Tương Quân Phối
Chương 31
Tề Mặc Nhiên nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, không hề có sinh khí, lại gắt gao nắm chặt tay Lăng Sương không buông. Thở dài, Tề Vân Phi vẫy lui hạ nhân, lưu lại một mình Lăng Sương ở trước giường.
“Ác ma.” Ngẩng đầu lên từ hai tay loang lổ vết máu, con ngươi không hề có chút sinh cơ hiện ra linh quang, phát ra cừu hận thấu xương.
“Ha ha ha ha… Ngươi muốn chết? Ngươi muốn chết?! Ngươi có tư cách gì mà chết! Nói cái gì ngươi yêu ta! Ngươi làm cho ta thân bại danh liệt, luân vi độc chiếm, trơ mắt nhìn ta bi, ta khổ, ta giãy dụa, ta thống khổ, hiện tại ngươi vừa lòng chứ? Ngươi có tư cách gì đi tìm cái chết! Ta muốn ngươi nhìn chúng ta đầu rơi xuống đất, đời đời kiếp kiếp sống trong tội nghiệt! Ô ô… Nhìn ta, ngươi mở to mắt ra nhìn ta a! Ta hiện tại nghèo túng đến mức này, không phải là ngươi một lòng chờ đợi sao, a? Ngươi hối hận? Nên muốn chết đi? Ha ha ha… Ta không cho phép, ta không cho phép!” Một lần một lần, nắm tay nắm chặt nện lên thân thể bất động, bị tiếp nhận lực đạo, nở rộ từng đóa hoa hồng đỏ.
“Chảy máu… Đau hay không? Hỗn đản! Vì cái gì ta phải đau lòng… Ngươi làm cho ta mất đi mọi thứ, ngươi nên bồi thường ta… Ta không muốn ở trên đường đến hoàng tuyền lại gặp phải ngươi!” Như thế nào cũng không ngăn được nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, chảy qua khuôn mặt gầy yếu, lại tụ tập dưới chiếc cằm đầy, liên tục chảy xuống, rơi trên khuôn mặt lặng im của Tề Mặc Nhiên, tan xương nát thịt.
“Ngươi nói cho ta biết, Lăng Sương lẻ loi ở thế gian này đến bây giờ, rốt cuộc là vì cái gì?”
Sương nhi, ngươi là bảo vật của ta, ngươi không phải thay thế ai cả, độc nhất vô nhị. “Đúng rồi, ngươi khi động tình luôn nói như thế… Một lần một lần, sau khi ta ngất xỉu đi, không ngừng lặp lại…” Ngươi luôn nóng bỏng ào tới, như gió bão cướp đi tất cả tâm trí của ta, ta theo không kịp tiết tấu của ngươi, trong đầu trống rỗng.
“Gạt người… Tất cả đều là gạt người! Ta rất ngốc, rất ngốc, chỉ vì một câu này…”
“Đừng… Khóc… Không lừa ngươi… Sương nhi… Sương nhi…” Gian nan cử động thân mình, Tề Mặc Nhiên chậm rãi đưa tay với tới con người mình luôn tưởng nhớ, hai tấc… Một tấc…
Oa –––– một cỗ tinh ngọt ộc lên, không kịp che, đã phun đỏ cả người.
“Đến, người tới a –––– cứu cứu Mặc Nhiên, cứu cứu gã!”
“Đừng… Chớ đi! Khụ khụ… Tha, tha thứ ta… Tha thứ ta…”
Lăng Sương hoảng sợ nhìn máu tươi ồ ồ chảy ra, y đưa tay ra đỡ, lại chảy ra càng nhiều.
“Đừng chết, đừng chết…”
“Tha… Tha thứ ta…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Mang theo khóc nức nở, Lăng Sương cuống quýt gắt gao ôm chặt Tề Mặc Nhiên đang hấp hối vào lòng ngực. Mỗi một lần mở miệng đều có càng nhiều máu tươi chảy ra. Sinh mệnh của Tề Mặc Nhiên đang chậm rãi trôi đi.
“Ta tha thứ ngươi, tha thứ ngươi, đừng nói nữa, ta đều đáp ứng! Người đâu mau tới… Cứu cứu gã… Cứu cứu gã…” Giống như ôm trẻ con mới sinh, Lăng Sương nhẹ nhàng đu đưa người đang dần dần không có hơi thở trong lòng, làm đứt từng khúc ruột “Ta tha thứ ngươi, tỉnh lại a, Mặc, ta cái gì cũng đáp ứng ngươi…”
“Gã nguyện dùng mệnh đổi lấy vô tội cho ngươi.”
Hơi thở di động, Tề Vân Phi không biết khi nào đã đi đến trước cửa.
“… Ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu được!”
“Trẫm quả thật luyến tiếc gã chết, nhưng đây là nguyện vọng của gã.”
Hả? Thế nhưng dùng cái chết để uy hiếp y, xem như ngươi lợi hại, Tề Mặc Nhiên! Cứ việc thống hận bản thân rơi vào bẫy rập, lại khẩu thị tâm phi an trí trái tim tốt lắm, mới giận dữ rời đi. Lúc đi qua sát bên người Tề Vân Phi, Lăng Sương lưu lại lời nói.
“Ngươi nói cho gã, nếu gã chết, ta liền làm kĩ! Một điểm chu thần vạn người thưởng, ta sẽ làm cho gã tới âm tào địa phủ rồi cũng hối hận không kịp!”
“A? Ha ha ha –––– ngươi… Rất độc!”
“Hừ! So ra kém ngươi!”
Đi vào phòng ở, nhìn Tề Mặc Nhiên vẻ mặt xanh mét ở trên giường, Tề Vân Phi bật cười.
“Khúc khích… Người quật cường như vậy, vậy mà lại thật sự tha thứ ngươi.”
“A… Nếu không đủ, còn có nửa cái mạng!” Suy yếu mở to mắt, điểm đại huyệt quanh thân, mới cầm máu. Dùng tay lau vết đỏ sẫm bên môi, Tề Mặc Nhiên cười đến thỏa mãn “Ta sẽ dùng cả đời bồi thường y, cho đến khi y, chân chính yêu thương ta!”
“Ác ma.” Ngẩng đầu lên từ hai tay loang lổ vết máu, con ngươi không hề có chút sinh cơ hiện ra linh quang, phát ra cừu hận thấu xương.
“Ha ha ha ha… Ngươi muốn chết? Ngươi muốn chết?! Ngươi có tư cách gì mà chết! Nói cái gì ngươi yêu ta! Ngươi làm cho ta thân bại danh liệt, luân vi độc chiếm, trơ mắt nhìn ta bi, ta khổ, ta giãy dụa, ta thống khổ, hiện tại ngươi vừa lòng chứ? Ngươi có tư cách gì đi tìm cái chết! Ta muốn ngươi nhìn chúng ta đầu rơi xuống đất, đời đời kiếp kiếp sống trong tội nghiệt! Ô ô… Nhìn ta, ngươi mở to mắt ra nhìn ta a! Ta hiện tại nghèo túng đến mức này, không phải là ngươi một lòng chờ đợi sao, a? Ngươi hối hận? Nên muốn chết đi? Ha ha ha… Ta không cho phép, ta không cho phép!” Một lần một lần, nắm tay nắm chặt nện lên thân thể bất động, bị tiếp nhận lực đạo, nở rộ từng đóa hoa hồng đỏ.
“Chảy máu… Đau hay không? Hỗn đản! Vì cái gì ta phải đau lòng… Ngươi làm cho ta mất đi mọi thứ, ngươi nên bồi thường ta… Ta không muốn ở trên đường đến hoàng tuyền lại gặp phải ngươi!” Như thế nào cũng không ngăn được nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, chảy qua khuôn mặt gầy yếu, lại tụ tập dưới chiếc cằm đầy, liên tục chảy xuống, rơi trên khuôn mặt lặng im của Tề Mặc Nhiên, tan xương nát thịt.
“Ngươi nói cho ta biết, Lăng Sương lẻ loi ở thế gian này đến bây giờ, rốt cuộc là vì cái gì?”
Sương nhi, ngươi là bảo vật của ta, ngươi không phải thay thế ai cả, độc nhất vô nhị. “Đúng rồi, ngươi khi động tình luôn nói như thế… Một lần một lần, sau khi ta ngất xỉu đi, không ngừng lặp lại…” Ngươi luôn nóng bỏng ào tới, như gió bão cướp đi tất cả tâm trí của ta, ta theo không kịp tiết tấu của ngươi, trong đầu trống rỗng.
“Gạt người… Tất cả đều là gạt người! Ta rất ngốc, rất ngốc, chỉ vì một câu này…”
“Đừng… Khóc… Không lừa ngươi… Sương nhi… Sương nhi…” Gian nan cử động thân mình, Tề Mặc Nhiên chậm rãi đưa tay với tới con người mình luôn tưởng nhớ, hai tấc… Một tấc…
Oa –––– một cỗ tinh ngọt ộc lên, không kịp che, đã phun đỏ cả người.
“Đến, người tới a –––– cứu cứu Mặc Nhiên, cứu cứu gã!”
“Đừng… Chớ đi! Khụ khụ… Tha, tha thứ ta… Tha thứ ta…”
Lăng Sương hoảng sợ nhìn máu tươi ồ ồ chảy ra, y đưa tay ra đỡ, lại chảy ra càng nhiều.
“Đừng chết, đừng chết…”
“Tha… Tha thứ ta…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Mang theo khóc nức nở, Lăng Sương cuống quýt gắt gao ôm chặt Tề Mặc Nhiên đang hấp hối vào lòng ngực. Mỗi một lần mở miệng đều có càng nhiều máu tươi chảy ra. Sinh mệnh của Tề Mặc Nhiên đang chậm rãi trôi đi.
“Ta tha thứ ngươi, tha thứ ngươi, đừng nói nữa, ta đều đáp ứng! Người đâu mau tới… Cứu cứu gã… Cứu cứu gã…” Giống như ôm trẻ con mới sinh, Lăng Sương nhẹ nhàng đu đưa người đang dần dần không có hơi thở trong lòng, làm đứt từng khúc ruột “Ta tha thứ ngươi, tỉnh lại a, Mặc, ta cái gì cũng đáp ứng ngươi…”
“Gã nguyện dùng mệnh đổi lấy vô tội cho ngươi.”
Hơi thở di động, Tề Vân Phi không biết khi nào đã đi đến trước cửa.
“… Ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu được!”
“Trẫm quả thật luyến tiếc gã chết, nhưng đây là nguyện vọng của gã.”
Hả? Thế nhưng dùng cái chết để uy hiếp y, xem như ngươi lợi hại, Tề Mặc Nhiên! Cứ việc thống hận bản thân rơi vào bẫy rập, lại khẩu thị tâm phi an trí trái tim tốt lắm, mới giận dữ rời đi. Lúc đi qua sát bên người Tề Vân Phi, Lăng Sương lưu lại lời nói.
“Ngươi nói cho gã, nếu gã chết, ta liền làm kĩ! Một điểm chu thần vạn người thưởng, ta sẽ làm cho gã tới âm tào địa phủ rồi cũng hối hận không kịp!”
“A? Ha ha ha –––– ngươi… Rất độc!”
“Hừ! So ra kém ngươi!”
Đi vào phòng ở, nhìn Tề Mặc Nhiên vẻ mặt xanh mét ở trên giường, Tề Vân Phi bật cười.
“Khúc khích… Người quật cường như vậy, vậy mà lại thật sự tha thứ ngươi.”
“A… Nếu không đủ, còn có nửa cái mạng!” Suy yếu mở to mắt, điểm đại huyệt quanh thân, mới cầm máu. Dùng tay lau vết đỏ sẫm bên môi, Tề Mặc Nhiên cười đến thỏa mãn “Ta sẽ dùng cả đời bồi thường y, cho đến khi y, chân chính yêu thương ta!”
Tác giả :
Tiếu Tiếu Dương