Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi
Chương 36: Không quá đáng đấy chứ
Mặc dù trong lòng Cơ Ẩn khó chịu, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, trách nhiệm tính mạng dân chúng khắp thành đều đặt trên vai hắn, bây giờ nào còn thời gian suy nghĩ lung tung, ngồi suốt trong thư phòng thổi còi bùn chờ đợi.
“Ơ, tại sao lại là thằng nhóc nhà ngươi, tiểu đồ nhi thân yêu của ta đâu?” Kèm theo giọng nói hài hước là một lão nhân y phục rách nát mặt mũi bụi bặm xông vào.
Người vẫn là người kia, mặt vẫn là gương mặt đó, nhưng Cơ Ẩn thật sự không có cách nào liên hệ lão nhân tóc râu bẩn thỉu nhếch nhác trước mắt với Văn tiên sinh đã từng gặp ở đời trước.
Lão nhân đi vòng quanh Cơ Ẩn hai vòng, chép miệng kỳ quái nói: “Chậc, không biết tiểu tử ngươi là hồ ly tinh núi sâu nào xuống đây, mê hoặc khiến linh hồn nhỏ bé của đồ nhi ta cũng bị mất luôn. Đã nói muốn cùng ta hành tẩu giang hồ, chớp mắt một cái nó đổi ý ngay, nói gì mà ngươi không thể xa nó được.” Nói xong bước lẹp xẹp đi tới bên cạnh giường quý phi nửa nằm xuống, cúi mắt phẩy bụi bẩn trên người mình, “A, hôm nay vừa nhìn là biết đạo hạnh ngươi sâu lắm. Được rồi, thu hồi vẻ mặt đó của ngươi đi, nói, tìm ta vì chuyện gì?”
Nghe ông nói như vậy, Cơ Ẩn vẫn bộ dạng quân tử, đầu tiên châm trà cho ông, rồi mang điểm tâm đã chuẩn xong bưng lên đặt bên tay ông, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Nghe đại danh Văn tiên sinh đã lâu, lần này thiên tai khiến bao nhiêu dân chúng trôi dạt khắp nơi không nói, trận dịch bệnh này còn muốn lấy cả tính mạng bọn họ. Ẩn này cầu xin Văn tiên sinh phát lòng từ bi trắc ẩn, cứu giúp nỗi đau này của chúng sinh được không?”
Văn Hàm vò bùn đất phẩy trên người xuống thành từng viên tròn nhỏ đặt trên bàn nhỏ, mí mắt không thèm nâng lên, “Ha ha, nói dễ nghe quá nhỉ. Đúng vậy, trận bệnh dịch này ta thấy ác liệt vô cùng! Chậc chậc, sống không được bao lâu, hiện giờ người bệnh bị lây nhiễm chẳng ai sống được. Nhưng điều này có liên quan gì tới ta? Dân chúng thiên hạ sống hay chết, là chuyện của nhà họ Cơ các ngươi, là người ngồi trên ngôi vị Hoàng đế phải chịu trách nhiệm, chứ có quan hệ gì với lão già ăn mày ta đây?”
Nếu không phải dáng dấp giống nhau như đúc, Cơ Ẩn thật sự không thể tin được lão già ăn mày cùng giọng nói tàn nhẫn châm chọc trước mắt này thật sự chính là ông già chủ động hiến thuốc trách trời thương dân ở đời trước. Hắn có chút đắn đo không chắc chắn, rốt cuộc nên nói thế nào mới có thể khiến Văn tiên sinh đồng ý cứu người.
“Vâng, dân chúng trong thiên hạ đau khổ sống chết quả thực cũng là do nhà họ Cơ ta chịu trách nhiệm, nhưng, hiện nay, mấy chục vạn tính mạng dân chúng Giang Nam đang nằm trong tay tiên sinh, ngài…..”
“Á, tính mạng những người này là mạng, vậy tính mạng từ trên xuống dưới nhà họ Văn gần một ngàn thành viên thị tộc thì không phải mạng à?” Văn Hàm nói xong rốt cuộc cũng nâng mắt lên nhìn về phía Cơ Ẩn, trong đôi mắt trong suốt hiện lên sát ý vô tận và hung ác, “Phương thuốc của nhà họ Văn ta bắt nguồn từ nguồn gốc Phật giáo và Đạo giáo, hơn trăm năm qua cứu sống vô số người, tự hỏi không phụ lòng thiên hạ muôn dân. Nhưng nhà họ Cơ các ngươi, vì phương thuốc trường sinh có lẽ có, mà có thể làm ra chuyện tàn sát cả ngàn nhân mạng của nhà họ Văn! Sao, bây giờ nóng ruột, sợ trận bệnh dịch này hại tới tính mạng con cháu nhà họ Cơ à? Sợ trận bệnh dịch này lan tràn tới kinh thành, lấy tính mạng của lão Hoàng đế à?”
(Có lẽ có (thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)
Bộ dạng Cơ Ẩn sợ hãi kinh ngạc, đây là từ đâu mà ra?
Sau khi biết đượcVăn tiên sinh là sư phụ của Phá Lỗ, hắn đoán Văn tiên sinh có thể không có cảm tình với hắn, dù sao đồ đệ người ta coi trọng đã bị bắt cóc trong nháy mắt, còn lâm vào cảnh tranh đấu trong cung đình, nếu người này điềm đạm dễ thân với hắn thì đó mới là gặp quỷ. Nhưng nếu nói nhà họ Văn và nhà mình có quan hệ dây mơ rễ má gì đó, thậm chí còn liên quan tới chuyện nhân mạng trong gia tộc, hắn quả thật một chút cũng không biết.
Nhìn bộ dạng khiêu khích người khác của vị này bây giờ, thì biết chắc chắn không muốn ra tay giúp đỡ. Cơ Ẩn nhớ lại, nếu đời trước vị Văn tiên sinh này nguyện ý dâng ra phương thuốc lại còn vào kinh gặp vua, vậy chuyện này không phải không thể từ từ xoay chuyển, nhưng chỉ là hắn không thể tìm được cách có thể đả động tới vị này.
“Xin tiên sinh cho Cơ Ẩn biết, làm thế nào mới đồng ý ra tay cứu người? Nếu như Ẩn có thể làm được, chắc chắn sẽ làm thay tiên sinh.” Cơ Ẩn nhớ tới ngọn lửa trong vùng dịch bệnh ngoài thành chưa từng tắt lửa, từng thi thể một quăng liên tục vào trong đám cháy, cháy thổi bùng thành bụi, hàng ngày đều có vô số dân chúng vây bên ngoài khu bệnh khóc đến tê tâm liệt phế. Hắn cắn răng, phất áo bào quỳ xuống.
Thấy Cơ Ẩn quỳ xuống, Văn Hàm cười ha ha, cầm bi đất đặt ngay ngắn trên bàn ném từng viên một vào người Cơ Ẩn, “Ôi trời, ta thật sự sợ đấy, long tử phượng tôn nhà họ Cơ lại quỳ trước lão già ăn mày ta đây! Người nhà họ Cơ các ngươi từ trước tới giờ đều là lúc cầu xin người khác thì nhún nhường hòa nhã, sau khi dùng xong thì nhổ cỏ tận gốc, chậc, cái quỳ này của ngươi thật sự dọa chết lão già ăn mày rồi!”
Cơ Ẩn là ai, vì để sống sót trong lãnh cung, ngay cả háng thái giám cũng chui qua, mấy viên bi đất này thật sự đúng là không thể làm khó hắn được. Hắn chỉ cúi đầu im lặng không lên tiếng, để mặc Văn Hàm phát tiết cảm xúc, đầu óc lại xoay chuyển rất nhanh, gia tộc họ Văn sau khi dâng thuốc tiên thật sự trở thành thần y thế gia trong lòng người đời, ở triều đại trước, hoàng gia nhất định có phong cho nhà họ Văn tước vị suông để tỏ lòng kính trọng.
Đến triều đại sau, vì người nhà họ Văn từng cứu giúp Thái tổ nhà họ Cơ, sau khi Thái tổ lên ngôi vốn định phong thưởng phung phí cho nhà họ Văn, nhưng lại bị nhà họ Văn từ chối, cả nhà bọn họ chuyển tới Giang Nam, mấy đứa trẻ trong gia tộc không có thiên phú học ngành y đều đi ra ngoài buôn bán kiếm tiền, cung cấp để người nhà họ Văn chữa bệnh miễn phí cho dân chúng.
Nhưng, kể từ bốn mươi năm trước, nhà họ Văn đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung trong một đêm, mấy tiệm thuốc lớn trải rộng cả nước cũng lục tục đổi chủ. Lúc ấy mọi người đều nói nhà họ Văn này sống tích đủ đức rồi, tính thoái đời ở ẩn tu tiên bay lên trời. Đối với mấy lời đồn kiểu trên phố này, ngu phu ngu phụ sẽ tin, nhưng Cơ Ẩn tuyệt đối không tin, lúc chứng kiến đoạn dã sử này, hắn còn từng đoán rốt cuộc nhà họ Văn đắc tội gì với kẻ địch mà không thể không bỏ lại gia sản đồ sộ như thế, cả nhà chạy trốn.
Bây giờ, theo đôi câu vài lời của Văn Hàm, hắn rút ra kết luận, đó chính là bốn mươi năm về trước, người nhà họ Văn một đêm biến mất nhất định có liên quan nhiều tới tổ phụ hắn.
Nếu thật sự giống như hắn đoán, lần này xin thuốc sợ là….
Thấy bộ dạng Cơ Ẩn nhún nhường, trong lòng Văn Hàm càng căm hận, trước mắt không khỏi hiện lên cảnh bốn mươi năm trước, cũng là gương mặt trung niên tuấn tú như thế này đầu tiên là điềm đạm nhún nhường xin tổ phụ ông thuốc, không ngờ xin thuốc không được thẹn quá hóa giận dẫn người giết hết tất cả nhân chứng sống trong gia tộc họ Văn. Ngày đó, khi ông ra ngoài hái thuốc trở về thì phát hiện nhà mình trong thôn máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng, cả người sắp điên lên. Còn cẩu Hoàng đế giết chết mấy trăm người nhưng cảm thấy chưa đủ, thậm chí còn phái ám vệ phải nhổ cỏ tận gốc toàn bộ người nhà họ Văn đi ra ngoài buôn bán, nếu không phải người nọ cứu giúp, ông sợ là cũng đã sớm biến thành một nấm đất vàng rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Văn Hàm đỏ như muốn chảy ra máu, ông đi tới trước mặt Cơ Ẩn, tỉ mỉ quan sát mặt hắn, ánh mắt kia sắc bén như lưỡi dao, giống như muốn chém phân thây Cơ Ẩn.
“Nếu ngươi muốn ta cứu dân chúng Giang Nam, có thể!” Văn Hàm móc một đoạn kiếm loang lổ gỉ sét từ trong ngực ra ném tới trước mặt Cơ Ẩn kêu leng keng, “Dùng cái này, đâm 16 lỗ thủng trên người, nhát cuối cùng đâm ngay vào tim, thì ta lấy phương thuốc ra.”
Cơ Ẩn nhìn đoạn kiếm trước mặt, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười khổ. Kiếp trước, hắn rõ ràng có năng lực cá chết rách lưới với Hoàng đế, tại sao lại ngoan ngoãn đền tội? Còn không phải là có người truyền lời tới, nói nếu hắn không uống thuốc độc đền tội thì sẽ gán cho dân chúng Giang Nam lên kinh quỳ trước cửa cung thay hắn tội danh mưu phản sao? Mưu phản là phải dính líu tới chín đời, khi đó Hoàng đế đã điên rồi, hắn không dám đánh cuộc, vì trong lòng hắn biết, người này tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy, hắn không dám cầm tính mạng mấy chục vạn dân đi đánh cuộc, cuối cùng chỉ có thể uống thuốc độc chết.
Không nghĩ tới đời này rõ ràng đã nghĩ không muốn lo lắng muôn dân trong thiên hạ gì nữa, phải hạ quyết tâm hung ác, đi đoạt vị làm vua, nhưng vẫn bất tri bất giác đi con đường cũ. Nhớ tới vùng bệnh dịch lửa cháy hôm ấy, nhớ tới tiếng than khóc trắng đêm trong thành, tay Cơ Ẩn run rẩy cầm đoạn kiếm trên mặt đất, có lẽ mình sống lại chính là một trò cười, bây giờ chết cũng tốt, ít nhất có thể đổi lấy mạng sống của mấy chục vạn dân chúng, còn hắn chết rồi thì không còn ai có thể ngăn cản bước chân của Phá Lỗ nữa, y vốn là một con chim ưng tự do tự tại, không phải chim tước vây trong lồng giam trong nhà.
“Dừng tay!” Theo một tiếng quát to, Phá Lỗ sãi bước chạy vào, một tay y đoạt lấy đoạn kiếm trong tay Cơ Ẩn, bộp một tiếng quỳ gối trước mặt Văn Hàm, “Sư phụ, người đây là muốn làm gì?” Vì không yên lòng về Cơ Ẩn, y rối rắm hồi lâu cuối cùng vẫn có ý định tới xem một chút, không nghĩ tới vừa đến lại nghe thấy chuyện gì mà nhà họ Cơ giết hơn ngàn người nhà họ Văn, sư phụ lại muốn Trường Bình tự sát.
“Sư phụ, người nói chuyện có thể đáng tin chút không?” Phá Lỗ quỳ gối tiến lên cầm đoạn kiếm nhét vào ngực Văn Hàm, sau đó dập mạnh đầu, “Nhiều ngày không gặp, không biết bây giờ răng lợi sư phụ tốt không? Khẩu vị tốt không?”
Văn Hàm nhìn thiếu niên khí thế hùng hổ, trong mắt nóng ướt, đứa nhỏ này rất giống người nọ, tuổi càng lớn càng giống như đúc!
Tay ông run rẩy sờ sờ đầu Phá Lỗ, “Sư phụ tất cả đều tốt, bây giờ một bữa có thể ăn chân giò uống một vò rượu Xuân Phong đấy, Cẩu Nhi của ta khỏe không?”
Phá Lỗ tiến lên thân mật dùng đầu cọ cọ bụng Văn Hàm, “Con khá tốt, đúng rồi.” Y tự tay kéo Cơ Ẩn qua, giới thiệu cho Văn Hàm, “Sư phụ, người xem này, đây chính là Trường Bình con từng nói với người, có phải hắn rất đáng yêu đúng không? Chậc, người cũng không nhìn một chút xem mình bao nhiêu tuổi, nói thế nào cũng chả đáng tin, lúc đầu lừa con nói mình là thần tiên trên trời muốn lừa mứt quả của con coi như xong đi, sao có thể làm ra chuyện đùa giỡn như vậy, người xem Trường Bình cũng bị dọa sợ kìa!”
Cơ Ẩn cảm giác đầu óc mình không có chút không dùng được, không ngờ vừa rồi mình rối rắm một hồi, tự mình bộc bạch trước khi chết lại là vì một trận đùa?
Văn Hàm thu hồi nụ cười từ ái, ông đưa tay lấy đoạn kiếm vứt xuống trước mặt Cơ Ẩn, gằn từng chữ một: “Cẩu Nhi, lần này sư phụ thật sự không hề nói đùa!”
Phá Lỗ ngây ngẩn cả người, y há hốc mồm cứng lưỡi moi ruột gan hồi lâu mới tìm được lưỡi mình, “Đó là người nhà của sư phụ?”
“Đúng vậy, từ trên xuống dưới 1323 tính mạng của nhà họ Văn ta, đều chôn vùi trong tay tổ phụ của vị này, chỉ vì một phương thuốc trường sinh không tồn tại.” Nói tới đây, Văn Hàm cười tự giễu một tiếng, ông cố Văn Trọng Minh của ông tạo ra thuốc tiên quả thật sống hơn 160 tuổi, nhưng đó là vì thiên phú dị bẩm cộng thêm rất chăm sóc, thiên hạ này làm gì có thuốc uống vào là có thể làm người ta sống hơn trăm năm.
“Đoạn kiếm này chính là bội kiếm thiếp thân của ông nội hắn, phía trên còn khắc chữ hoàng gia ngự chế, vị Hoàng tử hắn đây chắc có thể nhận ra chứ?” Nói xong ông yên lặng nhìn Phá Lỗ, “Cẩu Nhi, ông nội hắn dùng thanh kiếm này dâm 16 lỗ rên người cha ta, hạ lệnh giết hại tận gốc người trong gia tộc ta, bây giờ ta chỉ muốn một cái mạng của người này, không quá đáng đấy chứ?”
“Ơ, tại sao lại là thằng nhóc nhà ngươi, tiểu đồ nhi thân yêu của ta đâu?” Kèm theo giọng nói hài hước là một lão nhân y phục rách nát mặt mũi bụi bặm xông vào.
Người vẫn là người kia, mặt vẫn là gương mặt đó, nhưng Cơ Ẩn thật sự không có cách nào liên hệ lão nhân tóc râu bẩn thỉu nhếch nhác trước mắt với Văn tiên sinh đã từng gặp ở đời trước.
Lão nhân đi vòng quanh Cơ Ẩn hai vòng, chép miệng kỳ quái nói: “Chậc, không biết tiểu tử ngươi là hồ ly tinh núi sâu nào xuống đây, mê hoặc khiến linh hồn nhỏ bé của đồ nhi ta cũng bị mất luôn. Đã nói muốn cùng ta hành tẩu giang hồ, chớp mắt một cái nó đổi ý ngay, nói gì mà ngươi không thể xa nó được.” Nói xong bước lẹp xẹp đi tới bên cạnh giường quý phi nửa nằm xuống, cúi mắt phẩy bụi bẩn trên người mình, “A, hôm nay vừa nhìn là biết đạo hạnh ngươi sâu lắm. Được rồi, thu hồi vẻ mặt đó của ngươi đi, nói, tìm ta vì chuyện gì?”
Nghe ông nói như vậy, Cơ Ẩn vẫn bộ dạng quân tử, đầu tiên châm trà cho ông, rồi mang điểm tâm đã chuẩn xong bưng lên đặt bên tay ông, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Nghe đại danh Văn tiên sinh đã lâu, lần này thiên tai khiến bao nhiêu dân chúng trôi dạt khắp nơi không nói, trận dịch bệnh này còn muốn lấy cả tính mạng bọn họ. Ẩn này cầu xin Văn tiên sinh phát lòng từ bi trắc ẩn, cứu giúp nỗi đau này của chúng sinh được không?”
Văn Hàm vò bùn đất phẩy trên người xuống thành từng viên tròn nhỏ đặt trên bàn nhỏ, mí mắt không thèm nâng lên, “Ha ha, nói dễ nghe quá nhỉ. Đúng vậy, trận bệnh dịch này ta thấy ác liệt vô cùng! Chậc chậc, sống không được bao lâu, hiện giờ người bệnh bị lây nhiễm chẳng ai sống được. Nhưng điều này có liên quan gì tới ta? Dân chúng thiên hạ sống hay chết, là chuyện của nhà họ Cơ các ngươi, là người ngồi trên ngôi vị Hoàng đế phải chịu trách nhiệm, chứ có quan hệ gì với lão già ăn mày ta đây?”
Nếu không phải dáng dấp giống nhau như đúc, Cơ Ẩn thật sự không thể tin được lão già ăn mày cùng giọng nói tàn nhẫn châm chọc trước mắt này thật sự chính là ông già chủ động hiến thuốc trách trời thương dân ở đời trước. Hắn có chút đắn đo không chắc chắn, rốt cuộc nên nói thế nào mới có thể khiến Văn tiên sinh đồng ý cứu người.
“Vâng, dân chúng trong thiên hạ đau khổ sống chết quả thực cũng là do nhà họ Cơ ta chịu trách nhiệm, nhưng, hiện nay, mấy chục vạn tính mạng dân chúng Giang Nam đang nằm trong tay tiên sinh, ngài…..”
“Á, tính mạng những người này là mạng, vậy tính mạng từ trên xuống dưới nhà họ Văn gần một ngàn thành viên thị tộc thì không phải mạng à?” Văn Hàm nói xong rốt cuộc cũng nâng mắt lên nhìn về phía Cơ Ẩn, trong đôi mắt trong suốt hiện lên sát ý vô tận và hung ác, “Phương thuốc của nhà họ Văn ta bắt nguồn từ nguồn gốc Phật giáo và Đạo giáo, hơn trăm năm qua cứu sống vô số người, tự hỏi không phụ lòng thiên hạ muôn dân. Nhưng nhà họ Cơ các ngươi, vì phương thuốc trường sinh có lẽ có, mà có thể làm ra chuyện tàn sát cả ngàn nhân mạng của nhà họ Văn! Sao, bây giờ nóng ruột, sợ trận bệnh dịch này hại tới tính mạng con cháu nhà họ Cơ à? Sợ trận bệnh dịch này lan tràn tới kinh thành, lấy tính mạng của lão Hoàng đế à?”
(Có lẽ có (thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)
Bộ dạng Cơ Ẩn sợ hãi kinh ngạc, đây là từ đâu mà ra?
Sau khi biết đượcVăn tiên sinh là sư phụ của Phá Lỗ, hắn đoán Văn tiên sinh có thể không có cảm tình với hắn, dù sao đồ đệ người ta coi trọng đã bị bắt cóc trong nháy mắt, còn lâm vào cảnh tranh đấu trong cung đình, nếu người này điềm đạm dễ thân với hắn thì đó mới là gặp quỷ. Nhưng nếu nói nhà họ Văn và nhà mình có quan hệ dây mơ rễ má gì đó, thậm chí còn liên quan tới chuyện nhân mạng trong gia tộc, hắn quả thật một chút cũng không biết.
Nhìn bộ dạng khiêu khích người khác của vị này bây giờ, thì biết chắc chắn không muốn ra tay giúp đỡ. Cơ Ẩn nhớ lại, nếu đời trước vị Văn tiên sinh này nguyện ý dâng ra phương thuốc lại còn vào kinh gặp vua, vậy chuyện này không phải không thể từ từ xoay chuyển, nhưng chỉ là hắn không thể tìm được cách có thể đả động tới vị này.
“Xin tiên sinh cho Cơ Ẩn biết, làm thế nào mới đồng ý ra tay cứu người? Nếu như Ẩn có thể làm được, chắc chắn sẽ làm thay tiên sinh.” Cơ Ẩn nhớ tới ngọn lửa trong vùng dịch bệnh ngoài thành chưa từng tắt lửa, từng thi thể một quăng liên tục vào trong đám cháy, cháy thổi bùng thành bụi, hàng ngày đều có vô số dân chúng vây bên ngoài khu bệnh khóc đến tê tâm liệt phế. Hắn cắn răng, phất áo bào quỳ xuống.
Thấy Cơ Ẩn quỳ xuống, Văn Hàm cười ha ha, cầm bi đất đặt ngay ngắn trên bàn ném từng viên một vào người Cơ Ẩn, “Ôi trời, ta thật sự sợ đấy, long tử phượng tôn nhà họ Cơ lại quỳ trước lão già ăn mày ta đây! Người nhà họ Cơ các ngươi từ trước tới giờ đều là lúc cầu xin người khác thì nhún nhường hòa nhã, sau khi dùng xong thì nhổ cỏ tận gốc, chậc, cái quỳ này của ngươi thật sự dọa chết lão già ăn mày rồi!”
Cơ Ẩn là ai, vì để sống sót trong lãnh cung, ngay cả háng thái giám cũng chui qua, mấy viên bi đất này thật sự đúng là không thể làm khó hắn được. Hắn chỉ cúi đầu im lặng không lên tiếng, để mặc Văn Hàm phát tiết cảm xúc, đầu óc lại xoay chuyển rất nhanh, gia tộc họ Văn sau khi dâng thuốc tiên thật sự trở thành thần y thế gia trong lòng người đời, ở triều đại trước, hoàng gia nhất định có phong cho nhà họ Văn tước vị suông để tỏ lòng kính trọng.
Đến triều đại sau, vì người nhà họ Văn từng cứu giúp Thái tổ nhà họ Cơ, sau khi Thái tổ lên ngôi vốn định phong thưởng phung phí cho nhà họ Văn, nhưng lại bị nhà họ Văn từ chối, cả nhà bọn họ chuyển tới Giang Nam, mấy đứa trẻ trong gia tộc không có thiên phú học ngành y đều đi ra ngoài buôn bán kiếm tiền, cung cấp để người nhà họ Văn chữa bệnh miễn phí cho dân chúng.
Nhưng, kể từ bốn mươi năm trước, nhà họ Văn đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung trong một đêm, mấy tiệm thuốc lớn trải rộng cả nước cũng lục tục đổi chủ. Lúc ấy mọi người đều nói nhà họ Văn này sống tích đủ đức rồi, tính thoái đời ở ẩn tu tiên bay lên trời. Đối với mấy lời đồn kiểu trên phố này, ngu phu ngu phụ sẽ tin, nhưng Cơ Ẩn tuyệt đối không tin, lúc chứng kiến đoạn dã sử này, hắn còn từng đoán rốt cuộc nhà họ Văn đắc tội gì với kẻ địch mà không thể không bỏ lại gia sản đồ sộ như thế, cả nhà chạy trốn.
Bây giờ, theo đôi câu vài lời của Văn Hàm, hắn rút ra kết luận, đó chính là bốn mươi năm về trước, người nhà họ Văn một đêm biến mất nhất định có liên quan nhiều tới tổ phụ hắn.
Nếu thật sự giống như hắn đoán, lần này xin thuốc sợ là….
Thấy bộ dạng Cơ Ẩn nhún nhường, trong lòng Văn Hàm càng căm hận, trước mắt không khỏi hiện lên cảnh bốn mươi năm trước, cũng là gương mặt trung niên tuấn tú như thế này đầu tiên là điềm đạm nhún nhường xin tổ phụ ông thuốc, không ngờ xin thuốc không được thẹn quá hóa giận dẫn người giết hết tất cả nhân chứng sống trong gia tộc họ Văn. Ngày đó, khi ông ra ngoài hái thuốc trở về thì phát hiện nhà mình trong thôn máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng, cả người sắp điên lên. Còn cẩu Hoàng đế giết chết mấy trăm người nhưng cảm thấy chưa đủ, thậm chí còn phái ám vệ phải nhổ cỏ tận gốc toàn bộ người nhà họ Văn đi ra ngoài buôn bán, nếu không phải người nọ cứu giúp, ông sợ là cũng đã sớm biến thành một nấm đất vàng rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Văn Hàm đỏ như muốn chảy ra máu, ông đi tới trước mặt Cơ Ẩn, tỉ mỉ quan sát mặt hắn, ánh mắt kia sắc bén như lưỡi dao, giống như muốn chém phân thây Cơ Ẩn.
“Nếu ngươi muốn ta cứu dân chúng Giang Nam, có thể!” Văn Hàm móc một đoạn kiếm loang lổ gỉ sét từ trong ngực ra ném tới trước mặt Cơ Ẩn kêu leng keng, “Dùng cái này, đâm 16 lỗ thủng trên người, nhát cuối cùng đâm ngay vào tim, thì ta lấy phương thuốc ra.”
Cơ Ẩn nhìn đoạn kiếm trước mặt, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười khổ. Kiếp trước, hắn rõ ràng có năng lực cá chết rách lưới với Hoàng đế, tại sao lại ngoan ngoãn đền tội? Còn không phải là có người truyền lời tới, nói nếu hắn không uống thuốc độc đền tội thì sẽ gán cho dân chúng Giang Nam lên kinh quỳ trước cửa cung thay hắn tội danh mưu phản sao? Mưu phản là phải dính líu tới chín đời, khi đó Hoàng đế đã điên rồi, hắn không dám đánh cuộc, vì trong lòng hắn biết, người này tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy, hắn không dám cầm tính mạng mấy chục vạn dân đi đánh cuộc, cuối cùng chỉ có thể uống thuốc độc chết.
Không nghĩ tới đời này rõ ràng đã nghĩ không muốn lo lắng muôn dân trong thiên hạ gì nữa, phải hạ quyết tâm hung ác, đi đoạt vị làm vua, nhưng vẫn bất tri bất giác đi con đường cũ. Nhớ tới vùng bệnh dịch lửa cháy hôm ấy, nhớ tới tiếng than khóc trắng đêm trong thành, tay Cơ Ẩn run rẩy cầm đoạn kiếm trên mặt đất, có lẽ mình sống lại chính là một trò cười, bây giờ chết cũng tốt, ít nhất có thể đổi lấy mạng sống của mấy chục vạn dân chúng, còn hắn chết rồi thì không còn ai có thể ngăn cản bước chân của Phá Lỗ nữa, y vốn là một con chim ưng tự do tự tại, không phải chim tước vây trong lồng giam trong nhà.
“Dừng tay!” Theo một tiếng quát to, Phá Lỗ sãi bước chạy vào, một tay y đoạt lấy đoạn kiếm trong tay Cơ Ẩn, bộp một tiếng quỳ gối trước mặt Văn Hàm, “Sư phụ, người đây là muốn làm gì?” Vì không yên lòng về Cơ Ẩn, y rối rắm hồi lâu cuối cùng vẫn có ý định tới xem một chút, không nghĩ tới vừa đến lại nghe thấy chuyện gì mà nhà họ Cơ giết hơn ngàn người nhà họ Văn, sư phụ lại muốn Trường Bình tự sát.
“Sư phụ, người nói chuyện có thể đáng tin chút không?” Phá Lỗ quỳ gối tiến lên cầm đoạn kiếm nhét vào ngực Văn Hàm, sau đó dập mạnh đầu, “Nhiều ngày không gặp, không biết bây giờ răng lợi sư phụ tốt không? Khẩu vị tốt không?”
Văn Hàm nhìn thiếu niên khí thế hùng hổ, trong mắt nóng ướt, đứa nhỏ này rất giống người nọ, tuổi càng lớn càng giống như đúc!
Tay ông run rẩy sờ sờ đầu Phá Lỗ, “Sư phụ tất cả đều tốt, bây giờ một bữa có thể ăn chân giò uống một vò rượu Xuân Phong đấy, Cẩu Nhi của ta khỏe không?”
Phá Lỗ tiến lên thân mật dùng đầu cọ cọ bụng Văn Hàm, “Con khá tốt, đúng rồi.” Y tự tay kéo Cơ Ẩn qua, giới thiệu cho Văn Hàm, “Sư phụ, người xem này, đây chính là Trường Bình con từng nói với người, có phải hắn rất đáng yêu đúng không? Chậc, người cũng không nhìn một chút xem mình bao nhiêu tuổi, nói thế nào cũng chả đáng tin, lúc đầu lừa con nói mình là thần tiên trên trời muốn lừa mứt quả của con coi như xong đi, sao có thể làm ra chuyện đùa giỡn như vậy, người xem Trường Bình cũng bị dọa sợ kìa!”
Cơ Ẩn cảm giác đầu óc mình không có chút không dùng được, không ngờ vừa rồi mình rối rắm một hồi, tự mình bộc bạch trước khi chết lại là vì một trận đùa?
Văn Hàm thu hồi nụ cười từ ái, ông đưa tay lấy đoạn kiếm vứt xuống trước mặt Cơ Ẩn, gằn từng chữ một: “Cẩu Nhi, lần này sư phụ thật sự không hề nói đùa!”
Phá Lỗ ngây ngẩn cả người, y há hốc mồm cứng lưỡi moi ruột gan hồi lâu mới tìm được lưỡi mình, “Đó là người nhà của sư phụ?”
“Đúng vậy, từ trên xuống dưới 1323 tính mạng của nhà họ Văn ta, đều chôn vùi trong tay tổ phụ của vị này, chỉ vì một phương thuốc trường sinh không tồn tại.” Nói tới đây, Văn Hàm cười tự giễu một tiếng, ông cố Văn Trọng Minh của ông tạo ra thuốc tiên quả thật sống hơn 160 tuổi, nhưng đó là vì thiên phú dị bẩm cộng thêm rất chăm sóc, thiên hạ này làm gì có thuốc uống vào là có thể làm người ta sống hơn trăm năm.
“Đoạn kiếm này chính là bội kiếm thiếp thân của ông nội hắn, phía trên còn khắc chữ hoàng gia ngự chế, vị Hoàng tử hắn đây chắc có thể nhận ra chứ?” Nói xong ông yên lặng nhìn Phá Lỗ, “Cẩu Nhi, ông nội hắn dùng thanh kiếm này dâm 16 lỗ rên người cha ta, hạ lệnh giết hại tận gốc người trong gia tộc ta, bây giờ ta chỉ muốn một cái mạng của người này, không quá đáng đấy chứ?”
Tác giả :
Liễu Phục Vũ