Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui
Chương 57: Trần Lưu Danh trở về
Edit: V-Emy
Vị trí của Hồ Mặc cách ta gần nhất, lời của công chúa Tây Lương hẳn là hắn nghe được nhất thanh nhị sở, lúc trong đầu ta đang hỗn loạn, nghe được hắn hạ giọng nói với ta: "Triệu Như Ngọc, bình tĩnh!"
Ta gắt gao nhắm mắt lại, nắm đấm rũ ở hai bên sườn, bởi vì dùng sức quá mức, móng tay cắm vào lòng bàn tay, chỉ chốc lát sau, có dòng chất lỏng ấm áp từ đầu ngón tay chảy xuống dưới, kỳ lạ là ta lại không cảm nhận được một chút đau đớn nào, trong đầu vẫn là hai câu công chúa Tây Lương vừa mới nói, "Chúng ta cùng một mẹ, đáng tiếc, bà ta đã điên rồi...."
Ta không biết thân mình ta không ngừng run rẩy là vì hưng phấn hay là vì không yên, hít sâu mấy hơi để tỉnh táo lại, ta giương mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy công chúa Tây Lương đang cáo lui rời đi lại nghiêng mặt liếc mắt nhìn ta một cái, thần sắc trào phúng.
Sau khi sứ giả Tây Lương rời đi, Phúc công công ở bên trên tuyên bố bãi triều, các đại thần lục đục đi ra ngoài, ta vừa mới động cước bộ, chợt nghe Hoa Nam Bình gọi ta, "A Ngọc, nàng tạm thời lưu lại."
Đầu thu Thượng Lâm uyển hiu quạnh đầy ý vị, ban đêm gió tây thổi qua những tán cây xanh thưa thớt, đường nhỏ hẻo lánh trong rừng rơi đầy những phiến lá còn xanh, giẫm lên chúng không tiếng động.
Cung nữ, thái giám, thị vệ bên người Hoa Nam Bình đều bị bỏ lại ngoài rừng, hắn dẫn ta đi sâu vào trong, ta không biết hắn đang muốn nhớ lại hay muốn đùa giỡn cái gì, cho nên chỉ có thể phối hợp. Thái độ của ta vô cùng có lệ, hiện tại ta chỉ do dự rốt cuộc là nên mau chóng chạy về nhà thương lượng đối sách với cha ta hay cần phải gạt cha ta dùng năng lực của bản thân mang nương ta trở về.
Nhưng vì sao nương ta sau khi rời cha ta đi nhoáng một cái hơn hai mươi năm không có tin tức, chẳng lẽ thật sự giống như lời đồn bên ngoài, bởi vì bà không chịu nổi kích thích cho nên điên sao?
Hoa Nam Bình nhìn ra ta không yên lòng, dùng sức bóp cổ tay ta, ta hồi thần, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của hắn.
Không biết đi được bao lâu, hắn mang ta tới chỗ một tàng cây to lớn đến nỗi hai người giang hai cánh tay cũng khó có thể ôm trọn, hắn hỏi, "A Ngọc, nàng còn nhớ rõ trước kia nàng từng ở dưới cây này chôn cái gì không?"
Chuyện cũ trước đây tuy rằng ta đã nhớ lại được hơn phân nửa, nhưng chuyện này hiên tại ta không có ấn tượng, chỉ có thể lắc đầu.
Hắn dường như có chút kinh ngạc, nhưng dù sao cũng lập tức phản ứng được, "Là ta quên, ngày đó nàng uống rượu."
Ta sau khi tỉnh rượu thường xuyên quên chuyện đã gây ra sau khi say rượu, theo lý thuyết rượu phẩm (phẩm hạnh khi uống rượu)của ta tuy rằng làm cho người ta thở dài nhưng thật ra cũng không đến mức nháo ra chuyện gì đáng chê cười, vì thế liền dứt khoát hỏi, "Ta có nói bậy gì đó hay không?"
Hắn tiện tay nhặt một nhánh cây lên, gạt đi lớp lá cây chồng chất... " Lần đó nàng nói lung tung rất nhiều, không biết ý nàng là câu nào?"
Ta xem thái độ này của hắn, phỏng chừng là sau khi say rượu ta không kháng cự được sắc đẹp dụ hoặc rồi náo loạn, trong lòng ta áy náy bất an, lúc này, Hoa Nam Bình nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, "Thôi, không đùa nàng nữa."
Hắn gạt đi lớp lá dày như thảm ngô đồng dưới chân, nói, "Ngày đó là sinh thần của nàng, lễ vật ta đưa cho nàng là một bộ y phục mẫu hậu ta may cho nàng, nàng có biết, mẫu hậu ta luôn luôn thương nàng không?"
Việc này ta có biết, trước khi Thái Hậu đóng cửa ở phật đường không ra ngoài, quả thật rất thương yêu ta, bà rất khéo tay, thường xuyên làm chút điểm tâm, luôn có phần của ta, ngày lễ ngày tết hoặc là lúc gặp dịp ta xuất chinh, bà cũng tự tay may chút quần áo cho ta.
Thái Hậu xuất thân tiểu hộ nhân gia (gia đình nhỏ ít người), nghe nói lúc tiên đế ngao du bên ngoài nhất kiến chung tình đối với bà, đưa bà vào hoàng cung, cung dưỡng đầy đủ, nhưng bà vẫn không bỏ thói quen tự mình động thủ cơm no áo ấm, ở trong hoàng cung có thể nói khác người...
Nhưng nói thật, ta thích điểm tâm bà tự tay làm.
"Nàng nói nàng hâm mộ ta có nương, mà bản thân nàng là đứa nhỏ muốn có nương, ta liền nói cho nàng, nói nương nàng chưa chết." nhánh cây trong tay Hoa Nam Bình bị gãy trong lớp bùn đất, hắn đổi một cành khác, lại đào chỗ vừa nãy, vạt áo dính một chút bùn đất.
"Khi đó nàng cười cười nói ta chỉ an ủi nàng thôi, vì thế ta viết phong giấy cam đoan, nếu một ngày kia có tin tức truyền đến nói nương nàng còn sống, ta sẽ không tìm cớ từ chối không cho nàng đi tìm nương nàng." Hắn dứt lời liền không lên tiếng đào hồi lâu nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Ta ngăn hắn lại, "Thôi, có lẽ là bị cung nữ nghịch ngợm nào đó lấy đi rồi."
Hoa Nam Bình nghe lời ta, buông nhánh cây trong tay xuống.
Ta cầm tay hắn, dùng tay áo lau cho hắn, hắn lại cự tuyệt, trở tay cầm cổ tay của ta, ngửa lòng bàn tay của ta lên duỗi thẳng năm ngón tay, nhất thời vết thương máu me dữ tợn ở lòng bàn tay đập vào mắt.
Hắn không nói gì mà lôi kéo ta bắt đầu hướng ra ngoài.
Ta do dự bước nhanh lên phía trước hỏi hắn, "Ý của ngươi là, chuyện nương ta không chết, kỳ thật ngươi đã sớm biết."
Hoa Nam Bình quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ngập hàn ý, "Nàng động não suy nghĩ một chút là có thể sáng tỏ, cảm tình của cha nàng đối với nương nàng sâu chỉ sợ thế gian hiếm thấy, nhưng vì sao nương nàng sau khi mất ngay cả mộ bia cũng không có, thậm chí ngay cả mộ chôn y phục và di vật cũng chưa từng gặp qua?"
Ta cúi đầu không nói.
"Cũng bởi vì một câu nói của công chúa Tây Lương kia mà nàng dằn vặt bản thân mình thành bộ dáng thế này sao?" Hắn giơ bàn tay phải của ta lên, thần sắc sắc bén, "Triệu như ngọc, thân thể nàng đều là của ta, từ sợi tóc đến đầu ngón tay toàn bộ đều là của ta, nàng muốn thương tổn chính mình, cũng phải hỏi ta một câu có nguyện ý hay không."
Tuyên bố trắng trợn này của hắn làm ta có chút kinh ngạc, nhưng nghi hoặc lớn hơn lại lập tức bao trùm ta, không để ý tới sự phẫn nộ của hắn, ta trực tiếp hỏi, "Ý của ngươi là, chuyện nương ta còn sống, không chỉ có ngươi có biết, thậm chí cha ta đã sớm biết?!"
Hoa Nam Bình miễn cưỡng áp chế sự nóng nảy, tức giận kéo ta đi ra ngoài, "Chuyện kia là do ta ngẫu nhiên từ chỗ phụ hoàng ta biết được, về phần cha nàng ——" hắn dừng một chút, thở dài, "So với việc nói cha nàng không biết, không bằng nói là ông ấy không muốn biết."
Ta thất vọng rũ mắt xuống.
"Ta đã hạ lệnh cho bọn họ không được tiết lộ nửa chuyện xảy ra ở buổi lâm triều hôm nay, cho nên, tốt nhất nàng đừng nên nói với cha nàng." Hoa Nam Bình thấy ta rối rắm, nhẹ giọng đề nghị.
··
Chuyện nương ta còn sống lại nghẹn trong đầu ta hai ba ngày, đúng là ta vẫn còn tính gạt cha ta.
Lúc tâm tư lão gia tử thâm trầm lên một chút là không mò ra được rốt cuộc lão đang suy nghĩ cái gì. Trước khi suy nghĩ ra được đối sách, giấu giếm mới là kế tốt nhất.
Nhưng mà ý nghĩ của ta lại duy trì không đến hai ngày, chạng vạng ngày hôm sau, Triệu Khả nói cho ta biết, Trần Lưu Danh đã trở lại.
Tảng đá vẫn treo ở trong lòng rơi xuống, thế cho nên mấy ngày gần đây vẻ u sầu của ta đối với nương ta cũng tiêu tan vài phần, bấm ngón tay tính toán, Trần Lưu Danh mất tích đã nhiều ngày, lúc ta mất đi tin tức của hắn bụng còn chưa lộ, nay nhi tử, nhi nữ đều hơn một tháng tuổi.
Ta quay đầu nhìn Triệu Khả, "Trần Lưu Danh đã trở lại là chuyện tốt, sao bộ dáng ngươi lại giống như đang mất hứng thế?"
Triệu Khả nôn nóng túm ta đi ra ngoài."Tiểu thư, người nhanh chút đi, nếu không đi chỉ sợ Trần Lưu Danh rất nhanh sẽ bị Trần lão quân sư đánh chết."
Ta lắp bắp kinh hãi.
"Trần Lưu Danh không trở về một mình, hắn còn mang về một nữ nhân Tây Lương! Một nữ nhân Tây Lương lớn bụng! Hắn còn nói... Còn nói nữ nhân kia mang thai đứa nhỏ của hắn! Lúc em tìm đến tiểu thư, Trần lão quân sư đã đánh gãy một cây roi!"
Ta nhất thời không dám trì hoãn, mau chóng đi ra cửa trước, lúc ta đuổi tới, cha ta đã ngồi ở trên xe lăn do Cố Phán Hề làm riêng cho người đến nơi trước ta, người ngăn roi Trần lão quân sư lại, Trần lão quân sư chỉ có thể ôm bài vị của phu nhân ông, sắc mặt tức giận đến đỏ bừng, Trần Lưu Danh quỳ trên mặt đất, y phục trên lưng bị rách thành từng khối từng khối, máu chảy ra nhuộm đỏ một mảng lưng hắn.
Ta không nhìn thấy nữ nhân Tây Lương mang thai kia theo miệng Triệu Khả, phỏng chừng đã được an trí rồi, Trần lão quân sư rất trọng mặt mũi, có lẽ sẽ không ở trước mặt nữ nhân hắn cho rằng là ngoại nhân Tây Lương đánh con của mình.
Cha ta nhìn thấy ta đến, chỉ chỉ Trần Lưu Danh đang quỳ: "Như Ngọc, con đi khuyên nhủ nó đi."
Trần lão quân sư được cha ta khuyên rời đi, ta đỡ Trần Lưu Danh đứng dậy, nhỏ giọng oán thầm, "Sớm nói qua háo sắc chậm trễ chính sự, ngươi thế này bị lão quân sư đánh là đáng đời." Ta nhìn phía sau lưng hắn, huyết nhục mơ hồ vô cùng thê thảm, khẩn trương kêu Triệu Khả đang đi theo phía sau ta đi thỉnh Cố Phán Hề lại đây.
Trần Lưu Danh cắn răng nói, "Mấy vết thương nhỏ không tính là gì, Diệu Tô nàng vì ta mà rời bỏ người nhà, ta làm sao có thể phụ nàng?"
Ta nghe ra Diệu Tô hẳn là nữ nhân Tây Lương mang thai kia, chỉ có thể bĩu môi cười lạnh một tiếng, "Ngươi thật là điềm tĩnh nhưng hậu trạch nhà ngươi chỉ sợ không được yên ổn."
Trần Lưu Danh là người đã có thê tử chính quy, thê tử hắn tính tình đại khí tựa như pháo hở chút là cháy, xưa nay không thể chịu được ánh mắt Trần Lưu Danh dừng lại trên người tiểu cô nương nào dù chỉ một lát, nay hắn đỉnh đạc mang một cô nương mang thai như vậy trở lại, biểu tình trên mặt thê tử Trần Lưu Danh hắn, ta đều có thể tưởng tượng ra được.
Nào biết Trần Lưu Danh căn bản không chút để ý, hắn khàn khàn hai tiếng, miễn cưỡng dựa lên ghế, nói với ta, "Ta vốn nghĩ chờ Diệu Tô sinh đứa nhỏ rồi trở về, nhưng lại có chuyện hiện giờ đang nghẹn trong lòng ta không chịu nổi."
Ta hiếu kì vẻ nghiêm túc của hắn, gật đầu nói, "Có chuyện gì, nói đi."
Trần Lưu Danh soàn soạt một tiếng ngồi xuống ghế, động đến vết thương cũng không để ý đau đớn, hắn kích động nói, "Phu nhân còn sống!"
Tay ta nắm chén trà cương cứng, giương mắt chăm chú nhìn thần sắc của Trần Lưu Danh, hỏi, "Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?" Nếu Trần Lưu Danh thật sự gặp qua nương ta, như vậy hoàn toàn phủ định giả thiết công chúa Tây Lương lừa gạt ta.
"Không dám có chút vọng ngôn."
Cửa phát ra tiếng răng rắc rõ ràng, như tiếng mảnh gỗ bị bẻ gãy, ta ý thức được có người nghe lén, nhíu mày đi ra ngoài, không nghĩ lại nhìn thấy cha ta hai mắt đỏ đậm ngồi ở trên xe lăn, thân mình không ngừng run rẩy.
Vị trí của Hồ Mặc cách ta gần nhất, lời của công chúa Tây Lương hẳn là hắn nghe được nhất thanh nhị sở, lúc trong đầu ta đang hỗn loạn, nghe được hắn hạ giọng nói với ta: "Triệu Như Ngọc, bình tĩnh!"
Ta gắt gao nhắm mắt lại, nắm đấm rũ ở hai bên sườn, bởi vì dùng sức quá mức, móng tay cắm vào lòng bàn tay, chỉ chốc lát sau, có dòng chất lỏng ấm áp từ đầu ngón tay chảy xuống dưới, kỳ lạ là ta lại không cảm nhận được một chút đau đớn nào, trong đầu vẫn là hai câu công chúa Tây Lương vừa mới nói, "Chúng ta cùng một mẹ, đáng tiếc, bà ta đã điên rồi...."
Ta không biết thân mình ta không ngừng run rẩy là vì hưng phấn hay là vì không yên, hít sâu mấy hơi để tỉnh táo lại, ta giương mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy công chúa Tây Lương đang cáo lui rời đi lại nghiêng mặt liếc mắt nhìn ta một cái, thần sắc trào phúng.
Sau khi sứ giả Tây Lương rời đi, Phúc công công ở bên trên tuyên bố bãi triều, các đại thần lục đục đi ra ngoài, ta vừa mới động cước bộ, chợt nghe Hoa Nam Bình gọi ta, "A Ngọc, nàng tạm thời lưu lại."
Đầu thu Thượng Lâm uyển hiu quạnh đầy ý vị, ban đêm gió tây thổi qua những tán cây xanh thưa thớt, đường nhỏ hẻo lánh trong rừng rơi đầy những phiến lá còn xanh, giẫm lên chúng không tiếng động.
Cung nữ, thái giám, thị vệ bên người Hoa Nam Bình đều bị bỏ lại ngoài rừng, hắn dẫn ta đi sâu vào trong, ta không biết hắn đang muốn nhớ lại hay muốn đùa giỡn cái gì, cho nên chỉ có thể phối hợp. Thái độ của ta vô cùng có lệ, hiện tại ta chỉ do dự rốt cuộc là nên mau chóng chạy về nhà thương lượng đối sách với cha ta hay cần phải gạt cha ta dùng năng lực của bản thân mang nương ta trở về.
Nhưng vì sao nương ta sau khi rời cha ta đi nhoáng một cái hơn hai mươi năm không có tin tức, chẳng lẽ thật sự giống như lời đồn bên ngoài, bởi vì bà không chịu nổi kích thích cho nên điên sao?
Hoa Nam Bình nhìn ra ta không yên lòng, dùng sức bóp cổ tay ta, ta hồi thần, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của hắn.
Không biết đi được bao lâu, hắn mang ta tới chỗ một tàng cây to lớn đến nỗi hai người giang hai cánh tay cũng khó có thể ôm trọn, hắn hỏi, "A Ngọc, nàng còn nhớ rõ trước kia nàng từng ở dưới cây này chôn cái gì không?"
Chuyện cũ trước đây tuy rằng ta đã nhớ lại được hơn phân nửa, nhưng chuyện này hiên tại ta không có ấn tượng, chỉ có thể lắc đầu.
Hắn dường như có chút kinh ngạc, nhưng dù sao cũng lập tức phản ứng được, "Là ta quên, ngày đó nàng uống rượu."
Ta sau khi tỉnh rượu thường xuyên quên chuyện đã gây ra sau khi say rượu, theo lý thuyết rượu phẩm (phẩm hạnh khi uống rượu)của ta tuy rằng làm cho người ta thở dài nhưng thật ra cũng không đến mức nháo ra chuyện gì đáng chê cười, vì thế liền dứt khoát hỏi, "Ta có nói bậy gì đó hay không?"
Hắn tiện tay nhặt một nhánh cây lên, gạt đi lớp lá cây chồng chất... " Lần đó nàng nói lung tung rất nhiều, không biết ý nàng là câu nào?"
Ta xem thái độ này của hắn, phỏng chừng là sau khi say rượu ta không kháng cự được sắc đẹp dụ hoặc rồi náo loạn, trong lòng ta áy náy bất an, lúc này, Hoa Nam Bình nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, "Thôi, không đùa nàng nữa."
Hắn gạt đi lớp lá dày như thảm ngô đồng dưới chân, nói, "Ngày đó là sinh thần của nàng, lễ vật ta đưa cho nàng là một bộ y phục mẫu hậu ta may cho nàng, nàng có biết, mẫu hậu ta luôn luôn thương nàng không?"
Việc này ta có biết, trước khi Thái Hậu đóng cửa ở phật đường không ra ngoài, quả thật rất thương yêu ta, bà rất khéo tay, thường xuyên làm chút điểm tâm, luôn có phần của ta, ngày lễ ngày tết hoặc là lúc gặp dịp ta xuất chinh, bà cũng tự tay may chút quần áo cho ta.
Thái Hậu xuất thân tiểu hộ nhân gia (gia đình nhỏ ít người), nghe nói lúc tiên đế ngao du bên ngoài nhất kiến chung tình đối với bà, đưa bà vào hoàng cung, cung dưỡng đầy đủ, nhưng bà vẫn không bỏ thói quen tự mình động thủ cơm no áo ấm, ở trong hoàng cung có thể nói khác người...
Nhưng nói thật, ta thích điểm tâm bà tự tay làm.
"Nàng nói nàng hâm mộ ta có nương, mà bản thân nàng là đứa nhỏ muốn có nương, ta liền nói cho nàng, nói nương nàng chưa chết." nhánh cây trong tay Hoa Nam Bình bị gãy trong lớp bùn đất, hắn đổi một cành khác, lại đào chỗ vừa nãy, vạt áo dính một chút bùn đất.
"Khi đó nàng cười cười nói ta chỉ an ủi nàng thôi, vì thế ta viết phong giấy cam đoan, nếu một ngày kia có tin tức truyền đến nói nương nàng còn sống, ta sẽ không tìm cớ từ chối không cho nàng đi tìm nương nàng." Hắn dứt lời liền không lên tiếng đào hồi lâu nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Ta ngăn hắn lại, "Thôi, có lẽ là bị cung nữ nghịch ngợm nào đó lấy đi rồi."
Hoa Nam Bình nghe lời ta, buông nhánh cây trong tay xuống.
Ta cầm tay hắn, dùng tay áo lau cho hắn, hắn lại cự tuyệt, trở tay cầm cổ tay của ta, ngửa lòng bàn tay của ta lên duỗi thẳng năm ngón tay, nhất thời vết thương máu me dữ tợn ở lòng bàn tay đập vào mắt.
Hắn không nói gì mà lôi kéo ta bắt đầu hướng ra ngoài.
Ta do dự bước nhanh lên phía trước hỏi hắn, "Ý của ngươi là, chuyện nương ta không chết, kỳ thật ngươi đã sớm biết."
Hoa Nam Bình quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ngập hàn ý, "Nàng động não suy nghĩ một chút là có thể sáng tỏ, cảm tình của cha nàng đối với nương nàng sâu chỉ sợ thế gian hiếm thấy, nhưng vì sao nương nàng sau khi mất ngay cả mộ bia cũng không có, thậm chí ngay cả mộ chôn y phục và di vật cũng chưa từng gặp qua?"
Ta cúi đầu không nói.
"Cũng bởi vì một câu nói của công chúa Tây Lương kia mà nàng dằn vặt bản thân mình thành bộ dáng thế này sao?" Hắn giơ bàn tay phải của ta lên, thần sắc sắc bén, "Triệu như ngọc, thân thể nàng đều là của ta, từ sợi tóc đến đầu ngón tay toàn bộ đều là của ta, nàng muốn thương tổn chính mình, cũng phải hỏi ta một câu có nguyện ý hay không."
Tuyên bố trắng trợn này của hắn làm ta có chút kinh ngạc, nhưng nghi hoặc lớn hơn lại lập tức bao trùm ta, không để ý tới sự phẫn nộ của hắn, ta trực tiếp hỏi, "Ý của ngươi là, chuyện nương ta còn sống, không chỉ có ngươi có biết, thậm chí cha ta đã sớm biết?!"
Hoa Nam Bình miễn cưỡng áp chế sự nóng nảy, tức giận kéo ta đi ra ngoài, "Chuyện kia là do ta ngẫu nhiên từ chỗ phụ hoàng ta biết được, về phần cha nàng ——" hắn dừng một chút, thở dài, "So với việc nói cha nàng không biết, không bằng nói là ông ấy không muốn biết."
Ta thất vọng rũ mắt xuống.
"Ta đã hạ lệnh cho bọn họ không được tiết lộ nửa chuyện xảy ra ở buổi lâm triều hôm nay, cho nên, tốt nhất nàng đừng nên nói với cha nàng." Hoa Nam Bình thấy ta rối rắm, nhẹ giọng đề nghị.
··
Chuyện nương ta còn sống lại nghẹn trong đầu ta hai ba ngày, đúng là ta vẫn còn tính gạt cha ta.
Lúc tâm tư lão gia tử thâm trầm lên một chút là không mò ra được rốt cuộc lão đang suy nghĩ cái gì. Trước khi suy nghĩ ra được đối sách, giấu giếm mới là kế tốt nhất.
Nhưng mà ý nghĩ của ta lại duy trì không đến hai ngày, chạng vạng ngày hôm sau, Triệu Khả nói cho ta biết, Trần Lưu Danh đã trở lại.
Tảng đá vẫn treo ở trong lòng rơi xuống, thế cho nên mấy ngày gần đây vẻ u sầu của ta đối với nương ta cũng tiêu tan vài phần, bấm ngón tay tính toán, Trần Lưu Danh mất tích đã nhiều ngày, lúc ta mất đi tin tức của hắn bụng còn chưa lộ, nay nhi tử, nhi nữ đều hơn một tháng tuổi.
Ta quay đầu nhìn Triệu Khả, "Trần Lưu Danh đã trở lại là chuyện tốt, sao bộ dáng ngươi lại giống như đang mất hứng thế?"
Triệu Khả nôn nóng túm ta đi ra ngoài."Tiểu thư, người nhanh chút đi, nếu không đi chỉ sợ Trần Lưu Danh rất nhanh sẽ bị Trần lão quân sư đánh chết."
Ta lắp bắp kinh hãi.
"Trần Lưu Danh không trở về một mình, hắn còn mang về một nữ nhân Tây Lương! Một nữ nhân Tây Lương lớn bụng! Hắn còn nói... Còn nói nữ nhân kia mang thai đứa nhỏ của hắn! Lúc em tìm đến tiểu thư, Trần lão quân sư đã đánh gãy một cây roi!"
Ta nhất thời không dám trì hoãn, mau chóng đi ra cửa trước, lúc ta đuổi tới, cha ta đã ngồi ở trên xe lăn do Cố Phán Hề làm riêng cho người đến nơi trước ta, người ngăn roi Trần lão quân sư lại, Trần lão quân sư chỉ có thể ôm bài vị của phu nhân ông, sắc mặt tức giận đến đỏ bừng, Trần Lưu Danh quỳ trên mặt đất, y phục trên lưng bị rách thành từng khối từng khối, máu chảy ra nhuộm đỏ một mảng lưng hắn.
Ta không nhìn thấy nữ nhân Tây Lương mang thai kia theo miệng Triệu Khả, phỏng chừng đã được an trí rồi, Trần lão quân sư rất trọng mặt mũi, có lẽ sẽ không ở trước mặt nữ nhân hắn cho rằng là ngoại nhân Tây Lương đánh con của mình.
Cha ta nhìn thấy ta đến, chỉ chỉ Trần Lưu Danh đang quỳ: "Như Ngọc, con đi khuyên nhủ nó đi."
Trần lão quân sư được cha ta khuyên rời đi, ta đỡ Trần Lưu Danh đứng dậy, nhỏ giọng oán thầm, "Sớm nói qua háo sắc chậm trễ chính sự, ngươi thế này bị lão quân sư đánh là đáng đời." Ta nhìn phía sau lưng hắn, huyết nhục mơ hồ vô cùng thê thảm, khẩn trương kêu Triệu Khả đang đi theo phía sau ta đi thỉnh Cố Phán Hề lại đây.
Trần Lưu Danh cắn răng nói, "Mấy vết thương nhỏ không tính là gì, Diệu Tô nàng vì ta mà rời bỏ người nhà, ta làm sao có thể phụ nàng?"
Ta nghe ra Diệu Tô hẳn là nữ nhân Tây Lương mang thai kia, chỉ có thể bĩu môi cười lạnh một tiếng, "Ngươi thật là điềm tĩnh nhưng hậu trạch nhà ngươi chỉ sợ không được yên ổn."
Trần Lưu Danh là người đã có thê tử chính quy, thê tử hắn tính tình đại khí tựa như pháo hở chút là cháy, xưa nay không thể chịu được ánh mắt Trần Lưu Danh dừng lại trên người tiểu cô nương nào dù chỉ một lát, nay hắn đỉnh đạc mang một cô nương mang thai như vậy trở lại, biểu tình trên mặt thê tử Trần Lưu Danh hắn, ta đều có thể tưởng tượng ra được.
Nào biết Trần Lưu Danh căn bản không chút để ý, hắn khàn khàn hai tiếng, miễn cưỡng dựa lên ghế, nói với ta, "Ta vốn nghĩ chờ Diệu Tô sinh đứa nhỏ rồi trở về, nhưng lại có chuyện hiện giờ đang nghẹn trong lòng ta không chịu nổi."
Ta hiếu kì vẻ nghiêm túc của hắn, gật đầu nói, "Có chuyện gì, nói đi."
Trần Lưu Danh soàn soạt một tiếng ngồi xuống ghế, động đến vết thương cũng không để ý đau đớn, hắn kích động nói, "Phu nhân còn sống!"
Tay ta nắm chén trà cương cứng, giương mắt chăm chú nhìn thần sắc của Trần Lưu Danh, hỏi, "Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?" Nếu Trần Lưu Danh thật sự gặp qua nương ta, như vậy hoàn toàn phủ định giả thiết công chúa Tây Lương lừa gạt ta.
"Không dám có chút vọng ngôn."
Cửa phát ra tiếng răng rắc rõ ràng, như tiếng mảnh gỗ bị bẻ gãy, ta ý thức được có người nghe lén, nhíu mày đi ra ngoài, không nghĩ lại nhìn thấy cha ta hai mắt đỏ đậm ngồi ở trên xe lăn, thân mình không ngừng run rẩy.
Tác giả :
Cơ Chiêu Diêu