Tướng Phủ Ngốc Thê
Chương 10: Hầu gia tập kích bất ngờ!
Quân Mạc Ly nghe nghe gọi, liền thấy Đường Mẫn cầm trong tay một bản ghi chép, nương theo ánh trăng nhìn xuống hàng chữ ghi chi chít trên giấy, nào là Mưu, Ứng, bệnh dịch tả, Thương Lan . . .
Những chữ phía sau đã bị nhòe mực, nhưng mấy tin tức vừa thu được đối với Quân Mạc Ly cũng cực kỳ quan trọng.
Sáu năm trước, chính là năm Tông Khâm thứ mười bảy, khi đó ở biên cảnh Thương Lan bộc phát bệnh dịch tả. Thương Lan, bệnh dịch tả, chẳng lẽ ý chỉ đến chuyện này?
Chữ Ứng kia không lẽ là ám chỉ Đường Ứng Nghiêu? Mưu, mưu, mưu loạn!
Quân Mạc Ly kinh hãi, nhanh chóng khép bản ghi chép kia lại thả về chỗ cũ, rồi lập tức kéo Đường Mẫn ra bên ngoài. Đường Mẫn cứ thế bị kéo đi, trong đầu vẫn không ngừng thắc mắc, không hiểu tại sao Quân Mạc Ly lại đột nhiên biến sắc như thế?
Thương Lan? Không phải Hồng Mai từng nói đó là quốc mai sao? Bệnh dịch tả? Mưu muốn ám chỉ đến cái gì?
“Đi mau, nơi này không nên ở lâu.”
“Tại sao?”, Đường Mẫn hoàn toàn không hiểu, sau khi Quân Mạc Ly nhìn thấy những chữ kia sắc mặt liền thay đổi, tóm lại những chữ kia có nghĩa gì?
“Không đi được rồi!”, Quân Mạc Ly dừng bước, hắn đã nghe được có người đang chạy tới vườn mai, xem ra sớm đã có người bày trận từ trước chỉ chờ bọn họ nhảy vào.
“Đi!”, Quân Mạc Ly mang theo Đường Mẫn thối lui về phía sau, lối này ắt hẳn còn có đường ra, có điều phải đi hướng nào thì hắn không biết. Tối nay, có lẽ trốn được hay không còn phải dựa vào vận may rồi.
Đường Mẫn theo Quân Mạc Ly lui về phía sau, nàng cũng cảm thấy có người đang đến gần, mặc dù không rõ có bao nhiêu người, nhưng khẳng định là không ít. Là ai đoán được tối nay sẽ có người tới vườn mai?
Đường Mẫn không xác định, chẳng lẽ sáng nay Đường Ứng Nghiêu cố ý nói cho nàng nghe, ông đang hoài nghi nàng giả vờ ngốc sao?
Không thể nào, Đường Mẫn lắc đầu, nàng vẫn làm chuyện điên rồ chẳng khác nào kẻ ngốc, cũng không tiếp xúc chính diện với Đường Ứng Nghiêu, làm sao ông ấy có thể hoài nghi được!
“Không còn đường lui nữa!”, Quân Mạc Ly đứng lại, phía sau là dãy tường cao ngẩt, lần này bọn họ chạy không thoát rồi. Nếu Đường Ứng Nghiêu thông qua việc này để thăm dò Đường Mẫn, vậy thì hắn quả thực vô cùng bội phục, người này tâm tư quá nặng.
“Làm thế nào bây giờ?”, Đường Mẫn không muốn lần đầu tiên do thám đã bị bắt, nếu vậy thì hoàn toàn bại lộ rồi. Về sau ở đây nhất định sẽ tăng cường thêm thủ vệ, nàng còn điều tra thế nào được?
Bước chân càng ngày càng gần, Đường Ứng Nghiêu mang theo đội thân vệ đi tới, bên trong phòng hiện tại không có người nào. Đội thân vệ cũng không theo vào, gian phòng này chính là cấm địa, không có lệnh của Đường Ứng Nghiêu tuyệt đối không thể tự tiện xông vào.
Đường Ứng Nghiêu đi quanh phòng mấy vòng, khóe miệng khẽ nhếch lên, tất cả các đồ vật của A Lâm mặc dù đã tỉ mỉ đặt vào đúng vị trí, nhưng vẫn còn có một sai sót nhỏ.
Bản ghi chép kia đáng lẽ phải để lên phản nhưng có lẽ bọn họ nghe thấy có động tĩnh nhất thời hốt hoảng nên không có chú ý. Tầm mắt nhìn về phía sân sau, có lẽ, ông nên mong đợi người ở đó là Mẫn nhi.
“Lui ra, canh giữ ở bên ngoài, không cho phép bất kỳ kẻ nào bước vào.”
“Vâng!”
Đội thân vệ tuân lệnh lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Đường Ứng Nghiêu. Lòng bàn tay Đường Mẫn hiện tại đã đổ đầy mồ hôi, dường như có thể nghe được cả tiếng hít thở của Đường Ứng Nghiêu. Ông cứ đứng đó, chỉ có tiếng bước chân nặng nề đi qua đi lại trong phòng, bước đi cực kỳ thong thả, từng phát từng phát gõ vào trong lòng nàng.
Cứ như thế mà bị bại lộ sao?
Không cam lòng, Đường Mẫn nàng còn chưa làm được chuyện gì, lần đầu tiên xuất sư liền bị bắt vào trong rọ thế này, thật mất thể diện. Bây giờ nên làm như thế nào, có nên đi ra ngoài hay là chờ ông đi tới?
Quân Mạc Ly cầm tay Đường Mẫn, tựa như muốn an ủi đã có mình ở đây!
“Meo meo”, đột nhiên một con mèo đen tuyền từ dưới chân Đường Mẫn vọt qua, thoăn thoắt chạy ra ngoài. Đường Mẫn sợ đến nỗi suýt nữa kêu thành tiếng, may mà tay phải đã kịp thời đưa lên che miệng lại. Đường Ứng Nghiêu nghe được tiếng vang, vừa quay đầu liền nhìn thấy một con mèo đen từ sân sau chạy đến, lướt qua khay trà, biến mất ở ngoài cửa sổ.
“Hầu gia, bên trong rừng mai phát hiện có hắc y nhân!”, Cùng lúc đó, một thành viên trong đội thân vệ đột nhiên đứng ra hồi báo. Đường Ứng Nghiêu nhìn ra phía sân sau, xoay người, nói: “Đi.”
Sau lưng Đường Mẫn hiện tại đã ướt đẫm, cả người xụi lơ đứng bên Quân Mạc Ly. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa phụ thân nàng đã tiến vào, hắc y nhân kia xuất hiện thật đúng lúc. Bỗng trong đầu chợt lóe lên, nhanh chóng nhìn về phía Quân Mạc Ly, chẳng lẽ là hắn?
“Ta không có an bài, ắt hẳn có người thực sự xông vào vườn mai.”
Không phải hắn? Tối nay phụ thân nàng đột nhiên dẫn người tới vườn mai là vì muốn bắt tên hắc y nhân kia, không phải là vì muốn thử dò xét nàng? Đường Mẫn không tin, vườn mai này đã bỏ hoang sáu năm, sao đột nhiên nửa đêm nửa hôm lại có người dám xông vào Hầu phủ, muốn vào vườn mai dò xét đến cùng!
Mẫu thân của nàng, rốt cuộc là người như thế nào? Sáu năm trước bà đột nhiên qua đời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Trở về rồi nghĩ sau, nơi này không nên ở lâu.”
Quân Mạc Ly dẫn Đường Mẫn thi triển khinh công, nhanh chóng rời khỏi vườn mai. Hai người vừa mới vào đến phòng, liền nghe được tiếng bước chân nặng nhẹ không đồng nhất truyền tới. Thật là nhanh, Đường Mẫn thoáng kinh ngạc, không phải phụ thân nàng đuổi theo tên hắc y nhân kia sao, nhanh như vậy đã tới An Hà viện rồi? Mới vừa rồi ở vườn mai, có lẽ ông thật sự hoài nghi bọn họ!
“Mẫn nhi!”, Đường Ứng Nghiêu lên tiếng, cách một cánh cửa, nhưng vẫn nghe được rõ ràng.
“Ưmh, phụ thân?”
Quân Mạc Ly mở cửa, Đường Ứng Nghiêu liếc mắt nhìn vào bên trong, thấy Đường Mẫn khoác áo khoác ngoài mặt mũi mờ mịt ngồi đó. Thật là ông đã đoán sai sao? Dáng vẻ của Mẫn nhi vẫn y như trước kia không có gì khác cả, chẳng lẽ tinh quang chợt lóe trong mắt con bé buổi sáng là ảo giác của ông?
Sắc mặt Đường Ứng Nghiêu rất khó coi, dường như hơi thất vọng, lại có chút không cam lòng. Đường Mẫn thở dài, phụ thân à, bây giờ còn chưa phải lúc nữ nhi bại lộ thân phận của mình đâu. Nếu đã làm nữ nhi của người thì một ngày nào đó Đường Mẫn con sẽ đường đường chính chính đứng ở trước mặt người, nhất định là thế!
“Phụ thân, buồn ngủ!”, giọng nói mềm mại mang thoe hơi hướng làm nũng của Đường Mẫn vang lên khiến tâm của Đường Ứng Nghiêu lập tức mềm nhũn. Thôi, thôi ngốc thì cứ ngốc đi, vẫn cứ làm Mẫn nhi của ông là tốt rồi, ông còn muốn tính toán gì nữa chứ.
“Mẫn nhi ngoan, đi ngủ đi. Phụ thân không quấy rầy nữa!”
Đường Ứng Nghiêu đi ra, trên mặt còn mang theo một tia tiếc nuối.
“May nhờ ngươi nghĩ chu đáo, đoán trước phụ thân sẽ đột nhiên kiểm tra, nếu không thì bị bại lộ rồi!”, Đường Mẫn cất y phục xong, liền ngồi xuống bàn, vừa uống trà vừa cảm thán.
“Ông ấy là phụ thân của ngươi.”
“Chính vì vậy, nên ta càng không muốn để ông ấy biết!”, Đường Mẫn nhìn về phía Quân Mạc Ly, nói tiếp: “Sáng nay lúc ông nhớ về mẫu thân của ta, vẻ mặt mang theo vô vàn nhớ nhung lẫn áy náy, sáu năm qua, ông làm Hầu gia Trấn Nam ở Phượng Lăng, nếu mẫu thân ta vẫn chưa chết thì tại sao ông lại không đi tìm? Chuyện này chắc hẳn là không thể để cho người khác biết mà với ta thì lại càng không thể biết!”
Quân Mạc Ly nheo mắt tán thưởng nhìn Đường Mẫn. Ngốc thê của hắn quả nhiên tâm tư cẩn thận, thông tuệ có thừa, hai ngày kế tiếp, hắn thật rất muốn xem xem nàng ở Hầu phủ sẽ tra ra được đầu mối gì.
Hai ngày tiếp theo, Đường Mẫn bắt đầu mở cuộc điều tra.
Vườn mai là không thể nào đặt chân đến nữa, trải qua chuyện tối hôm qua, phụ thân nàng nhất định sẽ tăng cường phòng vệ, hơn nữa ông còn đang hoài nghi nàng, nên không thể chuốc lấy nguy hiểm này vào thân được.
Nên xuống tay từ nơi nào đây? Liễu nương, Hồng Mai, Lục Trúc, ba người họ là những người thân cận nhất bên cạnh nàng, nếu hỏi thăm nhất định sẽ có thu hoạch. Thế nhưng, Đường Mẫn cau mày, nếu quá thân cận ngược lại càng dễ dàng bại lộ, bởi vì sau thời gian dài chung đụng bọn họ đều hiểu rõ Đường Mẫn. Nếu nàng cứ cố ý thăm dò sẽ khiến mấy người đó hoài nghi.
Thật không dễ dàng gì ....! Suy đi nghĩ lại, đột nhiên Đường Mẫn mặt mày hớn hở. Có rồi, chính là hắn! Không có ai so với người này thích hợp hơn.
Những chữ phía sau đã bị nhòe mực, nhưng mấy tin tức vừa thu được đối với Quân Mạc Ly cũng cực kỳ quan trọng.
Sáu năm trước, chính là năm Tông Khâm thứ mười bảy, khi đó ở biên cảnh Thương Lan bộc phát bệnh dịch tả. Thương Lan, bệnh dịch tả, chẳng lẽ ý chỉ đến chuyện này?
Chữ Ứng kia không lẽ là ám chỉ Đường Ứng Nghiêu? Mưu, mưu, mưu loạn!
Quân Mạc Ly kinh hãi, nhanh chóng khép bản ghi chép kia lại thả về chỗ cũ, rồi lập tức kéo Đường Mẫn ra bên ngoài. Đường Mẫn cứ thế bị kéo đi, trong đầu vẫn không ngừng thắc mắc, không hiểu tại sao Quân Mạc Ly lại đột nhiên biến sắc như thế?
Thương Lan? Không phải Hồng Mai từng nói đó là quốc mai sao? Bệnh dịch tả? Mưu muốn ám chỉ đến cái gì?
“Đi mau, nơi này không nên ở lâu.”
“Tại sao?”, Đường Mẫn hoàn toàn không hiểu, sau khi Quân Mạc Ly nhìn thấy những chữ kia sắc mặt liền thay đổi, tóm lại những chữ kia có nghĩa gì?
“Không đi được rồi!”, Quân Mạc Ly dừng bước, hắn đã nghe được có người đang chạy tới vườn mai, xem ra sớm đã có người bày trận từ trước chỉ chờ bọn họ nhảy vào.
“Đi!”, Quân Mạc Ly mang theo Đường Mẫn thối lui về phía sau, lối này ắt hẳn còn có đường ra, có điều phải đi hướng nào thì hắn không biết. Tối nay, có lẽ trốn được hay không còn phải dựa vào vận may rồi.
Đường Mẫn theo Quân Mạc Ly lui về phía sau, nàng cũng cảm thấy có người đang đến gần, mặc dù không rõ có bao nhiêu người, nhưng khẳng định là không ít. Là ai đoán được tối nay sẽ có người tới vườn mai?
Đường Mẫn không xác định, chẳng lẽ sáng nay Đường Ứng Nghiêu cố ý nói cho nàng nghe, ông đang hoài nghi nàng giả vờ ngốc sao?
Không thể nào, Đường Mẫn lắc đầu, nàng vẫn làm chuyện điên rồ chẳng khác nào kẻ ngốc, cũng không tiếp xúc chính diện với Đường Ứng Nghiêu, làm sao ông ấy có thể hoài nghi được!
“Không còn đường lui nữa!”, Quân Mạc Ly đứng lại, phía sau là dãy tường cao ngẩt, lần này bọn họ chạy không thoát rồi. Nếu Đường Ứng Nghiêu thông qua việc này để thăm dò Đường Mẫn, vậy thì hắn quả thực vô cùng bội phục, người này tâm tư quá nặng.
“Làm thế nào bây giờ?”, Đường Mẫn không muốn lần đầu tiên do thám đã bị bắt, nếu vậy thì hoàn toàn bại lộ rồi. Về sau ở đây nhất định sẽ tăng cường thêm thủ vệ, nàng còn điều tra thế nào được?
Bước chân càng ngày càng gần, Đường Ứng Nghiêu mang theo đội thân vệ đi tới, bên trong phòng hiện tại không có người nào. Đội thân vệ cũng không theo vào, gian phòng này chính là cấm địa, không có lệnh của Đường Ứng Nghiêu tuyệt đối không thể tự tiện xông vào.
Đường Ứng Nghiêu đi quanh phòng mấy vòng, khóe miệng khẽ nhếch lên, tất cả các đồ vật của A Lâm mặc dù đã tỉ mỉ đặt vào đúng vị trí, nhưng vẫn còn có một sai sót nhỏ.
Bản ghi chép kia đáng lẽ phải để lên phản nhưng có lẽ bọn họ nghe thấy có động tĩnh nhất thời hốt hoảng nên không có chú ý. Tầm mắt nhìn về phía sân sau, có lẽ, ông nên mong đợi người ở đó là Mẫn nhi.
“Lui ra, canh giữ ở bên ngoài, không cho phép bất kỳ kẻ nào bước vào.”
“Vâng!”
Đội thân vệ tuân lệnh lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Đường Ứng Nghiêu. Lòng bàn tay Đường Mẫn hiện tại đã đổ đầy mồ hôi, dường như có thể nghe được cả tiếng hít thở của Đường Ứng Nghiêu. Ông cứ đứng đó, chỉ có tiếng bước chân nặng nề đi qua đi lại trong phòng, bước đi cực kỳ thong thả, từng phát từng phát gõ vào trong lòng nàng.
Cứ như thế mà bị bại lộ sao?
Không cam lòng, Đường Mẫn nàng còn chưa làm được chuyện gì, lần đầu tiên xuất sư liền bị bắt vào trong rọ thế này, thật mất thể diện. Bây giờ nên làm như thế nào, có nên đi ra ngoài hay là chờ ông đi tới?
Quân Mạc Ly cầm tay Đường Mẫn, tựa như muốn an ủi đã có mình ở đây!
“Meo meo”, đột nhiên một con mèo đen tuyền từ dưới chân Đường Mẫn vọt qua, thoăn thoắt chạy ra ngoài. Đường Mẫn sợ đến nỗi suýt nữa kêu thành tiếng, may mà tay phải đã kịp thời đưa lên che miệng lại. Đường Ứng Nghiêu nghe được tiếng vang, vừa quay đầu liền nhìn thấy một con mèo đen từ sân sau chạy đến, lướt qua khay trà, biến mất ở ngoài cửa sổ.
“Hầu gia, bên trong rừng mai phát hiện có hắc y nhân!”, Cùng lúc đó, một thành viên trong đội thân vệ đột nhiên đứng ra hồi báo. Đường Ứng Nghiêu nhìn ra phía sân sau, xoay người, nói: “Đi.”
Sau lưng Đường Mẫn hiện tại đã ướt đẫm, cả người xụi lơ đứng bên Quân Mạc Ly. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa phụ thân nàng đã tiến vào, hắc y nhân kia xuất hiện thật đúng lúc. Bỗng trong đầu chợt lóe lên, nhanh chóng nhìn về phía Quân Mạc Ly, chẳng lẽ là hắn?
“Ta không có an bài, ắt hẳn có người thực sự xông vào vườn mai.”
Không phải hắn? Tối nay phụ thân nàng đột nhiên dẫn người tới vườn mai là vì muốn bắt tên hắc y nhân kia, không phải là vì muốn thử dò xét nàng? Đường Mẫn không tin, vườn mai này đã bỏ hoang sáu năm, sao đột nhiên nửa đêm nửa hôm lại có người dám xông vào Hầu phủ, muốn vào vườn mai dò xét đến cùng!
Mẫu thân của nàng, rốt cuộc là người như thế nào? Sáu năm trước bà đột nhiên qua đời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Trở về rồi nghĩ sau, nơi này không nên ở lâu.”
Quân Mạc Ly dẫn Đường Mẫn thi triển khinh công, nhanh chóng rời khỏi vườn mai. Hai người vừa mới vào đến phòng, liền nghe được tiếng bước chân nặng nhẹ không đồng nhất truyền tới. Thật là nhanh, Đường Mẫn thoáng kinh ngạc, không phải phụ thân nàng đuổi theo tên hắc y nhân kia sao, nhanh như vậy đã tới An Hà viện rồi? Mới vừa rồi ở vườn mai, có lẽ ông thật sự hoài nghi bọn họ!
“Mẫn nhi!”, Đường Ứng Nghiêu lên tiếng, cách một cánh cửa, nhưng vẫn nghe được rõ ràng.
“Ưmh, phụ thân?”
Quân Mạc Ly mở cửa, Đường Ứng Nghiêu liếc mắt nhìn vào bên trong, thấy Đường Mẫn khoác áo khoác ngoài mặt mũi mờ mịt ngồi đó. Thật là ông đã đoán sai sao? Dáng vẻ của Mẫn nhi vẫn y như trước kia không có gì khác cả, chẳng lẽ tinh quang chợt lóe trong mắt con bé buổi sáng là ảo giác của ông?
Sắc mặt Đường Ứng Nghiêu rất khó coi, dường như hơi thất vọng, lại có chút không cam lòng. Đường Mẫn thở dài, phụ thân à, bây giờ còn chưa phải lúc nữ nhi bại lộ thân phận của mình đâu. Nếu đã làm nữ nhi của người thì một ngày nào đó Đường Mẫn con sẽ đường đường chính chính đứng ở trước mặt người, nhất định là thế!
“Phụ thân, buồn ngủ!”, giọng nói mềm mại mang thoe hơi hướng làm nũng của Đường Mẫn vang lên khiến tâm của Đường Ứng Nghiêu lập tức mềm nhũn. Thôi, thôi ngốc thì cứ ngốc đi, vẫn cứ làm Mẫn nhi của ông là tốt rồi, ông còn muốn tính toán gì nữa chứ.
“Mẫn nhi ngoan, đi ngủ đi. Phụ thân không quấy rầy nữa!”
Đường Ứng Nghiêu đi ra, trên mặt còn mang theo một tia tiếc nuối.
“May nhờ ngươi nghĩ chu đáo, đoán trước phụ thân sẽ đột nhiên kiểm tra, nếu không thì bị bại lộ rồi!”, Đường Mẫn cất y phục xong, liền ngồi xuống bàn, vừa uống trà vừa cảm thán.
“Ông ấy là phụ thân của ngươi.”
“Chính vì vậy, nên ta càng không muốn để ông ấy biết!”, Đường Mẫn nhìn về phía Quân Mạc Ly, nói tiếp: “Sáng nay lúc ông nhớ về mẫu thân của ta, vẻ mặt mang theo vô vàn nhớ nhung lẫn áy náy, sáu năm qua, ông làm Hầu gia Trấn Nam ở Phượng Lăng, nếu mẫu thân ta vẫn chưa chết thì tại sao ông lại không đi tìm? Chuyện này chắc hẳn là không thể để cho người khác biết mà với ta thì lại càng không thể biết!”
Quân Mạc Ly nheo mắt tán thưởng nhìn Đường Mẫn. Ngốc thê của hắn quả nhiên tâm tư cẩn thận, thông tuệ có thừa, hai ngày kế tiếp, hắn thật rất muốn xem xem nàng ở Hầu phủ sẽ tra ra được đầu mối gì.
Hai ngày tiếp theo, Đường Mẫn bắt đầu mở cuộc điều tra.
Vườn mai là không thể nào đặt chân đến nữa, trải qua chuyện tối hôm qua, phụ thân nàng nhất định sẽ tăng cường phòng vệ, hơn nữa ông còn đang hoài nghi nàng, nên không thể chuốc lấy nguy hiểm này vào thân được.
Nên xuống tay từ nơi nào đây? Liễu nương, Hồng Mai, Lục Trúc, ba người họ là những người thân cận nhất bên cạnh nàng, nếu hỏi thăm nhất định sẽ có thu hoạch. Thế nhưng, Đường Mẫn cau mày, nếu quá thân cận ngược lại càng dễ dàng bại lộ, bởi vì sau thời gian dài chung đụng bọn họ đều hiểu rõ Đường Mẫn. Nếu nàng cứ cố ý thăm dò sẽ khiến mấy người đó hoài nghi.
Thật không dễ dàng gì ....! Suy đi nghĩ lại, đột nhiên Đường Mẫn mặt mày hớn hở. Có rồi, chính là hắn! Không có ai so với người này thích hợp hơn.
Tác giả :
Nhược Thanh Ngôn