Tướng Minh
Chương 42-1: Tương đối không vừa mắt (1)
- Ngươi theo ta vào.
Diệp Hoài Tụ đứng ở cửa lò nói với Lý Nhàn: - Bản vẽ của ngươi hôm qua ta đã xem qua, trên cơ bản không khác với việc chế tạo hoành đao là mấy. Nhưng muốn có một thanh binh khí vừa tay, tốt nhất ngươi nên tự mình động thủ.
Lý Nhàn gật gật đầu, đi theo Diệp Hoài Tụ vào bên trong lò.
- Bên cạnh là cái gì?
Vào lò, Lý Nhàn phát hiện bên hông lò có một cánh cửa nhỏ, bên trong dùng xích sắt khóa lại. Cửa không coi là nhỏ, cũng không coi là hẹp, nhưng lại mang đến cảm giác chật chội. Lan can sắt bên trong cánh cửa rất đen, âm u giống như lối vào địa ngục.
- Phàn lung ở đó.
Diệp Hoài Tụ thản nhiên nói ra bốn chữ, từ đầu đến cuối mắt đều không nhìn cánh cửa.
Lý Nhàn gật đầu, trầm mặc không nói.
- Khối vẫn thạch này rất lớn, chỉ rèn một thanh đao thẳng không cần nhiều như vậy. Đã nghĩ số còn lại dùng làm gì chưa?
Diệp Hoài Tụ hỏi.
Lý Nhàn nói: - Có thể làm một bộ khôi giáp được không?
Diệp Hoài Tụ dường như đã sớm đoán được câu trả lời của Lý Nhàn, nàng vén mấy sợi tóc trên trán vào tai, động tác dịu dàng, đầu hơi cúi, rất tao nhã rất xinh đẹp, khuôn mặt nàng nhìn nghiêng rất tinh xảo, gần như không có tỳ vết.
- Thời gian sẽ rất dài.
- Bao lâu?
- Ít nhất nửa năm.
Lý Nhàn biết chế tạo một bộ áo giáp là chuyện rất phức tạp rườm rà, nhưng không ngờ lại lâu như vậy. Nhưng tính toán thời gian, cách ngày Đại Tùy chinh phạt Cao Cú Lệ vẫn còn gần một năm thời gian nữa, hắn cũng không phải là rất vội. Bất luận thế nào, phần nhân tình này cũng đã nợ rồi, tương lai trả như thế nào, bao giờ trả, hắn không biết nhưng sẽ không trốn tránh. Lý Nhàn mặc dù không tính là người tốt, cũng không làm được giọt nước chi ân suối nguồn tương báo, nhưng các món nợ, hắn đều ghi nhớ rất kỹ.
Đại Hùng ca bị loạn tiễn bắn chết, Tiểu Điểu ca trên người có bảy vết sẹo dài, còn có rất nhiều huynh đệ Thiết Phù Đồ vì muốn bảo vệ mình mà chết trận, những tình cảm đó hắn đều ghi nhớ. Mặc dù năm xưa Thiết Phù Đồ cứu hắn, tuyệt đại bộ phận nguyên nhân là nghe theo mệnh lệnh của Trương Trọng Kiên, nhưng máu họ chảy là vì Lý Nhàn. Thành Đại Hưng năm đó, bờ Trường Giang năm đó, sông Hoàng Hà năm đó, khe Yến Sơn năm đó, hình ảnh máu chảy đến hôm nay vẫn còn rõ mồn một.
Sau đó lại có thêm Đạt Khê Trường Nho, thêm Độc Cô Nhuệ Chí bọn họ, thêm một trăm linh bốn Huyết kỵ binh.
Hiện tại, lại có thêm một Diệp Hoài Tụ.
Nợ ân tình càng lúc càng nhiều.
Lý Nhàn có chút đau đầu day day thái dương.
Vậy thì từ từ trả, trả từng khoản một.
- Được.
Đối với một câu phải mất nửa năm mới có làm được của Diệp Hoài Tụ, Lý Nhàn chỉ nói một chữ được. Hắn không khách khí, không cảm tạ, từ sau khi đến thảo lư từ đầu đến cuối hắn chưa từng nói qua một tiếng cảm ơn, nhìn giống như đối với mọi giúp đỡ của Diệp Hoài Tụ đều biểu hiện rất đương nhiên. Hắn thậm chí chưa từng hỏi, Diệp đại gia nửa năm dốc sức làm một bộ áo giáp một thanh hoàng đao, cần phải trả bao nhiêu tiền.
Mà Diệp Hoài Tụ cũng chưa từng đề cập đến phương diện này, giống như nàng thực sự cam tâm tình nguyện vô tư giúp đỡ Lý Nhàn.
Giống như chỉ là giống như, tuyệt đối không phải thực sự vô dục vô cầu.
Lý Nhàn biết, Diệp Hoài Tụ biết Lý Nhàn biết.
Cho nên giữ hai người họ không hề trò chuyện với nhau, bởi vì họ đều không phải người ngu cũng không phải kẻ ngốc. Hai người họ có lẽ đều đang đợi, đối phương nói ra một cái giá. Họ đều cẩn thận duy trì im lặng, để cho đối phương cảm nhận thiện ý của mình. Mặc dù, bên trong thiện ý này có mùi tanh của ích kỉ và công lợi.
- Không cảm thấy nên nói gì với ta sao?
Diệp Hoài Tụ cười cười hỏi.
Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: - Thời điểm cần thiết, tôi sẽ nói.
Tầm mắt của hắn như có như không quét qua cánh cửa nơi có phàn lung.
Lời này nên là Diệp Hoài Tụ nói mới đúng, nhưng lại là Lý Nhàn nói ra, còn Diệp Hoài Tụ đối với câu nói không hề có ý nghĩa thực tế này, không được hài lòng cho lắm.
- Bắt đầu từ hôm nay, cho đến khi trực đao thành hình ít nhất cần bốn ngày, bốn ngày này ngươi ở đây đi.
Lý Nhàn gật gật đầu.
- Tay người rất vững.
Diệp Hoài Tụ bỗng nhiên hỏi một câu kì lạ.
Lý Nhàn cười cười, đi qua chỉ chỉ vào nơi đặt thiết chùy cỡ lớn nói:
- Ý của cô là, mấy ngày tới ta đều phải dùng đến thứ này?
Diệp Hoài Tụ lắc lắc đầu, nở một nụ cười quyến rũ nói: - Sao có thể như vậy được, ngươi là khách, hơn nữa tuổi lại còn nhỏ, để ngươi vung thiết chùy liên tục mấy ngày không phải là đạo đãi khách của thảo lư.
- Vậy tôi yên tâm rồi.
Lý Nhàn thở phào một cái nói.
- Chỉ có điều mấy ngày này bất luận thế nào cũng không thể tiếp đãi ngươi chu đáo được.
Nụ cười trên mặt Diệp Hoài Tụ dần biến đổi bản chất, có quyến rũ của hồ ly tinh cũng có giảo hoạt của hồ ly tinh, Lý Nhàn nhìn khuôn mặt mang chút đắc ý của nàng, đột nhiên cảm thấy bất ổn.
- Khi nào áo giáp và hoành đao của ngươi rèn xong, ngươi mới được buông búa.
Diệp Hoài Tụ vừa cười vừa nói: - Ở trong lò rèn sắt nửa năm, đây coi như điều kiện thứ nhất của ta.
Lý Nhàn giận dữ nói: - Cô không phải không tìm được học đồ, cho nên nhắm vào ta đấy chứ?
- Nếu ta cất lời, còn có thể thiếu học đồ sao?
Diệp Hoài Tụ hỏi.
Lý Nhàn im lặng.
Kéo ống bễ, Lý Nhàn ngồi nhìn lò lửa càng ngày càng vượng.
Trong đầu không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh mình trong bộ khôi khôi giáp do mình tự tạo, sau đó từng chút từng chút tỉnh sửa trong não.
Nhiệt độ trong lò càng lúc càng cao, trên người Lý Nhàn đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Hoài Tụ, hai mắt lập tức trợn tròn.
Nàng đã cởi lớp áo ngoài rộng rãi màu tím nhạt, trên người chỉ còn lại một chiếc áo ngực cũng màu tím nhạt. Mà khiến Lý Nhàn cảm thấy yêu mị đến ghê người nhất là, trên vai trái nàng có xăm hình một đóa hoa mẫu đơn khổng lồ đẹp đẽ. Nàng sau khi đã cởi bỏ áo ngoài eo thon ngực nở như muốn phá vỡ chiếc áo ngực màu tím, còn đóa mẫu đơn kia thì như đang nở rộ trên vai trái nàng, tươi đẹp tuyệt luân!
- Đẹp không?
Diệp Hoài Tụ thấy Lý Nhàn nhìn qua, mỉm cười hỏi.
Nụ cười của nàng hại nước hại dân, điên đảo chúng sinh.
- Không đẹp! Một đóa hoa cô đơn, không có lá cây tô điểm, không hề mang lại cảm giác mỹ quan.
Lý Nhàn nói một câu dối lòng.
Diệp Hoài Tụ thoáng kinh ngạc, sau đó híp mắt cười nói:
- Có tin ta cắt lưỡi ngươi không?
Lý Nhàn ngậm miệng, không nói thêm gì nữa, giống như một lão tăng nhập định, nhưng tâm trạng thì lại khó bình.
Nàng đứng bên thành lò, để lộ ra bờ vai xinh đẹp, khuôn mặt phủ một tầng mồ hôi tinh mịn ửng đỏ, trên vai nở một đóa mẫu đơn, mà người còn đẹp hơn hoa.
Nàng cầm búa nhỏ, đập xuống.
Lý Nhàn lập tức động búa lớn tinh chuẩn đánh lên điểm rơi của búa nhỏ.
Một tiếng dẫn dắt.
Một tiếng ổn định.
Một tiếng vang nhỏ, một tiếng giòn giã.
Ba ngày liên tiếp, Lý Nhàn và Diệp Hoài Tụ ngoài thời gian ăn cơm đi ngủ và đi nhà xí thì gần như không ra khỏi lò. Đạt Khê Trường Nho đứng cách cửa vào không xa, tay chắp sau lưng đứng như vậy suốt một ngày liền.
- Hắn rất may mắn.
Gia Nhi đứng bên cạnh Đạt Khê Trường Nho nói: - Ta chưa bao giờ nghĩ, tiểu thư sẽ cho phép người lạ vào lò. Ta cũng chưa bao giờ nghĩ, tiểu thư sẽ cho phép một người đàn ông vào lò.
Hai câu nói, chỉ khác nhau ở chỗ đàn ông và người ngoài.
Diệp Hoài Tụ đứng ở cửa lò nói với Lý Nhàn: - Bản vẽ của ngươi hôm qua ta đã xem qua, trên cơ bản không khác với việc chế tạo hoành đao là mấy. Nhưng muốn có một thanh binh khí vừa tay, tốt nhất ngươi nên tự mình động thủ.
Lý Nhàn gật gật đầu, đi theo Diệp Hoài Tụ vào bên trong lò.
- Bên cạnh là cái gì?
Vào lò, Lý Nhàn phát hiện bên hông lò có một cánh cửa nhỏ, bên trong dùng xích sắt khóa lại. Cửa không coi là nhỏ, cũng không coi là hẹp, nhưng lại mang đến cảm giác chật chội. Lan can sắt bên trong cánh cửa rất đen, âm u giống như lối vào địa ngục.
- Phàn lung ở đó.
Diệp Hoài Tụ thản nhiên nói ra bốn chữ, từ đầu đến cuối mắt đều không nhìn cánh cửa.
Lý Nhàn gật đầu, trầm mặc không nói.
- Khối vẫn thạch này rất lớn, chỉ rèn một thanh đao thẳng không cần nhiều như vậy. Đã nghĩ số còn lại dùng làm gì chưa?
Diệp Hoài Tụ hỏi.
Lý Nhàn nói: - Có thể làm một bộ khôi giáp được không?
Diệp Hoài Tụ dường như đã sớm đoán được câu trả lời của Lý Nhàn, nàng vén mấy sợi tóc trên trán vào tai, động tác dịu dàng, đầu hơi cúi, rất tao nhã rất xinh đẹp, khuôn mặt nàng nhìn nghiêng rất tinh xảo, gần như không có tỳ vết.
- Thời gian sẽ rất dài.
- Bao lâu?
- Ít nhất nửa năm.
Lý Nhàn biết chế tạo một bộ áo giáp là chuyện rất phức tạp rườm rà, nhưng không ngờ lại lâu như vậy. Nhưng tính toán thời gian, cách ngày Đại Tùy chinh phạt Cao Cú Lệ vẫn còn gần một năm thời gian nữa, hắn cũng không phải là rất vội. Bất luận thế nào, phần nhân tình này cũng đã nợ rồi, tương lai trả như thế nào, bao giờ trả, hắn không biết nhưng sẽ không trốn tránh. Lý Nhàn mặc dù không tính là người tốt, cũng không làm được giọt nước chi ân suối nguồn tương báo, nhưng các món nợ, hắn đều ghi nhớ rất kỹ.
Đại Hùng ca bị loạn tiễn bắn chết, Tiểu Điểu ca trên người có bảy vết sẹo dài, còn có rất nhiều huynh đệ Thiết Phù Đồ vì muốn bảo vệ mình mà chết trận, những tình cảm đó hắn đều ghi nhớ. Mặc dù năm xưa Thiết Phù Đồ cứu hắn, tuyệt đại bộ phận nguyên nhân là nghe theo mệnh lệnh của Trương Trọng Kiên, nhưng máu họ chảy là vì Lý Nhàn. Thành Đại Hưng năm đó, bờ Trường Giang năm đó, sông Hoàng Hà năm đó, khe Yến Sơn năm đó, hình ảnh máu chảy đến hôm nay vẫn còn rõ mồn một.
Sau đó lại có thêm Đạt Khê Trường Nho, thêm Độc Cô Nhuệ Chí bọn họ, thêm một trăm linh bốn Huyết kỵ binh.
Hiện tại, lại có thêm một Diệp Hoài Tụ.
Nợ ân tình càng lúc càng nhiều.
Lý Nhàn có chút đau đầu day day thái dương.
Vậy thì từ từ trả, trả từng khoản một.
- Được.
Đối với một câu phải mất nửa năm mới có làm được của Diệp Hoài Tụ, Lý Nhàn chỉ nói một chữ được. Hắn không khách khí, không cảm tạ, từ sau khi đến thảo lư từ đầu đến cuối hắn chưa từng nói qua một tiếng cảm ơn, nhìn giống như đối với mọi giúp đỡ của Diệp Hoài Tụ đều biểu hiện rất đương nhiên. Hắn thậm chí chưa từng hỏi, Diệp đại gia nửa năm dốc sức làm một bộ áo giáp một thanh hoàng đao, cần phải trả bao nhiêu tiền.
Mà Diệp Hoài Tụ cũng chưa từng đề cập đến phương diện này, giống như nàng thực sự cam tâm tình nguyện vô tư giúp đỡ Lý Nhàn.
Giống như chỉ là giống như, tuyệt đối không phải thực sự vô dục vô cầu.
Lý Nhàn biết, Diệp Hoài Tụ biết Lý Nhàn biết.
Cho nên giữ hai người họ không hề trò chuyện với nhau, bởi vì họ đều không phải người ngu cũng không phải kẻ ngốc. Hai người họ có lẽ đều đang đợi, đối phương nói ra một cái giá. Họ đều cẩn thận duy trì im lặng, để cho đối phương cảm nhận thiện ý của mình. Mặc dù, bên trong thiện ý này có mùi tanh của ích kỉ và công lợi.
- Không cảm thấy nên nói gì với ta sao?
Diệp Hoài Tụ cười cười hỏi.
Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: - Thời điểm cần thiết, tôi sẽ nói.
Tầm mắt của hắn như có như không quét qua cánh cửa nơi có phàn lung.
Lời này nên là Diệp Hoài Tụ nói mới đúng, nhưng lại là Lý Nhàn nói ra, còn Diệp Hoài Tụ đối với câu nói không hề có ý nghĩa thực tế này, không được hài lòng cho lắm.
- Bắt đầu từ hôm nay, cho đến khi trực đao thành hình ít nhất cần bốn ngày, bốn ngày này ngươi ở đây đi.
Lý Nhàn gật gật đầu.
- Tay người rất vững.
Diệp Hoài Tụ bỗng nhiên hỏi một câu kì lạ.
Lý Nhàn cười cười, đi qua chỉ chỉ vào nơi đặt thiết chùy cỡ lớn nói:
- Ý của cô là, mấy ngày tới ta đều phải dùng đến thứ này?
Diệp Hoài Tụ lắc lắc đầu, nở một nụ cười quyến rũ nói: - Sao có thể như vậy được, ngươi là khách, hơn nữa tuổi lại còn nhỏ, để ngươi vung thiết chùy liên tục mấy ngày không phải là đạo đãi khách của thảo lư.
- Vậy tôi yên tâm rồi.
Lý Nhàn thở phào một cái nói.
- Chỉ có điều mấy ngày này bất luận thế nào cũng không thể tiếp đãi ngươi chu đáo được.
Nụ cười trên mặt Diệp Hoài Tụ dần biến đổi bản chất, có quyến rũ của hồ ly tinh cũng có giảo hoạt của hồ ly tinh, Lý Nhàn nhìn khuôn mặt mang chút đắc ý của nàng, đột nhiên cảm thấy bất ổn.
- Khi nào áo giáp và hoành đao của ngươi rèn xong, ngươi mới được buông búa.
Diệp Hoài Tụ vừa cười vừa nói: - Ở trong lò rèn sắt nửa năm, đây coi như điều kiện thứ nhất của ta.
Lý Nhàn giận dữ nói: - Cô không phải không tìm được học đồ, cho nên nhắm vào ta đấy chứ?
- Nếu ta cất lời, còn có thể thiếu học đồ sao?
Diệp Hoài Tụ hỏi.
Lý Nhàn im lặng.
Kéo ống bễ, Lý Nhàn ngồi nhìn lò lửa càng ngày càng vượng.
Trong đầu không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh mình trong bộ khôi khôi giáp do mình tự tạo, sau đó từng chút từng chút tỉnh sửa trong não.
Nhiệt độ trong lò càng lúc càng cao, trên người Lý Nhàn đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Hoài Tụ, hai mắt lập tức trợn tròn.
Nàng đã cởi lớp áo ngoài rộng rãi màu tím nhạt, trên người chỉ còn lại một chiếc áo ngực cũng màu tím nhạt. Mà khiến Lý Nhàn cảm thấy yêu mị đến ghê người nhất là, trên vai trái nàng có xăm hình một đóa hoa mẫu đơn khổng lồ đẹp đẽ. Nàng sau khi đã cởi bỏ áo ngoài eo thon ngực nở như muốn phá vỡ chiếc áo ngực màu tím, còn đóa mẫu đơn kia thì như đang nở rộ trên vai trái nàng, tươi đẹp tuyệt luân!
- Đẹp không?
Diệp Hoài Tụ thấy Lý Nhàn nhìn qua, mỉm cười hỏi.
Nụ cười của nàng hại nước hại dân, điên đảo chúng sinh.
- Không đẹp! Một đóa hoa cô đơn, không có lá cây tô điểm, không hề mang lại cảm giác mỹ quan.
Lý Nhàn nói một câu dối lòng.
Diệp Hoài Tụ thoáng kinh ngạc, sau đó híp mắt cười nói:
- Có tin ta cắt lưỡi ngươi không?
Lý Nhàn ngậm miệng, không nói thêm gì nữa, giống như một lão tăng nhập định, nhưng tâm trạng thì lại khó bình.
Nàng đứng bên thành lò, để lộ ra bờ vai xinh đẹp, khuôn mặt phủ một tầng mồ hôi tinh mịn ửng đỏ, trên vai nở một đóa mẫu đơn, mà người còn đẹp hơn hoa.
Nàng cầm búa nhỏ, đập xuống.
Lý Nhàn lập tức động búa lớn tinh chuẩn đánh lên điểm rơi của búa nhỏ.
Một tiếng dẫn dắt.
Một tiếng ổn định.
Một tiếng vang nhỏ, một tiếng giòn giã.
Ba ngày liên tiếp, Lý Nhàn và Diệp Hoài Tụ ngoài thời gian ăn cơm đi ngủ và đi nhà xí thì gần như không ra khỏi lò. Đạt Khê Trường Nho đứng cách cửa vào không xa, tay chắp sau lưng đứng như vậy suốt một ngày liền.
- Hắn rất may mắn.
Gia Nhi đứng bên cạnh Đạt Khê Trường Nho nói: - Ta chưa bao giờ nghĩ, tiểu thư sẽ cho phép người lạ vào lò. Ta cũng chưa bao giờ nghĩ, tiểu thư sẽ cho phép một người đàn ông vào lò.
Hai câu nói, chỉ khác nhau ở chỗ đàn ông và người ngoài.
Tác giả :
Trí Bạch