Tướng Phủ Đích Nữ
Quyển 2 - Chương 13: Thanh âm trong phòng Nạp Lan Khuynh
“Cái gì?” Cung thị cả kinh, từ chỗ ngồi đứng lên, Vận Ninh quận chúa bên cạnh chạy nhanh giúp đỡ.
“Phu nhân, tiểu thư tìm không thấy, Nhị tiểu thư nói muốn cùng tiểu thư tâm sự, nô tì tìm không được tiểu thư!” Lưu Thúy khóc nói đứt quãng, trong ánh mắt hiển hiện tia bối rối.
“Ngươi nói bậy bạ cái gì!” Lão thái thái giận dữ mở miệng, nô tài này sao lại nói thế, chắc Nạp Lan Tĩnh cùng Nạp Lan khuynh tùy tiện đi đâu đó, chẳng lẽ Nạp Lan Khuynh còn muốn hại nàng sao?
“Lão phu nhân, nô tì không dám nói dối, nhất định là Nhị tiểu thư!” Lưu Thúy lời đến bên miệng lại nuốt xuống, Nạp Lan Khuynh thân là chủ tử, có gây ra chuyện cũng không phải do nàng nói.
“Nương, con dâu không yên lòng, ngài cùng các phu nhân trước nghe diễn, con đi một lát sẽ trở lại!” Cung thị trầm tư, không quan tâm thái độ lão thái thái, lúc trước Nạp Lan Khuynh nghĩ nhiều quỷ kế như vậy, Tĩnh nhi dù thông minh cũng không thể đoán trước mọi chuyện, chính mình muốn đi nhìn một cái!.
“Sai vài nô tài đi nhìn là được rồi, ngươi thân là đương gia chủ mẫu, rời đi tính làm cái gì, rõ ràng là muốn làm cho người ta chê tướng phủ chúng ta không quy củ!” Lão thái thái trên mặt có chút không nhịn được, rốt cuộc Cung thị là con dâu mình, bị chính con dâu trước mặt nhiều người không tôn trọng mình, cũng cảm thấy mất hứng, lại có lần này lão thái thái đều không nhằm vào Nạp Lan Tĩnh, nàng là quận chúa, nhưng hôm nay đại thọ mình, đem nhiều người đều ngồi tại đây, nàng làm đương gia chủ mẫu, tiếp đãi các phu nhân mới không mất cấp bậc lê nghĩa.
“Cô, tạm thời yên tâm, vừa rồi Tĩnh biểu muội nói không khỏe, nói không chừng hiện tại đã trở lại trong phòng, ta dẫn người đi xem, nếu không có, sẽ thông báo lại cô cô!” Vận Ninh quận chúa nhìn sắc mặt hai người khó coi, sợ nói thêm làm người khác chê cười, dù sao cũng là ngày sinh lão thái thái, chuyện này lão thái thái chú ý nhất, tự nhiên không muốn ngày sinh mình nháo ra động tĩnh lớn.
”Là đại tiểu thư tướng phủ gặp chuyện không may, chúng ta không thể không để ý, vừa vặn đi ra ngoài đi dạo, còn phải làm phiền lão thái thái giảng giải vãn bối chúng ta một vài điều!” Một người mặc sa tanh đỏ thẫm váy chế thành bách hoa lá sen, đi đường tựa hồ còn mang theo một loại phiêu dật, mùa đông mặc vậy đều có vẻ ngốc, như vậy hiển nhiên càng có vẻ linh khí, bên môi mang theo ý cười, làm cho người ta không thể ghét nổi.Nàng đó là bình thê vừa được nâng của hữu tướng Đoàn thị, mẫu thân Mạnh Dao.
”Đúng vậy, nếu được lão thái thái giảng dạy dĩ nhiên là vãn bối chúng ta được hưởng phúc!” An phu nhân Phùng thị nghe được chạy nhanh tới hùa cùng, tươi cười như hoa Cúc, không có không khí xấu hổ như vừa rồi.Huống chi, người trong viện phần lớn đều là chính thê đích nữ, người nào mà không tinh tường, đầu tiên là Nạp Lan Tĩnh thân thể không khỏe, sau lại không hiểu mà biến mất, nguyên do trong đó, ngẫm lại liền thấy bất thường.
“Cũng tốt, khó được các ngươi có nhã hứng!” Lão thái thái cười, trước mặt người khác được mặt mũi, tự nhiên cũng không từ chối, hào phóng đáp ứng.
Cung thị nhíu nhíu mày, tuy rằng không hờn giận, nhưng cảm thấy ở bên trong tướng phủ, cũng sẽ không gây ra nhiễu loạn quá lớn, liền theo mọi người đi một chút, sai người đi sân Nạp Lan Tĩnh, xem Nạp Lan Tĩnh trở về chưa.
“Nếu Đại tiểu thư không ở trong sân viện mình, chắc là trong viện Nhị tiểu thư, chúng ta không có chuyện, liền đi qua nhìn một cái!” Mạnh Dao đi đầu nói, liền có mấy tiểu thư hùa theo, lão thái thái tự nhiên không nói gì, sai người dẫn theo mấy tiểu thư qua, các tiểu thư cùng một chỗ nói chuyện phiếm, cũng hợp lẽ thường.
Các phu nhân cũng không đi xa, chẳng qua là ở chung quanh nhìn, trong chốc lát có một tiểu thư đi ra, thỉnh Cung thị và các nàng qua.
Các phu nhân kinh ngạc, cũng đi theo qua, tâm Cung thị thắt chặt, thời điểm đi đến trong viện, thấy các tiểu thư đứng bên ngoài, quang người cũng không có người hầu, Cung thị chạy nhanh tiến lên phía trước vài bước.
Đột nhiên nghe được động tĩnh trong phòng, tiếng kêu thảm thiết của nữ tử làm cho người ta nghe xong đều kinh ngạc, cá vị tiểu thư không biết là nguyên do gì, tự nhiên không dám mạo muội đi vào nhìn, nhưng thật ra vài phu nhân trên mặt đều có chút đỏ lên.
“Tĩnh nhi!” Tâm Cung thị lộp bộp nhảy, nghĩ cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào.
“Xảy ra chuyện gì?” Các vị phu nhân còn chưa có phản ứng thì nghe thấy giọng nam tử, chỉ thấy Nạp Lan Diệp Hoa cau mày, vài vị quan viên theo phía sau.
“Tĩnh nhi, Tĩnh nhi!” Cung thị đi vào, hô một tiếng, đầu óc trống rỗng, chỉ có mục ý nghĩ chính là tìm được Nạp Lan Tĩnh.
“Thật sự là kỳ quái, Thế tử gặp chuyện không may, sao lại trong khuê phòng người khác?” Phía sau Nạp Lan Diệp Hoa, Nhị hoàng tử mở miệng, ánh mắt híp lại, hứng thú nhìn trong phòng, vừa nãy hạ nhân Tương Bình Vương thế tử Kiếm Hồn trước mặt mọi ngừơi đột nhiên bẩm báo thế tử xảy ra chuyện, mang theo tất cả mọi người đi vào hậu viện, làm cho người ta không thể không nghĩ nguyên do trong đó.
Các vị tiểu thư cũng có người biết thân phận Nhị hoàng tử, chạy nhanh hành lễ, ánh mắt không khỏi chằm chằm nhìn Nhị hoàng tử, trên mặt hiện tia đỏ ửng, tim nhảy loạn nhịp.
“Khiến hoàng tử chê cười!” Nạp Lan Diệp Hoa ứng phó, nhanh chóng chạy vào trong nhà, nghe được Cung thị kêu Nạp Lan Tĩnh, trong lòng cũng thắt thật chặt, nay Nạp Lan Khuynh chân đã tật, chính mình không hy vọng Nạp Lan Tĩnh gặp chuyện không may, Ninh nhi lại không phải nữ nhi của mình, tương lai không thể gả nhập hoàng thất.
“A! A!” Trong phòng thanh âm càng dâng cao! Nghĩ đến quan viên trong triều bên ngoài nghe rõ ràng, mặt hắn đỏ lên, nộ khí trong lòng đằng đằng phóng ra.
Phanh!
Mạnh mẽ đá văng cửa, nhìn hai người triền miên trên giường, trong lòng thật sự tức giận, “Tiện nhân!” Nạp Lan Diệp Hoa mắng, liền kéo hai người đang dây dưa cùng một chỗ ra.
“Tĩnh nhi, Tĩnh nhi!” Cung thị tiến lên, đem nữ tử ôm vào lòng, “Ninh nhi!” Cung thị hô ra tiếng, nháy mắt khôi phục lý trí.
“Là ai quấy rầy đại sự của gia!” Nam tử bị lôi xuống đất, trong lòng tức giận nổi ngoan ý, ánh mắt không có mở, liền đứng lên rống lớn tiếng.
“Nghịch nữ!” Nạp Lan Diệp Hoa nhìn nam tử dĩ nhiên là Kiếm Hồn, cơn tức đầy người không chỗ phát, định giáo huấn nữ tử, nhưng nhìn thấy là Ninh nhi, nâng tay lên, hung hăng hướng đến cái bàn bên cạnh, vỗ một cái phát ra tiếng vang thật lớn.
“A!” Mọi người nghe thấy tiếng động, nhanh chóng kéo nhau vào, vừa vặn nhìn thấy “cái đó” dựng “đứng”, các tiểu thư quát to một tiếng, đều che hai mắt chính mình.
“Đường đệ thật đúng là nhã hứng a!” Thanh âm Nhị hoàng tử từ từ bay tới, Kiếm Hồn vốn có chút mơ hồ nháy mắt thanh tỉnh, nhìn trên mặt mọi người ửng đỏ, tuy rằng đã sớm tính kế để mọi người nhìn thấy, thật đến thời điểm bị mọi người nhìn, lại cảm thấy thẹn thùng, nhất là có vài ánh mắt tham lam nhìn về phía mình, đáy lòng rốt cuộc là sinh ra chút phản cảm.
“Người không phong lưu uổng thiếu niên!” Kiếm Hồn nói xong, cười to vài tiếng, tay tùy tiện cầm quần áo mặc.
“Thỉnh thế tử lập tức rời khỏi đây! Tướng phủ chúng ta không chào đón ngươi!” Nghe được lời Kiếm Hồn nói, Nạp Lan Diệp Hoa dù không dám đắc tội hoàng thất, nhưng phẫn nộ trong lòng lại không nhịn được, nhìn mặt Kiếm Hồn tựa hồ còn dạt dào đắc ý, trong lòng liền hung hăng lớn tiếng với hắn.
“Tướng gia không nên tức giận, bản thế tử cùng đại tiểu thư tình đầu ý hợp, yên tâm, bản thế tử tất nhiên tới cửa cầu hôn!” Kiếm Hồn tuy tức giận, nhưng nghĩ đến rốt cuộc chiếm được Nạp Lan Tĩnh, trong lòng đã đem đoạn giận dữ kia áp xuống.
“Cút, ngươi cút cho ta!” Nghe được Kiếm Hồn còn dõng dạc muốn cầu hôn, Nạp Lan Diệp Hoa nhịn không được hét lớn, Ninh nhi nhưng là nữ nhi bệ hạ, bọn họ là đường huynh muội a, mặc dù hoàng thất cũng xảy ra chuyện tương tự, nhưng khiến người người khinh thường, huống hồ Ninh nhi còn có bệnh, nếu người ta tra ra, chính mình có thể nào… Nghĩ vậy, trên mặt Nạp Lan Diệp Hoa không biết là tức giận hay là sợ hãi, run lên.
“Cái gì, cùng đại tiểu thư tình đầu ý hợp? Ai, đường đệ nếu vừa ý Nạp Lan đại tiểu thư cần gì phải làm như vậy!” Nhị hoàng tử muốn nói lại thôi, e sợ thiên hạ không đủ loạn, đem ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người nữ tử, chỉ thấy nữ tử mắt hạnh nhắm, ửng hồng trên khuôn mặt tròn tròn còn chưa biến mất, nữ nhân này tuy rằng cũng xinh đẹp, người thấy qua Nạp Lan Tĩnh lại nhận được rõ ràng, căn bản đây không phải là Nạp Lan Tĩnh.
“Bản thế tử tất nhiên là vừa ý Nạp Lan Đại tiểu thư!” Kiếm Hồn nâng cao thanh âm, ánh mắt chuyển qua nhìn thấy nữ tử trên giường, trên mặt đột nhiên biến đổi, “Ngươi là ai? Ngươi đem Nạp Lan Tĩnh giấu đi đâu?”
“Chuyện này thật kỳ quái!” Nhị hoàng tử chậc chậc than ra tiếng, hứng thú trên mặt làm cho Kiếm Hồn quẫn bách, cơn tức trong lòng thẳng tắp trào dâng, chính mình rõ ràng là cùng Nạp Lan Tĩnh… Kiếm Hồn gắt gao cau mày, Nạp Lan Tĩnh! Bản thân chỉ nhớ cùng Nạp Lan Tĩnh nói mấy câu, sau đó cái gì cũng đều không rõ, Kiếm Hồn mạnh mẽ ngẩng đầu, thấy chính mình tựa hồ bị người đâm sau lưng.
“Ngươi, nữ nhân xấu này, ngươi đem Nạp Lan Tĩnh giấu ở nơi nào?” Kiếm Hồn tức giận, nhưng lại không thương hoa tiếc ngọc, mạnh mẽ kéo Nạp Lan Ninh bên cạnh Cung thị, nhìn nàng hai mắt nhắm nghiền, trong lòng vô cùng tức giận, lay động nàng.
Mọi người thế này mới nhìn rõ ràng, vài người còn nhận ra đó là Tứ tiểu thư tướng phủ, chủ thấy thân thể bị Kiếm Hồn kéo, lộ dưới mí mắt mọi người là thân mình nhỏ nhắn làm sao có thể gọi là nữ nhân, rõ ràng là một tiểu hài tử mười mấy tuổi, trên người có vết xanh tím, giữa hai chân tựa hồ còn có vết máu, một ít người mềm lòng còn vụng trộm gạt lệ, đáng thương cho đứa nhỏ, còn không chừng là bị đắc tội, ánh mắt nhìn về phía Kiếm Hồn đều mang theo nồng đậm chỉ trích.
Vừa vặn di nương Nạp Lan Ninh Tam di nương, lại thủy chung không có tiến lên quan tâm nửa câu, không biết đến tột cùng là trọng quy củ, hay vẫn có nguyên nhân khác.
“Buông tay! Người đâu, lôi hắn ra cho ta!” Nạp Lan Diệp Hoa giận dữ, sai người lôi Kiếm Hồn ra, ngay cả hắn thân phận tôn quý, mà làm chuyện tình như vậy, thực khinh người quá đáng, dù bẩm báo bệ hạ nơi đó, cũng là Kiếm Hồn không đúng.
“Nạp Lan Tĩnh đâu? Ngươi đem Nạp Lan Tĩnh giấu nơi nào, vừa mới rõ ràng là Nạp Lan Tĩnh!” Kiếm Hồn bị vài ngươi lôi kéo, nhưng ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, hắn tự nhiên hiểu rõ hôm nay hắn không duyên không cớ bị người tính kế, vừa ý vừa lý cũng không cam ngoan, ngoài miệng đó là cắn Nạp Lan Tĩnh không buông, hắn nhưng thật ra thông minh, hắn nếu cắn chặt không buông, trong sạch Nạp Lan Tĩnh tự nhiên là bị hoài nghi, tương lai tất nhiên không ai nguyện ý cầu thân, nàng tất nhiên phải gả cho mình làm phi.
“Phu nhân, tiểu thư tìm không thấy, Nhị tiểu thư nói muốn cùng tiểu thư tâm sự, nô tì tìm không được tiểu thư!” Lưu Thúy khóc nói đứt quãng, trong ánh mắt hiển hiện tia bối rối.
“Ngươi nói bậy bạ cái gì!” Lão thái thái giận dữ mở miệng, nô tài này sao lại nói thế, chắc Nạp Lan Tĩnh cùng Nạp Lan khuynh tùy tiện đi đâu đó, chẳng lẽ Nạp Lan Khuynh còn muốn hại nàng sao?
“Lão phu nhân, nô tì không dám nói dối, nhất định là Nhị tiểu thư!” Lưu Thúy lời đến bên miệng lại nuốt xuống, Nạp Lan Khuynh thân là chủ tử, có gây ra chuyện cũng không phải do nàng nói.
“Nương, con dâu không yên lòng, ngài cùng các phu nhân trước nghe diễn, con đi một lát sẽ trở lại!” Cung thị trầm tư, không quan tâm thái độ lão thái thái, lúc trước Nạp Lan Khuynh nghĩ nhiều quỷ kế như vậy, Tĩnh nhi dù thông minh cũng không thể đoán trước mọi chuyện, chính mình muốn đi nhìn một cái!.
“Sai vài nô tài đi nhìn là được rồi, ngươi thân là đương gia chủ mẫu, rời đi tính làm cái gì, rõ ràng là muốn làm cho người ta chê tướng phủ chúng ta không quy củ!” Lão thái thái trên mặt có chút không nhịn được, rốt cuộc Cung thị là con dâu mình, bị chính con dâu trước mặt nhiều người không tôn trọng mình, cũng cảm thấy mất hứng, lại có lần này lão thái thái đều không nhằm vào Nạp Lan Tĩnh, nàng là quận chúa, nhưng hôm nay đại thọ mình, đem nhiều người đều ngồi tại đây, nàng làm đương gia chủ mẫu, tiếp đãi các phu nhân mới không mất cấp bậc lê nghĩa.
“Cô, tạm thời yên tâm, vừa rồi Tĩnh biểu muội nói không khỏe, nói không chừng hiện tại đã trở lại trong phòng, ta dẫn người đi xem, nếu không có, sẽ thông báo lại cô cô!” Vận Ninh quận chúa nhìn sắc mặt hai người khó coi, sợ nói thêm làm người khác chê cười, dù sao cũng là ngày sinh lão thái thái, chuyện này lão thái thái chú ý nhất, tự nhiên không muốn ngày sinh mình nháo ra động tĩnh lớn.
”Là đại tiểu thư tướng phủ gặp chuyện không may, chúng ta không thể không để ý, vừa vặn đi ra ngoài đi dạo, còn phải làm phiền lão thái thái giảng giải vãn bối chúng ta một vài điều!” Một người mặc sa tanh đỏ thẫm váy chế thành bách hoa lá sen, đi đường tựa hồ còn mang theo một loại phiêu dật, mùa đông mặc vậy đều có vẻ ngốc, như vậy hiển nhiên càng có vẻ linh khí, bên môi mang theo ý cười, làm cho người ta không thể ghét nổi.Nàng đó là bình thê vừa được nâng của hữu tướng Đoàn thị, mẫu thân Mạnh Dao.
”Đúng vậy, nếu được lão thái thái giảng dạy dĩ nhiên là vãn bối chúng ta được hưởng phúc!” An phu nhân Phùng thị nghe được chạy nhanh tới hùa cùng, tươi cười như hoa Cúc, không có không khí xấu hổ như vừa rồi.Huống chi, người trong viện phần lớn đều là chính thê đích nữ, người nào mà không tinh tường, đầu tiên là Nạp Lan Tĩnh thân thể không khỏe, sau lại không hiểu mà biến mất, nguyên do trong đó, ngẫm lại liền thấy bất thường.
“Cũng tốt, khó được các ngươi có nhã hứng!” Lão thái thái cười, trước mặt người khác được mặt mũi, tự nhiên cũng không từ chối, hào phóng đáp ứng.
Cung thị nhíu nhíu mày, tuy rằng không hờn giận, nhưng cảm thấy ở bên trong tướng phủ, cũng sẽ không gây ra nhiễu loạn quá lớn, liền theo mọi người đi một chút, sai người đi sân Nạp Lan Tĩnh, xem Nạp Lan Tĩnh trở về chưa.
“Nếu Đại tiểu thư không ở trong sân viện mình, chắc là trong viện Nhị tiểu thư, chúng ta không có chuyện, liền đi qua nhìn một cái!” Mạnh Dao đi đầu nói, liền có mấy tiểu thư hùa theo, lão thái thái tự nhiên không nói gì, sai người dẫn theo mấy tiểu thư qua, các tiểu thư cùng một chỗ nói chuyện phiếm, cũng hợp lẽ thường.
Các phu nhân cũng không đi xa, chẳng qua là ở chung quanh nhìn, trong chốc lát có một tiểu thư đi ra, thỉnh Cung thị và các nàng qua.
Các phu nhân kinh ngạc, cũng đi theo qua, tâm Cung thị thắt chặt, thời điểm đi đến trong viện, thấy các tiểu thư đứng bên ngoài, quang người cũng không có người hầu, Cung thị chạy nhanh tiến lên phía trước vài bước.
Đột nhiên nghe được động tĩnh trong phòng, tiếng kêu thảm thiết của nữ tử làm cho người ta nghe xong đều kinh ngạc, cá vị tiểu thư không biết là nguyên do gì, tự nhiên không dám mạo muội đi vào nhìn, nhưng thật ra vài phu nhân trên mặt đều có chút đỏ lên.
“Tĩnh nhi!” Tâm Cung thị lộp bộp nhảy, nghĩ cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào.
“Xảy ra chuyện gì?” Các vị phu nhân còn chưa có phản ứng thì nghe thấy giọng nam tử, chỉ thấy Nạp Lan Diệp Hoa cau mày, vài vị quan viên theo phía sau.
“Tĩnh nhi, Tĩnh nhi!” Cung thị đi vào, hô một tiếng, đầu óc trống rỗng, chỉ có mục ý nghĩ chính là tìm được Nạp Lan Tĩnh.
“Thật sự là kỳ quái, Thế tử gặp chuyện không may, sao lại trong khuê phòng người khác?” Phía sau Nạp Lan Diệp Hoa, Nhị hoàng tử mở miệng, ánh mắt híp lại, hứng thú nhìn trong phòng, vừa nãy hạ nhân Tương Bình Vương thế tử Kiếm Hồn trước mặt mọi ngừơi đột nhiên bẩm báo thế tử xảy ra chuyện, mang theo tất cả mọi người đi vào hậu viện, làm cho người ta không thể không nghĩ nguyên do trong đó.
Các vị tiểu thư cũng có người biết thân phận Nhị hoàng tử, chạy nhanh hành lễ, ánh mắt không khỏi chằm chằm nhìn Nhị hoàng tử, trên mặt hiện tia đỏ ửng, tim nhảy loạn nhịp.
“Khiến hoàng tử chê cười!” Nạp Lan Diệp Hoa ứng phó, nhanh chóng chạy vào trong nhà, nghe được Cung thị kêu Nạp Lan Tĩnh, trong lòng cũng thắt thật chặt, nay Nạp Lan Khuynh chân đã tật, chính mình không hy vọng Nạp Lan Tĩnh gặp chuyện không may, Ninh nhi lại không phải nữ nhi của mình, tương lai không thể gả nhập hoàng thất.
“A! A!” Trong phòng thanh âm càng dâng cao! Nghĩ đến quan viên trong triều bên ngoài nghe rõ ràng, mặt hắn đỏ lên, nộ khí trong lòng đằng đằng phóng ra.
Phanh!
Mạnh mẽ đá văng cửa, nhìn hai người triền miên trên giường, trong lòng thật sự tức giận, “Tiện nhân!” Nạp Lan Diệp Hoa mắng, liền kéo hai người đang dây dưa cùng một chỗ ra.
“Tĩnh nhi, Tĩnh nhi!” Cung thị tiến lên, đem nữ tử ôm vào lòng, “Ninh nhi!” Cung thị hô ra tiếng, nháy mắt khôi phục lý trí.
“Là ai quấy rầy đại sự của gia!” Nam tử bị lôi xuống đất, trong lòng tức giận nổi ngoan ý, ánh mắt không có mở, liền đứng lên rống lớn tiếng.
“Nghịch nữ!” Nạp Lan Diệp Hoa nhìn nam tử dĩ nhiên là Kiếm Hồn, cơn tức đầy người không chỗ phát, định giáo huấn nữ tử, nhưng nhìn thấy là Ninh nhi, nâng tay lên, hung hăng hướng đến cái bàn bên cạnh, vỗ một cái phát ra tiếng vang thật lớn.
“A!” Mọi người nghe thấy tiếng động, nhanh chóng kéo nhau vào, vừa vặn nhìn thấy “cái đó” dựng “đứng”, các tiểu thư quát to một tiếng, đều che hai mắt chính mình.
“Đường đệ thật đúng là nhã hứng a!” Thanh âm Nhị hoàng tử từ từ bay tới, Kiếm Hồn vốn có chút mơ hồ nháy mắt thanh tỉnh, nhìn trên mặt mọi người ửng đỏ, tuy rằng đã sớm tính kế để mọi người nhìn thấy, thật đến thời điểm bị mọi người nhìn, lại cảm thấy thẹn thùng, nhất là có vài ánh mắt tham lam nhìn về phía mình, đáy lòng rốt cuộc là sinh ra chút phản cảm.
“Người không phong lưu uổng thiếu niên!” Kiếm Hồn nói xong, cười to vài tiếng, tay tùy tiện cầm quần áo mặc.
“Thỉnh thế tử lập tức rời khỏi đây! Tướng phủ chúng ta không chào đón ngươi!” Nghe được lời Kiếm Hồn nói, Nạp Lan Diệp Hoa dù không dám đắc tội hoàng thất, nhưng phẫn nộ trong lòng lại không nhịn được, nhìn mặt Kiếm Hồn tựa hồ còn dạt dào đắc ý, trong lòng liền hung hăng lớn tiếng với hắn.
“Tướng gia không nên tức giận, bản thế tử cùng đại tiểu thư tình đầu ý hợp, yên tâm, bản thế tử tất nhiên tới cửa cầu hôn!” Kiếm Hồn tuy tức giận, nhưng nghĩ đến rốt cuộc chiếm được Nạp Lan Tĩnh, trong lòng đã đem đoạn giận dữ kia áp xuống.
“Cút, ngươi cút cho ta!” Nghe được Kiếm Hồn còn dõng dạc muốn cầu hôn, Nạp Lan Diệp Hoa nhịn không được hét lớn, Ninh nhi nhưng là nữ nhi bệ hạ, bọn họ là đường huynh muội a, mặc dù hoàng thất cũng xảy ra chuyện tương tự, nhưng khiến người người khinh thường, huống hồ Ninh nhi còn có bệnh, nếu người ta tra ra, chính mình có thể nào… Nghĩ vậy, trên mặt Nạp Lan Diệp Hoa không biết là tức giận hay là sợ hãi, run lên.
“Cái gì, cùng đại tiểu thư tình đầu ý hợp? Ai, đường đệ nếu vừa ý Nạp Lan đại tiểu thư cần gì phải làm như vậy!” Nhị hoàng tử muốn nói lại thôi, e sợ thiên hạ không đủ loạn, đem ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người nữ tử, chỉ thấy nữ tử mắt hạnh nhắm, ửng hồng trên khuôn mặt tròn tròn còn chưa biến mất, nữ nhân này tuy rằng cũng xinh đẹp, người thấy qua Nạp Lan Tĩnh lại nhận được rõ ràng, căn bản đây không phải là Nạp Lan Tĩnh.
“Bản thế tử tất nhiên là vừa ý Nạp Lan Đại tiểu thư!” Kiếm Hồn nâng cao thanh âm, ánh mắt chuyển qua nhìn thấy nữ tử trên giường, trên mặt đột nhiên biến đổi, “Ngươi là ai? Ngươi đem Nạp Lan Tĩnh giấu đi đâu?”
“Chuyện này thật kỳ quái!” Nhị hoàng tử chậc chậc than ra tiếng, hứng thú trên mặt làm cho Kiếm Hồn quẫn bách, cơn tức trong lòng thẳng tắp trào dâng, chính mình rõ ràng là cùng Nạp Lan Tĩnh… Kiếm Hồn gắt gao cau mày, Nạp Lan Tĩnh! Bản thân chỉ nhớ cùng Nạp Lan Tĩnh nói mấy câu, sau đó cái gì cũng đều không rõ, Kiếm Hồn mạnh mẽ ngẩng đầu, thấy chính mình tựa hồ bị người đâm sau lưng.
“Ngươi, nữ nhân xấu này, ngươi đem Nạp Lan Tĩnh giấu ở nơi nào?” Kiếm Hồn tức giận, nhưng lại không thương hoa tiếc ngọc, mạnh mẽ kéo Nạp Lan Ninh bên cạnh Cung thị, nhìn nàng hai mắt nhắm nghiền, trong lòng vô cùng tức giận, lay động nàng.
Mọi người thế này mới nhìn rõ ràng, vài người còn nhận ra đó là Tứ tiểu thư tướng phủ, chủ thấy thân thể bị Kiếm Hồn kéo, lộ dưới mí mắt mọi người là thân mình nhỏ nhắn làm sao có thể gọi là nữ nhân, rõ ràng là một tiểu hài tử mười mấy tuổi, trên người có vết xanh tím, giữa hai chân tựa hồ còn có vết máu, một ít người mềm lòng còn vụng trộm gạt lệ, đáng thương cho đứa nhỏ, còn không chừng là bị đắc tội, ánh mắt nhìn về phía Kiếm Hồn đều mang theo nồng đậm chỉ trích.
Vừa vặn di nương Nạp Lan Ninh Tam di nương, lại thủy chung không có tiến lên quan tâm nửa câu, không biết đến tột cùng là trọng quy củ, hay vẫn có nguyên nhân khác.
“Buông tay! Người đâu, lôi hắn ra cho ta!” Nạp Lan Diệp Hoa giận dữ, sai người lôi Kiếm Hồn ra, ngay cả hắn thân phận tôn quý, mà làm chuyện tình như vậy, thực khinh người quá đáng, dù bẩm báo bệ hạ nơi đó, cũng là Kiếm Hồn không đúng.
“Nạp Lan Tĩnh đâu? Ngươi đem Nạp Lan Tĩnh giấu nơi nào, vừa mới rõ ràng là Nạp Lan Tĩnh!” Kiếm Hồn bị vài ngươi lôi kéo, nhưng ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, hắn tự nhiên hiểu rõ hôm nay hắn không duyên không cớ bị người tính kế, vừa ý vừa lý cũng không cam ngoan, ngoài miệng đó là cắn Nạp Lan Tĩnh không buông, hắn nhưng thật ra thông minh, hắn nếu cắn chặt không buông, trong sạch Nạp Lan Tĩnh tự nhiên là bị hoài nghi, tương lai tất nhiên không ai nguyện ý cầu thân, nàng tất nhiên phải gả cho mình làm phi.
Tác giả :
Trầm Hoan