Tướng Công, Tạo Phản Đi!
Chương 17: Quyết định
Kiếp trước, Liễu Hậu từng đưa ra quyết định gả Liễu Minh Nguyệt cho Tiết Hàn Vân, khi đó nàng đã sớm có ý với Tư Mã Sách, dưới sự che giấu của Trầm Kỳ Diệp mà lén lút gặp gỡ Tư Mã Sách vài lần, việc này bị Liễu Hậu biết được, sau đó lập tức mở miệng đồng ý gả nàng cho Tiết Hàn Vân.
Kết quả đã khơi dậy sự phản kháng quyết liệt của Liễu Minh Nguyệt.
Lúc ấy, Tiết Hàn Vân cũng có mặt, khi đó nàng chính là một tiểu cô nương được nuông chiều đến hư hỏng, ở trước mặt hai người bọn họ tuyên bố lưỡng tình tương duyệt[1] cùng Thái tử điện hạ Tư Mã Sách, nhất định phải tiến vào Đông cung.
Không biết có phải từ khi nàng trọng sinh về sau, có nhiều chuyện đã thay đổi hay không, kiếp trước, khi Liễu Hậu một lòng muốn hai người bọn họ thành thân là lúc, nàng và Tư Mã Sách đã qua lại rất lâu, nàng cũng sắp cập kê, khi đó tuổi còn nhỏ, lại đang là lúc nùng tình mật ý[2], một lòng một dạ si mê nồng cháy, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Hai cha con bọn họ làm ầm ỹ một trận rất lớn ở đại sảnh, Liễu Hậu cố ý không cho nàng tiến cung, chẳng qua ông chỉ là một lòng từ ái, nhưng sao có thể địch nổi với nữ nhi đã bị nuông chiều đến ương bướng ngang ngược cơ chứ?
Cuối cùng, Liễu Minh Nguyệt lấy cái chết ra uy hiếp, Tiết Hàn Vân chạy tới đỡ lấy Liễu Hậu sắp ngất xỉu vì quá tức giận, hắn xin ông hãy bớt giận, lúc ấy nàng đã nói những gì?
Nàng cười lạnh, châm chọc Tiết Hàn Vân: “Ngươi cũng biết nói ngươi là do A Đa ta nuôi lớn, cho dù không biết báo đáp ân tình ấy cũng thôi đi, sao lại dám có suy nghĩ xấu xa như vậy trong đầu hả? Cho dù ta không thể gả cho Thái tử điện hạ, gả heo gả chó cũng sẽ không gả cho ngươi! Ngươi chết cái tâm này đi!”
Năm đó Tiết Hàn Vân còn lạnh lùng hơn nhiều so với bây giờ, trên mặt hắn quanh năm suốt tháng không có lấy một nụ cười, cả người đôn hậu kiệm lời như một tảng băng, hễ nàng nhìn thấy là lại ghét cay ghét đắng, cố hết sức để gây sự với hắn, nhưng từ đầu đến cuối, cho dù nàng nói chuyện khó nghe cỡ nào, xé ruột xé gan người ta như thế nào, cũng chưa bao giờ thấy hắn nổi giận với nàng.
Những lời này cũng thế.
Nàng nhớ rất rõ, sau khi nàng nói xong câu đó, sắc mặt Tiết Hàn Vân tái nhợt, ánh mắt lạnh băng đến cực điểm, nhưng cũng chỉ chậm rãi nói: “Minh Nguyệt, bất kể muội gả cho ai, A Đa cũng chỉ có một!”
Nàng lúc ấy, không hề biết phân nặng nhẹ trong từng câu nói, đặc biệt là những lời mà Tiết Hàn Vân đã mất mẹ cha từ thưở nhỏ thốt ra thì nàng lại càng không muốn nghe.
Khi đó, chắc là nàng bị mỡ heo xông lên đầu, đáp trả hắn, dĩ nhiên là một câu: “Thái tử điện hạ cũng chỉ có một!”
A Đa và Thái tử, sao có thể đánh đồng? Sao có thể chứ?
Chắc là A Đa đã nản lòng thoái chí, chỉ thở dài một tiếng, ngã về phía sau, che mặt thở dài: “Thôi thôi!”
Cha và con gái hai người tranh chấp đến đó thì lập tức có kết quả, sau khi cập kê, rốt cục nàng cũng được như nguyện bồi ở bên cạnh Tư Mã Sách.
Từ đó về sau hơn mười năm, chuyện này vẫn bị nàng chôn sâu ở trong lòng, chưa bao giờ từng nhắc tới. Cho dù nay Tiết Hàn Vân luôn đối xử rất tốt với nàng, nàng đều rất tin tưởng không nghi ngờ gì, hắn đối với nàng, trân trọng tựa như huynh trưởng, mà nàng đối với hắn, cũng thế.
Nhưng trái lại việc năm đó, cho dù lúc ấy nàng và Tiết Hàn Vân không hề có tình yêu nam nữ, nhưng nếu chọn hắn làm trượng phu, tất nhiên rất đáng giá để phó thác chung thân cả đời cho hắn.
Chỉ vài bước chân ngắn ngủi, Liễu Minh Nguyệt một đường đi vào đại sảnh, cảm xúc ùa về, chuyện cũ như ở trước mắt.
Liễu Hậu thấy Liễu Minh Nguyệt chậm rãi đi đến, còn chưa kịp mở miệng, La lão tướng quân đã tiến lên nghênh đón, tà tâm chưa chết: “Con xem tính cách của Hành Chi ca ca và Thiện Chi ca ca vui vẻ đáng yêu có thể sánh bằng tên tiểu tử Hàn Vân này, tiểu nha đầu vừa mắt người nào đừng ngượng ngùng, nói cho lão nhân ta biết, lão nhân ta làm chủ thay con?”
Lâm Thanh Gia đối với La lão tướng quân tràn ngập oán giận, huống hồ Tiết Hàn Vân lại là môn sinh đắc ý nhất của ông, sao có thể để cho La lão tướng quân đạt được ý đồ chứ, vội vàng ngăn cản: “Tiểu nha đầu đừng tin những gì mà La lão đầu nói, theo lão phu thấy, cha con định việc hôn nhân này thay con là vô cùng tốt!”
Liễu Minh Nguyệt mỉm cười, đối với những gì hai vị lão nhân này nói mắt điếc tai ngơ, chỉ đứng thẳng ở trước mặt Tiết Hàn Vân, hai tròng mắt bình tĩnh đánh giá hắn, ôn nhu nói: “Con muốn hỏi Hàn Vân ca ca một câu.”
Dáng người Tiết Hàn Vân đứng thẳng tắp ở nơi đó, Liễu Minh Nguyệt cảm thấy hắn giống như một bức tượng điêu khắc, hoặc là, giống như cây cung căng thẳng. Ở chung hòa hợp mấy ngày nay, ngay cả một biểu tình rất nhỏ của hắn có đôi khi nàng cũng có thể phát hiện một hai, nếu nàng không đoán sai, chẳng lẽ giờ phút này Hàn Vân ca ca đang thấy rất khẩn trương?
Sau một lúc lâu, trong ánh mắt nhìn chằm chằm đầy căng thẳng của ba lão nhân gia, từ trong cổ họng của hắn mới phát ra một chữ: “Được!”
“Hàn Vân ca ca có tình ý đối với La sư tỷ hay không?”
Lần này hắn trả lời rất nhanh và kiên định: “Không có!”
Liễu Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng còn muốn hỏi thêm một câu: Hàn Vân ca ca có ý trung nhân hay chưa, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định từ bỏ.
Chỉ cần huynh ấy không có tình ý đối với La sư tỷ, như vậy, việc hôn nhân này thứ nhất sẽ không làm nàng thấy áy náy, thứ hai cũng sẽ cho nàng có cơ hội bù lại sai lầm đã phạm phải ở kiếp trước, nàng không thể để A Đa thương tâm như vậy, quan hệ giữa cha và con gái hai người không thể có vết rạn giống như kiếp trước, nàng thề như vậy… Huynh ấy không hề phản đối, cho dù trong lòng huynh ấy có ý trung nhân đi chăng nữa, nhưng chắc là tình nghĩa ấy cũng không sâu, lâu ngày dài tháng, rồi cũng sẽ có lúc quên được.
—— từ khi nàng đi theo Tư Mã Sách, A Đa chưa bao giờ trách cứ nàng nửa câu, mà lại càng ra sức che chở nàng, ngay cả Tiết Hàn Vân bị nàng châm chọc không chịu kết thân cũng hoàn toàn chưa từng để việc đó ở trong lòng, một năm nào đó nàng ở trong cung cấm, nhớ tới những chuyện xảy ra khi xưa, còn cảm thấy, ngay cả khi đó nàng và Tiết Hàn Vân không hề có tình yêu nam nữ, nhưng những lời nàng nói khi đó, quả thật đã làm Tiết Hàn Vân khó chịu.
Cũng may, hết thảy đều còn kịp.
Liễu Minh Nguyệt thản nhiên cười, tiến đến đứng bên cạnh Liễu Hậu, cách xa La lão tướng quân ép sát từng bước một chút, mới nói: “Về chuyện hôn nhân, cha mẹ chi mệnh, môi chước ngôn[3], con nghe theo A Đa.”
Nắm tay nắm chặt trong tay áo Tiết Hàn Vân chậm rãi buông ra, trên gương mặt băng sơn ngàn năm xuất hiện ý cười nhàn nhạt, trong mắt hiện lên ánh sáng ôn nhu hòa hoãn, khiến cho ánh mắt Lâm Thanh Gia trở nên mãnh liệt, trái lại La lão tướng quân, vẻ mặt không giấu được sự thất vọng, ngã ngồi ở trên ghế phía sau: “Gần đây lão phu sẽ ở lại phủ Tướng quốc!”
Liễu Hậu cao giọng sai người ra phía sau hoa viên lấy rượu nữ nhi hồng chôn dưới tàng cây mai lên, tiếng cười sang sảng tiếp đón khách nhân: “Năm đó sinh Nguyệt Nhi, ta và phu nhân đã tự tay ủ vài bình nữ nhi hồng, sau này mỗi khi đổi sang một chỗ ở mới, ta đều mang theo vài bình rượu này. Hôm nay là ngày đại cát, trước lấy một vò ra mời hai vị nếm thử!” Quay đầu bắt gặp Liễu Minh Nguyệt vẫn còn ở bên cạnh mình, hoàn toàn không thấy một chút xấu hổ nào, lại than thở một tiếng: “Khuê nữ nhà người ta khi đính thân đều là vừa thẹn lại vừa mừng, còn tiểu khuê nữ nhà ta lại không tim không phổi, nửa điểm ngượng ngùng cũng không có, ta biết làm sao cho phải đây?”
Liễu Minh Nguyệt tựa đầu vào cánh tay của Liễu Hậu hờn dỗi: “A Đa ~~” hai mắt ướt át, hạnh phúc rơi mấy giọt lệ, chôn hai má vào trong tay áo của Liễu Hậu, thẳng đến khi lau khô dòng nước mắt vừa dâng trào nơi khóe mi, nàng mới ngẩng đầu rời khỏi tay của Liễu Hậu đi ra ngoài: “Không nói với A Đa nữa… Nào có ai lại nói người ta như vậy?”
Ba lão nhân gia phía sau cao giọng cười vang.
Thật tốt!
Hết thảy đều còn kịp!
Còn kịp để thấy hạnh phúc, còn kịp để bắt đầu lại!
Phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Liễu Minh Nguyệt thả chậm bước chân, nhưng không dừng lại. Tiếng bước chân kia cũng chậm rì rì đi theo sau nàng, đến khi thấy nàng không phải đi về hướng Đông khóa viện, mà là đi về phía sau hoa viên, bước chân ấy vẫn đi theo như thế.
Hạ nhân đang cầm bình rượu nữ nhi hồng vừa mới đào lên đi từ sau hoa viên bưng đến phía trước viện, nhìn thấy đôi tiểu uyên ương xứng lứa vừa đôi bọn họ, trên mặt mang theo sự vui vẻ mà thi lễ với hai người, sau đó mỉm cười rời đi.
Liễu Minh Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng… Rốt cục nàng lại đính thân cùng với Tiết Hàn Vân, chuyện này cũng quá kỳ dị đi!
Nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới!
Nghe tiếng bước chân ở phía sau, bỗng nhiên nàng xoay người, vừa vặn chắn trước mặt Tiết Hàn Vân, phụng phịu, bày ra một tư thế tính sổ: “Tiết Hàn Vân huynh đứng lại đó cho muội!”
Tiếng nói rất đủ khí thế, bước chân của Tiết Hàn Vân đột nhiên bị kiềm hãm, tự nhiên là đứng nghiêm ở trước mặt nàng. Vì dáng vóc hắn cao lớn, cho nên hắn cúi đầu rất kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu trước mặt, đưa mắt ý bảo: Đây là thế nào?
Nét mặt Liễu Minh Nguyệt nóng như lửa đốt, chỉ vì lúc này bóng đêm dày đặc, đã che giấu mất dáng vẻ quẫn bách của nàng. Bởi vì vóc người nàng thấp hơn rất nhiều so với Tiết Hàn Vân, bị hắn cúi đầu quan sát như vậy, nàng cảm thấy mình giống như bị rút hết sức lực không thể mở miệng ra được, nhưng vẫn cố chống đỡ.
“Muội hỏi huynh, sáng sớm hôm nay A Đa đưa cho muội chiếc tiểu khóa ngọc đó là xảy ra chuyện gì?” Mới vừa rồi sau khi nàng đi ra, nàng chợt hồi tưởng lại – dường như đã nghĩ ra chuyện gì đó. Chẳng lẽ —— nàng đã sớm bị A Đa bán đi rồi sao?!
Lúc này Tiết Hàn Vân mới hậu tri hậu giác[4] nhớ lại, đúng là có chuyện này. Hắn mạnh mẽ chớp mắt một cái, lập tức nói: “Sợ rằng bá phụ và sư phụ cùng lão tướng quân bọn họ uống rượu đối ẩm suốt đêm ở đại sảnh mà không ai ngăn cản, hay là huynh đi nhìn trộm một chút xem sao nhé?!” Sau đó nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Binh pháp có dạy: Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
La lão tướng quân cũng có đã dạy: Quân ta thế yếu, lực lượng quân địch lại mạnh mẽ, không bằng tránh đi!
Chỉ là, hắn đi được hai bước mới phát hiện ống tay áo bị níu lại rất chặt, tiểu nha đầu một bộ dáng ngang ngược đanh đá, cái cổ ngẩng rất cao, nỗ lực nhón chân lên, cố gắng để cho mình càng cao càng có thêm một chút khí thế: “Hôm nay nếu như huynh không nói cho rõ ràng, đừng mong quay về phòng ngủ…”
Tiết Hàn Vân bị nàng níu lấy, bỏ chạy không có kết quả, dứt khoát không thèm trốn nữa. Thật ra thì người luyện võ, năng lực và thính lực trong đêm tối đều rất mạnh mẽ, có thể cảm nhận được làn gió ở xa xa, bên gốc cây bọn người hầu đang thì thầm to nhỏ, còn ở gần bên là tiếng hô hấp dồn dập của tiểu nha đầu này, thậm chí cặp mắt trong suốt ngượng ngùng nhưng vẫn cố lớn mật níu kéo ống tay áo kia… Cũng không thể nào thoát khỏi cặp mắt của hắn.
Bộ dáng nhỏ vừa đắc ý vừa phách lối của nàng gần ngay trước mắt hắn, Tiết Hàn Vân nhất thời bị ma xui quỷ khiến, ngứa tay khó nhịn, trong lúc chưa kịp ý thức thì móng vuốt đã vươn ra, nắm lấy cái mũi trắng nõn đáng yêu của Liễu Minh Nguyệt…
Rất lâu trước đây, hắn vẫn luôn muốn làm như vậy!
Bởi vì nàng đang tức giận, hai mắt bốc hỏa, giống như một con thú nhỏ khi bị dính bẫy mà vùng vẫy, cả người tràn đầy sức sống… Bộ dáng kia, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu!
“Nếu như huynh không nói cho rõ ràng chuyện chiếc tiểu khóa ngọc kia là thế nào, muội sẽ… Muội sẽ trả lại nó cho huynh!” Liễu Minh Nguyệt ngoài cứng trong mềm, hậu tri hậu giác[4] mới phát hiện chiếc mũi nhỏ của mình bị hắn không nhẹ không nặng nhéo một cái… Rõ ràng là đang tính sổ với hắn nhưng hành vi vô cùng thân thiết thế này là gì vậy trời?
Ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không hề có chút khí thế, nhất thời Liễu Minh Nguyệt ảo não muốn chết!
Tiết Hàn Vân thành thật trả lời: “… Đây là do nương huynh nhờ người điêu khắc mà thành, đã mời cao tăng khai đạo làm bùa bình an, là vật tùy thân mà huynh vẫn mang theo bên người từ nhỏ, tặng cho muội rồi không nghĩ sẽ nhận lại!” Ngắt cái mũi nhỏ một cái, phát hiện tiểu nha đầu vẫn không phản kháng, hắn tiện tay cũng sờ luôn cái đầu nhỏ của nàng một cái, rõ ràng là một tiểu nha đầu tính khí nóng nảy, nhưng mái tóc lại hết sức ngoài ý muốn mềm mại như tơ, tuyệt đối không giống với bản tính ngang ngược hung dữ của nàng.
Trong đầu Liễu Minh Nguyệt nổ “Ầm” một tiếng, nét mặt nóng hổi giống như phát sốt: Tên gia hỏa đáng chết này không nói cho mình biết một tiếng mà đã… hắn lại có thể… Hắn lại có thể… Đây rõ ràng là đồ vật tùy thân của hắn, hiện tại lại có thể…
Nàng cảm thấy nóng giống như bị bén lửa, vội vàng đưa tay vào áo trong kéo chiếc vòng cổ kia ra, muốn tháo xuống. Nhưng ngặt nỗi cái khóa của món trang sức này vô cùng rắn chắc, bất kể như thế nào cũng không tháo được. Ban đầu lúc đeo vào là do Hạ Huệ ở bên hỗ trợ, hôm nay trước mặt chỉ có một tên ngốc Tiết Hàn Vân này… Hai người còn dùng tư thế kỳ quái mà đứng bên nhau như vậy… “Huynh ngốc rồi à, còn không giúp muội cởi xuống?”
Về phần đầu đuôi của câu chuyện này… Một ngày nào đó nàng không thể tới tìm A Đa tra hỏi mười bảy mười tám lần được sao?
Tiết Hàn Vân cười đến gập cả lưng, nhìn thẳng vào ánh mắt của tiểu cô nương đang hoảng loạn quẫn bách, thản nhiên nói: “Khóa ngọc này ban đầu đúng là đã dùng móc uyên ương làm thành, nếu mang lên rồi đừng mong tháo xuống, chờ đến sau này… Lúc đó ta sẽ giúp muội tháo xuống.” Lúc động phòng hoa chúc, có thể từ từ tháo ra… Tháo cả đêm cũng không sao… Tháo không được cũng không sao!
Liễu Minh Nguyệt gần như muốn khóc thét: A Đa, người chọn cho con cửa hôn nhân thế nào vầy nè?
Tiết Hàn Vân đại ngu ngốc!
Nàng vốn đang muốn tính sổ với hắn, bởi vì hai người bọn họ kết phường tính toán lừa gạt nàng, ngay cả chung thân đại sự cũng không nói cho nàng biết một tiếng, nhưng lúc này nàng lại nhận được kết quả là: Tiết Hàn Vân cao cao tại thượng bình luận với nàng một trận; không phải bộ dáng của hắn phải khom lưng sám hối, song song đó là bị ép ký kết vô số hiệp ước mất nước mất chủ quyền, từ nay về sau sẽ làm trâu làm ngựa mặc nàng sai phái hay sao? … Sao bây giờ lại xuất hiện loại tình huống như thế này chứ, cúi người xuống chóp mũi hắn gần như đụng tới lỗ mũi của nàng, gần đến mức nàng có thể nghe được tiếng hít thở cực lực đè nén của Hàn Vân ca ca… Còn dám ép buộc đến nàng phải đỏ mặt rớt nước mắt mà bỏ chạy…
A Đa, Hàn Vân ca ca, hai người quá khi dễ người mà!
Chú thích:
[1]: hai bên đều yêu nhau.
[2]: tình ý ngọt ngào, sâu đậm.
[3]: thời xưa việc hôn nhân do cha mẹ định đoạt hay do lời nói của người mối lái. Con cái không có quyền định đoạt.
[4]: trì độn, ngu ngốc. Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Kết quả đã khơi dậy sự phản kháng quyết liệt của Liễu Minh Nguyệt.
Lúc ấy, Tiết Hàn Vân cũng có mặt, khi đó nàng chính là một tiểu cô nương được nuông chiều đến hư hỏng, ở trước mặt hai người bọn họ tuyên bố lưỡng tình tương duyệt[1] cùng Thái tử điện hạ Tư Mã Sách, nhất định phải tiến vào Đông cung.
Không biết có phải từ khi nàng trọng sinh về sau, có nhiều chuyện đã thay đổi hay không, kiếp trước, khi Liễu Hậu một lòng muốn hai người bọn họ thành thân là lúc, nàng và Tư Mã Sách đã qua lại rất lâu, nàng cũng sắp cập kê, khi đó tuổi còn nhỏ, lại đang là lúc nùng tình mật ý[2], một lòng một dạ si mê nồng cháy, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Hai cha con bọn họ làm ầm ỹ một trận rất lớn ở đại sảnh, Liễu Hậu cố ý không cho nàng tiến cung, chẳng qua ông chỉ là một lòng từ ái, nhưng sao có thể địch nổi với nữ nhi đã bị nuông chiều đến ương bướng ngang ngược cơ chứ?
Cuối cùng, Liễu Minh Nguyệt lấy cái chết ra uy hiếp, Tiết Hàn Vân chạy tới đỡ lấy Liễu Hậu sắp ngất xỉu vì quá tức giận, hắn xin ông hãy bớt giận, lúc ấy nàng đã nói những gì?
Nàng cười lạnh, châm chọc Tiết Hàn Vân: “Ngươi cũng biết nói ngươi là do A Đa ta nuôi lớn, cho dù không biết báo đáp ân tình ấy cũng thôi đi, sao lại dám có suy nghĩ xấu xa như vậy trong đầu hả? Cho dù ta không thể gả cho Thái tử điện hạ, gả heo gả chó cũng sẽ không gả cho ngươi! Ngươi chết cái tâm này đi!”
Năm đó Tiết Hàn Vân còn lạnh lùng hơn nhiều so với bây giờ, trên mặt hắn quanh năm suốt tháng không có lấy một nụ cười, cả người đôn hậu kiệm lời như một tảng băng, hễ nàng nhìn thấy là lại ghét cay ghét đắng, cố hết sức để gây sự với hắn, nhưng từ đầu đến cuối, cho dù nàng nói chuyện khó nghe cỡ nào, xé ruột xé gan người ta như thế nào, cũng chưa bao giờ thấy hắn nổi giận với nàng.
Những lời này cũng thế.
Nàng nhớ rất rõ, sau khi nàng nói xong câu đó, sắc mặt Tiết Hàn Vân tái nhợt, ánh mắt lạnh băng đến cực điểm, nhưng cũng chỉ chậm rãi nói: “Minh Nguyệt, bất kể muội gả cho ai, A Đa cũng chỉ có một!”
Nàng lúc ấy, không hề biết phân nặng nhẹ trong từng câu nói, đặc biệt là những lời mà Tiết Hàn Vân đã mất mẹ cha từ thưở nhỏ thốt ra thì nàng lại càng không muốn nghe.
Khi đó, chắc là nàng bị mỡ heo xông lên đầu, đáp trả hắn, dĩ nhiên là một câu: “Thái tử điện hạ cũng chỉ có một!”
A Đa và Thái tử, sao có thể đánh đồng? Sao có thể chứ?
Chắc là A Đa đã nản lòng thoái chí, chỉ thở dài một tiếng, ngã về phía sau, che mặt thở dài: “Thôi thôi!”
Cha và con gái hai người tranh chấp đến đó thì lập tức có kết quả, sau khi cập kê, rốt cục nàng cũng được như nguyện bồi ở bên cạnh Tư Mã Sách.
Từ đó về sau hơn mười năm, chuyện này vẫn bị nàng chôn sâu ở trong lòng, chưa bao giờ từng nhắc tới. Cho dù nay Tiết Hàn Vân luôn đối xử rất tốt với nàng, nàng đều rất tin tưởng không nghi ngờ gì, hắn đối với nàng, trân trọng tựa như huynh trưởng, mà nàng đối với hắn, cũng thế.
Nhưng trái lại việc năm đó, cho dù lúc ấy nàng và Tiết Hàn Vân không hề có tình yêu nam nữ, nhưng nếu chọn hắn làm trượng phu, tất nhiên rất đáng giá để phó thác chung thân cả đời cho hắn.
Chỉ vài bước chân ngắn ngủi, Liễu Minh Nguyệt một đường đi vào đại sảnh, cảm xúc ùa về, chuyện cũ như ở trước mắt.
Liễu Hậu thấy Liễu Minh Nguyệt chậm rãi đi đến, còn chưa kịp mở miệng, La lão tướng quân đã tiến lên nghênh đón, tà tâm chưa chết: “Con xem tính cách của Hành Chi ca ca và Thiện Chi ca ca vui vẻ đáng yêu có thể sánh bằng tên tiểu tử Hàn Vân này, tiểu nha đầu vừa mắt người nào đừng ngượng ngùng, nói cho lão nhân ta biết, lão nhân ta làm chủ thay con?”
Lâm Thanh Gia đối với La lão tướng quân tràn ngập oán giận, huống hồ Tiết Hàn Vân lại là môn sinh đắc ý nhất của ông, sao có thể để cho La lão tướng quân đạt được ý đồ chứ, vội vàng ngăn cản: “Tiểu nha đầu đừng tin những gì mà La lão đầu nói, theo lão phu thấy, cha con định việc hôn nhân này thay con là vô cùng tốt!”
Liễu Minh Nguyệt mỉm cười, đối với những gì hai vị lão nhân này nói mắt điếc tai ngơ, chỉ đứng thẳng ở trước mặt Tiết Hàn Vân, hai tròng mắt bình tĩnh đánh giá hắn, ôn nhu nói: “Con muốn hỏi Hàn Vân ca ca một câu.”
Dáng người Tiết Hàn Vân đứng thẳng tắp ở nơi đó, Liễu Minh Nguyệt cảm thấy hắn giống như một bức tượng điêu khắc, hoặc là, giống như cây cung căng thẳng. Ở chung hòa hợp mấy ngày nay, ngay cả một biểu tình rất nhỏ của hắn có đôi khi nàng cũng có thể phát hiện một hai, nếu nàng không đoán sai, chẳng lẽ giờ phút này Hàn Vân ca ca đang thấy rất khẩn trương?
Sau một lúc lâu, trong ánh mắt nhìn chằm chằm đầy căng thẳng của ba lão nhân gia, từ trong cổ họng của hắn mới phát ra một chữ: “Được!”
“Hàn Vân ca ca có tình ý đối với La sư tỷ hay không?”
Lần này hắn trả lời rất nhanh và kiên định: “Không có!”
Liễu Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng còn muốn hỏi thêm một câu: Hàn Vân ca ca có ý trung nhân hay chưa, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định từ bỏ.
Chỉ cần huynh ấy không có tình ý đối với La sư tỷ, như vậy, việc hôn nhân này thứ nhất sẽ không làm nàng thấy áy náy, thứ hai cũng sẽ cho nàng có cơ hội bù lại sai lầm đã phạm phải ở kiếp trước, nàng không thể để A Đa thương tâm như vậy, quan hệ giữa cha và con gái hai người không thể có vết rạn giống như kiếp trước, nàng thề như vậy… Huynh ấy không hề phản đối, cho dù trong lòng huynh ấy có ý trung nhân đi chăng nữa, nhưng chắc là tình nghĩa ấy cũng không sâu, lâu ngày dài tháng, rồi cũng sẽ có lúc quên được.
—— từ khi nàng đi theo Tư Mã Sách, A Đa chưa bao giờ trách cứ nàng nửa câu, mà lại càng ra sức che chở nàng, ngay cả Tiết Hàn Vân bị nàng châm chọc không chịu kết thân cũng hoàn toàn chưa từng để việc đó ở trong lòng, một năm nào đó nàng ở trong cung cấm, nhớ tới những chuyện xảy ra khi xưa, còn cảm thấy, ngay cả khi đó nàng và Tiết Hàn Vân không hề có tình yêu nam nữ, nhưng những lời nàng nói khi đó, quả thật đã làm Tiết Hàn Vân khó chịu.
Cũng may, hết thảy đều còn kịp.
Liễu Minh Nguyệt thản nhiên cười, tiến đến đứng bên cạnh Liễu Hậu, cách xa La lão tướng quân ép sát từng bước một chút, mới nói: “Về chuyện hôn nhân, cha mẹ chi mệnh, môi chước ngôn[3], con nghe theo A Đa.”
Nắm tay nắm chặt trong tay áo Tiết Hàn Vân chậm rãi buông ra, trên gương mặt băng sơn ngàn năm xuất hiện ý cười nhàn nhạt, trong mắt hiện lên ánh sáng ôn nhu hòa hoãn, khiến cho ánh mắt Lâm Thanh Gia trở nên mãnh liệt, trái lại La lão tướng quân, vẻ mặt không giấu được sự thất vọng, ngã ngồi ở trên ghế phía sau: “Gần đây lão phu sẽ ở lại phủ Tướng quốc!”
Liễu Hậu cao giọng sai người ra phía sau hoa viên lấy rượu nữ nhi hồng chôn dưới tàng cây mai lên, tiếng cười sang sảng tiếp đón khách nhân: “Năm đó sinh Nguyệt Nhi, ta và phu nhân đã tự tay ủ vài bình nữ nhi hồng, sau này mỗi khi đổi sang một chỗ ở mới, ta đều mang theo vài bình rượu này. Hôm nay là ngày đại cát, trước lấy một vò ra mời hai vị nếm thử!” Quay đầu bắt gặp Liễu Minh Nguyệt vẫn còn ở bên cạnh mình, hoàn toàn không thấy một chút xấu hổ nào, lại than thở một tiếng: “Khuê nữ nhà người ta khi đính thân đều là vừa thẹn lại vừa mừng, còn tiểu khuê nữ nhà ta lại không tim không phổi, nửa điểm ngượng ngùng cũng không có, ta biết làm sao cho phải đây?”
Liễu Minh Nguyệt tựa đầu vào cánh tay của Liễu Hậu hờn dỗi: “A Đa ~~” hai mắt ướt át, hạnh phúc rơi mấy giọt lệ, chôn hai má vào trong tay áo của Liễu Hậu, thẳng đến khi lau khô dòng nước mắt vừa dâng trào nơi khóe mi, nàng mới ngẩng đầu rời khỏi tay của Liễu Hậu đi ra ngoài: “Không nói với A Đa nữa… Nào có ai lại nói người ta như vậy?”
Ba lão nhân gia phía sau cao giọng cười vang.
Thật tốt!
Hết thảy đều còn kịp!
Còn kịp để thấy hạnh phúc, còn kịp để bắt đầu lại!
Phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Liễu Minh Nguyệt thả chậm bước chân, nhưng không dừng lại. Tiếng bước chân kia cũng chậm rì rì đi theo sau nàng, đến khi thấy nàng không phải đi về hướng Đông khóa viện, mà là đi về phía sau hoa viên, bước chân ấy vẫn đi theo như thế.
Hạ nhân đang cầm bình rượu nữ nhi hồng vừa mới đào lên đi từ sau hoa viên bưng đến phía trước viện, nhìn thấy đôi tiểu uyên ương xứng lứa vừa đôi bọn họ, trên mặt mang theo sự vui vẻ mà thi lễ với hai người, sau đó mỉm cười rời đi.
Liễu Minh Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng… Rốt cục nàng lại đính thân cùng với Tiết Hàn Vân, chuyện này cũng quá kỳ dị đi!
Nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới!
Nghe tiếng bước chân ở phía sau, bỗng nhiên nàng xoay người, vừa vặn chắn trước mặt Tiết Hàn Vân, phụng phịu, bày ra một tư thế tính sổ: “Tiết Hàn Vân huynh đứng lại đó cho muội!”
Tiếng nói rất đủ khí thế, bước chân của Tiết Hàn Vân đột nhiên bị kiềm hãm, tự nhiên là đứng nghiêm ở trước mặt nàng. Vì dáng vóc hắn cao lớn, cho nên hắn cúi đầu rất kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu trước mặt, đưa mắt ý bảo: Đây là thế nào?
Nét mặt Liễu Minh Nguyệt nóng như lửa đốt, chỉ vì lúc này bóng đêm dày đặc, đã che giấu mất dáng vẻ quẫn bách của nàng. Bởi vì vóc người nàng thấp hơn rất nhiều so với Tiết Hàn Vân, bị hắn cúi đầu quan sát như vậy, nàng cảm thấy mình giống như bị rút hết sức lực không thể mở miệng ra được, nhưng vẫn cố chống đỡ.
“Muội hỏi huynh, sáng sớm hôm nay A Đa đưa cho muội chiếc tiểu khóa ngọc đó là xảy ra chuyện gì?” Mới vừa rồi sau khi nàng đi ra, nàng chợt hồi tưởng lại – dường như đã nghĩ ra chuyện gì đó. Chẳng lẽ —— nàng đã sớm bị A Đa bán đi rồi sao?!
Lúc này Tiết Hàn Vân mới hậu tri hậu giác[4] nhớ lại, đúng là có chuyện này. Hắn mạnh mẽ chớp mắt một cái, lập tức nói: “Sợ rằng bá phụ và sư phụ cùng lão tướng quân bọn họ uống rượu đối ẩm suốt đêm ở đại sảnh mà không ai ngăn cản, hay là huynh đi nhìn trộm một chút xem sao nhé?!” Sau đó nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Binh pháp có dạy: Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
La lão tướng quân cũng có đã dạy: Quân ta thế yếu, lực lượng quân địch lại mạnh mẽ, không bằng tránh đi!
Chỉ là, hắn đi được hai bước mới phát hiện ống tay áo bị níu lại rất chặt, tiểu nha đầu một bộ dáng ngang ngược đanh đá, cái cổ ngẩng rất cao, nỗ lực nhón chân lên, cố gắng để cho mình càng cao càng có thêm một chút khí thế: “Hôm nay nếu như huynh không nói cho rõ ràng, đừng mong quay về phòng ngủ…”
Tiết Hàn Vân bị nàng níu lấy, bỏ chạy không có kết quả, dứt khoát không thèm trốn nữa. Thật ra thì người luyện võ, năng lực và thính lực trong đêm tối đều rất mạnh mẽ, có thể cảm nhận được làn gió ở xa xa, bên gốc cây bọn người hầu đang thì thầm to nhỏ, còn ở gần bên là tiếng hô hấp dồn dập của tiểu nha đầu này, thậm chí cặp mắt trong suốt ngượng ngùng nhưng vẫn cố lớn mật níu kéo ống tay áo kia… Cũng không thể nào thoát khỏi cặp mắt của hắn.
Bộ dáng nhỏ vừa đắc ý vừa phách lối của nàng gần ngay trước mắt hắn, Tiết Hàn Vân nhất thời bị ma xui quỷ khiến, ngứa tay khó nhịn, trong lúc chưa kịp ý thức thì móng vuốt đã vươn ra, nắm lấy cái mũi trắng nõn đáng yêu của Liễu Minh Nguyệt…
Rất lâu trước đây, hắn vẫn luôn muốn làm như vậy!
Bởi vì nàng đang tức giận, hai mắt bốc hỏa, giống như một con thú nhỏ khi bị dính bẫy mà vùng vẫy, cả người tràn đầy sức sống… Bộ dáng kia, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu!
“Nếu như huynh không nói cho rõ ràng chuyện chiếc tiểu khóa ngọc kia là thế nào, muội sẽ… Muội sẽ trả lại nó cho huynh!” Liễu Minh Nguyệt ngoài cứng trong mềm, hậu tri hậu giác[4] mới phát hiện chiếc mũi nhỏ của mình bị hắn không nhẹ không nặng nhéo một cái… Rõ ràng là đang tính sổ với hắn nhưng hành vi vô cùng thân thiết thế này là gì vậy trời?
Ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không hề có chút khí thế, nhất thời Liễu Minh Nguyệt ảo não muốn chết!
Tiết Hàn Vân thành thật trả lời: “… Đây là do nương huynh nhờ người điêu khắc mà thành, đã mời cao tăng khai đạo làm bùa bình an, là vật tùy thân mà huynh vẫn mang theo bên người từ nhỏ, tặng cho muội rồi không nghĩ sẽ nhận lại!” Ngắt cái mũi nhỏ một cái, phát hiện tiểu nha đầu vẫn không phản kháng, hắn tiện tay cũng sờ luôn cái đầu nhỏ của nàng một cái, rõ ràng là một tiểu nha đầu tính khí nóng nảy, nhưng mái tóc lại hết sức ngoài ý muốn mềm mại như tơ, tuyệt đối không giống với bản tính ngang ngược hung dữ của nàng.
Trong đầu Liễu Minh Nguyệt nổ “Ầm” một tiếng, nét mặt nóng hổi giống như phát sốt: Tên gia hỏa đáng chết này không nói cho mình biết một tiếng mà đã… hắn lại có thể… Hắn lại có thể… Đây rõ ràng là đồ vật tùy thân của hắn, hiện tại lại có thể…
Nàng cảm thấy nóng giống như bị bén lửa, vội vàng đưa tay vào áo trong kéo chiếc vòng cổ kia ra, muốn tháo xuống. Nhưng ngặt nỗi cái khóa của món trang sức này vô cùng rắn chắc, bất kể như thế nào cũng không tháo được. Ban đầu lúc đeo vào là do Hạ Huệ ở bên hỗ trợ, hôm nay trước mặt chỉ có một tên ngốc Tiết Hàn Vân này… Hai người còn dùng tư thế kỳ quái mà đứng bên nhau như vậy… “Huynh ngốc rồi à, còn không giúp muội cởi xuống?”
Về phần đầu đuôi của câu chuyện này… Một ngày nào đó nàng không thể tới tìm A Đa tra hỏi mười bảy mười tám lần được sao?
Tiết Hàn Vân cười đến gập cả lưng, nhìn thẳng vào ánh mắt của tiểu cô nương đang hoảng loạn quẫn bách, thản nhiên nói: “Khóa ngọc này ban đầu đúng là đã dùng móc uyên ương làm thành, nếu mang lên rồi đừng mong tháo xuống, chờ đến sau này… Lúc đó ta sẽ giúp muội tháo xuống.” Lúc động phòng hoa chúc, có thể từ từ tháo ra… Tháo cả đêm cũng không sao… Tháo không được cũng không sao!
Liễu Minh Nguyệt gần như muốn khóc thét: A Đa, người chọn cho con cửa hôn nhân thế nào vầy nè?
Tiết Hàn Vân đại ngu ngốc!
Nàng vốn đang muốn tính sổ với hắn, bởi vì hai người bọn họ kết phường tính toán lừa gạt nàng, ngay cả chung thân đại sự cũng không nói cho nàng biết một tiếng, nhưng lúc này nàng lại nhận được kết quả là: Tiết Hàn Vân cao cao tại thượng bình luận với nàng một trận; không phải bộ dáng của hắn phải khom lưng sám hối, song song đó là bị ép ký kết vô số hiệp ước mất nước mất chủ quyền, từ nay về sau sẽ làm trâu làm ngựa mặc nàng sai phái hay sao? … Sao bây giờ lại xuất hiện loại tình huống như thế này chứ, cúi người xuống chóp mũi hắn gần như đụng tới lỗ mũi của nàng, gần đến mức nàng có thể nghe được tiếng hít thở cực lực đè nén của Hàn Vân ca ca… Còn dám ép buộc đến nàng phải đỏ mặt rớt nước mắt mà bỏ chạy…
A Đa, Hàn Vân ca ca, hai người quá khi dễ người mà!
Chú thích:
[1]: hai bên đều yêu nhau.
[2]: tình ý ngọt ngào, sâu đậm.
[3]: thời xưa việc hôn nhân do cha mẹ định đoạt hay do lời nói của người mối lái. Con cái không có quyền định đoạt.
[4]: trì độn, ngu ngốc. Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Tác giả :
Lam Ngải Thảo