Tương Kiến Hoan
Quyển 3 - Chương 152: Phân ly
“Lại là Hàn Duy Dung?!” Đoạn Lĩnh cau mày nói.
Gia Luật Tông Chân đáp: “Một tháng trước, ta bí mật đi Tây Lương, ở khu vực biên giới định ngày hẹn Hách Liên Bác trao đổi cơ mật, lại vô ý tiết lộ phong thanh, bị thủ hạ bán đứng. Hàn Duy Dung liền bố trí sát thủ ven đường, mưu hoa tính mạng của ta.”
Gia Luật Tông Chân thở dài, đứng dậy, thong thả đi vài bước. Đoạn Lĩnh không cần nghĩ cũng biết Gia Luật Tông Chân vì sao phải đi tìm Hách Liên Bác —— Tây Lương ở vào trung gian của Liêu, Trần, sau một trận Đồng Quan, quan hệ của Hách Liên gia cùng Trần quốc lại gần gũi hơn không ít, còn mở ra thương lộ, càng đã kết thân gia với Hoài Âm Hầu. Liêu quốc muốn cũng cố quan hệ với Tây Lương, lại do Đế vương tự mình ra mặt, có thể thấy được đây là việc vô cùng trọng yếu.
Chỉ là mục đích của Gia Luật Tông Chân là gì? Muốn lung lạc Hách Liên Bác đối phó Nam Trần hay thật sự muốn đối phó Hàn Duy Dung, chuyện này thì lại không biết được rồi.
“Ngươi bị sát thủ truy sát.” Đoạn Lĩnh nói, “Một đường đi về phía đông, Hàn Duy Dung thấy không làm gì được ngươi liền bán hành tung của ngươi cho người Nguyên.”
“Không sai.” Gia Luật Tông Chân đáp, “Oa Khoát Đài tùy thân hầu cận Đại Hãn, liền để đệ nhất võ giả A Mộc Cổ mang binh xuôi nam, hội họp với Nguyên quân đang bác thượng, sau khi biết được tin tức của ta liền theo sát không bỏ. Ta chỉ có thể tạm thời lánh vào Lạc Nhạn thành. Còn ngươi? Ngươi tới đây làm gì?”
“Chỉ đi ngang qua.”
Gia Luật Tông Chân nói một hơi dài dòng như vậy, Đoạn Lĩnh chỉ đáp lại bằng bốn chữ.
Gia Luật Tông Chân ngược lại nở nụ cười, nói: “Nhà hàng xóm nội bộ mâu thuẫn, không rảnh chiêu đãi, đã khiến ngươi chê cười rồi.”
Đoạn Lĩnh lẳng lặng nhìn Gia Luật Tông Chân, Gia Luật Tông Chân cũng đứng lên, nói: “Ngươi đã cứu mạng ta hai lần.”
“Ngươi đã trả lễ rồi.” Đoạn Lĩnh đáp, “Ngươi đã cho ta mượn lương thực cứu tính mệnh bách tính Nghiệp thành. Cứ vậy mà tính, ta ngược lại còn thiếu ngươi không ít.”
Gia Luật Tông Chân nói: “Không thể tính như vậy, dù sao ta cũng muốn dựa vào các ngươi chống đỡ. Quý quốc không mang Nghiệp thành, Hà Giang, Xương thành ra trao đổi cùng Oa Khoát Đài, ta đã đủ cảm thịnh tình.”
Đoạn Lĩnh đáp: “Đó là đất phong lúc sinh tiền của phụ thân ta, tự nhiên không thể đổi.”
“Ngươi trước hết cứ nghỉ ngơi đã.” Gia Luật Tông Chân nói, “Nghe nói có người truy sát ngươi, ta liền điều hai mươi thân vệ đến canh chừng nơi này, ở đây ngươi sẽ rất an toàn.”
“Không cần.” Vũ Độc đứng dậy nói.
Gia Luật Tông Chân liếc nhìn Vũ Độc, cũng không nói gì thêm, hướng về phía Đoạn Lĩnh gật đầu. Đoạn Lĩnh lại dùng lễ tiết ngoại giao giữa hai sứ thần đáp lại Gia Luật Tông Chân, y cũng nhạy bén cảm giác được, trong mắt đối phương có chút mất mác.
Gia Luật Tông Chân không nói ra bất cứ yêu cầu gì, Đoạn Lĩnh còn có chút kỳ quái, cứ như vậy sao? Thế nhưng chăm chú nghĩ lại, kỳ thực chuyện này cũng không tính là gì, hiện tại bọn họ chỉ có hai người trong thành, bên ngoài lại là đại quân vây chặt, có thể tạo được tác dụng nào đâu? Huống hồ Tông Chân và y cũng không giống Bạt Đô và Hách Liên Bác, bọn hon họ là bằng hữu cùng chung hoạn nạn từ nhỏ đến lớn, mà lúc Tông Chân nhận thức Đoạn Lĩnh đã là cửu ngũ chí tôn, thân phận Đế quân bày ra đó, tự nhiên không bỏ được mặt mũi xin Đoạn Lĩnh giúp đỡ.
Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc rời khỏi phòng, liền có người đến tiễn bọn họ ra tận cổng.
Vũ Độc đột nhiên dừng bước, Đoạn Lĩnh biết hắn có chuyện muốn nói liền xoay người phất tay. Thân binh của Tông Chân phi thường có ánh mắt, thấy Đoạn Lĩnh bảo y thoái lui liền đứng ra xa xa.
“Người đâu?” Đoạn Lĩnh nhớ tới việc cuối cùng y và Vũ Độc tính toán.
“Thương Lưu Quân đã đến dược đường xem chừng.” Vũ Độc đáp, “Hắn không có lệnh bài xuất thành, không có cách đưa một lão nhân ra ngoài, cần ngươi nghĩ biện pháp.”
Đoạn Lĩnh gật đầu, Vũ Độc lại cau mày nói: “Thế nào đến nơi này?”
Đoạn Lĩnh nói hết những chuyện đã xảy ra, sắc mặt của Vũ Độc nhất thời biến đổi, trầm ngâm không nói.
“Y cưỡi Bôn Tiêu.” Đoạn Lĩnh nói.
“Ta nhìn thấy.” Vũ Độc đáp.
Lúc Vũ Độc trở lại tìm Đoạn Lĩnh thì thấy Bôn Tiêu đang quanh quẩn trước ngõ nhỏ, hắn liền cưỡi Bôn Tiêu tìm kiếm chung quanh, còn gặp được Liêu binh tra hỏi, thiếu chút đã bị giữ lại. May mà một khắc cuối cùng thân binh của Gia Luật Tông Chân vừa vặn đến kịp, Vũ Độc liền nhanh chóng chạy đến phủ thành chủ..
“Trương Sính đã chết rồi sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Không nhất định.” Vũ Độc đáp, “Ngươi nghĩ Ô Lạc Hầu Mục đã hạ thủ?”
Đoạn Lĩnh đáp: “Nhất định là y, y ở giữa đường gặp được Trương Sính liền động thủ hạ sát. Y từng cưỡi qua Bôn Tiêu, Bôn Tiêu nhận được y nên mới đi theo. Nếu ta đoán không sai, y nhất định thừa dịp hỗn loạn khi thành phá thì vào.”
“Nếu Trương Sính chết trong tay y.” Vũ Độc nói, “Nhất định không đem nội tình nói cho y biết, y làm sao biết được chúng ta đang ở Lạc Nhạn thành?”
“Bôn Tiêu nhận được đường, đưa y tới đây.” Đoạn Lĩnh nói, “Bôn Tiêu thấy đại quân công thành bên ngoài, có lẽ hiểu lầm rằng y trở lại cứu ta.”
Đáng tiếc Bôn Tiêu không biết nói, bằng không chỉ cần hỏi nó là được. Vũ Độc nói: “Không nên phán đoán nhanh như vậy, Trương Sính có lẽ đã chạy thoát, hoặc là Bôn Tiêu không nghe sai sử, trên đường giằng khỏi dây thừng tự mình chạy đi, lại bị Ô Lạc Hầu Mục thấy được.”
“Cũng có thể.” Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy trong đầu có trăm vạn xác xuất, tất cả đều hỗn loạn, không biết nên nhìn từ đâu là đúng.
“Làm sao bây giờ?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Đoạt một tấm lệnh bài xuất thành.” Vũ Độc nói, “Hiện tại liền đi.”
Lông mày Đoạn Lĩnh nhíu chặt, Vũ Độc đã nhận ra y tựa hồ có chút không thích hợp, trầm giọng nói: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”
Đoạn Lĩnh lắc đầu, cũng không nói gì. Vũ Độc thay đổi sắc mặt, nói: “Ngươi chẳng lẽ còn định giúp người Liêu thủ thành?”
Đoạn Lĩnh sắc mặt tái nhợt, giương mắt nhìn Vũ Độc, y biết Vũ Độc đối với người Liêu có mối thù sư môn, không rút kiếm chém Liêu đế tại chỗ đã là lấy đại cục làm trọng.
“Ta đang suy nghĩ.” Đoạn Lĩnh cực kỳ thận trọng, y không muốn chạm đến điểm mấu chốt của Vũ Độc, thế nhưng Vũ Độc hiện tại đã có vẻ tâm phiền ý loạn.
“Trước hết cứ lưu lại.” Đoạn Lĩnh nói.
Vũ Độc đáp: “Ta sẽ không vì người Liêu liều mạng.”
“Ta cần Tông Chân sống!” Đoạn Lĩnh nói, “Nếu như y chết, Đại Trần sẽ có phiền toái!”
Vũ Độc nói: “Ta không tin, Gia Luật Tông Chân tương lai nhất định sẽ dụng binh với phương nam, tiểu tử này cũng có dã tâm của mình.”
“Không.” Đoạn Lĩnh lắc đầu nói, “Cũng không giống như ngươi nghĩ đâu. Vũ Độc, hãy tin ta.”
Đoạn Lĩnh giương mắt nhìn Vũ Độc, giải thích: “Hàn Duy Dung cùng người Nguyên đã làm hai lần giao dịch, một lần là khi Thượng kinh thất thủ, hắn mượn tay người Nguyên diệt trừ Gia Luật Đại Thạch. Lúc này đây, hắn lại muốn mượn tay người Nguyên diệt trừ Tông Chân.”
“Chỉ cần Tông Chân vừa chết, Liêu quốc chính là do hắn cùng Tiêu Thái hậu nắm đại quyền, ngươi đoán hắn có thể làm ra lần giao dịch thứ ba hay không. Cho người Nguyên mượn đường, đánh đến tận Đại Trần ta?”
Không khí chìm vào vắng lặng, Vũ Độc mở miệng nói: “Ta sẽ không bảo hộ Liêu đế, dù sao ta cũng nói không lại ngươi.” Hắn nói xong liền xoay người đi.
“Vũ Độc!” Đoạn Lĩnh đuổi theo. Thân binh thấy hai người dời bước liền giữ một khoảng cách theo sau, lại hướng về khu vực hành lang làm một thủ thế, ý bảo chú ý hành động của Vũ Độc.
Kết quả, Vũ Độc lại trực tiếp nhảy tường đi mất.
Đoạn Lĩnh: “…”
“Vũ Độc!” Đoạn Lĩnh nhất thời hoảng lên, thân binh cũng có chút thúc thủ vô sách, dùng Liêu ngữ hỏi Đoạn Lĩnh: “Vị kia…”
Đoạn Lĩnh cố gắng trấn định, xoay người nói với thân binh: “Hắn có chút việc cần làm, không cần để ở trong lòng, ta… trước hết sẽ lưu lại.”
“Cần phái người đến hầu hạ ngài sao?” Thân binh hỏi.
“Không cần.” Đoạn Lĩnh đáp.
Đoạn Lĩnh đi vào trong phòng, ngã đầu nằm xuống, mệt mỏi thở ra một hơi.
Đoạn Lĩnh nằm nghiêng trên giường tự hỏi, lúc đầu y còn có chút bàng hoàng luống cuống, hai ba việc liên tiếp thực sự quá phức tạp, căn bản y không có tâm tư lo lắng đến tình tự của Vũ Độc, chỉ là, đây thực sự cũng là chuyện y cần cân nhắc. Vũ Độc là người quan trọng nhất của y, bọn họ là ái nhân mà không phải quân thần, Vũ Độc càng không phải là một thanh binh khí, y không làm được như phụ thân, muốn Vũ Độc quỳ xuống, không cần suy nghĩ chấp hành mệnh lệnh của mình.
Y đã đọc qua không ít sách, biết đạo lý Đế vương vô tình, nếu phụ thân còn sống người sẽ hành động như thế nào?
Nếu phụ thân còn tại, hẳn người sẽ bắt Vũ Độc quay về thống lĩnh binh lính Nghiệp thành xuất chinh, bản thân thì lưu lại trong thành cùng Gia Luật Tông Chân nắm giữ quân đội chờ đợi thời cơ, lại còn có thể nội ứng ngoại hợp xung phong liều mạng một phen với Nguyên binh.
Nhưng Đoạn Lĩnh lại không làm được, ngay cả việc thuyết phục Vũ Độc y cũng đã gặp trắc trở.
Hay là y thực sự không thích hợp làm Hoàng đế? Đoạn Lĩnh thở dài xoay người sang nơi khác, hướng mặt vào tường, cơ thể mệt mỏi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, một khúc nhạc du dương vang lên, chính là Tương Kiến Hoan đã vô cùng quen thuộc.
Đoạn Lĩnh bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, phân biệt được đây là Vũ Độc dang thổi địch. Nguyệt quang sáng tỏ, mãn địa hàn sương, y chân trần chạm đất bước ra ngoài.
Y biết Vũ Độc đang nhắc nhở y, không được quên Thượng Tử chi thù, mối hận vong quốc.
Cái đầu đã đau đến gần nứt ra của Đoạn Lĩnh bất chợt thả lỏng, khoanh chân ngồi trước án, an tĩnh nghe từ khúc. Lang Tuấn Hiệp, Tầm Xuân, phụ thân, từng chút từng chút hình ảnh nhanh chóng lướt qua mặt y.
Vũ Độc ngồi trên nóc nhà, tựa lưng vào đoạn cong của mái ngói, nắm chặt thanh địch, tiếng nhạc phiêu diêu dần dần thấp đi.
“Thanh âm gì đấy?” Gia Luật Tông Chân bước ra hành lang, lắng nghe tiếng nhạc lượn lờ như có như không giữa bầu trời đêm, hắn đi dọc theo hành lang đến ngoại viện của Đoạn Lĩnh, nghe thanh âm của Vũ Độc từ bên trong vọng ra.
“Tương lại lúc ngươi lên ngôi.” Vũ Độc nói, “Có thể sẽ định minh ước cùng Liêu quốc, làm huynh đệ chi bang không?”
“Gia gia ta không phải đã làm như thế sao?” Đoạn Lĩnh đáp, “Phụ thân ta cũng làm như thế, năm ấy lúc người Nguyên vây đánh Thượng kinh, người và Gia Luật Đại Thạch kết minh, Tầm Xuân cũng từng khuyên người.”
Vũ Độc nói: “Vì vậy ngươi cũng sẽ làm như thế nào?”
Đoạn Lĩnh thật sự không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể đơn giản nói: “Cái giang sơn này có một nửa là của ngươi, ngươi cũng có quyền xử trí. Ngươi cứ tự xem rồi làm đi.”
Vũ Độc: “…”
Đổi thành những người khác, chắc chắn sẽ mắng Vũ Độc đến cẩu huyết lâm đầu, thế nhưng Đoạn Lĩnh vô luận bị buộc đến mức nào cũng sẽ không nói được những lời tàn nhẫn, nhất là đối với Vũ Độc.
Ta thực sự là một Thái tử không quả quyết, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ.
Y buồn bực trở về phòng ngã vào giường tức giận.
Gia Luật Tông Chân ra hiệu hộ vệ không cần kinh động hai người trong viện, lại trầm mặc một chốc rồi mới xoay người đi.
Đoạn Lĩnh suy nghĩ một hồi, đứng lên mặc quần áo bước ra ngoại viện, khi ngẩng đầu nhìn lên thì Vũ Độc đã không còn ở chỗ cũ nữa.
Y xuyên qua hành lang, đến bên ngoài thư phòng gọi vọng vào: “Tông Chân.”
Gia Luật Tông Chân đang ngồi trong thư phòng lên tiếng, thân binh thay y đẩy cửa mời Đoạn Lĩnh vào trong.
Đã đến canh tư, Gia Luật Tông Chân còn chưa ngủ mà vẫn nhìn chăm chăm tấm bản đồ trên bàn, phía đông Lạc Nhạn thành là sơn cốc và Nhữ Nam, từ Nhữ Nam lại hướng về phía đông nam chính là Tầm Thủy, biên giới Liêu Trần. Bờ nam của Tầm Thủy chính là Nghiệp thành Đoạn Lĩnh đang thống trị.
“Ta cần một phần thủ dụ rời thành.” Đoạn Lĩnh nói.
“Phải đi sao?” Gia Luật Tông Chân ngẩng đầu lên khỏi bản đồ nhìn Đoạn Lĩnh, không nói lời nào giữ lại, chỉ nói, “Hiện tại cho dù ngươi có thể xuất thành cũng phải đối mặt với thiên quân vạn mã, không có khả năng thoát thân.”
Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chốc, phát hiện quả thực giống như Gia Luật Tông Chân đã nói, Thương Lưu Quân tuy rằng võ nghệ cao siêu thế nhưng hiện tại còn phải mang theo một lão nhân. Hắn vốn là thích khách chuyên môn giết người, luôn độc lai độc vãng, muốn liều chết xông ra không làm khó được hắn, thế nhưng muốn dẫn một lão nhân mắt mù gần đất xa trời thoát khỏi vòng vây căn bản là không có khả năng.
“Ta tạm thời không đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Nhưng ta cần dùng đến.”
“Ngươi muốn tìm viện binh giúp ta sao?” Gia Luật Tông Chân hỏi, “Lúc trước ta từng nghe trong triều hồi báo, khu vực Nghiệp thành Hà Giang chỉ có bốn nghìn binh đồn trú. Cho dù ngươi điều được phân nửa nhân mã cũng chỉ có hai nghìn người, không phải đối thủ của Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô.”
“Hắn đang ở doanh trại bên ngoài?” Đoạn Lĩnh run giọng nói.
“Ta nghĩ ngươi đã biết.” Gia Luật Tông Chân nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh.
Gia Luật Tông Chân đáp: “Một tháng trước, ta bí mật đi Tây Lương, ở khu vực biên giới định ngày hẹn Hách Liên Bác trao đổi cơ mật, lại vô ý tiết lộ phong thanh, bị thủ hạ bán đứng. Hàn Duy Dung liền bố trí sát thủ ven đường, mưu hoa tính mạng của ta.”
Gia Luật Tông Chân thở dài, đứng dậy, thong thả đi vài bước. Đoạn Lĩnh không cần nghĩ cũng biết Gia Luật Tông Chân vì sao phải đi tìm Hách Liên Bác —— Tây Lương ở vào trung gian của Liêu, Trần, sau một trận Đồng Quan, quan hệ của Hách Liên gia cùng Trần quốc lại gần gũi hơn không ít, còn mở ra thương lộ, càng đã kết thân gia với Hoài Âm Hầu. Liêu quốc muốn cũng cố quan hệ với Tây Lương, lại do Đế vương tự mình ra mặt, có thể thấy được đây là việc vô cùng trọng yếu.
Chỉ là mục đích của Gia Luật Tông Chân là gì? Muốn lung lạc Hách Liên Bác đối phó Nam Trần hay thật sự muốn đối phó Hàn Duy Dung, chuyện này thì lại không biết được rồi.
“Ngươi bị sát thủ truy sát.” Đoạn Lĩnh nói, “Một đường đi về phía đông, Hàn Duy Dung thấy không làm gì được ngươi liền bán hành tung của ngươi cho người Nguyên.”
“Không sai.” Gia Luật Tông Chân đáp, “Oa Khoát Đài tùy thân hầu cận Đại Hãn, liền để đệ nhất võ giả A Mộc Cổ mang binh xuôi nam, hội họp với Nguyên quân đang bác thượng, sau khi biết được tin tức của ta liền theo sát không bỏ. Ta chỉ có thể tạm thời lánh vào Lạc Nhạn thành. Còn ngươi? Ngươi tới đây làm gì?”
“Chỉ đi ngang qua.”
Gia Luật Tông Chân nói một hơi dài dòng như vậy, Đoạn Lĩnh chỉ đáp lại bằng bốn chữ.
Gia Luật Tông Chân ngược lại nở nụ cười, nói: “Nhà hàng xóm nội bộ mâu thuẫn, không rảnh chiêu đãi, đã khiến ngươi chê cười rồi.”
Đoạn Lĩnh lẳng lặng nhìn Gia Luật Tông Chân, Gia Luật Tông Chân cũng đứng lên, nói: “Ngươi đã cứu mạng ta hai lần.”
“Ngươi đã trả lễ rồi.” Đoạn Lĩnh đáp, “Ngươi đã cho ta mượn lương thực cứu tính mệnh bách tính Nghiệp thành. Cứ vậy mà tính, ta ngược lại còn thiếu ngươi không ít.”
Gia Luật Tông Chân nói: “Không thể tính như vậy, dù sao ta cũng muốn dựa vào các ngươi chống đỡ. Quý quốc không mang Nghiệp thành, Hà Giang, Xương thành ra trao đổi cùng Oa Khoát Đài, ta đã đủ cảm thịnh tình.”
Đoạn Lĩnh đáp: “Đó là đất phong lúc sinh tiền của phụ thân ta, tự nhiên không thể đổi.”
“Ngươi trước hết cứ nghỉ ngơi đã.” Gia Luật Tông Chân nói, “Nghe nói có người truy sát ngươi, ta liền điều hai mươi thân vệ đến canh chừng nơi này, ở đây ngươi sẽ rất an toàn.”
“Không cần.” Vũ Độc đứng dậy nói.
Gia Luật Tông Chân liếc nhìn Vũ Độc, cũng không nói gì thêm, hướng về phía Đoạn Lĩnh gật đầu. Đoạn Lĩnh lại dùng lễ tiết ngoại giao giữa hai sứ thần đáp lại Gia Luật Tông Chân, y cũng nhạy bén cảm giác được, trong mắt đối phương có chút mất mác.
Gia Luật Tông Chân không nói ra bất cứ yêu cầu gì, Đoạn Lĩnh còn có chút kỳ quái, cứ như vậy sao? Thế nhưng chăm chú nghĩ lại, kỳ thực chuyện này cũng không tính là gì, hiện tại bọn họ chỉ có hai người trong thành, bên ngoài lại là đại quân vây chặt, có thể tạo được tác dụng nào đâu? Huống hồ Tông Chân và y cũng không giống Bạt Đô và Hách Liên Bác, bọn hon họ là bằng hữu cùng chung hoạn nạn từ nhỏ đến lớn, mà lúc Tông Chân nhận thức Đoạn Lĩnh đã là cửu ngũ chí tôn, thân phận Đế quân bày ra đó, tự nhiên không bỏ được mặt mũi xin Đoạn Lĩnh giúp đỡ.
Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc rời khỏi phòng, liền có người đến tiễn bọn họ ra tận cổng.
Vũ Độc đột nhiên dừng bước, Đoạn Lĩnh biết hắn có chuyện muốn nói liền xoay người phất tay. Thân binh của Tông Chân phi thường có ánh mắt, thấy Đoạn Lĩnh bảo y thoái lui liền đứng ra xa xa.
“Người đâu?” Đoạn Lĩnh nhớ tới việc cuối cùng y và Vũ Độc tính toán.
“Thương Lưu Quân đã đến dược đường xem chừng.” Vũ Độc đáp, “Hắn không có lệnh bài xuất thành, không có cách đưa một lão nhân ra ngoài, cần ngươi nghĩ biện pháp.”
Đoạn Lĩnh gật đầu, Vũ Độc lại cau mày nói: “Thế nào đến nơi này?”
Đoạn Lĩnh nói hết những chuyện đã xảy ra, sắc mặt của Vũ Độc nhất thời biến đổi, trầm ngâm không nói.
“Y cưỡi Bôn Tiêu.” Đoạn Lĩnh nói.
“Ta nhìn thấy.” Vũ Độc đáp.
Lúc Vũ Độc trở lại tìm Đoạn Lĩnh thì thấy Bôn Tiêu đang quanh quẩn trước ngõ nhỏ, hắn liền cưỡi Bôn Tiêu tìm kiếm chung quanh, còn gặp được Liêu binh tra hỏi, thiếu chút đã bị giữ lại. May mà một khắc cuối cùng thân binh của Gia Luật Tông Chân vừa vặn đến kịp, Vũ Độc liền nhanh chóng chạy đến phủ thành chủ..
“Trương Sính đã chết rồi sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Không nhất định.” Vũ Độc đáp, “Ngươi nghĩ Ô Lạc Hầu Mục đã hạ thủ?”
Đoạn Lĩnh đáp: “Nhất định là y, y ở giữa đường gặp được Trương Sính liền động thủ hạ sát. Y từng cưỡi qua Bôn Tiêu, Bôn Tiêu nhận được y nên mới đi theo. Nếu ta đoán không sai, y nhất định thừa dịp hỗn loạn khi thành phá thì vào.”
“Nếu Trương Sính chết trong tay y.” Vũ Độc nói, “Nhất định không đem nội tình nói cho y biết, y làm sao biết được chúng ta đang ở Lạc Nhạn thành?”
“Bôn Tiêu nhận được đường, đưa y tới đây.” Đoạn Lĩnh nói, “Bôn Tiêu thấy đại quân công thành bên ngoài, có lẽ hiểu lầm rằng y trở lại cứu ta.”
Đáng tiếc Bôn Tiêu không biết nói, bằng không chỉ cần hỏi nó là được. Vũ Độc nói: “Không nên phán đoán nhanh như vậy, Trương Sính có lẽ đã chạy thoát, hoặc là Bôn Tiêu không nghe sai sử, trên đường giằng khỏi dây thừng tự mình chạy đi, lại bị Ô Lạc Hầu Mục thấy được.”
“Cũng có thể.” Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy trong đầu có trăm vạn xác xuất, tất cả đều hỗn loạn, không biết nên nhìn từ đâu là đúng.
“Làm sao bây giờ?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Đoạt một tấm lệnh bài xuất thành.” Vũ Độc nói, “Hiện tại liền đi.”
Lông mày Đoạn Lĩnh nhíu chặt, Vũ Độc đã nhận ra y tựa hồ có chút không thích hợp, trầm giọng nói: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”
Đoạn Lĩnh lắc đầu, cũng không nói gì. Vũ Độc thay đổi sắc mặt, nói: “Ngươi chẳng lẽ còn định giúp người Liêu thủ thành?”
Đoạn Lĩnh sắc mặt tái nhợt, giương mắt nhìn Vũ Độc, y biết Vũ Độc đối với người Liêu có mối thù sư môn, không rút kiếm chém Liêu đế tại chỗ đã là lấy đại cục làm trọng.
“Ta đang suy nghĩ.” Đoạn Lĩnh cực kỳ thận trọng, y không muốn chạm đến điểm mấu chốt của Vũ Độc, thế nhưng Vũ Độc hiện tại đã có vẻ tâm phiền ý loạn.
“Trước hết cứ lưu lại.” Đoạn Lĩnh nói.
Vũ Độc đáp: “Ta sẽ không vì người Liêu liều mạng.”
“Ta cần Tông Chân sống!” Đoạn Lĩnh nói, “Nếu như y chết, Đại Trần sẽ có phiền toái!”
Vũ Độc nói: “Ta không tin, Gia Luật Tông Chân tương lai nhất định sẽ dụng binh với phương nam, tiểu tử này cũng có dã tâm của mình.”
“Không.” Đoạn Lĩnh lắc đầu nói, “Cũng không giống như ngươi nghĩ đâu. Vũ Độc, hãy tin ta.”
Đoạn Lĩnh giương mắt nhìn Vũ Độc, giải thích: “Hàn Duy Dung cùng người Nguyên đã làm hai lần giao dịch, một lần là khi Thượng kinh thất thủ, hắn mượn tay người Nguyên diệt trừ Gia Luật Đại Thạch. Lúc này đây, hắn lại muốn mượn tay người Nguyên diệt trừ Tông Chân.”
“Chỉ cần Tông Chân vừa chết, Liêu quốc chính là do hắn cùng Tiêu Thái hậu nắm đại quyền, ngươi đoán hắn có thể làm ra lần giao dịch thứ ba hay không. Cho người Nguyên mượn đường, đánh đến tận Đại Trần ta?”
Không khí chìm vào vắng lặng, Vũ Độc mở miệng nói: “Ta sẽ không bảo hộ Liêu đế, dù sao ta cũng nói không lại ngươi.” Hắn nói xong liền xoay người đi.
“Vũ Độc!” Đoạn Lĩnh đuổi theo. Thân binh thấy hai người dời bước liền giữ một khoảng cách theo sau, lại hướng về khu vực hành lang làm một thủ thế, ý bảo chú ý hành động của Vũ Độc.
Kết quả, Vũ Độc lại trực tiếp nhảy tường đi mất.
Đoạn Lĩnh: “…”
“Vũ Độc!” Đoạn Lĩnh nhất thời hoảng lên, thân binh cũng có chút thúc thủ vô sách, dùng Liêu ngữ hỏi Đoạn Lĩnh: “Vị kia…”
Đoạn Lĩnh cố gắng trấn định, xoay người nói với thân binh: “Hắn có chút việc cần làm, không cần để ở trong lòng, ta… trước hết sẽ lưu lại.”
“Cần phái người đến hầu hạ ngài sao?” Thân binh hỏi.
“Không cần.” Đoạn Lĩnh đáp.
Đoạn Lĩnh đi vào trong phòng, ngã đầu nằm xuống, mệt mỏi thở ra một hơi.
Đoạn Lĩnh nằm nghiêng trên giường tự hỏi, lúc đầu y còn có chút bàng hoàng luống cuống, hai ba việc liên tiếp thực sự quá phức tạp, căn bản y không có tâm tư lo lắng đến tình tự của Vũ Độc, chỉ là, đây thực sự cũng là chuyện y cần cân nhắc. Vũ Độc là người quan trọng nhất của y, bọn họ là ái nhân mà không phải quân thần, Vũ Độc càng không phải là một thanh binh khí, y không làm được như phụ thân, muốn Vũ Độc quỳ xuống, không cần suy nghĩ chấp hành mệnh lệnh của mình.
Y đã đọc qua không ít sách, biết đạo lý Đế vương vô tình, nếu phụ thân còn sống người sẽ hành động như thế nào?
Nếu phụ thân còn tại, hẳn người sẽ bắt Vũ Độc quay về thống lĩnh binh lính Nghiệp thành xuất chinh, bản thân thì lưu lại trong thành cùng Gia Luật Tông Chân nắm giữ quân đội chờ đợi thời cơ, lại còn có thể nội ứng ngoại hợp xung phong liều mạng một phen với Nguyên binh.
Nhưng Đoạn Lĩnh lại không làm được, ngay cả việc thuyết phục Vũ Độc y cũng đã gặp trắc trở.
Hay là y thực sự không thích hợp làm Hoàng đế? Đoạn Lĩnh thở dài xoay người sang nơi khác, hướng mặt vào tường, cơ thể mệt mỏi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, một khúc nhạc du dương vang lên, chính là Tương Kiến Hoan đã vô cùng quen thuộc.
Đoạn Lĩnh bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, phân biệt được đây là Vũ Độc dang thổi địch. Nguyệt quang sáng tỏ, mãn địa hàn sương, y chân trần chạm đất bước ra ngoài.
Y biết Vũ Độc đang nhắc nhở y, không được quên Thượng Tử chi thù, mối hận vong quốc.
Cái đầu đã đau đến gần nứt ra của Đoạn Lĩnh bất chợt thả lỏng, khoanh chân ngồi trước án, an tĩnh nghe từ khúc. Lang Tuấn Hiệp, Tầm Xuân, phụ thân, từng chút từng chút hình ảnh nhanh chóng lướt qua mặt y.
Vũ Độc ngồi trên nóc nhà, tựa lưng vào đoạn cong của mái ngói, nắm chặt thanh địch, tiếng nhạc phiêu diêu dần dần thấp đi.
“Thanh âm gì đấy?” Gia Luật Tông Chân bước ra hành lang, lắng nghe tiếng nhạc lượn lờ như có như không giữa bầu trời đêm, hắn đi dọc theo hành lang đến ngoại viện của Đoạn Lĩnh, nghe thanh âm của Vũ Độc từ bên trong vọng ra.
“Tương lại lúc ngươi lên ngôi.” Vũ Độc nói, “Có thể sẽ định minh ước cùng Liêu quốc, làm huynh đệ chi bang không?”
“Gia gia ta không phải đã làm như thế sao?” Đoạn Lĩnh đáp, “Phụ thân ta cũng làm như thế, năm ấy lúc người Nguyên vây đánh Thượng kinh, người và Gia Luật Đại Thạch kết minh, Tầm Xuân cũng từng khuyên người.”
Vũ Độc nói: “Vì vậy ngươi cũng sẽ làm như thế nào?”
Đoạn Lĩnh thật sự không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể đơn giản nói: “Cái giang sơn này có một nửa là của ngươi, ngươi cũng có quyền xử trí. Ngươi cứ tự xem rồi làm đi.”
Vũ Độc: “…”
Đổi thành những người khác, chắc chắn sẽ mắng Vũ Độc đến cẩu huyết lâm đầu, thế nhưng Đoạn Lĩnh vô luận bị buộc đến mức nào cũng sẽ không nói được những lời tàn nhẫn, nhất là đối với Vũ Độc.
Ta thực sự là một Thái tử không quả quyết, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ.
Y buồn bực trở về phòng ngã vào giường tức giận.
Gia Luật Tông Chân ra hiệu hộ vệ không cần kinh động hai người trong viện, lại trầm mặc một chốc rồi mới xoay người đi.
Đoạn Lĩnh suy nghĩ một hồi, đứng lên mặc quần áo bước ra ngoại viện, khi ngẩng đầu nhìn lên thì Vũ Độc đã không còn ở chỗ cũ nữa.
Y xuyên qua hành lang, đến bên ngoài thư phòng gọi vọng vào: “Tông Chân.”
Gia Luật Tông Chân đang ngồi trong thư phòng lên tiếng, thân binh thay y đẩy cửa mời Đoạn Lĩnh vào trong.
Đã đến canh tư, Gia Luật Tông Chân còn chưa ngủ mà vẫn nhìn chăm chăm tấm bản đồ trên bàn, phía đông Lạc Nhạn thành là sơn cốc và Nhữ Nam, từ Nhữ Nam lại hướng về phía đông nam chính là Tầm Thủy, biên giới Liêu Trần. Bờ nam của Tầm Thủy chính là Nghiệp thành Đoạn Lĩnh đang thống trị.
“Ta cần một phần thủ dụ rời thành.” Đoạn Lĩnh nói.
“Phải đi sao?” Gia Luật Tông Chân ngẩng đầu lên khỏi bản đồ nhìn Đoạn Lĩnh, không nói lời nào giữ lại, chỉ nói, “Hiện tại cho dù ngươi có thể xuất thành cũng phải đối mặt với thiên quân vạn mã, không có khả năng thoát thân.”
Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chốc, phát hiện quả thực giống như Gia Luật Tông Chân đã nói, Thương Lưu Quân tuy rằng võ nghệ cao siêu thế nhưng hiện tại còn phải mang theo một lão nhân. Hắn vốn là thích khách chuyên môn giết người, luôn độc lai độc vãng, muốn liều chết xông ra không làm khó được hắn, thế nhưng muốn dẫn một lão nhân mắt mù gần đất xa trời thoát khỏi vòng vây căn bản là không có khả năng.
“Ta tạm thời không đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Nhưng ta cần dùng đến.”
“Ngươi muốn tìm viện binh giúp ta sao?” Gia Luật Tông Chân hỏi, “Lúc trước ta từng nghe trong triều hồi báo, khu vực Nghiệp thành Hà Giang chỉ có bốn nghìn binh đồn trú. Cho dù ngươi điều được phân nửa nhân mã cũng chỉ có hai nghìn người, không phải đối thủ của Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô.”
“Hắn đang ở doanh trại bên ngoài?” Đoạn Lĩnh run giọng nói.
“Ta nghĩ ngươi đã biết.” Gia Luật Tông Chân nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh.
Tác giả :
Phi Thiên Dạ Tường