Tướng Phủ Đích Nữ
Quyển 2 - Chương 51: Yêu thiêu thân
“Phu nhân!” Lăng Nhược Tích rõ ràng sửng sốt, hiển nhiên nàng thật không ngờ Vũ nhi lại thẳng thắn đến vậy, nàng nghĩ đến, Vũ nhi hẳn nên giả bộ rộng lượng mới đúng, trong lúc nhất thời, nàng lại không biết nên làm thế nào cho phải, trong mắt dâng một tầng sương mù hướng về phía Nạp Lan Hiên, hi vọng hắn sẽ vì mình mà nói vài câu!
Nạp Lan Hiên nhìn thấy ánh mắt Lăng Nhược Tích, trên mặt thoáng có chút mất tự nhiên, hắn hơi nghiêng đầu về một bên, không rõ trong lòng là cái tư vị gì, nếu là nữ tử bình thường, bị Vũ nhi nói như vậy, nàng chắc chắn sẽ xấu hổ và giận giữ mà đi tự vẫn, nhưng nhìn Lăng Nhược Tích căn bản không hề có cái ý tứ kia, hắn hơi nhíu mày, nhớ rõ đêm qua uống say, trở về bằng cách nào cũng không nhớ. Nhưng hắn xác định ở bên ngoài nhiều nha hoàn như vậy, nếu hắn kéo Lăng Nhược Tích tiến vào, các nàng sẽ đi nói với hai nha hoàn của Vũ nhi, nhưng nhìn ánh mắt của các nàng, tựa hồ cái gì cũng không biết, đáp án duy nhất chính là Lăng Nhược Tích thừa dịp mình uống say lẻn vào, nghĩ vậy áy náy với nàng tức thì không nhiều như vừa nãy, nhưng cuối cùng hắn thật rối rắm, mỗi lần nhìn đến gương mặt này, tâm hắn không khỏi luyến tiếc muốn vĩnh viễn có thể nhìn thấy. Hắn thở dài, chung quy hắn đã phụ hai nữ tử, một người là Anh Đào mà hắn tâm tâm niệm niệm, một người là thê tử mới cùng hắn thành thân.
“Nhược Tích tuy là nô tỳ, nhưng cũng là cô nương gia đình trong sạch. Nô tỳ thật sự không còn mặt mũi sống ở trên đời này nữa, nô tỳ... nô tỳ......!” Lăng Nhược Tích nhìn Nạp Lan Hiên căn bản không có ý nói giúp mình, trong lòng sốt ruột lại không có biện pháp gì, trong mắt tràn đầy không cam lòng, nhưng hôm nay như vậy, nàng thật sự trông giống như tiểu sửu, nàng cắn chặt răng, trong lòng quyết định, quay lại đập đầu vào cái bàn!
Đông !
Cái bàn bị đụng xê dịch về phía sau lại phát ra tiếng.
“Được rồi!” Nạp Lan Hiên cuối cùng bất đắc dĩ quay đầu, đem Lăng Nhược Tích kéo lên.
Lăng Nhược Tích nhìn Nạp Lan Hiên cũng chịu kéo mình, thân mình lập tức mềm nhũn ngã vào trong ngực Nạp Lan Hiên, hơi hơi nức nở, tựa hồ chịu nhiều ủy khuất.
“Hừ, nhanh chóng đi kính trà cho mấu thân đi, Du Cẩn, mang cả Lăng Nhược Tích theo luôn!” Vũ nhi khinh thường liếc mắt nhìn Lăng Nhược Tích, làm ra vẻ, mặc dù gương mặt giống Anh Đào thì như thế nào, chung quy có một ngày Nạp Lan Hiên sẽ buồn chán mà thôi, lưu luyến với Anh Đào cũng bởi vì Lăng Nhược Tích mà phai nhạt từng chút một. Vũ nhi nghĩ vậy, không khỏi ngoéo một cái khóe miệng, ngươi cứ ra vẻ đi, ngươi càng ra vẻ, với ta càng là một cơ hội. Anh Đào đã ‘đi’, chính mình cả đời có lẽ cũng không thay thế được vị trí của Anh Đào trong lòng Nạp Lan Hiên. Nhưng nàng ( Anh Đào ) dùng toàn bộ tánh mạng đổi lấy tốt đẹp sợ là cuối cùng sẽ bởi vì nàng ( Lăng Nhược Tích ) hủy diệt toàn bộ.
Nạp Lan Hiên nhíu mày đem Lăng Nhược Tích đẩy sang một bên, ngoại trừ Anh Đào, hắn cũng không có thói quen cùng nữ nhân khác tiếp xúc thân mật, cho dù đó là người có gương mặt cực giống nàng đi!
“Đi thôi!” Nhìn Nạp Lan Hiên đi tới bên cạnh Vũ nhi, khẩu khí Du Cẩn không tốt nói một câu với Lăng Nhược Tích, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng hèn mọn!
“Ngươi!” Lăng Nhược Tích buồn bực, Nạp Lan Hiên này âm tình bất định, để nàng bị bẽ mặt như vậy, bây giờ ngay cả một con nha hoàn cũng dám đối nàng quát to. Trong lòng Lăng Nhược Tích bởi vì chuyện tối qua với Nạp Lan Hiên dĩ nhiên đã cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, trừng mắt tức giận nhìn Du Cẩn, nghĩ đến một chút nữa thôi nàng sẽ được nâng vị di nương, lạnh lùng hừ một tiếng, không cùng Du Cẩn so đo!
“Ngươi đi mau chút!” Du Cẩn nhìn Lăng Nhược Tích một dạng dụ dỗ, trong lòng tuyệt không thích, nay nhìn nàng thật đúng cho mình trở thành chủ tử, còn đối với mình trợn mắt, nếu không phải tiểu thư tính tình hảo, cho dù có nháo lên, Nạp Lan phủ cũng sẽ không để ý, như cũ đem nàng đuổi khỏi phủ, một cái nha hoàn vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc trèo lên đầu chủ tử.
“Ngươi, buông!” Lăng Nhược Tích bị Du Cẩn đẩy, thân thể không khỏi mất đà tiến về phía trước hai bước, vừa vặn đứng ở trước mặt Vũ nhi, nhìn thấy Vũ nhi lạnh lùng mang theo khinh thường nhìn chính mình, Nạp Lan Hiên lại liếc mắt cũng không nhìn nàng một cái, trong lòng thực nghẹn khuất không khỏi lên giọng quát Du Cẩn một câu.
“Làm càn! Thanh âm ngươi lớn vậy, sao đêm qua không nghe thấy ngươi kêu rên nửa câu!?” Vũ nhi nhíu mày, Du Cẩn nàng cũng còn không nỡ chửi mắng, há lại có thể để nàng (Lăng Nhược Tích) ở chỗ này tùy ý khi dễ? Hơn nữa nếu đúng như lời nàng nói, tối qua Nạp Lan Hiên say rượu cưỡng ép nàng, nếu như nàng không nguyện ý sao không thấy nàng kêu lớn tiếng như vừa rồi, trong viện nhiều người, há có thể tùy ý Nạp Lan Hiên, rõ ràng là tồn tại tâm tư khác!
“Nô tỳ, nô tỳ...” Lăng Nhược Tích cúi đầu, giọng nói nhu nhược, mang theo tiếng nức nở, răng cắn chặt môi dưới, có phần ủy khuất nhìn Nạp Lan Hiên!
“Được rồi, trong phủ nhiều quy củ, về sau để Du Cẩn dạy dỗ ngươi!” Nạp Lan Hiên nghe xong lời của Vũ nhi nói càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng. Hắn hơi cau mày, nàng tuy rằng có gương mặt giống Anh Đào nhưng tính cách một chút cũng không giống nhau, aiii, thế nhưng cho dù là vậy, hắn cũng không hạ được nhẫn tâm, đem nàng trục xuất khỏi phủ!
“Hừ!” Du Cẩn hừ lạnh một tiếng, may mắn Nạp Lan Hiên thức thời, bằng không chính mình nhất đinh trở về Hầu phủ, nói với Hầu phu nhân. Nàng nghiêm mặt ngẩng đầu lên, nhìn Vũ nhi cùng Nạp Lan Hiên đều xoay người đi ở phía trước, trên mặt tràn đầy tức giận, “Ngươi nhanh chút đi, chớ không phải để chủ tử chờ ngươi sao?” Du Cẩn nói xong nhìn phía trước Vũ nhi cùng Nạp Lan Hiên thấy bọn họ không quay đầu lại, một chân liền “ba” đạp sau lưng Lăng Nhược Tích một cái.
“Ngươi!” Lăng Nhược Tích lảo đảo vài bước, quay đầu nhìn vẻ mặt hả hê của Du Cẩn, trong lòng hận lợi hại, nhưng hai người phía trước căn bản không quay đầu lại, cố nén tức giận, mới đi về phía trước hai bước.
Lãnh Hà bên cạnh hơi lắc đầu, tính tình Du Cẩn này đúng là, ngày thường nàng ở chung với nhóm nha hoàn khác tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi, tâm tư rất lợi hại, nhưng mà nàng đối với tiểu thư cũng là thật tâm. Nàng giương mắt nhìn bóng lưng Vũ nhi, trong lòng không khỏi cười thành tiếng, tiểu thư hiểu tính tình Du Cẩn, sợ là cố ý để Du Cẩn mang theo Lăng Nhược Tích, bằng với tính tình Du Cẩn, tuyệt đối sẽ không để cho Lăng Nhược Tích dễ chịu.
Quả nhiên, đường rõ ràng rất ngắn, Lăng Nhược Tích đi cũng rất nhanh, nhưng Du Cẩn cũng không có bỏ qua cho nàng, đi một bước đá một cước, có một lần nàng nổi tâm tư cố ý làm bộ bị đẩy ngã về phía trước, vừa vặn ngã lên người Nạp Lan Hiên, nhưng hắn lại nói nàng không có quy củ nên mặc kệ, trong lòng Lăng Nhược Tích thực ủy khuất, nhưng không thể nói cái gì, thân thể của nàng đã thuộc về Nạp Lan Hiên, cùng lắm thì nhịn xuống cơn tức này, dù sao thì lát nữa nàng cũng sẽ được thăng phân vị. hơn nữa đêm tân hôn Nạp Lan Hiên lại không đi phòng thiếu phu nhân, nếu bụng của mình cũng không chịu thua kém hoài thai nhất nam bán nữ nói không chừng còn có thể được làm quý thiếp, nghĩ như thế khiến Lăng Nhược Tích cảm thấy rằng Du Cẩn đá vào người nàng dường như cũng không còn đau như trước!
***
Bên này, Cung thị chờ đến sốt ruột, Vũ nhi chính là người bà trước kia thực yêu thích, là một người biết quy củ, nhưng hôm nay đã trễ thế này sao vẫn còn chưa thấy người lại đây? Hai người ngủ quên, chả lẽ nha hoàn cũng không biết gọi?
Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, tổng cảm thấy có chút bất an, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Nàng vừa mới phái Thu Nguyệt đi qua nhìn một chút, lúc này trông thấy Thu Nguyệt trở về, Thu Nguyệt vội vã đến bên tại Nạp Lan Tĩnh nói thầm, Nạp Lan Tĩnh càng nghe lông mày cau càng chặt, trong lòng không khỏi mắng ca ca thật hồ đồ a!
“Lý ma ma, ngươi đi nhìn xem sao bây giờ hai hài tử như thế nào còn chưa tới đây?” Cung thị trong lòng chờ đến lo lắng, vội vàng quay đầu phân phó Lý ma ma đi xem xét, chớ để người khác kiếm cớ chê cười Vũ nhi không hiểu quy củ. Nạp Lan Tĩnh nhìn nét mặt Cung thị không tức giận, tức thì ở bên tai Cung thị nói khẽ vài câu, có một số chuyện, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Vũ nhi chịu ủy khuất!
“Nghịch tử!” Cung thị nghe xong, không không khỏi mắng ra tiếng, nàng tuy rằng yêu thương Nạp Lan Hiên, nhưng cũng không cho phép hắn có thể càn quấy như thế. Hôn sự là do chính hắn mở miệng cầu Hoàng thượng tứ hôn, nay ở ngay đêm tân hôn sủng người khác, đây không phải làm loạn sao? Nếu trong lòng còn nha đầu kia, hắn có thể tạm thời không thành hôn, chính nàng cũng không ép hắn, như vậy cũng không liên lụy Vũ nhi, càng nghĩ càng giận, trên mặt nàng không khỏi tức giận vài phần!
“Lão thái thái, lão gia, phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân tới rồi!” Đang nói, có nô tài vào bẩm báo, Cung thị ngồi thẳng người, kiềm chế nét mặt tức giận nhìn hai người tiến vào.
“Ra mắt tổ mẫu, ra mắt phụ thân, mẫu thân!” Vũ nhi đứng ở chính giữa hành lễ, trên mặt tươi cười đúng mực, phong thái hào phóng, không hổ là hậu nhân thế gia danh môn.
“Thỉnh an tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân!” Nạp Lan Hiên cũng hành lễ, Nạp Lan Hiên bỗng trở lạnh như băng, nhất là sau khi nhìn thấy Nạp Lan Diệp Hoa, trên người thêm vài phần sát khí, nếu không phải Nạp Lan Diệp Hoa là phụ thân thân sinh, hắn nhất định sẽ giết hắn, vì Anh Đào báo thù!
“Đứng lên đi!” Nạp Lan Diệp Hoa trầm giọng, hắn tự nhiên là nhìn thấy ánh mắt Nạp Lan Hiên, trong lòng tuy mất hứng, nhưng cũng không có phát giận, hiện giờ bên mình hắn cũng chỉ có Nạp Lan hiên là con trai duy nhất, nói không đau lòng là giả. Hắn biết Nạp Lan Hiên vì nha đầu kia mà bạc trắng tóc, trong lòng hắn cũng có chút hối hận, nhưng dù sao thân là bề trên, một số việc chung quy cũng không thể nói được!
Thấy lễ kính trà bắt đầu, hạ nhân đã chuẩn bị tốt khay đượng nước trà dâng lên, Vũ nhi đầu tiên là quỳ gối trước mặt Nạp Lan Diệp Hoa, nâng ly trà qua đỉnh đầu, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên: “Mời phụ thân dùng trà!”
“Hảo! Hảo!” Trên mặt Nạp Lan Diệp Hoa cuối cùng cũng mang ý cười, nhìn thấy nhi tử thành thân, nào có đạo lý phụ thân không cao hứng, đưa tay nhận ly trà của Vũ nhi, khẽ nhấp một chút, đem bao lì xì đã sớm chuẩn bị từ trước đặt ở giữa khay trà.
“Tạ ơn phụ thân!” Vũ nhi được hạ nhân đỡ dậy, đứng thẳng người, hơi cúi, liền tới trước mặt Cung thị quỳ xuống, “Mời mẫu thân dùng trà.” Đồng dạng nâng chén qua đỉnh đầu, sắc mặt như cũ không có thay đổi.
“Hảo! Hài tử ngoan!” Cung thị nói xong nhanh chóng nhận lấy ly trà, trong mắt còn mang theo tầng sương mù, nói xong, dùng tay lau lau khóe mắt, Nạp Lan Hiên từ sau chuyện đó, Cung thị mỗi ngày thực lo lăng, nay nhìn Nạp Lan Hiên nhanh như vậy đã thành hôn, tất nhiên là cao hứng, nhanh chóng thả lì xì vào khay, còn tự mình nâng Vũ nhi đứng dậy.
“Tạ ơn mẫu thân!” Vũ nhi đứng dậy cúi chào, thời điểm trước đây nàng đến Tướng phủ tìm Nạp Lan Tĩnh, đối với Cung thị cũng không có cái ấn tượng gì, cũng không hề thân thiết, nghe nói thân thể nàng vẫn luôn không tốt, suốt ngày nằm ở trên giường, hiện giờ trông thấy, tựa hồ tinh thần tốt hơn rất nhiều. Nhìn trong mắt Cung thị nồng đậm yêu thích, tâm Vũ nhi mới hơi thả lỏng, nàng tuy không phải lần đầu gặp gỡ Cung thị nhưng vẫn có chút khẩn trương, Cung thị chung quy cũng là đích nữ quý tộc, nàng sợ Cung thị không vừa mắt chính mình.
“Gặp qua tổ mẫu, mời tổ mẫu dùng trà.” Kính trà cho Nạp Lan Diệp Hoa cùng Cung thị xong, lại quỳ gối trước mặt lão thái thái dùng tư thế nâng ly trà qua đỉnh đầu như cũ. Nàng nghe Nạp Lan Tĩnh nói qua, vị tổ mẫu này thật rất khó sống chung, trong lòng lại cẩn thận hơn, chớ để lão thái bà này bắt được sai lầm nào mới tốt.
Lão thái thái hơi nâng mắt, cũng không có lập tức tiếp nhận trà trên tay Vũ nhi, chỉ để người giúp đỡ nàng ngồi thẳng dậy, “Aiii, nhà chồng với nhà mẹ đẻ chung quy bất đồng, Hầu phủ các người với Tướng phủ suy cho cùng cũng khác nhau, Tướng phủ nhiều quy củ, ngươi thân là cháu dâu trưởng của Nạp Lan giả, càng phải lấy mình làm gương đừng để cho người khác chê cười đi!” Trong mắt lão thái thái dường như mang theo tức giận, nàng mặc dù sống lâu trong hậu viện, nhưng cũng biết An Bình hầu mặc dù là Hầu gia, nhưng không có cái thế lực, trong lòng tức thì đối với Vũ nhi thêm vài phần kinh thường, huống chi ngày hôm nay nàng còn tới trễ, hiển nhiên muốn nói vài câu khó nghe!
Cung thị ở bên cạnh tức giận nhíu nhíu mày, nhìn bộ dáng lão thái thái kia làm ra vẻ , trong lòng liền thực khó chịu, Vũ nhi nay mới là con dâu của nàng, chính nàng một bà mẫu ( mẹ chồng ) nàng còn chưa từng để ý, nàng ở trong này gây khó dễ cái gì!
Nạp Lan Tĩnh ở bên cạnh muốn nói, nhưng cuối cùng không nói ra, lão thái thái này chỉ để Vũ nhi quỳ một hồi, chính mình ở trước mặt bảo hộ, khó tránh khỏi làm cho người ta chê cười, chính mình là không thèm để ý, đã có thể sợ Vũ nhi để ý, chỉ là Vũ nhi nàng hiện giờ có thai, ai, nàng hơi thở dài, lúc này Vũ nhi nếu gặp người làm khó dễ, che chở nàng phải là ca ca của mình mới đúng!
"Tổ mẫu nói đúng, Vũ nhi nhất định cẩn tuân dạy dỗ của tổ mẫu!" Trên mặt Vũ nhi cũng không có một chút không kiên nhẫn, vẻ mặt tựa hồ càng thành kính, thân nhân của hắn, tự nhiên tuyệt đối nàng không thể làm khó!
"Uh, đứng lên đi!" Lúc này, lão thái thái mới hơi gật gật đầu, tiếp nhận ly trà trên tay nàng, nhưng không có uống trà, chỉ đặt ở trên bàn, đem hồng bao tiền đặt ở giữa khay!
"Tạ tổ mẫu!" Vũ nhi nhanh chóng phúc phúc, trong lòng chính là thở dài nhẹ nhõm một hơi, kế tiếp đó là kính trà Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh là hậu bối, không cần quỳ xuống, hơi cúi người, tiếp nhận ly trà trong tay nha đầu.
"Tẩu tử!" Nạp Lan Tĩnh mỉm cười tiếp nhận, nàng đem cái vòng trên tay tháo xuống đeo vào cổ tay Vũ nhi. ở Tướng phủ này Vũ nhi không có người thân, vòng tay này hẳn nên để cho nàng phòng thân. "Muội không có cái gì tốt, cái vòng này là tâm ý của muội a, hi vọng tẩu có thể thích!" Nạp Lan Tĩnh nói xong, khóe mắt đã ươn ướt, nàng quả thật rất đau lòng Vũ nhi!
"Này, rất quý trọng!" Trên mặt Vũ nhi có chút kinh ngạc, ngày ấy Nạp Lan tĩnh đi Hầu phủ hai người nói chuyện phiếm, Nạp Lan Tĩnh liền nói cho nàng công dụng vòng tay này, không nghĩ tới nàng hôm nay đưa cho chính mình, Vũ nhi nói xong, lập tức muốn tháo xuống!
"Tẩu tử, ngươi nếu không nhận muội không quan tâm người nữa!" Nạp Lan Tĩnh không hờn giận nhíu nhíu mày, mọi người nhìn vòng tay Nạp Lan Tĩnh đưa cho Vũ nhi cũng không nhìn ra bảo bối gì, nhưng nhìn sắc mặt hai người, thật giống như một loại cây thảo cứu mạng, đều thực quý trọng! Hai người còn nói một hồi, Vũ nhi cuối cùng là nhận!
Kế tiếp, Vũ nhi cấp Tứ di nương kính trà, nàng chung quy là cái quý thiếp, Vũ nhi phúc phúc đưa cho Tứ di nương, Tứ di nương cuối cùng là phải quỳ xuống dưới nhận nước trà, thiếp vĩnh viễn là thiếp, vĩnh viễn không thể tôn quý so với vợ cả!
Kính trà xong xuôi, mọi người lập tức vây quanh cùng nhau dùng bữa, đây là ngày đầu tiên Vũ nhi cùng Nạp Lan hiên thành thân, bữa cơm đầu tiên đó là phải cùng một chỗ ăn, về sau liền có thể ăn ở trong viện của mình!
"Vũ nhi, nhanh đến ngồi bên cạnh nương!" Cung thị đi đến cái bàn trước mặt, trên tay vẫn lôi kéo Vũ nhi, trên mặt mang theo ý cười, càng nhìn Vũ nhi trong lòng càng thấy hài lòng, nhanh chóng đem nàng kéo ở bên cạnh chính mình!
"Nương thật sự là bất công, có tẩu tử ngay cả thân nữ nhi cũng không muốn!" Nạp Lan Tĩnh cười, nhìn Cung thị cùng Vũ nhi hợp ý như vậy, trong lòng xác thực vui mừng, lời nói như vậy, bất quá là cố ý trêu ghẹo Vũ nhi thôi!
"Ngươi nha đầu kia, Vũ nhi chớ cùng nàng so đo!" Cung thị liếc mắt một cái trừng Nạp Lan Tĩnh, vội vàng cười nói với Vũ nhi, nàng biết quan hệ Vũ nhi cùng Nạp Lan Tĩnh rất tốt, khi đó thân thể chính mình không tốt, vẫn không tỉ mỉ xem Vũ nhi này, hiện giờ cuối cùng là có cơ hội, người nữ nhi yêu mến làm sao có thể kém!
"Cám ơn nương!" Mặt Vũ nhi ửng hồng lên, trong lòng mặc dù thích Nạp Lan Hiên, nhưng ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh, chung quy vẫn có chút thẹn thùng, hơi quay đầu liếc mắt một cái trừng Nạp Lan Tĩnh, biết Nạp Lan Tĩnh là cố ý đùa giỡn nàng!
"Tân nương vào cửa sẽ có quy củ của tân nương!" Lão thái thái nhìn ba người trước mặt cười đến ngọt ngào, trong lòng không thoải mái, Cung thị không quy củ với mình, ngay cả Phiêu Vũ tân nương tử mới vào cửa cũng không một chút quy củ nào!
"Tạ tổ mẫu chỉ điểm!" Trên mặt Vũ nhi ngẩn ra, vội vàng đứng lên hơi cúi người, đứng ở phía sau Cung thị cùng Tứ di nương, tiếp nhận đôi đũa trong tay nha đầu gắp rau cho Cung thị.
Sắc mặt Cung thị lập tức chìm xuống, lão thái thái như vậy là muốn lập quy củ sao, nhưng mà dù muốn lập quy củ cũng là chuyện của mình, còn không tới phiên nàng một cái thiếp đến chõ mồm vào, Cung thị đem chiếc đũa cầm trong tay đặt thật mạnh ở trên bàn, tức thì chìa tay kéo Vũ nhi qua. "Ngươi nha đầu kia, không ngồi gần mẫu thân sao, mẫu thân cho ngươi ngồi, ngươi liền ngồi, làm sao còn không nghe lời của nương!" Trên mặt Cung thị tuy nói Vũ nhi, nhưng một câu thế nào cũng làm khó lão thái thái, nàng muốn lập quy củ, Cung thị không cho nàng nguyện ý!
" Này!" Vũ nhi có phần không biết phải làm sao, hai bên nàng cũng không muốn đắc tội, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Cung thị cùng lão thái thái dường như có vẻ thủy hỏa bất dung, từ khi vào cửa đến bây giờ còn chưa nghe qua Cung thị gọi lão thái thái một tiếng mẫu thân!
"Tẩu tử, đây là mẫu thân thương ngươi, ngươi còn không ngồi xuống, ngươi nếu đứng, sợ mẫu thân cũng cho ta cùng đứng với ngươi, ôi bản quận chúa ngay cả bữa cơm ăn cũng không yên!" Nạp Lan Tĩnh cau mày, cố tình làm cho nàng ngồi xuống, lão thái thái vừa mới cố ý làm khó dễ Vũ nhi, chính mình không nói chuyện, liền cấp cho nàng mặt mũi. Bây giờ Vũ nhi có thai, bản thân mình sao có thể để nàng tuỳ ý giày vò, hơn nữa một câu cuối cùng của Nạp Lan Tĩnh là xưng bản quận chúa, chính là nói cho lão thái thái, nếu như Vũ nhi đứng, nàng cũng sẽ không ngồi. Bây giờ nàng đã là quận chúa, nếu như nàng đứng, ai có tư cách ngồi ăn cơm? Nạp Lan Diệp Hoa mặc dù là quan viên nhất phẩm, nhưng nghiêm khắc mà nói, hắn chung quy không bằng hoàng gia tôn quý!
"Các ngươi! Phản! Phản!" Lão thái thái không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn Nạp Lan Diệp Hoa cũng không nói, trong lòng có chút khiếp sợ, thủ đoạn Nạp Lan Tĩnh nàng đã nhận thức qua, nếu nói Tướng phủ này nàng sợ ai nhất thì chính là Nạp Lan Tĩnh!
"Vũ nhi, mẫu thân cho ngươi ngồi liền ngồi đi, người một nhà nào có nhiều quy củ như vậy, tổ mẫu món ăn này rất ngon, ngài nếm thử!" Ở một bên, Nạp Lan Hiên cuối cùng nhìn không được nữa, hắn tuy rằng chán ghét lão thái thái nhưng chung quy cũng là trưởng bối, nhưng hắn cũng không muốn Vũ nhi chịu ủy khuất, lập tức mở miệng dỗ dành lão thái thái!
"Vẫn là tôn tử ta hiểu lòng người!" Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, nàng thương yêu Nạp Lan Hiên nhất, Nạp Lan Hiên nói cái gì nàng đều vui lòng nghe, bây giờ nhìn Nạp Lan Hiên vì mình gắp rau, ý cười trên mặt càng đậm, ngọt giống như được ăn mật!
Lúc này Vũ nhi mới ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn sường mặt của Nạp Lan Hiên, trong lòng có vài phần mừng rỡ, hắn vì mình nói chuyện, có phải hay không đáy lòng vẫn là có mình, nghĩ vậy Vũ nhi cảm thấy mấy ngày nay nàng ăn khổ cuối cùng cũng không phải vô ích!
Bữa cơm này, mọi người đều có tâm sự riêng, Nạp Lan Diệp Hoa nhìn giương mặt Nạp Lan Hiên vô cùng lạnh nhạt, trong lòng thực phiền chán, mỗi lần nghĩ muốn phát hỏa lại nhìn Nạp Lan Hiên lộ ra một đầu tóc trắng, tức thì đè ép bực dọc trở về, ăn qua loa vài miếng, vội đi ra ngoài , chắc lại đi xem Niệm Nô!
Mọi người dùng thiện xong rồi, ngồi cùng một chỗ uống trà tán gẫu một hồi, Vũ nhi nhìn Nạp Lan Hiên ngồi ở chỗ kia cũng không rời đi trong lòng vừa mới dâng lên một chút tình cảm ấm áp lập tức lạnh lẽo, nàng tự nhiên hiểu Nạp Lan Hiên vì sao không ly khai mà còn ngồi ở đây!
"Tổ mẫu, mẫu thân, Vũ nhi có một chuyện muốn nói!" Vũ nhi đứng dậy người hơi cúi, trong mắt mang theo một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, hơi quay đầu xem mắt Nạp Lan Hiên, nhìn thấy khuôn mặt không lộ ra biểu cảm gì, trong lòng đau lòng hơn!
"Ai, nói đi!" Tay Cung thị nâng chung trà lên dừng lại, trong lòng đương nhiên biết là chuyện gì, hơi thở dài. Vũ nhi này quá thiện tâm, nếu đổi là người khác sợ đã sớm náo loạn, Vũ nhi chịu đựng tới bây giờ mới nói cũng không dễ. Trong lòng âm thầm hạ quyết định, nếu như Vũ nhi nhắc tới, chính mình tuyệt đối sẽ không thiên vị, chung quy Nạp Lan Hiên mới là người có lỗi!
"Lăng Nhược Tích, vào đi!" Vũ nhi đối với cửa gọi một câu, Lăng Nhược Tích lập tức nhanh chóng tiêu sái tiến vào, nàng chờ đã sớm sốt ruột, thật vất vả đợi được nàng kính trà xong, vài người còn dùng bữa, nghĩ đến sáng nay chính mình cái gì cũng không có ăn, trong bụng trống không, trong lòng không khỏi oán giận vài câu. Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy thiếu phu nhân này căn bản không có lòng nâng vị mình, nhưng suy cho cùng cũng thực không cam lòng, nhìn các nàng dùng thiện xong, lại còn uống trà, trong lòng lạnh đến lợi hại, bây giờ cuối cùng cũng đến lúc gọi chính mình vào, trên mặt sửng sốt, vội vàng tiêu sái đi vào!
"Gặp qua lão thái thái, phu nhân, thiếu gia, Thiếu phu nhân, Đại tiểu thư!" Lăng Nhược Tích đứng ở chính giữa, quy củ dập đầu vài cái, trên mặt mang theo dè dặt, dường như có phần sợ hãi, hơi ngẩng đầu lên!
"Anh Đào!" Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy nhịn không được gọi lên tiếng, nàng nghe nói có một nha đầu cực giống Anh Đào, nhưng hôm nay đâu phải giống, căn bản là phân biệt không được. Lòng của nàng có hơi chìm xuống, mình cũng cảm thấy rất giống, Nạp Lan Hiên khẳng định lại càng cho rằng giống hơn, chính mình nguyên tưởng rằng là một tiểu nha đầu, nếu như không an phận sau này sẽ trừ bỏ, nhưng hôm nay nhìn nàng, dễ dàng trừ bỏ nàng, sợ khiến Nạp Lan Hiên chịu không nổi, làm sao bây giờ, tóc hắn đã bạc trắng, lại đến một lần như vậy, có phải hay không mệnh cũng sẽ không còn!
Cung thị cùng lão thái thái nhìn thấy Lăng Nhược Tích, trên mặt đều mang theo chút kinh ngạc, các nàng đều từng trông thấy Anh Đào, nếu không có Nạp Lan Tĩnh nói cho các nàng biết trước, nói không chừng phải hỏi nàng đó là người hay quỷ!
"Tổ mẫu, nương, Lăng Nhược Tích này, nàng!" Vũ nhi bỗng chốc ngừng lại, không biết nên mở miệng như thế nào, "Nàng thực rất biết lễ nghĩa, Vũ nhi cùng phu quân đã thương lượng, muốn nâng nàng làm di nương, nhưng không biết tổ mẫu cùng mẫu thân ý tứ..." Thanh âm Vũ nhi càng ngày càng thấp, trên mặt đau khổ, vì phu quân mình mà nạp thiếp, mặc dù biết rõ hắn không thương chính mình nhưng như trước thực rất khó khăn.
"Vũ nhi, ngươi mới vừa vào phủ, chuyện này sau này rồi nói!" Cung thị hơi cau mày, nàng cho rằng Vũ nhi sẽ ủy khuất cầu làm mình làm chủ, cũng không nghĩ tới nàng thế nhưng mở miệng nâng người mới tới làm di nương, Cung thị nhìn thấy rõ ràng Vũ nhi chắc chắn yêu thương Nạp Lan Hiên sâu sắc. Cung thị không khỏi thở dài, dường như nghĩ tới tuổi trẻ của chính mình, nhìn Nạp Lan Diệp Hoa nạp một cái rồi một cái nữ nhân, nhưng lại bất lực, cái loại cảm giác này rất đau! Trong lòng liền không khỏi càng thêm thương tiếc Vũ nhi, nàng nếu đã biết được chân tướng sự tình, tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Nương, Lăng Nhược Tích đã là người của nhi tử!" Thanh âm Nạp Lan Hiên nhẹ nhàng, vô luận chân tướng như thế nào, Lăng Nhược Tích chung quy đã là người của chính mình, chính mình thân là nam tử phải nhanh nhanh cho nàng một danh phận, nhưng trong lòng hắn luôn luôn minh bạch, hắn cuối cùng thẹn với Vũ nhi, hơn nữa lấy hiểu biết của hắn đối với Cung thị nếu chính mình không nói ra việc này Cung thị tuyệt đối không đồng ý nâng vị Lăng Nhược Tích!
"Nghịch tử! Nghịch tử!" Cung thị tức giận đến nỗi không khỏi mắng ra tiếng, trong lòng nàng tự nhiên rõ ràng Lăng Nhược Tích này nếu thật là một người biết lễ nghi liêm sỉ, mình rốt cuộc đau lòng nhi tử, cũng sẽ không khăng khăng ngăn cấm, Cung thị rốt cuộc gặp qua nữ tử mất thân còn có thể quỳ gối tại đây cầu một danh phận, hơn nữa còn là một nữ tử mới vừa nhận thức không đến một ngày, trong lòng không khỏi thầm mắng Nạp Lan Hiên hồ đồ!
"Bất quá là một nha đầu, nâng thì nâng!" Lão thái thái nhìn vẻ mặt khó xử của Nạp Lan Hiên, không khỏi nói ra ngoài miệng, hơn nữa tân nương mới vào cửa bên mình đều mang một nha đầu hồi môn, phần lớn là muốn cho phu quân mình làm thiếp, mặc dù hiện tại không nâng, sau này chờ nàng mang thai cũng sẽ nâng làm thiếp, cũng chính vì Cung thị ghen tị, mới có thể để Nạp Lan Diệp Hoa chủ động nâng thiếp!
Nạp Lan Tĩnh vài lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng chung quy là chuyện trong phòng Nạp Lan Hiên, hơn nữa thế nào cũng không tới phiên một cô nương chưa xuất giá nói ra, trong lòng chỉ có thể âm thầm thương tiếc Vũ nhi!
"Nha đầu? Chẳng qua chỉ là một nô tài, cho dù muốn nâng cũng chỉ xứng thông, huống chi Vũ nhi mới vừa vào cửa, việc này, chờ ba tháng sau nhắc lại đi!", Cung thị nhìn Nạp Lan Hiên cũng không muốn phản đối, không khỏi hòa hoãn, nhưng không thể để cho Vũ nhi chịu ủy khuất. Từ trước đến nay vẫn chưa nghe nói qua ngày đầu tiên tân nương vào cửa lập tức nâng thiếp, Cung thị nhìn Vũ nhi cúi đầu, trong lòng lại càng thương tiếc!
"Nương!" Nạp Lan Hiên gọi một câu, muốn nói, nhưng cuối cùng không biết nên mở miệng như thế nào!
"Nạp Lan hiên, ngươi đừng ích kỷ, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của nương!" Cung thị lạnh giọng, đây là lần đầu tiên nàng gọi tên huý của Nạp Lan Hiên, nàng biết Nạp Lan Hiên trong đầu không bỏ xuống được cái nha đầu kia, nhưng hắn cuối cùng đã cưới Vũ nhi, cho dù trong lòng nhớ thương nha đầu kia như thế nào, cũng nên vì Vũ nhi ngẫm lại, ngày thứ hai đêm tân hôn hắn liền sủng ái một nha đầu, ngày thứ hai liền mang tới đòi nâng làm di nương, chuyện này nếu như truyền đi ra ngoài, Vũ nhi làm sao ngẩng đầu lên trước mặt người khác được. Mặc dù chính mình yêu thương hắn, cũng không thể theo hắn hồ nháo!
"Vũ nhi cảm tạ mẫu thân!" Vũ nhi hơi phúc phúc, trong mắt rốt cuộc có chút ẩm ướt, trong lòng nàng đương nhiên hiểu được, Cung thị làm vậy chẳng qua là không để cho mình lúng túng! Nạp Lan Hiên trước đây vì Anh Đào, một đầu tóc đen bỗng trắng, Cung thị làm mẫu thân sao có thể không đau lòng, nay Cung thị vì mình làm khó dễ Nạp Lan Hiên, Vũ nhi trong lòng cuối cùng có chút cảm động!
"Tốt lắm! Đều đi xuống đi, Vũ nhi, ngươi lưu lại!" Cung thị nhíu nhíu mày, nhìn cái nha hoàn kêu Lăng Nhược Tích kia lập tức nhức đầu, nhưng hết lần này tới lần khác lại không động được, trong lòng thực khó chịu, lập tức để cho bọn họ đều lui xuống dưới, trên mặt lão thái thái tức giận. Cung thị này rốt cuộc không đem chính mình liếc mắt một cái, nhưng nhìn Nạp Lan Tĩnh trừng mắt nhìn nàng, vội vàng ly khai!
"Vũ nhi, ngươi chịu ủy khuất!" Cung thị lôi kéo tay Vũ nhi ngồi ở mép giường, hơi thở dài, đứa nhỏ này đúng thật làm cho người ta thương tiếc!
"Vũ nhi không ủy khuất!" Vũ nhi nói xong, cuối cùng nhịn không được khóc lên, giọng nói Cung thị ôn nhu, Vũ nhi không khỏi nhớ tới mẫu thân của mình cũng nói chuyện cùng chính mình như vậy, cái mũi đau xót, lớn tiếng khóc, giống như muốn đem ủy khuất mấy ngày nay đều khóc ra vậy!
"Hài tử, hài tử đáng thương của ta!" Cung thị kéo Vũ nhi gần tới bên mình, trong mắt ê ẩm, dường như cũng có giọt nước mắt muốn chảy ra!
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến ngày thứ ba lại mặt, Cung thị đã sớm cho người chuẩn bị lễ vật, mọi người đều nói lễ vật lại mặt càng nhiều càng chứng minh cô dâu ở gia đình chồng địa vị càng cao. Cung thị hận không thể đem hết thảy đồ tốt trong phủ đều cho Vũ nhi cầm!
Nạp Lan Hiên cùng Vũ nhi chân trước mới vừa đi, Nạp Lan Tĩnh cầm sách thuốc mới vừa xem thì Thu Nguyệt theo từ bên ngoài vào!
"Đại tiểu thư, Lăng Nhược Tích trong viện thiếu gia nghe nói bị trúng độc, ngay cả lão thái thái cũng bị kinh động, thỉnh đại phu đến xem, phu nhân cũng đã đi qua!" Thu Nguyệt hơi cau mày, đúng lúc Thiếu phu nhân không có ở nhà trong viện liền xảy ra chuyện, trước hết hẳn phải là kinh động phu nhân, làm sao lại kinh động lão phu nhân trước!?
"Hừ, một cái cũng không bớt chuyện!" Nạp Lan Tĩnh buông sách thuốc xuống, trong mắt mang theo nồng đậm lãnh ý, nếu như nàng có dũng khí hại Vũ nhi, chính mình tuyệt đối không thể tha nàng! Chẳng qua trưng ra gương mặt cực kỳ giống Anh Đào ca ca yêu mến, khiến cho ca ca chỉ có thể nhìn khuôn mặt này!
Nạp Lan Hiên nhìn thấy ánh mắt Lăng Nhược Tích, trên mặt thoáng có chút mất tự nhiên, hắn hơi nghiêng đầu về một bên, không rõ trong lòng là cái tư vị gì, nếu là nữ tử bình thường, bị Vũ nhi nói như vậy, nàng chắc chắn sẽ xấu hổ và giận giữ mà đi tự vẫn, nhưng nhìn Lăng Nhược Tích căn bản không hề có cái ý tứ kia, hắn hơi nhíu mày, nhớ rõ đêm qua uống say, trở về bằng cách nào cũng không nhớ. Nhưng hắn xác định ở bên ngoài nhiều nha hoàn như vậy, nếu hắn kéo Lăng Nhược Tích tiến vào, các nàng sẽ đi nói với hai nha hoàn của Vũ nhi, nhưng nhìn ánh mắt của các nàng, tựa hồ cái gì cũng không biết, đáp án duy nhất chính là Lăng Nhược Tích thừa dịp mình uống say lẻn vào, nghĩ vậy áy náy với nàng tức thì không nhiều như vừa nãy, nhưng cuối cùng hắn thật rối rắm, mỗi lần nhìn đến gương mặt này, tâm hắn không khỏi luyến tiếc muốn vĩnh viễn có thể nhìn thấy. Hắn thở dài, chung quy hắn đã phụ hai nữ tử, một người là Anh Đào mà hắn tâm tâm niệm niệm, một người là thê tử mới cùng hắn thành thân.
“Nhược Tích tuy là nô tỳ, nhưng cũng là cô nương gia đình trong sạch. Nô tỳ thật sự không còn mặt mũi sống ở trên đời này nữa, nô tỳ... nô tỳ......!” Lăng Nhược Tích nhìn Nạp Lan Hiên căn bản không có ý nói giúp mình, trong lòng sốt ruột lại không có biện pháp gì, trong mắt tràn đầy không cam lòng, nhưng hôm nay như vậy, nàng thật sự trông giống như tiểu sửu, nàng cắn chặt răng, trong lòng quyết định, quay lại đập đầu vào cái bàn!
Đông !
Cái bàn bị đụng xê dịch về phía sau lại phát ra tiếng.
“Được rồi!” Nạp Lan Hiên cuối cùng bất đắc dĩ quay đầu, đem Lăng Nhược Tích kéo lên.
Lăng Nhược Tích nhìn Nạp Lan Hiên cũng chịu kéo mình, thân mình lập tức mềm nhũn ngã vào trong ngực Nạp Lan Hiên, hơi hơi nức nở, tựa hồ chịu nhiều ủy khuất.
“Hừ, nhanh chóng đi kính trà cho mấu thân đi, Du Cẩn, mang cả Lăng Nhược Tích theo luôn!” Vũ nhi khinh thường liếc mắt nhìn Lăng Nhược Tích, làm ra vẻ, mặc dù gương mặt giống Anh Đào thì như thế nào, chung quy có một ngày Nạp Lan Hiên sẽ buồn chán mà thôi, lưu luyến với Anh Đào cũng bởi vì Lăng Nhược Tích mà phai nhạt từng chút một. Vũ nhi nghĩ vậy, không khỏi ngoéo một cái khóe miệng, ngươi cứ ra vẻ đi, ngươi càng ra vẻ, với ta càng là một cơ hội. Anh Đào đã ‘đi’, chính mình cả đời có lẽ cũng không thay thế được vị trí của Anh Đào trong lòng Nạp Lan Hiên. Nhưng nàng ( Anh Đào ) dùng toàn bộ tánh mạng đổi lấy tốt đẹp sợ là cuối cùng sẽ bởi vì nàng ( Lăng Nhược Tích ) hủy diệt toàn bộ.
Nạp Lan Hiên nhíu mày đem Lăng Nhược Tích đẩy sang một bên, ngoại trừ Anh Đào, hắn cũng không có thói quen cùng nữ nhân khác tiếp xúc thân mật, cho dù đó là người có gương mặt cực giống nàng đi!
“Đi thôi!” Nhìn Nạp Lan Hiên đi tới bên cạnh Vũ nhi, khẩu khí Du Cẩn không tốt nói một câu với Lăng Nhược Tích, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng hèn mọn!
“Ngươi!” Lăng Nhược Tích buồn bực, Nạp Lan Hiên này âm tình bất định, để nàng bị bẽ mặt như vậy, bây giờ ngay cả một con nha hoàn cũng dám đối nàng quát to. Trong lòng Lăng Nhược Tích bởi vì chuyện tối qua với Nạp Lan Hiên dĩ nhiên đã cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, trừng mắt tức giận nhìn Du Cẩn, nghĩ đến một chút nữa thôi nàng sẽ được nâng vị di nương, lạnh lùng hừ một tiếng, không cùng Du Cẩn so đo!
“Ngươi đi mau chút!” Du Cẩn nhìn Lăng Nhược Tích một dạng dụ dỗ, trong lòng tuyệt không thích, nay nhìn nàng thật đúng cho mình trở thành chủ tử, còn đối với mình trợn mắt, nếu không phải tiểu thư tính tình hảo, cho dù có nháo lên, Nạp Lan phủ cũng sẽ không để ý, như cũ đem nàng đuổi khỏi phủ, một cái nha hoàn vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc trèo lên đầu chủ tử.
“Ngươi, buông!” Lăng Nhược Tích bị Du Cẩn đẩy, thân thể không khỏi mất đà tiến về phía trước hai bước, vừa vặn đứng ở trước mặt Vũ nhi, nhìn thấy Vũ nhi lạnh lùng mang theo khinh thường nhìn chính mình, Nạp Lan Hiên lại liếc mắt cũng không nhìn nàng một cái, trong lòng thực nghẹn khuất không khỏi lên giọng quát Du Cẩn một câu.
“Làm càn! Thanh âm ngươi lớn vậy, sao đêm qua không nghe thấy ngươi kêu rên nửa câu!?” Vũ nhi nhíu mày, Du Cẩn nàng cũng còn không nỡ chửi mắng, há lại có thể để nàng (Lăng Nhược Tích) ở chỗ này tùy ý khi dễ? Hơn nữa nếu đúng như lời nàng nói, tối qua Nạp Lan Hiên say rượu cưỡng ép nàng, nếu như nàng không nguyện ý sao không thấy nàng kêu lớn tiếng như vừa rồi, trong viện nhiều người, há có thể tùy ý Nạp Lan Hiên, rõ ràng là tồn tại tâm tư khác!
“Nô tỳ, nô tỳ...” Lăng Nhược Tích cúi đầu, giọng nói nhu nhược, mang theo tiếng nức nở, răng cắn chặt môi dưới, có phần ủy khuất nhìn Nạp Lan Hiên!
“Được rồi, trong phủ nhiều quy củ, về sau để Du Cẩn dạy dỗ ngươi!” Nạp Lan Hiên nghe xong lời của Vũ nhi nói càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng. Hắn hơi cau mày, nàng tuy rằng có gương mặt giống Anh Đào nhưng tính cách một chút cũng không giống nhau, aiii, thế nhưng cho dù là vậy, hắn cũng không hạ được nhẫn tâm, đem nàng trục xuất khỏi phủ!
“Hừ!” Du Cẩn hừ lạnh một tiếng, may mắn Nạp Lan Hiên thức thời, bằng không chính mình nhất đinh trở về Hầu phủ, nói với Hầu phu nhân. Nàng nghiêm mặt ngẩng đầu lên, nhìn Vũ nhi cùng Nạp Lan Hiên đều xoay người đi ở phía trước, trên mặt tràn đầy tức giận, “Ngươi nhanh chút đi, chớ không phải để chủ tử chờ ngươi sao?” Du Cẩn nói xong nhìn phía trước Vũ nhi cùng Nạp Lan Hiên thấy bọn họ không quay đầu lại, một chân liền “ba” đạp sau lưng Lăng Nhược Tích một cái.
“Ngươi!” Lăng Nhược Tích lảo đảo vài bước, quay đầu nhìn vẻ mặt hả hê của Du Cẩn, trong lòng hận lợi hại, nhưng hai người phía trước căn bản không quay đầu lại, cố nén tức giận, mới đi về phía trước hai bước.
Lãnh Hà bên cạnh hơi lắc đầu, tính tình Du Cẩn này đúng là, ngày thường nàng ở chung với nhóm nha hoàn khác tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi, tâm tư rất lợi hại, nhưng mà nàng đối với tiểu thư cũng là thật tâm. Nàng giương mắt nhìn bóng lưng Vũ nhi, trong lòng không khỏi cười thành tiếng, tiểu thư hiểu tính tình Du Cẩn, sợ là cố ý để Du Cẩn mang theo Lăng Nhược Tích, bằng với tính tình Du Cẩn, tuyệt đối sẽ không để cho Lăng Nhược Tích dễ chịu.
Quả nhiên, đường rõ ràng rất ngắn, Lăng Nhược Tích đi cũng rất nhanh, nhưng Du Cẩn cũng không có bỏ qua cho nàng, đi một bước đá một cước, có một lần nàng nổi tâm tư cố ý làm bộ bị đẩy ngã về phía trước, vừa vặn ngã lên người Nạp Lan Hiên, nhưng hắn lại nói nàng không có quy củ nên mặc kệ, trong lòng Lăng Nhược Tích thực ủy khuất, nhưng không thể nói cái gì, thân thể của nàng đã thuộc về Nạp Lan Hiên, cùng lắm thì nhịn xuống cơn tức này, dù sao thì lát nữa nàng cũng sẽ được thăng phân vị. hơn nữa đêm tân hôn Nạp Lan Hiên lại không đi phòng thiếu phu nhân, nếu bụng của mình cũng không chịu thua kém hoài thai nhất nam bán nữ nói không chừng còn có thể được làm quý thiếp, nghĩ như thế khiến Lăng Nhược Tích cảm thấy rằng Du Cẩn đá vào người nàng dường như cũng không còn đau như trước!
***
Bên này, Cung thị chờ đến sốt ruột, Vũ nhi chính là người bà trước kia thực yêu thích, là một người biết quy củ, nhưng hôm nay đã trễ thế này sao vẫn còn chưa thấy người lại đây? Hai người ngủ quên, chả lẽ nha hoàn cũng không biết gọi?
Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, tổng cảm thấy có chút bất an, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Nàng vừa mới phái Thu Nguyệt đi qua nhìn một chút, lúc này trông thấy Thu Nguyệt trở về, Thu Nguyệt vội vã đến bên tại Nạp Lan Tĩnh nói thầm, Nạp Lan Tĩnh càng nghe lông mày cau càng chặt, trong lòng không khỏi mắng ca ca thật hồ đồ a!
“Lý ma ma, ngươi đi nhìn xem sao bây giờ hai hài tử như thế nào còn chưa tới đây?” Cung thị trong lòng chờ đến lo lắng, vội vàng quay đầu phân phó Lý ma ma đi xem xét, chớ để người khác kiếm cớ chê cười Vũ nhi không hiểu quy củ. Nạp Lan Tĩnh nhìn nét mặt Cung thị không tức giận, tức thì ở bên tai Cung thị nói khẽ vài câu, có một số chuyện, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Vũ nhi chịu ủy khuất!
“Nghịch tử!” Cung thị nghe xong, không không khỏi mắng ra tiếng, nàng tuy rằng yêu thương Nạp Lan Hiên, nhưng cũng không cho phép hắn có thể càn quấy như thế. Hôn sự là do chính hắn mở miệng cầu Hoàng thượng tứ hôn, nay ở ngay đêm tân hôn sủng người khác, đây không phải làm loạn sao? Nếu trong lòng còn nha đầu kia, hắn có thể tạm thời không thành hôn, chính nàng cũng không ép hắn, như vậy cũng không liên lụy Vũ nhi, càng nghĩ càng giận, trên mặt nàng không khỏi tức giận vài phần!
“Lão thái thái, lão gia, phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân tới rồi!” Đang nói, có nô tài vào bẩm báo, Cung thị ngồi thẳng người, kiềm chế nét mặt tức giận nhìn hai người tiến vào.
“Ra mắt tổ mẫu, ra mắt phụ thân, mẫu thân!” Vũ nhi đứng ở chính giữa hành lễ, trên mặt tươi cười đúng mực, phong thái hào phóng, không hổ là hậu nhân thế gia danh môn.
“Thỉnh an tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân!” Nạp Lan Hiên cũng hành lễ, Nạp Lan Hiên bỗng trở lạnh như băng, nhất là sau khi nhìn thấy Nạp Lan Diệp Hoa, trên người thêm vài phần sát khí, nếu không phải Nạp Lan Diệp Hoa là phụ thân thân sinh, hắn nhất định sẽ giết hắn, vì Anh Đào báo thù!
“Đứng lên đi!” Nạp Lan Diệp Hoa trầm giọng, hắn tự nhiên là nhìn thấy ánh mắt Nạp Lan Hiên, trong lòng tuy mất hứng, nhưng cũng không có phát giận, hiện giờ bên mình hắn cũng chỉ có Nạp Lan hiên là con trai duy nhất, nói không đau lòng là giả. Hắn biết Nạp Lan Hiên vì nha đầu kia mà bạc trắng tóc, trong lòng hắn cũng có chút hối hận, nhưng dù sao thân là bề trên, một số việc chung quy cũng không thể nói được!
Thấy lễ kính trà bắt đầu, hạ nhân đã chuẩn bị tốt khay đượng nước trà dâng lên, Vũ nhi đầu tiên là quỳ gối trước mặt Nạp Lan Diệp Hoa, nâng ly trà qua đỉnh đầu, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên: “Mời phụ thân dùng trà!”
“Hảo! Hảo!” Trên mặt Nạp Lan Diệp Hoa cuối cùng cũng mang ý cười, nhìn thấy nhi tử thành thân, nào có đạo lý phụ thân không cao hứng, đưa tay nhận ly trà của Vũ nhi, khẽ nhấp một chút, đem bao lì xì đã sớm chuẩn bị từ trước đặt ở giữa khay trà.
“Tạ ơn phụ thân!” Vũ nhi được hạ nhân đỡ dậy, đứng thẳng người, hơi cúi, liền tới trước mặt Cung thị quỳ xuống, “Mời mẫu thân dùng trà.” Đồng dạng nâng chén qua đỉnh đầu, sắc mặt như cũ không có thay đổi.
“Hảo! Hài tử ngoan!” Cung thị nói xong nhanh chóng nhận lấy ly trà, trong mắt còn mang theo tầng sương mù, nói xong, dùng tay lau lau khóe mắt, Nạp Lan Hiên từ sau chuyện đó, Cung thị mỗi ngày thực lo lăng, nay nhìn Nạp Lan Hiên nhanh như vậy đã thành hôn, tất nhiên là cao hứng, nhanh chóng thả lì xì vào khay, còn tự mình nâng Vũ nhi đứng dậy.
“Tạ ơn mẫu thân!” Vũ nhi đứng dậy cúi chào, thời điểm trước đây nàng đến Tướng phủ tìm Nạp Lan Tĩnh, đối với Cung thị cũng không có cái ấn tượng gì, cũng không hề thân thiết, nghe nói thân thể nàng vẫn luôn không tốt, suốt ngày nằm ở trên giường, hiện giờ trông thấy, tựa hồ tinh thần tốt hơn rất nhiều. Nhìn trong mắt Cung thị nồng đậm yêu thích, tâm Vũ nhi mới hơi thả lỏng, nàng tuy không phải lần đầu gặp gỡ Cung thị nhưng vẫn có chút khẩn trương, Cung thị chung quy cũng là đích nữ quý tộc, nàng sợ Cung thị không vừa mắt chính mình.
“Gặp qua tổ mẫu, mời tổ mẫu dùng trà.” Kính trà cho Nạp Lan Diệp Hoa cùng Cung thị xong, lại quỳ gối trước mặt lão thái thái dùng tư thế nâng ly trà qua đỉnh đầu như cũ. Nàng nghe Nạp Lan Tĩnh nói qua, vị tổ mẫu này thật rất khó sống chung, trong lòng lại cẩn thận hơn, chớ để lão thái bà này bắt được sai lầm nào mới tốt.
Lão thái thái hơi nâng mắt, cũng không có lập tức tiếp nhận trà trên tay Vũ nhi, chỉ để người giúp đỡ nàng ngồi thẳng dậy, “Aiii, nhà chồng với nhà mẹ đẻ chung quy bất đồng, Hầu phủ các người với Tướng phủ suy cho cùng cũng khác nhau, Tướng phủ nhiều quy củ, ngươi thân là cháu dâu trưởng của Nạp Lan giả, càng phải lấy mình làm gương đừng để cho người khác chê cười đi!” Trong mắt lão thái thái dường như mang theo tức giận, nàng mặc dù sống lâu trong hậu viện, nhưng cũng biết An Bình hầu mặc dù là Hầu gia, nhưng không có cái thế lực, trong lòng tức thì đối với Vũ nhi thêm vài phần kinh thường, huống chi ngày hôm nay nàng còn tới trễ, hiển nhiên muốn nói vài câu khó nghe!
Cung thị ở bên cạnh tức giận nhíu nhíu mày, nhìn bộ dáng lão thái thái kia làm ra vẻ , trong lòng liền thực khó chịu, Vũ nhi nay mới là con dâu của nàng, chính nàng một bà mẫu ( mẹ chồng ) nàng còn chưa từng để ý, nàng ở trong này gây khó dễ cái gì!
Nạp Lan Tĩnh ở bên cạnh muốn nói, nhưng cuối cùng không nói ra, lão thái thái này chỉ để Vũ nhi quỳ một hồi, chính mình ở trước mặt bảo hộ, khó tránh khỏi làm cho người ta chê cười, chính mình là không thèm để ý, đã có thể sợ Vũ nhi để ý, chỉ là Vũ nhi nàng hiện giờ có thai, ai, nàng hơi thở dài, lúc này Vũ nhi nếu gặp người làm khó dễ, che chở nàng phải là ca ca của mình mới đúng!
"Tổ mẫu nói đúng, Vũ nhi nhất định cẩn tuân dạy dỗ của tổ mẫu!" Trên mặt Vũ nhi cũng không có một chút không kiên nhẫn, vẻ mặt tựa hồ càng thành kính, thân nhân của hắn, tự nhiên tuyệt đối nàng không thể làm khó!
"Uh, đứng lên đi!" Lúc này, lão thái thái mới hơi gật gật đầu, tiếp nhận ly trà trên tay nàng, nhưng không có uống trà, chỉ đặt ở trên bàn, đem hồng bao tiền đặt ở giữa khay!
"Tạ tổ mẫu!" Vũ nhi nhanh chóng phúc phúc, trong lòng chính là thở dài nhẹ nhõm một hơi, kế tiếp đó là kính trà Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh là hậu bối, không cần quỳ xuống, hơi cúi người, tiếp nhận ly trà trong tay nha đầu.
"Tẩu tử!" Nạp Lan Tĩnh mỉm cười tiếp nhận, nàng đem cái vòng trên tay tháo xuống đeo vào cổ tay Vũ nhi. ở Tướng phủ này Vũ nhi không có người thân, vòng tay này hẳn nên để cho nàng phòng thân. "Muội không có cái gì tốt, cái vòng này là tâm ý của muội a, hi vọng tẩu có thể thích!" Nạp Lan Tĩnh nói xong, khóe mắt đã ươn ướt, nàng quả thật rất đau lòng Vũ nhi!
"Này, rất quý trọng!" Trên mặt Vũ nhi có chút kinh ngạc, ngày ấy Nạp Lan tĩnh đi Hầu phủ hai người nói chuyện phiếm, Nạp Lan Tĩnh liền nói cho nàng công dụng vòng tay này, không nghĩ tới nàng hôm nay đưa cho chính mình, Vũ nhi nói xong, lập tức muốn tháo xuống!
"Tẩu tử, ngươi nếu không nhận muội không quan tâm người nữa!" Nạp Lan Tĩnh không hờn giận nhíu nhíu mày, mọi người nhìn vòng tay Nạp Lan Tĩnh đưa cho Vũ nhi cũng không nhìn ra bảo bối gì, nhưng nhìn sắc mặt hai người, thật giống như một loại cây thảo cứu mạng, đều thực quý trọng! Hai người còn nói một hồi, Vũ nhi cuối cùng là nhận!
Kế tiếp, Vũ nhi cấp Tứ di nương kính trà, nàng chung quy là cái quý thiếp, Vũ nhi phúc phúc đưa cho Tứ di nương, Tứ di nương cuối cùng là phải quỳ xuống dưới nhận nước trà, thiếp vĩnh viễn là thiếp, vĩnh viễn không thể tôn quý so với vợ cả!
Kính trà xong xuôi, mọi người lập tức vây quanh cùng nhau dùng bữa, đây là ngày đầu tiên Vũ nhi cùng Nạp Lan hiên thành thân, bữa cơm đầu tiên đó là phải cùng một chỗ ăn, về sau liền có thể ăn ở trong viện của mình!
"Vũ nhi, nhanh đến ngồi bên cạnh nương!" Cung thị đi đến cái bàn trước mặt, trên tay vẫn lôi kéo Vũ nhi, trên mặt mang theo ý cười, càng nhìn Vũ nhi trong lòng càng thấy hài lòng, nhanh chóng đem nàng kéo ở bên cạnh chính mình!
"Nương thật sự là bất công, có tẩu tử ngay cả thân nữ nhi cũng không muốn!" Nạp Lan Tĩnh cười, nhìn Cung thị cùng Vũ nhi hợp ý như vậy, trong lòng xác thực vui mừng, lời nói như vậy, bất quá là cố ý trêu ghẹo Vũ nhi thôi!
"Ngươi nha đầu kia, Vũ nhi chớ cùng nàng so đo!" Cung thị liếc mắt một cái trừng Nạp Lan Tĩnh, vội vàng cười nói với Vũ nhi, nàng biết quan hệ Vũ nhi cùng Nạp Lan Tĩnh rất tốt, khi đó thân thể chính mình không tốt, vẫn không tỉ mỉ xem Vũ nhi này, hiện giờ cuối cùng là có cơ hội, người nữ nhi yêu mến làm sao có thể kém!
"Cám ơn nương!" Mặt Vũ nhi ửng hồng lên, trong lòng mặc dù thích Nạp Lan Hiên, nhưng ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh, chung quy vẫn có chút thẹn thùng, hơi quay đầu liếc mắt một cái trừng Nạp Lan Tĩnh, biết Nạp Lan Tĩnh là cố ý đùa giỡn nàng!
"Tân nương vào cửa sẽ có quy củ của tân nương!" Lão thái thái nhìn ba người trước mặt cười đến ngọt ngào, trong lòng không thoải mái, Cung thị không quy củ với mình, ngay cả Phiêu Vũ tân nương tử mới vào cửa cũng không một chút quy củ nào!
"Tạ tổ mẫu chỉ điểm!" Trên mặt Vũ nhi ngẩn ra, vội vàng đứng lên hơi cúi người, đứng ở phía sau Cung thị cùng Tứ di nương, tiếp nhận đôi đũa trong tay nha đầu gắp rau cho Cung thị.
Sắc mặt Cung thị lập tức chìm xuống, lão thái thái như vậy là muốn lập quy củ sao, nhưng mà dù muốn lập quy củ cũng là chuyện của mình, còn không tới phiên nàng một cái thiếp đến chõ mồm vào, Cung thị đem chiếc đũa cầm trong tay đặt thật mạnh ở trên bàn, tức thì chìa tay kéo Vũ nhi qua. "Ngươi nha đầu kia, không ngồi gần mẫu thân sao, mẫu thân cho ngươi ngồi, ngươi liền ngồi, làm sao còn không nghe lời của nương!" Trên mặt Cung thị tuy nói Vũ nhi, nhưng một câu thế nào cũng làm khó lão thái thái, nàng muốn lập quy củ, Cung thị không cho nàng nguyện ý!
" Này!" Vũ nhi có phần không biết phải làm sao, hai bên nàng cũng không muốn đắc tội, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Cung thị cùng lão thái thái dường như có vẻ thủy hỏa bất dung, từ khi vào cửa đến bây giờ còn chưa nghe qua Cung thị gọi lão thái thái một tiếng mẫu thân!
"Tẩu tử, đây là mẫu thân thương ngươi, ngươi còn không ngồi xuống, ngươi nếu đứng, sợ mẫu thân cũng cho ta cùng đứng với ngươi, ôi bản quận chúa ngay cả bữa cơm ăn cũng không yên!" Nạp Lan Tĩnh cau mày, cố tình làm cho nàng ngồi xuống, lão thái thái vừa mới cố ý làm khó dễ Vũ nhi, chính mình không nói chuyện, liền cấp cho nàng mặt mũi. Bây giờ Vũ nhi có thai, bản thân mình sao có thể để nàng tuỳ ý giày vò, hơn nữa một câu cuối cùng của Nạp Lan Tĩnh là xưng bản quận chúa, chính là nói cho lão thái thái, nếu như Vũ nhi đứng, nàng cũng sẽ không ngồi. Bây giờ nàng đã là quận chúa, nếu như nàng đứng, ai có tư cách ngồi ăn cơm? Nạp Lan Diệp Hoa mặc dù là quan viên nhất phẩm, nhưng nghiêm khắc mà nói, hắn chung quy không bằng hoàng gia tôn quý!
"Các ngươi! Phản! Phản!" Lão thái thái không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn Nạp Lan Diệp Hoa cũng không nói, trong lòng có chút khiếp sợ, thủ đoạn Nạp Lan Tĩnh nàng đã nhận thức qua, nếu nói Tướng phủ này nàng sợ ai nhất thì chính là Nạp Lan Tĩnh!
"Vũ nhi, mẫu thân cho ngươi ngồi liền ngồi đi, người một nhà nào có nhiều quy củ như vậy, tổ mẫu món ăn này rất ngon, ngài nếm thử!" Ở một bên, Nạp Lan Hiên cuối cùng nhìn không được nữa, hắn tuy rằng chán ghét lão thái thái nhưng chung quy cũng là trưởng bối, nhưng hắn cũng không muốn Vũ nhi chịu ủy khuất, lập tức mở miệng dỗ dành lão thái thái!
"Vẫn là tôn tử ta hiểu lòng người!" Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, nàng thương yêu Nạp Lan Hiên nhất, Nạp Lan Hiên nói cái gì nàng đều vui lòng nghe, bây giờ nhìn Nạp Lan Hiên vì mình gắp rau, ý cười trên mặt càng đậm, ngọt giống như được ăn mật!
Lúc này Vũ nhi mới ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn sường mặt của Nạp Lan Hiên, trong lòng có vài phần mừng rỡ, hắn vì mình nói chuyện, có phải hay không đáy lòng vẫn là có mình, nghĩ vậy Vũ nhi cảm thấy mấy ngày nay nàng ăn khổ cuối cùng cũng không phải vô ích!
Bữa cơm này, mọi người đều có tâm sự riêng, Nạp Lan Diệp Hoa nhìn giương mặt Nạp Lan Hiên vô cùng lạnh nhạt, trong lòng thực phiền chán, mỗi lần nghĩ muốn phát hỏa lại nhìn Nạp Lan Hiên lộ ra một đầu tóc trắng, tức thì đè ép bực dọc trở về, ăn qua loa vài miếng, vội đi ra ngoài , chắc lại đi xem Niệm Nô!
Mọi người dùng thiện xong rồi, ngồi cùng một chỗ uống trà tán gẫu một hồi, Vũ nhi nhìn Nạp Lan Hiên ngồi ở chỗ kia cũng không rời đi trong lòng vừa mới dâng lên một chút tình cảm ấm áp lập tức lạnh lẽo, nàng tự nhiên hiểu Nạp Lan Hiên vì sao không ly khai mà còn ngồi ở đây!
"Tổ mẫu, mẫu thân, Vũ nhi có một chuyện muốn nói!" Vũ nhi đứng dậy người hơi cúi, trong mắt mang theo một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, hơi quay đầu xem mắt Nạp Lan Hiên, nhìn thấy khuôn mặt không lộ ra biểu cảm gì, trong lòng đau lòng hơn!
"Ai, nói đi!" Tay Cung thị nâng chung trà lên dừng lại, trong lòng đương nhiên biết là chuyện gì, hơi thở dài. Vũ nhi này quá thiện tâm, nếu đổi là người khác sợ đã sớm náo loạn, Vũ nhi chịu đựng tới bây giờ mới nói cũng không dễ. Trong lòng âm thầm hạ quyết định, nếu như Vũ nhi nhắc tới, chính mình tuyệt đối sẽ không thiên vị, chung quy Nạp Lan Hiên mới là người có lỗi!
"Lăng Nhược Tích, vào đi!" Vũ nhi đối với cửa gọi một câu, Lăng Nhược Tích lập tức nhanh chóng tiêu sái tiến vào, nàng chờ đã sớm sốt ruột, thật vất vả đợi được nàng kính trà xong, vài người còn dùng bữa, nghĩ đến sáng nay chính mình cái gì cũng không có ăn, trong bụng trống không, trong lòng không khỏi oán giận vài câu. Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy thiếu phu nhân này căn bản không có lòng nâng vị mình, nhưng suy cho cùng cũng thực không cam lòng, nhìn các nàng dùng thiện xong, lại còn uống trà, trong lòng lạnh đến lợi hại, bây giờ cuối cùng cũng đến lúc gọi chính mình vào, trên mặt sửng sốt, vội vàng tiêu sái đi vào!
"Gặp qua lão thái thái, phu nhân, thiếu gia, Thiếu phu nhân, Đại tiểu thư!" Lăng Nhược Tích đứng ở chính giữa, quy củ dập đầu vài cái, trên mặt mang theo dè dặt, dường như có phần sợ hãi, hơi ngẩng đầu lên!
"Anh Đào!" Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy nhịn không được gọi lên tiếng, nàng nghe nói có một nha đầu cực giống Anh Đào, nhưng hôm nay đâu phải giống, căn bản là phân biệt không được. Lòng của nàng có hơi chìm xuống, mình cũng cảm thấy rất giống, Nạp Lan Hiên khẳng định lại càng cho rằng giống hơn, chính mình nguyên tưởng rằng là một tiểu nha đầu, nếu như không an phận sau này sẽ trừ bỏ, nhưng hôm nay nhìn nàng, dễ dàng trừ bỏ nàng, sợ khiến Nạp Lan Hiên chịu không nổi, làm sao bây giờ, tóc hắn đã bạc trắng, lại đến một lần như vậy, có phải hay không mệnh cũng sẽ không còn!
Cung thị cùng lão thái thái nhìn thấy Lăng Nhược Tích, trên mặt đều mang theo chút kinh ngạc, các nàng đều từng trông thấy Anh Đào, nếu không có Nạp Lan Tĩnh nói cho các nàng biết trước, nói không chừng phải hỏi nàng đó là người hay quỷ!
"Tổ mẫu, nương, Lăng Nhược Tích này, nàng!" Vũ nhi bỗng chốc ngừng lại, không biết nên mở miệng như thế nào, "Nàng thực rất biết lễ nghĩa, Vũ nhi cùng phu quân đã thương lượng, muốn nâng nàng làm di nương, nhưng không biết tổ mẫu cùng mẫu thân ý tứ..." Thanh âm Vũ nhi càng ngày càng thấp, trên mặt đau khổ, vì phu quân mình mà nạp thiếp, mặc dù biết rõ hắn không thương chính mình nhưng như trước thực rất khó khăn.
"Vũ nhi, ngươi mới vừa vào phủ, chuyện này sau này rồi nói!" Cung thị hơi cau mày, nàng cho rằng Vũ nhi sẽ ủy khuất cầu làm mình làm chủ, cũng không nghĩ tới nàng thế nhưng mở miệng nâng người mới tới làm di nương, Cung thị nhìn thấy rõ ràng Vũ nhi chắc chắn yêu thương Nạp Lan Hiên sâu sắc. Cung thị không khỏi thở dài, dường như nghĩ tới tuổi trẻ của chính mình, nhìn Nạp Lan Diệp Hoa nạp một cái rồi một cái nữ nhân, nhưng lại bất lực, cái loại cảm giác này rất đau! Trong lòng liền không khỏi càng thêm thương tiếc Vũ nhi, nàng nếu đã biết được chân tướng sự tình, tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Nương, Lăng Nhược Tích đã là người của nhi tử!" Thanh âm Nạp Lan Hiên nhẹ nhàng, vô luận chân tướng như thế nào, Lăng Nhược Tích chung quy đã là người của chính mình, chính mình thân là nam tử phải nhanh nhanh cho nàng một danh phận, nhưng trong lòng hắn luôn luôn minh bạch, hắn cuối cùng thẹn với Vũ nhi, hơn nữa lấy hiểu biết của hắn đối với Cung thị nếu chính mình không nói ra việc này Cung thị tuyệt đối không đồng ý nâng vị Lăng Nhược Tích!
"Nghịch tử! Nghịch tử!" Cung thị tức giận đến nỗi không khỏi mắng ra tiếng, trong lòng nàng tự nhiên rõ ràng Lăng Nhược Tích này nếu thật là một người biết lễ nghi liêm sỉ, mình rốt cuộc đau lòng nhi tử, cũng sẽ không khăng khăng ngăn cấm, Cung thị rốt cuộc gặp qua nữ tử mất thân còn có thể quỳ gối tại đây cầu một danh phận, hơn nữa còn là một nữ tử mới vừa nhận thức không đến một ngày, trong lòng không khỏi thầm mắng Nạp Lan Hiên hồ đồ!
"Bất quá là một nha đầu, nâng thì nâng!" Lão thái thái nhìn vẻ mặt khó xử của Nạp Lan Hiên, không khỏi nói ra ngoài miệng, hơn nữa tân nương mới vào cửa bên mình đều mang một nha đầu hồi môn, phần lớn là muốn cho phu quân mình làm thiếp, mặc dù hiện tại không nâng, sau này chờ nàng mang thai cũng sẽ nâng làm thiếp, cũng chính vì Cung thị ghen tị, mới có thể để Nạp Lan Diệp Hoa chủ động nâng thiếp!
Nạp Lan Tĩnh vài lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng chung quy là chuyện trong phòng Nạp Lan Hiên, hơn nữa thế nào cũng không tới phiên một cô nương chưa xuất giá nói ra, trong lòng chỉ có thể âm thầm thương tiếc Vũ nhi!
"Nha đầu? Chẳng qua chỉ là một nô tài, cho dù muốn nâng cũng chỉ xứng thông, huống chi Vũ nhi mới vừa vào cửa, việc này, chờ ba tháng sau nhắc lại đi!", Cung thị nhìn Nạp Lan Hiên cũng không muốn phản đối, không khỏi hòa hoãn, nhưng không thể để cho Vũ nhi chịu ủy khuất. Từ trước đến nay vẫn chưa nghe nói qua ngày đầu tiên tân nương vào cửa lập tức nâng thiếp, Cung thị nhìn Vũ nhi cúi đầu, trong lòng lại càng thương tiếc!
"Nương!" Nạp Lan Hiên gọi một câu, muốn nói, nhưng cuối cùng không biết nên mở miệng như thế nào!
"Nạp Lan hiên, ngươi đừng ích kỷ, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của nương!" Cung thị lạnh giọng, đây là lần đầu tiên nàng gọi tên huý của Nạp Lan Hiên, nàng biết Nạp Lan Hiên trong đầu không bỏ xuống được cái nha đầu kia, nhưng hắn cuối cùng đã cưới Vũ nhi, cho dù trong lòng nhớ thương nha đầu kia như thế nào, cũng nên vì Vũ nhi ngẫm lại, ngày thứ hai đêm tân hôn hắn liền sủng ái một nha đầu, ngày thứ hai liền mang tới đòi nâng làm di nương, chuyện này nếu như truyền đi ra ngoài, Vũ nhi làm sao ngẩng đầu lên trước mặt người khác được. Mặc dù chính mình yêu thương hắn, cũng không thể theo hắn hồ nháo!
"Vũ nhi cảm tạ mẫu thân!" Vũ nhi hơi phúc phúc, trong mắt rốt cuộc có chút ẩm ướt, trong lòng nàng đương nhiên hiểu được, Cung thị làm vậy chẳng qua là không để cho mình lúng túng! Nạp Lan Hiên trước đây vì Anh Đào, một đầu tóc đen bỗng trắng, Cung thị làm mẫu thân sao có thể không đau lòng, nay Cung thị vì mình làm khó dễ Nạp Lan Hiên, Vũ nhi trong lòng cuối cùng có chút cảm động!
"Tốt lắm! Đều đi xuống đi, Vũ nhi, ngươi lưu lại!" Cung thị nhíu nhíu mày, nhìn cái nha hoàn kêu Lăng Nhược Tích kia lập tức nhức đầu, nhưng hết lần này tới lần khác lại không động được, trong lòng thực khó chịu, lập tức để cho bọn họ đều lui xuống dưới, trên mặt lão thái thái tức giận. Cung thị này rốt cuộc không đem chính mình liếc mắt một cái, nhưng nhìn Nạp Lan Tĩnh trừng mắt nhìn nàng, vội vàng ly khai!
"Vũ nhi, ngươi chịu ủy khuất!" Cung thị lôi kéo tay Vũ nhi ngồi ở mép giường, hơi thở dài, đứa nhỏ này đúng thật làm cho người ta thương tiếc!
"Vũ nhi không ủy khuất!" Vũ nhi nói xong, cuối cùng nhịn không được khóc lên, giọng nói Cung thị ôn nhu, Vũ nhi không khỏi nhớ tới mẫu thân của mình cũng nói chuyện cùng chính mình như vậy, cái mũi đau xót, lớn tiếng khóc, giống như muốn đem ủy khuất mấy ngày nay đều khóc ra vậy!
"Hài tử, hài tử đáng thương của ta!" Cung thị kéo Vũ nhi gần tới bên mình, trong mắt ê ẩm, dường như cũng có giọt nước mắt muốn chảy ra!
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến ngày thứ ba lại mặt, Cung thị đã sớm cho người chuẩn bị lễ vật, mọi người đều nói lễ vật lại mặt càng nhiều càng chứng minh cô dâu ở gia đình chồng địa vị càng cao. Cung thị hận không thể đem hết thảy đồ tốt trong phủ đều cho Vũ nhi cầm!
Nạp Lan Hiên cùng Vũ nhi chân trước mới vừa đi, Nạp Lan Tĩnh cầm sách thuốc mới vừa xem thì Thu Nguyệt theo từ bên ngoài vào!
"Đại tiểu thư, Lăng Nhược Tích trong viện thiếu gia nghe nói bị trúng độc, ngay cả lão thái thái cũng bị kinh động, thỉnh đại phu đến xem, phu nhân cũng đã đi qua!" Thu Nguyệt hơi cau mày, đúng lúc Thiếu phu nhân không có ở nhà trong viện liền xảy ra chuyện, trước hết hẳn phải là kinh động phu nhân, làm sao lại kinh động lão phu nhân trước!?
"Hừ, một cái cũng không bớt chuyện!" Nạp Lan Tĩnh buông sách thuốc xuống, trong mắt mang theo nồng đậm lãnh ý, nếu như nàng có dũng khí hại Vũ nhi, chính mình tuyệt đối không thể tha nàng! Chẳng qua trưng ra gương mặt cực kỳ giống Anh Đào ca ca yêu mến, khiến cho ca ca chỉ có thể nhìn khuôn mặt này!
Tác giả :
Trầm Hoan