Tướng Công, Tạo Phản Đi!
Chương 2: Dò xét
Hôm sau, Liễu Minh Nguyệt sớm đã dùng xong điểm tâm, hôm này trời trong xanh, thời tiết rất tốt, vì thế nàng dẫn theo Hạ Huệ tiến đến thăm Tiết Hàn Vân.
Phủ đệ của phủ Tướng quốc cũng không lớn, vẫn là phần đất được ban thưởng từ nhiều năm trước sau khi Liễu Hậu lịch lãm ở bên ngoài trở về thăng chức Lại bộ thị lang. Sau đó chức quan của ông thăng lên từng ngày, hiện tại quan hàm là Tả tướng, các quan viên khác muốn thưởng cho ông một ít phủ đệ, nhưng lại bị ông liên tiếp chối từ, nên chỉ đành từ bỏ.
Nay trong phủ chỉ có 3 vị chủ tử chân chính, Liễu Hậu và nữ nhi, cộng thêm một đứa con nuôi là Tiết Hàn Vân.
Liễu Hậu ở nhà giữa đại viện của tướng phủ, cuộc sống của Liễu Minh Nguyệt thì từ nhỏ đã đi theo phụ thân, cho nên không chuyển đến lầu các ở phía sau, mà vẫn ở tại chính viện bên cạnh – Đông khóa viện. Sau khi Tiết Hàn Vân đến đây, tuổi còn nhỏ mà người nhà đã qua đời hết, hắn trở thành một tiểu thiếu niên đầy u buồn, Liễu Hậu sợ để hắn ở quá xa chỉ e không chăm sóc được chu toàn, cho nên đơn giản sắp xếp cho hắn ở Tây khóa viện.
Từ Đông khóa viện đi ra, dọc theo hành lang phía sau của nhà giữa đi về phía Tây, ra cửa bên hông sẽ có một đường hẻm, đi tiếp vài bước về hướng Bắc thì sẽ đến Tây khóa viện, phần sân lớn nhỏ cũng giống như Đông khóa viện của Liễu Minh Nguyệt, chẳng qua trong viện này lại không giống như trong viện của Liễu Minh Nguyệt, vườn hoa ở Đông khóa viện của nàngcó đủ các loại hoa đầy màu sắc đua nở, mùa này đang là lúc tỏa hương thơm ngào ngạt.
Trong viện của Tiết Hàn Vân thì có trồng một cây hoa quế lâu năm, cành cao lá tốt, phát triển sum sê.
Vào lúc này Tiết Hàn Vân cũng đã ăn xong điểm tâm, đang được gã sai vặt đỡ ra ngồi trên tháp phơi nắng ở trong viện, một ít ánh mặt trời vụn vặt từ kẽ hở của cành lá xuyên thấu qua, chiếu vào trên mặt hắn, thiếu niên mày kiếm mắt sâu có vẻ đã khỏi bệnh, mũi cao thẳng, không được hoàn mỹ ở chỗ sắc mặt tái nhợt, hơi không bình thường.
Liễu Minh Nguyệt đứng ở cửa đánh giá, đây là lần đầu tiên trong 2 kiếp nàng cẩn thận đánh giá Tiết Hàn Vân.
Gã sai vặt Liên Sinh đứng phía sau Tiết Hàn Vân có cặp mắt rất sắc bén, sớm đã nhìn thấy nàng, vội vàng tiếp đón.
“Đại tiểu thư ——”thần thái kia là kinh sợ nói không nên lời.
Cũng không thể trách gã sai vặt lại có biểu cảm như thế, vì mỗi lần Liễu Minh Nguyệt đặt chân đến Tây khóa viện này, đều là tìm đến để gây phiền toái cho Tiết Hàn Vân.
Từ trước đến nay, Tiết Hàn Vân ở Liễu gia vốn là một người rất kiệm lời, ngẫu nhiên bị khi dễ đến thảm, cũng sẽ phản kích một hai, nhưng hắn luôn chặt chẽ khống chế ở mức… Vừa không khiến Liễu Minh Nguyệt tức giận đến phát khóc, vừa có năng lực làm cho nàng nghẹn đến trình độ nói không nên lời.
Liên Sinh thường xuyên có một loại ảo giác: cho dù thiếu gia có đáp trả lại sự khi dễ của tiểu thư nhưng cũng mang theo không tự giác che chở, thoáng nhìn trong mắt nàng ngấn lệ, hình như không có chuyện nàng chỉ đơn giản là đến đây thăm…
Đã nhiều lần Liễu Minh Nguyệt phải ăn chút thiệt nhỏ khi đối đáp với Tiết Hàn Vân, sau đó sẽ bắt những hạ nhân bên cạnh ra phát tiết, Liên Sinh lại là hạ nhân và cũng là tri kỷ đầu tiên mà Liễu Hậu phái đến chăm sóc cho Tiết Hàn Vân, đương nhiên phải chịu Liễu Minh Nguyệt ép buộc vô số lần, so với người bên ngoài càng thê thảm nhiều hơn, bởi vậy mỗi khi hắn nhìn thấy Liễu Minh Nguyệt thì rất tất cung tất kính, xốc lên mười hai vạn phần cẩn thận, chỉ sợ để xảy ra sơ suất.
Liễu Minh Nguyệt bước vào Tây khóa viện, Liên Sinh thì đi vào trong phòng chuyển cái ghế ngồi hình tròn bằng gỗ đàn hương có khắc hoa đến đây, hắn để ghế cách Tiết Hàn Vân xa một chút, nhưng nàng lại chỉ vào vị trí bên cạnh tháp của Tiết Hàn Vân:“Ừm, đặt bên cạnh Hàn Vân ca ca đi.”
Liên Sinh mừng thầm, thầm nghĩ: chẳng lẽ thiếu gia cứu Đại tiểu thư một lần, tiểu thư đã biết cảm kích rồi ư? Không muốn tiếp tục khi dễ thiếu gia nữa phải không?
Nào biết sau khi Liễu Minh Nguyệt ngồi vào vị trí bên cạnh Tiết Hàn Vân, nàng vươn ngón trỏ ra, chọc chọc chọc vào vết thương trên cánh tay hắn, nói,“Hàn Vân ca ca đau không?”
Ngày nóng bức, Tiết Hàn Vân mặc một bộ y phục mỏng nhẹ thoải mái, vì tay áo rộng nên khi hắn ôm đầu gối thì vết thương trên cánh tay lập tức lộ ra.
Tâm Liên Sinh xám như tro tàn: thì ra Đại tiểu thư lại đến gây phiền phức, xảy ra chuyện lớn như vậy, cư nhiên lại không biết cảm tạ thiếu gia… Không biết thiếu gia có đau hay không, dù sao hắn cũng đau hoảng thay cho Tiết Hàn Vân…
Ánh mắt của Tiết Hàn Vân thờ ơ đảo qua, biểu tình trêu chọc giống như người lớn đang nhìn một đứa trẻ conkhông hiểu chuyện, thản nhiên phun ra 2 chữ:“Không đau.”
Nhất thời khiến mặt mày của Liễu Minh Nguyệt trở nên hớn hở.
Kỳ thật… Nàng đã chừng này tuổi, sống qua hai kiếp quả thật tuổi không còn nhỏ nữa, lại đi trêu cợt Tiết Hàn Vân, thái độ của người làm thiếp đương nhiên không thể tốt được, thực sự có chút khó xử. Nhưng mà nàng trằn trọc cả đêm, dù sao vẫn cảm thấy nếu mình trong một lúc bỗng nhiên biết mang ơn Tiết Hàn Vân, thân ái nồng nhiệt hẳn lên, chưa nói đến người khác, mà ngay cả phụ thân nhà mình và thiếp thân nha hoàn Hạ Huệ bên cạnh cũng sẽ cảm thấy quỷ dị… Xa cách mấy năm qua, làm sao bỗng nhiên trong thoáng chốc đã tiêu tán rồi?
Huống chi Tiết Hàn Vân người này vốn ít nói kiệm lời, giống như đầu gỗ, cho dù ép buộc thế nào mặt cũng đều không chút thay đổi… Kiếp trước lúc Liễu Minh Nguyệt bằng tuổi này, ghét nhất nhìn thấy cái bộ dáng khô khan, không thú vị này của hắn, nay quay đầu lại gặp một lần nữa, chẳng lẽ bởi vì nàng khi dễ đến thảm, làm cho thiếu niên nho nhỏ u buồn khi xưa biến thành lạnh lùng, cứng rắn như bây giờsao?
Trong lúc âm thầm sám hối, nàng lại nhịn không được nghĩ, không biết Tiết Hàn Vân có thể cười hay không?
Từ khi quen biết hắn đến sau khi tiến cung, nàng chưa từng nhìn thấy Tiết Hàn Vân tươi cười bao giờ.
Nàng vẫn ngồi ở chỗ kia đưa tay chọc vào vết thương của Tiết Hàn Vân mà chơi đùa, Tiết Hàn Vân nhắm mắt dưỡng thần, Hạ Huệ có lòng muốn khuyên nàng hai câu, nhưng biết giờ phút này ở trước mặt Tiết Hàn Vân không nên làm mất mặt của nàng, nàng ta đành phải nháy mắt với Liên Sinh, thầm nghĩ: Đại tiểu thư, người đâu phải tới thăm Vân thiếu gia, rõ ràng là tới dò xét, gây sự đây mà!
Còn tưởng rằng mấy ngày nay tiểu thư bị thương trở nên im lặng hơn rất nhiều, đã sửa lại tính tình lúc trước, nào biết vừa nhìn thấy Tiết Hàn Vân lập tức bệnh cũ tái phát…
Liên Sinh thông minh, lại đi vào trong phòng bưng trà nước và điểm tâm lại đây, sau đó đưa chiếc kỷ trà lên trước tháp của Tiết Hàn Vân, ân cần hầu hạ:“Đại tiểu thư, uống tách trà dùng chút điểm tâm…”Rồi tự tay rót trà nóng dâng lên.
Liễu Minh Nguyệt vẫy vẫy tay:“Các ngươi đều lui ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với Hàn Vân ca ca.”
Trong đầu Hạ Huệ và Liên Sinh đều âm thầm xuất hiện cùng một ý niệm trong đầu, chắc là nàng lại sắp đòi hỏi, yêu cầu gì đó với Tiết Hàn Vân đây mà, ngại ở trước mặt người khác sẽ mất mặt mũi, cho nên bọn họ lập tức mang theo nha hoàn, gã sai vặt trong viện đều lui ra ngoài.
“Hàn Vân ca ca ——”Liễu Minh Nguyệt chọt chọt hắn.
Tiết Hàn Vân mở to mắt, trước mặt của hắn là gương mặt tươi cười sáng lạn đến vô tâm vô phế của Liễu Minh Nguyệt:“Tiết Hàn Vân, lần sau đến phủ Tướng quân, mang theo ta đi cùng được không?”
Tiết Hàn Vân đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt đề phòng, thái độ không chấp nhận,“Ở trong phủ ngươi muốn ép buộc như thế nào cũng được, nhưng ra khỏi phủ thì… Đặc biệt là đến quý phủ của ân sư ta chơi đùa thì lại càng không được, tỉnh lại đi tiểu nha đầu”
Liễu Minh Nguyệt thành khẩn nhìn hắn:“Lần này chúng ta gặp phải giặc cướp, ta đã nghĩ rất nhiều… Nếu từ nhỏ ta đem thời gian học cầm kỳ thư họa đều đặt ở việc học võ công, nhất định hai ta sẽ không bị thương đâu…”
Trước kia cố gắng học tập cầm kỳ thư họa chính là chuẩn bị kỹ năng giống như nữ tử nhà quan lại người ta, kiếp trước ở thâm cung nàng từng dựa vào mấy loại kỹ năng này để lấy được sự sủng ái của vua Thừa Tông, nay vua Thừa Tông vẫn còn là Thái tử, hơn nữa kiếp này nàng cũng không muốn tiến cung nữa, cũng không muốn tự ép buộc mình, thầm nghĩ tùy ý mình mà sống qua ngày, tựa hồ… Học chút võ công phòng thân cũng không tệ.
Không biết tại sao, trong thoáng chốcTiết Hàn Vân nhận thấy trong đôi mắt của tiểu nha đầu kiêu căng ngạo mạn kia lóe lên bi thương không che giấu được, thiếu chút nữa hắn đã mềm lòng đáp ứng rồi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại kiên quyếtcự tuyệt.“Quý phủ của ân sư đều là những người chỉ biết múa đao động thương…”Bao gồm cả chất nữ của La lão tướng quân – La Thụy Đình.“Ngươi đi thật sự không thích hợp!”
Đại tiểu thư yểu điệu của phủ Tướng quốc, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, bình sinh ngay cả một lần xách nặng thứ gì đó cũng đều chưa từng làm qua,được Tướng gia nâng niu như trân như bảo trong lòng bàn tay mà lớn lên… Nếu nàng đến La phủ luyện tập võ nghệ, vạn nhất nổi lên tranh chấp gì đó với La Thụy Đình… Tiết Hàn Vân thật không dám tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn nghĩ đã cho nàng thấy thái độ, cho nên nằm xuống tháp trở lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, biểu tình lấy im lặng cự tuyệt nói đến việc này.
Hô hấp của tiểu nha đầu bắt đầu nặng nề, hắn luyện võ hàng năm, thính lực rất tốt, nhịn không được khóe môi cong lên, nghĩ rằng quả nhiên tức giận… Nói không chừng chỉ chốc lát sau sẽ phẩy tay áo bỏ đi…
Trước đây mỗi khi nàng tiến đến khiêu khích, trường kỳ bị hắn chọc giận khóc lóc chạy đi cáo trạng… Lớn một chút thì tiến bộ hơn rất nhiều, mỗi lần tức giận đều phẩy tay áo bỏ đi, không được vài ngày sau lại hầm hầm chạy đến đây tính sổvới hắn… Cứ lặp đi lặp lạinhư vậy…
Nhưng mà, hôm nay lại nằm ngoài dự kiến của hắn, một lát sau, không nghe thấy động tĩnh nàng đứng dậy, Tiết Hàn Vân nhịn không được mở mắt, thì thấy tiểu nha đầu tươi cười như cúc mềm giọng khẽ gọi:“Hàn Vân ca ca…”Quả thực xuất ra chiếu thức nàng thườngquấn lấy giày vò với Tướng gia, Tiết Hàn Vân nhịn không được da đầu run lên, biết hôm nay không dễ dàng đuổi nàng đi như vậy, chỉ có thể liều chết xụ mặt.
“Hàn Vân ca ca ~~ “
Trầm mặc.
“Hàn Vân ca ca ——”thanh sắc câu lệ.
Trầm mặc.
“Tiết Hàn Vân ——”cái này là thật sự tức giận.
Tiếp tục trầm mặc. Hắn ở trong lòng mặc niệm: lập tức sẽ thắng lợi!
“Tiết đầu gỗ —— “
“Tiết ngốc tử —— “
Tiết Hàn Vân ở trong lòng cười trộm, cuối cùng đã sắp phẩy tay áo bỏ đi rồi!
Nhưng mà, tiểu nha đầu kia lại nhích tới, uy hiếp:“Ngươi còn không đáp ứng nữa, ta sẽ nhéo lỗ tai ngươi!”
Tiết Hàn Vân:“…”Khi nào thì sức chiến đấu của tiểu nha đầu này cư nhiên lại đề cao như vậy? Hai người khẩu chiến thì hắn còn có thể thắng, nhưng nếu động võ thì… Hắn phải thua không thể nghi ngờ.
Hắn không thể tránh được, không tình nguyện mở mắt:“Đi không được gây sự? Bằng không thì đừng đi!”Lại nhịn không được nhắc nhở:“Nữ hài tử khuê các học quyền cước công phu làm cái gì, nếu xảy ra chuyện ta sẽ bảo hộ ngươi, làm sao để ngươi phải chịu khổ chứ?”
Những lời này của hắn về sau khi Liễu Minh Nguyệt gặp được La Thụy Đình, bị nàng tìm được luận cứ đanh thép phản bác.
Lúc ấy hắn vẫn chưa nghĩ nhiều như vậy, nhìn theo bóng dáng rời đi của tiểu nha đầu, nhịn không được hỏi Liên Sinh bên cạnh:“Ngươi có cảm thấy… tiểu nha đầu Minh Nguyệt này thay đổi có chút kỳ quái hay không?”
“Là thiếu gia có chút kỳ quái thì có? Hôm nay cư nhiên lại đi quan tâm Đại tiểu thư.”Không phải từ trước đến nay lui lui tới tới đều xa cách hay sao?
“… Không phải do ta sợ muội ấy bị dọa sợ đến xảy ra sự cố hay sao, nhưng hôm nay nhìn muội ấy có tinh thần như vậy, hoàn hảo không có việc gì.”
Liễu Minh Nguyệt không biết chủ tớ Tiết Hàn Vân nghị luận sau lưng mình như thế nào, cả người nàng đều đắm chìm trong hưng phấn vì sắp tới được dẫn đến quý phủ của La tướng quân. Sau khi sống lại một lần nữa, mục tiêu của nàng đó là phải thay đổi quỹ đạo vận mệnh kiếp trước của nàng. Đến La phủ học võ, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Liễu Hậu nghe nói nữ nhi có ý định này, lại thuyết phục được Tiết Hàn Vân đáp ứng dẫn nàng đi theo, cảm thấy an lòng.
Nữ nhi kinh qua một kiếp, ông vô cùng lo lắng ái nữ sẽ bị dọa sợ mà sinh bệnh, trong lòng vừa lo cho thương thế của Tiết Hàn Vân, vừa phải vì việc nước mà làm lụng vất vả, vài tháng qua ép buộc, ngay cả râu mép cũng sầu trắng hết cả, nay thì tốt rồi, nữ nhi vẫn hoạt bát như cũ, lại ở chung hòa hợp cùng với Tiết Hàn Vân, nhìn thế nào thì chuyện này cũng là một chuyện tốt.
Về phần đến quý phủ của La lão tướng quân học võ… Dựa vào kiến trúc chắc chắn của La phủ, nếu khí thế chỉ huy của La lão tướng quân trấn định… Trấn áp được tiểu nha đầu cá biệt nhà ông, chắc là sẽ không thành vấn đề, phải không?!
Phủ đệ của phủ Tướng quốc cũng không lớn, vẫn là phần đất được ban thưởng từ nhiều năm trước sau khi Liễu Hậu lịch lãm ở bên ngoài trở về thăng chức Lại bộ thị lang. Sau đó chức quan của ông thăng lên từng ngày, hiện tại quan hàm là Tả tướng, các quan viên khác muốn thưởng cho ông một ít phủ đệ, nhưng lại bị ông liên tiếp chối từ, nên chỉ đành từ bỏ.
Nay trong phủ chỉ có 3 vị chủ tử chân chính, Liễu Hậu và nữ nhi, cộng thêm một đứa con nuôi là Tiết Hàn Vân.
Liễu Hậu ở nhà giữa đại viện của tướng phủ, cuộc sống của Liễu Minh Nguyệt thì từ nhỏ đã đi theo phụ thân, cho nên không chuyển đến lầu các ở phía sau, mà vẫn ở tại chính viện bên cạnh – Đông khóa viện. Sau khi Tiết Hàn Vân đến đây, tuổi còn nhỏ mà người nhà đã qua đời hết, hắn trở thành một tiểu thiếu niên đầy u buồn, Liễu Hậu sợ để hắn ở quá xa chỉ e không chăm sóc được chu toàn, cho nên đơn giản sắp xếp cho hắn ở Tây khóa viện.
Từ Đông khóa viện đi ra, dọc theo hành lang phía sau của nhà giữa đi về phía Tây, ra cửa bên hông sẽ có một đường hẻm, đi tiếp vài bước về hướng Bắc thì sẽ đến Tây khóa viện, phần sân lớn nhỏ cũng giống như Đông khóa viện của Liễu Minh Nguyệt, chẳng qua trong viện này lại không giống như trong viện của Liễu Minh Nguyệt, vườn hoa ở Đông khóa viện của nàngcó đủ các loại hoa đầy màu sắc đua nở, mùa này đang là lúc tỏa hương thơm ngào ngạt.
Trong viện của Tiết Hàn Vân thì có trồng một cây hoa quế lâu năm, cành cao lá tốt, phát triển sum sê.
Vào lúc này Tiết Hàn Vân cũng đã ăn xong điểm tâm, đang được gã sai vặt đỡ ra ngồi trên tháp phơi nắng ở trong viện, một ít ánh mặt trời vụn vặt từ kẽ hở của cành lá xuyên thấu qua, chiếu vào trên mặt hắn, thiếu niên mày kiếm mắt sâu có vẻ đã khỏi bệnh, mũi cao thẳng, không được hoàn mỹ ở chỗ sắc mặt tái nhợt, hơi không bình thường.
Liễu Minh Nguyệt đứng ở cửa đánh giá, đây là lần đầu tiên trong 2 kiếp nàng cẩn thận đánh giá Tiết Hàn Vân.
Gã sai vặt Liên Sinh đứng phía sau Tiết Hàn Vân có cặp mắt rất sắc bén, sớm đã nhìn thấy nàng, vội vàng tiếp đón.
“Đại tiểu thư ——”thần thái kia là kinh sợ nói không nên lời.
Cũng không thể trách gã sai vặt lại có biểu cảm như thế, vì mỗi lần Liễu Minh Nguyệt đặt chân đến Tây khóa viện này, đều là tìm đến để gây phiền toái cho Tiết Hàn Vân.
Từ trước đến nay, Tiết Hàn Vân ở Liễu gia vốn là một người rất kiệm lời, ngẫu nhiên bị khi dễ đến thảm, cũng sẽ phản kích một hai, nhưng hắn luôn chặt chẽ khống chế ở mức… Vừa không khiến Liễu Minh Nguyệt tức giận đến phát khóc, vừa có năng lực làm cho nàng nghẹn đến trình độ nói không nên lời.
Liên Sinh thường xuyên có một loại ảo giác: cho dù thiếu gia có đáp trả lại sự khi dễ của tiểu thư nhưng cũng mang theo không tự giác che chở, thoáng nhìn trong mắt nàng ngấn lệ, hình như không có chuyện nàng chỉ đơn giản là đến đây thăm…
Đã nhiều lần Liễu Minh Nguyệt phải ăn chút thiệt nhỏ khi đối đáp với Tiết Hàn Vân, sau đó sẽ bắt những hạ nhân bên cạnh ra phát tiết, Liên Sinh lại là hạ nhân và cũng là tri kỷ đầu tiên mà Liễu Hậu phái đến chăm sóc cho Tiết Hàn Vân, đương nhiên phải chịu Liễu Minh Nguyệt ép buộc vô số lần, so với người bên ngoài càng thê thảm nhiều hơn, bởi vậy mỗi khi hắn nhìn thấy Liễu Minh Nguyệt thì rất tất cung tất kính, xốc lên mười hai vạn phần cẩn thận, chỉ sợ để xảy ra sơ suất.
Liễu Minh Nguyệt bước vào Tây khóa viện, Liên Sinh thì đi vào trong phòng chuyển cái ghế ngồi hình tròn bằng gỗ đàn hương có khắc hoa đến đây, hắn để ghế cách Tiết Hàn Vân xa một chút, nhưng nàng lại chỉ vào vị trí bên cạnh tháp của Tiết Hàn Vân:“Ừm, đặt bên cạnh Hàn Vân ca ca đi.”
Liên Sinh mừng thầm, thầm nghĩ: chẳng lẽ thiếu gia cứu Đại tiểu thư một lần, tiểu thư đã biết cảm kích rồi ư? Không muốn tiếp tục khi dễ thiếu gia nữa phải không?
Nào biết sau khi Liễu Minh Nguyệt ngồi vào vị trí bên cạnh Tiết Hàn Vân, nàng vươn ngón trỏ ra, chọc chọc chọc vào vết thương trên cánh tay hắn, nói,“Hàn Vân ca ca đau không?”
Ngày nóng bức, Tiết Hàn Vân mặc một bộ y phục mỏng nhẹ thoải mái, vì tay áo rộng nên khi hắn ôm đầu gối thì vết thương trên cánh tay lập tức lộ ra.
Tâm Liên Sinh xám như tro tàn: thì ra Đại tiểu thư lại đến gây phiền phức, xảy ra chuyện lớn như vậy, cư nhiên lại không biết cảm tạ thiếu gia… Không biết thiếu gia có đau hay không, dù sao hắn cũng đau hoảng thay cho Tiết Hàn Vân…
Ánh mắt của Tiết Hàn Vân thờ ơ đảo qua, biểu tình trêu chọc giống như người lớn đang nhìn một đứa trẻ conkhông hiểu chuyện, thản nhiên phun ra 2 chữ:“Không đau.”
Nhất thời khiến mặt mày của Liễu Minh Nguyệt trở nên hớn hở.
Kỳ thật… Nàng đã chừng này tuổi, sống qua hai kiếp quả thật tuổi không còn nhỏ nữa, lại đi trêu cợt Tiết Hàn Vân, thái độ của người làm thiếp đương nhiên không thể tốt được, thực sự có chút khó xử. Nhưng mà nàng trằn trọc cả đêm, dù sao vẫn cảm thấy nếu mình trong một lúc bỗng nhiên biết mang ơn Tiết Hàn Vân, thân ái nồng nhiệt hẳn lên, chưa nói đến người khác, mà ngay cả phụ thân nhà mình và thiếp thân nha hoàn Hạ Huệ bên cạnh cũng sẽ cảm thấy quỷ dị… Xa cách mấy năm qua, làm sao bỗng nhiên trong thoáng chốc đã tiêu tán rồi?
Huống chi Tiết Hàn Vân người này vốn ít nói kiệm lời, giống như đầu gỗ, cho dù ép buộc thế nào mặt cũng đều không chút thay đổi… Kiếp trước lúc Liễu Minh Nguyệt bằng tuổi này, ghét nhất nhìn thấy cái bộ dáng khô khan, không thú vị này của hắn, nay quay đầu lại gặp một lần nữa, chẳng lẽ bởi vì nàng khi dễ đến thảm, làm cho thiếu niên nho nhỏ u buồn khi xưa biến thành lạnh lùng, cứng rắn như bây giờsao?
Trong lúc âm thầm sám hối, nàng lại nhịn không được nghĩ, không biết Tiết Hàn Vân có thể cười hay không?
Từ khi quen biết hắn đến sau khi tiến cung, nàng chưa từng nhìn thấy Tiết Hàn Vân tươi cười bao giờ.
Nàng vẫn ngồi ở chỗ kia đưa tay chọc vào vết thương của Tiết Hàn Vân mà chơi đùa, Tiết Hàn Vân nhắm mắt dưỡng thần, Hạ Huệ có lòng muốn khuyên nàng hai câu, nhưng biết giờ phút này ở trước mặt Tiết Hàn Vân không nên làm mất mặt của nàng, nàng ta đành phải nháy mắt với Liên Sinh, thầm nghĩ: Đại tiểu thư, người đâu phải tới thăm Vân thiếu gia, rõ ràng là tới dò xét, gây sự đây mà!
Còn tưởng rằng mấy ngày nay tiểu thư bị thương trở nên im lặng hơn rất nhiều, đã sửa lại tính tình lúc trước, nào biết vừa nhìn thấy Tiết Hàn Vân lập tức bệnh cũ tái phát…
Liên Sinh thông minh, lại đi vào trong phòng bưng trà nước và điểm tâm lại đây, sau đó đưa chiếc kỷ trà lên trước tháp của Tiết Hàn Vân, ân cần hầu hạ:“Đại tiểu thư, uống tách trà dùng chút điểm tâm…”Rồi tự tay rót trà nóng dâng lên.
Liễu Minh Nguyệt vẫy vẫy tay:“Các ngươi đều lui ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với Hàn Vân ca ca.”
Trong đầu Hạ Huệ và Liên Sinh đều âm thầm xuất hiện cùng một ý niệm trong đầu, chắc là nàng lại sắp đòi hỏi, yêu cầu gì đó với Tiết Hàn Vân đây mà, ngại ở trước mặt người khác sẽ mất mặt mũi, cho nên bọn họ lập tức mang theo nha hoàn, gã sai vặt trong viện đều lui ra ngoài.
“Hàn Vân ca ca ——”Liễu Minh Nguyệt chọt chọt hắn.
Tiết Hàn Vân mở to mắt, trước mặt của hắn là gương mặt tươi cười sáng lạn đến vô tâm vô phế của Liễu Minh Nguyệt:“Tiết Hàn Vân, lần sau đến phủ Tướng quân, mang theo ta đi cùng được không?”
Tiết Hàn Vân đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt đề phòng, thái độ không chấp nhận,“Ở trong phủ ngươi muốn ép buộc như thế nào cũng được, nhưng ra khỏi phủ thì… Đặc biệt là đến quý phủ của ân sư ta chơi đùa thì lại càng không được, tỉnh lại đi tiểu nha đầu”
Liễu Minh Nguyệt thành khẩn nhìn hắn:“Lần này chúng ta gặp phải giặc cướp, ta đã nghĩ rất nhiều… Nếu từ nhỏ ta đem thời gian học cầm kỳ thư họa đều đặt ở việc học võ công, nhất định hai ta sẽ không bị thương đâu…”
Trước kia cố gắng học tập cầm kỳ thư họa chính là chuẩn bị kỹ năng giống như nữ tử nhà quan lại người ta, kiếp trước ở thâm cung nàng từng dựa vào mấy loại kỹ năng này để lấy được sự sủng ái của vua Thừa Tông, nay vua Thừa Tông vẫn còn là Thái tử, hơn nữa kiếp này nàng cũng không muốn tiến cung nữa, cũng không muốn tự ép buộc mình, thầm nghĩ tùy ý mình mà sống qua ngày, tựa hồ… Học chút võ công phòng thân cũng không tệ.
Không biết tại sao, trong thoáng chốcTiết Hàn Vân nhận thấy trong đôi mắt của tiểu nha đầu kiêu căng ngạo mạn kia lóe lên bi thương không che giấu được, thiếu chút nữa hắn đã mềm lòng đáp ứng rồi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại kiên quyếtcự tuyệt.“Quý phủ của ân sư đều là những người chỉ biết múa đao động thương…”Bao gồm cả chất nữ của La lão tướng quân – La Thụy Đình.“Ngươi đi thật sự không thích hợp!”
Đại tiểu thư yểu điệu của phủ Tướng quốc, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, bình sinh ngay cả một lần xách nặng thứ gì đó cũng đều chưa từng làm qua,được Tướng gia nâng niu như trân như bảo trong lòng bàn tay mà lớn lên… Nếu nàng đến La phủ luyện tập võ nghệ, vạn nhất nổi lên tranh chấp gì đó với La Thụy Đình… Tiết Hàn Vân thật không dám tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn nghĩ đã cho nàng thấy thái độ, cho nên nằm xuống tháp trở lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, biểu tình lấy im lặng cự tuyệt nói đến việc này.
Hô hấp của tiểu nha đầu bắt đầu nặng nề, hắn luyện võ hàng năm, thính lực rất tốt, nhịn không được khóe môi cong lên, nghĩ rằng quả nhiên tức giận… Nói không chừng chỉ chốc lát sau sẽ phẩy tay áo bỏ đi…
Trước đây mỗi khi nàng tiến đến khiêu khích, trường kỳ bị hắn chọc giận khóc lóc chạy đi cáo trạng… Lớn một chút thì tiến bộ hơn rất nhiều, mỗi lần tức giận đều phẩy tay áo bỏ đi, không được vài ngày sau lại hầm hầm chạy đến đây tính sổvới hắn… Cứ lặp đi lặp lạinhư vậy…
Nhưng mà, hôm nay lại nằm ngoài dự kiến của hắn, một lát sau, không nghe thấy động tĩnh nàng đứng dậy, Tiết Hàn Vân nhịn không được mở mắt, thì thấy tiểu nha đầu tươi cười như cúc mềm giọng khẽ gọi:“Hàn Vân ca ca…”Quả thực xuất ra chiếu thức nàng thườngquấn lấy giày vò với Tướng gia, Tiết Hàn Vân nhịn không được da đầu run lên, biết hôm nay không dễ dàng đuổi nàng đi như vậy, chỉ có thể liều chết xụ mặt.
“Hàn Vân ca ca ~~ “
Trầm mặc.
“Hàn Vân ca ca ——”thanh sắc câu lệ.
Trầm mặc.
“Tiết Hàn Vân ——”cái này là thật sự tức giận.
Tiếp tục trầm mặc. Hắn ở trong lòng mặc niệm: lập tức sẽ thắng lợi!
“Tiết đầu gỗ —— “
“Tiết ngốc tử —— “
Tiết Hàn Vân ở trong lòng cười trộm, cuối cùng đã sắp phẩy tay áo bỏ đi rồi!
Nhưng mà, tiểu nha đầu kia lại nhích tới, uy hiếp:“Ngươi còn không đáp ứng nữa, ta sẽ nhéo lỗ tai ngươi!”
Tiết Hàn Vân:“…”Khi nào thì sức chiến đấu của tiểu nha đầu này cư nhiên lại đề cao như vậy? Hai người khẩu chiến thì hắn còn có thể thắng, nhưng nếu động võ thì… Hắn phải thua không thể nghi ngờ.
Hắn không thể tránh được, không tình nguyện mở mắt:“Đi không được gây sự? Bằng không thì đừng đi!”Lại nhịn không được nhắc nhở:“Nữ hài tử khuê các học quyền cước công phu làm cái gì, nếu xảy ra chuyện ta sẽ bảo hộ ngươi, làm sao để ngươi phải chịu khổ chứ?”
Những lời này của hắn về sau khi Liễu Minh Nguyệt gặp được La Thụy Đình, bị nàng tìm được luận cứ đanh thép phản bác.
Lúc ấy hắn vẫn chưa nghĩ nhiều như vậy, nhìn theo bóng dáng rời đi của tiểu nha đầu, nhịn không được hỏi Liên Sinh bên cạnh:“Ngươi có cảm thấy… tiểu nha đầu Minh Nguyệt này thay đổi có chút kỳ quái hay không?”
“Là thiếu gia có chút kỳ quái thì có? Hôm nay cư nhiên lại đi quan tâm Đại tiểu thư.”Không phải từ trước đến nay lui lui tới tới đều xa cách hay sao?
“… Không phải do ta sợ muội ấy bị dọa sợ đến xảy ra sự cố hay sao, nhưng hôm nay nhìn muội ấy có tinh thần như vậy, hoàn hảo không có việc gì.”
Liễu Minh Nguyệt không biết chủ tớ Tiết Hàn Vân nghị luận sau lưng mình như thế nào, cả người nàng đều đắm chìm trong hưng phấn vì sắp tới được dẫn đến quý phủ của La tướng quân. Sau khi sống lại một lần nữa, mục tiêu của nàng đó là phải thay đổi quỹ đạo vận mệnh kiếp trước của nàng. Đến La phủ học võ, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Liễu Hậu nghe nói nữ nhi có ý định này, lại thuyết phục được Tiết Hàn Vân đáp ứng dẫn nàng đi theo, cảm thấy an lòng.
Nữ nhi kinh qua một kiếp, ông vô cùng lo lắng ái nữ sẽ bị dọa sợ mà sinh bệnh, trong lòng vừa lo cho thương thế của Tiết Hàn Vân, vừa phải vì việc nước mà làm lụng vất vả, vài tháng qua ép buộc, ngay cả râu mép cũng sầu trắng hết cả, nay thì tốt rồi, nữ nhi vẫn hoạt bát như cũ, lại ở chung hòa hợp cùng với Tiết Hàn Vân, nhìn thế nào thì chuyện này cũng là một chuyện tốt.
Về phần đến quý phủ của La lão tướng quân học võ… Dựa vào kiến trúc chắc chắn của La phủ, nếu khí thế chỉ huy của La lão tướng quân trấn định… Trấn áp được tiểu nha đầu cá biệt nhà ông, chắc là sẽ không thành vấn đề, phải không?!
Tác giả :
Lam Ngải Thảo