Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ
Chương 49: Xuất phát
Đến tận lúc cuối mà tiểu vương gia vẫn không lay chuyển được Tiểu Hoa si tình, phải đồng ý cho y đi theo. Vẻ mặt của Tiêu Sùng có hơi vặn vẹo, Tiểu Hoa đi cùng thì hắn phải tiếp tục cải trang thành nữ, Long Thiên Tài và Vân Nhàn nhìn bọn hắn, cảm thấy mang cả hai người này đi cũng tốt, ít nhất trên đường còn có trò vui giải trí.
Mấy người cùng ăn cơm trưa, sau đó hai vị vương gia đứng dậy cáo từ.
“Ca, ngươi đừng có như vậy, nghĩ thoáng chút đi.” Trên đường người qua người lại, Vân Nhàn ăn sạch miếng mứt quả cuối cùng, nhìn người bên cạnh chỉ ăn một viên, liền không khách khí cướp luôn, thuận tiện an ủi hai câu.
Long Thiên Tài yếu ớt thở dài, cực kỳ phiền muộn: “Đây là lần thứ hai ta phải đối mặt với nguy cơ tử vong, lần đầu tiên thì chết thật, có điều khi đó ta không biết lúc nào sẽ bị giết, còn lần này tựa như đếm ngược thời gian, sống một ngày thì ít đi một ngày, ngươi có tưởng tượng được cảm giác này không? Mạng của lão tử chỉ còn nửa tháng…”
“Ca,” Vân Nhàn an ủi, “Không sao thật mà, tin ta đi, uống thuốc giải độc xong ngươi lại làm một hảo hán.”
Long Thiên Tài tiếp tục thở dài: “Nếu như mọi việc thuận lợi thì tốt, còn nếu như không thuận,” hắn hơi dừng lại, nhớ tới một việc liền ôm cổ Vân Nhàn, “Nào, ngươi nói cho ta biết chuyện của Hướng Hoằng Huy đi, hôm qua lúc ở thư phòng ta nghe bọn họ nói có thích khách muốn giết tên yêu quái này, đây là sao hả?”
“Chuyện của y ta cũng không biết nhiều,” Vân Nhàn suy nghĩ một chút, “Mẫu hậu của y nổi danh là mỹ nhân, danh chấn thiên hạ, nếu không chết sớm thì có lẽ cũng trở thành hoàng hậu rồi. Hoàng hậu hiện tại là muội muội của mẫu hậu Hướng Hoằng Huy, cũng là tiểu di của y.”
(Tiểu di: dì)
Long Thiên Tài à một tiếng: “Tiểu di thì sao, Hướng Hoằng Huy gặp mặt hành lễ cũng phải gọi một tiếng mẫu hậu.”
“Ừm, đây là quy củ, nhưng y gọi một tiếng này cũng không có gì không đúng, vì y được tiểu di của mình nuôi lớn,” Vân Nhàn nói, “Tiểu di của Hướng Hoằng Huy có một đứa con trai, chỉ nhỏ hơn y vài tuổi.”
“Đó chính là trưởng tử nha.”
“Ừ, trưởng tử là nhị hoàng tử, có người nói tam hoàng tử cũng là nhân vật lợi hại, ta nghe Triển Lăng Yến nói qua hiện tại có thực lực tranh vị trí thái tử chỉ có ba người này, nhưng trong đó yêu quái là lợi hại nhất.”
“Rốt cuộc thích khách kia do ai phái tới nhỉ?” Long Thiên Tài nói, “Hoàng huynh ta đưa một tờ giấy cho Hướng Hoằng Tiếc, nàng nói thì ra là ‘tha’, ngươi nói xem ‘tha’ là chỉ ai? Là nam hay nữ?”
(Tha 他: đại từ nhân xưng ngôi thứ ba, có thể là anh ấy, chị ấy, không phân biệt nam nữ)
Vân Nhàn nhún vai: “Ngươi đi hỏi hoàng huynh ngươi là xong còn gì.”
“Cũng đúng,” Long Thiên Tài nói, nhìn con đường phồn hoa trước mắt rồi phiền muộn: “Lần này đi Trạch Nam, bước sai một bước chắc chắn ta sẽ chết, nếu như chết… không biết có thể xuyên lần nữa không.”
“Ngươi muốn xuyên đến đâu?”
Long Thiên Tài suy nghĩ một chút: “Ngươi thấy trở thành Tần Thủy Hoàng có được không?”
“…” Vân Nhàn nói, “Giờ lịch sử thay đổi, kẻ thống nhất thiên hạ chưa chắc đã là quốc gia chúng ta biết.”
“…”
“Ca, không phải ta dội cho ngươi gáo nước lạnh đâu, nhưng thật sự ngươi không có bản lĩnh này.”
Long Thiên Tài nổi giận: “Vậy thì ta xuyên tới tương lai, lão tử là thiên tài vi tính, không sợ không lăn lộn được.”
Vân Nhàn gật đầu: “Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng có xuyên tới mấy nơi kỳ quái, kiểu như thế giới nhân thú, nhân ngư gì đó, chưa tính việc sẽ bị người đè, thậm chí còn phải sinh con nội trợ các loại.”
“…” Long Thiên Tài nói, “Đây là những thứ tạp nham gì vậy?”
“Không biết, nghe đám hủ nữ trong khoa ta nói.”
Long Thiên Tài sờ sờ đầu cậu: “Ngoan ha, may mà ngươi xuyên, không lại phải tiếp tục để cho các nàng độc hại.”
Vân Nhàn thầm nghĩ cũng đúng, cúi đầu ăn mứt quả. Đúng lúc này, một tiếng gầm lên phát ra từ phía trước, hai người ngẩng đầu, thấy trước mặt mình là một công tử mặc hoa phục, khuôn mặt thanh tú anh tuấn, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại đang tức giận bừng bừng, nghiến răng nghiến lợi: “Thật là đã lâu không gặp…”
Hai người chớp mắt: “Ai đây?”
“Đừng giả ngu với ta!” Người nọ chạy lại gần, “Các ngươi hại bản công tử đi đường xa như vậy, suýt nữa thì chết đường chết chợ, lại còn cướp không năm nghìn lượng bạc của ta!”
Hai người lập tức kinh ngạc, Long Thiên Tài không tin nổi vào mắt mình: “Ngươi là tên béo đó?” Hắn nhìn từ trên xuống dưới, “Thế này cũng khác quá đi?” Lần trước gặp người này, tuy rằng hình dạng rất thảm thiết nhưng quần áo không thay đổi, bọn họ có thể nhận ra được. Bây giờ chỉnh trang một chút, lại như cách biệt một trời một vực.
Vân Nhàn chân thành kiến nghị: “Sau này ngươi ăn ít một chút, duy trì như thế này là được.”
Người nọ không thèm nghe bọn hắn nói, ngoắc ngoắc phía sau: “Trói hai tên này mang về phủ cho bản thiếu gia! Bản thiếu gia sẽ cẩn thận tính sổ với bọn chúng!”
Long Thiên Tài xua tay: “Không cần trói, bọn ta đi với ngươi, tiện thể gọi đại cữu ngươi tới, để bọn ta đòi tiền hắn.”
Người nọ cực kỳ vui vẻ: “Tốt tốt, bản thiếu gia thuận theo ý các ngươi, xem đến lúc đó đại cữu ta có lột da các ngươi ra hay không!”
Mấy người lập tức hồi phủ, mà trong yến tiệc trung thu các vị quan lớn đều gặp qua hai vị vương gia, ông tức giận đến suýt đập chết tên kia, vội vàng hành lễ xin lỗi. Tiểu vương gia hai mắt nhìn trời: “Hắn nợ bọn ta tiền, ngươi có trả không?”
Quan lớn vội vàng lau mồ hôi lạnh, cuối cùng đành phải bỏ tiền, cúi đầu khom lưng cất bước hai vị đại phật. Long Thiên Tài đứng ở cửa lớn phủ nhà người ta, trừng mắt nhìn ngân phiếu trước mặt, thật lâu cũng không lấy lại được bình tĩnh.
“Ca, ngươi làm sao thế?”
“Từ lúc xuyên qua đến giờ ta chưa bao giờ gặp chuyện gì tốt,” Long Thiên Tài thì thào, “Lần này lại có tiền… ngươi nói xem, có phải ta sẽ chết hay không?”
“…”
Bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của người nào đó, Long Thiên Tài ngẩn ra, vội vàng chạy lại trong phủ, phân phó một tiếng đừng đánh vào mặt, lúc này mới ly khai. Vân Nhàn nhướng mày: “Ngươi muốn đưa hắn đi cùng à?”
Long Thiên Tài gật đầu: “Trạch Nam không thể khai chiến cùng với Thánh Hoa, mà Hướng Hoằng Huy lại mang ta đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì người có trách nhiệm lớn nhất là Hướng Hoằng Huy. Nếu không tìm được hung thủ, chắc chắn hoàng đế Trạch Nam bồi tội cho Thánh Hoa. Cho nên bọn họ muốn giải quyết Hướng Hoằng Huy, chỉ cần giết ta là được.”
Vân Nhàn hiểu rõ: “Cũng đúng, thanh danh của ngươi quá lớn, có thể tìm thế thân là tốt nhất. Ngươi không giống ta, ta vốn là người Trạch Nam, có lẽ bọn họ đều biết mặt, không tìm được thế thân.”
“Ừ, vậy nên chúng ta cho hắn đi cùng.”
Long Thiên Tài tới ngân trang đổi ngân phiếu, chia cho Vân Nhàn, hai người nhìn đến nước bọt chảy ròng ròng mới chịu cất đi. Sau khi cất ngân phiếu, Vân Nhàn mới nói: “Ca, thực ra mạng ngươi cũng tốt mà, nếu là bách tính bình thường, trong nhà có một mẫu ruộng tốt, trong viện có hai miếng đất trồng rau, là đủ cho hai người sống hết một đời.”
Long Thiên Tài ngẩn ra: “Ừ, ngươi nói cũng đúng.” Hắn sinh ra trong gia đình giàu có, có cha mẹ yêu thương, muốn ăn được ăn, muốn chơi được chơi, muốn học được học. Sau đó thì xuyên tới đây trở thành tiểu vương gia, rất nhiều người nịnh nọt cưng chiều hắn, tùy tay tiêu chút tiền cũng đủ để người bình thường ăn mấy năm. Hắn yếu ớt nói: “Chỉ thiếu hồng nhan tri kỷ thôi, bây giờ ta có chết cũng không tiếc gì.”
Vân Nhàn xì một tiếng mỉm cười: “Hồng nhan không có, lam nhan ngươi có một còn gì, người như ngươi không chăm sóc được người khác, thì để người khác tới chăm sóc ngươi đi.”
Long Thiên Tài chợt nhớ tới mặt than, trầm mặc giây lát, không phản bác.
Hai người đi dạo loanh quanh tới lúc chạng vạng, Long Thiên Tài quay người hồi vương phủ, từ xa đã nhìn thấy một người ngồi trước cửa phủ tướng quân, chính là Hướng Hoằng Tiếc.
Hôm nay Cô tướng quân đi tới khu huấn luyện, trong phủ chỉ có quản gia, ông không biết Hướng Hoằng Tiếc nên tất nhiên sẽ không cho nàng vào, mà Hướng Hoằng Tiếc có nói ra thận phận của mình cũng vô dụng, vì cả Thánh Hoa đều rõ ràng rằng hoàng tử và công chúa Trạch Nam đã rời kinh lâu rồi, giờ không thể còn ở kinh thành được. Bởi vậy, nàng đành phải ngồi ở bên ngoài chờ, còn cực kỳ cố chấp ngồi tới tận bây giờ.
Long Thiên Tài chạy qua, đi vòng vòng quanh nàng: “Này, hôm nay đã ăn cơm chưa?”
Hướng Hoằng Tiếc vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười: “Tất nhiên là ăn rồi.”
“Ngươi có tiền?”
“Không có, nhưng bổn cung có vẻ ngoài như thế này thì luôn luôn có những công tử trẻ tuổi sẵn sàng trả tiền giúp, bổn cung cũng không biết phải làm thế nào.”
“…” Long Thiên Tài yên lặng quay về vương phủ, đi tới cửa lớn lại liếc nàng một cái, xoắn xuýt một lát nghĩ tới không muốn để nàng nghênh đón mặt than một mình, liền tìm Ngụy Tiểu An chuẩn bị hai chiếc đệm, đi qua đưa cho nàng một cái, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh.
Hướng Hoằng Tiếc hơi kinh ngạc: “Ngươi không vào à? Hẳn là người của phủ tướng quân phải biết mặt ngươi chứ?”
“Ừ, nhưng ta không muốn vào.”
Khi trở về, Cô tướng quân liền nhìn thấy có hai người ngồi trước cửa lớn nhà mình, đang nói chuyện phiếm, sau khi ánh mắt y lướt tới tiểu vương gia thì sáng lên, bước vội lên trước: “Bên ngoài lạnh, sao không vào trong mà chờ?”
“Tướng quân,” Hướng Hoằng Tiếc đứng dậy đi tới, cười lấy ra hai cái hộp, “Thuốc mỡ.”
Quả nhiên Cô tướng quân nghe thấy vậy thì chuyển đường nhìn tới trên người nàng, vừa định đưa tay ra đã nghe thấy tiểu vương gia nức nở nói: “Mặt than, ta sắp chết rồi…”
Tay y dừng lại, liếc hắn một cái, bình tĩnh nhận hai cái hộp cất vào trong lòng, tiến lên sờ đầu hắn: “Đừng có nói bậy.”
“…”
Hướng Hoằng Huy cầm khăn tay cười nhẹ, không biết lấy từ đâu ra hai bình thuốc: “Này, cái này cũng cho ngươi, đều là thứ tốt.”
Cô tướng quân lại muốn cầm lấy, Long Thiên Tài thì hồi thần, nhất thời nổi giận: “Trong lòng ngươi lão tử không đáng tin như vậy? Lão tử sắp chết! Sắp chết rồi! Nếu ngươi lấy mấy thứ này thì chờ mà dùng với người khác đi!”
Cô tướng quân cúi đầu nhìn hắn, y cực kỳ thích nhìn vẻ mặt sinh động của tiểu vương gia, ánh sáng trong mắt rực lên một chút, kéo hắn vào trong lòng, vỗ vai hắn vuốt lông.
Khí tức quen thuộc truyền đến, cơn giận của Long Thiên Tài tan đi không ít, không đẩy ra. Cô tướng quân ôm hắn vững vàng, tựa như đối đãi với trân bảo. Tiểu vương gia cảm thấy bầu không khí có chút dịu dàng, cứ nghĩ rằng người này sẽ nói vài lời an ủi thì chợt nghe y nói: “Ngoan, đừng gây chuyện.”
“…”
Cô tướng quân buông hắn ra, một tay kéo hắn phòng ngừa tiểu vương gia chạy về vương phủ, tay kia thì cầm mấy cái bình thuốc. Hướng Hoằng Tiếc cười dài nói: “Tướng quân, vương gia trúng độc, còn nửa tháng nữa là độc phát thân vong.”
Cô tướng quân giật mạnh người, lập tức nghĩ tới chén rượu trong thọ yến, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đông cứng lại. Y vội vàng nhìn tiểu vương gia, ánh mắt liền trầm xuống. Y không bao giờ để lộ tâm tình của mình ra ngoài, nhưng lúc này ánh sáng chìm xuống trong đôi mắt lại làm cho người ta kinh sợ.
Long Thiên Tài chưa từng nhìn thấy y như vậy, có chút sửng sốt: “Mặt than…”
Cô tướng quân hơi hé miệng, giọng lại khàn đi: “Chuyện nàng nói… là thật? Ngươi thực sự chỉ còn lại có… chỉ còn lại có… nửa tháng?”
Sắc mặt của y cực kỳ khó coi, Long Thiên Tài thấy không đành lòng, nắm chặt tay y: “Ta không sao.”
Cô tướng quân không chớp mắt nhìn hắn, không nói tiếng nào.
Long Thiên Tài sờ sờ mũi: “Thật sự ta không sao mà.” Hắn nhìn Hướng Hoằng Tiếc: “Này, ngươi nói thì nói cho hết đi.”
Hướng Hoằng Tiếc liền cười nói thẳng ra: “Chỉ cần hắn đi Trạch Nam thì sẽ không sao cả, chắc chắn chúng ta sẽ không làm tổn hại tới tính mệnh của tiểu vương gia.”
Cô tướng quân im lặng nghe, trong lòng lại phân tích quan hệ lợi hại các bên, âm thầm thở hắt ra, đạm nhiên gật đầu rồi cầm mấy bình thuốc trong tay cất kỹ.
“…” Long Thiên Tài giật khỏi tay y quay đầu bước đi, “Mặt than, ngươi đi chết đi!”
Tất nhiên là Cô tướng quân không cho hắn đi, tiến lên một bước ôm lấy Long Thiên Tài từ phía sau: “Vất vả lắm ta mới được gặp ngươi.”
“… Mới một ngày.”
Cô tướng quân mắt điếc tai ngơ, nghiêng đầu hôn lên mặt hắn, rồi nửa ôm nửa kéo hắn vào trong phủ tướng quân, đồng thời trầm giọng nói với người phía sau: “Đóng cửa.”
Quản gia đáp vâng, không chút khách khí khép cửa lớn lại.
Hướng Hoằng Tiếc: “…”
Vào thu, trời tối nhanh hơn, Long Thiên Tài quên cả dãy dụa, đứng tại chỗ do dự nhìn cửa lớn, chỉ nghe thấy giọng nói của người nào đó vang lên: “Bổn cung là một cô nương, buổi tối phải ở đâu hả, các ngươi không sợ bổn cung gặp chuyện không may sao?”
Long Thiên Tài sờ sờ mũi: “Thủ vệ cửa cung không biết mặt nàng, đúng là nàng không có nơi nào để đi…”
Cô tướng quân bất vi sở động: “Hết cách rồi, ta sẽ phái người âm thầm bảo hộ, chỉ cần không để nàng bị thương là được.” Ngụ ý là ngủ lại đầu đường cũng không quản. Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, lại liếc mắt nhìn cửa lớn, thầm nghĩ dựa vào tính tình của Hướng Hoằng Tiếc thì khẳng định sẽ không để cho mình chịu thiệt thòi, hơn nữa nếu không được thì nàng có thể đến nhà khách.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đi theo Cô tướng quân: “Đi thôi, vào nhà.”
Cô tướng quân sờ sờ đầu hắn: “Ta sẽ xin hoàng thượng ân chuẩn cho đi cùng ngươi đến Trạch Nam.”
Lần này đi Trạch Nam, hung cát khó dò, Long Thiên Tài thở dài: “Thôi quên đi, ai biết được sẽ gặp phải chuyện gì, ngộ nhỡ…”
Không đợi hắn nói xong, Cô tướng quân đã cắt ngang: “Ta bảo vệ ngươi.”
Long Thiên Tài im lặng giây lát, khi nói ra có chút sợ hãi: “Ngươi nghĩ liệu ta có chết không? Chỉ một chút cạm bẫy là ta…”
Cô tướng quân lại sờ sờ đầu hắn: “Ta sẽ không để cho ngươi có chuyện.”
“Nếu nhỡ như?”
Cô tướng quân cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên mà thâm tình, nhàn nhạt nói: “Vậy thì ta đi cùng ngươi.”
Long Thiên Tài giật mình, ngẩng đầu nhìn y. Vẻ mặt của Cô tướng quân cực kỳ nghiêm túc, hôn lên trán hắn một chút, thấp giọng nói: “Như vậy trên đường tới hoàng tuyền có bạn cũng tốt.”
Long Thiên Tài không đáp, nhất thời vẫn còn run sợ. Cô tướng quân kéo hắn vào nhà, rót một chén trà nóng: “Uống chút trà, cho ấm người.” Y nói xong thì ngồi xuống phía đối diện, cúi đầu nhìn mấy bình thuốc, khen ngợi một câu: “Quả thật rất tốt.”
“…” chút cảm động còn lại cũng biến mất, Long Thiên Tài đặt chén trà xuống, “Ngơ ngẩn cái gì, muộn rồi, ta về đây.”
“Đại môn đóng rồi.”
“Còn cửa thông sang vương phủ…”
“Khóa lại rồi,” Cô tướng quân nói, dừng một chút, lấy một thứ gì đó ra, “Cho ngươi, đây là chìa khóa.”
“…” Long Thiên Tài khô khan cầm lên, “Khóa ở đầu bên kia hả?”
“Ừ.”
“…” Long Thiên Tài nói, “Cho ta mượn một cái thang.”
“Không cho mượn.”
“…”
Cuối cùng thì Long Thiên Tài cũng ở lại. Hắn sờ đông sờ tây một hồi trong phòng, lục tung cả lên. Cô tướng quân đứng ngoài tiến vào, liếc hắn một cái, bình tĩnh nói: “Không có.”
Long Thiên Tài giả ngu: “Không có cái gì?”
“Tờ giấy kia đã cất kỹ rồi, ngươi không tìm được đâu.”
Long Thiên Tài nhào qua: “Không thì ngươi cho ta nhìn một chút thôi, ta ấn vào cái gì mà cũng không biết, là khế bán mình hay là cái gì vậy a a a!”
Cô tướng quân ôm hắn vào lòng vuốt lông: “Sau này sẽ cho ngươi xem.”
“Sau này là lúc nào?”
Cô tướng quân suy nghĩ một chút: “Là sau này.”
“…”
Long Thiên Tài chấp nhận số phận ngủ trong phủ tướng quân một đêm, ngày hôm sau ngồi trên giường nhìn người nào đó chuẩn bị hành lý: vài bộ quần áo để thay đổi, một quyển sách, một hộp mỡ… Người nào đó cúi đầu nhìn, trầm mặc một chút, lại cầm thêm một hộp, tiện tay lấy thêm mấy bình thuốc.
Đột nhiên Long Thiên Tài cầm gối đầu ném qua, tức giận đi về hoàng cung. Hắn tìm được hoàng huynh nhà mình, hai người trốn trong tẩm cung bí mật thảo luận rất lâu, nghỉ ngơi một ngày liền chuẩn bị xuất phát đi Trạch Nam.
Thân phận của Long Thiên Tài là hộ vệ, còn vị vương gia thế thân thì được rêu rao khắp nơi nhằm hấp dẫn đường nhìn của ngoại giới. Người kia đã nhận được thánh chỉ, liền chậm rãi đi tới, sau đó ngây ngẩn cả người, không tin nổi vào mắt mình: “Cái này… Đây là…”
Long Thiên Tài kinh ngạc nhìn theo phương hướng hắn chỉ, chỉ thấy Lý Tam và Tiêu Sùng đứng trong đội ngũ tiễn đưa đang nói chuyện gì đó. Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đi tới gần, chỉ nghe Lý Tam trêu ghẹo: “Lão đại, ngươi cẩn thận một chút, bây giờ ngươi đang…”
Tiêu Sùng tà tà liếc mắt sang, Lý Tam đành phải câm miệng. Tiêu Sùng ngẩng đầu nhìn hai vị vương gia: “Khi nào xuất phát?”
“A…” Vốn dĩ tầm mắt người kia đang dừng trên người Lý Tam, lúc này mới nhìn đến Tiêu Sùng, lập tức kinh ngạc. Bạch Liên thời thời khắc khắc chú ý đến Tiểu Thảo, thấy người nọ nhìn nàng kinh hô thì vội bước về phía trước, cảnh giác nhìn.
Nhất thời ánh mắt người nọ lần lượt đảo qua mấy người kia: sơn tặc, tiểu quan, Long Thiên Tài và Vân Nhàn bênh vực kẻ yếu, Mộc Tử… Thì ra những người này quen biết nhau sao?! Mà sơn tặc lại gọi tiểu quan là lão đại?
Hắn chợt bừng tỉnh nhớ tới một xe đồ đạc và năm nghìn lượng bạc, bỗng nhiên nhận ra mình đã bị bố trí vào một cạm bẫy tỉ mỉ. Hắn đột nhiên cảm thấy thế gian này quá đen tối, không chịu nổi đả kích mà hai mắt trợn ngược, nhất thời hôn mê.
Lúc này Cô tướng quân cũng đi tới gần, nhìn vị vương gia thế thân nằm trên mặt đất, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Hắn sao thế?”
Xung quanh im lặng giây lát, Tiêu Sùng nhàn nhạt nói: “Sợ là bị ta dọa ngất.”
Long Thiên Tài, Vân Nhàn, Cô tướng quân, Lý Tam: “…”
Bạch Liên gật đầu lia lịa, chăm chú nói: “Rất có thể.”
Mọi người nhìn Tiêu Sùng: “…”
Một cơn gió thu thổi qua lạnh buốt, lúc này Hướng Hoằng Huy cũng đi tới, đi sau còn có một vị quốc quân, một tấc không rời luôn để mắt đến y, thấp giọng nói: “Nếu mệt mỏi, lúc nào cũng có thể trở về.”
Hướng Hoằng Huy liếc hắn một cái không trả lời, chậm rãi nhìn chằm chằm tiểu vương gia cười: “Vương gia đừng lo lắng, lần này đi Trạch Nam chắc chắn bản vương sẽ bảo vệ vương gia chu toàn, cảnh sắc và đồ ăn ở Trạch Nam đều rất *** xảo, nếu vương gia thích thì bản vương có thể đưa ngươi đi chơi loanh quanh.”
Tiểu vương gia nhìn thấy y cười thì cả người không được tự nhiên, yên lặng rúc vào trong lòng mặt than.
Cô tướng quân ôm tiểu vương gia, bởi vì chuyện thuốc độc mà y luôn cực kỳ khó chịu với huynh muội nhà này, cũng bất chấp quá phận mà bình tĩnh nói: “Đa tạ hoàng tẩu.”
Hướng Hoằng Huy: “…”
Long Tuấn Thiên ngẩn ra, vẻ mặt mấy người Long Thiên Tài và Vân Nhàn lập tức vỡ vụn.
Dưới bầu không khí quỷ dị này, đội ngũ chậm rãi đi lên con đường tới Trạch Nam.
Mấy người cùng ăn cơm trưa, sau đó hai vị vương gia đứng dậy cáo từ.
“Ca, ngươi đừng có như vậy, nghĩ thoáng chút đi.” Trên đường người qua người lại, Vân Nhàn ăn sạch miếng mứt quả cuối cùng, nhìn người bên cạnh chỉ ăn một viên, liền không khách khí cướp luôn, thuận tiện an ủi hai câu.
Long Thiên Tài yếu ớt thở dài, cực kỳ phiền muộn: “Đây là lần thứ hai ta phải đối mặt với nguy cơ tử vong, lần đầu tiên thì chết thật, có điều khi đó ta không biết lúc nào sẽ bị giết, còn lần này tựa như đếm ngược thời gian, sống một ngày thì ít đi một ngày, ngươi có tưởng tượng được cảm giác này không? Mạng của lão tử chỉ còn nửa tháng…”
“Ca,” Vân Nhàn an ủi, “Không sao thật mà, tin ta đi, uống thuốc giải độc xong ngươi lại làm một hảo hán.”
Long Thiên Tài tiếp tục thở dài: “Nếu như mọi việc thuận lợi thì tốt, còn nếu như không thuận,” hắn hơi dừng lại, nhớ tới một việc liền ôm cổ Vân Nhàn, “Nào, ngươi nói cho ta biết chuyện của Hướng Hoằng Huy đi, hôm qua lúc ở thư phòng ta nghe bọn họ nói có thích khách muốn giết tên yêu quái này, đây là sao hả?”
“Chuyện của y ta cũng không biết nhiều,” Vân Nhàn suy nghĩ một chút, “Mẫu hậu của y nổi danh là mỹ nhân, danh chấn thiên hạ, nếu không chết sớm thì có lẽ cũng trở thành hoàng hậu rồi. Hoàng hậu hiện tại là muội muội của mẫu hậu Hướng Hoằng Huy, cũng là tiểu di của y.”
(Tiểu di: dì)
Long Thiên Tài à một tiếng: “Tiểu di thì sao, Hướng Hoằng Huy gặp mặt hành lễ cũng phải gọi một tiếng mẫu hậu.”
“Ừm, đây là quy củ, nhưng y gọi một tiếng này cũng không có gì không đúng, vì y được tiểu di của mình nuôi lớn,” Vân Nhàn nói, “Tiểu di của Hướng Hoằng Huy có một đứa con trai, chỉ nhỏ hơn y vài tuổi.”
“Đó chính là trưởng tử nha.”
“Ừ, trưởng tử là nhị hoàng tử, có người nói tam hoàng tử cũng là nhân vật lợi hại, ta nghe Triển Lăng Yến nói qua hiện tại có thực lực tranh vị trí thái tử chỉ có ba người này, nhưng trong đó yêu quái là lợi hại nhất.”
“Rốt cuộc thích khách kia do ai phái tới nhỉ?” Long Thiên Tài nói, “Hoàng huynh ta đưa một tờ giấy cho Hướng Hoằng Tiếc, nàng nói thì ra là ‘tha’, ngươi nói xem ‘tha’ là chỉ ai? Là nam hay nữ?”
(Tha 他: đại từ nhân xưng ngôi thứ ba, có thể là anh ấy, chị ấy, không phân biệt nam nữ)
Vân Nhàn nhún vai: “Ngươi đi hỏi hoàng huynh ngươi là xong còn gì.”
“Cũng đúng,” Long Thiên Tài nói, nhìn con đường phồn hoa trước mắt rồi phiền muộn: “Lần này đi Trạch Nam, bước sai một bước chắc chắn ta sẽ chết, nếu như chết… không biết có thể xuyên lần nữa không.”
“Ngươi muốn xuyên đến đâu?”
Long Thiên Tài suy nghĩ một chút: “Ngươi thấy trở thành Tần Thủy Hoàng có được không?”
“…” Vân Nhàn nói, “Giờ lịch sử thay đổi, kẻ thống nhất thiên hạ chưa chắc đã là quốc gia chúng ta biết.”
“…”
“Ca, không phải ta dội cho ngươi gáo nước lạnh đâu, nhưng thật sự ngươi không có bản lĩnh này.”
Long Thiên Tài nổi giận: “Vậy thì ta xuyên tới tương lai, lão tử là thiên tài vi tính, không sợ không lăn lộn được.”
Vân Nhàn gật đầu: “Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng có xuyên tới mấy nơi kỳ quái, kiểu như thế giới nhân thú, nhân ngư gì đó, chưa tính việc sẽ bị người đè, thậm chí còn phải sinh con nội trợ các loại.”
“…” Long Thiên Tài nói, “Đây là những thứ tạp nham gì vậy?”
“Không biết, nghe đám hủ nữ trong khoa ta nói.”
Long Thiên Tài sờ sờ đầu cậu: “Ngoan ha, may mà ngươi xuyên, không lại phải tiếp tục để cho các nàng độc hại.”
Vân Nhàn thầm nghĩ cũng đúng, cúi đầu ăn mứt quả. Đúng lúc này, một tiếng gầm lên phát ra từ phía trước, hai người ngẩng đầu, thấy trước mặt mình là một công tử mặc hoa phục, khuôn mặt thanh tú anh tuấn, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại đang tức giận bừng bừng, nghiến răng nghiến lợi: “Thật là đã lâu không gặp…”
Hai người chớp mắt: “Ai đây?”
“Đừng giả ngu với ta!” Người nọ chạy lại gần, “Các ngươi hại bản công tử đi đường xa như vậy, suýt nữa thì chết đường chết chợ, lại còn cướp không năm nghìn lượng bạc của ta!”
Hai người lập tức kinh ngạc, Long Thiên Tài không tin nổi vào mắt mình: “Ngươi là tên béo đó?” Hắn nhìn từ trên xuống dưới, “Thế này cũng khác quá đi?” Lần trước gặp người này, tuy rằng hình dạng rất thảm thiết nhưng quần áo không thay đổi, bọn họ có thể nhận ra được. Bây giờ chỉnh trang một chút, lại như cách biệt một trời một vực.
Vân Nhàn chân thành kiến nghị: “Sau này ngươi ăn ít một chút, duy trì như thế này là được.”
Người nọ không thèm nghe bọn hắn nói, ngoắc ngoắc phía sau: “Trói hai tên này mang về phủ cho bản thiếu gia! Bản thiếu gia sẽ cẩn thận tính sổ với bọn chúng!”
Long Thiên Tài xua tay: “Không cần trói, bọn ta đi với ngươi, tiện thể gọi đại cữu ngươi tới, để bọn ta đòi tiền hắn.”
Người nọ cực kỳ vui vẻ: “Tốt tốt, bản thiếu gia thuận theo ý các ngươi, xem đến lúc đó đại cữu ta có lột da các ngươi ra hay không!”
Mấy người lập tức hồi phủ, mà trong yến tiệc trung thu các vị quan lớn đều gặp qua hai vị vương gia, ông tức giận đến suýt đập chết tên kia, vội vàng hành lễ xin lỗi. Tiểu vương gia hai mắt nhìn trời: “Hắn nợ bọn ta tiền, ngươi có trả không?”
Quan lớn vội vàng lau mồ hôi lạnh, cuối cùng đành phải bỏ tiền, cúi đầu khom lưng cất bước hai vị đại phật. Long Thiên Tài đứng ở cửa lớn phủ nhà người ta, trừng mắt nhìn ngân phiếu trước mặt, thật lâu cũng không lấy lại được bình tĩnh.
“Ca, ngươi làm sao thế?”
“Từ lúc xuyên qua đến giờ ta chưa bao giờ gặp chuyện gì tốt,” Long Thiên Tài thì thào, “Lần này lại có tiền… ngươi nói xem, có phải ta sẽ chết hay không?”
“…”
Bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của người nào đó, Long Thiên Tài ngẩn ra, vội vàng chạy lại trong phủ, phân phó một tiếng đừng đánh vào mặt, lúc này mới ly khai. Vân Nhàn nhướng mày: “Ngươi muốn đưa hắn đi cùng à?”
Long Thiên Tài gật đầu: “Trạch Nam không thể khai chiến cùng với Thánh Hoa, mà Hướng Hoằng Huy lại mang ta đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì người có trách nhiệm lớn nhất là Hướng Hoằng Huy. Nếu không tìm được hung thủ, chắc chắn hoàng đế Trạch Nam bồi tội cho Thánh Hoa. Cho nên bọn họ muốn giải quyết Hướng Hoằng Huy, chỉ cần giết ta là được.”
Vân Nhàn hiểu rõ: “Cũng đúng, thanh danh của ngươi quá lớn, có thể tìm thế thân là tốt nhất. Ngươi không giống ta, ta vốn là người Trạch Nam, có lẽ bọn họ đều biết mặt, không tìm được thế thân.”
“Ừ, vậy nên chúng ta cho hắn đi cùng.”
Long Thiên Tài tới ngân trang đổi ngân phiếu, chia cho Vân Nhàn, hai người nhìn đến nước bọt chảy ròng ròng mới chịu cất đi. Sau khi cất ngân phiếu, Vân Nhàn mới nói: “Ca, thực ra mạng ngươi cũng tốt mà, nếu là bách tính bình thường, trong nhà có một mẫu ruộng tốt, trong viện có hai miếng đất trồng rau, là đủ cho hai người sống hết một đời.”
Long Thiên Tài ngẩn ra: “Ừ, ngươi nói cũng đúng.” Hắn sinh ra trong gia đình giàu có, có cha mẹ yêu thương, muốn ăn được ăn, muốn chơi được chơi, muốn học được học. Sau đó thì xuyên tới đây trở thành tiểu vương gia, rất nhiều người nịnh nọt cưng chiều hắn, tùy tay tiêu chút tiền cũng đủ để người bình thường ăn mấy năm. Hắn yếu ớt nói: “Chỉ thiếu hồng nhan tri kỷ thôi, bây giờ ta có chết cũng không tiếc gì.”
Vân Nhàn xì một tiếng mỉm cười: “Hồng nhan không có, lam nhan ngươi có một còn gì, người như ngươi không chăm sóc được người khác, thì để người khác tới chăm sóc ngươi đi.”
Long Thiên Tài chợt nhớ tới mặt than, trầm mặc giây lát, không phản bác.
Hai người đi dạo loanh quanh tới lúc chạng vạng, Long Thiên Tài quay người hồi vương phủ, từ xa đã nhìn thấy một người ngồi trước cửa phủ tướng quân, chính là Hướng Hoằng Tiếc.
Hôm nay Cô tướng quân đi tới khu huấn luyện, trong phủ chỉ có quản gia, ông không biết Hướng Hoằng Tiếc nên tất nhiên sẽ không cho nàng vào, mà Hướng Hoằng Tiếc có nói ra thận phận của mình cũng vô dụng, vì cả Thánh Hoa đều rõ ràng rằng hoàng tử và công chúa Trạch Nam đã rời kinh lâu rồi, giờ không thể còn ở kinh thành được. Bởi vậy, nàng đành phải ngồi ở bên ngoài chờ, còn cực kỳ cố chấp ngồi tới tận bây giờ.
Long Thiên Tài chạy qua, đi vòng vòng quanh nàng: “Này, hôm nay đã ăn cơm chưa?”
Hướng Hoằng Tiếc vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười: “Tất nhiên là ăn rồi.”
“Ngươi có tiền?”
“Không có, nhưng bổn cung có vẻ ngoài như thế này thì luôn luôn có những công tử trẻ tuổi sẵn sàng trả tiền giúp, bổn cung cũng không biết phải làm thế nào.”
“…” Long Thiên Tài yên lặng quay về vương phủ, đi tới cửa lớn lại liếc nàng một cái, xoắn xuýt một lát nghĩ tới không muốn để nàng nghênh đón mặt than một mình, liền tìm Ngụy Tiểu An chuẩn bị hai chiếc đệm, đi qua đưa cho nàng một cái, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh.
Hướng Hoằng Tiếc hơi kinh ngạc: “Ngươi không vào à? Hẳn là người của phủ tướng quân phải biết mặt ngươi chứ?”
“Ừ, nhưng ta không muốn vào.”
Khi trở về, Cô tướng quân liền nhìn thấy có hai người ngồi trước cửa lớn nhà mình, đang nói chuyện phiếm, sau khi ánh mắt y lướt tới tiểu vương gia thì sáng lên, bước vội lên trước: “Bên ngoài lạnh, sao không vào trong mà chờ?”
“Tướng quân,” Hướng Hoằng Tiếc đứng dậy đi tới, cười lấy ra hai cái hộp, “Thuốc mỡ.”
Quả nhiên Cô tướng quân nghe thấy vậy thì chuyển đường nhìn tới trên người nàng, vừa định đưa tay ra đã nghe thấy tiểu vương gia nức nở nói: “Mặt than, ta sắp chết rồi…”
Tay y dừng lại, liếc hắn một cái, bình tĩnh nhận hai cái hộp cất vào trong lòng, tiến lên sờ đầu hắn: “Đừng có nói bậy.”
“…”
Hướng Hoằng Huy cầm khăn tay cười nhẹ, không biết lấy từ đâu ra hai bình thuốc: “Này, cái này cũng cho ngươi, đều là thứ tốt.”
Cô tướng quân lại muốn cầm lấy, Long Thiên Tài thì hồi thần, nhất thời nổi giận: “Trong lòng ngươi lão tử không đáng tin như vậy? Lão tử sắp chết! Sắp chết rồi! Nếu ngươi lấy mấy thứ này thì chờ mà dùng với người khác đi!”
Cô tướng quân cúi đầu nhìn hắn, y cực kỳ thích nhìn vẻ mặt sinh động của tiểu vương gia, ánh sáng trong mắt rực lên một chút, kéo hắn vào trong lòng, vỗ vai hắn vuốt lông.
Khí tức quen thuộc truyền đến, cơn giận của Long Thiên Tài tan đi không ít, không đẩy ra. Cô tướng quân ôm hắn vững vàng, tựa như đối đãi với trân bảo. Tiểu vương gia cảm thấy bầu không khí có chút dịu dàng, cứ nghĩ rằng người này sẽ nói vài lời an ủi thì chợt nghe y nói: “Ngoan, đừng gây chuyện.”
“…”
Cô tướng quân buông hắn ra, một tay kéo hắn phòng ngừa tiểu vương gia chạy về vương phủ, tay kia thì cầm mấy cái bình thuốc. Hướng Hoằng Tiếc cười dài nói: “Tướng quân, vương gia trúng độc, còn nửa tháng nữa là độc phát thân vong.”
Cô tướng quân giật mạnh người, lập tức nghĩ tới chén rượu trong thọ yến, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đông cứng lại. Y vội vàng nhìn tiểu vương gia, ánh mắt liền trầm xuống. Y không bao giờ để lộ tâm tình của mình ra ngoài, nhưng lúc này ánh sáng chìm xuống trong đôi mắt lại làm cho người ta kinh sợ.
Long Thiên Tài chưa từng nhìn thấy y như vậy, có chút sửng sốt: “Mặt than…”
Cô tướng quân hơi hé miệng, giọng lại khàn đi: “Chuyện nàng nói… là thật? Ngươi thực sự chỉ còn lại có… chỉ còn lại có… nửa tháng?”
Sắc mặt của y cực kỳ khó coi, Long Thiên Tài thấy không đành lòng, nắm chặt tay y: “Ta không sao.”
Cô tướng quân không chớp mắt nhìn hắn, không nói tiếng nào.
Long Thiên Tài sờ sờ mũi: “Thật sự ta không sao mà.” Hắn nhìn Hướng Hoằng Tiếc: “Này, ngươi nói thì nói cho hết đi.”
Hướng Hoằng Tiếc liền cười nói thẳng ra: “Chỉ cần hắn đi Trạch Nam thì sẽ không sao cả, chắc chắn chúng ta sẽ không làm tổn hại tới tính mệnh của tiểu vương gia.”
Cô tướng quân im lặng nghe, trong lòng lại phân tích quan hệ lợi hại các bên, âm thầm thở hắt ra, đạm nhiên gật đầu rồi cầm mấy bình thuốc trong tay cất kỹ.
“…” Long Thiên Tài giật khỏi tay y quay đầu bước đi, “Mặt than, ngươi đi chết đi!”
Tất nhiên là Cô tướng quân không cho hắn đi, tiến lên một bước ôm lấy Long Thiên Tài từ phía sau: “Vất vả lắm ta mới được gặp ngươi.”
“… Mới một ngày.”
Cô tướng quân mắt điếc tai ngơ, nghiêng đầu hôn lên mặt hắn, rồi nửa ôm nửa kéo hắn vào trong phủ tướng quân, đồng thời trầm giọng nói với người phía sau: “Đóng cửa.”
Quản gia đáp vâng, không chút khách khí khép cửa lớn lại.
Hướng Hoằng Tiếc: “…”
Vào thu, trời tối nhanh hơn, Long Thiên Tài quên cả dãy dụa, đứng tại chỗ do dự nhìn cửa lớn, chỉ nghe thấy giọng nói của người nào đó vang lên: “Bổn cung là một cô nương, buổi tối phải ở đâu hả, các ngươi không sợ bổn cung gặp chuyện không may sao?”
Long Thiên Tài sờ sờ mũi: “Thủ vệ cửa cung không biết mặt nàng, đúng là nàng không có nơi nào để đi…”
Cô tướng quân bất vi sở động: “Hết cách rồi, ta sẽ phái người âm thầm bảo hộ, chỉ cần không để nàng bị thương là được.” Ngụ ý là ngủ lại đầu đường cũng không quản. Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, lại liếc mắt nhìn cửa lớn, thầm nghĩ dựa vào tính tình của Hướng Hoằng Tiếc thì khẳng định sẽ không để cho mình chịu thiệt thòi, hơn nữa nếu không được thì nàng có thể đến nhà khách.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đi theo Cô tướng quân: “Đi thôi, vào nhà.”
Cô tướng quân sờ sờ đầu hắn: “Ta sẽ xin hoàng thượng ân chuẩn cho đi cùng ngươi đến Trạch Nam.”
Lần này đi Trạch Nam, hung cát khó dò, Long Thiên Tài thở dài: “Thôi quên đi, ai biết được sẽ gặp phải chuyện gì, ngộ nhỡ…”
Không đợi hắn nói xong, Cô tướng quân đã cắt ngang: “Ta bảo vệ ngươi.”
Long Thiên Tài im lặng giây lát, khi nói ra có chút sợ hãi: “Ngươi nghĩ liệu ta có chết không? Chỉ một chút cạm bẫy là ta…”
Cô tướng quân lại sờ sờ đầu hắn: “Ta sẽ không để cho ngươi có chuyện.”
“Nếu nhỡ như?”
Cô tướng quân cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên mà thâm tình, nhàn nhạt nói: “Vậy thì ta đi cùng ngươi.”
Long Thiên Tài giật mình, ngẩng đầu nhìn y. Vẻ mặt của Cô tướng quân cực kỳ nghiêm túc, hôn lên trán hắn một chút, thấp giọng nói: “Như vậy trên đường tới hoàng tuyền có bạn cũng tốt.”
Long Thiên Tài không đáp, nhất thời vẫn còn run sợ. Cô tướng quân kéo hắn vào nhà, rót một chén trà nóng: “Uống chút trà, cho ấm người.” Y nói xong thì ngồi xuống phía đối diện, cúi đầu nhìn mấy bình thuốc, khen ngợi một câu: “Quả thật rất tốt.”
“…” chút cảm động còn lại cũng biến mất, Long Thiên Tài đặt chén trà xuống, “Ngơ ngẩn cái gì, muộn rồi, ta về đây.”
“Đại môn đóng rồi.”
“Còn cửa thông sang vương phủ…”
“Khóa lại rồi,” Cô tướng quân nói, dừng một chút, lấy một thứ gì đó ra, “Cho ngươi, đây là chìa khóa.”
“…” Long Thiên Tài khô khan cầm lên, “Khóa ở đầu bên kia hả?”
“Ừ.”
“…” Long Thiên Tài nói, “Cho ta mượn một cái thang.”
“Không cho mượn.”
“…”
Cuối cùng thì Long Thiên Tài cũng ở lại. Hắn sờ đông sờ tây một hồi trong phòng, lục tung cả lên. Cô tướng quân đứng ngoài tiến vào, liếc hắn một cái, bình tĩnh nói: “Không có.”
Long Thiên Tài giả ngu: “Không có cái gì?”
“Tờ giấy kia đã cất kỹ rồi, ngươi không tìm được đâu.”
Long Thiên Tài nhào qua: “Không thì ngươi cho ta nhìn một chút thôi, ta ấn vào cái gì mà cũng không biết, là khế bán mình hay là cái gì vậy a a a!”
Cô tướng quân ôm hắn vào lòng vuốt lông: “Sau này sẽ cho ngươi xem.”
“Sau này là lúc nào?”
Cô tướng quân suy nghĩ một chút: “Là sau này.”
“…”
Long Thiên Tài chấp nhận số phận ngủ trong phủ tướng quân một đêm, ngày hôm sau ngồi trên giường nhìn người nào đó chuẩn bị hành lý: vài bộ quần áo để thay đổi, một quyển sách, một hộp mỡ… Người nào đó cúi đầu nhìn, trầm mặc một chút, lại cầm thêm một hộp, tiện tay lấy thêm mấy bình thuốc.
Đột nhiên Long Thiên Tài cầm gối đầu ném qua, tức giận đi về hoàng cung. Hắn tìm được hoàng huynh nhà mình, hai người trốn trong tẩm cung bí mật thảo luận rất lâu, nghỉ ngơi một ngày liền chuẩn bị xuất phát đi Trạch Nam.
Thân phận của Long Thiên Tài là hộ vệ, còn vị vương gia thế thân thì được rêu rao khắp nơi nhằm hấp dẫn đường nhìn của ngoại giới. Người kia đã nhận được thánh chỉ, liền chậm rãi đi tới, sau đó ngây ngẩn cả người, không tin nổi vào mắt mình: “Cái này… Đây là…”
Long Thiên Tài kinh ngạc nhìn theo phương hướng hắn chỉ, chỉ thấy Lý Tam và Tiêu Sùng đứng trong đội ngũ tiễn đưa đang nói chuyện gì đó. Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đi tới gần, chỉ nghe Lý Tam trêu ghẹo: “Lão đại, ngươi cẩn thận một chút, bây giờ ngươi đang…”
Tiêu Sùng tà tà liếc mắt sang, Lý Tam đành phải câm miệng. Tiêu Sùng ngẩng đầu nhìn hai vị vương gia: “Khi nào xuất phát?”
“A…” Vốn dĩ tầm mắt người kia đang dừng trên người Lý Tam, lúc này mới nhìn đến Tiêu Sùng, lập tức kinh ngạc. Bạch Liên thời thời khắc khắc chú ý đến Tiểu Thảo, thấy người nọ nhìn nàng kinh hô thì vội bước về phía trước, cảnh giác nhìn.
Nhất thời ánh mắt người nọ lần lượt đảo qua mấy người kia: sơn tặc, tiểu quan, Long Thiên Tài và Vân Nhàn bênh vực kẻ yếu, Mộc Tử… Thì ra những người này quen biết nhau sao?! Mà sơn tặc lại gọi tiểu quan là lão đại?
Hắn chợt bừng tỉnh nhớ tới một xe đồ đạc và năm nghìn lượng bạc, bỗng nhiên nhận ra mình đã bị bố trí vào một cạm bẫy tỉ mỉ. Hắn đột nhiên cảm thấy thế gian này quá đen tối, không chịu nổi đả kích mà hai mắt trợn ngược, nhất thời hôn mê.
Lúc này Cô tướng quân cũng đi tới gần, nhìn vị vương gia thế thân nằm trên mặt đất, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Hắn sao thế?”
Xung quanh im lặng giây lát, Tiêu Sùng nhàn nhạt nói: “Sợ là bị ta dọa ngất.”
Long Thiên Tài, Vân Nhàn, Cô tướng quân, Lý Tam: “…”
Bạch Liên gật đầu lia lịa, chăm chú nói: “Rất có thể.”
Mọi người nhìn Tiêu Sùng: “…”
Một cơn gió thu thổi qua lạnh buốt, lúc này Hướng Hoằng Huy cũng đi tới, đi sau còn có một vị quốc quân, một tấc không rời luôn để mắt đến y, thấp giọng nói: “Nếu mệt mỏi, lúc nào cũng có thể trở về.”
Hướng Hoằng Huy liếc hắn một cái không trả lời, chậm rãi nhìn chằm chằm tiểu vương gia cười: “Vương gia đừng lo lắng, lần này đi Trạch Nam chắc chắn bản vương sẽ bảo vệ vương gia chu toàn, cảnh sắc và đồ ăn ở Trạch Nam đều rất *** xảo, nếu vương gia thích thì bản vương có thể đưa ngươi đi chơi loanh quanh.”
Tiểu vương gia nhìn thấy y cười thì cả người không được tự nhiên, yên lặng rúc vào trong lòng mặt than.
Cô tướng quân ôm tiểu vương gia, bởi vì chuyện thuốc độc mà y luôn cực kỳ khó chịu với huynh muội nhà này, cũng bất chấp quá phận mà bình tĩnh nói: “Đa tạ hoàng tẩu.”
Hướng Hoằng Huy: “…”
Long Tuấn Thiên ngẩn ra, vẻ mặt mấy người Long Thiên Tài và Vân Nhàn lập tức vỡ vụn.
Dưới bầu không khí quỷ dị này, đội ngũ chậm rãi đi lên con đường tới Trạch Nam.
Tác giả :
Nhất Thế Hoa Thường