Tướng Quân Lấy Chồng - Nhiễu Lương Tam Nhật
Chương 23
Vương Thọ Đình có tạng người gầy gò, phải nói là cực kỳ gầy gò, thậm chí gầy đến độ bộ quan phục ông ta mặc trên người, trước ngực và sau lưng đều phồng hết cả nên, trông không vừa vặn chút nào, vóc dáng của ông ta cũng không phải quá cao, khuôn mặt bình thường, màu da trên mặt ngăm đen đúng kiểu người thường xuyên dầm mưa dãi nắng, nhuốm vẻ phong trần, hai bên tóc mai đã ngả hoa râm, khóe mắt nhăn nheo, nếu không phải ông ta mặc quan phục nhất phẩm đứng ở trong ngự thư phòng, mà để ông ta thay một bộ quần áo khác, đứng ở một nơi khác có nói ông ta là một lão nông quanh năm trồng trọt cày cấy chắc cũng không quá lời.
Người tới vừa đặt chân vào ngự thư phòng, còn chưa kịp quỳ xuống hành lễ, Hoàng thượng đã đứng bật dậy từ chỗ ngồi, đích thân ra đón vào, đứng giữa Hoắc Thời Anh và ông ta nói: “Vương khanh, vị này là tướng trấn thủ thành Lương Châu, Hoắc Thời Anh.”
Trên khuôn mặt của Vương Thọ Đình lộ ra vẻ kinh ngạc, Hoàng thượng mà lại đích thân giới thiệu một người cho ông ta ư, hành động này là…… còn chưa đợi ông ta kịp nghĩ sâu xa thêm thì Hoắc Thời Anh đã hành đại lễ tham bái như với thầy dạy, Vương Thọ Đình lại càng cả kinh, không kìm được hỏi ngược lại: “Vị Hoắc tướng quân này, trước đây chúng ta có quen thân với nhau à, sao lại dùng đại lễ như vậy?”.
Con người Hoắc Thời Anh luôn rất lịch sự với giới văn nhân, từ thái độ đối với hai người thầy dạy văn dạy võ của nàng là có thể nhìn ra được điểm này, tuy rằng cũng có liên quan với Lý Thành Thanh cổ hủ, nhưng từ sâu trong nội tâm mà nói nàng vẫn tôn trọng văn nhân hơn một chút, con người Vương Thọ Đình, làm quan hơn ba mươi năm, ba chìm bảy nổi, là người đề ra Địa đinh hợp nhất, cải cách chế độ thu thuế và rất nhiều những phương sách khác, nhưng số ông ta không may, đúng vào lúc tuổi xuân chính trực hừng hực khí thế thì lại gặp phải vị hoàng đế nhu nhược thiếu quyết đoán, vì thế con đường làm quan của ông ta trở nên gập ghềnh, long đong lận đận, đã từng ở Nội các, từng làm Thừa tướng, nhưng cũng từng bị biếm xuống làm Huyện lệnh, cuối cùng còn bị lưu đày đến Ung Châu mất hơn mười năm, mãi cho đến ba năm trước mới được tân đế vừa đăng cơ bắt đầu tin dùng lại. Đây là người có tư tưởng mạnh mẽ, không tư lợi cá nhân, dám đứng lên lội ngược dòng, quyết không bao giờ chịu cúi đầu. Hoắc Thời Anh gặp được ông ta giống như gặp được thần tượng.
(Địa đinh hợp nhất là một chế độ thu thuế ruộng đất, nội dung chủ yếu của nó là bãi bỏ thuế đầu người, nhìn nhận một cách khách quan thì chế độ này đã nới lỏng sự khống chế của nhà nước đối với tầng lớp nhân dân bần hàn; nông dân và thợ thủ công có thể tự do di chuyển và bán sức lao động của bản thân.)
Trong giọng nói của Hoắc Thời Anh chứa vẻ kích động: “Thầy giáo của mạt tướng từng nói, nếu triều đình có một danh thần có thể lưu danh thiên cổ, thì chắc chắn ngoài Vương đại nhân ra không còn ai khác. Vì thế bảo mạt tướng nếu có ngày gặp Vương đại nhân nhất định phải hành đại lễ tham bái như là với thầy giáo.”
Trong triều, mối quan hệ giữa các phe phái rất vi diệu, trên thực tế vị trí thầy giáo không thể nhận bừa được, vì thế Vương Thọ Đình cũng không tiếp lời Hoắc Thời Anh, mà đứng ở một bên trả lời bằng giọng hết sức lạnh nhạt: “Ồ, thầy giáo của tướng quân quá khen rồi.”
Hoàng thượng đứng một bên cười bảo: “Hoắc Thời Anh nàng đứng lên đi, Vương đại nhân không rơi vào bẫy đâu.”
Hoắc Thời Anh đứng thẳng người dậy, thu tay lại, khuôn mặt lúc ngẩng đầu lên vì có hơi quẫn bách nên đỏ ửng. Vương Thọ Đình nhìn thấy vậy trái lại còn mỉm cười độ lượng với nàng, Hoàng thượng liền tiếp lời: “Hoắc Thời Anh, hãy nói hết những quan điểm hôm qua của nàng cho Vương đại nhân nghe đi.”
Vì thế Hoắc Thời Anh lại khom lưng, thành thật thuật lại một lần nữa những lời mình nói tối hôm qua, những lời do Đường Thế Chương dạy, Vương Thọ Đình nghe xong, vuốt râu cười tủm tỉm bảo: “Không biết thầy giáo của Hoắc tướng quân kế thừa tư tưởng đó từ đâu, luận điệu này không bàn trước mà lại rất hợp với kiến giải của tại hạ.”
Hoắc Thời Anh có hơi bối rối đáp: “Thầy giáo của mạt tướng vốn là người đứng ngoài thế tục, không có danh hiệu, hiện giờ làm phụ tá dưới trướng của phụ thân mạt tướng.”
Vương Thọ Đình không nấn ná ở vấn đề này thêm nữa, ngược lại khuôn mặt lại tỏ rõ hứng thú hỏi: “Toàn nghe quan điểm của thầy giáo tướng quân, nhưng không biết đệ tử do vị cao nhân ấy dạy dỗ có cách nghĩ như thế nào về việc mở lệnh cấm biến.”
Hoắc Thời Anh cúi người, trái tim đập đánh thịch một tiếng, một lúc lâu sau mới nghe thấy nàng đáp: “Vận mệnh quốc gia đi đến nửa đường, hủ tục và thói xấu sẽ bộc phát, nếu không phá bỏ tận gốc mở ra một con đường mới, thì quốc gia của chúng ta sẽ giống như một con thuyền chạy trên biển, nhưng lại là một con thuyền hoa lệ không có người cầm lái giỏi, tuy bên ngoài xa hoa rực rỡ, nhưng bên trong sâu mọt lại thi nhau sinh sôi, trăm đục ngàn khoét, một khi gặp phải sóng to gió lớn lập tức sẽ bị lật úp.” Nói được lưng chừng nàng lại ngẩng đầu lên đầy tự tin, ánh mắt nhìn về phía hai vị vua tôi ánh lên tia sáng lấp lánh: “Còn nếu mở ra một cục diện mới, sẽ đẩy toàn bộ quốc gia và dân tộc chúng ta đến một giai đoạn phát triển cao hơn thế, không chỉ là lối đi cho một quốc gia, mà còn là điểm mấu chốt cho sự phát triển của cả dân tộc, cũng chính là bước ngoặt của lịch sử, là một việc có lợi đến thiên thu ngàn đời.”
Hoắc Thời Anh nói xong lập tức cúi người, tiếp tục thưa: “Tiểu nhân thô tục, lại dám to gan vọng ngôn việc nước, xin tự nguyện lĩnh phạt.”
Hai người vua tôi đứng trước mặt, rất lâu cũng không thấy nói năng gì, đồng thời nhìn về phía Hoắc Thời Anh, trong khi ánh mắt của vị hoàng đế có đôi phần phức tạp, thì đáy mắt Vương Thọ Đình lại lóe sáng, hôm nay Hoắc Thời Anh to gan thể hiện quan điểm chính trị rõ ràng của bản thân như vậy, thật ra đối với nàng mà nói là một chuyện vô cùng mạo hiểm hơn thế còn cực kỳ bất cẩn, vì nơi nàng nói hôm nay là ngự thư phòng, người đối thoại hôm nay một là trọng thần trong triều, một là vị vua cửu ngũ chí tôn, còn thân phận của nàng không chỉ đơn giản là một vị Tham tướng Lương Châu, những lời nàng nói ra đại diện cho những lời của Hoắc Chân, còn Hoắc Chân lại đại diện cho một loạt những chính khách sau lưng ông. Nàng có thể bạo gan nói ra những lời ấy, thật ra cũng hoàn toàn là vì Vương Thọ Đình, Vương Thọ Đình này là một nhà tiên phong và cải cách của thời đại, ông ta có gan đứng ở đầu sóng ngọn gió, vì dân vì nước, không phải kiểu được chăng hay chớ, nóng nảy bất cần, cũng không phải kiểu tham sống sợ chết, đây là một người đáng để người ta thật lòng tôn trọng. Vì thế có những lời nói rất thật hôm qua Hoắc Thời Anh không nói với Hoàng thượng nhưng lại nói ra với Vương Thọ Đình.
Hoàng thượng nhìn Hoắc Thời Anh không nói gì, trái lại Vương Thọ Đình lại lên tiếng: “Tướng quân vẫn chưa nói xong, có thể nói hết ra không?”.
Hoắc Thời Anh tiếp tục khom lưng chần chừ, Hoàng thượng liền mở miệng cho phép: “Xóa tội cho nàng, cứ nói tiếp đi không phải ngại.”
Vì thế Hoắc Thời Anh lại đứng thẳng người dậy, trong ánh mắt lấp lánh tràn đầy vẻ tự tin và rạng rỡ, từ tốn nói: “Từ xưa đến nay cải cách luôn là chuyện khó khăn chồng chất, lẽ nào những sĩ đại phu bác học uyên thâm không biết chỉ có cải cách quốc gia mới có lối thoát? Chỉ là dù có cải cách thế nào cũng sẽ động chạm đến lợi ích của bọn họ đầu tiên, khi một tập đoàn nắm giữ tất cả mọi lợi ích của một quốc gia vì lợi ích chung mà liên kết lại với nhau, một người hoặc thậm chí là hoàng quyền ở vị trí tối cao cũng không thể nào lay chuyển được nó. Thật ra lúc ấy cần phải có một áp lực khác từ bên ngoài để xoay chuyển hướng đối chọi của cộng đồng liên minh lợi ích này, mạt tướng tin không ai mong nước mất nhà tan, đặc biệt là nước mất nhà tan trong tay kẻ ngoại tộc. Vậy thì nhìn thoáng ra mà nói, lần xâm lược này của người Khương thật ra là một cơ hội, thời gian đánh trận càng dài, quốc khố càng cạn kiệt thì việc giỡ bỏ lệnh cấm biển sẽ càng được tiến hành thuận lợi, vì thế bất kể là muốn thực thi cải cách này, cải cách kia hay xóa lệnh cấm biển đi chăng nữa cũng nhất định phải thật nhanh!”.
(Sĩ đại phu là để chỉ giới quan lại và thành phần tri thức tương đối có danh vọng và địa vị trong xã hội xưa.)
Nói xong tới đây Hoắc Thời Anh liền im lặng, trong phòng yên tĩnh đến độ nghe được tiếng kim rơi, thật ra câu cuối nàng nói ra, chính là ý của Hoắc Chân, chỉ là trong lúc Hoắc Thời Anh chưa thăm dò được chính xác ý đồ của Hoàng thượng thì những lời này tuyệt đối không thể nói ra miệng, nàng nói như vậy là thay mặt cho Hoắc Chân, cùng tất cả những thế lực chính trị do Hoắc gia làm đại diện rằng sẽ đứng về phía Hoàng thượng, cũng có thể nói là đứng về phía cải cách.
Hoắc Thời Anh nói xong lại buông thõng tay xuống đứng sang một bên, luồng ánh sáng lấp lánh lúc nãy bắn ra trên người nàng lập tức được thu lại, Hoàng thượng chăm chú nhìn nàng, từ lúc nàng bắt đầu nói cho đến khi ánh sáng của nàng tắt đi thần sắc trong ánh mắt hắn càng lúc càng thâm trầm, cuối cùng hắn mở miệng nói: “Cảnh trí trong ngự hoa viên rất đẹp, Phúc Khang ngươi dẫn Hoắc tướng quân ra ngoài dạo một vòng đi.”
Giọng điệu của Hoàng thượng lạnh lùng, khiến sau lưng Hoắc Thời Anh toát ra từng lớp từng lớp mồ hôi lạnh, khom lưng cáo từ đi theo Phúc Khang rời khỏi ngự thư phòng.
Bên này Hoắc Thời Anh vừa lui ra ngoài, thì bên kia Hoàng thượng đã xoay người mời Vương Thọ Đình tới ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, đối diện với hắn, uống mấy ngụm trà nóng mà tiểu thái giám vừa dâng lên xong, Hoàng thượng mới hỏi người trước mặt: “Thế nào?”.
Vua tôi hai người hiển nhiên là rất ăn ý với nhau, chỉ nghe Vương Thọ Đình chậm rãi nói: “Người này võ có thể an bang, văn thì, thông suốt vậy là đủ rồi, nhưng……” Vương Thọ Đình cúi mắt nhìn chén trà trong tay nói: “Trên người con bé có một loại tính khí của trẻ con, kiểu người như vậy thường yêu ghét phân minh, thật sự chọc giận con bé rồi, thì khi con bé hành sự sẽ rất quyết liệt dứt khoát, cũng may tâm tư con bé ngay thẳng, phẩm cách đoan trang, con người cũng đủ trầm ổn hiểu sự đời, nếu trong triều có thể có người chống lưng cho con bé, bảo vệ cho Hoắc gia một đời bình an vậy là đủ rồi.” Vương Thọ Đình uống một ngụm trà, rồi lại nói tiếp: “Chỉ là không biết Hoàng thượng định dùng con bé ở đâu?”.
Vương Thọ Đình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị hoàng đế trẻ tuổi đang cúi đầu uống trà, ánh mắt khi nhìn xuống giấu đi tất cả mọi tâm tư suy nghĩ trong đáy mắt, cũng không trả lời câu hỏi của ông ta.
Vương Thọ Đình cũng không hỏi tiếp, hai tay lồng vào trong ống tay áo, khóe mắt hằn đầy nếp nhăn ngồi im tại chỗ, hồi lâu sau cuối cùng Hoàng thượng mới mở miệng nói: “Vương khanh cho rằng triều đình có thể thật sự chấp nhận một cô gái khoa tay múa chân với một đám đàn ông sao?”.
“Không thể.” Vương Thọ Đình đáp rất ngắn gọn và lạnh lùng: “Nhưng nếu thả con bé đến biên quan, làm Đại sứ phong cương cả đời thì lại có thể.”
(Đại sứ phong cương là một chức quan lớn của một tỉnh, tương đương với Tổng đốc, phụ trách quân đội chính trị và công việc hành chính của một khu vực lớn, quyền lực tối quan trọng; cai quản vấn đề tài chính, dân cư, tư pháp, thi cử, hoặc chịu trách nhiệm về đại ấn của thống soái, là một chức quan có phẩm cấp tương đối cao.)
“Ừ.” Hoàng thượng ừ một tiếng chậm chạp và do dự, sau đó hắn lại cầm tách trà kê lên môi, không nói gì nữa.
Tiếp đó, Hoàng thượng cúi đầu thu lại ánh mắt, dáng vẻ trông rất phục tùng nhìn xuống dưới đất, tâm tư không biết đã chạy đến đâu rồi, Vương Thọ Đình cũng thục tay vào ống tay áo lông mày nhướng lên im lặng quan sát không hé răng nói tiếng nào, hai người vua tôi cứ ngồi trầm mặc rất lâu như vậy, cuối cùng Hoàng thượng mới thở dài lấy lại tinh thần nói: “Vương khanh cáo lui đi, trẫm còn có vài chuyện phải nói với nàng ấy.”
Vương Thọ Đình đứng dậy hành lễ lui ra ngoài, Hoàng thượng lại dặn dò người đi tìm Hoắc Thời Anh về, bên này Hoắc Thời Anh đang ngắm một cây mai trong ngự hoa viên, khuôn mặt tuy bình thản, nhưng trong đầu thì rối ong ong, ngặt nỗi lại không dám suy nghĩ sâu thêm, mãi cho đến một canh giờ sau mới có một tiểu thái giám tới tuyên nàng quay trở về ngự thư phòng.
Bên trong ngự thư phòng vẫn ấm áp như trời xuân, Hoàng thượng lại quay trở về ngồi sau ngự án, trước mặt là một chồng tấu chương, thấy nàng đi vào liền nhấc tay lên chỉ chỉ vào một xấp bên cạnh, sau đó cúi đầu không nhìn đến nàng nữa, Hoắc Thời Anh đi tới gần cầm bản tấu lên vừa đọc, vừa phân loại, cực kỳ nghiêm túc, được nửa chừng Hoàng thượng ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái, nhưng không nói câu nào rồi lại cúi đầu xuống, bầu không khí yên tĩnh trong phòng duy trì mãi cho đến lúc lên đèn, Phúc Khang đi vào hỏi đã cần dọn cơm tối lên chưa.
Cuối cùng Hoàng thượng cũng ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn biểu cảm trên gương mặt rõ ràng là dịu dàng hơn rất nhiều, hắn hỏi Hoắc Thời Anh: “Đói chưa?”.
Tinh thần Hoắc Thời Anh căng như dây đàn suốt cả một buổi chiều nào có cảm nhận được cơn đói, nhưng cũng đành gắng gượng miễn cưỡng đáp: “Có hơi đói ạ.”
Hoàng thượng liền buông bút xuống, dặn dò Phúc Khang chuẩn bị bàn ăn, trước khi dùng bữa phải lau mặt, rửa tay đã, đãi ngộ của Hoắc Thời Anh giống hệt với Hoàng thượng, chậu thì dùng chậu vàng khạm hoa văn rồng, khăn tay thì làm bằng gấm thêu hình rồng, nhưng đúng là tay chân Hoắc Thời Anh có hơi cứng nhắc thật, ngày hôm nay có quá nhiều chuyện nàng nghĩ không thông, Hoàng thượng quay đầu lại, thấy chân tay nàng gượng gạo, ngắm nàng hồi lâu rồi đột nhiên bảo: “Hoắc Thời Anh, nàng không cần phải quá câu nệ thế đâu.”
Hoắc Thời Anh khom lưng nói: “Vâng.”
Cánh môi Hoàng thượng mấp máy, nhưng cuối cùng chẳng có lời nào được thốt ra từ đôi môi ấy cả, hắn đi tới ngồi xuống trước bàn ăn, Hoắc Thời Anh cũng ngồi ở vị trí lúc trưa, nhìn thấy Hoàng thượng cầm đũa lên rồi mới bắt đầu ăn, những người làm lính như bọn nàng đều có một cái dạ dày rất kiên cường, Hoắc Thời Anh vẫn xin thêm năm bát cơm như lúc sáng, Hoàng thượng nhìn thấy cũng chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
Dùng bữa tối xong, lại rửa tay thêm một lượt nữa, sau đó thái giám bưng hai tách trà nóng vào, hai người ngồi bên chiếc bàn nhỏ, uống được nửa tách, Hoàng thượng liền lên tiếng dặn dò Phúc Khang: “Mang thứ đó lại đây.”
Phúc Khang đi ra ngoài một lúc, khi quay lại trong tay đang cầm một cái khay, phủ lên trên khay là một chiếc khăn gấm màu vàng tươi, Hoàng thượng nhấc tay lên chỉ chỉ nói: “Đi xem thử đi.”
Hoắc Thời Anh tiến lại gần, lật chiếc khăn gấm ra phát hiện bên dưới là một thanh trường đao có kèm vỏ, Hoàng thượng nói từ phía sau lưng nàng: “Đây là thứ bộ Binh nhờ phủ Nội vụ rèn bằng phương pháp mới đấy, tốt hơn hẳn so với rèn bằng sắt tôi luyện, tổng cộng chỉ làm ra được có năm thanh thôi, trẫm nghe nói lúc nàng chạy từ bờ Bắc sông Vị về đây ngay cả bội đao cũng bị chém cong, nên thanh này nàng cầm lấy đi.”
Hoắc Thời Anh cầm thanh đao trong tay, lúc rút đao ra khỏi vỏ chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, đúng là một thanh đao tốt, vừa định quay người lại tạ ơn, thì lại nghe thấy tiếng Hoàng thượng không nhanh không chậm nói tiếp ở sau lưng: “Trẫm còn nghe nói, lúc nàng rút lui khỏi doanh trại Lô Long còn hứa hẹn với một vị tướng lĩnh người Khương, cái gì mà khi nào ngươi dẫn binh vung đao bên bờ sông Vị, ta sẽ dọn giường nghênh đón, có chuyện này không?”.
Trong lòng Hoắc Thời Anh cả kinh, nếu nói chuyện bội đao của nàng bị chém cong, là vì hôm đó bên bờ Bắc sông Vị có rất nhiều người chứng kiến, nhiều nhất cũng chỉ chứng minh được Hoàng thường đã cài người vào trong quân doanh Lương Châu, nhưng hôm ấy ở doanh trại Lô Long tất cả đều là người của nàng, thì phải giải thích thế nào đây, suy nghĩ xoáy đảo trong đầu hồi lâu, cuối cùng Hoắc Thời Anh xoay người lại khom lưng đáp: “Đúng là có chuyện này.” Nàng cũng không nghĩ đến việc thanh minh cho bản thân, những chuyện thế này có trách cũng chỉ có thể trách mình, nàng có mọc trăm cái miệng cũng không thể nói rõ được.
Hoàng thượng ngồi trên sập nhìn nàng hồi lâu, lông mày cau chặt, Hoắc Thời Anh cũng không đứng thẳng người lên, cuối cùng mãi mới thấy Hoàng thượng đi tới đứng trước mặt nàng giọng nói mang theo chút tha thiết chân thành: “Sau này làm việc phải chu đáo vào.”
“Vâng.” Hoắc Thời Anh khom lưng càng thấp hơn.
Lúc Hoắc Thời Anh đứng thẳng người dậy, ngữ khí của Hoàng thượng lại càng dịu dàng, lời dặn dò có đôi chút mùi vị ân cần: “Sau khi quay về viết một bản tấu, giải thích rõ ràng công dụng khi trưng dụng thuyền lớn, rồi đưa thẳng đến chỗ bộ Binh, Thượng thư bộ Binh Nghiêm Hầu Mão sẽ nhanh chóng xử lý giúp cho nàng.”
Hoắc Thời Anh khó lòng kìm nén cơn kích động dâng lên trong lòng, khom lưng đáp: “Đa tạ Hoàng thượng.”
Mấy câu sau hắn cứ dùng dằng mãi, rõ ràng là rất khó mở lời: “Nàng đi chuyến này, mong nàng…… kiến công lập nghiệp, giết hết giặc ngoại xâm, bình an…… trở về.”
Trái tim Hoắc Thời Anh nhảy nhót như nổi trống, lại một lần nữa cúi người đáp: “Hoắc Thời Anh nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của thánh thượng.”
Hoàng thượng cứ đứng như vậy trước mặt nàng, khiến Hoắc Thời Anh đến thở cũng không dám thở mạnh, lại càng không dám ngẩng đầu lên, mồ hôi chảy thành dòng từ tóc mai xuống, mất một lúc lâu mới nghe thấy phía trước truyền đến giọng nói rất khẽ: “Cửa cung sắp đóng rồi, nàng đi đi.”
Hoắc Thời Anh thuận thế liền quỳ xuống đáp: “Vậy mạt tướng xin được cáo lui, mong Hoàng thượng cũng bảo trọng.”
“Ừ.” Giọng nói nhẹ nhàng trên đầu giống như một tiếng thở dài, mồ hôi thấm ướt đẫm cả vạt áo của Hoắc Thời Anh, nàng không dám ngước đầu lên nhìn, cứ thế cúi người chầm chậm lùi ra khỏi ngự thư phòng. Dường như có một ánh mắt vấn vít dính lên từng bước chân của nàng, mỗi lần nhấc chân lên đặt chân xuống, trong lòng cơ hồ như thể nặng nề thêm một chút.
Ra khỏi ngự thư phòng, Phúc Khang tiễn nàng đến tận bên ngoài cửa cung, Hoắc Thời Anh cảm tạ ông ta một lần nữa, trước khi leo lên xe, ông ta đưa lại thanh trường đao vẫn cầm từ đầu đến giờ cho nàng: “Chúc lần này tướng quân hễ xuất trận là giành chiến thắng, thăng tiến không ngừng.”
Nụ cười của Phúc Khang vô cùng hiền lành, Hoắc Thời Anh cũng cung kính cung tay về phía ông ta nói: “Đa tạ lời chúc của công công.” Phúc Khang cười híp mắt cũng cung tay trả lễ, sau đó Hoắc Thời Anh xoay người trèo lên xe.
Cỗ xe ngựa bằng gỗ mun do bốn con ngựa kéo dần dần biến mất trong đêm tối, ở một nơi cao nhất sau hoàng cung, trên đài quan sát tinh tượng mà mỗi khi đến ngày lễ tết hoàng đế sẽ leo lên đó để cùng chung vui với dân chúng, Hoàng thượng khoác chiếc áo choàng dài, cơn gió lạnh buốt thổi qua khuôn mặt trắng như ngọc của hắn, ánh mắt hắn sáng lấp lánh như những vì sao, nhìn theo chiếc xe ngựa đang chầm chậm khuất bóng trước cửa cung, một tiếng thở dài bay theo gió tan ra trong trời đêm.
Người tới vừa đặt chân vào ngự thư phòng, còn chưa kịp quỳ xuống hành lễ, Hoàng thượng đã đứng bật dậy từ chỗ ngồi, đích thân ra đón vào, đứng giữa Hoắc Thời Anh và ông ta nói: “Vương khanh, vị này là tướng trấn thủ thành Lương Châu, Hoắc Thời Anh.”
Trên khuôn mặt của Vương Thọ Đình lộ ra vẻ kinh ngạc, Hoàng thượng mà lại đích thân giới thiệu một người cho ông ta ư, hành động này là…… còn chưa đợi ông ta kịp nghĩ sâu xa thêm thì Hoắc Thời Anh đã hành đại lễ tham bái như với thầy dạy, Vương Thọ Đình lại càng cả kinh, không kìm được hỏi ngược lại: “Vị Hoắc tướng quân này, trước đây chúng ta có quen thân với nhau à, sao lại dùng đại lễ như vậy?”.
Con người Hoắc Thời Anh luôn rất lịch sự với giới văn nhân, từ thái độ đối với hai người thầy dạy văn dạy võ của nàng là có thể nhìn ra được điểm này, tuy rằng cũng có liên quan với Lý Thành Thanh cổ hủ, nhưng từ sâu trong nội tâm mà nói nàng vẫn tôn trọng văn nhân hơn một chút, con người Vương Thọ Đình, làm quan hơn ba mươi năm, ba chìm bảy nổi, là người đề ra Địa đinh hợp nhất, cải cách chế độ thu thuế và rất nhiều những phương sách khác, nhưng số ông ta không may, đúng vào lúc tuổi xuân chính trực hừng hực khí thế thì lại gặp phải vị hoàng đế nhu nhược thiếu quyết đoán, vì thế con đường làm quan của ông ta trở nên gập ghềnh, long đong lận đận, đã từng ở Nội các, từng làm Thừa tướng, nhưng cũng từng bị biếm xuống làm Huyện lệnh, cuối cùng còn bị lưu đày đến Ung Châu mất hơn mười năm, mãi cho đến ba năm trước mới được tân đế vừa đăng cơ bắt đầu tin dùng lại. Đây là người có tư tưởng mạnh mẽ, không tư lợi cá nhân, dám đứng lên lội ngược dòng, quyết không bao giờ chịu cúi đầu. Hoắc Thời Anh gặp được ông ta giống như gặp được thần tượng.
(Địa đinh hợp nhất là một chế độ thu thuế ruộng đất, nội dung chủ yếu của nó là bãi bỏ thuế đầu người, nhìn nhận một cách khách quan thì chế độ này đã nới lỏng sự khống chế của nhà nước đối với tầng lớp nhân dân bần hàn; nông dân và thợ thủ công có thể tự do di chuyển và bán sức lao động của bản thân.)
Trong giọng nói của Hoắc Thời Anh chứa vẻ kích động: “Thầy giáo của mạt tướng từng nói, nếu triều đình có một danh thần có thể lưu danh thiên cổ, thì chắc chắn ngoài Vương đại nhân ra không còn ai khác. Vì thế bảo mạt tướng nếu có ngày gặp Vương đại nhân nhất định phải hành đại lễ tham bái như là với thầy giáo.”
Trong triều, mối quan hệ giữa các phe phái rất vi diệu, trên thực tế vị trí thầy giáo không thể nhận bừa được, vì thế Vương Thọ Đình cũng không tiếp lời Hoắc Thời Anh, mà đứng ở một bên trả lời bằng giọng hết sức lạnh nhạt: “Ồ, thầy giáo của tướng quân quá khen rồi.”
Hoàng thượng đứng một bên cười bảo: “Hoắc Thời Anh nàng đứng lên đi, Vương đại nhân không rơi vào bẫy đâu.”
Hoắc Thời Anh đứng thẳng người dậy, thu tay lại, khuôn mặt lúc ngẩng đầu lên vì có hơi quẫn bách nên đỏ ửng. Vương Thọ Đình nhìn thấy vậy trái lại còn mỉm cười độ lượng với nàng, Hoàng thượng liền tiếp lời: “Hoắc Thời Anh, hãy nói hết những quan điểm hôm qua của nàng cho Vương đại nhân nghe đi.”
Vì thế Hoắc Thời Anh lại khom lưng, thành thật thuật lại một lần nữa những lời mình nói tối hôm qua, những lời do Đường Thế Chương dạy, Vương Thọ Đình nghe xong, vuốt râu cười tủm tỉm bảo: “Không biết thầy giáo của Hoắc tướng quân kế thừa tư tưởng đó từ đâu, luận điệu này không bàn trước mà lại rất hợp với kiến giải của tại hạ.”
Hoắc Thời Anh có hơi bối rối đáp: “Thầy giáo của mạt tướng vốn là người đứng ngoài thế tục, không có danh hiệu, hiện giờ làm phụ tá dưới trướng của phụ thân mạt tướng.”
Vương Thọ Đình không nấn ná ở vấn đề này thêm nữa, ngược lại khuôn mặt lại tỏ rõ hứng thú hỏi: “Toàn nghe quan điểm của thầy giáo tướng quân, nhưng không biết đệ tử do vị cao nhân ấy dạy dỗ có cách nghĩ như thế nào về việc mở lệnh cấm biến.”
Hoắc Thời Anh cúi người, trái tim đập đánh thịch một tiếng, một lúc lâu sau mới nghe thấy nàng đáp: “Vận mệnh quốc gia đi đến nửa đường, hủ tục và thói xấu sẽ bộc phát, nếu không phá bỏ tận gốc mở ra một con đường mới, thì quốc gia của chúng ta sẽ giống như một con thuyền chạy trên biển, nhưng lại là một con thuyền hoa lệ không có người cầm lái giỏi, tuy bên ngoài xa hoa rực rỡ, nhưng bên trong sâu mọt lại thi nhau sinh sôi, trăm đục ngàn khoét, một khi gặp phải sóng to gió lớn lập tức sẽ bị lật úp.” Nói được lưng chừng nàng lại ngẩng đầu lên đầy tự tin, ánh mắt nhìn về phía hai vị vua tôi ánh lên tia sáng lấp lánh: “Còn nếu mở ra một cục diện mới, sẽ đẩy toàn bộ quốc gia và dân tộc chúng ta đến một giai đoạn phát triển cao hơn thế, không chỉ là lối đi cho một quốc gia, mà còn là điểm mấu chốt cho sự phát triển của cả dân tộc, cũng chính là bước ngoặt của lịch sử, là một việc có lợi đến thiên thu ngàn đời.”
Hoắc Thời Anh nói xong lập tức cúi người, tiếp tục thưa: “Tiểu nhân thô tục, lại dám to gan vọng ngôn việc nước, xin tự nguyện lĩnh phạt.”
Hai người vua tôi đứng trước mặt, rất lâu cũng không thấy nói năng gì, đồng thời nhìn về phía Hoắc Thời Anh, trong khi ánh mắt của vị hoàng đế có đôi phần phức tạp, thì đáy mắt Vương Thọ Đình lại lóe sáng, hôm nay Hoắc Thời Anh to gan thể hiện quan điểm chính trị rõ ràng của bản thân như vậy, thật ra đối với nàng mà nói là một chuyện vô cùng mạo hiểm hơn thế còn cực kỳ bất cẩn, vì nơi nàng nói hôm nay là ngự thư phòng, người đối thoại hôm nay một là trọng thần trong triều, một là vị vua cửu ngũ chí tôn, còn thân phận của nàng không chỉ đơn giản là một vị Tham tướng Lương Châu, những lời nàng nói ra đại diện cho những lời của Hoắc Chân, còn Hoắc Chân lại đại diện cho một loạt những chính khách sau lưng ông. Nàng có thể bạo gan nói ra những lời ấy, thật ra cũng hoàn toàn là vì Vương Thọ Đình, Vương Thọ Đình này là một nhà tiên phong và cải cách của thời đại, ông ta có gan đứng ở đầu sóng ngọn gió, vì dân vì nước, không phải kiểu được chăng hay chớ, nóng nảy bất cần, cũng không phải kiểu tham sống sợ chết, đây là một người đáng để người ta thật lòng tôn trọng. Vì thế có những lời nói rất thật hôm qua Hoắc Thời Anh không nói với Hoàng thượng nhưng lại nói ra với Vương Thọ Đình.
Hoàng thượng nhìn Hoắc Thời Anh không nói gì, trái lại Vương Thọ Đình lại lên tiếng: “Tướng quân vẫn chưa nói xong, có thể nói hết ra không?”.
Hoắc Thời Anh tiếp tục khom lưng chần chừ, Hoàng thượng liền mở miệng cho phép: “Xóa tội cho nàng, cứ nói tiếp đi không phải ngại.”
Vì thế Hoắc Thời Anh lại đứng thẳng người dậy, trong ánh mắt lấp lánh tràn đầy vẻ tự tin và rạng rỡ, từ tốn nói: “Từ xưa đến nay cải cách luôn là chuyện khó khăn chồng chất, lẽ nào những sĩ đại phu bác học uyên thâm không biết chỉ có cải cách quốc gia mới có lối thoát? Chỉ là dù có cải cách thế nào cũng sẽ động chạm đến lợi ích của bọn họ đầu tiên, khi một tập đoàn nắm giữ tất cả mọi lợi ích của một quốc gia vì lợi ích chung mà liên kết lại với nhau, một người hoặc thậm chí là hoàng quyền ở vị trí tối cao cũng không thể nào lay chuyển được nó. Thật ra lúc ấy cần phải có một áp lực khác từ bên ngoài để xoay chuyển hướng đối chọi của cộng đồng liên minh lợi ích này, mạt tướng tin không ai mong nước mất nhà tan, đặc biệt là nước mất nhà tan trong tay kẻ ngoại tộc. Vậy thì nhìn thoáng ra mà nói, lần xâm lược này của người Khương thật ra là một cơ hội, thời gian đánh trận càng dài, quốc khố càng cạn kiệt thì việc giỡ bỏ lệnh cấm biển sẽ càng được tiến hành thuận lợi, vì thế bất kể là muốn thực thi cải cách này, cải cách kia hay xóa lệnh cấm biển đi chăng nữa cũng nhất định phải thật nhanh!”.
(Sĩ đại phu là để chỉ giới quan lại và thành phần tri thức tương đối có danh vọng và địa vị trong xã hội xưa.)
Nói xong tới đây Hoắc Thời Anh liền im lặng, trong phòng yên tĩnh đến độ nghe được tiếng kim rơi, thật ra câu cuối nàng nói ra, chính là ý của Hoắc Chân, chỉ là trong lúc Hoắc Thời Anh chưa thăm dò được chính xác ý đồ của Hoàng thượng thì những lời này tuyệt đối không thể nói ra miệng, nàng nói như vậy là thay mặt cho Hoắc Chân, cùng tất cả những thế lực chính trị do Hoắc gia làm đại diện rằng sẽ đứng về phía Hoàng thượng, cũng có thể nói là đứng về phía cải cách.
Hoắc Thời Anh nói xong lại buông thõng tay xuống đứng sang một bên, luồng ánh sáng lấp lánh lúc nãy bắn ra trên người nàng lập tức được thu lại, Hoàng thượng chăm chú nhìn nàng, từ lúc nàng bắt đầu nói cho đến khi ánh sáng của nàng tắt đi thần sắc trong ánh mắt hắn càng lúc càng thâm trầm, cuối cùng hắn mở miệng nói: “Cảnh trí trong ngự hoa viên rất đẹp, Phúc Khang ngươi dẫn Hoắc tướng quân ra ngoài dạo một vòng đi.”
Giọng điệu của Hoàng thượng lạnh lùng, khiến sau lưng Hoắc Thời Anh toát ra từng lớp từng lớp mồ hôi lạnh, khom lưng cáo từ đi theo Phúc Khang rời khỏi ngự thư phòng.
Bên này Hoắc Thời Anh vừa lui ra ngoài, thì bên kia Hoàng thượng đã xoay người mời Vương Thọ Đình tới ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, đối diện với hắn, uống mấy ngụm trà nóng mà tiểu thái giám vừa dâng lên xong, Hoàng thượng mới hỏi người trước mặt: “Thế nào?”.
Vua tôi hai người hiển nhiên là rất ăn ý với nhau, chỉ nghe Vương Thọ Đình chậm rãi nói: “Người này võ có thể an bang, văn thì, thông suốt vậy là đủ rồi, nhưng……” Vương Thọ Đình cúi mắt nhìn chén trà trong tay nói: “Trên người con bé có một loại tính khí của trẻ con, kiểu người như vậy thường yêu ghét phân minh, thật sự chọc giận con bé rồi, thì khi con bé hành sự sẽ rất quyết liệt dứt khoát, cũng may tâm tư con bé ngay thẳng, phẩm cách đoan trang, con người cũng đủ trầm ổn hiểu sự đời, nếu trong triều có thể có người chống lưng cho con bé, bảo vệ cho Hoắc gia một đời bình an vậy là đủ rồi.” Vương Thọ Đình uống một ngụm trà, rồi lại nói tiếp: “Chỉ là không biết Hoàng thượng định dùng con bé ở đâu?”.
Vương Thọ Đình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị hoàng đế trẻ tuổi đang cúi đầu uống trà, ánh mắt khi nhìn xuống giấu đi tất cả mọi tâm tư suy nghĩ trong đáy mắt, cũng không trả lời câu hỏi của ông ta.
Vương Thọ Đình cũng không hỏi tiếp, hai tay lồng vào trong ống tay áo, khóe mắt hằn đầy nếp nhăn ngồi im tại chỗ, hồi lâu sau cuối cùng Hoàng thượng mới mở miệng nói: “Vương khanh cho rằng triều đình có thể thật sự chấp nhận một cô gái khoa tay múa chân với một đám đàn ông sao?”.
“Không thể.” Vương Thọ Đình đáp rất ngắn gọn và lạnh lùng: “Nhưng nếu thả con bé đến biên quan, làm Đại sứ phong cương cả đời thì lại có thể.”
(Đại sứ phong cương là một chức quan lớn của một tỉnh, tương đương với Tổng đốc, phụ trách quân đội chính trị và công việc hành chính của một khu vực lớn, quyền lực tối quan trọng; cai quản vấn đề tài chính, dân cư, tư pháp, thi cử, hoặc chịu trách nhiệm về đại ấn của thống soái, là một chức quan có phẩm cấp tương đối cao.)
“Ừ.” Hoàng thượng ừ một tiếng chậm chạp và do dự, sau đó hắn lại cầm tách trà kê lên môi, không nói gì nữa.
Tiếp đó, Hoàng thượng cúi đầu thu lại ánh mắt, dáng vẻ trông rất phục tùng nhìn xuống dưới đất, tâm tư không biết đã chạy đến đâu rồi, Vương Thọ Đình cũng thục tay vào ống tay áo lông mày nhướng lên im lặng quan sát không hé răng nói tiếng nào, hai người vua tôi cứ ngồi trầm mặc rất lâu như vậy, cuối cùng Hoàng thượng mới thở dài lấy lại tinh thần nói: “Vương khanh cáo lui đi, trẫm còn có vài chuyện phải nói với nàng ấy.”
Vương Thọ Đình đứng dậy hành lễ lui ra ngoài, Hoàng thượng lại dặn dò người đi tìm Hoắc Thời Anh về, bên này Hoắc Thời Anh đang ngắm một cây mai trong ngự hoa viên, khuôn mặt tuy bình thản, nhưng trong đầu thì rối ong ong, ngặt nỗi lại không dám suy nghĩ sâu thêm, mãi cho đến một canh giờ sau mới có một tiểu thái giám tới tuyên nàng quay trở về ngự thư phòng.
Bên trong ngự thư phòng vẫn ấm áp như trời xuân, Hoàng thượng lại quay trở về ngồi sau ngự án, trước mặt là một chồng tấu chương, thấy nàng đi vào liền nhấc tay lên chỉ chỉ vào một xấp bên cạnh, sau đó cúi đầu không nhìn đến nàng nữa, Hoắc Thời Anh đi tới gần cầm bản tấu lên vừa đọc, vừa phân loại, cực kỳ nghiêm túc, được nửa chừng Hoàng thượng ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái, nhưng không nói câu nào rồi lại cúi đầu xuống, bầu không khí yên tĩnh trong phòng duy trì mãi cho đến lúc lên đèn, Phúc Khang đi vào hỏi đã cần dọn cơm tối lên chưa.
Cuối cùng Hoàng thượng cũng ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn biểu cảm trên gương mặt rõ ràng là dịu dàng hơn rất nhiều, hắn hỏi Hoắc Thời Anh: “Đói chưa?”.
Tinh thần Hoắc Thời Anh căng như dây đàn suốt cả một buổi chiều nào có cảm nhận được cơn đói, nhưng cũng đành gắng gượng miễn cưỡng đáp: “Có hơi đói ạ.”
Hoàng thượng liền buông bút xuống, dặn dò Phúc Khang chuẩn bị bàn ăn, trước khi dùng bữa phải lau mặt, rửa tay đã, đãi ngộ của Hoắc Thời Anh giống hệt với Hoàng thượng, chậu thì dùng chậu vàng khạm hoa văn rồng, khăn tay thì làm bằng gấm thêu hình rồng, nhưng đúng là tay chân Hoắc Thời Anh có hơi cứng nhắc thật, ngày hôm nay có quá nhiều chuyện nàng nghĩ không thông, Hoàng thượng quay đầu lại, thấy chân tay nàng gượng gạo, ngắm nàng hồi lâu rồi đột nhiên bảo: “Hoắc Thời Anh, nàng không cần phải quá câu nệ thế đâu.”
Hoắc Thời Anh khom lưng nói: “Vâng.”
Cánh môi Hoàng thượng mấp máy, nhưng cuối cùng chẳng có lời nào được thốt ra từ đôi môi ấy cả, hắn đi tới ngồi xuống trước bàn ăn, Hoắc Thời Anh cũng ngồi ở vị trí lúc trưa, nhìn thấy Hoàng thượng cầm đũa lên rồi mới bắt đầu ăn, những người làm lính như bọn nàng đều có một cái dạ dày rất kiên cường, Hoắc Thời Anh vẫn xin thêm năm bát cơm như lúc sáng, Hoàng thượng nhìn thấy cũng chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
Dùng bữa tối xong, lại rửa tay thêm một lượt nữa, sau đó thái giám bưng hai tách trà nóng vào, hai người ngồi bên chiếc bàn nhỏ, uống được nửa tách, Hoàng thượng liền lên tiếng dặn dò Phúc Khang: “Mang thứ đó lại đây.”
Phúc Khang đi ra ngoài một lúc, khi quay lại trong tay đang cầm một cái khay, phủ lên trên khay là một chiếc khăn gấm màu vàng tươi, Hoàng thượng nhấc tay lên chỉ chỉ nói: “Đi xem thử đi.”
Hoắc Thời Anh tiến lại gần, lật chiếc khăn gấm ra phát hiện bên dưới là một thanh trường đao có kèm vỏ, Hoàng thượng nói từ phía sau lưng nàng: “Đây là thứ bộ Binh nhờ phủ Nội vụ rèn bằng phương pháp mới đấy, tốt hơn hẳn so với rèn bằng sắt tôi luyện, tổng cộng chỉ làm ra được có năm thanh thôi, trẫm nghe nói lúc nàng chạy từ bờ Bắc sông Vị về đây ngay cả bội đao cũng bị chém cong, nên thanh này nàng cầm lấy đi.”
Hoắc Thời Anh cầm thanh đao trong tay, lúc rút đao ra khỏi vỏ chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, đúng là một thanh đao tốt, vừa định quay người lại tạ ơn, thì lại nghe thấy tiếng Hoàng thượng không nhanh không chậm nói tiếp ở sau lưng: “Trẫm còn nghe nói, lúc nàng rút lui khỏi doanh trại Lô Long còn hứa hẹn với một vị tướng lĩnh người Khương, cái gì mà khi nào ngươi dẫn binh vung đao bên bờ sông Vị, ta sẽ dọn giường nghênh đón, có chuyện này không?”.
Trong lòng Hoắc Thời Anh cả kinh, nếu nói chuyện bội đao của nàng bị chém cong, là vì hôm đó bên bờ Bắc sông Vị có rất nhiều người chứng kiến, nhiều nhất cũng chỉ chứng minh được Hoàng thường đã cài người vào trong quân doanh Lương Châu, nhưng hôm ấy ở doanh trại Lô Long tất cả đều là người của nàng, thì phải giải thích thế nào đây, suy nghĩ xoáy đảo trong đầu hồi lâu, cuối cùng Hoắc Thời Anh xoay người lại khom lưng đáp: “Đúng là có chuyện này.” Nàng cũng không nghĩ đến việc thanh minh cho bản thân, những chuyện thế này có trách cũng chỉ có thể trách mình, nàng có mọc trăm cái miệng cũng không thể nói rõ được.
Hoàng thượng ngồi trên sập nhìn nàng hồi lâu, lông mày cau chặt, Hoắc Thời Anh cũng không đứng thẳng người lên, cuối cùng mãi mới thấy Hoàng thượng đi tới đứng trước mặt nàng giọng nói mang theo chút tha thiết chân thành: “Sau này làm việc phải chu đáo vào.”
“Vâng.” Hoắc Thời Anh khom lưng càng thấp hơn.
Lúc Hoắc Thời Anh đứng thẳng người dậy, ngữ khí của Hoàng thượng lại càng dịu dàng, lời dặn dò có đôi chút mùi vị ân cần: “Sau khi quay về viết một bản tấu, giải thích rõ ràng công dụng khi trưng dụng thuyền lớn, rồi đưa thẳng đến chỗ bộ Binh, Thượng thư bộ Binh Nghiêm Hầu Mão sẽ nhanh chóng xử lý giúp cho nàng.”
Hoắc Thời Anh khó lòng kìm nén cơn kích động dâng lên trong lòng, khom lưng đáp: “Đa tạ Hoàng thượng.”
Mấy câu sau hắn cứ dùng dằng mãi, rõ ràng là rất khó mở lời: “Nàng đi chuyến này, mong nàng…… kiến công lập nghiệp, giết hết giặc ngoại xâm, bình an…… trở về.”
Trái tim Hoắc Thời Anh nhảy nhót như nổi trống, lại một lần nữa cúi người đáp: “Hoắc Thời Anh nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của thánh thượng.”
Hoàng thượng cứ đứng như vậy trước mặt nàng, khiến Hoắc Thời Anh đến thở cũng không dám thở mạnh, lại càng không dám ngẩng đầu lên, mồ hôi chảy thành dòng từ tóc mai xuống, mất một lúc lâu mới nghe thấy phía trước truyền đến giọng nói rất khẽ: “Cửa cung sắp đóng rồi, nàng đi đi.”
Hoắc Thời Anh thuận thế liền quỳ xuống đáp: “Vậy mạt tướng xin được cáo lui, mong Hoàng thượng cũng bảo trọng.”
“Ừ.” Giọng nói nhẹ nhàng trên đầu giống như một tiếng thở dài, mồ hôi thấm ướt đẫm cả vạt áo của Hoắc Thời Anh, nàng không dám ngước đầu lên nhìn, cứ thế cúi người chầm chậm lùi ra khỏi ngự thư phòng. Dường như có một ánh mắt vấn vít dính lên từng bước chân của nàng, mỗi lần nhấc chân lên đặt chân xuống, trong lòng cơ hồ như thể nặng nề thêm một chút.
Ra khỏi ngự thư phòng, Phúc Khang tiễn nàng đến tận bên ngoài cửa cung, Hoắc Thời Anh cảm tạ ông ta một lần nữa, trước khi leo lên xe, ông ta đưa lại thanh trường đao vẫn cầm từ đầu đến giờ cho nàng: “Chúc lần này tướng quân hễ xuất trận là giành chiến thắng, thăng tiến không ngừng.”
Nụ cười của Phúc Khang vô cùng hiền lành, Hoắc Thời Anh cũng cung kính cung tay về phía ông ta nói: “Đa tạ lời chúc của công công.” Phúc Khang cười híp mắt cũng cung tay trả lễ, sau đó Hoắc Thời Anh xoay người trèo lên xe.
Cỗ xe ngựa bằng gỗ mun do bốn con ngựa kéo dần dần biến mất trong đêm tối, ở một nơi cao nhất sau hoàng cung, trên đài quan sát tinh tượng mà mỗi khi đến ngày lễ tết hoàng đế sẽ leo lên đó để cùng chung vui với dân chúng, Hoàng thượng khoác chiếc áo choàng dài, cơn gió lạnh buốt thổi qua khuôn mặt trắng như ngọc của hắn, ánh mắt hắn sáng lấp lánh như những vì sao, nhìn theo chiếc xe ngựa đang chầm chậm khuất bóng trước cửa cung, một tiếng thở dài bay theo gió tan ra trong trời đêm.
Tác giả :
Nhiễu Lương Tam Nhật