhạn.
”Ta nhất thời còn chưa muốn đi, ngươi trở về lấy chút thuốc đuổi muỗi lại đây thì tốt rồi.”
”Tiểu thư...” Mặt Thanh Nhạn lộ vẻ khó khăn.
”Cứ đi đi, ta không sao, nơi đây gần như vậy, sẽ không có việc gì.” Tô Nhược U biết rõ Thanh Nhạn sợ hãi nàng gặp chuyện không may, chuyện lần trước không chỉ dọa đến nàng, cũng dọa tới người bên cạnh nàng.
Thanh Nhạn nhìn Tô Nhược U, cắn răng một cái, “Tiểu thư, nô tỳ sẽ quay lại thật nhanh, nếu có chuyện xảy ra, người nhất định phải lớn tiếng gọi nô tỳ.”
Tô Nhược U thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thanh Nhạn, đồng thời buồn cười, cũng tương đối cảm động, “Được, ta nhớ kỹ, ngươi đi nhanh rồi về nhanh.”
”Rốt cuộc đã đi!” Bùi Hạo từ trên cây nhảy xuống, bước nhanh về hướng Tô Nhược U.
Hóa ra từ lúc Tô Nhược U lên tiếng, Bùi Hạo liền âm thầm cả kinh, vội vàng nhìn sang, thật sự là nàng, ngay lập tức muốn xuống gặp nàng, nhưng lại trông thấy bên người nàng còn có một nha hoàn đi theo, cẩn thận lắng nghe các nàng nói chuyện, Bùi Hạo quyết định chờ tiểu nha hoàn kia rời đi mới xuống cùng Tô Nhược U đơn độc gặp mặt, ai ngờ nha hoàn này dài dòng mãi không chịu đi! Hắn rất muốn đánh người!
Cuối cùng cũng đợi được lúc nha hoàn đi rồi, Bùi Hạo vội vàng nhảy xuống gặp gỡ tiểu cô nương mà hắn mong nhớ ngày đêm.
Tô Nhược U nhìn nam tử đang quanh minh chính đại bước về phía nàng, một thân cẩm bào màu đen, môi hồng răng trắng, dáng người thon dài, cùng đôi mắt bồ đào đen nhánh phát sáng rực rỡ, giống như minh châu nhìn chằm chằm nàng, phảng phất nàng là con mồi hắn đã ngắm trúng từ trước, chỉ chờ thời cơ chín muồi, lập tức đem nàng ăn vào trong bụng.
Trong nội tâm Tô Nhược U này lúc sớm đã hoảng loạn không thôi, nhưng nhiều năm tu dưỡng không cho phép nàng làm ra bất cứ cử chỉ gì thất lễ.
Đợi Bùi Hạo đứng lại, Tô Nhược U liền lui về phía sau một bước, thi lễ,“Không biết công tử ở nơi này, dân nữ đã quấy rầy, xin cáo lui, trả lại sự thanh tĩnh cho công tử.” Đoan trang tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Bùi Hạo, bà nội Bùi, thì ra là như vậy...
Lúc trước hành vi của Bùi Hạo như thế, có thể nói hoàn toàn là du côn lưu manh chiếm đoạt tiện nghi của tiểu cô nương! Hơn nữa, hắn trước khi rời đi, tỏ ra ngay thẳng nói muốn đến cửa nhà nàng cầu hôn, Tô Nhược U nhìn khí chất, vẻ mặt kia, mặc dù mỗi nhất cử nhất động, lời ăn tiếng nói của Bùi Hạo, không hề nghi ngờ lộ rõ sự thô lỗ vô lễ, nhưng vẻ mặt rộng rãi vô tư, khí chất thẳng thắn, không làm cho người ta sinh ra cảm giác khinh bỉ, nhưng không có nghĩa là, Tô Nhược U có thể tha thứ việc hắn khinh bạc nàng!
Tóm lại, sau đó Tô Nhược U đã phái người hỏi thăm một chút về cái người tên Bùi Hạo này.
Mà Bùi Hạo là ai! Căn bản không cần tận lực hỏi thăm, kinh thành đầy người ra đó chỉ hỏi một chút, ai mà không biết, ai mà không rõ! Đại danh đỉnh đỉnh đứng đầu “Kinh thành tam hại”!
Cho nên căn bản không cần Tô Nhược U che dấu hỏi thăm, sự tích quang vinh của Bùi Hạo trong vài phút hoàn toàn lộ rõ dưới ánh mặt trời!
Dân chúng kinh thành cũng không dễ dàng, mỗi ngày không phải bị quan này quản, thì chính là bị cái quan kia đè, rất không dễ dàng mà.
Thật vất vả chốn kinh thành mới xuất hiện cái người tên Bùi Hạo, xuất thân thế gia hàn lâm Bùi gia, có thể nói là ngậm thìa vàng sinh ra, nhưng hết lần này tới lần khác ghét văn yêu võ, tin tức này nặng bao nhiêu! Dân chúng kinh thành sao có thể bỏ qua? Thế nên Bùi Hạo từ khi ra đời, liền thành đề tài uống trà thảo luận trên bàn cơm của dân chúng sống ở kinh thành, quả thực đây chính là vật phẩm cần thiết cho cuộc sống!
Thời điểm Bùi Hạo lớn lên, thật sự không có làm cho dân chúng kinh thành thất vọng, khỏe mạnh trưởng thành đứng đầu “Kinh thành tam hại”! Hôm nay đánh công tử nhà ngự sử đại phu, ngày mai đá công tử nhà thị lang, khắp kinh thành này có được mấy nhà là hắn chưa từng đánh qua, ai mà hắn không dám động thủ! Tranh giành tình nhân, nghĩa khí nắm quyền, cũng có thể trở thành lý do hắn đánh nhau, du côn lưu manh, ngươi còn cảm thấy tốt hơn, tóm lại, nơi nào có Bùi Hạo thì nơi đó chắc chắn sẽ có chuyện phát sinh, không phát sinh hôm nay, thì ngày mai nhất định sẽ phát sinh.
Nghe đầy tớ chậm rãi báo lại, Tô Nhược U tuy có chút ít ngoài ý muốn, nhưng cũng không phản ứng gì nhiều, từ cử chỉ khinh bạc nàng của hắn, cũng có thể thấy được, hắn tuyệt đối không phải là người tuân theo khuôn phép, cũng có lẽ cộng thêm gia thế nhà hắn quá mức tốt, nên những hành vi hắn làm ra có chút ít kinh thế hãi tục.
Tuy nói như thế, nhưng Tô Nhược U nàng dứt khoát quyết định phải cách hắn xa một chút, tính tình hắn như lửa, thẳng thắn sôi nổi, còn nàng lại yên tĩnh thanh nhã như lan, hàm súc nội liễm.
Mặc dù hôm đó hắn hôn lên mặt nàng, nàng quả thật có chút nóng giận, nhưng sau khi nàng tỉnh táo suy xét mọi việc, liền phát hiện, bọn họ không thích hợp!
Nếu đã không thích hợp, Tô Nhược U sẽ không lưu lại bất kỳ cơ hội nào, đỡ phải hại người hại mình.
Chỉ là Bùi Hạo người này! Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ trông coi đến sắc mặt người khác, miễn cưỡng chính mình, hắn sao có thể cho phép người mà mình thật vất vả nhìn trúng nửa đường bỏ chạy, nam tử hán đại trượng phu, nếu nhìn trúng thì phải là của mình!
Bùi Hạo quan sát cử động của Tô Nhược U, một cỗ nóng giận đột nhiên nổi lên, “Nàng nữ nhân này, dám giả vờ không biết ta! Nàng mau nhìn lại tiểu gia ta kỹ một chút, rồi trả lời ta là ai!”
Hai con mắt phun hỏa kia không thể nghi ngờ là đang không tiếng động cảnh cáo Tô Nhược U.
Tô Nhược U không bị ngữ khí kia ảnh hưởng, thản nhiên trả lời, “Ta cùng với công tử lần đầu gặp mặt, chắc là công tử đã nhận lầm người.”
Bùi Hạo thấy nàng miệng đầy phủ nhận, giận quá hóa cười, “Nàng thật sự không biết ta?”
Tô Nhược U lên tiếp phủ nhận, “Không biết.”
Đột nhiên, Bùi Hạo di chuyển, hắn một phen bắt được cánh tay Tô Nhược U, thoáng dùng sức, kéo nàng vào trong ngực, tay kia đỡ lấy cái ót Tô Nhược U, ngước lên hôn một cái.
Tô Nhược U nhất thời bất ngờ vừa vặn bị hắn hôn.
Bùi Hạo ở trên môi Tô Nhược U ấn xuống một cái hôn, vẫn mềm mại như vậy, vẫn ngọt ngào như trước!
Bùi Hạo không dừng lại quá lâu, đọt nhiên rời đi, tay giữ nguyên ở sau đầu Tô Nhược U, thấp giọng hỏi, “Như thế này còn chưa nhớ ra sao?”Thanh âm trầm thấp, mang theo mị hoặc đặc biệt của thiếu niên.
Tô Nhược U lúc đầu bị động tác của hắn làm kinh sợ đến ngơ ngẩn, chờ kịp phản ứng, liền giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của Bùi Hạo.
Mỹ nhân trong ngực, Bùi Hạo tất nhiên không chịu, cánh tay vòng quanh, ôm chặt hơn, “Nói, ta là ai?”
Tô Nhược U xấu hổ không thôi, lẽ ra nàng nên thấy hắn thì đi ngay, cái gì mà thành thật thẳng tính, rõ ràng là cái đồ lưu manh!”Huynh mau thả ta ra, giữa ban ngày ban mặt mà lại làm ra hành vi như thế, thật sự là cử chỉ của kẻ tiểu nhân!”
Bùi Hạo nhìn tiểu cô nương trong ngực hắn, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn nay ửng hồng, mắt hoa đào câu dẫn người lúc này lệ quang ẩn hiện, hiển nhiên là bị bức ép nóng nảy, bất quá làm sao bây giờ, hắn càng nhìn Tô Nhược U, như thế nào cảm giác càng thêm động lòng!
”Còn không phải do nàng giả bộ không biết ta, ta mới như vậy...”
Thấy người trước mắt bày ra vẻ mặt “Đều tại nàng”, Tô Nhược U cảm thấy thật đau đầu! Nàng đây là tạo cái gì nghiệt mới bị thằng nhãi này thích!
”Bùi Hạo, huynh đến cùng muốn làm gì?”
”Rốt cuộc nàng đã không còn giả bộ không nhận biết ta.” Lông mày Bùi Hạo nhướn lên.
Tô Nhược U không còn gì để nói, “Được rồi, huynh đã đạt được mục đích, nên buông tay đi.”
Bùi Hạo nắm thật chặt cánh tay, “Ta phát hiện như bây giờ rất tốt, lỡ như ta buông tay rồi nàng sẽ giả vờ không biết ta thì sao.”
Tên vô lại lưu manh này!
Tô Nhược U thở một hơi thật dài, trong nội tâm càng thêm không ngừng nhắc nhở chính mình, phải tỉnh táo, phải tỉnh táo...
Đợi khi Tô Nhược U cảm giác mình bình tĩnh trở lại, liền ngẩng đầu nhìn vào mắt Bùi Hạo, “Bùi công tử, huynh đến cùng muốn làm gì? Nếu như huynh chẳng qua là cảm thấy chơi thật thú vị, thứ cho dân nữ phụng bồi không nổi.”
Bùi Hạo nhất thời xù lông, “Nàng nữ nhân này, ta phải nói bao nhiêu lần nữa nàng mới có thể nhớ kỹ, ta thích nàng, ta muốn cưới nàng! Ta khi nào thì đã nói qua chơi đùa? Ta là nghiêm túc, nghiêm túc! Nàng có biết hay không?! Phải nhớ kỹ vào?!”
Nói xong nhìn chằm chằm Tô Nhược U trong chốc lát, lại nói, “Tiểu gia ta đã nhờ người nhà nhanh chóng đến nhà nàng cầu hôn, nếu không phải là cha ta còn đang ở Tri Châu chưa kịp trở về, tiểu gia ta hiện giờ sẽ không cả ngày nhớ đến nàng, trong đầu đều là nàng, nàng còn nói ta chơi thật thú vị, nàng xem tiểu gia ta là người như vậy sao?”
Tô Nhược U không kịp đề phòng đột nhiên bị người ta thổ lộ, người này đến cùng có hiểu hay không chính mình đang nói cái gì, hắn cứ như vậy dửng dưng nói ra tiếng lòng của bản thân, làm cho nàng hiện tại cũng không biết phải ứng đối như thế nào mới tốt, chỉ có thể ngốc đứng dựa vào ngực hắn, không giãy dụa nữa.
Bùi Hạo nói xong vẫn luôn quan sát Tô Nhược U, nhưng chờ mãi mà không thấy nàng đáp lời, hắn muốn mở miệng hỏi nàng, nàng lại cúi đầu thật thấp, làm cho hắn không thể nhìn thấy mặt nàng.
Bùi Hạo muốn đưa tay nâng đầu Tô Nhược U lên, nhưng khi tay của hắn chưa kịp chạm đến tai nàng, thì đột nhiên hắn phát hiện hai cái lỗ tai nhỏ kia, ửng hồng thật ngon miệng.
Cứ như thế, Bùi Hạo không hề nghĩ ngợi, cúi thấp xuống ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, không tệ, vô cùng mềm mại, lè lưỡi liếm một cái, Tô Nhược U ngay lập tức giật mình, nhẹ nhàng giãy giụa.
Bùi Hạo phi thường ngạc nhiên mừng rỡ, tất nhiên là sẽ không chịu buông ra, giống như đã phát hiện một món đồ chơi mới, Bùi Hạo câu liếm khẽ cắn, rất sung sướng, thiếu chút nữa làm cho Tô Nhược U khẽ ngâm ra tiếng...
Mà trong nội thất, Bùi lão phu nhân còn đang ngủ trưa lại ngồi ngay ngắn ở trên giường, cười nói với Lưu ma ma bên cạnh, “Thật tiện nghi cho tiểu tử thúi này! Khi nào quay về hiểu rõ mọi việc thì đừng nói ta không giúp hắn.”
Thằng cháu trai ngốc của bà, đến bây giờ cũng không biết mục đích thực sự hôm nay bà muốn tới Từ Ân Tự, chỉ cho là bà đến bái phật cầu phúc. Vậy nên, nó vừa đến nơi này liền nhanh chân chạy mất, thời điểm dùng cơm trưa mới trông thấy mặt.
Hừ! Bà mới không chủ động nói với nó, hiện tại có thể làm được như vậy đã cảm thấy có lỗi với tiểu U Nhi của bà, nếu chạm mặt nhau, thì là vận khí của nó tốt, còn không gặp được, về sau biết cũng không cần oán trách, ai bảo chính mình không có bản lãnh!
Bùi Hạo hôm nay hết sức buồn rầu, sáng sớm, bà nội phái người thông báo, muốn hắn cùng bà đến Từ Ân Tự dâng hương cầu phúc, hắn đường đường là một đại lão gia mà lại đến cái nơi tụ tập một đám nữ nhân ư, rất không thích hợp!
Nhưng hắn hiện giờ có nhược điểm nằm trong tay bà nội, hắn còn đang trông chờ bà nội giúp hắn cầu hôn cưới vợ, không thể cãi lời bà!
Hơn nữa, cả ngày ngẩn ngơ trong nhà, hắn không có việc gì cứ nghĩ về tiểu cô nương nhà hắn, thậm chí hắn đã nghĩ mình mắc bệnh tương tư, nam tử hán đại trượng phu như hắn, sao có thể quyến luyến tình cảm nam nữ!
Thừa dịp cùng bà nội tới chùa, coi như hắn cũng được ra ngoài tản bộ, giảm bớt một chút xao động trong lòng, nếu không phải làm sao, hắn rất muốn đơn thân độc mã đi cầu hôn nhưng không được, trưởng bối của hắn đều còn đây, làm ra việc như vậy còn không phải sẽ bị cha vợ hắn đuổi thẳng ra ngoài, hiện tại chỉ trông mong cha mẹ của hắn mau từ Tri Châu trở về, hắn một lòng muốn cưới vợ, khát khao khó nhịn!
Dùng xong bữa trưa, Bùi Hạo không nghĩ ra ngoài hoạt động, mỗi ngày nữ quyến tới Từ Ân Tự dâng hương quá nhiều, một đại nam nhân như hắn ra ngoài rất chói mắt, hắn không thích. Cũng may trong Từ Ân Tự có cổ thụ che mát, thế nên, lúc này Bùi Hạo mới đang làm tổ trên cây to nhàm chán nhìn trời.
Tô Nhược U không rời đi quá xa, lơ đãng đến gần mảnh đất trống bên cạnh cái cây trong sân.
Nơi này cổ thụ xanh mát, che nắng gắt sau giờ ngọ, Tô Nhược U nhìn trên mặt đất lác đác vài bông hoa ngọc trâm, lá trơn óng ánh như ngọc, kiên cường xinh đẹp, sắc hoa trắng trong, mùi thơm bốn phía, chẳng trách thế nhân đều xưng, ngọc trâm hoa đẹp đẽ thoát tục, tựa như băng thanh ngọc khiết.
Tô Nhược U nhất thời nhìn đến ngây người, mặc dù trong rừng, cây nhiều xanh tươi, nhưng cũng có nhiều con muỗi, chỉ chốc lát sau, làn da băng cơ ngọc cốt của Tô Nhược U đã nổi lên vài vết đốt.
”Tiểu thư, chúng ta mau trở lại thôi, trong này muỗi nhiều quá.” Ra ngoài lần này, Tô Nhược U chỉ dẫn theo một mình Thanh Nhạn.
”Ta nhất thời còn chưa muốn đi, ngươi trở về lấy chút thuốc đuổi muỗi lại đây thì tốt rồi.”
”Tiểu thư...” Mặt Thanh Nhạn lộ vẻ khó khăn.
”Cứ đi đi, ta không sao, nơi đây gần như vậy, sẽ không có việc gì.” Tô Nhược U biết rõ Thanh Nhạn sợ hãi nàng gặp chuyện không may, chuyện lần trước không chỉ dọa đến nàng, cũng dọa tới người bên cạnh nàng.
Thanh Nhạn nhìn Tô Nhược U, cắn răng một cái, “Tiểu thư, nô tỳ sẽ quay lại thật nhanh, nếu có chuyện xảy ra, người nhất định phải lớn tiếng gọi nô tỳ.”
Tô Nhược U thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thanh Nhạn, đồng thời buồn cười, cũng tương đối cảm động, “Được, ta nhớ kỹ, ngươi đi nhanh rồi về nhanh.”
”Rốt cuộc đã đi!” Bùi Hạo từ trên cây nhảy xuống, bước nhanh về hướng Tô Nhược U.
Hóa ra từ lúc Tô Nhược U lên tiếng, Bùi Hạo liền âm thầm cả kinh, vội vàng nhìn sang, thật sự là nàng, ngay lập tức muốn xuống gặp nàng, nhưng lại trông thấy bên người nàng còn có một nha hoàn đi theo, cẩn thận lắng nghe các nàng nói chuyện, Bùi Hạo quyết định chờ tiểu nha hoàn kia rời đi mới xuống cùng Tô Nhược U đơn độc gặp mặt, ai ngờ nha hoàn này dài dòng mãi không chịu đi! Hắn rất muốn đánh người!
Cuối cùng cũng đợi được lúc nha hoàn đi rồi, Bùi Hạo vội vàng nhảy xuống gặp gỡ tiểu cô nương mà hắn mong nhớ ngày đêm.
Tô Nhược U nhìn nam tử đang quanh minh chính đại bước về phía nàng, một thân cẩm bào màu đen, môi hồng răng trắng, dáng người thon dài, cùng đôi mắt bồ đào đen nhánh phát sáng rực rỡ, giống như minh châu nhìn chằm chằm nàng, phảng phất nàng là con mồi hắn đã ngắm trúng từ trước, chỉ chờ thời cơ chín muồi, lập tức đem nàng ăn vào trong bụng.
Trong nội tâm Tô Nhược U này lúc sớm đã hoảng loạn không thôi, nhưng nhiều năm tu dưỡng không cho phép nàng làm ra bất cứ cử chỉ gì thất lễ.
Đợi Bùi Hạo đứng lại, Tô Nhược U liền lui về phía sau một bước, thi lễ,“Không biết công tử ở nơi này, dân nữ đã quấy rầy, xin cáo lui, trả lại sự thanh tĩnh cho công tử.” Đoan trang tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Bùi Hạo, bà nội Bùi, thì ra là như vậy...
Lúc trước hành vi của Bùi Hạo như thế, có thể nói hoàn toàn là du côn lưu manh chiếm đoạt tiện nghi của tiểu cô nương! Hơn nữa, hắn trước khi rời đi, tỏ ra ngay thẳng nói muốn đến cửa nhà nàng cầu hôn, Tô Nhược U nhìn khí chất, vẻ mặt kia, mặc dù mỗi nhất cử nhất động, lời ăn tiếng nói của Bùi Hạo, không hề nghi ngờ lộ rõ sự thô lỗ vô lễ, nhưng vẻ mặt rộng rãi vô tư, khí chất thẳng thắn, không làm cho người ta sinh ra cảm giác khinh bỉ, nhưng không có nghĩa là, Tô Nhược U có thể tha thứ việc hắn khinh bạc nàng!
Tóm lại, sau đó Tô Nhược U đã phái người hỏi thăm một chút về cái người tên Bùi Hạo này.
Mà Bùi Hạo là ai! Căn bản không cần tận lực hỏi thăm, kinh thành đầy người ra đó chỉ hỏi một chút, ai mà không biết, ai mà không rõ! Đại danh đỉnh đỉnh đứng đầu “Kinh thành tam hại”!
Cho nên căn bản không cần Tô Nhược U che dấu hỏi thăm, sự tích quang vinh của Bùi Hạo trong vài phút hoàn toàn lộ rõ dưới ánh mặt trời!
Dân chúng kinh thành cũng không dễ dàng, mỗi ngày không phải bị quan này quản, thì chính là bị cái quan kia đè, rất không dễ dàng mà.
Thật vất vả chốn kinh thành mới xuất hiện cái người tên Bùi Hạo, xuất thân thế gia hàn lâm Bùi gia, có thể nói là ngậm thìa vàng sinh ra, nhưng hết lần này tới lần khác ghét văn yêu võ, tin tức này nặng bao nhiêu! Dân chúng kinh thành sao có thể bỏ qua? Thế nên Bùi Hạo từ khi ra đời, liền thành đề tài uống trà thảo luận trên bàn cơm của dân chúng sống ở kinh thành, quả thực đây chính là vật phẩm cần thiết cho cuộc sống!
Thời điểm Bùi Hạo lớn lên, thật sự không có làm cho dân chúng kinh thành thất vọng, khỏe mạnh trưởng thành đứng đầu “Kinh thành tam hại”! Hôm nay đánh công tử nhà ngự sử đại phu, ngày mai đá công tử nhà thị lang, khắp kinh thành này có được mấy nhà là hắn chưa từng đánh qua, ai mà hắn không dám động thủ! Tranh giành tình nhân, nghĩa khí nắm quyền, cũng có thể trở thành lý do hắn đánh nhau, du côn lưu manh, ngươi còn cảm thấy tốt hơn, tóm lại, nơi nào có Bùi Hạo thì nơi đó chắc chắn sẽ có chuyện phát sinh, không phát sinh hôm nay, thì ngày mai nhất định sẽ phát sinh.
Nghe đầy tớ chậm rãi báo lại, Tô Nhược U tuy có chút ít ngoài ý muốn, nhưng cũng không phản ứng gì nhiều, từ cử chỉ khinh bạc nàng của hắn, cũng có thể thấy được, hắn tuyệt đối không phải là người tuân theo khuôn phép, cũng có lẽ cộng thêm gia thế nhà hắn quá mức tốt, nên những hành vi hắn làm ra có chút ít kinh thế hãi tục.
Tuy nói như thế, nhưng Tô Nhược U nàng dứt khoát quyết định phải cách hắn xa một chút, tính tình hắn như lửa, thẳng thắn sôi nổi, còn nàng lại yên tĩnh thanh nhã như lan, hàm súc nội liễm.
Mặc dù hôm đó hắn hôn lên mặt nàng, nàng quả thật có chút nóng giận, nhưng sau khi nàng tỉnh táo suy xét mọi việc, liền phát hiện, bọn họ không thích hợp!
Nếu đã không thích hợp, Tô Nhược U sẽ không lưu lại bất kỳ cơ hội nào, đỡ phải hại người hại mình.
Chỉ là Bùi Hạo người này! Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ trông coi đến sắc mặt người khác, miễn cưỡng chính mình, hắn sao có thể cho phép người mà mình thật vất vả nhìn trúng nửa đường bỏ chạy, nam tử hán đại trượng phu, nếu nhìn trúng thì phải là của mình!
Bùi Hạo quan sát cử động của Tô Nhược U, một cỗ nóng giận đột nhiên nổi lên, “Nàng nữ nhân này, dám giả vờ không biết ta! Nàng mau nhìn lại tiểu gia ta kỹ một chút, rồi trả lời ta là ai!”
Hai con mắt phun hỏa kia không thể nghi ngờ là đang không tiếng động cảnh cáo Tô Nhược U.
Tô Nhược U không bị ngữ khí kia ảnh hưởng, thản nhiên trả lời, “Ta cùng với công tử lần đầu gặp mặt, chắc là công tử đã nhận lầm người.”
Bùi Hạo thấy nàng miệng đầy phủ nhận, giận quá hóa cười, “Nàng thật sự không biết ta?”
Tô Nhược U lên tiếp phủ nhận, “Không biết.”
Đột nhiên, Bùi Hạo di chuyển, hắn một phen bắt được cánh tay Tô Nhược U, thoáng dùng sức, kéo nàng vào trong ngực, tay kia đỡ lấy cái ót Tô Nhược U, ngước lên hôn một cái.
Tô Nhược U nhất thời bất ngờ vừa vặn bị hắn hôn.
Bùi Hạo ở trên môi Tô Nhược U ấn xuống một cái hôn, vẫn mềm mại như vậy, vẫn ngọt ngào như trước!
Bùi Hạo không dừng lại quá lâu, đọt nhiên rời đi, tay giữ nguyên ở sau đầu Tô Nhược U, thấp giọng hỏi, “Như thế này còn chưa nhớ ra sao?”Thanh âm trầm thấp, mang theo mị hoặc đặc biệt của thiếu niên.
Tô Nhược U lúc đầu bị động tác của hắn làm kinh sợ đến ngơ ngẩn, chờ kịp phản ứng, liền giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của Bùi Hạo.
Mỹ nhân trong ngực, Bùi Hạo tất nhiên không chịu, cánh tay vòng quanh, ôm chặt hơn, “Nói, ta là ai?”
Tô Nhược U xấu hổ không thôi, lẽ ra nàng nên thấy hắn thì đi ngay, cái gì mà thành thật thẳng tính, rõ ràng là cái đồ lưu manh!”Huynh mau thả ta ra, giữa ban ngày ban mặt mà lại làm ra hành vi như thế, thật sự là cử chỉ của kẻ tiểu nhân!”
Bùi Hạo nhìn tiểu cô nương trong ngực hắn, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn nay ửng hồng, mắt hoa đào câu dẫn người lúc này lệ quang ẩn hiện, hiển nhiên là bị bức ép nóng nảy, bất quá làm sao bây giờ, hắn càng nhìn Tô Nhược U, như thế nào cảm giác càng thêm động lòng!
”Còn không phải do nàng giả bộ không biết ta, ta mới như vậy...”
Thấy người trước mắt bày ra vẻ mặt “Đều tại nàng”, Tô Nhược U cảm thấy thật đau đầu! Nàng đây là tạo cái gì nghiệt mới bị thằng nhãi này thích!
”Bùi Hạo, huynh đến cùng muốn làm gì?”
”Rốt cuộc nàng đã không còn giả bộ không nhận biết ta.” Lông mày Bùi Hạo nhướn lên.
Tô Nhược U không còn gì để nói, “Được rồi, huynh đã đạt được mục đích, nên buông tay đi.”
Bùi Hạo nắm thật chặt cánh tay, “Ta phát hiện như bây giờ rất tốt, lỡ như ta buông tay rồi nàng sẽ giả vờ không biết ta thì sao.”
Tên vô lại lưu manh này!
Tô Nhược U thở một hơi thật dài, trong nội tâm càng thêm không ngừng nhắc nhở chính mình, phải tỉnh táo, phải tỉnh táo...
Đợi khi Tô Nhược U cảm giác mình bình tĩnh trở lại, liền ngẩng đầu nhìn vào mắt Bùi Hạo, “Bùi công tử, huynh đến cùng muốn làm gì? Nếu như huynh chẳng qua là cảm thấy chơi thật thú vị, thứ cho dân nữ phụng bồi không nổi.”
Bùi Hạo nhất thời xù lông, “Nàng nữ nhân này, ta phải nói bao nhiêu lần nữa nàng mới có thể nhớ kỹ, ta thích nàng, ta muốn cưới nàng! Ta khi nào thì đã nói qua chơi đùa? Ta là nghiêm túc, nghiêm túc! Nàng có biết hay không?! Phải nhớ kỹ vào?!”
Nói xong nhìn chằm chằm Tô Nhược U trong chốc lát, lại nói, “Tiểu gia ta đã nhờ người nhà nhanh chóng đến nhà nàng cầu hôn, nếu không phải là cha ta còn đang ở Tri Châu chưa kịp trở về, tiểu gia ta hiện giờ sẽ không cả ngày nhớ đến nàng, trong đầu đều là nàng, nàng còn nói ta chơi thật thú vị, nàng xem tiểu gia ta là người như vậy sao?”
Tô Nhược U không kịp đề phòng đột nhiên bị người ta thổ lộ, người này đến cùng có hiểu hay không chính mình đang nói cái gì, hắn cứ như vậy dửng dưng nói ra tiếng lòng của bản thân, làm cho nàng hiện tại cũng không biết phải ứng đối như thế nào mới tốt, chỉ có thể ngốc đứng dựa vào ngực hắn, không giãy dụa nữa.
Bùi Hạo nói xong vẫn luôn quan sát Tô Nhược U, nhưng chờ mãi mà không thấy nàng đáp lời, hắn muốn mở miệng hỏi nàng, nàng lại cúi đầu thật thấp, làm cho hắn không thể nhìn thấy mặt nàng.
Bùi Hạo muốn đưa tay nâng đầu Tô Nhược U lên, nhưng khi tay của hắn chưa kịp chạm đến tai nàng, thì đột nhiên hắn phát hiện hai cái lỗ tai nhỏ kia, ửng hồng thật ngon miệng.
Cứ như thế, Bùi Hạo không hề nghĩ ngợi, cúi thấp xuống ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, không tệ, vô cùng mềm mại, lè lưỡi liếm một cái, Tô Nhược U ngay lập tức giật mình, nhẹ nhàng giãy giụa.
Bùi Hạo phi thường ngạc nhiên mừng rỡ, tất nhiên là sẽ không chịu buông ra, giống như đã phát hiện một món đồ chơi mới, Bùi Hạo câu liếm khẽ cắn, rất sung sướng, thiếu chút nữa làm cho Tô Nhược U khẽ ngâm ra tiếng...
Tác giả :
Ngọc Tịnh Cam Lộ