Tướng Công Yêu Nghiệt Đừng Dụ Dỗ Ta
Chương 5: Ngươi ư ? Quả thật Mơ mộng . Ta thích hắn
Chết mẹ nó nàng không lẽ lại xuyên tiếp rồi thôi may là nàng báo thù xong cho Sư phụ rồi may quá , ách than ôi làm sao xuyên qua con chó con mèo súc vật thì như vầy nàng nhảy sông xuyên thêm lần nữa . Ôi vai đau bỏ mẹ , ách vai đau ?
Nàng mở mắt ô ô chưa xuyên qua nơi khác sao may may.
-'' Nàng không sao chứ ?''
-''Ân ta ổn''
-''Nàng muốn ăn gì không? "
-''Ân''
-''Nàng tự dậy được không?''
-''Ânnn ách không ta đói không dậy được huynh đỡ ta đi"
Hè hè mĩ nam muốn giúp không đồng ý sao được mà đậu hủ thế kia mà nàng nham hiểm nhìn hắn làm hắn có cảm giác mình là tiểu bạch kiểm nàng là sói hoang nha.
Nàng nghi ngờ hỏi hắn :
-''Huynh sao có thuốc giải này vậy?''
-''Không , ta có bình giải bách độc phụ hoàng cho trước đây ''
-''Ân thì ra là vậy ''
-''Nàng có cần ta dìu về viện không ?''
-''Ân''
Hắn dìu nàng từng bước về viện thật sự hai người nói chuyện rất hợp nha nàng đang vui mà con mẹ nó không gặp ai lại gặp ngay trắc phi cùng tên tứ vương gia đó
-Ây nha không ngờ lại gặp thất vương gia và vương tiểu thư ở đây vương gia chàng xxem thất đệ cùng vương tiểu thư thân thiết quá
Oẹ nàng nghe thật buồn nôn à
-''Sương trắc phi ta lại không mong gặp cô ở đây''
Âu Dương Tuấn tà mị cười nói
-'' haha vậy ra Mị nhi muốn gặp riêng ta sao ''
-''Mị nhi ?''
-''Ân Mị nhi!"
-''ta cho ngươi gọi ta là Mị nhi sao?"
-''Ân vậy là Mị Mị nàng muốn gặp riêng ta sao ? Chán chường với tên phế vật này rồi sao?''
Âu Dương Phong mím môi nhẹ giọng :
-''Hoàng huynh hảo"
-''Phong ca huynh cần gì hỏi hắn!''
Xong nàng quay sang Âu Dương Tuấn nói
-'' Ta cho như là không nhì thấy ngươi để không phải nói chuyện với ngươi
-''Không phải nàng thích ta sao?''
-''Đúng Vương Vũ Mị kia thích ngươi''
-''Nàng dùng lạt mềm buộc chặt sao? Nàng thành công rồi , nào giờ lại đây"
Âu Dương Tuấn tự đắc, Âu Dương Phong mím môi cười khổ nàng vẫn còn thích hắn ta sao hắn có cơ hội đây , hắn vội quay đi một cánh tay vội dữ lại.
-''Phong ca huynh đi đâu ?''
-"Ta ..Ta..."
-"Huynh nhầm rồi ta không có thích hắn"
NÀng quay sang chỉ Âu Dương Tuấn.
-''Nàng lúc nãi nói thích ta mà?'' Âu Dương Tuấn nhăn mi
-''Đúng , Vương Vũ Mị kia thích ngươi nhưng bị ngươi một chưởng đánh chết rồi chứ không phải Vương Vũ Mị ta''
-''Vũ Mị nàng đạt được mục đích rồi cũng nên thôi đóng kịch à ''
Âu Dương Tuấn hắn quả thực trong lòng bức bối vô cùng.
-'' Ta biết nàng giận ta nhưng nàng còn thích ta"
-'' Ngươi ư ? Quả thật mơ mộng. Ta thích hắn''
Nói nàng kéo tay Phong lại , cùng bước về viện nàng ở .
''Sương nhi'' một bên lôi kéo tay Âu Dương Tuấn nói:
-'' Gia chàng cần chì nàng ta có thiếp mà''
-''Tránh ra. Hừ''
Xong hắn liền quay bước đi.
Còn Âu Dương Phong thì sao? Hắn đang rất vui nga , nàng chon hắn nha . Hắn cứ bị nàng kéo lê đi mà không biết mình đi đâu
Nàng mở mắt ô ô chưa xuyên qua nơi khác sao may may.
-'' Nàng không sao chứ ?''
-''Ân ta ổn''
-''Nàng muốn ăn gì không? "
-''Ân''
-''Nàng tự dậy được không?''
-''Ânnn ách không ta đói không dậy được huynh đỡ ta đi"
Hè hè mĩ nam muốn giúp không đồng ý sao được mà đậu hủ thế kia mà nàng nham hiểm nhìn hắn làm hắn có cảm giác mình là tiểu bạch kiểm nàng là sói hoang nha.
Nàng nghi ngờ hỏi hắn :
-''Huynh sao có thuốc giải này vậy?''
-''Không , ta có bình giải bách độc phụ hoàng cho trước đây ''
-''Ân thì ra là vậy ''
-''Nàng có cần ta dìu về viện không ?''
-''Ân''
Hắn dìu nàng từng bước về viện thật sự hai người nói chuyện rất hợp nha nàng đang vui mà con mẹ nó không gặp ai lại gặp ngay trắc phi cùng tên tứ vương gia đó
-Ây nha không ngờ lại gặp thất vương gia và vương tiểu thư ở đây vương gia chàng xxem thất đệ cùng vương tiểu thư thân thiết quá
Oẹ nàng nghe thật buồn nôn à
-''Sương trắc phi ta lại không mong gặp cô ở đây''
Âu Dương Tuấn tà mị cười nói
-'' haha vậy ra Mị nhi muốn gặp riêng ta sao ''
-''Mị nhi ?''
-''Ân Mị nhi!"
-''ta cho ngươi gọi ta là Mị nhi sao?"
-''Ân vậy là Mị Mị nàng muốn gặp riêng ta sao ? Chán chường với tên phế vật này rồi sao?''
Âu Dương Phong mím môi nhẹ giọng :
-''Hoàng huynh hảo"
-''Phong ca huynh cần gì hỏi hắn!''
Xong nàng quay sang Âu Dương Tuấn nói
-'' Ta cho như là không nhì thấy ngươi để không phải nói chuyện với ngươi
-''Không phải nàng thích ta sao?''
-''Đúng Vương Vũ Mị kia thích ngươi''
-''Nàng dùng lạt mềm buộc chặt sao? Nàng thành công rồi , nào giờ lại đây"
Âu Dương Tuấn tự đắc, Âu Dương Phong mím môi cười khổ nàng vẫn còn thích hắn ta sao hắn có cơ hội đây , hắn vội quay đi một cánh tay vội dữ lại.
-''Phong ca huynh đi đâu ?''
-"Ta ..Ta..."
-"Huynh nhầm rồi ta không có thích hắn"
NÀng quay sang chỉ Âu Dương Tuấn.
-''Nàng lúc nãi nói thích ta mà?'' Âu Dương Tuấn nhăn mi
-''Đúng , Vương Vũ Mị kia thích ngươi nhưng bị ngươi một chưởng đánh chết rồi chứ không phải Vương Vũ Mị ta''
-''Vũ Mị nàng đạt được mục đích rồi cũng nên thôi đóng kịch à ''
Âu Dương Tuấn hắn quả thực trong lòng bức bối vô cùng.
-'' Ta biết nàng giận ta nhưng nàng còn thích ta"
-'' Ngươi ư ? Quả thật mơ mộng. Ta thích hắn''
Nói nàng kéo tay Phong lại , cùng bước về viện nàng ở .
''Sương nhi'' một bên lôi kéo tay Âu Dương Tuấn nói:
-'' Gia chàng cần chì nàng ta có thiếp mà''
-''Tránh ra. Hừ''
Xong hắn liền quay bước đi.
Còn Âu Dương Phong thì sao? Hắn đang rất vui nga , nàng chon hắn nha . Hắn cứ bị nàng kéo lê đi mà không biết mình đi đâu
Tác giả :
Hồng Ngọc