Tướng Môn Độc Hậu
Chương 118: Trai lơ
Một nhà Thẩm Tín bắt đầu thu dọn hành lý, tin vui là trước khi đi Thẩm Tín quyết định tách khỏi Thẩm gia, chia nhà trước mặt người trong tộc.
Khi Thẩm Tín hay chuyện tranh chấp giữa Thẩm Diệu và Thẩm lão phu nhân lúc người trong cung đến tra xét, hắn tức giận phừng phừng. Bọn người này cũng biết lựa thời cơ bỏ đá xuống giếng, không chừa cho hắn một tí mặt mũi nào. La Tuyết Nhạn nghĩ trước đây đúng là mù mắt nên mới tin tưởng, thật tình đối đãi bọn họ.
Thẩm Tín là một người quyết đoán, lại cứng đầu, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản. Trước khi từ giã cõi đời Thẩm lão tướng quân hy vọng toàn gia hòa thuận, cuối cùng vẫn không làm được.
Thẩm lão phu nhân thể hiện bản lĩnh ca kỹ, khóc lóc om xòm tranh giành gia sản, đến khi chiếm được tòa nhà Thẩm lão tướng quân để lại với hơn phân nửa cửa hàng, ruộng đất mới thỏa mãn. Thẩm Diệu không ngăn trở, qua nhiều năm do không ai có khả năng quản lý nên những cửa hàng và ruộng đất của Thẩm gia thu vào không tốt, cứ giữ lấy có khi còn thua lỗ. Huống hồ Đại phòng sắp đến Tiểu Xuân Thành, giữ lại mấy thứ này cũng vô dụng.
Thẩm Tín có rất nhiều tiền, hàng năm được hoàng đế ban thưởng vô số, Thẩm lão phu nhân đã có sự chuẩn bị, làm sổ sách giả phủi sạch số bạc mà Thẩm Tín giao, không ngờ Thẩm Diệu cũng đáp trả, không biết từ nơi nào nàng mang đến một phần sổ sách khác, trong đó viết rõ ngày tháng năm nào, Thẩm Tín đưa vào quỹ chung bao nhiêu, bạc này được tiêu sài vào những việc chung như thế nào.
Trước mặt người trong tộc, chứng cứ rõ ràng buộc Thẩm lão phu nhân phải nhả ra một phần tiền của. Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn vốn không xem trọng vật ngoài thân, Thẩm Diệu cũng nghĩ đơn giản, lấy lại được ít hay nhiều không quan trọng, chủ yếu muốn làm khó Thẩm lão phu nhân một trận, để bà ta nuốt không trôi số bạc này.
Quả thật đúng như ý nàng, Thẩm lão phu nhân tiếc tiền đến ngã bệnh, Trần Nhược Thu càng thêm tức giận. Hiện giờ Nhiệm Uyển Vân không quản chuyện trong phủ, nàng nắm quyền quản gia, bạc dùng để chi tiêu trong phủ thiếu trước hụt sau, nay lại bị Thẩm Diệu đào bớt một phần, chỉ sợ sau này sẽ khó khăn, đến lúc đó Thẩm lão phu nhân sẽ trút giận lên người nàng.
Thẩm Nguyệt chứng kiến Trần Nhược Thu vì chuyện tiền bạc mà sứt đầu mẻ trán, nên cũng dần dần thay đổi, trước đây nàng được dạy theo tiêu chí con nhà thư hương, thanh cao kiêu ngạo, tránh xa hơi tiền, nhưng hiện tại nàng cũng muốn xông vào tranh giành một phen. Nhưng trước mặt trưởng bối trong tộc, nàng không tiện ra mặt, chỉ có thể lo lắng nói: “Lần này Ngũ muội muội đi không biết khi nào mới có thể trở về, ta nghe nói ở Tiểu Xuân Thành cái gì cũng thiếu thốn, nếu sau này không có đồ ăn đồ dùng thì thật đáng thương, vì thế vẫn nên mang theo nhiều tiền một chút.”
Thẩm Nguyệt đang trào phúng Thẩm Diệu sắp đến nơi khỉ ho cò gáy nên muốn vơ vét của cải trong nhà, La Tuyết Nhạn tức giận, nhưng chưa kịp làm gì thì Thẩm Diệu đã nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, nhìn Thẩm Nguyệt cười nói: “Đúng vậy a, nhưng mà ở kinh thành giá cả đắc đỏ, sau này không còn vật phẩm ban thưởng của hoàng thượng, Nhị tỷ nhớ đừng tiêu tiền như nước nữa nha.” Ánh mắt nàng dừng trên cổ tay Thẩm Nguyệt, cười nói: “Cũng không còn ai rộng rãi như cha ta, đưa cho ngươi vòng tay tốt như vậy đâu.”
Thẩm Nguyệt nhìn cổ tay của chính mình, sượng cứng cả người, khuôn mặt đỏ bừng. Vòng tay nàng đang đeo đúng là vật phẩm trong cung ban cho Thẩm Tín. Hàng năm trang sức được ban thưởng xuống, nữ nhân trong phủ đều được chọn trang sức cho mình. Nàng vừa chê Thẩm Diệu nghèo khổ nên vơ vét tiền bạc, Thẩm Diệu đã chỉ ra nàng đeo đồ trang sức của Đại phòng, khác gì đánh vào mặt nàng.
Nhưng mà… Nhưng mà vòng tay này quý giá lắm đó, thực lòng Thẩm Nguyệt không muốn trả lại.
Thẩm Diệu nhìn ra tâm tư của nàng, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ không cần trả lại vòng tay này đâu, làm gì có đạo lý đã cho rồi còn muốn lấy lại, Có lẽ.... Sau này ngươi cũng không có được vòng tay tốt như vậy đâu.”
Nàng vừa nói xong, sắc mặt Thẩm Vạn đen như đít nồi, có phải nàng đang nói Thẩm Vạn không có bản lĩnh, dù làm quan cả đời cũng không bằng Thẩm Tín, không được ban thưởng những thứ quý giá như vậy hay không?
Hắn lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Diệu, rồi nói với Trần Nhược Thu và Thẩm Nguyệt: “Trở về đi.” Nói xong hắn cất bước đi trước.
Tình cảm huynh đệ giả tạo trước đây cũng không cần diễn nữa, hiện tại Thẩm Tín không còn giá trị lợi dụng, Thẩm Vạn nhìn một cái cũng lười.
Thẩm Quý cũng đắc ý chắp tay thi lễ với Thẩm Tín nói: “Đại ca a, tiểu đệ đi trước.” Rồi hắn phẩy tay áo khệ nệ ưỡng cái bụng mỡ rời đi. Vạn di nương thấy thế cũng kéo tay Thẩm Đông Lăng đứng dậy, bộ dạng tiểu thiếp không hề tiếng nói của nàng mấy chục năm nay vẫn như vậy, không vì sự cố của Nhị phòng mà khác đi.
Công bằng mà nói Thẩm Quý là người thiếu kiên nhẫn, con đường làm quan chủ yếu dựa vào quan hệ với Thẩm Tín và xu nịnh mà đi lên. Tài học thua sút Thẩm Viên, lại không kiên định như Thẩm Vạn, vô tình vô nghĩa chỉ yêu chính bản thân mình, là người không chịu được khổ sở, không đáng ngại.
Nhưng hành động của hắn vẫn làm Thẩm Khâu tức giận: “Đây là người gì vậy!”
Thẩm Diệu mỉm cười không đáp. Chưa bàn đến Thẩm Vạn và Trần Nhược Thu, chỉ nói một nhà Thẩm Quý, trong vòng hai năm tới, Thẩm Nguyên Bách chết vì bệnh đậu mùa, Thẩm Quý bị Nhiệm Uyển Vân hạ dược, tuyệt tử tuyệt tôn, đời này không thể có hậu duệ, dù hắn may mắn có được quyền lực, tiền bạc và mỹ nhân thì cũng không ai kế thừa gia nghiệp. Trong ba tội bất hiếu, không có con là tội lớn đứng đầu, Thẩm Quý đã như vậy, Thẩm lão phu nhân chắc chắn sẽ thúc giục Thẩm Vạn khai chi tán diệp, như vậy Trần Nhược Thu có thể an nhàn sao?
Ác quả ác báo, cứ để lại cục diện này cho Thẩm gia tự cắn xé nhau, cả nhà bọn họ thu thập hành lý rời khỏi nơi này.
...
Phó Tu Nghi hay chuyện Thẩm Tín xin lui giữ Tiểu Xuân Thành sau khi Văn Huệ đế đã chuẩn tấu. Sự việc đã rồi, Phó Tu Nghi không tiện nói nhiều, nếu hắn bày tỏ ý kiến sẽ làm người khác nghi ngờ. Tuy vậy, hắn vẫn cảm giác việc này có điểm đáng nghi. Thẩm Tín tay nắm binh quyền, là đối tượng trọng yếu hắn quan sát nhiều năm, tuy rằng Thẩm Tín thô kệch, nhưng không phải là người xốc nổi. Dù bị đoạt binh phù, cũng không thể làm ra chuyện xin rời khỏi kinh thành ngay ngày hôm sau như vậy.
Bỗng nhiên hắn nhớ đến lời cảnh báo của Thẩm Viên: “Điện hạ không nên xem thường Ngũ muội của thần.”
Lúc Thẩm Viên nói lời này Phó Tu Nghi không để trong lòng, nay xảy ra chuyện hắn bỗng nhiên có linh cảm chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến Thẩm Diệu. Nhưng một tiểu thư được nuông chiều từ bé như nàng, sao có thể chủ động sắp sếp để bản thân đi đến vùng Tây Bắc xa xôi giá lạnh.
Phó Tu Nghi cảm thấy nghi ngờ, nhưng rốt cuộc không tìm ra chỗ hở, hắn chỉ mơ hồ nhận thấy sự việc không nên phát triển theo hướng như vậy.
Phụ tá bên cạnh thấy hắn đăm chiêu thì hỏi: “Điện hạ đang lo lắng chuyện của Uy Vũ đại tướng quân? Tuy rằng mọi chuyện diễn biến hơi khác, nhưng chúng ta đã đạt được mục đích đoạt lại binh phù, Thẩm Tín không còn nắm binh quyền, Điện hạ có thể rãnh tay phát dương thế lực.”
Phó Tu Nghi thu hồi suy nghĩ. Nếu Thẩm Diệu vẫn còn ái mộ hắn, thì hắn có thể lợi dụng lôi kéo Thẩm gia bước lên con thuyền của mình, nhưng Thẩm Diệu đột nhiên thay đổi, đối với hắn Thẩm gia không còn là một quân cờ quan trọng, chuyện của Thẩm Tín tuy rằng có chút lệch lạc so với kế hoạch, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.
Tuy vậy hắn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu hắn cưới Thẩm Diệu, mặc dù có trợ lực nhưng sẽ bị người đời nhạo báng, hắn kiêu ngạo như vậy, sao có thể để bản thân có một vết nhơ. Hắn nói: “Mấy ngày nay, ngươi hãy đi mời những người này.”
Phụ tá chắp tay tuân lệnh.
Phó Tu Nghi dời ánh nhìn, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu khởi động, cuộc chiến tranh giành thiên hạ đã bắt đầu, trong thời gian ngắn hắn phải mời chào càng nhiều nhân tài về dưới trướng của mình.
...
Ngày hôm sau cả nhà Thẩm Tín rời kinh.
Thẩm Tín âm thầm khởi hành lúc sáng sớm. Thứ nhất là không muốn đồng liêu khó xử, nếu có người đến đưa tiễn có vẻ như muốn đối nghịch với Văn Huệ đế. Văn Huệ đế trong lúc nóng giận mới để Thẩm Tín rời kinh, tâm đế vương vui giận bất thường, nếu để hắn giận chó đánh mèo thì không tốt. Thứ hai là Tiểu Xuân Thành cách kinh thành rất xa, đi sớm thì sẽ tới sớm.
Dù vậy, nhanh thì cũng phải mất khoảng vài tháng mới đến nơi.
Tuy Thẩm Tín bị đoạt binh phù, nhưng vẫn được giữ lại một bộ phận tiền quân, bên cạnh hắn và Thẩm Khâu cũng còn một số tâm phúc, hơn nữa còn có Mạc Kình và A Trí, trên đường không sợ nguy hiểm. Chuyến đi rất yên bình, lúc đầu La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín sợ Thẩm Diệu không chịu nỗi bôn ba đường dài, không ngờ Thẩm Diệu không hề kêu ca một tiếng. Thẩm Tín thấy vậy liên tục khen ngợi: “Kiều Kiều không hổ là con gái ta, tâm tính kiên cường như vậy, không một tiểu thư nào trong kinh thành có thể sánh bằng.”
La Tuyết Nhạn lườm hắn, trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với Thẩm Diệu. Một tiểu thư được nuông chiều từ bé đang êm đẹp sống trong nhung lụa, giờ phải theo bọn họ trèo non lội suối, thiếu thốn mọi thứ.
Kinh Trập vén màn xe ngựa, đây cũng là lần đầu tiên nàng rời khỏi đại trạch, cảm thấy cái gì cũng mới mẻ, lúc thì kinh ngạc chỉ vào con chim đang bay trên trời, lúc thì bất ngờ chỉ vào con thỏ trong rừng. Nàng thấy vẻ mặt Thẩm Diệu bình thản nên tò mò hỏi: “Tiểu thư không thấy lạ sao? Mấy thứ này trong thành chưa từng thấy nha.”
Nghe vậy, Cốc Vũ nhìn sắc mặt Thẩm Diệu, dò xét hỏi: “Hình như tiểu thư không hề lưu luyến kinh thành.”
La Tuyết Nhạn ngồi bên cạnh ngẩn ra.
Rời khỏi nơi đã sinh sống mười mấy năm, đi đến một nơi nàng chỉ mới nghe nói, Tiểu Xuân Thành không phồn hoa như kinh thành, phong thổ không quen, tại sao Thẩm Diệu không hề quyến luyến. Nàng rất bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ an nhàn.
An nhàn? Rời quên xa xứ, sao lại an nhàn như vậy?
Cảm giác được ánh mắt La Tuyết Nhạn, Thẩm Diệu nở nụ cười, nhìn phong cảnh bên ngoài, nói: “Có cha mẹ và đại ca bên cạnh, ta còn lưu luyến cái gì. Ở kinh thành không có người thân, sao có thể coi là gia đình.”
Trong lòng La Tuyết Nhạn đau xót. Lần này trở về nàng đã nhìn rõ bộ mặt thật của Thẩm gia, nhiều năm nay nàng để Thẩm Diệu ở nơi hang hùm như vậy, còn nghĩ rằng Thẩm Diệu sống rất tốt, thật đúng là nực cười. Có lẽ Thẩm Diệu cũng không coi đó là người nhà nên mới nói như vậy.
La Tuyết Nhạn ôm Thẩm Diệu vào lòng, áy náy nói: “Không sai, từ nay về sau Kiều Kiều sẽ luôn ở cùng cha mẹ và đại ca, không có ai dám ức hiếp ngươi.”
Thẩm Diệu rúc vào lòng La Tuyết Nhạn, mắt rũ xuống, trong đó hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Đây đâu phải lần đầu tiên nàng xa xứ, ít nhất lần này còn có người thân bên cạnh. Kiếp trước nàng bị đưa đến nước Tần làm con tin, thiên sơn vạn thủy, một mình cô độc, bên cạnh chỉ có vài nha hoàn tâm phúc. Lúc đó phong cảnh hai bên đường hết sức tiêu điều, dù ký ức đã mơ hồ nhưng cảm giác bất an kia vẫn còn in sâu tâm khảm nàng. Từ Định kinh đến nước Tần, từ nước Tần trở lại Định kinh, nàng cứ nghĩ mình hy sinh vì đại nghĩa, vì lê dân bá tánh, thật tội nghiệp cho nàng, bởi vì trong mắt người khác, lý do đó sứt sẹo buồn cười đến cỡ nào.
Hiện giờ nàng không cô độc, đến lúc trở về, tất nhiên cũng không chỉ một mình.
Đi đường núi một ngày, ánh hoàng hôn dần dần buông xuống. Trên núi không có chỗ trọ, chỉ có thể trú ngụ ở nhà dân. Gia đình kia rất nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.
Đang trên đường hành quân, Thẩm Tín cấm binh lính uống rượu, sợ mọi người lơ là chậm trễ lộ trình. Chỉ riêng Thẩm Diệu, không hiểu ra khỏi kinh thành nên tâm tình nàng buông lỏng hay sao mà uống một mạch mấy ly rượu hoa mai do gia đình này ủ, hương rượu ngọt say lòng người làm nàng không tự chủ uống cạn, hai gò má phơn phớt ửng hồng.
“Sao Kiều Kiều lại uống nhiều như vậy?” La Tuyết Nhạn ban đầu không chú ý, đến khi nhìn lại thì lo lắng, nàng nhìn Thẩm Diệu chống má gật gù, cả người ngã qua ngã lại thì chạy đến đỡ nàng.
“Cô bé chắc không nghĩ rượu này uống say.” Nữ chủ nhà cười nói: “Đây là rượu hoa mai do nhà ta tự ủ, hương vị thơm ngọt lại trong veo, uống vào sẽ ngấm từ từ. Nha đầu nhà chúng ta cũng thích lắm, mỗi lần đều uống say, nhưng rượu này rất tốt, ngủ một giấc sáng mai thức dậy cũng không bị đau đầu, phu nhân đừng lo lắng.”
La Tuyết Nhạn nghe vậy mới yên lòng, Thẩm Khâu nhìn bộ dạng Thẩm Diệu khi say rượu cảm thấy buồn cười: “Không ngờ lúc muội muội say rượu lại thú vị như vậy.”
Từ sau khi hồi kinh, Thẩm Khâu luôn thấy Thẩm Diệu lúc nào cũng trầm ổn lão luyện, có khi Thẩm Khâu còn có cảm giác Thẩm Diệu giống như tỷ tỷ của hắn. Đôi lúc hắn nhớ tới Thẩm Diệu trước đây, lúc đó tuy nàng tùy hứng điêu ngoa vô lễ, nhưng vẫn thấy rõ đó là một tiểu cô nương, có cảm giác thân thiết hơn so với hiện tại.
“Tiểu tử thúi,” Thẩm Tín đạp Thẩm Khâu một cái: “Muội muội ngươi say đến như vậy, ngươi còn ở đó vui vẻ!”
Thẩm Khâu thè lưỡi, giả vờ sợ hãi. Mọi người và chủ nhà đều cười nói vui vẻ, không hề có chút cảm giác “xa xứ” nào.
Hai tay Thẩm Diệu chống cằm, híp mắt nhìn mọi người. Tuy rượu hoa mai này dễ say, nhưng hiện tại nàng vẫn còn tỉnh táo. Hôm nay nàng thật vui vẻ, mọi chuyện tiến triển thuận lợi theo dự tính của nàng. Lần này Thẩm Tín rời kinh thật sự có rất nhiều cái lợi, thứ nhất rời xa vòng tranh đoạt ngai vàng, thứ hai năm sau kinh thành sẽ có dịch đậu mùa, tuy rằng đời trước cả nhà không bị ảnh hưởng, nhưng nàng cũng không muốn người thân mạo hiểm, rời khỏi kinh thành là cách tốt nhất, dù nàng rất muốn báo thù nhưng trước tiên phải bảo vệ người nhà.
Bữa cơm náo nhiệt đến tối muộn mới tản đi. Gia chủ nhiệt tình sắp xếp đầy đủ chỗ ngủ cho bọn họ, La Tuyết Nhạn muốn ngủ cùng Thẩm Diệu, nhưng nàng lại la lối muốn ngủ một mình. Vì thế, nữ gia chủ xếp cho nàng một gian tách biệt.
Thẩm Tín lo lắng, chỉ sợ khi có nguy hiểm không đến cứu kịp, nhưng không hiểu Thẩm Diệu bị làm sao, liều chết ôm cứng gian phòng kia không đi. Nữ gia chủ thấy vậy cười nói: “Chắc là nàng muốn nhìn hoa nở trên bờ tường? Những bông hoa nhỏ này vào lúc tuyết rơi nở rất đẹp, các tiểu cô nương đều thích. Phu nhân không cần lo lắng, xung quanh đây rất an toàn, không có thổ phỉ cường đạo, nếu sợ thì phái thêm vài người canh cửa là được rồi.”
Mọi người nghe vậy mới chú ý, bên ngoài cửa số là một vườn hoa nhỏ, trên bờ tường còn có rất nhiều dây leo, trong vườn hoa mai vẫn còn nở, nhuốm lên một tầng tuyết trắng, dưới ánh trăng trở nên xinh đẹp vô cùng.
Thẩm Khâu vừa bực mình vừa buồn cười, nhéo mũi Thẩm Diệu: “Nữ tính ghê nhỉ, chẳng trách cha mẹ đặt cho ngươi là Kiều Kiều, say như vậy còn muốn tìm chỗ ngủ đẹp đẽ mới bằng lòng a.”
La Tuyết Nhạn đập vào tay Thẩm Khâu: “Ngươi đừng có lộn xộn.” Rồi nhìn Thẩm Diệu đang hồ đồ, lắc đầu nói: “Đã không chịu ngủ cùng ta, còn muốn đến căn phòng xa như vậy. Đành chịu, bảo Mạc Kình và A Trí phái hộ vệ canh cửa một đêm đi. Kinh Trập, Cốc Vũ, các ngươi hầu hạ tiểu thư thay quần áo rồi dìu nàng về giường ngủ.”
Ở nhà dân không thể so sánh như tòa nhà ở Định kinh, có tẩm ốc, gian trong gian ngoài. La Tuyết Nhạn cũng không phải người hà khắc, bắt Kinh Trập và Cốc Vũ ngủ dưới sàn nhà, chỉ cần chăm sóc Thẩm Diệu xong các nàng có thể sang phòng bên cạnh ngủ. Có Mạc Kình và A Trí thủ hộ bên ngoài, mọi người cũng yên tâm.
Kinh Trập và Cốc Vũ giúp Thẩm Diệu rửa mặt thay quần áo, dìu nàng lên giường rồi ra ngoài khép cửa phòng lại. Mạc Kình và A Trí đã sắp xếp người canh gác xong. Kinh Trập và Cốc Vũ dặn dò bọn họ kỹ lưỡng rồi mới rời đi.
Căn phòng có khung cảnh tuyệt đẹp kia chỉ còn lại một mình Thẩm Diệu.
Mà người vốn đã lên giường ngủ kia bỗng nhiên ngồi bật dậy.
Cuối cùng rượu hoa mai cũng phát huy tác dụng, làm chủ đầu óc của Thẩm Diệu, đôi mắt nàng hỗn độn, lắc lư đi đến bên cửa sổ, thiếu chút nữa va phải cạnh bàn té ngã.
Trong bóng đêm, một đôi tay hữu lực nâng cánh tay nàng dậy, hắn mơ hồ ngửi được mùi hương nhẹ nhàng trên người nàng, một thanh âm quen thuộc vang lên: “Cẩn thận một chút.”
Thẩm Diệu thuận đà níu lấy thắt lưng hắn, cố định thân mình, không ngờ động tác của nàng làm toàn thân hắn cứng đờ.
Một lát sau ánh sáng bùng lên, không biết hắn tìm mồi lửa nơi nào thắp sáng ngọn đèn.
Dưới đèn, nam tử mặc áo hồ cừu trắng như tuyết, bên trong là áo may bằng vân cẩm màu đỏ tía, môi hồng răng trắng, đôi mắt hoa đào ẩn chứa con ngươi đen nhánh, hắn chính là Tạ Cảnh Hành.
Thẩm Diệu sửng sốt thốt lên: “Tạ Cảnh Hành?” Lúc nàng nói câu này, toàn thân nặng nề, cố gắng bám trên người Tạ Cảnh Hành để giữ thăng bằng, gần như là ôm hắn.
Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Mùi rượu nồng nặc, rốt cuộc ngươi đã uống bao nhiêu?” Hắn đánh giá Thẩm Diệu, ghét bỏ nói: “Ta có lòng tốt đến tiễn ngươi, ai ngờ gặp một con ma men.”
“Ngươi mới là ma men.” Thẩm Diệu lập tức phản bác.
“Được rồi, được rồi, nhận ra ta rồi còn biết cãi lại, xem ra ngươi không có say.” Tạ Cảnh Hành vừa nói, vừa đỡ Thẩm Diệu ngồi trên ghế, rồi dời ngọn đèn đến gần hơn.
Thẩm Diệu mặc trung y màu trắng thuần, cả người mơ mơ màng màng, khắc hẳn cô gái khôn khéo trầm ổn hàng ngày, lộ ra vài phần đáng yêu của một tiểu cô nương chân chính. Tạ Cảnh Hành nhìn nhìn, cuối cùng nhịn không được đưa hai tay véo má nàng.
Thẩm Diệu phùng má tức giận nhìn hắn.
Hiếm khi thấy nàng lộ vẻ trẻ con như vậy, Tạ Cảnh Hành cảm thấy thú vị, hắn thầm nghĩ Thẩm Diệu thật sự say rồi, tục ngữ nói rượu vào lời ra, không chừng hắn có thể khai thác một chút bèn nói: “Ta là ai?”
“Tạ Cảnh Hành.” Thẩm Diệu thật nhanh đáp.
“Biết Tạ Cảnh Hành là loại người nào không?”
Thẩm Diệu nhìn hắn, chậm rãi nhăn mày, chần chừ không nói. Tạ Cảnh Hành bị nàng nhìn đến sượng mặt, không lẽ nha đầu này đang âm thầm mắng hắn. Không ngờ Thẩm Diệu đột nhiên cười nói: “Là một người hết sức xinh đẹp!”
Tạ Cảnh Hành như bị dính thuật định thân.
Hắn đăm chiêu nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, hỏi: “Có phải ngươi đang giả vờ say không?”
“Tiểu Hầu gia họ Tạ, thiếu niên anh tài, thiên cổ hiếm gặp, tráng niên...” Câu nói dần dần hạ thấp xuống, dường như nàng đã quên mất.
Lúc đầu Tạ Cảnh Hành có chút hoài nghi, nhưng nhìn Thẩm Diệu không giống giả vờ, hắn nhướng mày nói: “Không ngờ trong lòng ngươi ta lại tốt đẹp như vậy.” Hắn kề sát mặt, trêu chọc nói: “Chẳng lẽ người thầm thương ta?”
Thẩm Diệu đưa tay đẩy hắn ra.
Tạ Cảnh Hành không biết nói gì. Nếu ngày thường, đùa giỡn Thẩm Diệu như vậy nhất định rất thú vị. Nhưng hiện tại nàng say đến nỗi đánh giá hắn là người “thiên cổ hiếm gặp”, thì trêu nàng cũng chẳng có gì vui nữa. Hắn nói: “Vốn định gặp ngươi lần cuối trước khi rời đi, nhưng ngươi lại say thành bộ dạng này, thôi vậy, ta đi đây.” Nói xong hắn đang định rời đi, không ngờ Thẩm Diệu từ trên ghế ngã bịch xuống sàn nhà.
Tạ Cảnh Hành theo bản năng lập tức muốn đến đỡ nàng, nhưng hắn đột nhiên dừng lại, đứng khoanh tay ôm ngực nhìn Thẩm Diệu giãy dụa muốn đứng lên, một lúc sau mới nói: “Ta thật muốn để ngươi tự nhìn xem bộ dạng của mình lúc này.”
Đầu Thẩm Diệu xoay vòng vòng, toàn thân không còn hơi sức, làm thế nào cũng không thể đứng lên, nằm trên mặt hồi lâu liền thấy lạnh, Tạ Cảnh Hành cuối cùng không đành lòng nhìn tiếp, từ bi đỡ nàng lên ghế. Chợt nghe Thẩm Diệu nói: “Lý công công, bản cung muốn đi xem pháo hoa.”
Trong đêm tĩnh lặng, Thẩm Diệu nói những lời này nghe hết sức rõ ràng.
Ánh sáng từ ngọn đèn dường như cũng đọng lại.
Khóe môi đang nhếch của Tạ Cảnh Hành từ từ buông xuống, đôi mắt cũng không còn ý cười, hắn khom người để mắt ngang tầm với Thẩm Diệu, trong đôi mắt hiện ra ý lạnh, hắn hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
Thẩm Diệu trợn tròn mắt nhìn hắn, gương mặt vui vẻ, ánh mắt trong suốt nhuốm đậm men say, nàng nhẹ nhàng cao ngạo chìa ra bàn tay, như muốn người khác đến đỡ lấy, ra lệnh: “Lý công công, bản cung muốn đi xem pháo hoa, ngươi cho người gọi thái tử và công chúa đến đây.” Chỉ một động tác như vậy, nhưng thần thái nàng đã thay đổi hoàn toàn, từ một cô gái ngây ngô bỗng trở thành một phụ nữ phong tình vạn chủng.
Thái tử? Công chúa?
Tạ Cảnh Hành gắt gao nhìn nàng. Gương mặt hắn anh tuấn, lúc cười như hoa xuân nỡ rộ, lúc trầm xuống lại nguy hiểm như vực sâu, đột nhiên hắn cười khẽ, nhưng là nụ cười lạnh lẽo không hề mang theo sự vui vẻ, động tác của hắn như những kẻ háo sắc, nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Diệu, nhìn thật sâu vào mắt nàng nói: “Ngươi muốn làm hoàng hậu sao?”
Thẩm Diệu ngây ngẩn nhìn hắn một lúc rồi nói: “Ta vốn là hoàng hậu.”
“Ngươi?”
“Phải, chính là bản cung.”
Tạ Cảnh Hành chậm rãi siết ngón tay, Thẩm Diệu bị hắn nắm đau, nhíu mày bất mãn.
“Tiểu nha đầu, nhỏ như vậy đã có dã tâm làm hoàng hậu.” Ánh mắt hắn nguy hiểm: “Nữ nhân có dã tâm rất tốt, chỉ là… Ngươi vẫn chỉ mới là một cô bé mà thôi.”
Thẩm Diệu nhìn hắn, dưới ánh trăng trong suốt, hoa tuyết tung bay, những nhành mai bên ngoài run rẩy, đối chiếu hình ảnh hai người, cảnh tượng phong hoa tuyết nguyệt như vậy vốn nên diễn cảnh đoàn tụ sum vầy, nhưng không, hiện tại một không khí nguy hiểm bao trùm, dường như áp suất bị đè nén sẵn sàng bùng lên bất cứ lúc nào.
Nàng là một tiểu thư lớn lên trong sự nuông chiều, nếu là nữ nhi nhà khác, họ chỉ mơ mộng gả cho một hôn phu tốt, có thể là con nhà gia thế. Còn nàng, nàng từ bước ẫn nhẫn trù tính, lúc nào cũng muốn nắm lấy thiên hạ, tuy rằng hắn biết nàng có dã tâm, nhưng vào lúc thật sự biết được, chính hắn cũng cảm thấy bất ngờ.
Tiểu cô nương mình đầy gai nhọn, là đứa con gái duy nhất của tướng quân tài danh bật nhất Minh Tề, nhìn bề ngoài thì hết sức dịu ngoan, nhưng ánh mắt lại hung tàn mạnh mẽ như dã thú, trên người nàng đầy quý khí và kiêu ngạo của vương giả, cái loại khí chất này giống hệt những người đã ở địa vị cao nhiều năm rèn giũa được, một câu “Lý công công, bản cung muốn đi xem pháo hoa” thốt ra ngân nga triền miên, giống như tiếng chuông ngân giữa đêm vắng lặng, xôn xao cả lòng người.
Dù chỉ là một giấc mơ của nàng, như khí thế ấy đúng là khí thế của một hoàng hậu thực thụ. Hiện tại chỉ mới là một tiểu nha đầu, nếu rèn luyện thêm vài năm… vẻ tao nhà thành thục này ngấm vào trong cốt tủy, chỉ sợ nàng thật sự có thể thực hiện được giấc mơ này.
Tạ Cảnh Hành chậm rãi buông cằm Thẩm Diệu, liếc mắt nhìn nàng, trong đôi mắt ẩn chứa vẻ bất đắc dĩ. Dừng một chút, hắn lại muốn rời đi, vừa xoay người lại nghe thấy Thẩm Diệu than thở: “Tiểu Lý Tử, mang áo choàng của bản cung đến đây, bản cung lạnh.”
Từ “Lý công công” đã biến thành “Tiểu Lý Tử” rồi.
Tâm trạng Tạ Cảnh Hành vốn đang phức tạp bị nàng nói một câu, nhất thời dở khóc dở cười. Hắn hỏi: “Ngươi đang sai bảo ta?”
“Lạnh.” Thẩm Diệu ủy khuất nhìn hắn.
Tạ Cảnh Hành hít sâu một hơi, cuối cùng đem áo choàng của hắn phủ lên người Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu quấn lấy áo choàng, cười với hắn một cái: “Trở về bản cung thưởng ngươi mấy khúc sa tanh.”
Thật là ân sủng khôn cùng.
Gương mặt Tạ Cảnh Hành không chút thay đổi: “Tạ nương nương ưu ái. Vi thần cáo từ.” Nói xong hắn lập tức bước đi, không ngờ lại bị Thẩm Diệu níu lấy tay áo.
Tối nay Thẩm Diệu rất khác thường, Tạ Cảnh Hành nằm mơ cũng không ngờ khi say Thẩm Diệu lại có bộ dáng như vậy, hắn vốn nghĩ thừa dịp nàng say có thể ức hiếp nàng, không ngờ người chịu thiệt thòi cuối cùng lại là hắn. Đường đường Tạ Tiểu hầu gia lại trở thành Tiểu Lý Tử cho nàng sai vặt.
Thẩm Diệu cầm tay áo của hắn, nũng nịu lắc qua lắc lại, lắc cho đến khi Tạ Cảnh Hành lại khom người, tầm mắt ngang mắt nàng. Lúc này Thẩm Diệu mới nhỏ giọng thì thầm với ‘Tiểu Lý Tử’: “Bản cung nghe nói tiền triều có nàng công chúa ở quá, vì không chịu được tịch mịch nên nàng ta nuôi trai lơ. Nếu bệ hạ đã đối với bản cung không tốt, bản cung coi như không có người chồng này, bản cung cũng nên tìm trai lơ đi thôi.” [Edit: Phan Ngọc Huyền, Ụ má, nương nương gan cùng mình.]
Tạ Cảnh Hành kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Diệu: “Thì ra trong mộng, ngươi là một phế hậu bị thất sủng.”
“Không phải thất sủng! Là chết chồng!” Thẩm Diệu nghe vậy, căm tức phản bác.
Tạ Cảnh Hành gật đầu, lười biếng nói: “Bị thất sủng thì trù ẻo cho chồng mình chết đi, ngươi đúng là độc hậu.”
Đột nhiên Thẩm Diệu mở miệng nói: “Bộ dạng ngươi thật là đẹp mắt, ngươi là trai lơ mới tới sao?”
Tạ Cảnh Hành đứng hình.
“Vị công chúa tiền triều kia tìm được một trai lơ mỹ mạo, bản cung từng nhìn thấy bức họa vẽ hắn, nhưng ta thấy hắn cũng không đẹp bằng ngươi.” Thẩm Diệu nói: “Ngươi theo bản cung đi, bản cung đảm bảo nửa đời sau của ngươi không lo cơm áo.” [Edit: Phan Ngọc Huyền, biên tập câu này tự dưng nhớ tới scandal tình ái giữa Ngô Tú Ba với Trần Dục Lâm đang rần rần trên mạng mấy hôm nay, hay cũ hơn xí là vụ Cao Toàn Mỹ và Phương Nga. Chắc hai người đàn ông này cũng từng nói câu ‘Theo anh đi, anh đảm bảo nửa đời sau của em không lo cơm áo’ cuối cùng hai cô gái ngồi tù hết, nói thật chứ trong mọi cuộc tình, dù kết quả thế nào phụ nữ vẫn là người thua thiệt, thế mà công chúng cứ chĩa mũi dùi về phía họ mới khổ.]
Tạ Cảnh Hành vốn bị mấy chữ “ngươi là trai lơ” của Thẩm Diệu chấn trụ, hiện tại hắn cũng không biết nên làm thế nào. Hắn bị coi là nam sủng sao?
Hắn còn đang trố mắt, đã thấy người đối diện dùng sức nắm lấy áo hắn, cái gì đó mềm mại tiến đến gần hắn, đôi môi nhỏ nhắn đậu trên môi hắn liếm láp rồi cắn nhẹ, hương vị rượu hoa mai tràn vào khoang miệng hắn. [Edit: Phan Ngọc Huyền, Aaaaa… Nương nương quá giảo hoạt, hôn cmnr.]
“Từ nay về sau, ngươi chính là người của bản cung.” Thẩm Diệu buông tay, mỉm cười nhìn hắn.
Đến khi Tạ Cảnh Hành phục hồi lại tinh thần, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, chính là bóp chết nữ nhân trước mặt này!
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh đặc thù, đó chính là tín hiệu truyền tin trong nội bộ của hắn. Bên ngoài Mạc Kình nghe tiếng động cũng cảnh giác hơn, Tạ Cảnh Hành cắn răng liếc nhìn Thẩm Diệu rồi phi thân ra ngoài.
A Trí mở cửa, thấy bên trong vẫn yên lặng, gãi đầu nói: “Không có gì a.”
“Chắc là ta nghe nhầm.” Mạc Kình nhíu mày.
Thiếu niên trước giờ vẫn luôn ung dung hiện tại có vẻ mất tự nhiên. Hán tử bên cạnh thấy thế, chần chừ một lúc rồi hỏi: “Chủ nhân có ve không yên lòng, vừa nãy bên trong phát sinh chuyện gì sao?”
Chỉ là gặp tiểu thư Thẩm gia để cáo biệt, tại sao lúc trở ra lại là bộ dạng này.
Dưới những tán hoa mai lay động, thiếu niên mặc vân cẩm mặt lạnh tanh nói: “Thiết Y, ngươi nhìn xem ta, lớn lên có giống… giống…”
Thiết Y khó hiểu: “Giống cái gì?”
“Thôi quên đi!” Hắn nghiến răng nghiến lợi đáp: “Chúng ta đi.”
Khi Thẩm Tín hay chuyện tranh chấp giữa Thẩm Diệu và Thẩm lão phu nhân lúc người trong cung đến tra xét, hắn tức giận phừng phừng. Bọn người này cũng biết lựa thời cơ bỏ đá xuống giếng, không chừa cho hắn một tí mặt mũi nào. La Tuyết Nhạn nghĩ trước đây đúng là mù mắt nên mới tin tưởng, thật tình đối đãi bọn họ.
Thẩm Tín là một người quyết đoán, lại cứng đầu, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản. Trước khi từ giã cõi đời Thẩm lão tướng quân hy vọng toàn gia hòa thuận, cuối cùng vẫn không làm được.
Thẩm lão phu nhân thể hiện bản lĩnh ca kỹ, khóc lóc om xòm tranh giành gia sản, đến khi chiếm được tòa nhà Thẩm lão tướng quân để lại với hơn phân nửa cửa hàng, ruộng đất mới thỏa mãn. Thẩm Diệu không ngăn trở, qua nhiều năm do không ai có khả năng quản lý nên những cửa hàng và ruộng đất của Thẩm gia thu vào không tốt, cứ giữ lấy có khi còn thua lỗ. Huống hồ Đại phòng sắp đến Tiểu Xuân Thành, giữ lại mấy thứ này cũng vô dụng.
Thẩm Tín có rất nhiều tiền, hàng năm được hoàng đế ban thưởng vô số, Thẩm lão phu nhân đã có sự chuẩn bị, làm sổ sách giả phủi sạch số bạc mà Thẩm Tín giao, không ngờ Thẩm Diệu cũng đáp trả, không biết từ nơi nào nàng mang đến một phần sổ sách khác, trong đó viết rõ ngày tháng năm nào, Thẩm Tín đưa vào quỹ chung bao nhiêu, bạc này được tiêu sài vào những việc chung như thế nào.
Trước mặt người trong tộc, chứng cứ rõ ràng buộc Thẩm lão phu nhân phải nhả ra một phần tiền của. Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn vốn không xem trọng vật ngoài thân, Thẩm Diệu cũng nghĩ đơn giản, lấy lại được ít hay nhiều không quan trọng, chủ yếu muốn làm khó Thẩm lão phu nhân một trận, để bà ta nuốt không trôi số bạc này.
Quả thật đúng như ý nàng, Thẩm lão phu nhân tiếc tiền đến ngã bệnh, Trần Nhược Thu càng thêm tức giận. Hiện giờ Nhiệm Uyển Vân không quản chuyện trong phủ, nàng nắm quyền quản gia, bạc dùng để chi tiêu trong phủ thiếu trước hụt sau, nay lại bị Thẩm Diệu đào bớt một phần, chỉ sợ sau này sẽ khó khăn, đến lúc đó Thẩm lão phu nhân sẽ trút giận lên người nàng.
Thẩm Nguyệt chứng kiến Trần Nhược Thu vì chuyện tiền bạc mà sứt đầu mẻ trán, nên cũng dần dần thay đổi, trước đây nàng được dạy theo tiêu chí con nhà thư hương, thanh cao kiêu ngạo, tránh xa hơi tiền, nhưng hiện tại nàng cũng muốn xông vào tranh giành một phen. Nhưng trước mặt trưởng bối trong tộc, nàng không tiện ra mặt, chỉ có thể lo lắng nói: “Lần này Ngũ muội muội đi không biết khi nào mới có thể trở về, ta nghe nói ở Tiểu Xuân Thành cái gì cũng thiếu thốn, nếu sau này không có đồ ăn đồ dùng thì thật đáng thương, vì thế vẫn nên mang theo nhiều tiền một chút.”
Thẩm Nguyệt đang trào phúng Thẩm Diệu sắp đến nơi khỉ ho cò gáy nên muốn vơ vét của cải trong nhà, La Tuyết Nhạn tức giận, nhưng chưa kịp làm gì thì Thẩm Diệu đã nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, nhìn Thẩm Nguyệt cười nói: “Đúng vậy a, nhưng mà ở kinh thành giá cả đắc đỏ, sau này không còn vật phẩm ban thưởng của hoàng thượng, Nhị tỷ nhớ đừng tiêu tiền như nước nữa nha.” Ánh mắt nàng dừng trên cổ tay Thẩm Nguyệt, cười nói: “Cũng không còn ai rộng rãi như cha ta, đưa cho ngươi vòng tay tốt như vậy đâu.”
Thẩm Nguyệt nhìn cổ tay của chính mình, sượng cứng cả người, khuôn mặt đỏ bừng. Vòng tay nàng đang đeo đúng là vật phẩm trong cung ban cho Thẩm Tín. Hàng năm trang sức được ban thưởng xuống, nữ nhân trong phủ đều được chọn trang sức cho mình. Nàng vừa chê Thẩm Diệu nghèo khổ nên vơ vét tiền bạc, Thẩm Diệu đã chỉ ra nàng đeo đồ trang sức của Đại phòng, khác gì đánh vào mặt nàng.
Nhưng mà… Nhưng mà vòng tay này quý giá lắm đó, thực lòng Thẩm Nguyệt không muốn trả lại.
Thẩm Diệu nhìn ra tâm tư của nàng, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ không cần trả lại vòng tay này đâu, làm gì có đạo lý đã cho rồi còn muốn lấy lại, Có lẽ.... Sau này ngươi cũng không có được vòng tay tốt như vậy đâu.”
Nàng vừa nói xong, sắc mặt Thẩm Vạn đen như đít nồi, có phải nàng đang nói Thẩm Vạn không có bản lĩnh, dù làm quan cả đời cũng không bằng Thẩm Tín, không được ban thưởng những thứ quý giá như vậy hay không?
Hắn lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Diệu, rồi nói với Trần Nhược Thu và Thẩm Nguyệt: “Trở về đi.” Nói xong hắn cất bước đi trước.
Tình cảm huynh đệ giả tạo trước đây cũng không cần diễn nữa, hiện tại Thẩm Tín không còn giá trị lợi dụng, Thẩm Vạn nhìn một cái cũng lười.
Thẩm Quý cũng đắc ý chắp tay thi lễ với Thẩm Tín nói: “Đại ca a, tiểu đệ đi trước.” Rồi hắn phẩy tay áo khệ nệ ưỡng cái bụng mỡ rời đi. Vạn di nương thấy thế cũng kéo tay Thẩm Đông Lăng đứng dậy, bộ dạng tiểu thiếp không hề tiếng nói của nàng mấy chục năm nay vẫn như vậy, không vì sự cố của Nhị phòng mà khác đi.
Công bằng mà nói Thẩm Quý là người thiếu kiên nhẫn, con đường làm quan chủ yếu dựa vào quan hệ với Thẩm Tín và xu nịnh mà đi lên. Tài học thua sút Thẩm Viên, lại không kiên định như Thẩm Vạn, vô tình vô nghĩa chỉ yêu chính bản thân mình, là người không chịu được khổ sở, không đáng ngại.
Nhưng hành động của hắn vẫn làm Thẩm Khâu tức giận: “Đây là người gì vậy!”
Thẩm Diệu mỉm cười không đáp. Chưa bàn đến Thẩm Vạn và Trần Nhược Thu, chỉ nói một nhà Thẩm Quý, trong vòng hai năm tới, Thẩm Nguyên Bách chết vì bệnh đậu mùa, Thẩm Quý bị Nhiệm Uyển Vân hạ dược, tuyệt tử tuyệt tôn, đời này không thể có hậu duệ, dù hắn may mắn có được quyền lực, tiền bạc và mỹ nhân thì cũng không ai kế thừa gia nghiệp. Trong ba tội bất hiếu, không có con là tội lớn đứng đầu, Thẩm Quý đã như vậy, Thẩm lão phu nhân chắc chắn sẽ thúc giục Thẩm Vạn khai chi tán diệp, như vậy Trần Nhược Thu có thể an nhàn sao?
Ác quả ác báo, cứ để lại cục diện này cho Thẩm gia tự cắn xé nhau, cả nhà bọn họ thu thập hành lý rời khỏi nơi này.
...
Phó Tu Nghi hay chuyện Thẩm Tín xin lui giữ Tiểu Xuân Thành sau khi Văn Huệ đế đã chuẩn tấu. Sự việc đã rồi, Phó Tu Nghi không tiện nói nhiều, nếu hắn bày tỏ ý kiến sẽ làm người khác nghi ngờ. Tuy vậy, hắn vẫn cảm giác việc này có điểm đáng nghi. Thẩm Tín tay nắm binh quyền, là đối tượng trọng yếu hắn quan sát nhiều năm, tuy rằng Thẩm Tín thô kệch, nhưng không phải là người xốc nổi. Dù bị đoạt binh phù, cũng không thể làm ra chuyện xin rời khỏi kinh thành ngay ngày hôm sau như vậy.
Bỗng nhiên hắn nhớ đến lời cảnh báo của Thẩm Viên: “Điện hạ không nên xem thường Ngũ muội của thần.”
Lúc Thẩm Viên nói lời này Phó Tu Nghi không để trong lòng, nay xảy ra chuyện hắn bỗng nhiên có linh cảm chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến Thẩm Diệu. Nhưng một tiểu thư được nuông chiều từ bé như nàng, sao có thể chủ động sắp sếp để bản thân đi đến vùng Tây Bắc xa xôi giá lạnh.
Phó Tu Nghi cảm thấy nghi ngờ, nhưng rốt cuộc không tìm ra chỗ hở, hắn chỉ mơ hồ nhận thấy sự việc không nên phát triển theo hướng như vậy.
Phụ tá bên cạnh thấy hắn đăm chiêu thì hỏi: “Điện hạ đang lo lắng chuyện của Uy Vũ đại tướng quân? Tuy rằng mọi chuyện diễn biến hơi khác, nhưng chúng ta đã đạt được mục đích đoạt lại binh phù, Thẩm Tín không còn nắm binh quyền, Điện hạ có thể rãnh tay phát dương thế lực.”
Phó Tu Nghi thu hồi suy nghĩ. Nếu Thẩm Diệu vẫn còn ái mộ hắn, thì hắn có thể lợi dụng lôi kéo Thẩm gia bước lên con thuyền của mình, nhưng Thẩm Diệu đột nhiên thay đổi, đối với hắn Thẩm gia không còn là một quân cờ quan trọng, chuyện của Thẩm Tín tuy rằng có chút lệch lạc so với kế hoạch, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.
Tuy vậy hắn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu hắn cưới Thẩm Diệu, mặc dù có trợ lực nhưng sẽ bị người đời nhạo báng, hắn kiêu ngạo như vậy, sao có thể để bản thân có một vết nhơ. Hắn nói: “Mấy ngày nay, ngươi hãy đi mời những người này.”
Phụ tá chắp tay tuân lệnh.
Phó Tu Nghi dời ánh nhìn, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu khởi động, cuộc chiến tranh giành thiên hạ đã bắt đầu, trong thời gian ngắn hắn phải mời chào càng nhiều nhân tài về dưới trướng của mình.
...
Ngày hôm sau cả nhà Thẩm Tín rời kinh.
Thẩm Tín âm thầm khởi hành lúc sáng sớm. Thứ nhất là không muốn đồng liêu khó xử, nếu có người đến đưa tiễn có vẻ như muốn đối nghịch với Văn Huệ đế. Văn Huệ đế trong lúc nóng giận mới để Thẩm Tín rời kinh, tâm đế vương vui giận bất thường, nếu để hắn giận chó đánh mèo thì không tốt. Thứ hai là Tiểu Xuân Thành cách kinh thành rất xa, đi sớm thì sẽ tới sớm.
Dù vậy, nhanh thì cũng phải mất khoảng vài tháng mới đến nơi.
Tuy Thẩm Tín bị đoạt binh phù, nhưng vẫn được giữ lại một bộ phận tiền quân, bên cạnh hắn và Thẩm Khâu cũng còn một số tâm phúc, hơn nữa còn có Mạc Kình và A Trí, trên đường không sợ nguy hiểm. Chuyến đi rất yên bình, lúc đầu La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín sợ Thẩm Diệu không chịu nỗi bôn ba đường dài, không ngờ Thẩm Diệu không hề kêu ca một tiếng. Thẩm Tín thấy vậy liên tục khen ngợi: “Kiều Kiều không hổ là con gái ta, tâm tính kiên cường như vậy, không một tiểu thư nào trong kinh thành có thể sánh bằng.”
La Tuyết Nhạn lườm hắn, trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với Thẩm Diệu. Một tiểu thư được nuông chiều từ bé đang êm đẹp sống trong nhung lụa, giờ phải theo bọn họ trèo non lội suối, thiếu thốn mọi thứ.
Kinh Trập vén màn xe ngựa, đây cũng là lần đầu tiên nàng rời khỏi đại trạch, cảm thấy cái gì cũng mới mẻ, lúc thì kinh ngạc chỉ vào con chim đang bay trên trời, lúc thì bất ngờ chỉ vào con thỏ trong rừng. Nàng thấy vẻ mặt Thẩm Diệu bình thản nên tò mò hỏi: “Tiểu thư không thấy lạ sao? Mấy thứ này trong thành chưa từng thấy nha.”
Nghe vậy, Cốc Vũ nhìn sắc mặt Thẩm Diệu, dò xét hỏi: “Hình như tiểu thư không hề lưu luyến kinh thành.”
La Tuyết Nhạn ngồi bên cạnh ngẩn ra.
Rời khỏi nơi đã sinh sống mười mấy năm, đi đến một nơi nàng chỉ mới nghe nói, Tiểu Xuân Thành không phồn hoa như kinh thành, phong thổ không quen, tại sao Thẩm Diệu không hề quyến luyến. Nàng rất bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ an nhàn.
An nhàn? Rời quên xa xứ, sao lại an nhàn như vậy?
Cảm giác được ánh mắt La Tuyết Nhạn, Thẩm Diệu nở nụ cười, nhìn phong cảnh bên ngoài, nói: “Có cha mẹ và đại ca bên cạnh, ta còn lưu luyến cái gì. Ở kinh thành không có người thân, sao có thể coi là gia đình.”
Trong lòng La Tuyết Nhạn đau xót. Lần này trở về nàng đã nhìn rõ bộ mặt thật của Thẩm gia, nhiều năm nay nàng để Thẩm Diệu ở nơi hang hùm như vậy, còn nghĩ rằng Thẩm Diệu sống rất tốt, thật đúng là nực cười. Có lẽ Thẩm Diệu cũng không coi đó là người nhà nên mới nói như vậy.
La Tuyết Nhạn ôm Thẩm Diệu vào lòng, áy náy nói: “Không sai, từ nay về sau Kiều Kiều sẽ luôn ở cùng cha mẹ và đại ca, không có ai dám ức hiếp ngươi.”
Thẩm Diệu rúc vào lòng La Tuyết Nhạn, mắt rũ xuống, trong đó hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Đây đâu phải lần đầu tiên nàng xa xứ, ít nhất lần này còn có người thân bên cạnh. Kiếp trước nàng bị đưa đến nước Tần làm con tin, thiên sơn vạn thủy, một mình cô độc, bên cạnh chỉ có vài nha hoàn tâm phúc. Lúc đó phong cảnh hai bên đường hết sức tiêu điều, dù ký ức đã mơ hồ nhưng cảm giác bất an kia vẫn còn in sâu tâm khảm nàng. Từ Định kinh đến nước Tần, từ nước Tần trở lại Định kinh, nàng cứ nghĩ mình hy sinh vì đại nghĩa, vì lê dân bá tánh, thật tội nghiệp cho nàng, bởi vì trong mắt người khác, lý do đó sứt sẹo buồn cười đến cỡ nào.
Hiện giờ nàng không cô độc, đến lúc trở về, tất nhiên cũng không chỉ một mình.
Đi đường núi một ngày, ánh hoàng hôn dần dần buông xuống. Trên núi không có chỗ trọ, chỉ có thể trú ngụ ở nhà dân. Gia đình kia rất nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.
Đang trên đường hành quân, Thẩm Tín cấm binh lính uống rượu, sợ mọi người lơ là chậm trễ lộ trình. Chỉ riêng Thẩm Diệu, không hiểu ra khỏi kinh thành nên tâm tình nàng buông lỏng hay sao mà uống một mạch mấy ly rượu hoa mai do gia đình này ủ, hương rượu ngọt say lòng người làm nàng không tự chủ uống cạn, hai gò má phơn phớt ửng hồng.
“Sao Kiều Kiều lại uống nhiều như vậy?” La Tuyết Nhạn ban đầu không chú ý, đến khi nhìn lại thì lo lắng, nàng nhìn Thẩm Diệu chống má gật gù, cả người ngã qua ngã lại thì chạy đến đỡ nàng.
“Cô bé chắc không nghĩ rượu này uống say.” Nữ chủ nhà cười nói: “Đây là rượu hoa mai do nhà ta tự ủ, hương vị thơm ngọt lại trong veo, uống vào sẽ ngấm từ từ. Nha đầu nhà chúng ta cũng thích lắm, mỗi lần đều uống say, nhưng rượu này rất tốt, ngủ một giấc sáng mai thức dậy cũng không bị đau đầu, phu nhân đừng lo lắng.”
La Tuyết Nhạn nghe vậy mới yên lòng, Thẩm Khâu nhìn bộ dạng Thẩm Diệu khi say rượu cảm thấy buồn cười: “Không ngờ lúc muội muội say rượu lại thú vị như vậy.”
Từ sau khi hồi kinh, Thẩm Khâu luôn thấy Thẩm Diệu lúc nào cũng trầm ổn lão luyện, có khi Thẩm Khâu còn có cảm giác Thẩm Diệu giống như tỷ tỷ của hắn. Đôi lúc hắn nhớ tới Thẩm Diệu trước đây, lúc đó tuy nàng tùy hứng điêu ngoa vô lễ, nhưng vẫn thấy rõ đó là một tiểu cô nương, có cảm giác thân thiết hơn so với hiện tại.
“Tiểu tử thúi,” Thẩm Tín đạp Thẩm Khâu một cái: “Muội muội ngươi say đến như vậy, ngươi còn ở đó vui vẻ!”
Thẩm Khâu thè lưỡi, giả vờ sợ hãi. Mọi người và chủ nhà đều cười nói vui vẻ, không hề có chút cảm giác “xa xứ” nào.
Hai tay Thẩm Diệu chống cằm, híp mắt nhìn mọi người. Tuy rượu hoa mai này dễ say, nhưng hiện tại nàng vẫn còn tỉnh táo. Hôm nay nàng thật vui vẻ, mọi chuyện tiến triển thuận lợi theo dự tính của nàng. Lần này Thẩm Tín rời kinh thật sự có rất nhiều cái lợi, thứ nhất rời xa vòng tranh đoạt ngai vàng, thứ hai năm sau kinh thành sẽ có dịch đậu mùa, tuy rằng đời trước cả nhà không bị ảnh hưởng, nhưng nàng cũng không muốn người thân mạo hiểm, rời khỏi kinh thành là cách tốt nhất, dù nàng rất muốn báo thù nhưng trước tiên phải bảo vệ người nhà.
Bữa cơm náo nhiệt đến tối muộn mới tản đi. Gia chủ nhiệt tình sắp xếp đầy đủ chỗ ngủ cho bọn họ, La Tuyết Nhạn muốn ngủ cùng Thẩm Diệu, nhưng nàng lại la lối muốn ngủ một mình. Vì thế, nữ gia chủ xếp cho nàng một gian tách biệt.
Thẩm Tín lo lắng, chỉ sợ khi có nguy hiểm không đến cứu kịp, nhưng không hiểu Thẩm Diệu bị làm sao, liều chết ôm cứng gian phòng kia không đi. Nữ gia chủ thấy vậy cười nói: “Chắc là nàng muốn nhìn hoa nở trên bờ tường? Những bông hoa nhỏ này vào lúc tuyết rơi nở rất đẹp, các tiểu cô nương đều thích. Phu nhân không cần lo lắng, xung quanh đây rất an toàn, không có thổ phỉ cường đạo, nếu sợ thì phái thêm vài người canh cửa là được rồi.”
Mọi người nghe vậy mới chú ý, bên ngoài cửa số là một vườn hoa nhỏ, trên bờ tường còn có rất nhiều dây leo, trong vườn hoa mai vẫn còn nở, nhuốm lên một tầng tuyết trắng, dưới ánh trăng trở nên xinh đẹp vô cùng.
Thẩm Khâu vừa bực mình vừa buồn cười, nhéo mũi Thẩm Diệu: “Nữ tính ghê nhỉ, chẳng trách cha mẹ đặt cho ngươi là Kiều Kiều, say như vậy còn muốn tìm chỗ ngủ đẹp đẽ mới bằng lòng a.”
La Tuyết Nhạn đập vào tay Thẩm Khâu: “Ngươi đừng có lộn xộn.” Rồi nhìn Thẩm Diệu đang hồ đồ, lắc đầu nói: “Đã không chịu ngủ cùng ta, còn muốn đến căn phòng xa như vậy. Đành chịu, bảo Mạc Kình và A Trí phái hộ vệ canh cửa một đêm đi. Kinh Trập, Cốc Vũ, các ngươi hầu hạ tiểu thư thay quần áo rồi dìu nàng về giường ngủ.”
Ở nhà dân không thể so sánh như tòa nhà ở Định kinh, có tẩm ốc, gian trong gian ngoài. La Tuyết Nhạn cũng không phải người hà khắc, bắt Kinh Trập và Cốc Vũ ngủ dưới sàn nhà, chỉ cần chăm sóc Thẩm Diệu xong các nàng có thể sang phòng bên cạnh ngủ. Có Mạc Kình và A Trí thủ hộ bên ngoài, mọi người cũng yên tâm.
Kinh Trập và Cốc Vũ giúp Thẩm Diệu rửa mặt thay quần áo, dìu nàng lên giường rồi ra ngoài khép cửa phòng lại. Mạc Kình và A Trí đã sắp xếp người canh gác xong. Kinh Trập và Cốc Vũ dặn dò bọn họ kỹ lưỡng rồi mới rời đi.
Căn phòng có khung cảnh tuyệt đẹp kia chỉ còn lại một mình Thẩm Diệu.
Mà người vốn đã lên giường ngủ kia bỗng nhiên ngồi bật dậy.
Cuối cùng rượu hoa mai cũng phát huy tác dụng, làm chủ đầu óc của Thẩm Diệu, đôi mắt nàng hỗn độn, lắc lư đi đến bên cửa sổ, thiếu chút nữa va phải cạnh bàn té ngã.
Trong bóng đêm, một đôi tay hữu lực nâng cánh tay nàng dậy, hắn mơ hồ ngửi được mùi hương nhẹ nhàng trên người nàng, một thanh âm quen thuộc vang lên: “Cẩn thận một chút.”
Thẩm Diệu thuận đà níu lấy thắt lưng hắn, cố định thân mình, không ngờ động tác của nàng làm toàn thân hắn cứng đờ.
Một lát sau ánh sáng bùng lên, không biết hắn tìm mồi lửa nơi nào thắp sáng ngọn đèn.
Dưới đèn, nam tử mặc áo hồ cừu trắng như tuyết, bên trong là áo may bằng vân cẩm màu đỏ tía, môi hồng răng trắng, đôi mắt hoa đào ẩn chứa con ngươi đen nhánh, hắn chính là Tạ Cảnh Hành.
Thẩm Diệu sửng sốt thốt lên: “Tạ Cảnh Hành?” Lúc nàng nói câu này, toàn thân nặng nề, cố gắng bám trên người Tạ Cảnh Hành để giữ thăng bằng, gần như là ôm hắn.
Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Mùi rượu nồng nặc, rốt cuộc ngươi đã uống bao nhiêu?” Hắn đánh giá Thẩm Diệu, ghét bỏ nói: “Ta có lòng tốt đến tiễn ngươi, ai ngờ gặp một con ma men.”
“Ngươi mới là ma men.” Thẩm Diệu lập tức phản bác.
“Được rồi, được rồi, nhận ra ta rồi còn biết cãi lại, xem ra ngươi không có say.” Tạ Cảnh Hành vừa nói, vừa đỡ Thẩm Diệu ngồi trên ghế, rồi dời ngọn đèn đến gần hơn.
Thẩm Diệu mặc trung y màu trắng thuần, cả người mơ mơ màng màng, khắc hẳn cô gái khôn khéo trầm ổn hàng ngày, lộ ra vài phần đáng yêu của một tiểu cô nương chân chính. Tạ Cảnh Hành nhìn nhìn, cuối cùng nhịn không được đưa hai tay véo má nàng.
Thẩm Diệu phùng má tức giận nhìn hắn.
Hiếm khi thấy nàng lộ vẻ trẻ con như vậy, Tạ Cảnh Hành cảm thấy thú vị, hắn thầm nghĩ Thẩm Diệu thật sự say rồi, tục ngữ nói rượu vào lời ra, không chừng hắn có thể khai thác một chút bèn nói: “Ta là ai?”
“Tạ Cảnh Hành.” Thẩm Diệu thật nhanh đáp.
“Biết Tạ Cảnh Hành là loại người nào không?”
Thẩm Diệu nhìn hắn, chậm rãi nhăn mày, chần chừ không nói. Tạ Cảnh Hành bị nàng nhìn đến sượng mặt, không lẽ nha đầu này đang âm thầm mắng hắn. Không ngờ Thẩm Diệu đột nhiên cười nói: “Là một người hết sức xinh đẹp!”
Tạ Cảnh Hành như bị dính thuật định thân.
Hắn đăm chiêu nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, hỏi: “Có phải ngươi đang giả vờ say không?”
“Tiểu Hầu gia họ Tạ, thiếu niên anh tài, thiên cổ hiếm gặp, tráng niên...” Câu nói dần dần hạ thấp xuống, dường như nàng đã quên mất.
Lúc đầu Tạ Cảnh Hành có chút hoài nghi, nhưng nhìn Thẩm Diệu không giống giả vờ, hắn nhướng mày nói: “Không ngờ trong lòng ngươi ta lại tốt đẹp như vậy.” Hắn kề sát mặt, trêu chọc nói: “Chẳng lẽ người thầm thương ta?”
Thẩm Diệu đưa tay đẩy hắn ra.
Tạ Cảnh Hành không biết nói gì. Nếu ngày thường, đùa giỡn Thẩm Diệu như vậy nhất định rất thú vị. Nhưng hiện tại nàng say đến nỗi đánh giá hắn là người “thiên cổ hiếm gặp”, thì trêu nàng cũng chẳng có gì vui nữa. Hắn nói: “Vốn định gặp ngươi lần cuối trước khi rời đi, nhưng ngươi lại say thành bộ dạng này, thôi vậy, ta đi đây.” Nói xong hắn đang định rời đi, không ngờ Thẩm Diệu từ trên ghế ngã bịch xuống sàn nhà.
Tạ Cảnh Hành theo bản năng lập tức muốn đến đỡ nàng, nhưng hắn đột nhiên dừng lại, đứng khoanh tay ôm ngực nhìn Thẩm Diệu giãy dụa muốn đứng lên, một lúc sau mới nói: “Ta thật muốn để ngươi tự nhìn xem bộ dạng của mình lúc này.”
Đầu Thẩm Diệu xoay vòng vòng, toàn thân không còn hơi sức, làm thế nào cũng không thể đứng lên, nằm trên mặt hồi lâu liền thấy lạnh, Tạ Cảnh Hành cuối cùng không đành lòng nhìn tiếp, từ bi đỡ nàng lên ghế. Chợt nghe Thẩm Diệu nói: “Lý công công, bản cung muốn đi xem pháo hoa.”
Trong đêm tĩnh lặng, Thẩm Diệu nói những lời này nghe hết sức rõ ràng.
Ánh sáng từ ngọn đèn dường như cũng đọng lại.
Khóe môi đang nhếch của Tạ Cảnh Hành từ từ buông xuống, đôi mắt cũng không còn ý cười, hắn khom người để mắt ngang tầm với Thẩm Diệu, trong đôi mắt hiện ra ý lạnh, hắn hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
Thẩm Diệu trợn tròn mắt nhìn hắn, gương mặt vui vẻ, ánh mắt trong suốt nhuốm đậm men say, nàng nhẹ nhàng cao ngạo chìa ra bàn tay, như muốn người khác đến đỡ lấy, ra lệnh: “Lý công công, bản cung muốn đi xem pháo hoa, ngươi cho người gọi thái tử và công chúa đến đây.” Chỉ một động tác như vậy, nhưng thần thái nàng đã thay đổi hoàn toàn, từ một cô gái ngây ngô bỗng trở thành một phụ nữ phong tình vạn chủng.
Thái tử? Công chúa?
Tạ Cảnh Hành gắt gao nhìn nàng. Gương mặt hắn anh tuấn, lúc cười như hoa xuân nỡ rộ, lúc trầm xuống lại nguy hiểm như vực sâu, đột nhiên hắn cười khẽ, nhưng là nụ cười lạnh lẽo không hề mang theo sự vui vẻ, động tác của hắn như những kẻ háo sắc, nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Diệu, nhìn thật sâu vào mắt nàng nói: “Ngươi muốn làm hoàng hậu sao?”
Thẩm Diệu ngây ngẩn nhìn hắn một lúc rồi nói: “Ta vốn là hoàng hậu.”
“Ngươi?”
“Phải, chính là bản cung.”
Tạ Cảnh Hành chậm rãi siết ngón tay, Thẩm Diệu bị hắn nắm đau, nhíu mày bất mãn.
“Tiểu nha đầu, nhỏ như vậy đã có dã tâm làm hoàng hậu.” Ánh mắt hắn nguy hiểm: “Nữ nhân có dã tâm rất tốt, chỉ là… Ngươi vẫn chỉ mới là một cô bé mà thôi.”
Thẩm Diệu nhìn hắn, dưới ánh trăng trong suốt, hoa tuyết tung bay, những nhành mai bên ngoài run rẩy, đối chiếu hình ảnh hai người, cảnh tượng phong hoa tuyết nguyệt như vậy vốn nên diễn cảnh đoàn tụ sum vầy, nhưng không, hiện tại một không khí nguy hiểm bao trùm, dường như áp suất bị đè nén sẵn sàng bùng lên bất cứ lúc nào.
Nàng là một tiểu thư lớn lên trong sự nuông chiều, nếu là nữ nhi nhà khác, họ chỉ mơ mộng gả cho một hôn phu tốt, có thể là con nhà gia thế. Còn nàng, nàng từ bước ẫn nhẫn trù tính, lúc nào cũng muốn nắm lấy thiên hạ, tuy rằng hắn biết nàng có dã tâm, nhưng vào lúc thật sự biết được, chính hắn cũng cảm thấy bất ngờ.
Tiểu cô nương mình đầy gai nhọn, là đứa con gái duy nhất của tướng quân tài danh bật nhất Minh Tề, nhìn bề ngoài thì hết sức dịu ngoan, nhưng ánh mắt lại hung tàn mạnh mẽ như dã thú, trên người nàng đầy quý khí và kiêu ngạo của vương giả, cái loại khí chất này giống hệt những người đã ở địa vị cao nhiều năm rèn giũa được, một câu “Lý công công, bản cung muốn đi xem pháo hoa” thốt ra ngân nga triền miên, giống như tiếng chuông ngân giữa đêm vắng lặng, xôn xao cả lòng người.
Dù chỉ là một giấc mơ của nàng, như khí thế ấy đúng là khí thế của một hoàng hậu thực thụ. Hiện tại chỉ mới là một tiểu nha đầu, nếu rèn luyện thêm vài năm… vẻ tao nhà thành thục này ngấm vào trong cốt tủy, chỉ sợ nàng thật sự có thể thực hiện được giấc mơ này.
Tạ Cảnh Hành chậm rãi buông cằm Thẩm Diệu, liếc mắt nhìn nàng, trong đôi mắt ẩn chứa vẻ bất đắc dĩ. Dừng một chút, hắn lại muốn rời đi, vừa xoay người lại nghe thấy Thẩm Diệu than thở: “Tiểu Lý Tử, mang áo choàng của bản cung đến đây, bản cung lạnh.”
Từ “Lý công công” đã biến thành “Tiểu Lý Tử” rồi.
Tâm trạng Tạ Cảnh Hành vốn đang phức tạp bị nàng nói một câu, nhất thời dở khóc dở cười. Hắn hỏi: “Ngươi đang sai bảo ta?”
“Lạnh.” Thẩm Diệu ủy khuất nhìn hắn.
Tạ Cảnh Hành hít sâu một hơi, cuối cùng đem áo choàng của hắn phủ lên người Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu quấn lấy áo choàng, cười với hắn một cái: “Trở về bản cung thưởng ngươi mấy khúc sa tanh.”
Thật là ân sủng khôn cùng.
Gương mặt Tạ Cảnh Hành không chút thay đổi: “Tạ nương nương ưu ái. Vi thần cáo từ.” Nói xong hắn lập tức bước đi, không ngờ lại bị Thẩm Diệu níu lấy tay áo.
Tối nay Thẩm Diệu rất khác thường, Tạ Cảnh Hành nằm mơ cũng không ngờ khi say Thẩm Diệu lại có bộ dáng như vậy, hắn vốn nghĩ thừa dịp nàng say có thể ức hiếp nàng, không ngờ người chịu thiệt thòi cuối cùng lại là hắn. Đường đường Tạ Tiểu hầu gia lại trở thành Tiểu Lý Tử cho nàng sai vặt.
Thẩm Diệu cầm tay áo của hắn, nũng nịu lắc qua lắc lại, lắc cho đến khi Tạ Cảnh Hành lại khom người, tầm mắt ngang mắt nàng. Lúc này Thẩm Diệu mới nhỏ giọng thì thầm với ‘Tiểu Lý Tử’: “Bản cung nghe nói tiền triều có nàng công chúa ở quá, vì không chịu được tịch mịch nên nàng ta nuôi trai lơ. Nếu bệ hạ đã đối với bản cung không tốt, bản cung coi như không có người chồng này, bản cung cũng nên tìm trai lơ đi thôi.” [Edit: Phan Ngọc Huyền, Ụ má, nương nương gan cùng mình.]
Tạ Cảnh Hành kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Diệu: “Thì ra trong mộng, ngươi là một phế hậu bị thất sủng.”
“Không phải thất sủng! Là chết chồng!” Thẩm Diệu nghe vậy, căm tức phản bác.
Tạ Cảnh Hành gật đầu, lười biếng nói: “Bị thất sủng thì trù ẻo cho chồng mình chết đi, ngươi đúng là độc hậu.”
Đột nhiên Thẩm Diệu mở miệng nói: “Bộ dạng ngươi thật là đẹp mắt, ngươi là trai lơ mới tới sao?”
Tạ Cảnh Hành đứng hình.
“Vị công chúa tiền triều kia tìm được một trai lơ mỹ mạo, bản cung từng nhìn thấy bức họa vẽ hắn, nhưng ta thấy hắn cũng không đẹp bằng ngươi.” Thẩm Diệu nói: “Ngươi theo bản cung đi, bản cung đảm bảo nửa đời sau của ngươi không lo cơm áo.” [Edit: Phan Ngọc Huyền, biên tập câu này tự dưng nhớ tới scandal tình ái giữa Ngô Tú Ba với Trần Dục Lâm đang rần rần trên mạng mấy hôm nay, hay cũ hơn xí là vụ Cao Toàn Mỹ và Phương Nga. Chắc hai người đàn ông này cũng từng nói câu ‘Theo anh đi, anh đảm bảo nửa đời sau của em không lo cơm áo’ cuối cùng hai cô gái ngồi tù hết, nói thật chứ trong mọi cuộc tình, dù kết quả thế nào phụ nữ vẫn là người thua thiệt, thế mà công chúng cứ chĩa mũi dùi về phía họ mới khổ.]
Tạ Cảnh Hành vốn bị mấy chữ “ngươi là trai lơ” của Thẩm Diệu chấn trụ, hiện tại hắn cũng không biết nên làm thế nào. Hắn bị coi là nam sủng sao?
Hắn còn đang trố mắt, đã thấy người đối diện dùng sức nắm lấy áo hắn, cái gì đó mềm mại tiến đến gần hắn, đôi môi nhỏ nhắn đậu trên môi hắn liếm láp rồi cắn nhẹ, hương vị rượu hoa mai tràn vào khoang miệng hắn. [Edit: Phan Ngọc Huyền, Aaaaa… Nương nương quá giảo hoạt, hôn cmnr.]
“Từ nay về sau, ngươi chính là người của bản cung.” Thẩm Diệu buông tay, mỉm cười nhìn hắn.
Đến khi Tạ Cảnh Hành phục hồi lại tinh thần, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, chính là bóp chết nữ nhân trước mặt này!
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh đặc thù, đó chính là tín hiệu truyền tin trong nội bộ của hắn. Bên ngoài Mạc Kình nghe tiếng động cũng cảnh giác hơn, Tạ Cảnh Hành cắn răng liếc nhìn Thẩm Diệu rồi phi thân ra ngoài.
A Trí mở cửa, thấy bên trong vẫn yên lặng, gãi đầu nói: “Không có gì a.”
“Chắc là ta nghe nhầm.” Mạc Kình nhíu mày.
Thiếu niên trước giờ vẫn luôn ung dung hiện tại có vẻ mất tự nhiên. Hán tử bên cạnh thấy thế, chần chừ một lúc rồi hỏi: “Chủ nhân có ve không yên lòng, vừa nãy bên trong phát sinh chuyện gì sao?”
Chỉ là gặp tiểu thư Thẩm gia để cáo biệt, tại sao lúc trở ra lại là bộ dạng này.
Dưới những tán hoa mai lay động, thiếu niên mặc vân cẩm mặt lạnh tanh nói: “Thiết Y, ngươi nhìn xem ta, lớn lên có giống… giống…”
Thiết Y khó hiểu: “Giống cái gì?”
“Thôi quên đi!” Hắn nghiến răng nghiến lợi đáp: “Chúng ta đi.”
Tác giả :
Thiên Sơn Trà Khách